Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ
Chương 9: Đệ Tử Có Ý Đồ Xấu
Bạch Lộ Thành Song
12/09/2024
Ly Diệp gần như bị làm cho tức chết.
Không dễ gì vì thiên kiếp mà mới có chút thay đổi cái nhìn với thứ đồ nhỏ này. Cảm thấy cô có sự kiên trì, có thể làm nên chuyện. Kết quả thì sao?
Có thể ở trong thiên lôi huỷ thiên diệt địa mà làm khẩu quyết, nhưng cô không thể tập trung hít vào và thở ra trong mật hoa và tiên thảo. Hào quang xung quanh hắn loạn lên một hồi, thiếu chút nữa thì bùng phát ra.
May mắn thay, hắn sớm phát hiện ra, nếu không thì ngọn lửa cũng có thể làm đông cứng thần hồn của cô.
Tuy nhiên, tiểu tiên trước mặt hắn mở mắt. Không còn nỗi sợ hãi hay hoảng loạn nào còn sót lại trong đôi mắt ướt đẫm của cô. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào lồng ngực ướt đẫm nước nóng của hắn mà không chớp mắt.
Sau đó, cô nuốt nước bọt với tiếng ọc ọc.
Ly Diệp: "..."
Suýt chút nữa quên mất rằng tiểu tiên này là một kẻ háo sắc. Nhìn thấy hắn thì liền xuân tâm manh động. Làm sao cô có thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác?
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Lý Diệp buông tay.
"Ta cho cô một canh giờ." Hắn trầm giọng nói, "Một canh giờ sau, ta phải ra ngoài."
Ra ngoài thì tự mình ra là được rối. Cho cô một cạnh giờ để làm gì? Nhĩ Nhĩ bất động, vẫn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền lông đuôi trên ngực hắn.
Đẹp quá, đỏ rực và có ánh vàng, vừa nhìn đã biết là một pháp khí thượng đẳng.
Cô tham lam đến mức chảy nước miếng.
Người trước mặt cô có vẻ hơi nóng, nghiêng người sang một bên một cách khó chịu, chóp tai hơi đỏ lên.
“Lúc trước ta bị thương, bây giờ đã chữa khỏi, Khảm tộc với ta có mối hận thù chưa giải quyết được, nên ta không muốn trì hoãn thêm nữa”.
Hắn nhìn đi nơi khác, có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhíu mày.
“ Nếu trong vòng một canh giờ xử lí vết thương sạch sẽ, ta sẽ dẫn ngươi đi xem thêm”
Tại sao cô phải đi xem trận dấu của những người đó? Cô không muốn chết.
Nhĩ Nhĩ xua tay: “Không…”
Trước khi cô kịp nói ra từ “Đi”, Nhĩ Nhĩ đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi.
Khảm tộc, Khảm Trạch không phải là người của Khảm tộc sao? Cứ luôn ở lại chỗ cô thế thì cũng không hợp lý, không bằng cô làm một người tốt, đưa hắn trở về? Như vậy thì hắn tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, cũng không ai làm khó ai.
Mắt cô sáng lên, lập tức đáp lại: “Sẽ không để sư phụ thất vọng”
Ly Diệp liếc nhìn cô một cái, kéo áo ướt lên bờ, ánh lửa loé sáng, hơi nước bốc lên, lúc hắn ngồi lại trên ngai vàng, áo choàng đã khô.
Hắn nhìn tiêu tiên đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Nói muốn truyền thụ tiên thuật cho cô, cô nôn ói loạn xạ, nhưng khi nói muốn cùng cô ra ngoài, thì cô lại thực sự dùng hết sức lực để tu luyện. Lớp da cháy đen trên người bong ra từng mảnh, lộ làn da trắng nõn mịn màng, quần áo rách rưới cũng lấy lại hình dáng, bồng bềnh trên mặt nước như một bông hoa hải đường tuyệt đẹp.
Chưa đầy nửa canh giờ, cô đã trở lại nguyện vẹn bên hồ nước nóng.
‘Sư phụ”. Cô nhẹ nhàng gọi. “Con không còn sức lực nữa”
Nếu đã có thể tự chữa trị ngoại thương một cách nhanh chóng như vậy thì cũng thật là kì tích. Ly Diệp mím môi, mặt lộ ra một tia không thoải mái.
Tên của hắn vẫn luôn dùng để hù doạ mọi người, có thể khiến cho tà ma chạy trốn dưới lòng đất, khiến ngàn vạn yêu ma quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày, chỉ vì thích hắn mà có người sẽ liều mạng tới mức này. Trước là căn răng chịu đựng thiên kiếp, sau lại nỗ lực thế này mà tu luyện.
Đúng là một tiểu tiên ngu ngốc.
Nhìn cô một cách chán ghét hồi lâu, Ly Diệp vẫn đích thân ra tay, bế cô lên khỏi mặt nước.
Có tiếng va chạm và nước bắn tung toé khắp nơi.
Chúng tiên trong Ly tộc đều biết tránh nước, không ai để mình ướt sũng mà đi lại xung quanh, Ly Diệp tự nhiên cho rằng tiểu tiên này có lẽ cũng biết cách như vậy.
Nhưng mà, Nhĩ Nhĩ mới nhập môn chưa được bao lâu, phép thuật cơ bản còn chưa nắm vững, làm sao biết được cái này. Chiếc váy cầu kì nặng đến mức trượt xuống khỏi người cô.
Hừ một tiếng, Ly Diệp sững sờ.
Nhĩ Nhĩ cảm thấy xương quai xanh mình có hơi lạnh, còn chưa kịp lấy lại phản ứng, trước mắt đã là đã tối sầm.
Sau đó, “bùm” một tiếng, người cô bị ném trở lại suối nước nóng.
Nhĩ Nhĩ: ???
Đạo lý cô đều hiểu, nhưng quần áo của cô bị rách, vậy thì bịt mắt cô để làm gì!
Uống mấy ngụm nước, Nhĩ Nhĩ cuối cũng cũng chật vật bò ra khỏi suối nước nóng, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là bộ đồ trước mặt đã bị rách làm đôi.
Nhưng mà, với dáng người nhỏ gầy yếu ớt của cô, thành ra như vậy cũng chẳng có gì để mà xem.
Nhĩ Nhĩ không hiểu tại sao hắn lại trông giống như đang đối mặt với một kẻ thù lớn.
Trong nháy mắt, Ly Diệp đã đứng ở ngoài cửa Thượng Bính cung, thân ảnh cao lớn hướng về phía suối nước nóng, toàn thân bảo phủ một tầng âm khí.
Tên đồ đệ rẻ tiền này, học gì không học, thế mà lại học được cái cách quyến rũ người khác.
Hắn vốn không gần nữ sắc, điều đó cản trở việc tu luyện và cuộc sống hàng ngày. Thực sự không cần thiết phải gần gũi với họ. Nhưng hắn không ngờ rằng dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể ngăn chặn được một tên trộm đột nhập vào nhà mình. Hắn thậm chí không thể giả vờ như không nhìn thấy thứ đập vào mắt mình .
Thứ đồ nhỏ này tu vi thấp, lại có không ít tà niệm, nếu sau này tìm hắn chịu trách nhiệm thì phải làm sao?
Cho cô ngàn năm tu vi, hay là đồng ý cùng cô tu luyện?
Nếu là cùng nhau tu luyện, cô yếu đuối như vậy, có khi nào kéo hắn thụt lùi luôn không?
Cho dù không kéo hắn thụt lùi, tiên lực mạnh mẽ này của hắn, cô có có thể chịu đựng được không cũng vẫn còn là một câu hỏi.
Lần đầu tiên từ khi sinh ra, Ly Diệp vì những thứ ngoài tiên pháp mà gặp phải vướng mắc khó giải.
Tuy nhiên, sau nửa nén nhang, thứ đồ nhỏ lại chạy đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, chúng ta, khi nào xuất phát?”
Ly Diệp kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy biểu hiện của cô vẫn bình thường, như thể vừa rồi chẳng chẳng có chuyện gì xảy ra, còn như thể ngoan ngoãn vẫy cái đuôi vô hình của mình.
Đây là phải học cách kiên nhẫn, từ từ để bắt được con cá lớn.
Ly Diệp im lặng, đột nhiên cảm khái, tên đồ đệ rẻ tiền này của hắn thế mà lại biết cách kìm nén cảm xúc của mình như vậy.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quyết định chờ xem.
“Bây giờ sẽ đi”
“Được”
Nhĩ Nhĩ bước lên hành vân của sư phụ, lập tức ngồi xuống thẳng hàng lối. Mặc dù vết thương bên ngoài của cô gần như đã lành nhưng nội thương thì sẽ mất rất lâu mới có thể bình phục hoàn toàn, vì vậy không nên vận động nhiều, có thể thì nên tiết kiệm sức lực.
Nhưng Ly Diệp cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy thứ đồ nhỏ này thật sự thông minh,
Hành vân vốn không lớn, nếu đứng, hai người có thể giữ chút khoảng cách, nhưng cô lại khoanh chân ngồi xuống, lại vì không đủ chỗ, lẽ đương nhiên sẽ dựa vào chân của hắn.
Thân thể vừa mềm vừa ấm, giống như một chiếc bánh bao vừa ra khỏi lồng hấp, còn đang không ngừng chuyển động.
Hít một hơi thật sâu, Ly Diệp niệm thần chú một cách chậm rãi.
Lên Cửu Tiêu này có rất nhiều tiểu tiên muốn đi theo con đường tà đạo, chỉ là vì thấy con người này hữu dụng hơn những kẻ khác, nên hắn không thể ném cô xuống. Không quan tâm điều đó nữa, hắn chỉ hy vọng khi đến Khảm tộc tiên môn cô có thể thu liễm một chút, đừng làm hắn mất mặt.
Hắn đến Khảm tộc có chuyện chính sự muốn bàn. Hiện tại, Khảm Trạch sống chết chưa rõ, Khảm tộc mất đi trụ cột chính, nội bộ nhất định hỗn loạn. Hắn còn có chuyện muốn biết, vì vậy đây sẽ là thời điểm tốt nhất để lẻn vào điều tra bí mật.
Vốn dĩ là không muốn dẫn theo cái đuôi này, nhưng hắn thực sự không hiểu những tiểu tiên cấp thấp sống như thế nào, có cô ở đây, có thể giúp hắn che đậy một chút.
Nhưng mà, thứ đồ nhỏ trên chân hắn thực sự không chịu hài lòng, dựa vào hắn thì không nói, lại còn níu vào ngón tay hắn.
“Sư phụ”
Ly Diệp chút khó chịu rút tay lại, nghĩ nếu mà đồng ý với cô thì cô nhất định sẽ phải lao tới ôm lấy hắn.
Tuy nhiên, người này lại nhất định đứng dậy kéo hắn: “Sư phụ, sư phụ”
Nhẫn nhịn một hồi, Ly Diệp không nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng: “Còn nói nữa, ta sẽ ném nguơi xuống làm thức ăn cho kền kền”
Nhĩ Nhĩ: “…”
Nhìn thấy cánh cổng của Khảm tộc lướt qua, Nhĩ Nhĩ đưa tay nhéo mình một cách ngốc ngếch
Không dễ gì vì thiên kiếp mà mới có chút thay đổi cái nhìn với thứ đồ nhỏ này. Cảm thấy cô có sự kiên trì, có thể làm nên chuyện. Kết quả thì sao?
Có thể ở trong thiên lôi huỷ thiên diệt địa mà làm khẩu quyết, nhưng cô không thể tập trung hít vào và thở ra trong mật hoa và tiên thảo. Hào quang xung quanh hắn loạn lên một hồi, thiếu chút nữa thì bùng phát ra.
May mắn thay, hắn sớm phát hiện ra, nếu không thì ngọn lửa cũng có thể làm đông cứng thần hồn của cô.
Tuy nhiên, tiểu tiên trước mặt hắn mở mắt. Không còn nỗi sợ hãi hay hoảng loạn nào còn sót lại trong đôi mắt ướt đẫm của cô. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào lồng ngực ướt đẫm nước nóng của hắn mà không chớp mắt.
Sau đó, cô nuốt nước bọt với tiếng ọc ọc.
Ly Diệp: "..."
Suýt chút nữa quên mất rằng tiểu tiên này là một kẻ háo sắc. Nhìn thấy hắn thì liền xuân tâm manh động. Làm sao cô có thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác?
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Lý Diệp buông tay.
"Ta cho cô một canh giờ." Hắn trầm giọng nói, "Một canh giờ sau, ta phải ra ngoài."
Ra ngoài thì tự mình ra là được rối. Cho cô một cạnh giờ để làm gì? Nhĩ Nhĩ bất động, vẫn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền lông đuôi trên ngực hắn.
Đẹp quá, đỏ rực và có ánh vàng, vừa nhìn đã biết là một pháp khí thượng đẳng.
Cô tham lam đến mức chảy nước miếng.
Người trước mặt cô có vẻ hơi nóng, nghiêng người sang một bên một cách khó chịu, chóp tai hơi đỏ lên.
“Lúc trước ta bị thương, bây giờ đã chữa khỏi, Khảm tộc với ta có mối hận thù chưa giải quyết được, nên ta không muốn trì hoãn thêm nữa”.
Hắn nhìn đi nơi khác, có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhíu mày.
“ Nếu trong vòng một canh giờ xử lí vết thương sạch sẽ, ta sẽ dẫn ngươi đi xem thêm”
Tại sao cô phải đi xem trận dấu của những người đó? Cô không muốn chết.
Nhĩ Nhĩ xua tay: “Không…”
Trước khi cô kịp nói ra từ “Đi”, Nhĩ Nhĩ đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi.
Khảm tộc, Khảm Trạch không phải là người của Khảm tộc sao? Cứ luôn ở lại chỗ cô thế thì cũng không hợp lý, không bằng cô làm một người tốt, đưa hắn trở về? Như vậy thì hắn tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, cũng không ai làm khó ai.
Mắt cô sáng lên, lập tức đáp lại: “Sẽ không để sư phụ thất vọng”
Ly Diệp liếc nhìn cô một cái, kéo áo ướt lên bờ, ánh lửa loé sáng, hơi nước bốc lên, lúc hắn ngồi lại trên ngai vàng, áo choàng đã khô.
Hắn nhìn tiêu tiên đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Nói muốn truyền thụ tiên thuật cho cô, cô nôn ói loạn xạ, nhưng khi nói muốn cùng cô ra ngoài, thì cô lại thực sự dùng hết sức lực để tu luyện. Lớp da cháy đen trên người bong ra từng mảnh, lộ làn da trắng nõn mịn màng, quần áo rách rưới cũng lấy lại hình dáng, bồng bềnh trên mặt nước như một bông hoa hải đường tuyệt đẹp.
Chưa đầy nửa canh giờ, cô đã trở lại nguyện vẹn bên hồ nước nóng.
‘Sư phụ”. Cô nhẹ nhàng gọi. “Con không còn sức lực nữa”
Nếu đã có thể tự chữa trị ngoại thương một cách nhanh chóng như vậy thì cũng thật là kì tích. Ly Diệp mím môi, mặt lộ ra một tia không thoải mái.
Tên của hắn vẫn luôn dùng để hù doạ mọi người, có thể khiến cho tà ma chạy trốn dưới lòng đất, khiến ngàn vạn yêu ma quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày, chỉ vì thích hắn mà có người sẽ liều mạng tới mức này. Trước là căn răng chịu đựng thiên kiếp, sau lại nỗ lực thế này mà tu luyện.
Đúng là một tiểu tiên ngu ngốc.
Nhìn cô một cách chán ghét hồi lâu, Ly Diệp vẫn đích thân ra tay, bế cô lên khỏi mặt nước.
Có tiếng va chạm và nước bắn tung toé khắp nơi.
Chúng tiên trong Ly tộc đều biết tránh nước, không ai để mình ướt sũng mà đi lại xung quanh, Ly Diệp tự nhiên cho rằng tiểu tiên này có lẽ cũng biết cách như vậy.
Nhưng mà, Nhĩ Nhĩ mới nhập môn chưa được bao lâu, phép thuật cơ bản còn chưa nắm vững, làm sao biết được cái này. Chiếc váy cầu kì nặng đến mức trượt xuống khỏi người cô.
Hừ một tiếng, Ly Diệp sững sờ.
Nhĩ Nhĩ cảm thấy xương quai xanh mình có hơi lạnh, còn chưa kịp lấy lại phản ứng, trước mắt đã là đã tối sầm.
Sau đó, “bùm” một tiếng, người cô bị ném trở lại suối nước nóng.
Nhĩ Nhĩ: ???
Đạo lý cô đều hiểu, nhưng quần áo của cô bị rách, vậy thì bịt mắt cô để làm gì!
Uống mấy ngụm nước, Nhĩ Nhĩ cuối cũng cũng chật vật bò ra khỏi suối nước nóng, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là bộ đồ trước mặt đã bị rách làm đôi.
Nhưng mà, với dáng người nhỏ gầy yếu ớt của cô, thành ra như vậy cũng chẳng có gì để mà xem.
Nhĩ Nhĩ không hiểu tại sao hắn lại trông giống như đang đối mặt với một kẻ thù lớn.
Trong nháy mắt, Ly Diệp đã đứng ở ngoài cửa Thượng Bính cung, thân ảnh cao lớn hướng về phía suối nước nóng, toàn thân bảo phủ một tầng âm khí.
Tên đồ đệ rẻ tiền này, học gì không học, thế mà lại học được cái cách quyến rũ người khác.
Hắn vốn không gần nữ sắc, điều đó cản trở việc tu luyện và cuộc sống hàng ngày. Thực sự không cần thiết phải gần gũi với họ. Nhưng hắn không ngờ rằng dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể ngăn chặn được một tên trộm đột nhập vào nhà mình. Hắn thậm chí không thể giả vờ như không nhìn thấy thứ đập vào mắt mình .
Thứ đồ nhỏ này tu vi thấp, lại có không ít tà niệm, nếu sau này tìm hắn chịu trách nhiệm thì phải làm sao?
Cho cô ngàn năm tu vi, hay là đồng ý cùng cô tu luyện?
Nếu là cùng nhau tu luyện, cô yếu đuối như vậy, có khi nào kéo hắn thụt lùi luôn không?
Cho dù không kéo hắn thụt lùi, tiên lực mạnh mẽ này của hắn, cô có có thể chịu đựng được không cũng vẫn còn là một câu hỏi.
Lần đầu tiên từ khi sinh ra, Ly Diệp vì những thứ ngoài tiên pháp mà gặp phải vướng mắc khó giải.
Tuy nhiên, sau nửa nén nhang, thứ đồ nhỏ lại chạy đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, chúng ta, khi nào xuất phát?”
Ly Diệp kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy biểu hiện của cô vẫn bình thường, như thể vừa rồi chẳng chẳng có chuyện gì xảy ra, còn như thể ngoan ngoãn vẫy cái đuôi vô hình của mình.
Đây là phải học cách kiên nhẫn, từ từ để bắt được con cá lớn.
Ly Diệp im lặng, đột nhiên cảm khái, tên đồ đệ rẻ tiền này của hắn thế mà lại biết cách kìm nén cảm xúc của mình như vậy.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quyết định chờ xem.
“Bây giờ sẽ đi”
“Được”
Nhĩ Nhĩ bước lên hành vân của sư phụ, lập tức ngồi xuống thẳng hàng lối. Mặc dù vết thương bên ngoài của cô gần như đã lành nhưng nội thương thì sẽ mất rất lâu mới có thể bình phục hoàn toàn, vì vậy không nên vận động nhiều, có thể thì nên tiết kiệm sức lực.
Nhưng Ly Diệp cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy thứ đồ nhỏ này thật sự thông minh,
Hành vân vốn không lớn, nếu đứng, hai người có thể giữ chút khoảng cách, nhưng cô lại khoanh chân ngồi xuống, lại vì không đủ chỗ, lẽ đương nhiên sẽ dựa vào chân của hắn.
Thân thể vừa mềm vừa ấm, giống như một chiếc bánh bao vừa ra khỏi lồng hấp, còn đang không ngừng chuyển động.
Hít một hơi thật sâu, Ly Diệp niệm thần chú một cách chậm rãi.
Lên Cửu Tiêu này có rất nhiều tiểu tiên muốn đi theo con đường tà đạo, chỉ là vì thấy con người này hữu dụng hơn những kẻ khác, nên hắn không thể ném cô xuống. Không quan tâm điều đó nữa, hắn chỉ hy vọng khi đến Khảm tộc tiên môn cô có thể thu liễm một chút, đừng làm hắn mất mặt.
Hắn đến Khảm tộc có chuyện chính sự muốn bàn. Hiện tại, Khảm Trạch sống chết chưa rõ, Khảm tộc mất đi trụ cột chính, nội bộ nhất định hỗn loạn. Hắn còn có chuyện muốn biết, vì vậy đây sẽ là thời điểm tốt nhất để lẻn vào điều tra bí mật.
Vốn dĩ là không muốn dẫn theo cái đuôi này, nhưng hắn thực sự không hiểu những tiểu tiên cấp thấp sống như thế nào, có cô ở đây, có thể giúp hắn che đậy một chút.
Nhưng mà, thứ đồ nhỏ trên chân hắn thực sự không chịu hài lòng, dựa vào hắn thì không nói, lại còn níu vào ngón tay hắn.
“Sư phụ”
Ly Diệp chút khó chịu rút tay lại, nghĩ nếu mà đồng ý với cô thì cô nhất định sẽ phải lao tới ôm lấy hắn.
Tuy nhiên, người này lại nhất định đứng dậy kéo hắn: “Sư phụ, sư phụ”
Nhẫn nhịn một hồi, Ly Diệp không nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng: “Còn nói nữa, ta sẽ ném nguơi xuống làm thức ăn cho kền kền”
Nhĩ Nhĩ: “…”
Nhìn thấy cánh cổng của Khảm tộc lướt qua, Nhĩ Nhĩ đưa tay nhéo mình một cách ngốc ngếch
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.