Bất Thành Đôi

Chương 16: Mẹ Bảo Phải Biết Quý Trọng Cậu Ấy!

Nhựt Dương

13/11/2021

Tít tít tít tít... Âm thanh báo thức vang lên, từng tiếng âm báo rất to và trong. Hữu Thiên tỉnh giấc và áp xác vào tay tôi nói khẽ, "cảm ơn cậu, đồ ngốc", tôi thì cứ nhắm mắt vờ như vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ, tự hỏi bản thân rằng, sao cậu ta lại cảm ơn mình và còn gọi mình là đồ ngốc, sao phải nói lén khi mình đang ngủ, nếu muốn cảm ơn có thể nói với mình đâu cần như thế?.

Tôi mở mắt, tỏ ra như mình chưa nghe thấy gì, tôi cũng nhìn sang chiếc đồng hồ được đặt ngay đầu giường '5h' nhìn ra bầu trời, vẫn còn màu xám mịt chưa có một tia nắng nào gọi xuống. Quay sang tôi hỏi, "sao cậu dậy sớm vậy, trời còn chưa sáng mà?". Cùng lúc đó cậu ta bước xuống giường rồi nhìn tôi trả lời, "tôi làm cậu thức giấc hả? Xin lỗi cậu".

"Ừm".

"Hôm nay tôi phải lên Châu Đốc thăm một người cô, 6h30 là bắt đầu đi rồi".

Tôi hỏi tiếp: "Hả, sao sớm thế?".

"Đi sớm về sớm mà".

"Biết thế sao cậu còn ngủ lại nhà tôi làm gì?".

Hữu Thiên nhìn tôi rồi cười, thấy khó hiểu tôi hỏi, "cậu cười cái gì?".

"Vì tôi muốn được làm phiền cậu mỗi tối".

"Hữu Thiên tôi nói cậu trêu người giỏi thật đấy".

Câu ta sửa soạn chỉnh tề từ đầu tóc đến quần áo nhìn như một chàng trai trưởng thành và rất lịch lãm, không giống như Hữu Thiên thường ngày tôi quen biết, "Nlnhìn cậu thế này ra dáng phết".

"Sao hả, thích tôi rồi đúng không?".

Quăn cái gối ngay chỗ tôi đang ngồi vào mặt cậu ta, "xàm".

"Không sao, tôi biết là cậu thích mà, tôi về đây".

"Để tôi ra mở cửa cho cậu".



"Tôi mở được mà, cậu nằm xuống ngủ chút nữa đi".

Buổi sáng hôm đó tôi cùng mẹ rửa bát , dọn dẹp nhà, phơi quần áo. Trong lúc làm việc tôi có hỏi mẹ về Hữu Thiên. Tôi hỏi mẹ rằng, mẹ thấy cậu ta là người như thế nào? Mẹ có thấy cậu ta tốt tính không? Mẹ nói với tôi rằng, "mẹ thấy cậu ta là một người tốt, một đứa trẻ ngoan, biết vâng lời và rất lễ phép".

Tuy Hữu Thiên chỉ gặp mẹ tôi chỉ một vài lần mà đã chiếm được cảm tình từ mẹ như vậy rồi, nếu mà tiếp xúc nhiều có thể mẹ tôi biến thành mẹ cậu ta luôn. Mẹ tôi còn nói, "tìm được một người bạn thật sự xem mình là bạn rất khó, huống hồ gì Hữu Thiên tốt với con như vậy con phải biết trân trọng người bạn này". Thở dài rồi mẹ nói tiếp, "thời của mẹ bằng tuổi của hai đứa lo mà kiếm ăn để sống qua ngày lấy thời gian đâu mà bạn với bè, bây giờ các con sinh ra trong nền công nghiệp đang dần phát triển là tốt lắm rồi".

Nghe mẹ nói thế hình như là tôi phải quý trọng cậu ta hơn chút nữa. Tôi thấy ngoài việc nội trợ mẹ tôi còn là một nhà tâm lý học, những lời mẹ nói truyền đạt cho tôi rất nhiều bài học sâu sắc.

Hôm nay ở nhà cũng không còn việc gì làm nên tôi quyết định rủ cô bạn thân đi đọc sách cùng, nhưng tôi lại phải đi một mình vì Dương Nhi phải ở nhà phụ mẹ. Cũng như thường ngày tôi sẽ ra nhà sách hoặc thư viện cả buổi, tôi mãi mê vùi đầu vào những trang sách mà quên luôn thời gian đang trôi dần.

Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, "mẹ ơi! 5h30 rồi hả", tôi vội vã thu dọn sách vở cùng vài cây viết đặt trên bàn vào Ba lô, lúc đó Hữu Thiên gọi đến, "alo! Bá Nhật cậu có nhà không?".

"Không tôi đang ở thư viện".

"Vậy cậu gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi đến đoán cậu".

"Ờ", tôi cúp máy và tự hỏi: "định đi đâu nữa hả trời?".

Đợi một hồi lâu cuối cùng cậu ta cũng đến, bước xuống xe Hữu Thiên hỏi tôi, "cậu đợi tôi có lâu không?".

"Cũng không lâu lắm".

Cậu ta nhéo má tôi, "Chồng đón vợ, có lâu một tí chắc vợ không giận đâu?". Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Hữu Thiên! Cậu nói cái gì đó, ai là vợ cậu?". Cậu ấy bỏ chạy miệng thì luôn nói, "Tôi nói cậu là vợ tôi".

Tôi đuổi theo cậu ta, "ai vợ cậu hả? Cậu đứng lại cho tôi".

"Tôi đâu có ngu mà đứng lại".



"Cậu đứng lại đó Hữu Thiên, dám gọi tôi là vợ cậu hả?".

Rượt đuổi một hồi cuối cùng cậu ta cũng thắm mệt nên mới chịu dừng lại, "được rồi, tôi chạy hết nổi rồi".

"Cậu nghĩ tôi không mệt à, cậu ăn cái gì mà chạy nhanh thế?".

Cậu ta quay sang, "à, cậu đối không? Để tôi đưa cậu đi ăn".

"Cũng đối rồi, chiều giờ lo đọc sách quên ăn luôn".

"Cậu đó Bá Nhật không chịu lo chăm sóc bản thân đi, suốt ngày để người ta quan tâm cho".

"Chẳng phải cậu muốn vậy sao?".

"Ờ, cảm ơn cậu".

Tôi mỉm cười, "cảm ơn gì chứ?". tôi đứng thẳng lên và nói tiếp, "tôi đối rồi, đi ăn thôi".

Hữu thiên nhìn tôi rồi cười, "cậu muốn ăn gì?".

"Hay cậu đến nhà tôi đi, tôi nấu cho cậu ăn".

"Cậu cũng biết nấu ăn à?".

"Sao không, hôm nay để anh phục vụ em yêu".

"Cậu lại xàm nữa rồi, nhanh quay lại lấy xe rồi về".

"Tuân lệnh".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook