Chương 27
Thập Nhị Niệm
05/12/2020
Nam Cung Huyền sáng sớm đã an vị ở sân sau của Ngưng Phương đình chờ con dâu tương lai của hắn đến, tâm tình vui sướng cùng Nhan Ca đối ẩm, một ly lại tiếp một y Bích Loa Xuân, cười đến sang sảng.
Nhan Ca thản nhiên cười Nam Cung Huyền châm trà, trong lòng có chút bất an.
Nam Cung Huyền không phải là người tinh tế, người cũng nhìn ra được thần sắc che dấu bất đắc dĩ của Nhan Ca, để chén trà trong tay xuống_: “Tiểu Nhan, người có tâm sự sao?”.
Nhan Ca than nhẹ một tiếng, kéo kéo khóe miệng_: “Ta không tin ngươi không nhìn ra con ngươi cùng Phong Ngâm để lộ tình cảm ra ngoài”.
Nam Cung Huyền bộ dạng thuận theo, thở ra một hơi nói_: “Ta không đến nỗi tâm sự của nhi tử cũng nhìn không ra. Tám năm nay y cùng Phong Ngâm tuy nói là theo đạo chủ tớ, thực ra chính là y đem Phong Ngâm đặt vào trong mắt.”_ Nam Cung Huyền nhợt nhạt cười._: “ Cũng giống như ánh mắt năm đó ta nhìn ngươi”. (Đó, LỲ đã nói hai người này có gian tình mà).
Nhan Ca lắc đầu, dem chén trà ở giữa một hơi uống sạch.
-Tra là phải dùng để bình phẩm_Nam Cung Huyền làm ra vẻ nhấp một ngụm, mới cau mày nói_: “Ngươi năm đó nghe được ta thành thân, không phải cũng có thể thông cảm cho ta sao?”_Nam Cung Huyền đứng lên, đưa tay vòng qua lưng áo Nhan Ca, đem hắn kéo vào chính mình.
Nhan Ca một phen đẩy hắn ra, liếc mắt nhìn hắn.
Nam Cung Huyền bộ dáng có chút ủy khuất, ngồi trở lại vị trí của mình_: “Kia còn có thể như thế nào? Ta cũng không muốn chính mình tân tân khổ khổ lập ra Huyền Minh giáo để rồi cuối cùng phải giao cho một người không cùng huyết thống tiếp nhận”._ Nam Cung Huyền tự giễu nở nụ cười vui đùa nói_: “Nếu Phong Ngâm có thể sinh cho chúng ta hậu duệ của Nam Cung, ta làm sao phải buộc y thú một nử tử chứ.”.
*Đốn: cái này tác giả thêm vào, LỲ không biết có phải là tên đầy đủ của Nhan Ca không nữa nên đành để vậy.
–Cô phụ * (Dượng: chồng của cô, hoặc là chồng của dì)!_Chỉ thấy một nử tử diễm lệ mặc một quần lụa mỏng màu xanh, nhỏ nhắn mềm mại từ sau cây hòe đi ra, bên cạnh là gã sai vặt dẫn đường.
*Từ lúc này, LỲ để là dượng luôn nha, tại LỲ thấy từ cô phụ cũng không thông dụng lắm, đọc lại hơi ngượng miệng nên mới để vậy. Mọi người nếu có ý kiến gì thì cứ cmt phía dưới nha!
Nàng nhỏ nhẹ nghiêng đầu, vẻ mặt cao ngạo khẽ nhấc tay, đối với gã sai vặt lạnh lùng nói_: “Ngươi có thể đi rồi.”_ Dứt lời thần sắc thay đổi cực nhanh, trên mặt lại là vẻ nghịch ngợm đáng yêu tươi cười, chạy bước nhỏ hướng về phía Nam Cung Huyền.
-Dượng, Nhạn Lạc ở nơi này hướng dượng thỉnh an._Nhạn Lạc hơi khom người, chưa chờ Nam Cung Huyền kịp phản ứng liền đứng thẳng lên, ôm lấy cánh tay Nam Cung Huyền, má lúm đồng tiền như hoa.
Chậc! Đoan trang hiền thục…..Nam Cung Huyền cùng Nhan Ca hai mặt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nhạn Lạc vẻ mặt ngây thơ vô tội, nghiêng đầu nhìn bọn họ cười vui vẻ, không rõ vì cái gì.
Nam Cung Huyền điểm điểm chóp mũi Nhạn Lạc, cưng chiều mà cười_: “Chúng ta hiện tại liền dẫn vị Nhạn Lạc cô nương đoan trang hiền thục này đi gặp nhị biểu ca của ngươi”.
Nhạn Lạc đỏ mặt, cúi thấp đầu rầu rĩ “Ân” một tiếng.
Đứng dưới tàng cây bạch mai ở Phù Nguyệt các, Nam Cung Kiệt khoanh tay dường như có điều gì suy nghĩ mà nhìn tuyết trắng nhiễm trên hoa mai. Từng giọt từng giọt tuyết trên máng xối* rơi xuống trên ngoại bào nguyệt sắc của y, thấm ra thành những vòng tròn nước loang lỗ. Phong Ngâm không nói một tiếng ngồi một bên, lẳng lặng nắm chén Phỉ Thúy trong tay, xem chất lỏng màu xanh nhạt bên trong bị gió thổi gợn sóng tinh tế, ánh ra khuôn mặt vỡ vụn của chính mình.
Nam Cung Kiệt sáng sớm không báo trước một tiếng đã chạy đến Phù Nguyệt các, không để ý đến Sở Tương Tích can ngăn liền lôi kéo Phong Ngâm bồi y đi uống trà. Vốn y đã nghĩ đến chuẩn bị tốt những lời để hỏi, nhưng sau khi hai người ngồi xuống chỉ còn một trận yên lặng cùng xấu hổ.
Ta rốt cuộc có đã từng tỉnh lại hay không? Nam Cung Kiệt bắt đầu không biết rốt cuộc mình hy vọng xa vời Phong Ngâm sẽ nói ra đáp án như thế nào, không rõ chính mình vì sao cố tình nắm lấy vấn đề này.
Có lẽ lòng mình tràn đầy chờ mong, đứa nhỏ trong bụng hắn là của chính mình đi……Chính là từ trước đến nay, chúng ta chưa từng nói qua lời yêu. Trong lòng Nam Cung Kiệt đã từng nghĩ qua, Phong Ngâm là cùng Nhạn Thiên Nhai yêu nhau, vậy hài tử kia……..
-Là của Nhạn Thiên Nhai sao?_Nam Cung Kiệt không phát hiện tay đã nắm chặt_: “Đứa nhỏ trong bụng của ngươi, có phải hay không là của Nhạn Thiên Nhai?”_Nói rồi xoay người ánh mắt lãnh liệt nhìn Phong Ngâm.
Tay Phong Ngâm run lên, chén trà tràn ra rơi xuống vạt áo trắng của hắn, lông mày run nhè nhẹ và lông mi khẽ nhắm lại.
-Không phải!_Phong Ngâm hít sâu một hơi, nâng mắt lên, kiên định nhìn Nam Cung Kiệt_: “Không phải đứa nhỏ của Nhạn Thiên Nhai…”.
Nó là hài tử của ngươi, là đứa nhỏ của Nam Cung Kiệt, là đứa nhỏ ta yêu nhất cuộc đời này….Phong Ngâm nhìn vào mắt của Nam Cung Kiệt, có một cái chớp mắt xúc động, hắn muốn đem những lời trong lòng nói cho Nam Cung Kiệt biết, chỉ là hiện tại Nam Cung Kiệt đã không còn thương hắn nữa rồi….
Tâm của Nam Cung Kiệt bị treo lên cuối cùng cũng buông xuống một chút. Tại lúc Phong Ngâm nói ra một tiếng “Không” kia, y thế nhưng lại cảm giác được chính mình thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội xoay người che giấu đi thần sắc của chính mình.
-Kiệt!_Âm thanh hùng hậu của Nam Cung Huyền truyền đến, trên mặt lầ vẻ cười mờ ám_: “Nhị biểu muội Nhạn Lạc đến thăm ngươi, cô gái nhỏ này thật sự đáng yêu.”
Nam Cung Kiệt và Phong Ngâm đồng thời nhìn về phía âm thanh phát ra, Nhạn Lạc mặt ửng hồng tựa vào bên người Nam Cung Huyền, ngượng ngùng nâng mắt lên, mềm mại hô_: “Kiệt, Kiệt biểu ca….”.
Nhan Ca thản nhiên cười Nam Cung Huyền châm trà, trong lòng có chút bất an.
Nam Cung Huyền không phải là người tinh tế, người cũng nhìn ra được thần sắc che dấu bất đắc dĩ của Nhan Ca, để chén trà trong tay xuống_: “Tiểu Nhan, người có tâm sự sao?”.
Nhan Ca than nhẹ một tiếng, kéo kéo khóe miệng_: “Ta không tin ngươi không nhìn ra con ngươi cùng Phong Ngâm để lộ tình cảm ra ngoài”.
Nam Cung Huyền bộ dạng thuận theo, thở ra một hơi nói_: “Ta không đến nỗi tâm sự của nhi tử cũng nhìn không ra. Tám năm nay y cùng Phong Ngâm tuy nói là theo đạo chủ tớ, thực ra chính là y đem Phong Ngâm đặt vào trong mắt.”_ Nam Cung Huyền nhợt nhạt cười._: “ Cũng giống như ánh mắt năm đó ta nhìn ngươi”. (Đó, LỲ đã nói hai người này có gian tình mà).
Nhan Ca lắc đầu, dem chén trà ở giữa một hơi uống sạch.
-Tra là phải dùng để bình phẩm_Nam Cung Huyền làm ra vẻ nhấp một ngụm, mới cau mày nói_: “Ngươi năm đó nghe được ta thành thân, không phải cũng có thể thông cảm cho ta sao?”_Nam Cung Huyền đứng lên, đưa tay vòng qua lưng áo Nhan Ca, đem hắn kéo vào chính mình.
Nhan Ca một phen đẩy hắn ra, liếc mắt nhìn hắn.
Nam Cung Huyền bộ dáng có chút ủy khuất, ngồi trở lại vị trí của mình_: “Kia còn có thể như thế nào? Ta cũng không muốn chính mình tân tân khổ khổ lập ra Huyền Minh giáo để rồi cuối cùng phải giao cho một người không cùng huyết thống tiếp nhận”._ Nam Cung Huyền tự giễu nở nụ cười vui đùa nói_: “Nếu Phong Ngâm có thể sinh cho chúng ta hậu duệ của Nam Cung, ta làm sao phải buộc y thú một nử tử chứ.”.
*Đốn: cái này tác giả thêm vào, LỲ không biết có phải là tên đầy đủ của Nhan Ca không nữa nên đành để vậy.
–Cô phụ * (Dượng: chồng của cô, hoặc là chồng của dì)!_Chỉ thấy một nử tử diễm lệ mặc một quần lụa mỏng màu xanh, nhỏ nhắn mềm mại từ sau cây hòe đi ra, bên cạnh là gã sai vặt dẫn đường.
*Từ lúc này, LỲ để là dượng luôn nha, tại LỲ thấy từ cô phụ cũng không thông dụng lắm, đọc lại hơi ngượng miệng nên mới để vậy. Mọi người nếu có ý kiến gì thì cứ cmt phía dưới nha!
Nàng nhỏ nhẹ nghiêng đầu, vẻ mặt cao ngạo khẽ nhấc tay, đối với gã sai vặt lạnh lùng nói_: “Ngươi có thể đi rồi.”_ Dứt lời thần sắc thay đổi cực nhanh, trên mặt lại là vẻ nghịch ngợm đáng yêu tươi cười, chạy bước nhỏ hướng về phía Nam Cung Huyền.
-Dượng, Nhạn Lạc ở nơi này hướng dượng thỉnh an._Nhạn Lạc hơi khom người, chưa chờ Nam Cung Huyền kịp phản ứng liền đứng thẳng lên, ôm lấy cánh tay Nam Cung Huyền, má lúm đồng tiền như hoa.
Chậc! Đoan trang hiền thục…..Nam Cung Huyền cùng Nhan Ca hai mặt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nhạn Lạc vẻ mặt ngây thơ vô tội, nghiêng đầu nhìn bọn họ cười vui vẻ, không rõ vì cái gì.
Nam Cung Huyền điểm điểm chóp mũi Nhạn Lạc, cưng chiều mà cười_: “Chúng ta hiện tại liền dẫn vị Nhạn Lạc cô nương đoan trang hiền thục này đi gặp nhị biểu ca của ngươi”.
Nhạn Lạc đỏ mặt, cúi thấp đầu rầu rĩ “Ân” một tiếng.
Đứng dưới tàng cây bạch mai ở Phù Nguyệt các, Nam Cung Kiệt khoanh tay dường như có điều gì suy nghĩ mà nhìn tuyết trắng nhiễm trên hoa mai. Từng giọt từng giọt tuyết trên máng xối* rơi xuống trên ngoại bào nguyệt sắc của y, thấm ra thành những vòng tròn nước loang lỗ. Phong Ngâm không nói một tiếng ngồi một bên, lẳng lặng nắm chén Phỉ Thúy trong tay, xem chất lỏng màu xanh nhạt bên trong bị gió thổi gợn sóng tinh tế, ánh ra khuôn mặt vỡ vụn của chính mình.
Nam Cung Kiệt sáng sớm không báo trước một tiếng đã chạy đến Phù Nguyệt các, không để ý đến Sở Tương Tích can ngăn liền lôi kéo Phong Ngâm bồi y đi uống trà. Vốn y đã nghĩ đến chuẩn bị tốt những lời để hỏi, nhưng sau khi hai người ngồi xuống chỉ còn một trận yên lặng cùng xấu hổ.
Ta rốt cuộc có đã từng tỉnh lại hay không? Nam Cung Kiệt bắt đầu không biết rốt cuộc mình hy vọng xa vời Phong Ngâm sẽ nói ra đáp án như thế nào, không rõ chính mình vì sao cố tình nắm lấy vấn đề này.
Có lẽ lòng mình tràn đầy chờ mong, đứa nhỏ trong bụng hắn là của chính mình đi……Chính là từ trước đến nay, chúng ta chưa từng nói qua lời yêu. Trong lòng Nam Cung Kiệt đã từng nghĩ qua, Phong Ngâm là cùng Nhạn Thiên Nhai yêu nhau, vậy hài tử kia……..
-Là của Nhạn Thiên Nhai sao?_Nam Cung Kiệt không phát hiện tay đã nắm chặt_: “Đứa nhỏ trong bụng của ngươi, có phải hay không là của Nhạn Thiên Nhai?”_Nói rồi xoay người ánh mắt lãnh liệt nhìn Phong Ngâm.
Tay Phong Ngâm run lên, chén trà tràn ra rơi xuống vạt áo trắng của hắn, lông mày run nhè nhẹ và lông mi khẽ nhắm lại.
-Không phải!_Phong Ngâm hít sâu một hơi, nâng mắt lên, kiên định nhìn Nam Cung Kiệt_: “Không phải đứa nhỏ của Nhạn Thiên Nhai…”.
Nó là hài tử của ngươi, là đứa nhỏ của Nam Cung Kiệt, là đứa nhỏ ta yêu nhất cuộc đời này….Phong Ngâm nhìn vào mắt của Nam Cung Kiệt, có một cái chớp mắt xúc động, hắn muốn đem những lời trong lòng nói cho Nam Cung Kiệt biết, chỉ là hiện tại Nam Cung Kiệt đã không còn thương hắn nữa rồi….
Tâm của Nam Cung Kiệt bị treo lên cuối cùng cũng buông xuống một chút. Tại lúc Phong Ngâm nói ra một tiếng “Không” kia, y thế nhưng lại cảm giác được chính mình thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội xoay người che giấu đi thần sắc của chính mình.
-Kiệt!_Âm thanh hùng hậu của Nam Cung Huyền truyền đến, trên mặt lầ vẻ cười mờ ám_: “Nhị biểu muội Nhạn Lạc đến thăm ngươi, cô gái nhỏ này thật sự đáng yêu.”
Nam Cung Kiệt và Phong Ngâm đồng thời nhìn về phía âm thanh phát ra, Nhạn Lạc mặt ửng hồng tựa vào bên người Nam Cung Huyền, ngượng ngùng nâng mắt lên, mềm mại hô_: “Kiệt, Kiệt biểu ca….”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.