Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
Chương 24: Không liên quan gì đến em cả
Thanh Phong Mạc Vãn
05/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ban đầu Cố Trầm định vào phòng bếp để lấy gói trà nhưng lúc đi ra anh lại ôm một đống mỳ tôm và đồ ăn vặt ở tròng lòng, đây đều là những thứ anh tìm thấy ở trong các xó bếp đấy.
Để đồ nhỏ lẻ như thế cũng chỉ có một mục đích duy nhất chính là muốn giấu chúng đi thôi.
Vậy nên những thứ đồ này bao gồm cả những thứ ở trong ngăn kéo nữa chắc hẳn đều là của Giản Tang Du rồi.
Thế cho nên lúc trước Cố Trầm chưa từng nhìn thấy Giản Tang Du ăn những thứ đồ này ở trong nhà không có nghĩa là cô không ăn, mà là cô lén lút ăn, âm thầm ăn, ăn đằng sau lưng của anh.
Còn Giản Tang Du trong phòng tắm thì sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô đứng đối diện với gương bôi bôi trát trát. Rồi đột nhiên cô phát hiện ra trên trán mình có một cục mụn có vẻ như là sắp sưng lên rồi. Cô còn đứng đó thương xót cho gương mặt mình một lúc, cô không ngờ đến lúc này trong phòng khách mây đen đã giăng đầy trời rồi.
Sau khi sửa soạn xong Giản Tang Du mới ra khỏi phòng ngủ, thế nhưng cô không ngờ rằng khi cô vừa mới bước chân ra phòng khách thì Cố Trầm lại gọi cô một tiếng.
“Em lại đây.”
Giản Tang Du nghe thấy Cố Trầm gọi mình bằng giọng điệu như thế thì dừng chân lại, trong lòng cô xuất hiện cảnh báo. Nếu như có thể cô rất muốn chạy.
“Giản Tang Du, lại đây.” Cố Trầm lại gọi tôi thêm một lần nữa.
Cố Trầm ngồi trên sô pha trong phòng khách quay lưng với Giản Tang Du, không cần quay đầu lại anh cũng biết cô đã từ phòng ngủ ra rồi, cũng biết được cô sau khi nghe thấy tiếng anh nói thì đứng im bất động.
Giản Tang Du nhắm mắt bước từng bước một về phía sau Cố Trầm, cô ngước mắt lên nhìn gương mặt của Cố Trầm, trái tim khẽ đập loạn một nhịp. Sau đó cô lại nhìn theo ánh mắt Cố Trầm nhìn lên bàn trà.
Hoặc có thể nói là Giản Tang Du nhìn những đồ ăn vặt trên bàn trà không biết chúng đã bị Cố Trầm lôi từ trong các góc xó xỉn ra từ lúc nào.
Và một đống mì…
Giản Tang Du nuốt nước miếng, cô biết khi Cố Trầm gọi cô bằng giọng điệu và vẻ mặt này thì chắc chắn là sẽ có chuyện xấu xảy ra rồi.
“Của em đúng không?” Cố Trầm giơ tay chỉ lên đống đồ ở trên bàn.
Giản Tang Du lắc đầu nguầy nguậy: “Là của Mễ Na đấy, của Mễ Na, không liên quan gì đến em hết.”
“À.” Nếu như không không phải Cố Trầm vẫn còn đầu óc để nhận biết thì chắc có lẽ anh đã bọ Giản Tang Du lừa phỉnh rồi cũng nên.
“Giản Tang Du, em không biết sợ là gì đúng không.” Cố Trầm vừa lấy túi rác từ trong ngăn kéo ra vừa nói: “Năm em mười bốn tuổi lén ăn mì, ngày hôm sau đau bụng sốt đến nỗi phải vào viện.”
Rầm, Giản Tang Du nhìn bàn tay hất hết mì ly và toàn bộ mì gói vào trong túi rác của Cố Trầm, lòng cô đau như cắt.
Các cục cưng của chị…
Trong số này có rất nhiều thứ cô phải nhờ người ta mua hộ với giá cao đấy.
Mì cay của nước R, mì chua của nước H.
“Nghỉ hè năm em mười lăm tuổi, em ăn mấy thứ này đến mức chảy máu mũi, cũng không nhớ hả?” Lại thêm một tiếng rầm nữa, khoai tây chiên, bánh quy và cả sợi cay ở trên bàn cũng bị Cố Trầm cho vào túi rác hết.
Sau khi làm xong hết những chuyện này Cố Trầm mới đứng dậy xoay người nhìn Giản Tang Du, anh trông thấy vẻ mặt như sắp chết đến nơi của cô thì lạnh lùng nói: “Giản Tang Du, lần sau không có chuyện chỉ đơn giản như thế này thôi đâu. Nếu như em còn tái phạm tôi sẽ dùng cách của mình để quản lý chặt chẽ em.”
Giản Tang Du bực bội không lên tiếng, cô cúi đầu đứng ở đó, chân đá nhẹ vào góc sô pha.
Cố Trầm không để ý đến Giản Tang Du nữa, anh vừa cởi cúc áo sơ mi trên người mình ra vừa bước nhanh qua người Giản Tang Du đi về phòng.
Giản Tang Du đứng như trời trồng ở phòng khách rất lâu, cô kiềm chế lắm mới không lấy những thứ ở trong túi ra đi giấu một lần nữa đấy.
“Người nào đó nhớ kỹ những việc tệ hại hồi bé của người ta nhưng lại không nhớ được điểm tốt hồi nhỏ của người ta?” Giản Tang Du cúi người xuống sờ sờ lên cái túi không đành lòng, sau đó cô mới cẩn thận bước từng bước chậm chạp đi về phòng.
Buổi tối mùa hè rất nóng bức, Giản Tang Du quay về phòng hạ nhiệt độ điều hòa xuống mấy độ rồi mới lên giường nằm. Đợi sau khi Cố Trầm tắm xong thay quần áo về phòng ngủ thì Giản Tang Du đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi.
Ban đầu Cố Trầm định vào phòng bếp để lấy gói trà nhưng lúc đi ra anh lại ôm một đống mỳ tôm và đồ ăn vặt ở tròng lòng, đây đều là những thứ anh tìm thấy ở trong các xó bếp đấy.
Để đồ nhỏ lẻ như thế cũng chỉ có một mục đích duy nhất chính là muốn giấu chúng đi thôi.
Vậy nên những thứ đồ này bao gồm cả những thứ ở trong ngăn kéo nữa chắc hẳn đều là của Giản Tang Du rồi.
Thế cho nên lúc trước Cố Trầm chưa từng nhìn thấy Giản Tang Du ăn những thứ đồ này ở trong nhà không có nghĩa là cô không ăn, mà là cô lén lút ăn, âm thầm ăn, ăn đằng sau lưng của anh.
Còn Giản Tang Du trong phòng tắm thì sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô đứng đối diện với gương bôi bôi trát trát. Rồi đột nhiên cô phát hiện ra trên trán mình có một cục mụn có vẻ như là sắp sưng lên rồi. Cô còn đứng đó thương xót cho gương mặt mình một lúc, cô không ngờ đến lúc này trong phòng khách mây đen đã giăng đầy trời rồi.
Sau khi sửa soạn xong Giản Tang Du mới ra khỏi phòng ngủ, thế nhưng cô không ngờ rằng khi cô vừa mới bước chân ra phòng khách thì Cố Trầm lại gọi cô một tiếng.
“Em lại đây.”
Giản Tang Du nghe thấy Cố Trầm gọi mình bằng giọng điệu như thế thì dừng chân lại, trong lòng cô xuất hiện cảnh báo. Nếu như có thể cô rất muốn chạy.
“Giản Tang Du, lại đây.” Cố Trầm lại gọi tôi thêm một lần nữa.
Cố Trầm ngồi trên sô pha trong phòng khách quay lưng với Giản Tang Du, không cần quay đầu lại anh cũng biết cô đã từ phòng ngủ ra rồi, cũng biết được cô sau khi nghe thấy tiếng anh nói thì đứng im bất động.
Giản Tang Du nhắm mắt bước từng bước một về phía sau Cố Trầm, cô ngước mắt lên nhìn gương mặt của Cố Trầm, trái tim khẽ đập loạn một nhịp. Sau đó cô lại nhìn theo ánh mắt Cố Trầm nhìn lên bàn trà.
Hoặc có thể nói là Giản Tang Du nhìn những đồ ăn vặt trên bàn trà không biết chúng đã bị Cố Trầm lôi từ trong các góc xó xỉn ra từ lúc nào.
Và một đống mì…
Giản Tang Du nuốt nước miếng, cô biết khi Cố Trầm gọi cô bằng giọng điệu và vẻ mặt này thì chắc chắn là sẽ có chuyện xấu xảy ra rồi.
“Của em đúng không?” Cố Trầm giơ tay chỉ lên đống đồ ở trên bàn.
Giản Tang Du lắc đầu nguầy nguậy: “Là của Mễ Na đấy, của Mễ Na, không liên quan gì đến em hết.”
“À.” Nếu như không không phải Cố Trầm vẫn còn đầu óc để nhận biết thì chắc có lẽ anh đã bọ Giản Tang Du lừa phỉnh rồi cũng nên.
“Giản Tang Du, em không biết sợ là gì đúng không.” Cố Trầm vừa lấy túi rác từ trong ngăn kéo ra vừa nói: “Năm em mười bốn tuổi lén ăn mì, ngày hôm sau đau bụng sốt đến nỗi phải vào viện.”
Rầm, Giản Tang Du nhìn bàn tay hất hết mì ly và toàn bộ mì gói vào trong túi rác của Cố Trầm, lòng cô đau như cắt.
Các cục cưng của chị…
Trong số này có rất nhiều thứ cô phải nhờ người ta mua hộ với giá cao đấy.
Mì cay của nước R, mì chua của nước H.
“Nghỉ hè năm em mười lăm tuổi, em ăn mấy thứ này đến mức chảy máu mũi, cũng không nhớ hả?” Lại thêm một tiếng rầm nữa, khoai tây chiên, bánh quy và cả sợi cay ở trên bàn cũng bị Cố Trầm cho vào túi rác hết.
Sau khi làm xong hết những chuyện này Cố Trầm mới đứng dậy xoay người nhìn Giản Tang Du, anh trông thấy vẻ mặt như sắp chết đến nơi của cô thì lạnh lùng nói: “Giản Tang Du, lần sau không có chuyện chỉ đơn giản như thế này thôi đâu. Nếu như em còn tái phạm tôi sẽ dùng cách của mình để quản lý chặt chẽ em.”
Giản Tang Du bực bội không lên tiếng, cô cúi đầu đứng ở đó, chân đá nhẹ vào góc sô pha.
Cố Trầm không để ý đến Giản Tang Du nữa, anh vừa cởi cúc áo sơ mi trên người mình ra vừa bước nhanh qua người Giản Tang Du đi về phòng.
Giản Tang Du đứng như trời trồng ở phòng khách rất lâu, cô kiềm chế lắm mới không lấy những thứ ở trong túi ra đi giấu một lần nữa đấy.
“Người nào đó nhớ kỹ những việc tệ hại hồi bé của người ta nhưng lại không nhớ được điểm tốt hồi nhỏ của người ta?” Giản Tang Du cúi người xuống sờ sờ lên cái túi không đành lòng, sau đó cô mới cẩn thận bước từng bước chậm chạp đi về phòng.
Buổi tối mùa hè rất nóng bức, Giản Tang Du quay về phòng hạ nhiệt độ điều hòa xuống mấy độ rồi mới lên giường nằm. Đợi sau khi Cố Trầm tắm xong thay quần áo về phòng ngủ thì Giản Tang Du đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.