Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt
Chương 13
Ma Hoa Đông
23/11/2016
CHƯƠNG 13: Thuận tiện đến tham ban.
Đáng giận, lại bị trêu cợt!
Môi mới vừa cảm nhận được độ ấm của đối phương, Văn Lược vội vàng buông lỏng tay quấn nơi thắt lưng người ta.
Lúc này đây hắn không có tạc mao, nhưng chụp ảnh ở nơi tập thể thế này thật khiến hắn phải hút một hơi lãnh khí.
“Hiệu quả hiệu quả! An Trình Điển của chúng ta đều thực chuyên nghiệp!” Tiểu Càng mang theo bữa sáng từ bên ngoài xông vào xua tay, một bên Vệ Sanh nghiêm mặt cũng đi theo xua tay.
“Tôi thực chuyên nghiệp!” An Trình Điển không sợ chết liếm liếm môi, cười tủm tỉm nhìn Văn Lược.
Để không hiện ra vẻ người lạc hậu, hắn gật gật đầu, âm ngoan ngẩng đầu, “Tôi cũng chuyên nghiệp, muốn hay không đến lại một lần!”
“Từ bỏ!” Vệ Sanh cùng Tiểu Càng một bên nghiêm mặt quát.
Chụp ảnh sư tiếp nhận bữa sáng Tiểu Càng đưa tới, thực vừa lòng gật gật đầu, sau đó đổi cảnh tiếp theo.
Dù sao cũng là điện ảnh võ hiệp, cảnh đánh nhau là không thể ít, trải qua võ thuật chỉ đạo tỉ mỉ thiết kế động tác, hai người bày ra tượng mô tượng dạng, trong lúc đánh nhau chụp ảnh sư còn muốn bọn họ trao nhau một cái ảnh mắt, phải thâm tình, phải chân thành. Văn Lược mệt muốn chết, lại không nghĩ bị An Trình Điển tiếp tục so đo. Chính là lại tiếp tục cắn răng chống đỡ. Một ngày bị hai cái tầm mắt này nhìn, chán ghét gì cũng đều bị hòa tan.
Quay phim đến mười giờ đêm, chụp ảnh sư mới hô kết thúc công việc.
Đỗ Minh Thành canh thời gian vừa lúc chụp ảnh sư nói kết thúc liền tiến vào, đem theo rất nhiều đồ ăn khuya cho mọi người. Rồi liền chạy qua quấn quít lấy chụp ảnh sư xem thành quả hôm nay.
Sau đó bên trong phòng xử lý nghe tiếng hắn kêu lên, “Quay lại cho tôi, phóng to tấm đó ra!”
“Cái kia, đạo diễn dùng tấm này làm tuyên truyền có vẻ không tốt lắm đâu!” Một bên nhân viên công tác cảm thấy Đỗ Minh Thành quyết định quá mức qua loa, cẩn thận nhắc nhở.
“Ai nói tôi lấy tấm này làm tuyên truyền, này tôi muốn cầm về nhà!”
Văn Lược tò mò muốn biết tấm ảnh Đỗ Minh Thành nói, ngó vô vừa thấy, nhất thời có cảm giác bị sét đánh. Cư nhiên chính là tấm hắn cùng An Trình Điển hôn môi, chụp ảnh sư cũng quá nhanh đi! Liền kia có vài giây, cư nhiên đã chụp được nhiều như vậy!
“Có thể hay không chụp lại lần nữa in lên vé nha?” Đạo diễn cười hì hì đi qua xem chụp ảnh sư, “Thật là, cậu tại sao có thể không cho tôi vào phòng xử lý, cậu xem, hình thân mật quá ít! Quá ít!”
Liên tiếp nói vài cái quá ít, mặt chụp ảnh sư càng ngày càng khó coi, cuối cùng đen mặt đoạt lại máy ảnh đưa cho trợ lý phía sau, “Không bàn nữa, tôi chỉ có hôm nay là rảnh, công việc kế tiếp đã được an bài tới ba năm sau, cậu có thể đi sắp xếp!”
“A Thấm, A Thấm!” Đỗ Minh Thành hoảng lên nắm quần áo chụp ảnh sư, rất khó tưởng tượng một đại nam nhân cư nhiên đối với một đại nam nhân khác làm nũng, thực hiển nhiên chụp ảnh sư cũng không muốn thấy hình ảnh này.
“Kết thúc công việc! Bữa ăn khuya tôi sẽ không ăn. Ảnh chụp một thời gian ngắn sau tôi sẽ đưa trơ lý đem qua!” Chụp ảnh suất suất đeo balo chạy lấy người, đi phía trước thật sâu nhìn Văn Lược cùng An Trình Điển liếc một cái.
“Bộ phim nhất định sẽ thành công, nhìn hai người này đều đã thấy giá trị! Đỗ Minh Thành, buổi công chiếu đầu tiên nhớ gửi vé cho tôi!”
Đỗ Minh Thành vội vàng chân chó cọ qua, “Nhất định, nhất định, cái kia… Cho tôi phóng to nha! Tốt nhất phóng in lên vé!”
Văn Lược ở một bên muốn bước cũng không bước được.
Chụp ảnh sư cũng không quay đầu lại, phỏng chừng cũng cảm thấy thật dọa người.
An Trình Điển theo Đỗ Minh Thành cầm một hộp đản thát (bánh trứng) đưa qua trước mặt Văn Lược, Văn Lược nhíu mày, hắn buổi tối không thể ăn đồ ngọt, Vệ Sanh sẽ chém hắn.
Có người có chút thể trọng ăn thế nào cũng không béo, tỷ như An Trình Điển.
Có người có chút thể trọng nhoáng một cái bụng sẽ thành siêu bia, tỷ như Văn Lược.
“Tôi che cho cậu!” An Trình Điển cười hì hì lấy thân mình che trước mặt Văn Lược.
Văn Lược không nói gì, hắn đáng thương lắm sao? Ăn đản thát còn phải che giấu.
Bất quá hiện tại thật mệt, hắn quả thực đói bụng đến chịu không được, liếm liếm môi cầm vài cái đản thát bỏ vào bụng.
“Ráng chịu chút đi!” An Trình Điển cười đút một cái nữa vào miệng hắn, “Bên kia còn có điểm tâm, cậu có muốn hay không? Tôi lấy cho cậu.”
“Ân… Không cần…” Văn Lược cố gắng nuốt miếng thức ăn, An Trình Điển thấy thế, chạy đi, đem qua cho hắn một chén cháo. (thê nô ~ thê nô T___T)
Văn Lược liền không khách khí lấy qua ăn, vừa ăn vừa hỏi An Trình Điển, “Cậu không ăn?”
An Trình Điển lắc đầu, vẻ mặt cưng chiều nhìn hắn, tươi cười nhìn muốn hôn mê. Văn Lược bị như vậy thẳng ngoắc ngước nhìn, như thế nào đều ăn không vô, trong lòng nổi lên một trận da gà.
”Không cần nở nụ cười, có cần cao hứng như thế không?”
“Ân, có thể cùng cậu làm việc với nhau liền thật cao hứng!”
Sự thật chứng minh, tối ra màu vẫn là ảnh chụp hôn môi kia, bất quá nhân viên công tác thực hiện hình ảnh tuyên truyền vẫn là thận trọng sàng lọc lại chọn ảnh chụp hai người đối diện nhau, cũng không có chọn ảnh chụp làm cho người ta sôi trào. Lúc nhân viên công tác lộ ra, đạo diễn thực được đền bù mong muốn được phóng to bức ảnh kia.
Chụp ảnh sư ít nhất vẫn cho hắn vài phần tình mọn đi!
Thời điểm mở họp báo cũng đã hơn một tháng sau, đây là nguyên nhân vì sao Vệ Sanh bắt Văn Lược phải tham gia nhiều hoạt động để kiếm tin tức, một bộ phim sau khi quay xong còn làm hậu kỳ này nọ thật sự lâu lắm, không hoạt động người xem đều thật sự quên hắn.
Bất quá, lúc này đây tất cả mọi người còn chưa quên.
Trước buổi họp báo, An Trình Điển cùng Văn Lược đều bị Tiểu Càng và Vệ Sanh an bài thật nhiều việc, phóng viên làm sao cũng không bắt được người. Hiện tại họp báo được mở ra, cùng dự đoán là giống nhau, tin tức của bọn họ cùng Ngả Thước là không thể trốn thoát.
“Nói thật, tôi muốn cùng Tiểu Lược yêu cùng một người, tôi có chết cũng không buông tay!” An Trình Điển cười bí hiểm, “Là huynh đệ khẳng định không có khả năng một người hạnh phúc đúng hay không, nhượng cho Tiểu Lược hạnh phúc, kia không bằng cả hai cùng thống khổ. Ha ha…” (Ý ảnh là yêu cùng một người thì một trong hai người sẽ có người buồn, thôi thì buồn hết đi, giống quỷ ghê =]])
“Kia Văn Lược thì sao? Nếu cậu và An Trình Điển cùng yêu một người, cậu sẽ như thế nào?” Phóng viên biết thời biết thế đem vấn đề đó lên người Văn Lược.
“Tôi sẽ buông tay, giằng co rất phiền toái!” Văn Lược trả lời rất thiệt tình, trong lòng hắn đúng là nghĩ như vậy, ba người dây dưa cùng một chỗ, hắn không bằng một mình thoải mái tự tại. Bất quá đáp án này hiển nhiên đều làm phóng viên không hài lòng, loại sự tình này kỳ thật rõ ràng, phóng viên không để ý cậu chọn câu trả lời gì, nhưng đáp án như vậy thật không thú vị, bọn họ viết như thế nào?
“Vậy, Ngả Thước cùng An Miên Miên người nào là tình nhân trong mộng của cậu?” Phóng viên không sợ chết đặt ra vấn đề mới.
Vệ Sanh đứng ở một bên khẩn trương nhìn Văn Lược, sợ hắn lại cho đáp án không thú vị, luôn luôn tạo điệu bộ.
“Ách… Tình nhân trong mộng của tôi là hắn!” Văn Lược đón nhận được tín hiệu của Vệ Sanh, mặt cứng ngắc chỉ vào An Trình Điển, “Xem bộ phim này của chúng tôi rồi sẽ biết, tôi khốn khổ yêu hắn!”
Ở dưới một mảng cười vang.
An Trình Điển vội vàng tiếp lời, “Tôi trong lòng cũng yêu cậu, chính là đạo diễn đã viết như vậy, tôi chỉ có thể làm bộ không yêu cậu!”
Đề tài rốt cuộc cũng trở về bộ phim.
Loại võ hiệp điện ảnh về đồng chí rất hiếm thấy, tự nhiên cũng có điểm sáng trong điện ảnh, phóng viên hỏi về bộ phim rất nhiều sau đó thực tự nhiên hỏi An Trình Điển cùng Văn Lược đối với đồng tính luyến ái có cái nhìn như thế nào.
“Nếu đồng chí làm cho tôi động tâm, tôi cảm thấy không sao cả nha!” An Trình Điển ý vị thâm trường liếc Văn Lược một cái.
“Tôi nghĩ… Nếu tôi thích một người đàn ông, fan của tôi sẽ khóc mất!” Văn Lược nhìn Vệ Sanh một bên dùng sức ám chỉ hắn, ra vẻ thoải mái nói.
Fan ở bên ngoài bỗng nhiên sôi trào, Văn Lược nghe được nhịp, “Sẽ không khóc, cùng một chỗ!” Sáu từ, hắn thiếu chút nữa khóc lên. (Ôi fan gơ đồng tâm hiệp lực *vẫy khăn*)
Phóng viên dù sao cũng là phóng viên luôn hỏi vấn đề làm người ta chờ mong, có người hỏi, “Bộ phim này sẽ có cảnh giường chiếu sao?”
Văn Lược đổ mồ hôi, cúi đầu đem vấn đề giao cho An Trình Điển.
“Này thì! Là có! Mức độ như thế nào các vị hẳn là nên hỏi đạo diễn!” An Trình Điển da mặt dày cũng nhịn không được, huống chi Văn Lược luôn luôn dưới bàn từ câu “Yêu cùng một người” bắt đầu nhéo hắn.
Bất quá đem vấn đề này cho Đỗ Minh Thành, bọn họ mới phát hiện đây mới là vấn đề lớn nhất, Đỗ Minh Thành thao thao bất tuyệt còn thiếu chút nữa đem chi tiết giường chiếu ra nói hết.
Sản xuất luôn luôn bên cạnh cường điệu, “Chừa chút hồi hộp, chừa chút hồi hộp!”
Đỗ Minh Thành không giữ cửa vẫn nói bất diệc nhạc hồ. Sau đó thực tự nhiên liền lộ ra poster hôn môi, fan bên ngoài lập tức sôi trào, nhân viên không có biện pháp liền đem ảnh chụp kia ở trên màn hình tháo xuống vài giây.
Sau đó Văn Lược ở trên internet thấy được ảnh chụp kia được phục chế mơ hồ, An Trình Điển kia còn không muốn sống, đem ảnh chụp này về làm các loại tiểu thuyết.
Các phóng viên yêu cầu Văn Lược cùng An Trình Điển bày ra vài cái tư thế cho bọn hắn chụp ảnh, An Trình Điển đi lên tùy tiện ôm thắt lưng Văn Lược. Văn Lược chuyên nghiệp được huấn luyện hằng ngày vẫn là rất mạnh dạn, ôm cổ An Trình Điển thực tự giác phối hợp cho phóng viên.
“Cùng đi ăn cơm đi!” An Trình Điển dán trên cô Văn Lược nói.
“Không được, ngày mai phải quay, tôi còn có việc xử lý!” Văn Lược hướng phóng viên lộ ra nụ cười.
“Tôi giúp cậu chuẩn bị vài thứ, để cho Tiểu Càng giúp cậu!” An Trình Điển công đạo nói, hắn cùng Văn Lược tách ra quay, Văn Lược nếu so với hắn sớm hơn một tuần vậy để hắn qua giúp đi.
Văn Lược không nói tiếp, phóng viên chụp xong liền tan. Văn Lược thúc giục Vệ Sanh đi ra ngoài, vào xe liền kiếm đồ ăn. Tối hôm qua ngủ muộn, buổi sáng khởi động sớm, cái gì cũng chưa kịp ăn, họp báo mở tới trưa hắn cơm cũng chưa ăn, vừa nãy An Trình Điển rủ hắn đi ăn cơm, thiếu chút nữa gật đầu đồng ý.
“Này là Tiểu Càng vừa mới đưa cho tôi, nói là An Trình Điển chuẩn bị cho cậu!” Vệ Sanh lấy gói to nhét vào ngực Văn Lược.
“Là cái gì?” Văn Lược tuy rằng không nghĩ muốn ở An Trình Điển cái gì đó, bất quá lòng hiếu kỳ quấy phá vẫn mở ra. Cư nhiên là hòm thuốc, tất cả mọi thứ từ nước đến rượu xoa bóp.
“Ân, An Trình Điển thật cẩn thận, các cậu lần này phải tới rừng trúc để quay, muỗi khẳng định không ít! Rượu xoa bóp dùng cho những cảnh bị treo cũng không thể thiếu. Nếu hắn định làm gì cậu, tôi cũng sẽ không cho phép!” Vệ Sanh liếc mắt một cái trêu chọc.
“Cái này làm sao đủ!” Văn Lược nói, bất quá trong lòng vẫn là không khỏi bị chạm vào, rất cảm động. Những năm gần đây trừ bỏ Vệ Sanh giúp hắn chuẩn bị, trên cơ bản không ai để ý tới hắn.
“Đúng rồi, muốn hay không cùng An Miên Miên gặp mặt?” Vệ Sanh bỗng nhiên nói.
“Vì cái gì nha?”
“Nàng tới bên này ra thông cáo, nếu không thì đi tham ban!”
“Có thương lượng rồi sao?” Văn Lược khó chịu nhìn Vệ Sanh.
“Không có!” Vệ Sanh cười đem bánh mì trợ lý vừa mua tới cho Văn Lược, “Biểu hiện tốt, buổi tối cậu có thể thoải mái ăn!”
Vì thế Văn Lược giữa trưa hôm đó tới phim trường của An Miên Miên, nói là thuận tiện đi ngang.
An Trình Điển nhìn tin tức ở trong lòng phun trào, từ thành đông tới thành tây có thể là đi ngang qua đi?
Hết chương 13.
Đáng giận, lại bị trêu cợt!
Môi mới vừa cảm nhận được độ ấm của đối phương, Văn Lược vội vàng buông lỏng tay quấn nơi thắt lưng người ta.
Lúc này đây hắn không có tạc mao, nhưng chụp ảnh ở nơi tập thể thế này thật khiến hắn phải hút một hơi lãnh khí.
“Hiệu quả hiệu quả! An Trình Điển của chúng ta đều thực chuyên nghiệp!” Tiểu Càng mang theo bữa sáng từ bên ngoài xông vào xua tay, một bên Vệ Sanh nghiêm mặt cũng đi theo xua tay.
“Tôi thực chuyên nghiệp!” An Trình Điển không sợ chết liếm liếm môi, cười tủm tỉm nhìn Văn Lược.
Để không hiện ra vẻ người lạc hậu, hắn gật gật đầu, âm ngoan ngẩng đầu, “Tôi cũng chuyên nghiệp, muốn hay không đến lại một lần!”
“Từ bỏ!” Vệ Sanh cùng Tiểu Càng một bên nghiêm mặt quát.
Chụp ảnh sư tiếp nhận bữa sáng Tiểu Càng đưa tới, thực vừa lòng gật gật đầu, sau đó đổi cảnh tiếp theo.
Dù sao cũng là điện ảnh võ hiệp, cảnh đánh nhau là không thể ít, trải qua võ thuật chỉ đạo tỉ mỉ thiết kế động tác, hai người bày ra tượng mô tượng dạng, trong lúc đánh nhau chụp ảnh sư còn muốn bọn họ trao nhau một cái ảnh mắt, phải thâm tình, phải chân thành. Văn Lược mệt muốn chết, lại không nghĩ bị An Trình Điển tiếp tục so đo. Chính là lại tiếp tục cắn răng chống đỡ. Một ngày bị hai cái tầm mắt này nhìn, chán ghét gì cũng đều bị hòa tan.
Quay phim đến mười giờ đêm, chụp ảnh sư mới hô kết thúc công việc.
Đỗ Minh Thành canh thời gian vừa lúc chụp ảnh sư nói kết thúc liền tiến vào, đem theo rất nhiều đồ ăn khuya cho mọi người. Rồi liền chạy qua quấn quít lấy chụp ảnh sư xem thành quả hôm nay.
Sau đó bên trong phòng xử lý nghe tiếng hắn kêu lên, “Quay lại cho tôi, phóng to tấm đó ra!”
“Cái kia, đạo diễn dùng tấm này làm tuyên truyền có vẻ không tốt lắm đâu!” Một bên nhân viên công tác cảm thấy Đỗ Minh Thành quyết định quá mức qua loa, cẩn thận nhắc nhở.
“Ai nói tôi lấy tấm này làm tuyên truyền, này tôi muốn cầm về nhà!”
Văn Lược tò mò muốn biết tấm ảnh Đỗ Minh Thành nói, ngó vô vừa thấy, nhất thời có cảm giác bị sét đánh. Cư nhiên chính là tấm hắn cùng An Trình Điển hôn môi, chụp ảnh sư cũng quá nhanh đi! Liền kia có vài giây, cư nhiên đã chụp được nhiều như vậy!
“Có thể hay không chụp lại lần nữa in lên vé nha?” Đạo diễn cười hì hì đi qua xem chụp ảnh sư, “Thật là, cậu tại sao có thể không cho tôi vào phòng xử lý, cậu xem, hình thân mật quá ít! Quá ít!”
Liên tiếp nói vài cái quá ít, mặt chụp ảnh sư càng ngày càng khó coi, cuối cùng đen mặt đoạt lại máy ảnh đưa cho trợ lý phía sau, “Không bàn nữa, tôi chỉ có hôm nay là rảnh, công việc kế tiếp đã được an bài tới ba năm sau, cậu có thể đi sắp xếp!”
“A Thấm, A Thấm!” Đỗ Minh Thành hoảng lên nắm quần áo chụp ảnh sư, rất khó tưởng tượng một đại nam nhân cư nhiên đối với một đại nam nhân khác làm nũng, thực hiển nhiên chụp ảnh sư cũng không muốn thấy hình ảnh này.
“Kết thúc công việc! Bữa ăn khuya tôi sẽ không ăn. Ảnh chụp một thời gian ngắn sau tôi sẽ đưa trơ lý đem qua!” Chụp ảnh suất suất đeo balo chạy lấy người, đi phía trước thật sâu nhìn Văn Lược cùng An Trình Điển liếc một cái.
“Bộ phim nhất định sẽ thành công, nhìn hai người này đều đã thấy giá trị! Đỗ Minh Thành, buổi công chiếu đầu tiên nhớ gửi vé cho tôi!”
Đỗ Minh Thành vội vàng chân chó cọ qua, “Nhất định, nhất định, cái kia… Cho tôi phóng to nha! Tốt nhất phóng in lên vé!”
Văn Lược ở một bên muốn bước cũng không bước được.
Chụp ảnh sư cũng không quay đầu lại, phỏng chừng cũng cảm thấy thật dọa người.
An Trình Điển theo Đỗ Minh Thành cầm một hộp đản thát (bánh trứng) đưa qua trước mặt Văn Lược, Văn Lược nhíu mày, hắn buổi tối không thể ăn đồ ngọt, Vệ Sanh sẽ chém hắn.
Có người có chút thể trọng ăn thế nào cũng không béo, tỷ như An Trình Điển.
Có người có chút thể trọng nhoáng một cái bụng sẽ thành siêu bia, tỷ như Văn Lược.
“Tôi che cho cậu!” An Trình Điển cười hì hì lấy thân mình che trước mặt Văn Lược.
Văn Lược không nói gì, hắn đáng thương lắm sao? Ăn đản thát còn phải che giấu.
Bất quá hiện tại thật mệt, hắn quả thực đói bụng đến chịu không được, liếm liếm môi cầm vài cái đản thát bỏ vào bụng.
“Ráng chịu chút đi!” An Trình Điển cười đút một cái nữa vào miệng hắn, “Bên kia còn có điểm tâm, cậu có muốn hay không? Tôi lấy cho cậu.”
“Ân… Không cần…” Văn Lược cố gắng nuốt miếng thức ăn, An Trình Điển thấy thế, chạy đi, đem qua cho hắn một chén cháo. (thê nô ~ thê nô T___T)
Văn Lược liền không khách khí lấy qua ăn, vừa ăn vừa hỏi An Trình Điển, “Cậu không ăn?”
An Trình Điển lắc đầu, vẻ mặt cưng chiều nhìn hắn, tươi cười nhìn muốn hôn mê. Văn Lược bị như vậy thẳng ngoắc ngước nhìn, như thế nào đều ăn không vô, trong lòng nổi lên một trận da gà.
”Không cần nở nụ cười, có cần cao hứng như thế không?”
“Ân, có thể cùng cậu làm việc với nhau liền thật cao hứng!”
Sự thật chứng minh, tối ra màu vẫn là ảnh chụp hôn môi kia, bất quá nhân viên công tác thực hiện hình ảnh tuyên truyền vẫn là thận trọng sàng lọc lại chọn ảnh chụp hai người đối diện nhau, cũng không có chọn ảnh chụp làm cho người ta sôi trào. Lúc nhân viên công tác lộ ra, đạo diễn thực được đền bù mong muốn được phóng to bức ảnh kia.
Chụp ảnh sư ít nhất vẫn cho hắn vài phần tình mọn đi!
Thời điểm mở họp báo cũng đã hơn một tháng sau, đây là nguyên nhân vì sao Vệ Sanh bắt Văn Lược phải tham gia nhiều hoạt động để kiếm tin tức, một bộ phim sau khi quay xong còn làm hậu kỳ này nọ thật sự lâu lắm, không hoạt động người xem đều thật sự quên hắn.
Bất quá, lúc này đây tất cả mọi người còn chưa quên.
Trước buổi họp báo, An Trình Điển cùng Văn Lược đều bị Tiểu Càng và Vệ Sanh an bài thật nhiều việc, phóng viên làm sao cũng không bắt được người. Hiện tại họp báo được mở ra, cùng dự đoán là giống nhau, tin tức của bọn họ cùng Ngả Thước là không thể trốn thoát.
“Nói thật, tôi muốn cùng Tiểu Lược yêu cùng một người, tôi có chết cũng không buông tay!” An Trình Điển cười bí hiểm, “Là huynh đệ khẳng định không có khả năng một người hạnh phúc đúng hay không, nhượng cho Tiểu Lược hạnh phúc, kia không bằng cả hai cùng thống khổ. Ha ha…” (Ý ảnh là yêu cùng một người thì một trong hai người sẽ có người buồn, thôi thì buồn hết đi, giống quỷ ghê =]])
“Kia Văn Lược thì sao? Nếu cậu và An Trình Điển cùng yêu một người, cậu sẽ như thế nào?” Phóng viên biết thời biết thế đem vấn đề đó lên người Văn Lược.
“Tôi sẽ buông tay, giằng co rất phiền toái!” Văn Lược trả lời rất thiệt tình, trong lòng hắn đúng là nghĩ như vậy, ba người dây dưa cùng một chỗ, hắn không bằng một mình thoải mái tự tại. Bất quá đáp án này hiển nhiên đều làm phóng viên không hài lòng, loại sự tình này kỳ thật rõ ràng, phóng viên không để ý cậu chọn câu trả lời gì, nhưng đáp án như vậy thật không thú vị, bọn họ viết như thế nào?
“Vậy, Ngả Thước cùng An Miên Miên người nào là tình nhân trong mộng của cậu?” Phóng viên không sợ chết đặt ra vấn đề mới.
Vệ Sanh đứng ở một bên khẩn trương nhìn Văn Lược, sợ hắn lại cho đáp án không thú vị, luôn luôn tạo điệu bộ.
“Ách… Tình nhân trong mộng của tôi là hắn!” Văn Lược đón nhận được tín hiệu của Vệ Sanh, mặt cứng ngắc chỉ vào An Trình Điển, “Xem bộ phim này của chúng tôi rồi sẽ biết, tôi khốn khổ yêu hắn!”
Ở dưới một mảng cười vang.
An Trình Điển vội vàng tiếp lời, “Tôi trong lòng cũng yêu cậu, chính là đạo diễn đã viết như vậy, tôi chỉ có thể làm bộ không yêu cậu!”
Đề tài rốt cuộc cũng trở về bộ phim.
Loại võ hiệp điện ảnh về đồng chí rất hiếm thấy, tự nhiên cũng có điểm sáng trong điện ảnh, phóng viên hỏi về bộ phim rất nhiều sau đó thực tự nhiên hỏi An Trình Điển cùng Văn Lược đối với đồng tính luyến ái có cái nhìn như thế nào.
“Nếu đồng chí làm cho tôi động tâm, tôi cảm thấy không sao cả nha!” An Trình Điển ý vị thâm trường liếc Văn Lược một cái.
“Tôi nghĩ… Nếu tôi thích một người đàn ông, fan của tôi sẽ khóc mất!” Văn Lược nhìn Vệ Sanh một bên dùng sức ám chỉ hắn, ra vẻ thoải mái nói.
Fan ở bên ngoài bỗng nhiên sôi trào, Văn Lược nghe được nhịp, “Sẽ không khóc, cùng một chỗ!” Sáu từ, hắn thiếu chút nữa khóc lên. (Ôi fan gơ đồng tâm hiệp lực *vẫy khăn*)
Phóng viên dù sao cũng là phóng viên luôn hỏi vấn đề làm người ta chờ mong, có người hỏi, “Bộ phim này sẽ có cảnh giường chiếu sao?”
Văn Lược đổ mồ hôi, cúi đầu đem vấn đề giao cho An Trình Điển.
“Này thì! Là có! Mức độ như thế nào các vị hẳn là nên hỏi đạo diễn!” An Trình Điển da mặt dày cũng nhịn không được, huống chi Văn Lược luôn luôn dưới bàn từ câu “Yêu cùng một người” bắt đầu nhéo hắn.
Bất quá đem vấn đề này cho Đỗ Minh Thành, bọn họ mới phát hiện đây mới là vấn đề lớn nhất, Đỗ Minh Thành thao thao bất tuyệt còn thiếu chút nữa đem chi tiết giường chiếu ra nói hết.
Sản xuất luôn luôn bên cạnh cường điệu, “Chừa chút hồi hộp, chừa chút hồi hộp!”
Đỗ Minh Thành không giữ cửa vẫn nói bất diệc nhạc hồ. Sau đó thực tự nhiên liền lộ ra poster hôn môi, fan bên ngoài lập tức sôi trào, nhân viên không có biện pháp liền đem ảnh chụp kia ở trên màn hình tháo xuống vài giây.
Sau đó Văn Lược ở trên internet thấy được ảnh chụp kia được phục chế mơ hồ, An Trình Điển kia còn không muốn sống, đem ảnh chụp này về làm các loại tiểu thuyết.
Các phóng viên yêu cầu Văn Lược cùng An Trình Điển bày ra vài cái tư thế cho bọn hắn chụp ảnh, An Trình Điển đi lên tùy tiện ôm thắt lưng Văn Lược. Văn Lược chuyên nghiệp được huấn luyện hằng ngày vẫn là rất mạnh dạn, ôm cổ An Trình Điển thực tự giác phối hợp cho phóng viên.
“Cùng đi ăn cơm đi!” An Trình Điển dán trên cô Văn Lược nói.
“Không được, ngày mai phải quay, tôi còn có việc xử lý!” Văn Lược hướng phóng viên lộ ra nụ cười.
“Tôi giúp cậu chuẩn bị vài thứ, để cho Tiểu Càng giúp cậu!” An Trình Điển công đạo nói, hắn cùng Văn Lược tách ra quay, Văn Lược nếu so với hắn sớm hơn một tuần vậy để hắn qua giúp đi.
Văn Lược không nói tiếp, phóng viên chụp xong liền tan. Văn Lược thúc giục Vệ Sanh đi ra ngoài, vào xe liền kiếm đồ ăn. Tối hôm qua ngủ muộn, buổi sáng khởi động sớm, cái gì cũng chưa kịp ăn, họp báo mở tới trưa hắn cơm cũng chưa ăn, vừa nãy An Trình Điển rủ hắn đi ăn cơm, thiếu chút nữa gật đầu đồng ý.
“Này là Tiểu Càng vừa mới đưa cho tôi, nói là An Trình Điển chuẩn bị cho cậu!” Vệ Sanh lấy gói to nhét vào ngực Văn Lược.
“Là cái gì?” Văn Lược tuy rằng không nghĩ muốn ở An Trình Điển cái gì đó, bất quá lòng hiếu kỳ quấy phá vẫn mở ra. Cư nhiên là hòm thuốc, tất cả mọi thứ từ nước đến rượu xoa bóp.
“Ân, An Trình Điển thật cẩn thận, các cậu lần này phải tới rừng trúc để quay, muỗi khẳng định không ít! Rượu xoa bóp dùng cho những cảnh bị treo cũng không thể thiếu. Nếu hắn định làm gì cậu, tôi cũng sẽ không cho phép!” Vệ Sanh liếc mắt một cái trêu chọc.
“Cái này làm sao đủ!” Văn Lược nói, bất quá trong lòng vẫn là không khỏi bị chạm vào, rất cảm động. Những năm gần đây trừ bỏ Vệ Sanh giúp hắn chuẩn bị, trên cơ bản không ai để ý tới hắn.
“Đúng rồi, muốn hay không cùng An Miên Miên gặp mặt?” Vệ Sanh bỗng nhiên nói.
“Vì cái gì nha?”
“Nàng tới bên này ra thông cáo, nếu không thì đi tham ban!”
“Có thương lượng rồi sao?” Văn Lược khó chịu nhìn Vệ Sanh.
“Không có!” Vệ Sanh cười đem bánh mì trợ lý vừa mua tới cho Văn Lược, “Biểu hiện tốt, buổi tối cậu có thể thoải mái ăn!”
Vì thế Văn Lược giữa trưa hôm đó tới phim trường của An Miên Miên, nói là thuận tiện đi ngang.
An Trình Điển nhìn tin tức ở trong lòng phun trào, từ thành đông tới thành tây có thể là đi ngang qua đi?
Hết chương 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.