Chương 7: Sau Này Tôi Sẽ Tập Cho Cậu Lái Xe
Nhựt Dương
11/11/2021
Sau khi dùng bữa xong, tôi và cậu ta bắt đầu chuyến đi mà tôi cũng không biết điểm đến.
"Này! để tôi mở cửa cho cậu", Hữu Thiên nói.
"Tôi tự mở được".
"Để tôi", một tay mở tay còn lại đưa lên phía trên cạnh xe tránh đầu tôi va vào.
"Cảm ơn cậu".
"Ừm", cậu ấy quay sang thất dây an toàn cho tôi.
"..."
Cậu ấy vừa thất dây an toàn xong tôi liền hỏi: "Cậu định đưa tôi đi đâu?".
"Một nơi mà khi đến cậu sẽ không thấy lãng phí thời gian".
"Cậu hay đâm thọt thế à?".
"Tôi nào dám".
Tôi nhìn sang đôi bàn tay đang đặt trên vô lăng liền hỏi: "Cậu biết lái xe nữa hả?".
"Vậy cậu nghĩ ai đưa tôi đến nhà cậu?".
"Tôi cứ nghĩ là anh tài xế hôm trước".
"Anh ta xin nghỉ vài hôm rồi".
"Cậu có bằng chưa mà dám lái vậy?".
"Cậu nghĩ xem".
"Ước gì tôi cũng biết lái xe như cậu".
"Học là lái được mà, nếu muốn sau này tôi tập cho cậu".
"Thật à, cậu không đùa tôi chứ?".
"Đùa cậu làm gì".
Tôi nhìn sang cửa sổ trầm ngâm một lúc, thấy tôi không nói chuyện cậu ta liền bắt chuyện: "Sao thế, có chuyện gì sao hay cậu không muốn học?".
"Đâu có, nếu có cơ hội tôi cũng rất muốn học".
"Khi nào rảnh tôi sẽ tập cho cậu", Hữu Thiên đưa ngón tay út lên "móc ngoéo nào".
Ngồi trên xe trò chuyện một hồi cuối cùng cũng đến nơi, không gian nơi đây rất là yên tĩnh đặc biệt là rất trong lành và mát mẻ, tôi không còn cảm thấy khối bụi mịt mù như ở thành phố, tôi đứng nghiên về một hướng nhắm mắt tận hưởng bầu không khí thoáng đãng này.
Ren... ren. Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên "Alô! Tui nghe nè Dương Nhi".
Hữu Thiên nhìn sang với vẻ mặt khó chịu như đang bị phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của bản thân..
"Bá Nhật, nay ông đi đậu nữa vậy? Tôi sang nhà tìm cô Hoa nói ông đi từ sáng"
"Bà tìm tui có chuyện gì không? Tui đang đi chơi với bạn".
"Tui định rủ ông đi mua sách, mà đừng nói với tui ông đi chơi với tên hôm trước ông kể với tui nghe?".
"Đúng rồi".
"Sao ông không cho tui hay, tui muốn biết mặt mũi tên đó".
Hữu Thiên bỏ đi, tôi vừa nói vừa chạy theo: "Hay là tui tắt máy, về kể bà nghe sau".
"Này cậu đi đậu vậy?", tôi gọi cậu ta lại.
"Cậu nói tiếp đi", cậu ta chất vấn tôi: "Ai gọi cho cậu vậy?".
"Bạn tôi".
"Bạn cậu?".
"Ờ".
"Nam hay nữ?".
"Nữ".
"Người yêu cậu hả?".
"Chỉ là bạn thân từ nhỏ thôi, cô ấy ở cạnh nhà tôi, mà cậu hỏi có gì không?".
"Không gì, sau này cậu đi cùng tôi đừng nghe điện thoại, tôi không thích".
"Ờ".
Nói xong cậu ta đi về phía trước bỏ mặt tôi ở sau: "Không phải chứ? Khó ưa vậy à, tự nhiên nổi cáu với mình".
Tôi tiến về phía cậu ấy: "Chổ này đẹp ghê".
"Ừ".
"Mỗi khi buồn hay muốn yên tĩnh tôi đều đến đây".
"Cậu đang buồn hả Hữu Thiên?".
"Không có, mà cậu đang làm công việc gì?".
"Tôi đang dạy thêm cho mấy em nhỏ, còn cậu?".
"Vẫn chưa làm gì".
"Sao cậu không tìm việc làm, mà ba mẹ cậu làm nghề gì?".
"Rồi từ từ cũng có, tôi không gấp".
"Cũng đúng, nhà cậu có điều kiện mà".
"À tôi muốn đi mua đồ, cậu đi cùng không?".
"Cũng được".
Cả hai đều quay lại xe và tiến đến khu mua sắm, sau cuộc trò truyện vừa rồi nó làm cho chúng tôi không còn khoảng cách xa lạ như lúc đầu dường như tôi đã có thêm một người bạn thân nữa rồi.
KHU MUA SẮM: "Hai anh muốn mua gì ạ? Mời hai anh vào xem", nhân viên chào tiếp đón rất lịch sự, nhìn thoáng qua là biết shop rất có tâm trong việc chăm sóc khách hàng rồi.
"Cậu thường mặt đồ size mấy?" Hữu thiên hỏi tôi.
"Tôi hả?".
"Chứ tôi hỏi ai".
"Thôi đi, cậu mua cho cậu đi đồ tôi còn mới, mặc chưa được 1 năm".
'Cậu nghĩ tôi giàu lắm sau mà mua những bộ đắt tiền thế này?'
"Không sao, cậu xem đi tôi trả".
Tôi đi vòng quanh check giá ở mỗi món đồ xem, rẻ nhất cùng gần tháng lương của tôi, toàn là hàng hiệu, cậu ta lấy chiếc điện thoại từ túi ra rồi nhìn về phía tôi: "Alô! Nghe nè Khánh".
"Hôm nay cuối tuần, cậu đến chổ cũ đi".
"Oke, tôi biết rồi, bye".
"Bye".
Cậu ta tiến lại gần tôi và nói: "Chọn xong cậu đi chơi với tôi luôn hé".
"Ừm".
"Chị, thanh toán giúp em với".
Chị nhân viên trả lời rất lịch sự: "Của em 12 triệu".
Tôi toát hết mồ hôi hột khi nghe thấy số tiền mà cậu ta chi cho vài bộ đồ kia 'khiếp nó gấp 3 lần tiền lương của mình'.
"Này! để tôi mở cửa cho cậu", Hữu Thiên nói.
"Tôi tự mở được".
"Để tôi", một tay mở tay còn lại đưa lên phía trên cạnh xe tránh đầu tôi va vào.
"Cảm ơn cậu".
"Ừm", cậu ấy quay sang thất dây an toàn cho tôi.
"..."
Cậu ấy vừa thất dây an toàn xong tôi liền hỏi: "Cậu định đưa tôi đi đâu?".
"Một nơi mà khi đến cậu sẽ không thấy lãng phí thời gian".
"Cậu hay đâm thọt thế à?".
"Tôi nào dám".
Tôi nhìn sang đôi bàn tay đang đặt trên vô lăng liền hỏi: "Cậu biết lái xe nữa hả?".
"Vậy cậu nghĩ ai đưa tôi đến nhà cậu?".
"Tôi cứ nghĩ là anh tài xế hôm trước".
"Anh ta xin nghỉ vài hôm rồi".
"Cậu có bằng chưa mà dám lái vậy?".
"Cậu nghĩ xem".
"Ước gì tôi cũng biết lái xe như cậu".
"Học là lái được mà, nếu muốn sau này tôi tập cho cậu".
"Thật à, cậu không đùa tôi chứ?".
"Đùa cậu làm gì".
Tôi nhìn sang cửa sổ trầm ngâm một lúc, thấy tôi không nói chuyện cậu ta liền bắt chuyện: "Sao thế, có chuyện gì sao hay cậu không muốn học?".
"Đâu có, nếu có cơ hội tôi cũng rất muốn học".
"Khi nào rảnh tôi sẽ tập cho cậu", Hữu Thiên đưa ngón tay út lên "móc ngoéo nào".
Ngồi trên xe trò chuyện một hồi cuối cùng cũng đến nơi, không gian nơi đây rất là yên tĩnh đặc biệt là rất trong lành và mát mẻ, tôi không còn cảm thấy khối bụi mịt mù như ở thành phố, tôi đứng nghiên về một hướng nhắm mắt tận hưởng bầu không khí thoáng đãng này.
Ren... ren. Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên "Alô! Tui nghe nè Dương Nhi".
Hữu Thiên nhìn sang với vẻ mặt khó chịu như đang bị phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của bản thân..
"Bá Nhật, nay ông đi đậu nữa vậy? Tôi sang nhà tìm cô Hoa nói ông đi từ sáng"
"Bà tìm tui có chuyện gì không? Tui đang đi chơi với bạn".
"Tui định rủ ông đi mua sách, mà đừng nói với tui ông đi chơi với tên hôm trước ông kể với tui nghe?".
"Đúng rồi".
"Sao ông không cho tui hay, tui muốn biết mặt mũi tên đó".
Hữu Thiên bỏ đi, tôi vừa nói vừa chạy theo: "Hay là tui tắt máy, về kể bà nghe sau".
"Này cậu đi đậu vậy?", tôi gọi cậu ta lại.
"Cậu nói tiếp đi", cậu ta chất vấn tôi: "Ai gọi cho cậu vậy?".
"Bạn tôi".
"Bạn cậu?".
"Ờ".
"Nam hay nữ?".
"Nữ".
"Người yêu cậu hả?".
"Chỉ là bạn thân từ nhỏ thôi, cô ấy ở cạnh nhà tôi, mà cậu hỏi có gì không?".
"Không gì, sau này cậu đi cùng tôi đừng nghe điện thoại, tôi không thích".
"Ờ".
Nói xong cậu ta đi về phía trước bỏ mặt tôi ở sau: "Không phải chứ? Khó ưa vậy à, tự nhiên nổi cáu với mình".
Tôi tiến về phía cậu ấy: "Chổ này đẹp ghê".
"Ừ".
"Mỗi khi buồn hay muốn yên tĩnh tôi đều đến đây".
"Cậu đang buồn hả Hữu Thiên?".
"Không có, mà cậu đang làm công việc gì?".
"Tôi đang dạy thêm cho mấy em nhỏ, còn cậu?".
"Vẫn chưa làm gì".
"Sao cậu không tìm việc làm, mà ba mẹ cậu làm nghề gì?".
"Rồi từ từ cũng có, tôi không gấp".
"Cũng đúng, nhà cậu có điều kiện mà".
"À tôi muốn đi mua đồ, cậu đi cùng không?".
"Cũng được".
Cả hai đều quay lại xe và tiến đến khu mua sắm, sau cuộc trò truyện vừa rồi nó làm cho chúng tôi không còn khoảng cách xa lạ như lúc đầu dường như tôi đã có thêm một người bạn thân nữa rồi.
KHU MUA SẮM: "Hai anh muốn mua gì ạ? Mời hai anh vào xem", nhân viên chào tiếp đón rất lịch sự, nhìn thoáng qua là biết shop rất có tâm trong việc chăm sóc khách hàng rồi.
"Cậu thường mặt đồ size mấy?" Hữu thiên hỏi tôi.
"Tôi hả?".
"Chứ tôi hỏi ai".
"Thôi đi, cậu mua cho cậu đi đồ tôi còn mới, mặc chưa được 1 năm".
'Cậu nghĩ tôi giàu lắm sau mà mua những bộ đắt tiền thế này?'
"Không sao, cậu xem đi tôi trả".
Tôi đi vòng quanh check giá ở mỗi món đồ xem, rẻ nhất cùng gần tháng lương của tôi, toàn là hàng hiệu, cậu ta lấy chiếc điện thoại từ túi ra rồi nhìn về phía tôi: "Alô! Nghe nè Khánh".
"Hôm nay cuối tuần, cậu đến chổ cũ đi".
"Oke, tôi biết rồi, bye".
"Bye".
Cậu ta tiến lại gần tôi và nói: "Chọn xong cậu đi chơi với tôi luôn hé".
"Ừm".
"Chị, thanh toán giúp em với".
Chị nhân viên trả lời rất lịch sự: "Của em 12 triệu".
Tôi toát hết mồ hôi hột khi nghe thấy số tiền mà cậu ta chi cho vài bộ đồ kia 'khiếp nó gấp 3 lần tiền lương của mình'.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.