Chương 41
Thập Nhị Niệm
05/12/2020
Phong Ngâm còn chưa trả lời suy đoán của Sở Tương Tích, tay đã cầm lấy cánh tay đang chắn trước mặt của Tiêu Hàn_: “Để cho ta ra ngoài!”
Tiêu Hàn nhíu mi, không được phép nghi ngờ nói_: “ Loại sự tình cãi lại mệnh lệnh của Thiếu chủ này, Tiêu mỗ sẽ không vi phạm thêm một lần nữa”
Ngũ Đại hộ pháp luôn lấy mệnh lệnh của Nam Cung Kiệt là điều quan trọng hàng đầu. Ngoại trừ Phong Ngâm, bốn người còn lại đều bị áp đặt ý nghĩ cực đoan mà trung thành với Nam Cung Kiệt. Tiêu Hàn không phải tự dưng mà đứng ở Huyền Minh giáo to lớn, loại tư tưởng này đã trở thành thâm căn cố đế rồi (ăn sâu bén rễ)
Sí Diễm cùng Hàn Thái hai mặt nhìn nhau không biết phải làm thế nào cho phải. Sở Tương Tích vẻ mặt phẫn nộ, Tiêu Hàn nét mặt không thay đổi, chợt độ ấm bên trong trở nên lạnh đi rất nhiều.
Phong Ngâm dường như không có nghe thấy lời nói của Tiêu Hàn, thẳng hướng cửa mà bước đến.
-“Phong Ngâm!”_Tiêu Hàn vẻ mặt lạnh lẽo nói_: “Chớ bức ta phải ra tay!”
Phong Ngâm dừng chân lại.
Sở Tương Tích thở dài thật mạnh, đối với Tiêu Hàn nói_: “Nam Cung Kiệt hiện tại sống không bằng chết. Nếu không có Phong Ngâm, y sợ là sẽ chống đỡ không nổi.”
-“Hắn có thể….”_Phong Ngâm cắt ngang lời nói của Sở Tương Tích_: “Ta tin tưởng hắn có thể tiếp tục chống đỡ, cho nên, ta sẽ không lo lắng.”
-“Tiểu Phong..”_Sở Tương Tích không còn gì để nói nữa.
-“Hắn đã nghĩ đến làm như vậy sẽ khiến ta ít phải chịu tổn thương, là bởi vì hắn đã sớm dự đoán được thời gian chết của mình rồi. Hắn căn bản không muốn nghĩ đến chuyện để cho ta đi gặp Ân Kỳ Uyên.”_Phong Ngâm trước sau như một thỏa mái cười_: “Hắn lừa ta, nhưng mà, ta làm sao lại không thể giấu hắn quyết định của mình được chứ”.
-“Ta đã đem tính mạng của mình ra đặt cược, cũng giống như hiện tại….”_Phong Ngâm không thèm quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, bình tĩnh đẩy cửa, cất bước đi ra ngoài.
Tiêu Hàn cúi đầu không nói gì, ba người khác lặng yên nhìn thân ảnh màu trắng của Phong Ngâm dần dần đi xa. Trong phòng không khí tĩnh mịch bao phủ dày đặc làm cho người khác hít thở không thông.
Trong Nhật Thiên các một mảnh hỗn loạn, thắng y cùng vài hộ vệ đang ra sức giữ chặt Nam Cung Kiệt để Lục Do Tĩnh cho y uống thuốc. Hai tỳ nữ đang ngồi dưới đất nhặt đi mảnh vỡ của chén thuốc và tẩy sạch vết bẩn trên nền.
Thấy sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Kiệt, Lục Do Tĩnh chân tay luống cuống mới bưng thuốc đút vào được bất đắc dĩ thở dài.Vì sợ y cắn lưỡi mà phải nhét bố khăn vào miệng, lại còn phải đút thuốc vào miệng y.
-“Để ta! “
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp nhu hòa của Phong Ngâm từ ngoài cửa truyền đến, Lục Do Tĩnh giống như buông xuống được tảng đá nặng trong lòng. Phong Ngâm vừa đến gần liền đem dược đưa cho hắn.
Thấy Phong Ngâm xuất hiện trước mắt, Nam Cung Kiệt nhất thời giật mình một cái. Thân thể không tự chủ mà co rút lại, từ trong miệng bị bố khăn chặn lại phát ra âm thanh nức nở phiền muộn.
-“Các ngươi đi ra ngoài hết đi!”
Một hộ vệ buông tay đang cố gắng giữ chặt ra, Nam Cung Kiệt liền dùng sức đứng dậy, hai tay gắt gao ôm lấy hai cánh tay.
Phong Ngâm lặng yên kéo lấy thân mình Nam Cung Kiệt lại, lấy bố khăn trong miệng y ra, mặt trên của khăn đã loang lỗ vết máu.
Suy yếu làm cho Nam Cung Kiệt không có sức phản kháng, chính là quật cường đem đầu chuyển hướng sang bên kia, khó khăn mở miệng nói_: “Ngươi…. đi đi……”
-“Đem dược uống hết, ta sẽ đi!”_Phong Ngâm giống như vui cười mà lừa tiểu hài tử, nhưng nước mắt lại rơi vào trong chén, gợi nên những vòng tròn gợn sóng thật nhỏ.
Nam Cung Kiệt kháng cự những kí ức ở hồ lạnh Huyền Băng mà Phong Ngâm gợi lại, hết thảy đều tương tự như lúc này, chính là đối mặt với sinh ly tử biệt, nhưng hiện tại đã thản nhiên hơn nhiều rồi.
Nam Cung Kiệt ngực đau đớn, tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của Phong Ngâm, môi run rẩy uống xong dược.
Phong Ngâm nhìn Nam Cung Kiệt uống xong dược, đang muốn đứng dậy nhưng thân thể không biết từ lúc nào đã bị Nam Cung Kiệt ôm chặt lấy, không thể động đậy.
-“Không cần đi!”_Âm thanh rầu rĩ của Nam Cung Kiệt từ trong lòng truyền ra, giống như đứa nhỏ ủy khuất, làm cho người ta không đành lòng trách cứ.
-Vậy vừa rồi là ai đem ta đuổi đi?”_Phong Ngâm bất đắc dĩ cười, đặt chén sang một bên, giang tay ôm lấy Nam Cung Kiệt, cằm đặt ở trên đầu y_: “Ngươi gạt ta…”
Nam Cung Kiệt ở trong lòng Phong Ngâm, ngực không nhịn được run rẩy, âm thanh nức nở truyền ra đứt quãng không thể nghe thấy.
Phong Ngâm cúi đầu, ở bên tai Nam Cung Kiệt nhẹ giọng nói_: “Sợ không khống chế được làm tổn thương ta cùng đứa nhỏ, nên mới không cho ta được đến gần ngươi. …Sợ ta đi tìm Ân Kỳ Uyên, nên cho người đem ta giam lỏng…”_ Phong Ngâm dùng sức ôm chặt thân hình ngực không ngừng run rẩy vào trong lòng_: “Có phải ngươi sợ ta không thể nào thừa nhận được việc người rời đi, nên mới hy vọng ta cuối cùng trong quãng thời gian này đem ngươi quên đi, có phải không?”
Phong Ngâm nhìn hai mắt Nam Cung Kiệt trở nên đỏ bừng, chua xót cười_: “Tám năm yêu ngươi, lại chỉ dùng có ba ngày để quên đi, đối với ta không phải quá tàn nhẫn hay sao?”
-“Thực xin lỗi…Thực xin lỗi…”_Nam Cung Kiệt ngẩng đầu lên bối rồi tìm kiếm mỗi Phong Ngâm mổ nhẹ vài cái, trên mỗi tràn đầy hương vị đắng chát của thuốc_: “Ta không thể để ngươi đi mạo hiểm..”
-“Ngươi vẫn là, không tin ta…”_Phong Ngâm dùng đầu ngón tay khẽ vuốt khóe mắt Nam Cung Kiệt, rồi cùng y cụng trán vào nhau, hai đôi môi dần gần lại.
Không có đầu lưỡi giao triền, không có khiến cho người khác hít thở không thông, chỉ đơn giản là hút lấy đôi môi đối phương, quyến luyến mà trằn trọc, nhẹ nhàng mà chậm chạp làm cho lòng người trầm mê.
Tiêu Hàn nhíu mi, không được phép nghi ngờ nói_: “ Loại sự tình cãi lại mệnh lệnh của Thiếu chủ này, Tiêu mỗ sẽ không vi phạm thêm một lần nữa”
Ngũ Đại hộ pháp luôn lấy mệnh lệnh của Nam Cung Kiệt là điều quan trọng hàng đầu. Ngoại trừ Phong Ngâm, bốn người còn lại đều bị áp đặt ý nghĩ cực đoan mà trung thành với Nam Cung Kiệt. Tiêu Hàn không phải tự dưng mà đứng ở Huyền Minh giáo to lớn, loại tư tưởng này đã trở thành thâm căn cố đế rồi (ăn sâu bén rễ)
Sí Diễm cùng Hàn Thái hai mặt nhìn nhau không biết phải làm thế nào cho phải. Sở Tương Tích vẻ mặt phẫn nộ, Tiêu Hàn nét mặt không thay đổi, chợt độ ấm bên trong trở nên lạnh đi rất nhiều.
Phong Ngâm dường như không có nghe thấy lời nói của Tiêu Hàn, thẳng hướng cửa mà bước đến.
-“Phong Ngâm!”_Tiêu Hàn vẻ mặt lạnh lẽo nói_: “Chớ bức ta phải ra tay!”
Phong Ngâm dừng chân lại.
Sở Tương Tích thở dài thật mạnh, đối với Tiêu Hàn nói_: “Nam Cung Kiệt hiện tại sống không bằng chết. Nếu không có Phong Ngâm, y sợ là sẽ chống đỡ không nổi.”
-“Hắn có thể….”_Phong Ngâm cắt ngang lời nói của Sở Tương Tích_: “Ta tin tưởng hắn có thể tiếp tục chống đỡ, cho nên, ta sẽ không lo lắng.”
-“Tiểu Phong..”_Sở Tương Tích không còn gì để nói nữa.
-“Hắn đã nghĩ đến làm như vậy sẽ khiến ta ít phải chịu tổn thương, là bởi vì hắn đã sớm dự đoán được thời gian chết của mình rồi. Hắn căn bản không muốn nghĩ đến chuyện để cho ta đi gặp Ân Kỳ Uyên.”_Phong Ngâm trước sau như một thỏa mái cười_: “Hắn lừa ta, nhưng mà, ta làm sao lại không thể giấu hắn quyết định của mình được chứ”.
-“Ta đã đem tính mạng của mình ra đặt cược, cũng giống như hiện tại….”_Phong Ngâm không thèm quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, bình tĩnh đẩy cửa, cất bước đi ra ngoài.
Tiêu Hàn cúi đầu không nói gì, ba người khác lặng yên nhìn thân ảnh màu trắng của Phong Ngâm dần dần đi xa. Trong phòng không khí tĩnh mịch bao phủ dày đặc làm cho người khác hít thở không thông.
Trong Nhật Thiên các một mảnh hỗn loạn, thắng y cùng vài hộ vệ đang ra sức giữ chặt Nam Cung Kiệt để Lục Do Tĩnh cho y uống thuốc. Hai tỳ nữ đang ngồi dưới đất nhặt đi mảnh vỡ của chén thuốc và tẩy sạch vết bẩn trên nền.
Thấy sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Kiệt, Lục Do Tĩnh chân tay luống cuống mới bưng thuốc đút vào được bất đắc dĩ thở dài.Vì sợ y cắn lưỡi mà phải nhét bố khăn vào miệng, lại còn phải đút thuốc vào miệng y.
-“Để ta! “
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp nhu hòa của Phong Ngâm từ ngoài cửa truyền đến, Lục Do Tĩnh giống như buông xuống được tảng đá nặng trong lòng. Phong Ngâm vừa đến gần liền đem dược đưa cho hắn.
Thấy Phong Ngâm xuất hiện trước mắt, Nam Cung Kiệt nhất thời giật mình một cái. Thân thể không tự chủ mà co rút lại, từ trong miệng bị bố khăn chặn lại phát ra âm thanh nức nở phiền muộn.
-“Các ngươi đi ra ngoài hết đi!”
Một hộ vệ buông tay đang cố gắng giữ chặt ra, Nam Cung Kiệt liền dùng sức đứng dậy, hai tay gắt gao ôm lấy hai cánh tay.
Phong Ngâm lặng yên kéo lấy thân mình Nam Cung Kiệt lại, lấy bố khăn trong miệng y ra, mặt trên của khăn đã loang lỗ vết máu.
Suy yếu làm cho Nam Cung Kiệt không có sức phản kháng, chính là quật cường đem đầu chuyển hướng sang bên kia, khó khăn mở miệng nói_: “Ngươi…. đi đi……”
-“Đem dược uống hết, ta sẽ đi!”_Phong Ngâm giống như vui cười mà lừa tiểu hài tử, nhưng nước mắt lại rơi vào trong chén, gợi nên những vòng tròn gợn sóng thật nhỏ.
Nam Cung Kiệt kháng cự những kí ức ở hồ lạnh Huyền Băng mà Phong Ngâm gợi lại, hết thảy đều tương tự như lúc này, chính là đối mặt với sinh ly tử biệt, nhưng hiện tại đã thản nhiên hơn nhiều rồi.
Nam Cung Kiệt ngực đau đớn, tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của Phong Ngâm, môi run rẩy uống xong dược.
Phong Ngâm nhìn Nam Cung Kiệt uống xong dược, đang muốn đứng dậy nhưng thân thể không biết từ lúc nào đã bị Nam Cung Kiệt ôm chặt lấy, không thể động đậy.
-“Không cần đi!”_Âm thanh rầu rĩ của Nam Cung Kiệt từ trong lòng truyền ra, giống như đứa nhỏ ủy khuất, làm cho người ta không đành lòng trách cứ.
-Vậy vừa rồi là ai đem ta đuổi đi?”_Phong Ngâm bất đắc dĩ cười, đặt chén sang một bên, giang tay ôm lấy Nam Cung Kiệt, cằm đặt ở trên đầu y_: “Ngươi gạt ta…”
Nam Cung Kiệt ở trong lòng Phong Ngâm, ngực không nhịn được run rẩy, âm thanh nức nở truyền ra đứt quãng không thể nghe thấy.
Phong Ngâm cúi đầu, ở bên tai Nam Cung Kiệt nhẹ giọng nói_: “Sợ không khống chế được làm tổn thương ta cùng đứa nhỏ, nên mới không cho ta được đến gần ngươi. …Sợ ta đi tìm Ân Kỳ Uyên, nên cho người đem ta giam lỏng…”_ Phong Ngâm dùng sức ôm chặt thân hình ngực không ngừng run rẩy vào trong lòng_: “Có phải ngươi sợ ta không thể nào thừa nhận được việc người rời đi, nên mới hy vọng ta cuối cùng trong quãng thời gian này đem ngươi quên đi, có phải không?”
Phong Ngâm nhìn hai mắt Nam Cung Kiệt trở nên đỏ bừng, chua xót cười_: “Tám năm yêu ngươi, lại chỉ dùng có ba ngày để quên đi, đối với ta không phải quá tàn nhẫn hay sao?”
-“Thực xin lỗi…Thực xin lỗi…”_Nam Cung Kiệt ngẩng đầu lên bối rồi tìm kiếm mỗi Phong Ngâm mổ nhẹ vài cái, trên mỗi tràn đầy hương vị đắng chát của thuốc_: “Ta không thể để ngươi đi mạo hiểm..”
-“Ngươi vẫn là, không tin ta…”_Phong Ngâm dùng đầu ngón tay khẽ vuốt khóe mắt Nam Cung Kiệt, rồi cùng y cụng trán vào nhau, hai đôi môi dần gần lại.
Không có đầu lưỡi giao triền, không có khiến cho người khác hít thở không thông, chỉ đơn giản là hút lấy đôi môi đối phương, quyến luyến mà trằn trọc, nhẹ nhàng mà chậm chạp làm cho lòng người trầm mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.