Chương 5: Chương 1.4
Tề Yến
30/04/2017
“Thần nhi, ngươi đã hai mươi lăm tuổi, có phải hay không cũng nên theo cha ngươi đi ra ngoài nhìn xem?” Đại nãi nãi đăm chiêu nhìn hắn một cái. “Thương thuyền Ngải gia chúng ta đều là sản nghiệp tương lai ngươi phải tiếp nhận, ngươi nên sớm một chút học chia sẻ trọng trách trên vai cha ngươi mới đúng, cũng nên cho cha ngươi sớm vài năm hưởng thanh phúc.”
Ngải Thần im lặng không nói. Cùng phụ thân ở bến tàu, phụ thân đối hắn nói hôn nhân đại sự của hắn, dặn dò hắn phải nhanh một chút quyết định, sớm một chút lấy vợ.
Hắn là con trai độc nhất của Ngải gia, đối phụ thân mà nói, việc cấp bách trước mắt là muốn hắn sớm ngày thành hôn, nối dõi tông đường hơn là muốn hắn tiếp nhận sự nghiệp Ngải gia.
“Ta xem Thần thiếu gia của chúng ta đối kinh thương không nhiều hứng thú lắm, suốt ngày chỉ mê đồng nát ve chai.” Nhị nãi nãi sờ trang sức mã não trên đầu.
“Cũng phải, bó lớn bó lớn bạc hoa toàn nằm trong đồng nát ve chai, cho dù lão gia có gia sản bạc triệu, mà con lại thành phá tiền cha nha!” Tứ nãi nãi trên mặt là nụ cười chua ngoa.
“Làm cha thì nguyện ý kiếm tiền cho con tiêu, ai bảo ông ấy chỉ có một đứa con!” Đại nãi nãi cười lạnh. “Hai người các ngươi cũng đừng toan tính, ai kêu các ngươi sinh con được cho lão gia, cho nên mặc kệ lão gia có bao nhiêu gia sản, cũng sẽ không có phần của các ngươi.”
Đại nãi nãi châm chọc giống cây đao đâm thẳng lòng hai người thiếp, sắc mặt hai người rất khó coi.
Ngải Thần thực phiền chán ngôn ngữ trào phúng của đám thê thiếp đối với hắn, muốn nhanh chóng thoát thân.
“Nương, con mang về vài món lễ vật hiếu kính nương và hai vị di nương.” Hắn quay đầu liếc Mạnh Kiệt một cái, Mạnh Kiệt lập tức đưa ba hộp quà tặng cầm trong tay cho hắn.
Kỳ thật, này vài vị bà cô sớm đã đang đợi Ngải Thần nói những lời này, bởi vì chiếu thường lui tới lệ thường, Ngải Thần chỉ cần ra xa nhà trở về, đều đã mang chút tân kỳ vật phẩm trở về đưa cho các bà, đặc biệt Ngải Thần có song đôi mắt ưng chuẩn mực, chỉ cần có thể được hắn coi trọng mắt hơn nữa tự tay dâng, tuyệt đối là thứ quý trọng hiếm thấy, tuyệt thế ít có, cho nên bọn họ đã sớm ung dung đang đợi hắn đưa lễ vật ra.
Ngải Thần dâng ba hộp quà màu hồng lên.
“Như thế nào, đều là giống nhau sao?” Đại nãi nãi hơi hơi nhíu mi.
“Là giống nhau.” Ngải Thần chú ý tới Đại nãi nãi trong mắt biểu lộ sự không vui.
Nhị nãi nãi cùng tứ nãi nãi tò mò mở tráp, hai cái tráp nội các hữu một chuỗi hạt châu giống nhau như đúc, mỗi hạt châu đều rất tròn rất to, ánh sáng cũng đỏ tươi dị thường.
“Đây là hạt châu gì?” Nhị nãi nãi cùng tứ nãi nãi cầm xuyến, ngạc nhiên đánh giá.
Đại nãi nãi bị châu xuyến kỳ dị sắc hồng hấp dẫn, nhịn không được cũng mở tráp trước mắt, lấy ra xuyến châu cẩn thận đeo vào.
“Hạt châu này chỉ dùng huyết san hô làm thành.” Ngải Thần cười nhẹ.
“Huyết san hô?” Ba nữ nhân đồng thời mở to hai mắt. Vàng ngọc châu báu các bà đã thấy qua, san hô vật phẩm trang sức đối với họ mà nói cũng không phải cái gì hiếm thấy, nhưng duy độc huyết san hô này như sắc máu đỏ sẫm, họ chưa từng thấy quá.
“Có một người Nam Dương mang châu báu đến kinh thành buôn bán, trên đường gặp thổ phỉ, bị cướp sạch, ba chiếc xuyến huyết san hô này trộn giữa đống châu báu. Bất quá thổ phỉ không nhìn ra giá trị, bán rẻ rồi đi, sau đó lưu lạc đến đám buôn đồ cổ, trong lúc vô tình con nhìn thấy, liền mua trở lại.” Ngữ điệu Ngải Thần bình thản, không có chút cảm xúc. Mua lễ vật đưa cho phụ thân thê thiếp đều không phải là xuất từ thật tình chân ý của hắn, chính là thủ đoạn nhỏ có lệ của hắn đối với địch ý của di nương thôi.
“Huyết san hô màu sắc kỳ lạ, thật là đẹp mắt!”
“Đúng vậy, đep lên cổ, màu da cũng sáng lên!”
Ba người đàn bà đều nâng niu xuyến hạt san hô trong lòng bàn tay, vuốt ve tán thưởng.
“Nương, con về phòng trước.” Hắn khẩn cấp muốn rời đi nơi này.
“Hảo, con bôn ba mệt nhọc, sớm đi rửa mặt chải đầu sạch sẽ, ngủ một giấc kho khoẻ, ngày mai lại đến từ đường dâng hương.” Đại nãi nãi mắt cũng không nâng, chỉ thưởng thức xuyến hạt san hô trong tay.
“Dạ.” Ngải Thần đạm mạc toàn thân mà đi.
Trong phòng trắng xoá sương mù, Thông bá đã vì Ngải Thần chuẩn bị nước ấm.
Ngải Thần tính tình quái gở, không thích cùng người thân cận, lại càng không thích phó tì hầu hạ, cho nên mọi việc hắn đều tự tay làm, ở trong phòng của hắn cũng tuyệt đối nhìn không thấy có người đi lại.
Trở về phòng, Ngải Thần cởi quần áo, tiến vào bồn tắm, nhắm mắt lại, đem thân thể thoải mái mà ngâm mình tắm ở nước ấm, để nước ấm nóng bỏng rửa sự mỏi mệt đầy người của hắn.
Chỉ có trong căn phòng rộng lớn này, hắn mới có thể theo đuổi suy nghĩ của chính mình, tận tình hưởng thụ cô độc chỉ thuộc về hắn……
Ngải Thần im lặng không nói. Cùng phụ thân ở bến tàu, phụ thân đối hắn nói hôn nhân đại sự của hắn, dặn dò hắn phải nhanh một chút quyết định, sớm một chút lấy vợ.
Hắn là con trai độc nhất của Ngải gia, đối phụ thân mà nói, việc cấp bách trước mắt là muốn hắn sớm ngày thành hôn, nối dõi tông đường hơn là muốn hắn tiếp nhận sự nghiệp Ngải gia.
“Ta xem Thần thiếu gia của chúng ta đối kinh thương không nhiều hứng thú lắm, suốt ngày chỉ mê đồng nát ve chai.” Nhị nãi nãi sờ trang sức mã não trên đầu.
“Cũng phải, bó lớn bó lớn bạc hoa toàn nằm trong đồng nát ve chai, cho dù lão gia có gia sản bạc triệu, mà con lại thành phá tiền cha nha!” Tứ nãi nãi trên mặt là nụ cười chua ngoa.
“Làm cha thì nguyện ý kiếm tiền cho con tiêu, ai bảo ông ấy chỉ có một đứa con!” Đại nãi nãi cười lạnh. “Hai người các ngươi cũng đừng toan tính, ai kêu các ngươi sinh con được cho lão gia, cho nên mặc kệ lão gia có bao nhiêu gia sản, cũng sẽ không có phần của các ngươi.”
Đại nãi nãi châm chọc giống cây đao đâm thẳng lòng hai người thiếp, sắc mặt hai người rất khó coi.
Ngải Thần thực phiền chán ngôn ngữ trào phúng của đám thê thiếp đối với hắn, muốn nhanh chóng thoát thân.
“Nương, con mang về vài món lễ vật hiếu kính nương và hai vị di nương.” Hắn quay đầu liếc Mạnh Kiệt một cái, Mạnh Kiệt lập tức đưa ba hộp quà tặng cầm trong tay cho hắn.
Kỳ thật, này vài vị bà cô sớm đã đang đợi Ngải Thần nói những lời này, bởi vì chiếu thường lui tới lệ thường, Ngải Thần chỉ cần ra xa nhà trở về, đều đã mang chút tân kỳ vật phẩm trở về đưa cho các bà, đặc biệt Ngải Thần có song đôi mắt ưng chuẩn mực, chỉ cần có thể được hắn coi trọng mắt hơn nữa tự tay dâng, tuyệt đối là thứ quý trọng hiếm thấy, tuyệt thế ít có, cho nên bọn họ đã sớm ung dung đang đợi hắn đưa lễ vật ra.
Ngải Thần dâng ba hộp quà màu hồng lên.
“Như thế nào, đều là giống nhau sao?” Đại nãi nãi hơi hơi nhíu mi.
“Là giống nhau.” Ngải Thần chú ý tới Đại nãi nãi trong mắt biểu lộ sự không vui.
Nhị nãi nãi cùng tứ nãi nãi tò mò mở tráp, hai cái tráp nội các hữu một chuỗi hạt châu giống nhau như đúc, mỗi hạt châu đều rất tròn rất to, ánh sáng cũng đỏ tươi dị thường.
“Đây là hạt châu gì?” Nhị nãi nãi cùng tứ nãi nãi cầm xuyến, ngạc nhiên đánh giá.
Đại nãi nãi bị châu xuyến kỳ dị sắc hồng hấp dẫn, nhịn không được cũng mở tráp trước mắt, lấy ra xuyến châu cẩn thận đeo vào.
“Hạt châu này chỉ dùng huyết san hô làm thành.” Ngải Thần cười nhẹ.
“Huyết san hô?” Ba nữ nhân đồng thời mở to hai mắt. Vàng ngọc châu báu các bà đã thấy qua, san hô vật phẩm trang sức đối với họ mà nói cũng không phải cái gì hiếm thấy, nhưng duy độc huyết san hô này như sắc máu đỏ sẫm, họ chưa từng thấy quá.
“Có một người Nam Dương mang châu báu đến kinh thành buôn bán, trên đường gặp thổ phỉ, bị cướp sạch, ba chiếc xuyến huyết san hô này trộn giữa đống châu báu. Bất quá thổ phỉ không nhìn ra giá trị, bán rẻ rồi đi, sau đó lưu lạc đến đám buôn đồ cổ, trong lúc vô tình con nhìn thấy, liền mua trở lại.” Ngữ điệu Ngải Thần bình thản, không có chút cảm xúc. Mua lễ vật đưa cho phụ thân thê thiếp đều không phải là xuất từ thật tình chân ý của hắn, chính là thủ đoạn nhỏ có lệ của hắn đối với địch ý của di nương thôi.
“Huyết san hô màu sắc kỳ lạ, thật là đẹp mắt!”
“Đúng vậy, đep lên cổ, màu da cũng sáng lên!”
Ba người đàn bà đều nâng niu xuyến hạt san hô trong lòng bàn tay, vuốt ve tán thưởng.
“Nương, con về phòng trước.” Hắn khẩn cấp muốn rời đi nơi này.
“Hảo, con bôn ba mệt nhọc, sớm đi rửa mặt chải đầu sạch sẽ, ngủ một giấc kho khoẻ, ngày mai lại đến từ đường dâng hương.” Đại nãi nãi mắt cũng không nâng, chỉ thưởng thức xuyến hạt san hô trong tay.
“Dạ.” Ngải Thần đạm mạc toàn thân mà đi.
Trong phòng trắng xoá sương mù, Thông bá đã vì Ngải Thần chuẩn bị nước ấm.
Ngải Thần tính tình quái gở, không thích cùng người thân cận, lại càng không thích phó tì hầu hạ, cho nên mọi việc hắn đều tự tay làm, ở trong phòng của hắn cũng tuyệt đối nhìn không thấy có người đi lại.
Trở về phòng, Ngải Thần cởi quần áo, tiến vào bồn tắm, nhắm mắt lại, đem thân thể thoải mái mà ngâm mình tắm ở nước ấm, để nước ấm nóng bỏng rửa sự mỏi mệt đầy người của hắn.
Chỉ có trong căn phòng rộng lớn này, hắn mới có thể theo đuổi suy nghĩ của chính mình, tận tình hưởng thụ cô độc chỉ thuộc về hắn……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.