Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ

Chương 5: Ta Là Khảm Trạch

Bạch Lộ Thành Song

23/08/2024

Nếu là người khác chèn ép, mắng mỏ, ép cô luyện tập, Nhĩ Nhĩ nhất định sẽ bỏ cuộc.

Ai mà không phải là một tiểu bảo bối chứ!

Tuy nhiên, đối mặt với người này, Nhĩ Nhĩ không dám hành động liều lĩnh. Cô chỉ nhìn với ánh mắt oán giận rồi lăn vào suối nước nóng để luyện tập lại.

Luyện tập, luyện tập, còn hơn là biến thành tro bụi. Nghĩ theo hướng tích cực thì cô có thể coi là đệ tử do chính hắn dạy dỗ, tương đương với một nửa con gái ruột rồi. Một trăm năm sau, hắn sẽ một tay ôm mèo, một tay ôm cô.

Thật là một bức tranh đẹp.

Nhĩ Nhĩ liếm môi một cách khao khát mong chờ.

“Ta đoán hắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đâu.” Có người thở dài.

Ai?

Nhĩ Nhĩ sửng sốt, vội vàng thu hồi suy nghĩ.

Thần tiên cũng coi trọng sự riêng tư. Đọc suy nghĩ luôn là một loại cấm thuật ở Cửu Tiêu và đã bị thất truyền hàng chục nghìn năm. Làm sao ai đó có thể nói chuyện với tâm trí cô ấy một cách dễ dàng như vậy?

Cảnh giác mở mắt ra, Nhĩ Nhĩ nhìn xung quanh.

Sương mù dày đặc, trong Thượng Bính cung im lặng. Chỉ có tiếng nước bắn tung tóe bởi chuyển động của cô vang vọng. Trên ngai vàng xa xa, Ly Diệp đang điều hòa hơi thở, không ngẩng đầu lên.

Như thể nhận ra sự lơ đãng của cô, hắn ngước mắt lên và nhìn qua với vẻ không vui.

Nhĩ Nhĩ sợ đến mức nhắm mắt lại ngay lập tức.

Đó không phải là hắn. Giọng nói của hắn trầm thấp, trong khi giọng nói này lại trong trẻo như gió núi trộn lẫn với mưa xuân. Dù chưa biết nhưng nghe lại thấy thoải mái đến lạ.

Trong đầu cô vang lên một tiếng cười nhẹ: “Ngươi thật là giỏi khen người.”

Người đó biết cô đang nghĩ gì? Nhĩ Nhĩ đứng hình.

“Ừ, ta biết."

...Đến cái này cũng biết à?

"Ta biết tất cả mọi thứ."

Nhĩ Nhĩ:...

Cửu Tiêu thật đáng sợ, cô muốn trở lại Thái Hòa Tiên Môn!

"Ngươi không thể quay lại." Thanh âm kia bình tĩnh nói: "Một khi lên Cửu Tiêu, ngươi không thể quay lại phàm trần."

"..." Đạo lý cô đều hiểu, nhưng rốt cuộc là cái thứ quái gì đang nói vậy?

Giọng nói nhẹ nhàng trả lời: "Ta là Khảm Trạch."

Ồ, Khảm Trạch.

Nhĩ Nhĩ bĩu môi, ta còn đang khảm thụ đây (ý là còn đang chặt cây đây kkk)

Đợi đã, Khảm Trạch?

Giật mình, Nhĩ Nhĩ ngồi thẳng dậy

Đây không phải là người mà Chấn Hoàn Công và những người bọn họ đang tìm sao? Cô tưởng hắn ta đã chết dưới móng vuốt của Ly Diệp, vậy tại sao lại còn nói chuyện với cô?

Trong đầu Nhĩ Nhĩ nhanh chóng hồi tưởng lại cảnh tượng cổ tay mình bị một bóng người lén lút nắm lấy trước đó, nhanh chóng ấn tạm dừng, mở rộng bàn tay trắng bệch bằng ba ngón tay, nhìn kỹ hơn.



Ánh sáng trắng tinh khiết xuyên qua làn da cô từ bàn tay. Lúc đó cô vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, tưởng rằng linh lực của mình đang bị hút đi.

Bây giờ nghĩ lại, cơ thể cô có thể hấp thụ bao nhiêu linh lực, thứ này rõ ràng là đang lẻn vào trong cơ thể cô, trước mắt của Ly Diệp, lợi dụng vỏ bọc kẻ đột nhập của cô, lén lút nhét Kết Nguyên của chính mình vào trong cơ thể cô.

Chẳng trách có thể nghe được cô đang nghĩ gì.

Nhĩ Nhĩ cau mày, cảm thấy có chút phức tạp.

Kết Nguyên của Khảm Trạch, đó là hàng vạn năm tu luyện, Tự nhiên đưa nó cho cô, chắc chắn là một cái bánh ném từ trên trời xuống.

Nhưng vấn đề bây giờ là Ly Diệp và Khảm Trạch là kẻ thù không đội trời chung, điều này tương đương với một chiếc bánh khổng lồ chứa đầy rau mùi mà Ly Diệp không thích.

Cô làm sao có gan mà ăn nó.

Sau một thoáng rùng mình, Nhĩ Nhĩ lắc đầu.

Mau đi đi, mau đi đi, chúng ta không phải là cùng một loại người, đời người có những mong muốn và mộng tưởng riêng.

Ly Diệp từ xa nhìn lại, thấy vật nhỏ trong ao cau mày, thở dài, lắc đầu, môi không ngừng lẩm bẩm, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Không có gì ngạc nhiên khi cô tu luyện chậm chạp.

Chỉ là, trong Thượng Bính cung không có gì cả, cô lại vì cái gì mà nửa vời lưỡng lự như vậy?

Nhĩ Nhĩ vẫn đang cố gắng thuyết phục Khảm Trạch một cách nghiêm túc.

-Giả chết với ta cũng vô ích thôi. ta chỉ là một đống gỗ vô dụng, khó có thể cứu được mạng sống của mình, làm sao có thể cứu được ngươi? Ngộ nhỡ ta va vào đâu đó, ngươi cũng sẽ đau. Cùng nhau chịu khổ?

-Hay là ta tặng ngươi một hạt hộ hồn châu, được chế tạo bởi Thái Hòa Tiên Môn, vật chủ xinh đẹp nhất của Kết Nguyên, mạnh hơn ta, ta thật sự là mong mong lắm.

Khảm Trạch vẫn không trả lời.

Nhị Nhĩ cau mày, hơi mở mắt ra, nhìn về phía Ly Diệp.

Hắn đang nhìn xuống cô, giống như một tảng đá bị đốt cháy, im lặng nhưng đầy mê hoặc.

Cô rụt cổ lại, cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Đi xưng tội để được khoan dung?

Với tính khí đầy sát khí của hắn, chắc chắn sẽ giết cô không nói một lời để loại bỏ những rắc rối sau này.

Vậy giấu nó đi?

Liệu có thể che giấu nó được không? Chẳng phải nếu bị phát hiện thì cái chết sẽ càng đau khổ hơn sao?

Hắn vặn vẹo eo, suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên phải tiêu hao hết cái ao thần lực này, sau đó lên bờ tìm cơ hội thử nghiệm.

Theo kế hoạch của cô, cô có thể lên bờ trong khoảng ba canh giờ.

Tuy nhiên, sự thật tàn khốc đã nói cho Nhĩ Nhĩ biết rằng với tài năng của cô, ba ngày, thậm chí nửa giờ cũng không thể thiếu.

Ba ngày sau khi cô mở mắt ra, Ly Diệp đã tăng tới ba cảnh giới khác, khi cô bò ra khỏi suối nước nóng, mạch máu của cô chỉ hơn hai phần thông suốt.

Ly Diệp nhìn cô với ánh mắt tràn đầy hận ý.

Nhĩ Nhĩ không cảm thấy xấu hổ. Cô không đặt nhiều kỳ vọng vào bản thân. Ngược lại, cô cảm thấy mình có thể kiên trì hít thở trong một cái ao lớn như vậy, điều này thực sự niềm vui và đáng khen ngợi.

Vì thế cô quấn váy chạy tới chỗ Ly Diệp.

"Sư phụ."

Ly Diệp nhìn thoáng qua trên người cô ánh lửa, thật sự không muốn trả lời.



Thứ đồ nhỏ này không những không báo cáo tiến độ tu luyện và xin lỗi mà ngược lại còn vén váy xoay người đến trước mặt hắn, sau đó sốt sắng hỏi: “Người nhìn đệ tử đi.”

Cô không giỏi thay chậu gỗ nhưng lại thành thạo việc thay váy. Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã có thể nhặt mây hồng bên ngoài và may thành một chiếc váy cung điện lấp lánh.

Những lớp váy cùng những chiếc kẹp tóc phức tạp và lộng lẫy cho thấy đã đầu tư không ít tâm huyết. Còn thứ đồ nhỏ này quay trái quay phải, ngượng ngùng nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể, như đang chờ đợi điều gì đó, hai tay run rẩy đến trắng bệch.

Cái nhìn quen thuộc này...

Ly Diệp sắc mặt tối sầm.

Hắn thường xuyên bị các tiên nữ trên Cửu Tiêu mong nhớ. Những nàng tiên đó suốt ngày không nghĩ đến việc tu luyện mà dành tâm huyết vào việc vẽ lông mày, vẽ môi, dệt gấm và may quần áo. Sau đó, khi rảnh rỗi, họ sẽ tìm lý do để lảng vảng trước mặt hắn, hy vọng thu hút sự chú ý của hắn và bay lên đỉnh cao. Mọi người xuất hiện trước mặt hắn đều có vẻ mặt như vậy.

Không ngờ tên học trò rẻ tiền của hắn cũng có ý nghĩ không tốt với hắn.

Ly Diệp đưa tay ấn nhẹ lông mày, cảm thấy nhức nhức đầu.

Chẳng trách cô nhất quyết tôn thờ hắn như thầy của mình. Không để ý việc hắn ta đã đe dọa cô. Cô cũng tắm trong cung điện của hắn, ánh mắt lảng tránh, trong lúc tu luyện tràn ngập suy nghĩ. Hóa ra cô muốn đến gần hắn, hưởng nhờ lộc chùa.

Đúng là tạo nghiệp.

"Sư phụ, sư phụ?"

Nhĩ Nhĩ vô cùng khẩn trương, sợ hắn nhìn thấy cái gì, chi bằng cô nhất định phải để hắn nhìn thấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đan xen những màu sắc sặc sỡ, cô vừa run rẩy vừa ôm gấu váy: "Có, có chỗ nào không hợp lí sao?"

Người đàn ông to lớn trước mặt cô có vẻ mặt rất kỳ lạ, nhìn cô chằm chằm mấy lần, cuối cùng nuốt một hơi.

"KHÔNG CÓ."

Nhĩ Nhĩ vui mừng khôn xiết.

Bản thân hắn đã nói không. Nếu sau này hắn tìm được manh mối gì thì cũng không thể trách cô đã che giấu. Dù sao hắn cao cao tự đại, đến mức đó không để ý tới, cô một tiểu tiên nữ sao có thể biết được.

Cơ thể căng thẳng của cô thả lỏng, và Nhĩ Nhĩ cuối cùng cũng mỉm cười. Cô tâm tình rất tốt, xoay váy lại, thản nhiên hỏi anh: “Có đẹp không?”

Ly Diệp quay mặt đi, thờ ơ nói: “Không đẹp.”

"..."

Phải mất rất nhiều công sức mới tạo ra được một chiếc váy. Nếu có người dám nói nhìn không đẹp, Nhĩ Nhĩ nhất định sẽ liều mạng với họ.

Nhưng mà, lời này chính là do người này nói ra, Nhĩ Nhĩ chọn cách nuốt xuống, nhịn đến khi mặt đỏ bừng mà không phản kháng.

Bỏ đi, bỏ đi, ông trời đã ban cho hắn tu vi lớn mạnh như vậy, nhất định sẽ lấy đi thẩm mỹ cơ bản.

Không tức giận, không tức giận.

Ly Diệp lạnh lùng nhìn cô, thứ đồ nhỏ trước mặt với đôi má đỏ bừng.

Ly Diệp nghiêng người tiến lại gần.

Đúng như dự đoán, tay của cô hồi hộp đến run cả lên.

Xong rồi.

Ly Diệp bực bội nghĩ, sao mình có thể luyện tiên thuật khi tâm trí đều đổ dồn vào mình?

Bạch Lộ Thành Song nói:

Ly Diệp: Đồ đệ rẻ tiền của mình yêu mình quá thì phải làm sao? Chờ xem vậy.

Nhĩ Nhĩ: Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook