Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh
Chương 51: Hồng hạnh xuất tường (trung hạ)
Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ
14/11/2016
Giữa thư trai, cẩm y thiếu niên đối bức họa kia yêu thích không nỡ buông tay.
Dáng tươi cười của hắn cũng làm cho An Minh Hiên quyến luyến không rời, môi hắn nhìn thật đẹp, thần tuyến mềm mại, An Minh Hiên cảm thấy rất quen mắt. Trong đầu hắn, cư nhiên hồi tưởng về đôi môi của người kia, đôi môi mỏng khêu gợi đã từng hôn lên từng tấc da thịt hắn.
Hắn lắc đầu, đánh đuổi những tạp niệm này.
“Lão bản, ta muốn mua bức họa này, ta sẽ sai hạ nhân mang tiền đến sau được chứ?” Cẩm y thiếu niên cắn môi nói.
Thư trai lão bản cười cười nói:
“Vị công tử này, bức họa này ta không bán.”
Cẩm y thiếu niên vội vàng hỏi: “Vì sao?”
Lão bản nói:
“Không vì sao cả, nhất định không bán!”
Ba một tiếng, ta vứt ra bàn hai tờ ngân phiếu một vạn lượng, làm cho hai mắt của lão bản thiếu chút nữa là rơi ra ngoài.
Cái động tác này An Minh Hiên đã luyện tập rất nhiều lần, lúc này hắn dang tự nhủ, sớm biết thế này thì không phải dùng sức, tay đau quá a!
An Minh Hiên cười nói:
“Lão bản, ta muốn mua bức họa này của ngươi.”
Kỳ thực bức họa kia không phải là do danh gia nào sở ra cả, hết sức tú lệ, xem ra là nét vẽ của nữ tử, hóa công tuy kỹ càng, nhưng vẫn có chút tỳ vết, căn bản là không thể có cái giá hai vạn lượng, lão bản vừa thấy vậy, lập tức nhếch miệng cười nói:
”Cái này liền bán cho công tử! Có muốn ta sai người mang đến phủ cho ngài hay không?”
An Minh Hiên khoát khoát tay nói:
“Không cần, đưa cho ta luôn là được rồi.”
Cẩm y thiếu niên nóng nảy, một bả kéo tay lão bản nói:
“Không phải ngươi nói không bán sao?”
Lão bản cười nói:
”Ta đổi ý rồi, vị bạch y công tử này vừa nhìn đã biết đúng là người có duyên với bức hoạ này, vốn là nghìn vàng không bán, hôm nay vị công tử này cùng bức họa này là hữu duyên, ta chỉ có thể cố nén đau xót mà từ bỏ đồ vật yêu thích của ta thôi.”
Nghìn vàng không bán? Ngươi chính là vạn lượng thì bán! An Minh Hiên ở trong lòng cười nhạo.
Cẩm y thiếu niên không chịu bỏ qua, không buông tha:
”Ta mới là hữu duyên với bức hoạ này a, là ta nhìn trúng trước, lão bản ngươi không thể như vậy!”
Lão bản không hờn giận nói:
“Tiểu hài tử nhà nào đây, đừng tới quấy rối!”
Lão bản một bả đẩy cẩm y thiếu niên ra, đem bức hoạ cuộn tròn lại đưa tới trong tay An Minh Hiên, An Minh Hiên cười cười một chút, xoay người ly khai.
Nhất, nhị, tam…. “Vị công tử này!”
Quả nhiên hắn đã theo tới rồi.
An Minh Hiên quay đầu lại nghi hoặc nói:
“Huynh đài gọi ta là có việc gì?”
Cẩm y thiếu niên cắn cắn môi, rất là khả ái, hắn nói:
”Ngươi có thể hay không đem bức họa tặng cho ta?”
Đôi mắt hắn bức thiết nhìn An Minh Hiên, tràn ngập khát vọng.
An Minh Hiên làm ra vẻ có chút khó khăn:
“Xin thứ lỗi, bức họa này tại hạ thực sự rất thích. Xin lỗi, ta không thể tặng cho ngươi.”
Thiếu niên vội vàng kéo An Minh Hiên lại cấp thiết nói:
”Ta van ngươi ngươi tặng cho ta! Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, ta chỉ là muốn bức họa kia!”
Muốn cái gì đều có thể cho? Có tính cả ngươi không? An Minh Hiên thầm nghĩ, nét mặt nhưng vẫn nghiêm trang.
“Vị công tử này, tại hạ vừa thấy bức tranh đó liền yêu thích, quả là giống như có duyên, tại hạ thực sự không thể tặng cho công tử.”
Cẩm y thiếu niên gấp đến độ sém chút nữa là khóc lớn, hắn nói:
“Bức họa này là do tỷ tỷ của ta vẽ, năm ngoái tỷ tỷ của ta đã ly thế, bức họa này không cánh mà bay, ta đã đi tìm thật lâu, ngày hôm nay rốt cục ta đã tìm được, tuy rằng ta biết yêu cầu của ta có chút quá phận, thế nhưng ta thực sự rất muốn xin lại bức họa này. Thỉnh công tử thành toàn, cha ta là chủ nhân của Trấn Viễn tiêu cục, ngươi có thể theo ta trở về, thích cái gì ta đều tặng cho ngươi, chỉ xin ngươi tặng bức họa này cho ta.”
“Này…. Nếu là di vật của gia tả, tại hạ cũng không nên cướp đoạt, công tử cầm đi!”
An Minh Hiên nói, đem bức hoạ đưa cho cẩm y thiếu niên, rồi xoay người rời đi.
“Kỳ Hạ tỷ, Hiên ca ca làm sao vậy? Như vậy không phải sẽ thành công cốc sao?“
Phỉ Thúy nghi hoặc nói.
Kỳ Hạ mỉm cười không chút lo lắng nói:
“Đây là lạt mềm buộc chặt, chắc chắn chỉ chốc lát, vị thiếu niên kia nhất định sẽ gọi phu quân của chúng ta lại, kế tiếp, phải phát sinh cái gì, sẽ không cần ta nói chứ!”
“Công tử!”
An Minh Hiên âm thầm cười, sau đó xoay người lại hỏi.
”Công tử còn có chuyện gì?”
Cẩm y thiếu niên vội vàng tiến lên, lôi kéo tay áo An Minh Hiên, cười nói:
“Công tử ngươi theo ta về, ta nhất định phải tặng ngươi một kiện lễ vật, thuận tiện trả tiền lại cho ngươi, không thể để ngươi tốn kém vì ta được.”
”Này….”
“Ngươi không được từ chối, ta nhìn ra được ngươi là người tốt, không thể để ngươi tốn kém được, đi theo ta!”
An Minh Hiên thở dài nói:
“Được rồi, tiền bạc không cần tính toán, tại hạ sẽ đi theo công tử về nhà, coi như là quà ta kết giao bằng hữu đi.”
“Hiên ca ca thật lợi hại!” Phỉ Thúy nói.
“Cái này hiển nhiên, không phải vậy thì phu quân làm sao có thể lấy được chúng ta?” Kỳ Hạ nói.
“Cái này…. tiểu công tử kia thảm rồi! Phu quân cần phải điểm nhẹ a, người ta vẫn còn là một hài tử đấy!”
”Cặn bã!”
Kỳ Hạ nhìn thoáng qua Thụy Đông, cười nói:
”Muội muội hà tất phải nói ra những lời ấy, phu quân có thể nhượng thiếu niên kia đi theo hắn cũng là bản lĩnh của phu quân.”
Thụy Đông lạnh lùng nhìn Kỳ Hạ nói:
”Các ngươi cứ tiếp tục dung túng An Minh Hiên đi! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ ngoạn xuất hỏa lai!”(*)
“Làm bậy a! Kia vẫn còn là một hài tử, hắn sao có thể hạ thủ được?”
Kỳ Hạ liếc mắt nhìn trộm Cảnh Xuân nói:
“Muội…. sai rồi, đệ đệ a, đều không phải cũng là một hài tử sao, xem chừng cũng mới mười lăm tuổi thôi.”
“Ngươi!”
Kỳ Hạ cười nói:
”Ta làm sao?”
Cảnh Xuân định mở miệng nói chuyện, cuối chỉ là thở dài, những chuyện này vốn là không đến lượt mình quản a, hắn muốn thế nào, đều là chuyện của chính hắn. Ta làm tốt bổn phận của bản thân là được rồi.
Kỳ Hạ lại nói:
“Tỷ muội chúng ta đi mua đồ đi, hỉ phục, hỉ khăn, giấy đỏ chẳng hạn, phải mua nhiều một chút. Còn phải thỉnh một bà mối đến!”
Phỉ Thúy nghi hoặc nói:
“Kỳ Hạ tỷ, ngươi phải xuất giá sao?”
Kỳ Hạ phì cười nói:
“Muội muội ngốc của ta, ta không phải đã gả cho phu quân rồi sao, sao còn có thể xuất giá được nữa? Là phu quân chúng ta muốn lấy vợ đấy chứ, xem ra Vương phủ rất nhanh sẽ lại có hỉ sự rồi!”
Phỉ Thúy bỗng nhiên tỉnh ngộ vui vẻ nói:
“Nga! Cảnh Xuân đệ đệ, ngươi sẽ có bạn mới đấy!”
Cảnh Xuân mặt lại càng đỏ thêm vài phần, càng làm cho hắn thêm phần thanh thuần khả ái.
——— —————— ———
Chú giải
(*) ngoạn xuất hỏa lai: ta cũng không rõ nghĩa chính xác của nó nhưng mà ta đoán nó có nghĩa là Hiên ca sẽ “ăn” bạn cẩm y thiếu niên kia.
Dáng tươi cười của hắn cũng làm cho An Minh Hiên quyến luyến không rời, môi hắn nhìn thật đẹp, thần tuyến mềm mại, An Minh Hiên cảm thấy rất quen mắt. Trong đầu hắn, cư nhiên hồi tưởng về đôi môi của người kia, đôi môi mỏng khêu gợi đã từng hôn lên từng tấc da thịt hắn.
Hắn lắc đầu, đánh đuổi những tạp niệm này.
“Lão bản, ta muốn mua bức họa này, ta sẽ sai hạ nhân mang tiền đến sau được chứ?” Cẩm y thiếu niên cắn môi nói.
Thư trai lão bản cười cười nói:
“Vị công tử này, bức họa này ta không bán.”
Cẩm y thiếu niên vội vàng hỏi: “Vì sao?”
Lão bản nói:
“Không vì sao cả, nhất định không bán!”
Ba một tiếng, ta vứt ra bàn hai tờ ngân phiếu một vạn lượng, làm cho hai mắt của lão bản thiếu chút nữa là rơi ra ngoài.
Cái động tác này An Minh Hiên đã luyện tập rất nhiều lần, lúc này hắn dang tự nhủ, sớm biết thế này thì không phải dùng sức, tay đau quá a!
An Minh Hiên cười nói:
“Lão bản, ta muốn mua bức họa này của ngươi.”
Kỳ thực bức họa kia không phải là do danh gia nào sở ra cả, hết sức tú lệ, xem ra là nét vẽ của nữ tử, hóa công tuy kỹ càng, nhưng vẫn có chút tỳ vết, căn bản là không thể có cái giá hai vạn lượng, lão bản vừa thấy vậy, lập tức nhếch miệng cười nói:
”Cái này liền bán cho công tử! Có muốn ta sai người mang đến phủ cho ngài hay không?”
An Minh Hiên khoát khoát tay nói:
“Không cần, đưa cho ta luôn là được rồi.”
Cẩm y thiếu niên nóng nảy, một bả kéo tay lão bản nói:
“Không phải ngươi nói không bán sao?”
Lão bản cười nói:
”Ta đổi ý rồi, vị bạch y công tử này vừa nhìn đã biết đúng là người có duyên với bức hoạ này, vốn là nghìn vàng không bán, hôm nay vị công tử này cùng bức họa này là hữu duyên, ta chỉ có thể cố nén đau xót mà từ bỏ đồ vật yêu thích của ta thôi.”
Nghìn vàng không bán? Ngươi chính là vạn lượng thì bán! An Minh Hiên ở trong lòng cười nhạo.
Cẩm y thiếu niên không chịu bỏ qua, không buông tha:
”Ta mới là hữu duyên với bức hoạ này a, là ta nhìn trúng trước, lão bản ngươi không thể như vậy!”
Lão bản không hờn giận nói:
“Tiểu hài tử nhà nào đây, đừng tới quấy rối!”
Lão bản một bả đẩy cẩm y thiếu niên ra, đem bức hoạ cuộn tròn lại đưa tới trong tay An Minh Hiên, An Minh Hiên cười cười một chút, xoay người ly khai.
Nhất, nhị, tam…. “Vị công tử này!”
Quả nhiên hắn đã theo tới rồi.
An Minh Hiên quay đầu lại nghi hoặc nói:
“Huynh đài gọi ta là có việc gì?”
Cẩm y thiếu niên cắn cắn môi, rất là khả ái, hắn nói:
”Ngươi có thể hay không đem bức họa tặng cho ta?”
Đôi mắt hắn bức thiết nhìn An Minh Hiên, tràn ngập khát vọng.
An Minh Hiên làm ra vẻ có chút khó khăn:
“Xin thứ lỗi, bức họa này tại hạ thực sự rất thích. Xin lỗi, ta không thể tặng cho ngươi.”
Thiếu niên vội vàng kéo An Minh Hiên lại cấp thiết nói:
”Ta van ngươi ngươi tặng cho ta! Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, ta chỉ là muốn bức họa kia!”
Muốn cái gì đều có thể cho? Có tính cả ngươi không? An Minh Hiên thầm nghĩ, nét mặt nhưng vẫn nghiêm trang.
“Vị công tử này, tại hạ vừa thấy bức tranh đó liền yêu thích, quả là giống như có duyên, tại hạ thực sự không thể tặng cho công tử.”
Cẩm y thiếu niên gấp đến độ sém chút nữa là khóc lớn, hắn nói:
“Bức họa này là do tỷ tỷ của ta vẽ, năm ngoái tỷ tỷ của ta đã ly thế, bức họa này không cánh mà bay, ta đã đi tìm thật lâu, ngày hôm nay rốt cục ta đã tìm được, tuy rằng ta biết yêu cầu của ta có chút quá phận, thế nhưng ta thực sự rất muốn xin lại bức họa này. Thỉnh công tử thành toàn, cha ta là chủ nhân của Trấn Viễn tiêu cục, ngươi có thể theo ta trở về, thích cái gì ta đều tặng cho ngươi, chỉ xin ngươi tặng bức họa này cho ta.”
“Này…. Nếu là di vật của gia tả, tại hạ cũng không nên cướp đoạt, công tử cầm đi!”
An Minh Hiên nói, đem bức hoạ đưa cho cẩm y thiếu niên, rồi xoay người rời đi.
“Kỳ Hạ tỷ, Hiên ca ca làm sao vậy? Như vậy không phải sẽ thành công cốc sao?“
Phỉ Thúy nghi hoặc nói.
Kỳ Hạ mỉm cười không chút lo lắng nói:
“Đây là lạt mềm buộc chặt, chắc chắn chỉ chốc lát, vị thiếu niên kia nhất định sẽ gọi phu quân của chúng ta lại, kế tiếp, phải phát sinh cái gì, sẽ không cần ta nói chứ!”
“Công tử!”
An Minh Hiên âm thầm cười, sau đó xoay người lại hỏi.
”Công tử còn có chuyện gì?”
Cẩm y thiếu niên vội vàng tiến lên, lôi kéo tay áo An Minh Hiên, cười nói:
“Công tử ngươi theo ta về, ta nhất định phải tặng ngươi một kiện lễ vật, thuận tiện trả tiền lại cho ngươi, không thể để ngươi tốn kém vì ta được.”
”Này….”
“Ngươi không được từ chối, ta nhìn ra được ngươi là người tốt, không thể để ngươi tốn kém được, đi theo ta!”
An Minh Hiên thở dài nói:
“Được rồi, tiền bạc không cần tính toán, tại hạ sẽ đi theo công tử về nhà, coi như là quà ta kết giao bằng hữu đi.”
“Hiên ca ca thật lợi hại!” Phỉ Thúy nói.
“Cái này hiển nhiên, không phải vậy thì phu quân làm sao có thể lấy được chúng ta?” Kỳ Hạ nói.
“Cái này…. tiểu công tử kia thảm rồi! Phu quân cần phải điểm nhẹ a, người ta vẫn còn là một hài tử đấy!”
”Cặn bã!”
Kỳ Hạ nhìn thoáng qua Thụy Đông, cười nói:
”Muội muội hà tất phải nói ra những lời ấy, phu quân có thể nhượng thiếu niên kia đi theo hắn cũng là bản lĩnh của phu quân.”
Thụy Đông lạnh lùng nhìn Kỳ Hạ nói:
”Các ngươi cứ tiếp tục dung túng An Minh Hiên đi! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ ngoạn xuất hỏa lai!”(*)
“Làm bậy a! Kia vẫn còn là một hài tử, hắn sao có thể hạ thủ được?”
Kỳ Hạ liếc mắt nhìn trộm Cảnh Xuân nói:
“Muội…. sai rồi, đệ đệ a, đều không phải cũng là một hài tử sao, xem chừng cũng mới mười lăm tuổi thôi.”
“Ngươi!”
Kỳ Hạ cười nói:
”Ta làm sao?”
Cảnh Xuân định mở miệng nói chuyện, cuối chỉ là thở dài, những chuyện này vốn là không đến lượt mình quản a, hắn muốn thế nào, đều là chuyện của chính hắn. Ta làm tốt bổn phận của bản thân là được rồi.
Kỳ Hạ lại nói:
“Tỷ muội chúng ta đi mua đồ đi, hỉ phục, hỉ khăn, giấy đỏ chẳng hạn, phải mua nhiều một chút. Còn phải thỉnh một bà mối đến!”
Phỉ Thúy nghi hoặc nói:
“Kỳ Hạ tỷ, ngươi phải xuất giá sao?”
Kỳ Hạ phì cười nói:
“Muội muội ngốc của ta, ta không phải đã gả cho phu quân rồi sao, sao còn có thể xuất giá được nữa? Là phu quân chúng ta muốn lấy vợ đấy chứ, xem ra Vương phủ rất nhanh sẽ lại có hỉ sự rồi!”
Phỉ Thúy bỗng nhiên tỉnh ngộ vui vẻ nói:
“Nga! Cảnh Xuân đệ đệ, ngươi sẽ có bạn mới đấy!”
Cảnh Xuân mặt lại càng đỏ thêm vài phần, càng làm cho hắn thêm phần thanh thuần khả ái.
——— —————— ———
Chú giải
(*) ngoạn xuất hỏa lai: ta cũng không rõ nghĩa chính xác của nó nhưng mà ta đoán nó có nghĩa là Hiên ca sẽ “ăn” bạn cẩm y thiếu niên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.