Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh
Chương 29: Võ lâm đại hội (hạ)
Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ
14/11/2016
Sắc trời đã dần tối, nhưng hứng thú của mọi người càng ngày lại càng dâng cao.
Kiếm quang ảnh (bóng dáng của kiếm ?) là giang hồ, khoái ý ân cừu cũng là giang hồ, chỗ nào có người thì tất có giang hồ.
Ân Ngữ Tình luân phiên đối chiến với bốn vị nữ tử còn lại của Huỳnh Hoặc, lấy được thắng lợi hoàn toàn.
Lam y nữ tử nhẹ nhàng nói:
– Tả tôn chủ quả nhiên là võ công cái thế, nô gia bội phục. Đến đây thì nên dừng thôi!
An Minh Hiên liếc mắt nhìn sư phụ trên tiểu lâu, Quốc Sắc hiện giờ chính là đang loay hoay che mặt trước hoa quả, còn Thiên Hương thì đang giơ một quả chuối tiêu dụ dỗ Quốc Sắc.
Đây là đệ nhất thiên hạ? Đệ nhất thiên hạ mà như vậy thực sự là nên thay đổi người khác rồi.
Mấy vị nữ tử của Huỳnh Hoặc mặc dù bại trận, thế nhưng trên mặt không có chút nào gọi là buồn bã thất vọng cả.
Tiết mục xen giữa này cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ võ lâm đại hội mới chân chính là tiến nhập cao trào, Thiên Hương đối chiến với Dịch Phi Yên.
Hai mươi năm trước, giáo chủ Minh giáo – Dịch Thủy Hàn quyết đấu cùng với Thiên Hương, khiến cho Thiên Hương một trận thành danh, từ đó trở thành đệ nhất thiên hạ. Hai mươi năm sau, nhi tử của Dịch Thủy Hàn – Dịch Phi Yên muốn quyết chiến cùng Thiên Hương, ai thắng ai thua, đúng là một câu đố.
Thiên Hương ở bên tai Quốc Sắc nói cái gì đó rồi phi thân phóng xuống, vững vàng hạ trên lôi đài.
Thiên Hương tuy rằng đã trung niên, một thân áo cà sa lại làm cho hắn thoạt nhìn phiêu phiêu dục tiên, dung mạo của Thiên Hương chỉ có thể xem như là đoan chính, thế nhưng trên người tản ra một loại hạo nhiên chi khí (1) khiến cho hắn trông có một chút thần bí.
Nhưng huyền bí nhất vẫn chính là cỗ kiệu hồng sắc kia cùng với tuyệt đại mỹ nhân bên trong đó.
Hai huynh đệ Ân Ngữ Tình cùng Ân Ngữ Thanh một tả một hữu vén mành che kiệu lên, người bên trong kiệu chậm rãi tiêu sái bước ra, trên người y tản ra một loại khí chất yêu diễm khiến người ta không thể trông rõ dung mạo y, chỉ nhìn thấy được hình ảnh một nam tử toàn thân hồng thường với vóc dáng mỹ diệu tuyệt luân, y bước từng bước vững vàng chậm rãi đi lên trên lôi đài.
Y đi lên lôi đài khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, Dịch Phi Yên như vậy càng khiến cho người ta nhìn không ra võ công của y rốt cuộc là cao cường đến bao nhiêu.
Dịch Phi Yên làm một thủ thế thỉnh mời, thản nhiên nói:
– Thiên Hương tiền bối, xin chỉ giáo!
Loại cảm giác này làm cho An Minh Hiên cảm thấy rất quen thuộc, từng cái giơ tay nhấc chân của y cùng với khí chất khiến An Minh Hiên tuyệt đối khẳng định rằng mình và y đã từng gặp mặt, tuy là không thấy rõ khuôn mặt lắm, thế nhưng bóng dáng của y, thanh âm của y đều vô cùng quen thuộc.
Là y!
An Minh Hiên và A Ly nhìn nhau một chút, đều tự mình kinh hãi.
A Ly nói:
– Ngươi cũng nhìn ra đó là y?
An Minh Hiên vừa cười vừa nói:
– Tiểu mỹ nhân như vậy, ta làm sao lại không nhận ra được chứ!
A Ly nuốt cổ họng một cái, nói:
– Huynh đệ, ba mươi sáu kế. ( =)) chuồn là thượng sách )
An Minh Hiên gật đầu:
– Chạy!
– Nhị vị muốn đi đâu?
An Minh Hiên và A Ly vừa mới đứng dậy đã bị bốn nữ tử đè lại, mỹ nữ đúng mỹ nữ, thế nhưng mấy mỹ nữ này lại xuất hiện không hề đúng lúc. Ngăn cản bọn họ chính là bốn vị hộ pháp của Minh giáo.
An Minh Hiên cười nói:
– Tỷ tỷ, chúng ta đi uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu), chẳng lẽ các tỷ tỷ cũng muốn đi theo? Vậy tự nhiên là muốn cầu còn không được, có giang hồ tứ đại mỹ nữ đi cùng, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.
– Ít nói nhảm! Thiếu chủ bảo chúng ta trông coi ngươi, chỗ nào ngươi cũng không được phép đi!
An Minh Hiên tiếp tục cười nói:
– Thiếu chủ của các ngươi? Bản công tử không nhận ra, các cô nương có đúng là nhận nhầm người rồi hay không?
Một bạch y nữ tử trong đó mắt phượng trợn tròn, cả giận nói:
– Ngươi đem thiếu chủ nhà chúng ta giày vò thành dáng vẻ kia (dáng vẻ nào ;;) ), hiện tại lại còn nói không nhận ra thiếu chủ của chúng ta? Người muốn cái gì đây! Mạn Châu Bạch ta ngày hôm nay nếu như không chào hỏi tốt ngươi, ta sẽ không mang họ Bạch!
– Ngươi không phải là họ Mạn sao?
An Minh Hiên lời còn chưa dứt, kiếm của Mạn Châu Bạch đã hướng về phía hắn chém tới.
Một cửu tiết tiên ngân sắc (roi chín đoạn màu bạc) cuốn lấy lợi kiếm của nàng, Đường Lê Bạch quát lớn:
– Mạn Châu! Ngươi muốn thiếu chủ nghiêm khắc trừng phạt ngươi sao!?
– Ta………
Mạn Châu Bạch cắn cắn môi dưới, hung hăng trừng An Minh Hiên một cái, không tình nguyện thu hồi bảo kiếm lại.
Đường Lê Bạch nói:
– Hiên vương gia, thiếu chủ nhà chúng ta muốn cho người xem hết trận luận võ này, hắn còn có chuyện muốn nói cùng ngươi, mạo phạm rồi.
A Ly sau khi cùng An Minh Hiên trao đổi ánh mắt, nói:
– Vậy tại hạ có thể ly khai được không?
Đường Lê Bạch nhìn A Ly một chút, lẳng lặng nói:
– Ngoại trừ Hiên vương gia, những người khác chúng ta không ngăn trở.
A Ly nở nụ cười nháy mắt mấy cái với An Minh Hiên, nói:
– Biểu muội cũng đã thức dậy, là lúc nên về nhà rồi!
An Minh Hiên cười cười cảm kích, tuy là nhận thức A Ly không lâu, thế nhưng người này cùng với hắn phi thường đúng vị (ý nói hợp nhau). Hắn hiểu ý của y, chỉ là Liên Kiều điêu ngoa tùy hứng, sợ rằng A Ly dọc đường đi sẽ phải chịu khổ cực rồi!
Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài, bọn họ một tả một hữu đối diện nhau, chậm chạp không xuất thủ.
Thiên Hương nhìn thiếu niên trước mắt này, trên người y toả ra khí tức quái lạ, võ công của y so với phụ thân y cao hơn rất nhiều, con mắt của y có một chút chuyển hồng ( yêu dị., bất quá ta thik’ ), tóc của y cũng có một phần là hồng sắc, cả người y giống như là một đoàn hỏa diễm. Đối với hậu bối này đây chỉ có thể than thở một tiếng “Diệu Hoa thập tứ” quả nhiên lợi hại!
Dịch Phi Yên có chút thờ ơ không để ý nói:
– Tiền bối, xin mời ra chiêu!
Thiên Hương cười cười nói:
– Ta đánh không lại ngươi!
Tất cả xôn xao!
Thiên Hương dĩ nhiên không chiến mà bại!
An Minh Hiên quả thật là muốn tìm một chỗ để trốn vào, thực sự là mất mặt, đây là sư phụ ta sao? Còn chưa đánh đã cầu xin tha thứ?
Dịch Phi Yên nói:
– Tiền bối sao lại nói thế? Chưa tỷ thí ngươi làm sao biết được ngươi đánh không thắng ta?
Thiên Hương thở dài nói:
– Được rồi, mặc dù ta biết rõ ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bần tăng đây chấp nhận ứng chiến.
Dịch Phi Yên nói:
– Đến điểm thì dừng, mong tiền bối hạ thủ lưu tình.
Thiên Hương nói:
– Lời ấy nên để bần tăng nói mới đúng, kính xin hạ thủ lưu tình!
Một đạo ngân quang hiện lên, cơ hồ không thể nhìn rõ Dịch Phi Yên dùng là binh khí gì, chỉ thấy y trên không trung bay qua bay lại, chợt cao chợt thấp, giống một đoàn nhiễu lương chi hỏa (một đoàn lửa sống chuyển động).
Thân ảnh bạch sắc của Thiên Hương cùng với hồng sắc của Dịch Phi Yên đan vào một chỗ, chỉ nghe được thanh âm binh khí của họ chạm vào nhau, nhưng mà lại không thấy rõ binh khí bọn họ dùng là gì, thân hình hai người cực nhanh khiến người ta không thể nhìn kịp.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ đao quang kiếm ảnh đình chỉ lại, Thiên Hương kinh ngạc nhìn Dịch Phi Yên, xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười nói:
– Ta thua.
Dịch Phi Yên bình tĩnh nói:
– Đa tạ ngươi đã đem hết toàn lực!
Thiên Hương, một thần thoại trên võ lâm hiển nhiên đã chấm dứt, kế tiếp giang hồ chính là nhìn đến Dịch Phi Yên phong khởi vân dũng. Chỉ là Thiên Hương có chút lo lắng, thiếu niên này rất yêu diễm, trên người y tuyệt đối không phải là toả ra chính khí, thường thường những người như vậy khi bạo phát mới là đáng sợ nhất, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn thái bình nữa rồi.
Thiên Hương cười cười với Quốc Sắc nói:
– Chúng ta đi thôi, từ nay về sau rời khỏi giang hồ!
Quốc Sắc nhìn Thiên Hương thật lâu không nói nên lời.
Thiên Hương kéo tay của Quốc Sắc, Quốc Sắc vậy mà lại chặn ngang bỏ mặc cứ thế đi thẳng đến lôi đài. Thiên Hương vừa nhìn thấy liền vội vàng kéo Quốc Sắc, nhanh chóng mang theo nàng rời khỏi.
– Xinh đẹp! Y thật là đẹp mắt! Ta phải gả cho y……….
Thanh âm Quốc Sắc theo sự ly khai của Thiên Hương mà dần dần mất hẳn.
Dịch Phi Yên nhìn thoáng qua người trên tiểu lâu nói:
– Nguyên trang chủ, còn có người nào muốn thách đấu?
Nguyên Thủ Hằng khẽ cười nói:
– Chúc mừng thiếu chủ Minh giáo đoạt được đệ nhất thiên hạ!
Khí chất yêu diễm trên người Dịch Phi Yên dần dần tán đi, dung nhan kinh thế của y hiện ra trước mắt mọi người, chưa bao giờ gặp qua một người có thể xinh đẹp đến như thế, thậm chí không cách nào dùng từ ngữ để biểu đạt được phong hoa tuyệt đại của y!
Dung nhan lộ ra khiến cho tất cả người trong thiên hạ tràn ngập ảo tưởng, khuôn mặt này thực sự làm mọi người than thở không thôi. Khuôn mặt như vậy, lại do một nam tử sở hữu, cho dù là giang hồ tứ đại mỹ nữ đứng ở bên cạnh y cũng sẽ phải buồn bã thất sắc.
Thế nhưng vẻ đẹp của y lại khiến người ta không dám nhìn kỹ, làm cho người ta sợ hãi, chỉ cần cái tên Dịch Phi Yên cũng đã đủ khiến người nghe sợ mất mật.
Dịch Phi Yên hướng về phía khán đài tìm kiếm, đối diện với ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của An Minh Hiên.
Y câu thần một chút, mị hoặc chúng sinh.
An Minh Hiên cũng cười với y, đôi con mắt mở thật lớn.
Dịch Phi Yên nói:
– Có ai muốn《 Diệu Hoa thập tứ 》?
Mặc dù vô cùng hiếu kỳ vì sao y lại nói như vậy, thế nhưng không người nào dám hỏi, chỉ chờ y nói tiếp.
– Truyền thuyết chỉ cần tu luyện “Diệu Hoa thập tứ” đến đệ thập trọng sẽ có khả năng trường sinh bất lão, bất diệt bất tán, còn có thể chứng kiến cái bảo tàng vĩ đại kia. Hai mươi năm trước, “Diệu Hoa thập tứ” bị Thiên Hương hủy đi, có điều kia chẳng qua chỉ là phó bản. Hiện nay bản trên tay ta mới là chân chính là “Diệu Hoa thập tứ” nay các ngươi ai muốn bản bí tịch này, chỉ cần hoàn thành một việc.
Lúc Dịch Phi Yên nói đến đây, quay sang nhìn về phía An Minh Hiên, bên môi lộ ra một tia cười mỉm nói :
– Chỉ cần người nào có thể đem Hiên vương gia – An Minh Hiên thu làm nam sủng, “Diệu Hoa thập tứ” chính là của hắn.
——— ————-
(1) Hạo nhiên chi khí : trong QT giải thích là : ngay thẳng cương trực. Nhưng Vân nghĩ ở đây là chỉ 1 loại khí tức mông lung, không rõ ràng
Kiếm quang ảnh (bóng dáng của kiếm ?) là giang hồ, khoái ý ân cừu cũng là giang hồ, chỗ nào có người thì tất có giang hồ.
Ân Ngữ Tình luân phiên đối chiến với bốn vị nữ tử còn lại của Huỳnh Hoặc, lấy được thắng lợi hoàn toàn.
Lam y nữ tử nhẹ nhàng nói:
– Tả tôn chủ quả nhiên là võ công cái thế, nô gia bội phục. Đến đây thì nên dừng thôi!
An Minh Hiên liếc mắt nhìn sư phụ trên tiểu lâu, Quốc Sắc hiện giờ chính là đang loay hoay che mặt trước hoa quả, còn Thiên Hương thì đang giơ một quả chuối tiêu dụ dỗ Quốc Sắc.
Đây là đệ nhất thiên hạ? Đệ nhất thiên hạ mà như vậy thực sự là nên thay đổi người khác rồi.
Mấy vị nữ tử của Huỳnh Hoặc mặc dù bại trận, thế nhưng trên mặt không có chút nào gọi là buồn bã thất vọng cả.
Tiết mục xen giữa này cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ võ lâm đại hội mới chân chính là tiến nhập cao trào, Thiên Hương đối chiến với Dịch Phi Yên.
Hai mươi năm trước, giáo chủ Minh giáo – Dịch Thủy Hàn quyết đấu cùng với Thiên Hương, khiến cho Thiên Hương một trận thành danh, từ đó trở thành đệ nhất thiên hạ. Hai mươi năm sau, nhi tử của Dịch Thủy Hàn – Dịch Phi Yên muốn quyết chiến cùng Thiên Hương, ai thắng ai thua, đúng là một câu đố.
Thiên Hương ở bên tai Quốc Sắc nói cái gì đó rồi phi thân phóng xuống, vững vàng hạ trên lôi đài.
Thiên Hương tuy rằng đã trung niên, một thân áo cà sa lại làm cho hắn thoạt nhìn phiêu phiêu dục tiên, dung mạo của Thiên Hương chỉ có thể xem như là đoan chính, thế nhưng trên người tản ra một loại hạo nhiên chi khí (1) khiến cho hắn trông có một chút thần bí.
Nhưng huyền bí nhất vẫn chính là cỗ kiệu hồng sắc kia cùng với tuyệt đại mỹ nhân bên trong đó.
Hai huynh đệ Ân Ngữ Tình cùng Ân Ngữ Thanh một tả một hữu vén mành che kiệu lên, người bên trong kiệu chậm rãi tiêu sái bước ra, trên người y tản ra một loại khí chất yêu diễm khiến người ta không thể trông rõ dung mạo y, chỉ nhìn thấy được hình ảnh một nam tử toàn thân hồng thường với vóc dáng mỹ diệu tuyệt luân, y bước từng bước vững vàng chậm rãi đi lên trên lôi đài.
Y đi lên lôi đài khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, Dịch Phi Yên như vậy càng khiến cho người ta nhìn không ra võ công của y rốt cuộc là cao cường đến bao nhiêu.
Dịch Phi Yên làm một thủ thế thỉnh mời, thản nhiên nói:
– Thiên Hương tiền bối, xin chỉ giáo!
Loại cảm giác này làm cho An Minh Hiên cảm thấy rất quen thuộc, từng cái giơ tay nhấc chân của y cùng với khí chất khiến An Minh Hiên tuyệt đối khẳng định rằng mình và y đã từng gặp mặt, tuy là không thấy rõ khuôn mặt lắm, thế nhưng bóng dáng của y, thanh âm của y đều vô cùng quen thuộc.
Là y!
An Minh Hiên và A Ly nhìn nhau một chút, đều tự mình kinh hãi.
A Ly nói:
– Ngươi cũng nhìn ra đó là y?
An Minh Hiên vừa cười vừa nói:
– Tiểu mỹ nhân như vậy, ta làm sao lại không nhận ra được chứ!
A Ly nuốt cổ họng một cái, nói:
– Huynh đệ, ba mươi sáu kế. ( =)) chuồn là thượng sách )
An Minh Hiên gật đầu:
– Chạy!
– Nhị vị muốn đi đâu?
An Minh Hiên và A Ly vừa mới đứng dậy đã bị bốn nữ tử đè lại, mỹ nữ đúng mỹ nữ, thế nhưng mấy mỹ nữ này lại xuất hiện không hề đúng lúc. Ngăn cản bọn họ chính là bốn vị hộ pháp của Minh giáo.
An Minh Hiên cười nói:
– Tỷ tỷ, chúng ta đi uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu), chẳng lẽ các tỷ tỷ cũng muốn đi theo? Vậy tự nhiên là muốn cầu còn không được, có giang hồ tứ đại mỹ nữ đi cùng, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.
– Ít nói nhảm! Thiếu chủ bảo chúng ta trông coi ngươi, chỗ nào ngươi cũng không được phép đi!
An Minh Hiên tiếp tục cười nói:
– Thiếu chủ của các ngươi? Bản công tử không nhận ra, các cô nương có đúng là nhận nhầm người rồi hay không?
Một bạch y nữ tử trong đó mắt phượng trợn tròn, cả giận nói:
– Ngươi đem thiếu chủ nhà chúng ta giày vò thành dáng vẻ kia (dáng vẻ nào ;;) ), hiện tại lại còn nói không nhận ra thiếu chủ của chúng ta? Người muốn cái gì đây! Mạn Châu Bạch ta ngày hôm nay nếu như không chào hỏi tốt ngươi, ta sẽ không mang họ Bạch!
– Ngươi không phải là họ Mạn sao?
An Minh Hiên lời còn chưa dứt, kiếm của Mạn Châu Bạch đã hướng về phía hắn chém tới.
Một cửu tiết tiên ngân sắc (roi chín đoạn màu bạc) cuốn lấy lợi kiếm của nàng, Đường Lê Bạch quát lớn:
– Mạn Châu! Ngươi muốn thiếu chủ nghiêm khắc trừng phạt ngươi sao!?
– Ta………
Mạn Châu Bạch cắn cắn môi dưới, hung hăng trừng An Minh Hiên một cái, không tình nguyện thu hồi bảo kiếm lại.
Đường Lê Bạch nói:
– Hiên vương gia, thiếu chủ nhà chúng ta muốn cho người xem hết trận luận võ này, hắn còn có chuyện muốn nói cùng ngươi, mạo phạm rồi.
A Ly sau khi cùng An Minh Hiên trao đổi ánh mắt, nói:
– Vậy tại hạ có thể ly khai được không?
Đường Lê Bạch nhìn A Ly một chút, lẳng lặng nói:
– Ngoại trừ Hiên vương gia, những người khác chúng ta không ngăn trở.
A Ly nở nụ cười nháy mắt mấy cái với An Minh Hiên, nói:
– Biểu muội cũng đã thức dậy, là lúc nên về nhà rồi!
An Minh Hiên cười cười cảm kích, tuy là nhận thức A Ly không lâu, thế nhưng người này cùng với hắn phi thường đúng vị (ý nói hợp nhau). Hắn hiểu ý của y, chỉ là Liên Kiều điêu ngoa tùy hứng, sợ rằng A Ly dọc đường đi sẽ phải chịu khổ cực rồi!
Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài, bọn họ một tả một hữu đối diện nhau, chậm chạp không xuất thủ.
Thiên Hương nhìn thiếu niên trước mắt này, trên người y toả ra khí tức quái lạ, võ công của y so với phụ thân y cao hơn rất nhiều, con mắt của y có một chút chuyển hồng ( yêu dị., bất quá ta thik’ ), tóc của y cũng có một phần là hồng sắc, cả người y giống như là một đoàn hỏa diễm. Đối với hậu bối này đây chỉ có thể than thở một tiếng “Diệu Hoa thập tứ” quả nhiên lợi hại!
Dịch Phi Yên có chút thờ ơ không để ý nói:
– Tiền bối, xin mời ra chiêu!
Thiên Hương cười cười nói:
– Ta đánh không lại ngươi!
Tất cả xôn xao!
Thiên Hương dĩ nhiên không chiến mà bại!
An Minh Hiên quả thật là muốn tìm một chỗ để trốn vào, thực sự là mất mặt, đây là sư phụ ta sao? Còn chưa đánh đã cầu xin tha thứ?
Dịch Phi Yên nói:
– Tiền bối sao lại nói thế? Chưa tỷ thí ngươi làm sao biết được ngươi đánh không thắng ta?
Thiên Hương thở dài nói:
– Được rồi, mặc dù ta biết rõ ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bần tăng đây chấp nhận ứng chiến.
Dịch Phi Yên nói:
– Đến điểm thì dừng, mong tiền bối hạ thủ lưu tình.
Thiên Hương nói:
– Lời ấy nên để bần tăng nói mới đúng, kính xin hạ thủ lưu tình!
Một đạo ngân quang hiện lên, cơ hồ không thể nhìn rõ Dịch Phi Yên dùng là binh khí gì, chỉ thấy y trên không trung bay qua bay lại, chợt cao chợt thấp, giống một đoàn nhiễu lương chi hỏa (một đoàn lửa sống chuyển động).
Thân ảnh bạch sắc của Thiên Hương cùng với hồng sắc của Dịch Phi Yên đan vào một chỗ, chỉ nghe được thanh âm binh khí của họ chạm vào nhau, nhưng mà lại không thấy rõ binh khí bọn họ dùng là gì, thân hình hai người cực nhanh khiến người ta không thể nhìn kịp.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ đao quang kiếm ảnh đình chỉ lại, Thiên Hương kinh ngạc nhìn Dịch Phi Yên, xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười nói:
– Ta thua.
Dịch Phi Yên bình tĩnh nói:
– Đa tạ ngươi đã đem hết toàn lực!
Thiên Hương, một thần thoại trên võ lâm hiển nhiên đã chấm dứt, kế tiếp giang hồ chính là nhìn đến Dịch Phi Yên phong khởi vân dũng. Chỉ là Thiên Hương có chút lo lắng, thiếu niên này rất yêu diễm, trên người y tuyệt đối không phải là toả ra chính khí, thường thường những người như vậy khi bạo phát mới là đáng sợ nhất, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn thái bình nữa rồi.
Thiên Hương cười cười với Quốc Sắc nói:
– Chúng ta đi thôi, từ nay về sau rời khỏi giang hồ!
Quốc Sắc nhìn Thiên Hương thật lâu không nói nên lời.
Thiên Hương kéo tay của Quốc Sắc, Quốc Sắc vậy mà lại chặn ngang bỏ mặc cứ thế đi thẳng đến lôi đài. Thiên Hương vừa nhìn thấy liền vội vàng kéo Quốc Sắc, nhanh chóng mang theo nàng rời khỏi.
– Xinh đẹp! Y thật là đẹp mắt! Ta phải gả cho y……….
Thanh âm Quốc Sắc theo sự ly khai của Thiên Hương mà dần dần mất hẳn.
Dịch Phi Yên nhìn thoáng qua người trên tiểu lâu nói:
– Nguyên trang chủ, còn có người nào muốn thách đấu?
Nguyên Thủ Hằng khẽ cười nói:
– Chúc mừng thiếu chủ Minh giáo đoạt được đệ nhất thiên hạ!
Khí chất yêu diễm trên người Dịch Phi Yên dần dần tán đi, dung nhan kinh thế của y hiện ra trước mắt mọi người, chưa bao giờ gặp qua một người có thể xinh đẹp đến như thế, thậm chí không cách nào dùng từ ngữ để biểu đạt được phong hoa tuyệt đại của y!
Dung nhan lộ ra khiến cho tất cả người trong thiên hạ tràn ngập ảo tưởng, khuôn mặt này thực sự làm mọi người than thở không thôi. Khuôn mặt như vậy, lại do một nam tử sở hữu, cho dù là giang hồ tứ đại mỹ nữ đứng ở bên cạnh y cũng sẽ phải buồn bã thất sắc.
Thế nhưng vẻ đẹp của y lại khiến người ta không dám nhìn kỹ, làm cho người ta sợ hãi, chỉ cần cái tên Dịch Phi Yên cũng đã đủ khiến người nghe sợ mất mật.
Dịch Phi Yên hướng về phía khán đài tìm kiếm, đối diện với ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của An Minh Hiên.
Y câu thần một chút, mị hoặc chúng sinh.
An Minh Hiên cũng cười với y, đôi con mắt mở thật lớn.
Dịch Phi Yên nói:
– Có ai muốn《 Diệu Hoa thập tứ 》?
Mặc dù vô cùng hiếu kỳ vì sao y lại nói như vậy, thế nhưng không người nào dám hỏi, chỉ chờ y nói tiếp.
– Truyền thuyết chỉ cần tu luyện “Diệu Hoa thập tứ” đến đệ thập trọng sẽ có khả năng trường sinh bất lão, bất diệt bất tán, còn có thể chứng kiến cái bảo tàng vĩ đại kia. Hai mươi năm trước, “Diệu Hoa thập tứ” bị Thiên Hương hủy đi, có điều kia chẳng qua chỉ là phó bản. Hiện nay bản trên tay ta mới là chân chính là “Diệu Hoa thập tứ” nay các ngươi ai muốn bản bí tịch này, chỉ cần hoàn thành một việc.
Lúc Dịch Phi Yên nói đến đây, quay sang nhìn về phía An Minh Hiên, bên môi lộ ra một tia cười mỉm nói :
– Chỉ cần người nào có thể đem Hiên vương gia – An Minh Hiên thu làm nam sủng, “Diệu Hoa thập tứ” chính là của hắn.
——— ————-
(1) Hạo nhiên chi khí : trong QT giải thích là : ngay thẳng cương trực. Nhưng Vân nghĩ ở đây là chỉ 1 loại khí tức mông lung, không rõ ràng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.