Bất Tiếu Phù Đô

Quyển 3 - Chương 103: Tín nhiệm (H)

Tuyết Nguyên U Linh

24/06/2014

Phía sau lớp màn tím trên giường, một nam một nữ đang cùng nhau triền miên.

Mặc Phi hơi cong thân người, bộ ngực trắng nõn mượt mà thẳng đứng, Vu Việt đỡ sống lưng của nàng, nhấm nháp nụ anh đào hồng, một tay xoa bóp, đôi chân trắng nõn thon thả kẹp trên hông hắn, cơ thể cường tráng của hắn nghiêng về phía trước, để cho thứ cứng rắn giữa hai chân tiến tới ốc đảo,chuyển động ra vào, Mặc Phi không nhịn được ngâm nhẹ.

Không biết qua bao lâu, Vu Việt vẫn không hề có dấu hiệu xuống sức, Mặc Phi nhẫn nhịn sự run rẩy của cơ thể, nói đứt quãng: “Đủ rồi, ta… ta không chịu nổi…”

“Nhưng mà Cô không ngừng được.” Vu Việt đã ăn sạch hết cả cốt tủy lại giữ chặt lấy cái chân muốn rút ra của Mặc Phi, nâng thắt lưng nàng, mạnh mẽ tiến vào.

“A!” Thân thể của Mặc Phi bị đẩy lên cao.

Xoay chân nàng, tiến vào trạng thái khít hợp, Vu Việt lật người nàng, lộ ra tấm lưng phớt hồng, một tay nắm lấy bộ ngực tròn mượt mà, hai ngón tay trêu chọc nụ anh đào hồng, đôi môi hôn từ gáy cho tới xương sống, nửa thân người Mặc Phi bị nâng lên, hoàn toàn úp sấp, rồi từ từ bị tiến vào…

Cuối cùng, sau một lần xâm nhập, một luồng nhiệt bắn ra cùng với tiếng gầm nhẹ của Vu Việt, hai người chồng lên nhau, lẳng lặng thở hổn hển.

Mặc Phi có cảm giác choáng váng, so với lần đầu tiên, lần này lại càng thêm điên cuồng. Như thể Vu Việt phải giải phóng hết toàn bộ dục vọng trong khoảng thời gian qua ra, không ngừng đòi hỏi liên tục như dã thú. Lấy tính tình lạnh lùng như vậy của Mặc Phi cũng không khỏi lộ ra vẻ phong tình.

Vu Việt liếm vành tai của Mặc Phi, trầm giọng nói: “Không thể trách Cô, ai bảo Phù Đồ lúc nào cũng tránh Cô, rõ ràng đã là người của Cô rồi.”

Mặc Phi bất đắc dĩ nói: “Vừa tiếp nhận chính vụ, Phù Đồ cũng không muốn buông thả quá độ.”

“Là Phù Đồ quá cần chính.” Vu Việt không cho là đúng nói, “Nhìn những đại thần còn lại, kẻ nào cũng sống sung sướng an nhàn, nào có ai liều mạng như thế?”

“Nếu muốn ổn định nền móng trong triều, Phù Đồ không thể không cố gắng toàn lực.” Ánh mắt Mặc Phi tỏa sáng, thản nhiên nói, “Huống hồ Phù Đồ rất thích xử lý những việc này, những điều Phù Đồ làm, tương lai đều có thể mang lại lợi ích cho dân chúng.”

“Cô biết.” Vu Việt nâng tóc bên tai “Hắn”, thở dài nói, “Trên đời này cũng chỉ có Phù Đồ là dốc hết tất cả tạo phúc cho dân chúng, Cho dù là Cô cũng không làm được.” Đối với sự sống chết của dân chúng, hắn lại càng coi trọng sức chiến đấu của quốc gia hơn.

Mặc Phi xoay người nhìn thẳng hắn, thận trọng nói: “Nhưng ngài lại hết lòng ủng hộ Phù Đồ, để cho Phù Đồ có thể bất chấp mọi thứ để cải cách, chỉ một điều này thôi là đã đủ rồi.”

“Bất kể thế nào, Cô cũng không muốn nhìn thấy Phù Đồ vất vả như thế. Hết tháng sau triều đình sẽ chọn lựa nhân tài, đến lúc đó quan viên đầy đủ, rất nhiều việc cũng không còn cần phải nhọc lòng nữa.”

Mặc Phi gật đầu.

Vu Việt hôn môi nàng, lại nói: “Cô không cầu Phù Đồ phải làm bạn mỗi ngày, nhưng mà khi có thời gian rảnh, không được cự tuyệt Cô. Nếu không…” Hắn lộ ra ánh mắt sáng quắc như hổ.

Mặc Phi vội nói: “Được, Phù Đồ nhớ kỹ.”

Vu Việt đứng dậy lên triều, mà Mặc Phi thì thực sự là không dậy nổi, chỉ có thể nhận mệnh ở lại trong cung nghỉ ngơi, thẳng đến tận giờ ngọ mới tỉnh lại.

Nàng thay y phục, cung nữ sớm nghe được tiếng động mang khăn mặt vào.

Nhìn ánh mắt ái muội ngượng ngùng của cung nữ, Mặc Phi không đổi sắc mặt, tự nhiên rửa mặt, sau đó, khi đến tiền điện dùng bữa thì Vu Việt cũng vừa trở lại.

“Hôm nay đúng là kỳ lạ, thế nào mà lại không có ai buộc tội Phù Đồ nhỉ?” Vu Việt ngồi xuống bên cạnh Mặc Phi, như cười như không nói.

Mặc Phi đang ăn, không để ý thản nhiên đáp: “Bọn họ đều là lão thần, biết được biết bỏ.”

Vu Việt gật đầu, lại nói: “Cô định chỉnh đốn lại binh lực toàn quốc, Phù Đồ cảm thấy thế nào?”



“Rất tốt.” Mặc Phi tán thành nói, “Việc này cần phải làm ngay, nông nghiệp, thương nghiệp, giao thông, pháp chế, dân cư, giáo dục, quân sự, v.v… cũng đều phải chỉnh đốn lại. Có điều quân sự không phải sở trưởng của Phù Đồ, bệ hạ không nên trưng cầu ý kiến của Phù Đồ.”

Vu Việt cười cười, không thèm nhắc lại, lẳng lặng dùng bữa cùng nàng.

Đi ra khỏi cung, đụng phải đám người Quách Hoài, kì lạ là lại không thấy ai khiêu khích, cho dù có nhìn thấy vẻ phong tình giữa cặp mày của Mặc Phi cũng chỉ hơi giật giật khóe miệng.

Không thể không nói, khi có quan hệ thực chất với Vu Việt, khí chất của Mặc Phi đã sinh ra sự biến hóa không nhỏ, trong thanh nhã lộ ra mấy phần tươi đẹp, mắt phượng lưu chuyển, khiến người ta có một loại mỹ cảm không thể rời mắt.

Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh. Như kim như tích, như khuê như bích. Hách hề tuyên hề, khoan hề xước hề, y trọng giác hề, bất vi ngược hề*.

* Đoạn trên được trích ra từ Kỳ úc 2 (淇奧 2) và Kỳ úc 3(淇奧 3) thuộc phần Vệ Phong (衛風) nằm trong Quốc phong (國風) trong Kinh thi.

Bản dịch của Tạ Quang Phát:

Có vua văn nhã anh tài,

Tú doanh đá quý che tai đeo vào.

Mũ da ngọc sáng như sao.

Như vàng như thiếc luyện trau tinh thuần.

Như khuê như bích ôn nhuần.

Xem người hoà hoãn thêm phần khoai thai.

Ôi! Trên xe lẫm lẫm ngồi.

Tính hay đùa cợt nói cười tự nhiên.

Không hề châm biếm gây phiền.

Nguồn: Đây.

Quân tử như mỹ ngọc, trong trang nghiêm lộ ra sự lịch sự thanh tao, tài hoa kiệt xuất, khiêm tốn có lễ.

Trông theo bóng dáng của Mặc Phi, trong lòng mọi người không khỏi sinh ra một loại cảm giác “Quân tử phải như thế”. Có lẽ cũng chỉ có người như vậy mới xứng đôi với Quân vương Chiếu Quốc, hai người,một cương một nhu, nhưng lại vô cùng phù hợp.

Thậm chí cho dù là người khinh thường nam phong, sau khi nhìn thấy Mặc Phi cũng không thể sinh ra suy nghĩ vấy bẩn, như thể nếu nói ra những từ ngữ đó thì chính là một loại khinh nhờn.

Sau đó Vu Việt bắt đầu hạ lệnh chỉnh đốn quân đội, chiêu mộ tân binh, phân tổ biên chế. Đồng thời chỉnh hợp lại lãnh thổ trong quận huyện của Chiếu Quốc, thay đổi đường biên ở một số quận, huyện giữa nguyên U Quốc và Cảnh Quốc, vẽ lại bản đồ.

Mà bởi vì quan hệ với Mặc Phi, phần lớn vùng đất phía ngoài Tây Cổ Quan cũng đã sát nhập vào Chiếu Quốc, thiết lập đô hộ, thống nhất danh hào.

Theo mùa đông đến, việc tổng điều tra dân cư các nơi cũng đã gần xong, văn thư lần lượt được đưa đến Tiệm Hề.

Công việc của Mặc Phi lại bắt đầu bận rộn, có điều lần này có nhiều người hỗ trợ hơn, một nhóm quan viên mới tới rất đúng lúc, phần lớn bọn họ đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, vô cùng kính ngưỡng với Mặc Phi, ai được làm dưới quyền của “Hắn” thì đều vô cùng tích cực.

Bọn họ đã sớm nghe đồn về mối quan hệ giữa Chiếu Vương và Mặc Phi, khi lên triều cũng thường xuyên nhìn thấy Chiếu Vương thân thiết với Phù Đồ, mỗi khi hai người đứng chung một chỗ đều khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác hài hòa “Phải là như thế”, rõ ràng là hai nam tử, lại không hề cảm thấy không được tự nhiên.



Mặc Phi có sức hấp dẫn rất lớn đối với những tài tuấn trẻ tuổi, không chỉ bởi thanh danh của “Hắn”, mà còn bởi vì khí chất của “Hắn” và mối quan hệ mờ ám với Chiếu Vương. Cho nên mỗi khi hạ triều Mặc Phi thường nhận được đủ loại lời mời, trong đó không hề che dấu sự ái mộ, thường xuyên hỏi han ân cần.

Cuối cùng tình hình như vậy cũng khiến cho Vu Việt bùng nổ, làm sao hắn có thể chịu được cảnh Mặc Phi bị một đám nam tử bình phẩm từ đầu đến chân, xum xoe lộn xộn?

Cho nên số ngày Vu Việt giữ Mặc Phi ở lại trong cung ngày càng nhiều, hắn muốn cho tất cả mọi người đều biết, rằng Phù Đồ là người của hắn!

Mặc Phi không để ý tới vấn đề tâm lý của Vu Việt, khi sửa sang lại văn thư hộ tịch, nàng đã phát hiện ra một vấn đề quan trọng.

Chiến loạn, thiên tai mấy năm gần đây khiến cho rất nhiều dân chúng phải chịu cảnh trôi giạt, dân cư di chuyển rất đông, một vài tòa thành thì dân cư vô cùng thưa thớt, mà một vài tòa thành lại cực kì quá tải. Ví dụ như Tiệm Hề, tiếp nhận phần lớn lưu dân, đất đai xung quanh đã phân chia ổn thỏa, nhưng mà dân chúng ngoại laikhông chiếm được đất, chỉ có thể chấp nhận những công việc linh tinh, hoặc là bán mình cho người phú hộ. Mặc dù là thế nhưng vẫn có rất nhiều người chết đói ở giáp ranh biên giới.

Lại ví dụ như mấy thành trấn của nguyên U Quốc, bởi vì lũ lụt và bệnh tật,có rất nhiều người dân tử vong, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều thôn xóm hoang phế. Không đủ dân cư, đại biểu cho việc không người trồng trọt, thương nghiệp không thể phát triển, thành thị không thể phồn vinh.

Mặc Phi cẩn thận cân nhắc, trong lòng có một ý tưởng, đó chính là – di dân. Không chỉ là di dân đơn giản, mà là di dân quy mô trên toàn quốc. Trong lúc di dân, thuận tiện sửa chữa đường xá, thành lập trạm tiếp nối nam bắc giữa các trục đường. Một khi thành công, Chiếu Quốc sẽ nghênh đón một đường biên giới thống nhất mới.

Nhưng mà ý nghĩ này cũng có rất nhiều yếu tố phía sau, Mặc Phi cũng không dám hạ quyết tâm. Cái gọi là rút giây động rừng, nàng có thể nắm chắc hoàn toàn việc thuyết phục di cư với các đại thần trong triều, nhưng đề cập đến toàn quốc, bên quản lý tài vụ sẽ là những người phản đối đầu tiên. Trong đó còn phải cân nhắc đến xung đột và phân tranh có thể xảy ra trong quá trình, thực sự có thể nói là muôn trùng khó khăn.

Đây chính là một công trình lớn, tiêu tốn thời gian, hao phí tài lực, vật lực và tinh lực.

Lần cử bút này nàng vẫn do dự không thôi. Cuối cùng, nàng giao kế hoạch của mình cho Vu Việt, muốn nghe cách nhìn nhận của hắn.

Xem xong, Vu Việt yên lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Di dân quả là một sách lược có tầm nhìn xa, nếu đã có Phù Đồ xử lý, Cô cảm thấy không có khó khăn gì quá lớn.”

“Hả? Ý của bệ hạ là?”

“Nếu lo lắng về tiền tài, Cô có thể giao tư khố của Cô cho Phù Đồ, lúc trước khi ở Nhung Trăn, Cô cũng tích góp được một chút của cải xa xỉ, chưa chắc đã ít hơn quốc khố.”

Ánh mắt Mặc Phi sáng ngời.

Vu Việt lại nói: “Còn về vấn đề dân chúng, nếu sử dụng quân đội của Cô, việc này không cần phải lo thêm nữa. Cô sẽ hạ nghiêm lệnh không sách nhiễu người dân, di chuyển trong ôn hòa, nếu châu quận xảy ra xung đột, nhất định sẽ vấn tội toàn bộ quan viên có liên quan.”

Vu Việt cũng cân nhắc đến những trở ngại có thể gặp phải trên đường, có điềulấy danh tiếng nghiêm khắc và lãnh khốc của hắn, chuyện này căn bản không cần lo, toàn bộ Chiếu Quốc đều khiếp sợ uy danh của hắn, không dám có chút chậm trễ, một vài nhân tố cá biệt cũng không thể phá hỏng được toàn bộ quá trình.

Lúc này Mặc Phi mới được mở rộng tầm mắt, nàng vẫn bị lối tư duy cố định làm mê muội, thời đại này dân chúng không có địa vị, dưới vũ lực tuyệt đối, chỉ cần không phải quá bần cùng họsẽ không phản kháng, có đội quân của Vu Việt duy trì trật tự, có lẽ kế hoạch di dân có thể thực hiện được.

Chỉ là Vu Việt nguyện ý giao phó tư khố của bản thân mình cho nàng, thực sự là ngoài dự liệu.

“Bệ hạ, ngài làm như vậy sẽ không sợ vốn gốc không về sao?” Mặc Phi dò hỏi, “Nếu ta thất bại, Chiếu Quốc sẽ rơi vào náo động, đến lúc đó tổn thất cũng khó mà phỏng đoán.”

“Trước giờ Cô luôn dùng người thì không nghi ngờ người, nếu đã tín nhiệm Phù Đồ, thế thì cần gì phải do dự.” Vu Việt lẳng lặng nhìn nàng, “Huống hồ Cô tin tưởng,Phù Đồ sẽ không phụ sự tín nhiệm của Cô.”

Không thể không nói Mặc Phi đã bị hắn làm cho cảm động. Đã nghĩ rằng khi công bố kế hoạch này trên triều sẽ khiến cho bao người phản đối. Chắc chắn Vu Việt cũng hiểu, nhưng hắn lại chỉ nhìn kế hoạch của nàng vài lần đã đồng ý ủng hộ nàng hết mình. Quả nhiên Vu Việt không phải người quyết đoán bình thường, điều này không chỉ bởi vì mình là người mà hắn sủng ái, mà là bởi hắn thấy được lợi ích và triển vọng tương lai của kế hoạch này.

“Được, có bệ hạ ủng hộ, Phù Đồ chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó.” Mặc Phi thở một hơi thật dài, thận trọng nói.

Vu Việt cầm tay nàng, nhẹ nhàng đáp: “Phù Đồ, chỉ cần Phù Đồ vĩnh viễn ở lại bên Cô, không rời không bỏ, Cô sẽ tạo cho Phù Đồ một đôi cánh để bay cao lên bầu trời. Phù Đồ không phải là nữ nhi bình thường, Cô cũng không phải Quân vương bình thường. Chúng ta hãy cùng nhau sáng lập nên một thời thịnh thế phồn hoa độc nhất vô nhị.”

“Quân hứa một lời, cả đời tất thủ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Tiếu Phù Đô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook