Quyển 10 - Chương 20: Quang ám lưỡng diện
Thần Đồng
23/04/2013
Độc Cô Bại Thiên giảng giải cho hai sư đồ mọi chuyện về Viễn cổ Võ thánh, nhấn mạnh rằng Bỉ Ngạn có thể có những cường giả siêu cấp, muốn Đông Hải lão nhân triệu tập mười bảy cường giả, cho họ biết tin tức này cùng thương lượng để biết mình biết người.
Đoạn hắn lại kể cho hai sư đồ nghe một vài dự đoán về các Viễn cổ Võ thánh, những gì có thể đều nói hết với hai người.
Hắn thấy bộ dạng hai người kinh hãi, bèn nói: “Không cần kinh ngạc, có nhiều việc ta cũng chỉ mới phát giác, biết sớm hơn hai người mấy ngày mà thôi. Lão ăn trộm, hành động thật nhanh lên, bảo mười bảy cường giả nhanh chóng xuất quan, thương thảo đối sách. Rồi mười bảy người các ngươi phải là người lãnh đạo cùng vạch kế hoạch cho Thiên Vũ đại lục, dẫn các Võ thánh sang Bỉ Ngạn, tuyệt không được để bọn họ tấn công sang trước. Còn về mấy viễn cổ lão quái vật sẽ hành động đơn độc, các ngươi không cần lo đến các lão quái vật của cả song phương.”
Nói đến việc nghiêm túc, Đông Hải lão nhân không hề cười cợt nữa, lão cũng biết việc này liên quan đến tương lai của Thiên Vũ đại lục.
Lúc Độc Cô Bại Thiên định đi, hắn mỉm cười lướt tới chỗ Huyên Huyên, dịu giọng: “Huyên Huyên…”
Thấy sư phụ đang mỉm cười quái dị, vẻ mặt nàng ửng hồng, lí nhí đáp lại Độc Cô Bại Thiên: “Gì cơ….”
Đông Hải lão nhân chợt xen vào: “Trời ơi, ta không hoa mắt đấy chứ, tiểu nha đầu lại đỏ mặt, đúng là việc quái dị khủng khiếp! Từ khi năm tuổi đến giờ, người có lúc nào không giống một con nhóc điên khùng ranh mãnh, giờ lại biết ngượng ngập, đúng là…”
Huyên Huyên giận giữ: “Lão đầu tử đáng chết, ngươi không được nói bừa.”
Độc Cô Bại Thiên đã đến trước mặt, nàng nhanh chóng tung chân đá hắn, phong thái khác nào một tiểu bạo quân: “Không được đến đây, hừ, tiểu tử ngươi, ta không gọi thì không được đến gần ta ba trượng.”
Sau cùng, thân ảnh Độc Cô Bại Thiên mờ dần, không lâu sau, trên hòn đảo vang lên những tiếng hô dồn dập: “Huyên Huyên, mau ra đây!”
“Sao vậy sư phụ?”
“Cửu thái thần ngư ta vẫn nuôi đâu rồi?”
“Con nướng ăn rồi.”
“Trời ơi, ô…còn…Tử Tinh Quy?”
“Con nấu canh…”
“Ta không muốn sống nữa, ô…còn..Thủy Linh long của ta?”
“Con ngâm rượu rồi.”
“A…” Đông Hải lão nhân kêu lên thê thảm: “Thần ơi…cứu, cứu ta… tiểu nha đầu ngươi đứng lại cho ta, đừng chạy …”
Ảnh tượng Độc Cô Bại Thiên tan đi, đứng thất thần trên không rồi bay về Trường Sinh cốc.
Theo một khía cạnh nào đó, Trường Sinh cốc chính là địa bàn của hắn, có lưu lại dấu vết tám kiếp trước, bất cứ ngóc ngách nào ở đây cũng có khí tức của hắn.
Kiếp này, hắn cũng chọn nơi đây để tiến hành con đường ngộ ra võ học cho mình.
Lần này, hắn không đi vào cung điện dưới lòng đất mà ngồi xếp bằng chính giữa sơn cốc liền mười ngày. Suốt thời gian này hắn không hề động đậy, mặc cho vô vàn cánh hoa rơi xuống đầu, xuống chân.
Ở Trường Sinh cốc, quanh năm xanh ngắt một màu, bốn mùa cảnh sắc ưu mĩ.
Lúc này ngoài cốc đang là mùa đông lạnh giá, hoa tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng, hoàn toàn đối lập với cảnh tượng trong cốc lại: hoa tươi đua nở, cánh bay ngập trời.
Trăm hoa dua nở mỗi ngày khiến Trường Sinh cốc hơi rung động, từ điểm trung tâm là Độc Cô Bại Thiên, dao động lan dần ra không ngừng.
Hơn mười ngày nay, Độc Cô Bại Thiên ngồi yên như tượng đá giữa trung ương sơn cốc.
Lúc này hắn đang chìm trong cảnh giới huyền diệu, mọi việc từ những kiếp trước, trong kiếp này liên tục xoay chuyển trong trí óc. Tính cách hắn giống như một đứa con nít nhưng hắn biết mình đang nắm giữ nhiều thứ hệt như một lão nhân đã trải nhiều dâu bể.
Mọi việc trong quá khứ…
Hắn một mực thả mình về thời đại viễn cổ, vô số tinh hoa võ học loáng qua trong óc, trong lúc này hắn quên cả bát đại thần ma quyết, quên cả cái thế công pháp uy chấn thiên hạ từ thời viễn cổ, mà chỉ muốn vượt lên bản thân, vượt lên chính “hắn”…
Ma công, thần công……
Những việc đã thấy, đã nghe, đã học…
Cảnh giới võ học hắn biết, cảnh giới trong truyền thuyết…
Những vô địch cường giả đã gặp trong chín kiếp, những tượng đài võ học từ thời viễn cổ, những nhân vật trong truyền thuyết phảng phất như đang chầm chậm tiến tới…
Lại thêm nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn bất động, nhưng trên mình không nhiễm bụi trần, chỉ có vài ba cánh hoa rơi đậu xuống, toàn thân hắn phát ra bảo quang chói lọi, khí chất phiêu dật xuất trần.
Hắn đang có cảm giác võ hóa thành tiên, những ý muốn giết chóc, cừu hận của kiếp này trong phút chốc mờ nhạt dần rồi tiêu tan.
Nhìn mây bay mây tan, nghe tiếng ma rơi trên tàu lá chuối.
Đời người trăm năm ngắn ngủi, Võ thánh vạn cổ vẫn còn.
Trăm năm cũng được, trường sinh cũng được, chẳng qua là một dạng sinh hoạt.
Bỏ hết những oán hận trong lòng, đến những danh sơn thắng cảnh, vài kiếp sống của chúng sinh mà thấu hiểu những gì của nhân thế…
Làm một tiên nhân tiêu diêu trường sinh, quên hết những gì không vui trong quá khứ…
Tất cả đều liên quan đến võ học mà Độc Cô Bại Thiên ngộ ra, tâm thái hắn cũng thay đổi.
Cả tháng đầu, Trường Sinh cốc tràn đầy khí lành, khiến sơn cốc khác nào tiên cảnh.
Nhưng một tháng sau, trong cốc xảy ra dị biến: sơn cốc vốn yên tĩnh chợt sóng vỗ gầm gào, từng đợt dao động từ Độc Cô Bại Thiên tỏa ra rồi khuếch tán khiến hoa tàn, cây đổ, mặt đất vương đầy những thân cây ngổn ngang, cánh hoa dập nát.
Ma khí cuồn cuộn, nặng lượng hắc ám phủ kín mỗi thốn của sơn cốc, mùi vị máu tanh lan tràn.
Trước đây, nơi này từng máu chảy thành sông, huyết thủy chất chứa oán hồn như được ma khí hùng hậu kích phát, cũng dần bốc lên. Huyết quang che kín cả sơn cốc, mơ hồ như có cả ngàn vạn hồn phách đang vật vã.
Khí chất xuất trần lúc trước của Độc Cô Bại Thiên mất sạch, một chùm hắc quang phủ kín hắn, hắc khí tựa hồ kết thành một chiếc tổ, còn hắn như còn tằm đợi ngày phá kén….
Ma khí càng lúc càng nặng, huyết quang ngày một cường thịnh, hoàn toàn trái ngược với một tháng trước. Lúc đó tiên khí dày đặc, bây giờ ma diễm ngút trời.
Tiên ma cộng thể, quang ám đồng tại.
Mỗi người đều có mặt sáng và mặt tối, chỉ là khía cạnh nào chiếm ưu thế mà thôi.
Độc Cô Bại Thiên xuất hiện trạng thái đó hoàn toàn do nhân tính. Lúc khía cạnh trong sáng chiếm ưu thế liền tỏa ra khí tức trong trảo, lúc khía cạnh đen tối lên ngôi liền xuất hiện cảnh tượng ma diễm ngùn ngụt.
Trừ thân phận thời viễn cổ, tám kiếp trước hắn từng sáng tạo ra cả thần công và ma công. Diệt Thiên ma danh chấn thiên trong lịch sử võ lâm vốn được coi là hình mẫu của ma vương, bây giờ đang trở thành khía cạnh chiếm cứ chủ đạo trong nội tâm hắn.
Còn Kinh Thiên quyết có thể ngưng thân hóa kiếm lại là hình mẫu của thần công, là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp, không ai vượt qua được.
Tám kiếp cùng dung hợp, viễn cổ và kiếp thứ chín hiện tại đang hỗ trợ nhau, cửu tử thập sinh cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong lúc hắn bế quan lĩnh ngộ võ học tại Trường Sinh cốc thì Đông Hải lão nhân bôn ba tứ xứ, mọi vùng đất truyền thuyết của Thiên Vũ đại lục đều có dấu chân ông. Đương nhiên lúc nào cũng có một cái đuôi bám kè kè là Huyên Huyên. Tiểu ma nữ tỏ ra vô cùng hiếu kỳ với các cường giả thời kì viễn cổ, rất muốn xem họ đầu cua tai nheo thế nào.
Tuy sư phụ nàng cũng là thượng cổ cường giả, một trong mười bảy Võ thánh mạnh nhất nhưng suốt ngày vẫn dùng giọng nói kiểu: “Sư phụ, con thấy người lớn lên…”, đương nhiên câu nói này khiến Đông Hải lão nhân vểnh râu tức giận.
“Sư phụ, con thấy người lớn lên, a, đừng có trừng mắt, con muốn nói là con cả ngày thấy người, con cứ lớn dần. Đừng cười, con nói thật đó. Cả ngày nhìn thấy người, căn bản không thấy những Võ thánh khác, lần này người nhất định phải đưa con đi đến chỗ các lão bất tử đó một chuyến.”
Tiểu ma nữ cứ vậy theo chân Đông Hải lão nhân, trong lúc sư phụ nàng cùng các cường giả bàn bạc thì nàng càn quét địa bàn của họ.
Đương nhiên thần binh lợi khí, nàng không buồn để ý mà chỉ nhăm nhăm đến võ học của Cổ võ thánh, đến đâu nàng cũng không chịu về tay không.
Thật ra, tiểu ma nữ nhân duyên sâu dày, thiên tư cao đến nỗi khiến các Cổ võ thánh kinh ngạc, thành thánh ở độ tuổi trẻ như vậy thật sự tìm khắp lịch sử võ lâm e rằng không đến một hai người. Thành tựu sau này của nàng không thể đo lường, nhất định vô cùng rực rỡ.
Mười bảy cường giả đều mang võ học tâm đắc nhiều năm trao cho nàng, không ai hoài nghi thành tựu sau này của tiểu ma nữ sẽ thành một Võ thánh chí cường chí đại.
Mấy tháng trôi qua thật nhanh, sau cùng Đông Hải lão nhân cũng tập trung cùng mười bảy cường giả. Mười bảy người bí mật bàn luận nhiều lần, sau cùng lần lượt rời đi, dùng ảnh hưởng của mình hiệu triệu các Võ thánh hậu bối tụ hợp lại.
Thiên Vũ đại lục mây chuyển gió vần, cơ hồ mọi thánh giả đều tiếp được “thánh lệnh” của mười bảy cường giả. Mọi khâu chuẩn bị cho đại chiến được âm thầm tiến hành.
Bỉ Ngạn cũng khẩn trương hẳn lên, các cường giả bên đó cũng cảm giác được động tĩnh của Thiên Vũ đại lục, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.
Độc Cô Bại Thiên bế quan ở Trường Sinh cốc đã ba tháng, nhưng hắn vẫn bất động, lúc này bên ngoài cốc đang là tháng ba xuân sắc, tuyết mới chớm tan, van vật đâm chồi nảy lộc.
Trong cố cũng không còn ma khí, ho rụng lá khô cũn biến mất, Trường Sinh cốc cơ hồ lại khôi phục được yên tĩnh như trước.
Độc Cô Bại Thiên ngồi giữa sơn cốc như mất hết sinh khí, phảng phất mất hẳn liên hệ với hoàn cảnh chúng quanh, hắn tựa như một bóng dáng hư vô, không ai nhìn thấu được.
Nhưng ngày hôm đó trên tầng không Trường Sinh cốc đột nhiên nét tóc, lộ ra một đôi mắt thần bí, nhìn Độc Cô Bại Thiên không chớp. Khí tức chí cường chí đại hùng hậu từ trên thinh không tràn ra, kinh động mọi Võ thánh công lực siêu tuyệt của Thiên Vũ đại lục.
Mười bảy cường giả là những người mẫn cảm nhất, thi nhau kêu lên: “Cái gì? Lại có loại sức mạnh cỡ này ư?”
“Không ngờ có cao thủ như thế.”
“Đích xác là Viễn cổ Võ thánh.”
“Lời lão đầu điên khùng ở Đông Hải là thật, công lực này ngay cả mười bảy cường giả cũng khó lòng tranh phong.”
Độc Cô Bại Thiên chầm chậm mở mắt, tựa hồ đã liệu trước viễn cổ cường giả sẽ tới. Hắn không hề dao động, lạnh lùng thốt: “Hà tất phải vậy, muốn xem ta đạt đến cảnh giới này cứ việc tới đây.”
“Hắc hắc, cường giả năm xưa đã biến mất gần hết, còn sống được mấy người, hôm nay ta chẳng qua muốn thăm cố nhân ngày trước…”
Hư không chầm chậm nứt toác, khí tức hùng hồn đậm đặc hẳn, ngay cả cao thủ đế cảnh cũng cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, phảng phất như diệt thế chi lực giáng xuống nhân gian.
Một đám mây cổ quái đen trắng xen nhau xuất hiện trên tầng không Trường Sinh cốc. Khí tức mạnh mẽ từ đám mây toát ra, lờ mờ thấy được một thân ảnh khôi vĩ đứng trên đó, ẩn mình sau đám mây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.