Chương 50
Trà Đáo Mạt Niên
18/10/2016
Không bao lâu qua bao lâu, tiểu nhị lại bưng một bát mì khác lên cho Lưu Chỉ Hàn.
Thư Hoàn không đói bụng liền nhìn chằm chằm vào Lưu Chỉ Hàn, cho dù mì có ngon cũng khiến người ta nuốt không trôi, hắn suy nghĩ liên tục làm bộ như không rõ chân tướng hỏi, "Cô nương có chuyện muốn nói với ta?"
"Là có một vấn đệ." Ngón tay Thư Hoàn quấn sợi tóc mai, dường như hết sức phớt lờ thuận miệng hỏi, "Dáng dấp của ám vệ Lục có đẹp không?"
Thảo luận cùng cô nương có ý với mình về tướng mạo đẹp trai phóng khoáng của mình...
Lưu Chỉ Hàn còn tưởng rằng trong lòng Thư Hoàn căm tức muốn oán trách, dù sao vừa rồi hắn cũng suýt chút nữa bị sặc nước trà khi nàng nói đến chuyện cha mẹ có thể tìm nữ nhân cho hắn, hỏi hắn về bộ dáng của ám vệ Lục. Thư Hoàn phát hiện sắc mặt hắn khác thường càng quyết định chết sống đều muốn cạy miệng hắn ra.
Còn Lưu Chỉ Hàn chẳng mấy chốc ý thức được quyết tâm Thư Hoàn không nhận được đáp án hài lòng sẽ quấn lấy không tha, hắn vô cùng nhức đầu, chủ yếu là cảm xúc hiện tại của Thư Hoàn rất không được ổn định, thật là có chỗ trói buộc rồi, ngay cả nói láo cũng không dễ có thể gạt được. Sau khi bày mọi cách đều không thành công, Lưu Chỉ Hàn dứt khoát nói trắng ra, "Cô nương chấp nhất tướng mạo của ám vệ Lục như thế chắc là có nguyên nhân nhỉ?"
"Đương nhiên." Thư Hoàn không hề phủ nhận.
"Có thể nói nghe chút không?"
"Nói cho ngươi rồi ngươi sẽ nói cho ta biết tướng mạo của hắn sao?"
"Có thể!"
Thư Hoàn nở nụ cười, chiếc đũa khuấy khuấy mì Trường Nhạc trong bát, "Không phải ta với hắn cãi nhau sao, nếu dáng dấp hắn đẹp cho dù miệng đần chút không biết quan tâm chút thường hay chọc ta tức giận chút, ta đều sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn, nhưng nếu hắn bình thường thậm chí là xấu, vậy mà dám xa cách ồn ào nổi nóng với ta, ta không ngại hoạnh hoẹ hắn nhiều thêm đâu!"
Lưu Chỉ Hàn đổ mồ hôi, dở khóc dở cười, may mắn cha mẹ cho hắn một diện mạo dùng để dụ dỗ cô nương thật sự không hề bất lợi!
Thư Hoàn cười càng thêm ngọt hơn, nhưng âm thanh ngoài ý muốn khàn khàn không hề xuôi tai, "Là huynh đệ tốt của hắn, ngươi phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta!"
"Lừa cô thì như thế nào?" Lưu Chỉ Hàn vươn tay ra sờ sờ cái cổ.
Thư Hoàn không trả lời, chỉ cúi đầu khuấy mì trong bát, sức lực có lớn hơn lúc nãy chút, "Ngươi có thể thử chút xem sao!" Trong lời của nàng không khỏi có chút uy hiếp, còn có chút nghiến răng. Lá gan người thật đúng là lớn, biết rõ nàng là công chúa còn dám che che giấu giấu, từ khi nàng biết hắn là là hảo hữu của ám vệ Lục, thái độ của mình đối với người này cũng tùy ý, nụ cười dịu dàng có thể mê chết người cũng lười giả bộ, cái này gọi là mối quan hệ "quá quen" sao?
Quả nhiên không quen sẽ tốt hơn.
Lưu Chỉ Hàn cười nói: "Ta nói chuyện mập mờ, có phải cô đang suy đoán dáng dấp của ám vệ Lục như hổ đực không?"
Hổ đực?
Thư Hoàn sửng sốt, thật đúng là có!
Lưu Chỉ Hàn mím môi che giấu nụ cười của bên môi.
Ý niệm gì đó trong đầu nàng lóe lên, nhanh đến mức làm cho người bắt không được;
Nhưng ý của người này chỉ tướng mạo của ám vệ Lục là rất khỏe sao?
Những điều nên nói Lưu Chỉ Hàn sẽ nói, không nên nói một câu cũng không đề cập tới, nói với tiểu nhị muốn thuê một gian phòng rồi tự mình đi lên lầu.
Để lại mình Thư Hoàn ngồi trên bàn buông đũa không khuấy mì nữa, lúc tìm ví tiền chuẩn bị tính tiền thì phát hiện bên trong không có bạc, hóa ra là nàng ra ngoài vội nên không mang theo bạc. Cắn môi nghĩ Lưu Chỉ Hàn có keo kiệt đi nữa cũng sẽ không để cô nương mời khách nhỉ? Ôm ý nghĩ này Thư Hoàn liền hùng hồn nói với tiểu nhị muốn một gian phòng, khi có phòng thì chuẩn bị nghênh ngang lên lầu, kết quả tiểu nhị vẻ mặt khó xử nói, "Cô nương, tiền mì của ngài?"
Thư Hoàn...
Khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Chỉ Hàn sớm đã chờ lâu, sửa sang lại vẻ mặt một chút mới đi mở cửa, còn giả bộ nhập nhèm buồn ngủ hỏi Thư Hoàn nổi giận đùng đùng, "Đêm đã khuya, tại sao không đi ngủ?"
Thư Hoàn tức giận phồng hai má, thầm nghĩ còn không phải vì gã nam nhân keo kiệt bủn xỉn ngươi, ngay cả tiền mì cũng không chịu thanh toán giùm cô nương gia! Nhưng Thư Hoàn cũng biết mình không có lập trường trách người khác, Lưu Chỉ Hàn có thể dẫn nàng ra khỏi rừng cây đồng thời nói cho nàng biết ám vệ Lục không có dáng dấp xấu xí đã rất đạt đến một trình độ nhất tâm giao rồi, cho nên Thư Hoàn cố gắng áp chế oán khí nói: "Cho ta mượn chút bạc, mấy ngày nữa để ám vệ Lục trả lại cho ngươi!"
Lưu Chỉ Hàn còn không sợ chết hỏi, "Cô quyết định mấy ngày nữa mới bỏ qua cho ám vệ Lục?"
Thư Hoàn trừng hắn.
"Khụ!" Lưu Chỉ Hàn ho một tiếng, "Ta đi vào phòng lấy cho cô."
Mỗi lần gặp mặt đều là mượn bạc, Thư Hoàn cũng rất bất lực, nhưng lúc này lại chú ý tới nam nhân này quần áo xốc xếch...
Nếu không phải còn có chỗ hữu dụng cần tìm người này, Thư Hoàn hận không thể trét mì vào mặt hắn!
Đợi lấy được bạc, Thư Hoàn thanh toán tiền mì, cho tiểu nhị chút tiền bảo hắn đến trước cửa phòng Lưu Chỉ Hàn nhổ nước bọt.
Tiểu nhị lập tức kinh ngạc, Thư Hoàn bị ánh mắt quỷ dị của hắn nhìn có chút xấu hổ, nghĩ cũng biết tiểu nhị kinh ngạc cái gì, nhất định cho rằng nàng lấy oán trả ơn mượn bạc người ta xong thì nhổ nước bọt vào người ta.
Thư Hoàn tức giận đến đoạt lấy bạc về, "Ngươi không nhổ ta tìm người khác nhổ!"
"Ta nhổ ta nhổ!" Tiểu nhị cúi đầu khom lưng nhận "mỹ sai" kia, hắn đây là vì một ngụm nước miếng mà khom lưng đấy!
"Hừ!" Thư Hoàn chống nạnh ở đầu cầu thang nhìn lén, đôi mắt nhỏ nghiêm túc này so với năm đó theo lão phu tử bảo thủ nghiêm túc đọc sách còn cố gắng hơn.
Đáng tiếc kế hoạch khi dễ người hoàn mỹ này lại thất bại!
Bị tiểu nhị thành việc thì ít, hỏng việc thì nhiều bóp chết từ trong trứng nước!
Lưu Chỉ Hàn cười như không cười nhìn miệng tiểu nhị đang chẹp nước miếng.
"Khách, khách quan..." Dưới tình thế cấp bách tiểu nhị lại nuốt nước miếng trở vào, làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ, cũng coi như hắn thông minh thêu dệt lời nói dối: "Khách quan muốn nước nóng không?"
"Không phải ngươi vừa mới bưng qua cho ta sao?" Lưu Chỉ Hàn giả vờ khó hiểu.
"Hả?" Tiểu nhị thầm nghĩ sao ta không nhớ? Hắn cũng rơi vào mơ hồ, sau đó chợt nghe thấy giọng điệu chậm rãi của vị khách quan kia, ánh mắt không biết quét đến nơi đâu: "Ta chọc ngươi thôi!"
Tiểu nhị sợ tới mức hai chân đều run bắn lên, chắc hẳn vị khách quan này đã biết vừa rồi hắn thổ nước miếng ở cửa phòng! Mắt thấy chuyện còn có đường quay về, tiểu nhị vội vàng xin cáo lui, hoàn toàn không dám vì chút bạc mà dính vào chuyện của người khác.
Thư Hoàn ở đầu cầu thang chạm phải ánh mắt của Lưu Chỉ Hàn quét tới, trái tim không khỏi nhảy thình thịch, phô trương thanh thế nói: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi nhìn cái gì!"
"Nhìn cô chứ sao!" Giọng điệu Lưu Chỉ Hàn tựa như đang nói thời tiết rất tốt.
Dù sao Thư Hoàn cũng là làm chuyện xấu bị người ta bắt được, cực kỳ chột dạ, hoàn toàn không so đo lời nói mờ ám này, nàng vùng vẫy bước đi. Đáng tiếc Lưu Chỉ Hàn không dễ gì nắm thóp được nàng, có thể sảng khoái thả người đi mới là đầu óc có vấn đề, "Ta tự hỏi nể mặt ám vệ Lục, từ khi lần đầu tiên chạm mặt thì dùng lễ đối đãi với cô nương, nhưng vì sao cô nương lại dựng râu trừng mắt với ta? Hôm nay lại càng cho người dùng nước bọt để đãi, xin hỏi cô nương, tại hạ đã đắc tội chỗ nào?"
Mặt Thư Hoàn lúc trắng lúc xanh rồi chuyển sang đỏ, xấu hổ đến mức toàn thân khô nóng, đỉnh đầu như bốc khói, là nàng không tốt là nàng không đúng, nhưng lần này bị Lưu Chỉ Hàn giáp mặt chỉ ra việc ác khiến người ta hận không thể chui vào kẻ đất, miệng cũng không nghe theo sai bảo, "Ta, ta không..."
"Không có gì!" Lưu Chỉ Hàn nhếch môi cười, chỉ là hắn vẫn luôn nhớ lần giáo huấn đó, nếu không dám lấy tư thế người gây sự để treo ngược mối quan hệ hai người, cho nên trước khi Thư Hoàn bối rối thì lại cười nói: "Ta chọc cô thôi! Có lời gì không ngại vào phòng nói!"
Một câu "Chọc cô thôi" nhìn như tràn ngập ý đùa giỡn, nhưng chính câu nói nhẹ nhàng này khiến Thư Hoàn đột nhiên thở nhẹ một hơi, lúc này nàng mới ý thức được mình đầu đầy mồ hôi, vội vàng từ chối, "Không, không được, ta còn muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng mau quay về phòng đi!"
"Được!" Lưu Chỉ Hàn nhịn xuống xúc động muốn vươn tay vuốt ve đỉnh đầu nàng, trước mắt hai người vẫn chưa quen thuộc đến mức động tay động chân, cười nói: "Đi ngủ sớm, tránh cho tiều tụy!"
Thư Hoàn qua quýt gật đầu, cũng không cẩn thận nghe hắn nói gì đã trở lại phòng.
Thư Hoàn nằm ở trên giường nghỉ ngơi đột nhiên ý thức được không đúng, mưu đồ nàng sai người nhổ nước miếng rõ ràng là Lưu Chỉ Hàn quần áo xốc xếch đi ra lúc trời tối.
Nàng bị đầu độc mắt, nàng cực kỳ có đạo lý để giáo huấn nam nhân có thể phơi bày dáng người ở bất cứ nơi đâu!
Nhưng tại sao ầm ĩ đến cuối cùng lại trở thành nàng không đúng chứ?
Thư Hoàn không đói bụng liền nhìn chằm chằm vào Lưu Chỉ Hàn, cho dù mì có ngon cũng khiến người ta nuốt không trôi, hắn suy nghĩ liên tục làm bộ như không rõ chân tướng hỏi, "Cô nương có chuyện muốn nói với ta?"
"Là có một vấn đệ." Ngón tay Thư Hoàn quấn sợi tóc mai, dường như hết sức phớt lờ thuận miệng hỏi, "Dáng dấp của ám vệ Lục có đẹp không?"
Thảo luận cùng cô nương có ý với mình về tướng mạo đẹp trai phóng khoáng của mình...
Lưu Chỉ Hàn còn tưởng rằng trong lòng Thư Hoàn căm tức muốn oán trách, dù sao vừa rồi hắn cũng suýt chút nữa bị sặc nước trà khi nàng nói đến chuyện cha mẹ có thể tìm nữ nhân cho hắn, hỏi hắn về bộ dáng của ám vệ Lục. Thư Hoàn phát hiện sắc mặt hắn khác thường càng quyết định chết sống đều muốn cạy miệng hắn ra.
Còn Lưu Chỉ Hàn chẳng mấy chốc ý thức được quyết tâm Thư Hoàn không nhận được đáp án hài lòng sẽ quấn lấy không tha, hắn vô cùng nhức đầu, chủ yếu là cảm xúc hiện tại của Thư Hoàn rất không được ổn định, thật là có chỗ trói buộc rồi, ngay cả nói láo cũng không dễ có thể gạt được. Sau khi bày mọi cách đều không thành công, Lưu Chỉ Hàn dứt khoát nói trắng ra, "Cô nương chấp nhất tướng mạo của ám vệ Lục như thế chắc là có nguyên nhân nhỉ?"
"Đương nhiên." Thư Hoàn không hề phủ nhận.
"Có thể nói nghe chút không?"
"Nói cho ngươi rồi ngươi sẽ nói cho ta biết tướng mạo của hắn sao?"
"Có thể!"
Thư Hoàn nở nụ cười, chiếc đũa khuấy khuấy mì Trường Nhạc trong bát, "Không phải ta với hắn cãi nhau sao, nếu dáng dấp hắn đẹp cho dù miệng đần chút không biết quan tâm chút thường hay chọc ta tức giận chút, ta đều sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn, nhưng nếu hắn bình thường thậm chí là xấu, vậy mà dám xa cách ồn ào nổi nóng với ta, ta không ngại hoạnh hoẹ hắn nhiều thêm đâu!"
Lưu Chỉ Hàn đổ mồ hôi, dở khóc dở cười, may mắn cha mẹ cho hắn một diện mạo dùng để dụ dỗ cô nương thật sự không hề bất lợi!
Thư Hoàn cười càng thêm ngọt hơn, nhưng âm thanh ngoài ý muốn khàn khàn không hề xuôi tai, "Là huynh đệ tốt của hắn, ngươi phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta!"
"Lừa cô thì như thế nào?" Lưu Chỉ Hàn vươn tay ra sờ sờ cái cổ.
Thư Hoàn không trả lời, chỉ cúi đầu khuấy mì trong bát, sức lực có lớn hơn lúc nãy chút, "Ngươi có thể thử chút xem sao!" Trong lời của nàng không khỏi có chút uy hiếp, còn có chút nghiến răng. Lá gan người thật đúng là lớn, biết rõ nàng là công chúa còn dám che che giấu giấu, từ khi nàng biết hắn là là hảo hữu của ám vệ Lục, thái độ của mình đối với người này cũng tùy ý, nụ cười dịu dàng có thể mê chết người cũng lười giả bộ, cái này gọi là mối quan hệ "quá quen" sao?
Quả nhiên không quen sẽ tốt hơn.
Lưu Chỉ Hàn cười nói: "Ta nói chuyện mập mờ, có phải cô đang suy đoán dáng dấp của ám vệ Lục như hổ đực không?"
Hổ đực?
Thư Hoàn sửng sốt, thật đúng là có!
Lưu Chỉ Hàn mím môi che giấu nụ cười của bên môi.
Ý niệm gì đó trong đầu nàng lóe lên, nhanh đến mức làm cho người bắt không được;
Nhưng ý của người này chỉ tướng mạo của ám vệ Lục là rất khỏe sao?
Những điều nên nói Lưu Chỉ Hàn sẽ nói, không nên nói một câu cũng không đề cập tới, nói với tiểu nhị muốn thuê một gian phòng rồi tự mình đi lên lầu.
Để lại mình Thư Hoàn ngồi trên bàn buông đũa không khuấy mì nữa, lúc tìm ví tiền chuẩn bị tính tiền thì phát hiện bên trong không có bạc, hóa ra là nàng ra ngoài vội nên không mang theo bạc. Cắn môi nghĩ Lưu Chỉ Hàn có keo kiệt đi nữa cũng sẽ không để cô nương mời khách nhỉ? Ôm ý nghĩ này Thư Hoàn liền hùng hồn nói với tiểu nhị muốn một gian phòng, khi có phòng thì chuẩn bị nghênh ngang lên lầu, kết quả tiểu nhị vẻ mặt khó xử nói, "Cô nương, tiền mì của ngài?"
Thư Hoàn...
Khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Chỉ Hàn sớm đã chờ lâu, sửa sang lại vẻ mặt một chút mới đi mở cửa, còn giả bộ nhập nhèm buồn ngủ hỏi Thư Hoàn nổi giận đùng đùng, "Đêm đã khuya, tại sao không đi ngủ?"
Thư Hoàn tức giận phồng hai má, thầm nghĩ còn không phải vì gã nam nhân keo kiệt bủn xỉn ngươi, ngay cả tiền mì cũng không chịu thanh toán giùm cô nương gia! Nhưng Thư Hoàn cũng biết mình không có lập trường trách người khác, Lưu Chỉ Hàn có thể dẫn nàng ra khỏi rừng cây đồng thời nói cho nàng biết ám vệ Lục không có dáng dấp xấu xí đã rất đạt đến một trình độ nhất tâm giao rồi, cho nên Thư Hoàn cố gắng áp chế oán khí nói: "Cho ta mượn chút bạc, mấy ngày nữa để ám vệ Lục trả lại cho ngươi!"
Lưu Chỉ Hàn còn không sợ chết hỏi, "Cô quyết định mấy ngày nữa mới bỏ qua cho ám vệ Lục?"
Thư Hoàn trừng hắn.
"Khụ!" Lưu Chỉ Hàn ho một tiếng, "Ta đi vào phòng lấy cho cô."
Mỗi lần gặp mặt đều là mượn bạc, Thư Hoàn cũng rất bất lực, nhưng lúc này lại chú ý tới nam nhân này quần áo xốc xếch...
Nếu không phải còn có chỗ hữu dụng cần tìm người này, Thư Hoàn hận không thể trét mì vào mặt hắn!
Đợi lấy được bạc, Thư Hoàn thanh toán tiền mì, cho tiểu nhị chút tiền bảo hắn đến trước cửa phòng Lưu Chỉ Hàn nhổ nước bọt.
Tiểu nhị lập tức kinh ngạc, Thư Hoàn bị ánh mắt quỷ dị của hắn nhìn có chút xấu hổ, nghĩ cũng biết tiểu nhị kinh ngạc cái gì, nhất định cho rằng nàng lấy oán trả ơn mượn bạc người ta xong thì nhổ nước bọt vào người ta.
Thư Hoàn tức giận đến đoạt lấy bạc về, "Ngươi không nhổ ta tìm người khác nhổ!"
"Ta nhổ ta nhổ!" Tiểu nhị cúi đầu khom lưng nhận "mỹ sai" kia, hắn đây là vì một ngụm nước miếng mà khom lưng đấy!
"Hừ!" Thư Hoàn chống nạnh ở đầu cầu thang nhìn lén, đôi mắt nhỏ nghiêm túc này so với năm đó theo lão phu tử bảo thủ nghiêm túc đọc sách còn cố gắng hơn.
Đáng tiếc kế hoạch khi dễ người hoàn mỹ này lại thất bại!
Bị tiểu nhị thành việc thì ít, hỏng việc thì nhiều bóp chết từ trong trứng nước!
Lưu Chỉ Hàn cười như không cười nhìn miệng tiểu nhị đang chẹp nước miếng.
"Khách, khách quan..." Dưới tình thế cấp bách tiểu nhị lại nuốt nước miếng trở vào, làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ, cũng coi như hắn thông minh thêu dệt lời nói dối: "Khách quan muốn nước nóng không?"
"Không phải ngươi vừa mới bưng qua cho ta sao?" Lưu Chỉ Hàn giả vờ khó hiểu.
"Hả?" Tiểu nhị thầm nghĩ sao ta không nhớ? Hắn cũng rơi vào mơ hồ, sau đó chợt nghe thấy giọng điệu chậm rãi của vị khách quan kia, ánh mắt không biết quét đến nơi đâu: "Ta chọc ngươi thôi!"
Tiểu nhị sợ tới mức hai chân đều run bắn lên, chắc hẳn vị khách quan này đã biết vừa rồi hắn thổ nước miếng ở cửa phòng! Mắt thấy chuyện còn có đường quay về, tiểu nhị vội vàng xin cáo lui, hoàn toàn không dám vì chút bạc mà dính vào chuyện của người khác.
Thư Hoàn ở đầu cầu thang chạm phải ánh mắt của Lưu Chỉ Hàn quét tới, trái tim không khỏi nhảy thình thịch, phô trương thanh thế nói: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi nhìn cái gì!"
"Nhìn cô chứ sao!" Giọng điệu Lưu Chỉ Hàn tựa như đang nói thời tiết rất tốt.
Dù sao Thư Hoàn cũng là làm chuyện xấu bị người ta bắt được, cực kỳ chột dạ, hoàn toàn không so đo lời nói mờ ám này, nàng vùng vẫy bước đi. Đáng tiếc Lưu Chỉ Hàn không dễ gì nắm thóp được nàng, có thể sảng khoái thả người đi mới là đầu óc có vấn đề, "Ta tự hỏi nể mặt ám vệ Lục, từ khi lần đầu tiên chạm mặt thì dùng lễ đối đãi với cô nương, nhưng vì sao cô nương lại dựng râu trừng mắt với ta? Hôm nay lại càng cho người dùng nước bọt để đãi, xin hỏi cô nương, tại hạ đã đắc tội chỗ nào?"
Mặt Thư Hoàn lúc trắng lúc xanh rồi chuyển sang đỏ, xấu hổ đến mức toàn thân khô nóng, đỉnh đầu như bốc khói, là nàng không tốt là nàng không đúng, nhưng lần này bị Lưu Chỉ Hàn giáp mặt chỉ ra việc ác khiến người ta hận không thể chui vào kẻ đất, miệng cũng không nghe theo sai bảo, "Ta, ta không..."
"Không có gì!" Lưu Chỉ Hàn nhếch môi cười, chỉ là hắn vẫn luôn nhớ lần giáo huấn đó, nếu không dám lấy tư thế người gây sự để treo ngược mối quan hệ hai người, cho nên trước khi Thư Hoàn bối rối thì lại cười nói: "Ta chọc cô thôi! Có lời gì không ngại vào phòng nói!"
Một câu "Chọc cô thôi" nhìn như tràn ngập ý đùa giỡn, nhưng chính câu nói nhẹ nhàng này khiến Thư Hoàn đột nhiên thở nhẹ một hơi, lúc này nàng mới ý thức được mình đầu đầy mồ hôi, vội vàng từ chối, "Không, không được, ta còn muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng mau quay về phòng đi!"
"Được!" Lưu Chỉ Hàn nhịn xuống xúc động muốn vươn tay vuốt ve đỉnh đầu nàng, trước mắt hai người vẫn chưa quen thuộc đến mức động tay động chân, cười nói: "Đi ngủ sớm, tránh cho tiều tụy!"
Thư Hoàn qua quýt gật đầu, cũng không cẩn thận nghe hắn nói gì đã trở lại phòng.
Thư Hoàn nằm ở trên giường nghỉ ngơi đột nhiên ý thức được không đúng, mưu đồ nàng sai người nhổ nước miếng rõ ràng là Lưu Chỉ Hàn quần áo xốc xếch đi ra lúc trời tối.
Nàng bị đầu độc mắt, nàng cực kỳ có đạo lý để giáo huấn nam nhân có thể phơi bày dáng người ở bất cứ nơi đâu!
Nhưng tại sao ầm ĩ đến cuối cùng lại trở thành nàng không đúng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.