Chương 12: Chương 2.7
Tề Yến
30/04/2017
Edit: Kẹo me
“Ân, thấy được, Ngải thiếu gia thực tuổi trẻ, so với trong tưởng tượng của muội còn muốn trẻ hơn.” Nàng dừng lại, thì thào nói nhỏ. “Bộ dạng…… Cũng tuấn tú.” Lấy dung mạo nam nhân mà nói, vị Ngải thiếu gia này bộ dạng rất tuấn tú. Trước kia nàng cho rằng ca ca là nam nhân đẹp nhất nàng gặp qua, nhưng nhìn đến dung mạo Ngải thiếu gia, rõ ràng thắng ca ca một bậc.
“Lão thiên gia thật đúng là không công bằng, cái gì tốt đều cho Ngải thiếu gia, chẳng những bộ dạng đẹp mặt, tiền còn có có thể xếp thành núi.” Quan Ngân Nghiêu lắc đầu than nhẹ.
“Bất quá……” Quan Ngân Đóa hơi hơi nhíu mi. “Muội không thích thái độ hắn cùng cha nói chuyện.”
“Cái gì thái độ?”
“Bộ dáng cha nói với hắn ăn nói khép nép, nhưng hắn không liếc nửa con mắt nhìn cha một cái, giống như trong mắt không có cha.” Nàng không thích ánh mắt Ngải Thần và vẻ mặt ngạo mạn, giống như trong trời đất không có gì chuyện gì đáng để hắn quan tâm chú ý. “Còn nữa, ánh mắt của hắn không có tình cảm, lạnh như băng, như một tảng đá.”
“Giống tảng đá?” Quan Ngân Nghiêu tưởng tượng cảm giác lamh5 lẽo cứng rắn của tảng đá.
“Đúng vậy, thoạt nhìn chính là bộ dạng rất khó để cho người ta gần gũi.” Lời tuy như thế, ánh mắt của nàng lại dính trên người Ngải Thần một cách khó hiểu, không có biện pháp dời.
Nam nhân này và cuộc sống của mọi nam nhân nàng từng nhìn thấy đều bất đồng, bất đồng lớn nhất là trên mặt hắn hoàn toàn không có biểu cảm gì, điều này khiến nàng thập phần hoang mang.
Mặt một người làm sao có thể ngay cả một chút biểu cảm đều không có? Xuất phát từ tò mò, nàng nhìn không chuyển mắt vào hắn, nhìn đến gần như mất hồn.
Lúc này ngồi ở trong đại sảnh, Ngải Thần đang cầm chiếc đũa gắp tương bánh nướng trước mặt, lại gắp miếng thịt bò ở giữa, đạm mạc quay sang hỏi Quan chưởng quầy.
“Thịt bò hương vị không đúng.”
Quan chưởng quầy vội vàng giải thích. “Ngải thiếu gia, thật không dám đấu diếm, đầu bếp cũ của bổn điếm hồi hương dưỡng lão, thịt bò ngũ vị hương này là con gái tôi làm, bất quá tôi đã bảo nó đừng thêm hương vị khách nhân không thích, từ nay về sau thịt bò ngũ vị hương cam đoan không có hương vị hoa quế, Ngải thiếu gia có thể yên tâm.”
“Cho nên, mấy ngày hôm trước thịt bò ngũ vị hương quả nhiên thêm hoa quế hương vị.” Ngải Thần lẳng lặng quan sát chiếc đũa có phiến thịt bò.
“Dạ, đều là do tiểu nữ thêm hoa quế, rất nhiều khách nhân ăn cũng không thích –”
“Không cần phải sửa lại như hương vị cũ.” Ngải Thần cắt lời ông.
“Ngải thiếu gia, ngài nói cái gì?” Quan chưởng quầy nhất thời không nghe rõ.
“Ta nói, không cần phải sửa lại hương vị cũ.” Ngải Thần giương mắt nhìn ông, thình lình, khóe mắt cảm thấy bị nhìn, hắn thản nhiên lướt qua, ghim chặt ánh mắt chăm chú nhìn hắn sau rèm bố.
Quan Ngân Đóa bị tóm gáy, ngay tại lúc nàng hoảng hốt muốn chạy trốn, rõ ràng nhìn thấy sự chuyển biến của hắn, hai tròng mắt ban đầu cứng rắn lãnh cảm đột nhiên trở nên sắc bén dị thường, tựa như chim ưng phát giác ra con mồi sẽ có ánh mắt này, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.
“Nàng là ai?” Ngải Thần thấp giọng hỏi, nhìn không chuyển mắt vào Quan Ngân Đóa.
Quan chưởng quầy hồ nghi quay đầu lại, trong nháy mắt thấy Quan Ngân Đóa trốn sau rèm cửa.
“Ngải thiếu gia, đó là con gái tôi.” Quan chưởng quầy nuốt nước miếng, bất an nhìn Ngải Thần.
“Kêu nàng ra gặp ta.” Hai tròng mắt Ngải Thần chớp động khác thường, toả ra một loại ánh sang thần dị.
Quan chưởng quầy lo lắng xen lẫn đề phòng đi vào phòng bếp, bất an nhìn Quan Ngân Đóa.
Quan Ngân Đóa hốt hoảng giải thích. “Cha, con không phải cố ý muốn nhìn lén, con là –”
“Ngải thiếu gia gọi con đi ra ngoài gặp hắn.” Quan chưởng quầy thì thào nói.
“Bảo con thấy hắn? Vì sao?” Quan Ngân Đóa kinh ngạc hít không khí.
“Hình như là bởi vì con làm thịt bò ngũ vị hương, Ngải thiếu gia không biết là thích hay không thích, lát nữa con cố ứng phó, biết không?”
Quan Ngân Đóa hoảng loạn giật mình ngây ngốc lặng một lúc lâu.
Nàng cũng không biết, chuyện kế tiếp chờ nàng, lại là một trò ra giá hay ho rung động toàn bộ Phù Dung trấn.
“Ân, thấy được, Ngải thiếu gia thực tuổi trẻ, so với trong tưởng tượng của muội còn muốn trẻ hơn.” Nàng dừng lại, thì thào nói nhỏ. “Bộ dạng…… Cũng tuấn tú.” Lấy dung mạo nam nhân mà nói, vị Ngải thiếu gia này bộ dạng rất tuấn tú. Trước kia nàng cho rằng ca ca là nam nhân đẹp nhất nàng gặp qua, nhưng nhìn đến dung mạo Ngải thiếu gia, rõ ràng thắng ca ca một bậc.
“Lão thiên gia thật đúng là không công bằng, cái gì tốt đều cho Ngải thiếu gia, chẳng những bộ dạng đẹp mặt, tiền còn có có thể xếp thành núi.” Quan Ngân Nghiêu lắc đầu than nhẹ.
“Bất quá……” Quan Ngân Đóa hơi hơi nhíu mi. “Muội không thích thái độ hắn cùng cha nói chuyện.”
“Cái gì thái độ?”
“Bộ dáng cha nói với hắn ăn nói khép nép, nhưng hắn không liếc nửa con mắt nhìn cha một cái, giống như trong mắt không có cha.” Nàng không thích ánh mắt Ngải Thần và vẻ mặt ngạo mạn, giống như trong trời đất không có gì chuyện gì đáng để hắn quan tâm chú ý. “Còn nữa, ánh mắt của hắn không có tình cảm, lạnh như băng, như một tảng đá.”
“Giống tảng đá?” Quan Ngân Nghiêu tưởng tượng cảm giác lamh5 lẽo cứng rắn của tảng đá.
“Đúng vậy, thoạt nhìn chính là bộ dạng rất khó để cho người ta gần gũi.” Lời tuy như thế, ánh mắt của nàng lại dính trên người Ngải Thần một cách khó hiểu, không có biện pháp dời.
Nam nhân này và cuộc sống của mọi nam nhân nàng từng nhìn thấy đều bất đồng, bất đồng lớn nhất là trên mặt hắn hoàn toàn không có biểu cảm gì, điều này khiến nàng thập phần hoang mang.
Mặt một người làm sao có thể ngay cả một chút biểu cảm đều không có? Xuất phát từ tò mò, nàng nhìn không chuyển mắt vào hắn, nhìn đến gần như mất hồn.
Lúc này ngồi ở trong đại sảnh, Ngải Thần đang cầm chiếc đũa gắp tương bánh nướng trước mặt, lại gắp miếng thịt bò ở giữa, đạm mạc quay sang hỏi Quan chưởng quầy.
“Thịt bò hương vị không đúng.”
Quan chưởng quầy vội vàng giải thích. “Ngải thiếu gia, thật không dám đấu diếm, đầu bếp cũ của bổn điếm hồi hương dưỡng lão, thịt bò ngũ vị hương này là con gái tôi làm, bất quá tôi đã bảo nó đừng thêm hương vị khách nhân không thích, từ nay về sau thịt bò ngũ vị hương cam đoan không có hương vị hoa quế, Ngải thiếu gia có thể yên tâm.”
“Cho nên, mấy ngày hôm trước thịt bò ngũ vị hương quả nhiên thêm hoa quế hương vị.” Ngải Thần lẳng lặng quan sát chiếc đũa có phiến thịt bò.
“Dạ, đều là do tiểu nữ thêm hoa quế, rất nhiều khách nhân ăn cũng không thích –”
“Không cần phải sửa lại như hương vị cũ.” Ngải Thần cắt lời ông.
“Ngải thiếu gia, ngài nói cái gì?” Quan chưởng quầy nhất thời không nghe rõ.
“Ta nói, không cần phải sửa lại hương vị cũ.” Ngải Thần giương mắt nhìn ông, thình lình, khóe mắt cảm thấy bị nhìn, hắn thản nhiên lướt qua, ghim chặt ánh mắt chăm chú nhìn hắn sau rèm bố.
Quan Ngân Đóa bị tóm gáy, ngay tại lúc nàng hoảng hốt muốn chạy trốn, rõ ràng nhìn thấy sự chuyển biến của hắn, hai tròng mắt ban đầu cứng rắn lãnh cảm đột nhiên trở nên sắc bén dị thường, tựa như chim ưng phát giác ra con mồi sẽ có ánh mắt này, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.
“Nàng là ai?” Ngải Thần thấp giọng hỏi, nhìn không chuyển mắt vào Quan Ngân Đóa.
Quan chưởng quầy hồ nghi quay đầu lại, trong nháy mắt thấy Quan Ngân Đóa trốn sau rèm cửa.
“Ngải thiếu gia, đó là con gái tôi.” Quan chưởng quầy nuốt nước miếng, bất an nhìn Ngải Thần.
“Kêu nàng ra gặp ta.” Hai tròng mắt Ngải Thần chớp động khác thường, toả ra một loại ánh sang thần dị.
Quan chưởng quầy lo lắng xen lẫn đề phòng đi vào phòng bếp, bất an nhìn Quan Ngân Đóa.
Quan Ngân Đóa hốt hoảng giải thích. “Cha, con không phải cố ý muốn nhìn lén, con là –”
“Ngải thiếu gia gọi con đi ra ngoài gặp hắn.” Quan chưởng quầy thì thào nói.
“Bảo con thấy hắn? Vì sao?” Quan Ngân Đóa kinh ngạc hít không khí.
“Hình như là bởi vì con làm thịt bò ngũ vị hương, Ngải thiếu gia không biết là thích hay không thích, lát nữa con cố ứng phó, biết không?”
Quan Ngân Đóa hoảng loạn giật mình ngây ngốc lặng một lúc lâu.
Nàng cũng không biết, chuyện kế tiếp chờ nàng, lại là một trò ra giá hay ho rung động toàn bộ Phù Dung trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.