Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 40

Ma Hoa Đông

23/11/2016

CHƯƠNG 40: Nguyên lai thật sự là lão đồng môn.

“Tiểu Lược, cậu cư nhiên lại quan tâm tôi nha!” An Trình Điển nói những lời này nhìn rất vui sướng, trên mặt có điểm tiều tụy nhưng nhộn nhạo một mảng sắc vui mừng.

An Trình Điển bỗng nhiên như vậy, Văn Lược sửng sốt một chút.

Hắn khi nào thì quan tâm An Trình Điển?

Hắn chính là cảm thấy hai người ở chung lâu như vậy, cho dù là người xa lạ cũng phải quen thuộc, huống chi hai người bọn họ còn phát sinh nhiều chuyện. Thuận miệng hỏi một câu có là gì? Hắn cũng không phải hoàn toàn lãnh huyết bất cận nhân tình, chính là đôi khi có điểm cởi mở mà thôi.

“Tôi thích ăn cơm nhà!” An Trình Điển cười buông thìa, nguyên bản cũng không rất đói bụng, kỳ thật cũng có thể không ăn.

“A?” Văn Lược lại sửng sốt, này cùng hắn có quan hệ gì? Hắn phải chuẩn bị nói cho An Trình Điển biết mình thích món gì? Văn Lược nhướn mày, hắn thật sự không am hiểu những người thích nhớ những loại sự tình này, bằng không hắn cùng Vệ Sanh cộng sự lâu như vậy hắn cho tới bây giờ vẫn không nhớ sinh nhật của đối phương. Thực phiền toái, kỳ thật cũng rõ ràng, chính là đầu óc kết cấu rất đơn giản sát xuất lợi dụng là rất thấp.

“Có rảnh, cậu làm vài món cho tôi ăn nha!” An Trình Điển như có điều suy nghĩ nói, “Cái lẩu thế nào?”

Về nấu ăn, Văn Lược là rối tinh rối mù, nhưng hắn quả thật có một dạng làm không tồi, mà cũng không có gì khó khăn, đó là cái lẩu (*). Năm đó còn đang đi học, vài ba người bạn ở ký túc xá có cái lò để nấu lẩu, đều có thể ăn được vài ngày. Đối với Văn Lược loại đến ăn nhà hàng, lúc đầu là tiếp xúc với món ăn, tiếp theo bắt đầu tự nấu, sau đó cái lẩu còn có thêm nhiều thứ không giống như thông thường, tỷ như, đậu phộng, khoai phiến, bánh mì,… Kỳ lạ nhất là còn có hoa quả.

(*) sau khi nghe tả thì thực sự ta không thấy giống lẩu a o.O mà ta cũng ko biết là gì nên để nguyên QT vậy =__=

Loại ăn sang như nhà hàng Pháp này làm hấp dẫn không ít người, dù sao thời kì học sinh đối với ẩm thực luôn tràn ngập sự tìm kiếm mới lạ, Văn Lược nhớ mỗi lần hắn nói khai ăn, bốn người trong ký túc xá liền gọi thêm nhiều người đến, hắn còn nhớ rõ luôn luôn có một người ở một bên nhìn, cũng không hạ đũa, thỉnh thoảng trong lúc ăn hai con mắt đều mở lớn, luôn như vậy một câu.

“Này cũng có thể đốt lửa trong nồi?”

“Cậu nếu cảm thấy không hài lòng, có thể cắt miếng thịt ở dưới.” Văn Lược mỗi lần đều hung hăn rống trở về, có ăn còn nói này nói nọ, ghét nhất bị người nói như thế.

Bất quá nhìn nụ cười quỷ dị kia của An Trình Điển, Văn Lược há to miệng ra, Vệ Sanh nói hắn cùng An Trình Điển là đồng học, bất quá sẽ không trùng hợp như thế đi! Bọn họ thật là đồng học, còn hình như từng tiếp xúc qua. Văn Lược có điểm bạc tình, sau khi tốt nghiệp sẽ không liên lạc cùng đám bạn trước kia, không phải hắn không nhớ lại những ngày chính mình đã từng trải qua, mà sự thật là, mấy năm trước khi trở thành người nổi tiếng hắn chưa bao giờ cắt đứt quan hệ, sau đó hắn lại đổi số điện thoại, liền chậm rãi cắt đứt, ngẫu nhiên trên mạng trao đổi vài câu, này vô sỉ đều hỏi hắn có phải nữ minh tinh đích thực là tam vây, cùng một chút không an phận muốn này nọ, cho nên hắn căn bản không muốn cùng tên sắc lang kia có cái gì liên quan.

Bất quá nếu An Trình Điển là đồng học, thật đúng là đắc thông, phẩm chất thật là gần.

“Cậu cuối cùng nhớ ra rồi!” An Trình Điển lấy tay sờ sờ đầu hắn, “Thật sự làm cho người ta thương tâm!”

“Cái kia người quan trọng chọn tam lấy tứ… là cậu?” Miệng Văn Lược lại mở lớn thêm vài phần, An Trình Điển nhân cơ hội múc một muỗng cháo bỏ vào miệng Văn Lược.

“Ân hừ….” An Trình Điển đối với ba chữ “Không quan trọng” thực không vừa lòng, không quá thích theo trong lỗ mũi hừ một tiếng, lại múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Văn Lược.

“Thật đúng là không quan trọng mà!” Văn Lược cảm thán, cùng hiện tại khi xuất ra, khi đó An Trình Điển căn bản là người qua đường giáp đều không phải mặt hàng cần chú ý tới, sau đó thấy An Trình Điển liếc mắt một cái, sâu kín nói: “Cậu giải phẫu thẩm mỹ sao!”



Thìa trong tay An Trình Điển lập rức rớt vào trong bát, giương mắt trừng Văn Lược một cái, một phen xoa loạn tóc hắn một phen, “Thị lực của cậu có vấn đề hả, trước kia không chú ý tôi coi như xong, bây giờ còn hoài nghi mặt tôi, có muốn thử một chút để biết xem có phải thật hay không không?”

Văn Lược thật sự tiến điến nhìn kỹ mặt An Trình Điển, còn ngốc hồ hồ hỏi: “Như thế nào thử?”

“Ân?” An Trình Điển thật sự suy nghĩ một chút phải thử như thế nào, sau đó bỗng nhiên đứng lên, thân mình lướt qua bàn tiến đến miệng Văn Lược, một chút liền ngậm vào cái miệng khẽ nhếch, đầu lưỡi vô liêm sỉ mô tả thần tuyến đối phương, luôn hôn môi ôn nhu như vậy, bên trong khoang miệng lan tràn mùi tôm, có điểm không biết làm sao liền ngậm đầu lưỡi người ta. Văn Lược phát ra tiếng kêu đau đớn, không cự tuyệt cũng không đẩy An Trình Điển ra, mà là hơi phối hợp mở miệng, An Trình Điển vì hành động nhỏ này của đối phương mà hưng phấn, không nghĩ Văn Lược đột nhiên biến sắc, thoáng cái cắn lên đầu lưỡi hắn.

“Ngô…” An Trình Điển bị đau mà lui về.

Văn Lược âm u ở đối diện nhìn hắn, nhìn một cái xem thường, bật người đem nửa chén cháo tôm húp cạn.

“Tái làm càn liền như cái bát này!” Văn Lược cầm bát trong tay hung tợn ném vào thùng rác, sau đó liền vào phòng vệ sinh.

An Trình Điển ở phía sau hắn buồn cười.

Người này thẹn thùng rồi đó!

Về trí nhớ hai người ở trường học, Văn Lược vẫn suy nghĩ thật lâu, quay phim đều đã xong một nửa, hắn cũng chưa hiểu rõ những điểm khác về An Trình Điển, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có cái người suốt ngày vây quanh hắn nói ghét lẩu của hắn.

Thật là hoàn toàn không gây chú ý nha! Như thế nào hiện tại còn có phúc hảo túi da này? Rõ ràng bộ dạng nhìn tốt như vậy, như thế nào lúc đi học lại… không quan trọng vậy! Văn Lược thật sự ngượng ngùng đặt hai chữ “Khó coi” bên miệng, bởi vì là quan điểm cá nhân nên thật sự khó có được bức trang ngang bằng.

Cho nên hắn thực sự nghiêm trọng hoài nghi An Trình Điển phẫu thuật thẩm mỹ, hiện tại làm ngôi sao, phẫu thuật thẩm mỹ rất bình thường, người đại diện trước kia của hắn đề nghị hắn đi gọt má, Văn Lược vừa nghĩ tới cái máy khoan đến bên mặt mình, trong lòng liền kinh sợ, hắn cũng không phải nữ nhân vì mỹ ngay cả mệnh cũng không muốn, hắn phải giữ hai má thật cứng cỏi để nhai đồ ăn.

Vì nghiệm chứng chính mình suy đoán, Văn Lược trộm lúc An Trình Điển không để ý lên mạng điều tra việc này.

Kết quả An Trình Điển có phẫu thuật thẩm mỹ hay không thì tra không ra, nhưng thật ra lại nhìn thấy một số tin tức của các nữ minh tinh có phẫu thuật thẩm mỹ, trong đó còn có Tần Thấm và Ngả Thước. Văn Lược trước kia cũng chưa chú ý qua tin tức như vậy, lòng hiếu kỳ liền bấm vào xem, Tần Thấm hoàn hảo, chính là trước kia mặt béo viên viên hiện tại thì gầy hơn, hẳn là không có qua dao kéo, nhưng khẳng định có điều chỉnh, hiện thực quá rõ ràng nha. Bất quá so với Ngả Thước, rất khoa trương, Văn Lược nhìn đến mắt đều thẳng, mặt không đau sao?

Đồng thời bị phân tích còn có một loạt nữ minh tinh khác, nguyên lai cùng mặt mình không tự tin lại nhiều như vậy.

Bất quá từ đầu tới đuôi hắn không có tìm về tin tức An Trình Điển phẫu thuật thẩm mỹ, cho dù bên cạnh có dán hình An Trình Điển thời đi học cũng không có người hoài nghi, bất quá, ảnh chụp thời đi học kia cũng có thể gạt người đi, căn bản trong trí nhớ Văn Lược người đó không giống.

Xem ra công ty trước kia giữ bí mật công tác không tồi. Văn Lược nghĩ tới đến hỏi Vệ Sanh, bị Vệ Sanh mắng hồi đầu, hảo hảo quan tâm người ta có phẩu thuật thẩm mỹ hay không làm cái gì?

“Tôi đã xem cuộn phim cậu quay cho chương trình của Liên Mục Thanh, còn được!” thanh âm Vệ Sanh cách điện thoại nghe có điểm không thực, cư nhiên hắn tham gia chương trình tạp kỹ cũng không tệ lắm, Văn Lược ngẫm lại chính mình lúc quay với bình thường có khác nhau sao?

“Lãnh tiếu thoại cũng rất không tồi! Sau khi quay xong phim này cũng nên tham gia vài cái đi!” Lời nói của Vệ Sanh làm cho đầu óc Văn Lược nổ hai cái, ngoại cảnh coi như xong, còn muốn hiện trường? Làm trò cho nhiều người xem như vậy, hắn nhất định sẽ làm cho hư bột hư đường.



“Nào có ngôi sao không đi tống nghệ? Điện ảnh cậu nghĩ đắc khách sao?” Vệ Sanh hung hăn cách điện thoại rống lên.

Văn Lược ngượng ngùng cúp điện thoại, mỗi lần đều như vậy, hắn nhất thoát ly bàn tay Vệ Sanh, sẽ bị rống, hắn một lần hoài nghi Vệ Sanh có khống chế ham muốn.

Sớm biết Vệ Sanh sẽ nói không tốt như vậy, Văn Lược bĩu môi, không phải thì thôi, làm chi mắng người, ai không bát quái lưỡng hạ.

Nói bát quái, Văn Lược nhớ tới Tần Thấm, nàng nhất định biết trước kia An Trình Điển là dạng gì. Bất quá hắn không dám đi tìm Tần Thấm..

Tần Thấm bọn họ chỉ ở đây ngây người ba ngày liền đi, đêm hôm đó rời khỏi, An Trình Điển mời cơm, Văn Lược không đi! Không chỉ có hắn không thích uống rượu, mà là hắn thật sự không có mặt mũi đối diện Tần Thấm, hiện tại tỉnh táo lại, ngẫm lại nếu đêm đó không đẩy ra thì tốt rồi (Êh, tui tán àh!). Bất quá một đêm kia qua đi, cảm nhận của hắn với nữ thần giống như có điểm phai nhạt, thích cái gì đó thật kỳ quái, ly đắc càng xa càng thích, tới gần ngược lại phai nhạt.

Ly đắc càng xa nha!

Kia An Trình Điển là khi nào bắt đầu thích hắn?

Vấn đề này tồn tại trong lòng Văn Lược thật lâu, hắn không dám hỏi, sợ vừa nói ra, sự tình sẽ không thể khống chế, có vài thứ đã biết chân tướng ngược lại sẽ không thể thừa nhận.

Tựa như kịch bản phim của hai người vậy.

Chính phái võ lâm minh chủ chi tử cùng kẻ giết người cướp của không nháy mắt lưu lạc, mặc kệ thân phận hay giới tính, bọn họ đều không nên cùng một chỗ. Chung quy đều đứng cùng một chỗ mặt đối mặt, binh nhung tương kiến.

“An Trình Điển hạ kiếm của cậu xuống hướng bên này một chút, không được che mặt Văn Lược.” Đỗ Minh Thành đứng ở trên băng ghế cầm loa gào thét.

Văn Lược còn có chút hoảng thần, nét nổi bật của bộ phim này là cảnh kết thúc, hôm nay chỉ quay những cảnh còn lại của một hồi đánh diễn.

An Trình Điển chết ở trong ngực hắn.

Quay hoàn trận này, nhiệm vụ của Văn Lược về sau liền nhẹ. Đỗ Minh Thành là một người ý tứ lại lười, đem chuyện khó khăn ra làm trước, điểm ấy kỳ thật thực phù hợp với khẩu vị Văn Lược. Kịch tổ tiếp theo trên cơ bản mỗi ngày đều rạng sáng hai ba giờ nghiệm thu công việc, hắn cùng An Trình Điển thì tốt hơn một chút, trên cơ bản kết thúc công việc có thể chạy lấy người, nhân viên còn phải thu dọn đồ đạc, những vai phối hợp diễn cũng rời đi sau khi quay xong, kỳ thật mệt nhất phải là Đỗ Minh Thành đi! Về sau càng mệt hơn chính là tập thể hậu kỳ chế tác.

Khó trách tên biến thái này quầng mắt đều đen, lúc bắt đầu Văn Lược còn tưởng hắn gần đây mê thượng yêu huân trang.

Cảnh này là cảnh cuối cùng, hai người đến đây mặt đối mặt một hồi sinh tử đánh nhau, đương nhiên trong đó diễn tình cảm cũng không ít, bởi vì An Trình Điển đối Văn Lược cũng có tình yêu, cho nên hắn tình nguyện chết dưới kiếm của Văn Lược để chấm dứt mọi thứ. Cảnh này rất trọng yếu, diễn tình cảm lại càng là trọng điểm, Đỗ Minh Thành chỉ ra những điểm cần phải hiểu rõ, ánh mắt nhất định phải dây dưa cùng bất đắc dĩ còn phải mang nhiều thâm tình.

Việc này đều không có gì, nhưng lời thoại thật sự rất buồn nôn. Đại hiệp thật lòng không cần làm như vậy, phải vũ đạo lộng thương còn muốn bi chuyện, lúc chết còn muốn giãy giụa nửa ngày, còn muốn ở đao quanh kiếm ảnh cáo bạch.

Văn Lược đối với lời thoại vẫn canh cánh trong lòng, tối hôm qua đều xem cả đêm.

Hết chương 40

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook