Bất Tử Bất Diệt

Quyển 10 - Chương 6: Điện hạ điện - Nguyệt Thần Cung.

Thần Đồng

23/04/2013



Đau lòng một hồi, Độc Cô Bại Thiên đứng phắt dậy, lúc đó hai động huyệt bị phong ấn đang tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, quang vụ mờ ảo như thể bốc lên một làn huyết thủy, giăng khắp mỗi thốn không gian.

“Ác ma phong ấn” và “phong thánh tuyệt ấn” cũng đang nhấp nháy hồng quang yêu diễm, phảng phất như có sinh mệnh. Tường đá quanh đó cũng hơi rung chuyển.

Từ trong hai động huyệt tối tăm vang lên những tiếng rít quái dị, phảng phất như oan hồn địa ngục đang gào rú, thanh âm thê lệ khiến người khác lạnh mình.

Độc Cô Bại Thiên điều tức một hồi, thân thể đạt đến trạng thái đỉnh cao đoạn cất bước tiến tới. Lúc đặt chân vào vùng hào quang huyết vụ, trước mắt hắn liền xuất hiện ảo ảnh.

Mấy chục Võ thánh bị phong ấn khe khẽ kêu gào:

“Truyền tống trận cổ xưa này nối liền nhiều nơi riêng rẽ trên đại lục…”

“Chúng ta không rút lui, hôm nay cùng say ngủ để dưỡng, khôi phục công lực…”

“Lúc mọi người khôi phục lại, hơn nữa cũng là ngày công lực đại thành, chúng ta sẽ trở lại, đại chiến sẽ bùng nổ.”

“Tự mình phong ấn, phong ấn chính mình, tự phá giải phong ấn cũng là lúc công lực đại thành…”

“Không ai có thể một tay che trời, trên đời làm gì có ai sánh được với Thần, nếu có thể tức là đã trở thành chủ tể đất trời, tuy có thể đắc ý nhất thời nhưng sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong…”

“Bỉ Ngạn bao gồm tất cả những người ở đó, tất nhiên nhân số không ít, đó không phải là thiên đường nên tất yếu không nên tiếp tục tồn tại.”

“Trận chiến cuối cùng sau vạn năm sẽ khiến Bỉ Ngạn biến mất.”

“Trong số chúng ta cũng có người đến Bỉ Ngạn, có người cả đời chỉ sống trên Thiên Vũ đại lục, chưa từng sang Bỉ Ngạn nhưng mục đích của chúng ta giống nhau, lật đổ cái được gọi là Thiên, không chấp nhận Thiên coi khinh tất cả mọi người trên đời…”

“Chúng ta lăn lộn khắp nơi vì việc này, sau vạn năm sẽ tương kiến.”

Nhân ảnh trước mắt mờ dần, Độc Cô Bại Thiên chấn động, không ngờ lại có ngần ấy người muốn nghịch thiên, tuy chỉ là hư ảnh lờ mờ, là dấu vết sau mấy vạn năm vẫn còn lưu lại nhưng vẫn khiến hắn cảm nhận được sức mạnh của họ, tu vi mỗi người đều vô cùng đáng sợ. Có thể thấy họ là những người mạnh nhất trong lịch sử, là Võ thánh trong Võ thánh, võ ma trong võ ma, là những người muốn nghịch thiên mạnh mẽ nhất.

Hắn dấy lên vạn trượng hào tình, xưa nay hắn vẫn cho rằng mình cô độc trên con đường chống lại Trời, hôm nay mới biết còn có nhiều chiến hữu cũng đi chung.

Dần dần, hắn cảm thấy những hư ảnh đó quen thuộc, song nhất thời không nhớ ra tên tuổi, chắc chắn mấy vạn năm trước, hắn và họ cùng kề vai sát cánh, tham dự lần tự phong ấn trong cung điện dưới lòng đất.

“Có những người vẫn say ngủ, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, có người đã tỉnh lại, thậm chí đã trải qua không ít trận đại chiến nghịch thiên.”

“Ta đang chuyển thế để theo đuổi sức mạnh, mục đích của chúng ta giống nhau, đều muốn đánh tan đại lục khác, phá trừ cái gọi là Trời.”

“Có cả người của đại lục khác, có cả người Thiên Vũ đại lục, Minh Nguyệt đến Bỉ Ngạn, Nguyệt Thần…”



Đầu óc Độc Cô Bại Thiên càng lúc càng minh bạch, nhớ ra không ít sự tình xưa kia.

“Bỉ Ngạn thật sự có những nơi rất tuyệt vời, có cả những tu luyện giả. Tiếc thay, vốn là mảnh đất lành mà cuối cùng cũng bị hủ hóa, quyền lực tuyệt đối đồng nghĩa với hủ hóa tuyệt đối, ở đâu cũng vậy mà thôi. Vốn là một vài cường giả tu vi cao thâm nhưng lại đánh mất bản thân vì dục vọng, tự cho mình là Thần, là Trời, muốn khống chế vận mệnh chúng sinh.”

“Hắc, ở đâu cũng thế, có áp bức tất cả phản kháng. Hơn nữa lại là một nhóm siêu cấp cường giả chí hướng bất đồng, đại lục đó sẽ bị diệt vong…”

Trong nháy mắt, Độc Cô Bại Thiên hiểu được những việc trước đó hắn không thể lí giải, chật vật tiến bước trong làn huyết quang, đến trước hai cửa động đen ngòm mới dừng lại.

Trước đây, hai động huyệt này vô cùng thần bí đối với hắn, thậm chí hắn liên tưởng tới cánh cửa dẫn vào địa ngục. Việc gì thần bí khi được vạch trần đều trở nên bình thường, Độc Cô Bại Thiên đang có cảm giác này, tuy chưa hoàn toàn hiểu hết những việc trong quá khữ nhưng thế cũng đủ rồi.

Mọi việc ở đây chẳng qua để che mắt người khác.

Hắn từng tham dự phong ấn nên mọi phong ấn này vô hiệu với hắn. Lần đó mấy chục tuyệt đại cường giả cùng thương lượng kỹ càng, biết trước có một ngày sẽ có người vì nguyên nhân nào đó vào được đây nên truyền tống trận mới không bị phá hủy.

“Bên dưới đó hy vọng không làm ta thất vọng!” Hắn không hề do dự, bước sang bên ác ma phong ấn.

Đường đi tuyệt đối tăm tối, không hề có ánh sáng, trong bóng đêm vô tận, bên tai hắn chỉ có tiếng gió vù vù.

Cũng không biết đã rơi xuống bao lâu, cuối cùng chân hắn cũng chạm đất.

Trước mắt chợt sáng lóa, cũng là tường ngọc, minh châu nhưng không giống như cung điện dưới lòng đất lúc trước, ở đây là một nơi thần kỳ, là điện bên dưới điện, là nơi thần bí cực kỳ ít người đặt chân tới trong mấy vạn năm qua.

Lúc này hắn kích động vô cùng, khó lòng kiềm chế, mấy chục cỗ truyền tống trận thần bí xuất hiện trong mấy chục ngọc thất khác nhau thông với các nơi trên đại lục.

Theo kí ức của hắn, truyền tống trận này đều từ thời Thái cổ lưu lại, đồn rằng do thần tiên để lại nhưng năm tháng dần qua, thần tiên đã tiêu vong chỉ còn lại thần tích bản tồn tới hôm nay.

“Gần trong tấc gang, biển trời cách biệt”, phía sau truyền tống trận là nơi mấy chục Võ thánh mạnh nhất say ngủ, dao động hùng hậu từ đó truyền ra.

“Không thể nào, khí tức cường giả cách xa cả vạn dặm mà vẫn như trước mắt.”

Bên cạnh truyền tống trận còn có những dòng chữ: “Đông Hải, Nam Hoang, Tây Lĩnh, Bắc Dương, trên đỉnh Vân Sơn…”

Trong mấy chục đạo thần thức mạnh mẽ có một đạo mạnh nhất, đáng sợ nhất khiến hắn khao khát muốn biết là thần thánh phương nào, rốt cuộc là kẻ khủng khiếp siêu cấp nào đang ngủ say trong đó.

Lúc Độc Cô Bại Thiên tiến vào một gian thạch thất, hắn ngơ ngẩn, cạnh truyền tống trận còn có ba chữ theo lối cổ: Trường Sinh cốc.

Dao động mãnh liệt chính từ trong đó truyền ra, hơn nữa dao động liên tục biến hóa, có lúc yếu mềm đầy thiện ý, có lúc lại nóng nảy, hung hãn hết mức, cơ hồ muốn hủy diệt thiên địa.

“Trường Sinh cốc…ta trùng sinh từ đó…đó là nơi ta say ngủ trước khi chết trong tám kiếp trước, cũng là nơi ta đã sống qua ngày. Nhưng bây giờ vì sao từ đó lại truyền ra dao động khủng khiếp đến thế?

“Tám kiếp trước không thể tồn tại, không phải đã diệt vong rồi sao? Ta có phải là Bại Thiên đời thứ chín không? Hiện tại ai đang ở Trường Sinh cốc?”

Độc Cô Bại Thiên vừa kinh hãi vừa hoang mang, nhìn chăm chăm truyền tống trận đoạn chìm vào trầm tư.



Hồi lâu sau hắn mới tỉnh lại.

“Chẳng lẽ có người đang ẩn trong nơi ta “ngủ”, rốt lại là ai?”

Cùng lúc, một cảm giác quen thuộc từ phía trước đưa tới, hắn không nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng lao mình tiến lên.

“Nguyệt thần cung…Minh Nguyệt….”

Một tòa đại điện kim bích huy hoàng sừng sững trước mắt, toàn thể được điêu khắc từ bạch ngọc. Ba chữ cổ thể Nguyệt thần cung xuất hiện trên đại môn tỏa ra ánh vàng lấp lánh.

“Nguyệt thần cung…đúng là ở đây, Minh Nguyệt cũng là một trong mấy chục tuyệt đại cường giả, nàng ngủ say tại chính nơi đây.”

Trong phút này, Độc Cô Bại Thiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, hắn không lựa chọn lối tu luyện thông thường mà chọn cách nghịch thiên hung hiểm nhất: cửu sinh cửu diệt. Minh Nguyệt không yên lòng mới cùng hắn chuyển thế nhưng cũng phải chịu biết bao khổ nạn.

Hắn đẩy mạnh bạch ngọc môn đang đóng chặt nhưng không mảy may rung động, hắn liên tục tăng lực, thậm chí song chưởng dụng lực bổ tới nhưng không khiến cánh cửa lay động chút nào. Đó là một tòa đại điện bị phong bế, tựa hồ chỉ có thể vào bằng cửa chính nhưng đại môn lại kiên cố quá mức thế này. Trên cửa có một lỗ khóa cực lớn, là nơi duy nhất có thể mở cửa được.

Như thật mà như ảo, cảnh tượng trước mắt so với trong mộng hoàn toàn thích hợp. Độc Cô Bại Thiên lấp Ma Phong sau lưng ra, cắm vào lỗ khóa, khẽ vặn.

“Ầm.”

Một vùng hào quang chói lòa từ Nguyệt thần cung tỏa ra, hắn bị đẩy văng đi, bạch ngọc môn mở tung. Ánh mắt hắn xuyên qua trùng trùng không gian, thấu tận gian phòng bằng ngọc sáng nhất, rực rỡ nhất. Trên chiếc giường bạch ngọc trong đó có một nữ tử khiến tâm thần hắn chấn động, rất giống với Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng đang nằm đó, thần thái an tường cực điểm, nhưng thân mình không có chút sinh khí nào. Đầu có hắn nổ vang, hai chữ “Tình Nguyệt” buột khỏi miệng.

Đồng thời, cánh cửa bạch ngọc đóng lại ngay, ngăn cách ánh mắt hắn, giữ lại hình ảnh khiến hắn bao đêm vấn vương trong mộng.

“A….”

“Vì sao lại đóng chặt ngay, sao không cho ta tiến vào?” Độc Cô Bại Thiên nhanh chóng đứng dậy, cắm Ma Phong vào lỗ khóa nhưng lần này cánh cửa không lay động.

Mọi việc giống như trong giấc mộng, kết quả cũng vậy.

Cùng lúc, bên ngoài ngọc điện dấy lên vô số khí tức cường giả, có quang mình, có hắc ám, có khí tức khiến lòng người yên bình, có khí tức khiến lòng người run rẩy…tất cả quấn quít quanh tòa ngọc điện.

Độc Cô Bại Thiên kinh hãi, giơ Ma Phong lên nhanh nhẹn xoay mình, cảm ứng kỹ lưỡng mới nhận ra những khí tức đó do truyền tống trận đưa lại.

“Mấy lão bất tử các ngươi, ta đến đây lần thứ chín, các ngươi đều đã tỉnh lại chưa?” Độc Cô Bại Thiên lớn tiếng.

Khí tức cường giả trong đại điện tràn lên, cả toà điện cơ hồ muốn lật tung.

Trong lòng Độc Cô Bại Thiên vang lên tiếng hào: “Cửu thế linh lực…… linh lực chín kiếp…Trường Sinh cốc…Trường Sinh cốc…nhanh lên…”

Thoáng chốc, hắn chìm vào nghĩ ngợi, liếc nhìn thật kỹ Nguyệt thần cung rồi rảo bước đi khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Tử Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook