Quyển 5 - Chương 19: Táng tinh
Thần Đồng
23/04/2013
“Đủ rồi, ngươi không cần nói nữa.” Độc Cô Bại Thiên cắt lời thánh cấp cao thủ truyền âm, “Hắc hắc, đúng là khiến người ta hy vọng, thật mong có ngày Thiên Vũ đại lục đại loạn.” Hắn cười lạnh.
“Ngươi… ngươi coi lời ta như gió thoảng qua tai?” Thánh cấp cao thủ tức giận.
“Lão bất tử ngươi uy hiếp ta?” Hắn nhìn đối phương chăm chăm, thân thể phát ra sát khí kinh hồn, quần hùng cách cả ngàn thước vẫn thấy lạnh.
Thánh cấp cao thủ đối nhãn với hắn, giữa hai cặp mắt cơ hồ lóe hàn quang, dao động hùng hậu xuất hiện khiến không trung dấy lên cơn lốc xoáy, phát ra tiếng rèn rẹt như xé lụa.
“Bộp.”
Chim chóc bay qua nổ tung, hóa thành máu, lông bay tung tóe.
Thánh cấp cao thủ thở dài: “Ngươi không thể rũ hết ân oán cá nhân, nhìn từ góc độ đại cuộc, nghĩ cho các võ lâm ư?”
“Vứt cái đại cục con mẹ ấy đi, vứt cả võ lâm đi, có ai nghĩ đến ta, cho ta không!” Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ bi phẫn, “ai trả lại tính mệnh Nguyệt nhi cho ta, ai khiến được nàng trở lại nhân gian? Nếu không vì những nhân sĩ chính đạo liên tục truy sát ta, Nguyệt nhi đã không chết, chính chúng gián tiếp hại Nguyệt nhi. Ta phải trả thù, phải trả thù.” Mắt hắn vằn đỏ, điên cuồng thét lên.
Không cần dùng truyền âm chi thuật nữa, hắn thét lên lồng lộng, vang khắp bình nguyên. Câu “Ta phải trả thù, phải trả thù” như tiếng sấm nổ.
Người võ lâm ngoài xa nhìn nhau, đều rúng động.
Thánh cấp cao thủ hét lên: “Ngươi đồ sát gần ngàn người, lẽ nào còn chưa đủ? Lúc ta đến đã phát hiện trên đỉnh Trường Sinh cốc ngưng tụ sinh mệnh chi năng hùng hậu, đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi, đừng cho rằng ta là tên ngốc. Với cách xá thân thành ma tổn hao sức mạnh như thế mà giao đấu với ta, không đầy nửa ngày sẽ trở lại nguyên hình, lúc đó ngươi lấy đâu ra toàn mạng. Ngươi bất chấp hậu quả đại chiến với ta, không phải định khiến ta bớt chú ý chăng? Để kéo dàn thời gian đến lúc số ta sinh mệnh chi năng phát huy tác dụng. Hừ, lão nhân gia ta tu luyện ngàn năm, không hiểu chút gì những chỗ cổ quái trên đại lục này há chẳng sống thừa ư. Mục đích của ngươi đã đạt, đừng giở trò nữa.”
“Hắc hắc, lão bất tử quả nhiên có chút bản lĩnh, vậy mà cũng nhìn ra. Từ đầu ngươi đã cố ý thành toàn cho ta?”
“Tiểu bối nói với trưởng bối nên khách khí một tí, đừng nói linh tinh, dù gì ta cũng nhân vật tổ tông của ngươi.”
“Phì, già không chết sẽ thành tặc. Bất quá do ngươi biết điều, ta cũng nể mặt, không làm khó chúng.” Độc Cô Bại Thiên nở nụ cười tà ác, bay về phía Trường Sinh cốc. Đến lúc biến mất khỏi tầm mắt chúng nhân hắn mới lạnh lùng cất giọng: “Mẹ nó chứ, để các “anh hùng” chết như thế chẳng phải dễ dàng quá ư, hừ.”
Hắn ngẩn ra nhìn Trường Sinh cốc trống trải, hồi lâu mới định thần, vận tu vi thánh cảnh tống hết thi thể ra ngoài.
Lúc hắn lại xuất hiện trên không, từ xa nhìn lại thấy thánh cấp cao thủ đang tiếp nhận tham bái của người võ lâm, dặn dò gì đó. Hồi lâu sau, quần hùng mới không cam tâm rút đi, tất cả trở lại yên tĩnh.
Thánh cấp cao thủ đến trước mặt hắn: “Còn năm năm, hi vọng trong thời gian này ngươi làn những gì nên làm, không bị cừu hận che mờ mắt.”
“Hắc hắc, năm năm, hắc hắc, cơ hội được lắm.” Đoạn hắn hôn mê trong Trường Sinh cốc.
Vầng trăng lạnh treo cao trên trời, ánh trăng trong veo rọi xuống cốc mông mông lung lung. Trong giấc mộng hắn thấy Tư Đồ Minh Nguyệt, thấy tiếng cười vui lúc nhỏ, thấy tình cảm sâu đậm lúc lớn, chuyện cũ cứ hiện lên trong lòng. Rồi mảnh u hồn mờ trước mặt, tan biến hoàn toàn, hắn lại ràn rụa nước mắt.
Hắn gầm lên, “không!” rồi tỉnh lại, lau hết nước mắt trên mặt, lòng đau như dao cắt.
Cô bé gọi hắn lúc thơ ấu đã đi như thế, cô bé yêu thương hắn sâu sắc, vô oán vô hối hy sinh cho hắn đã tan biến như thế.
Có cảm giác chi khi trầm mặc mới chịu thừa nhận là “Tương tư”. Có duyên phận chỉ khi tỉnh mộng mới tin là”Vĩnh hằng”. Có tâm tỉnh chỉ khi li biệt mới hiểu là “mất mát.”
Đêm dài đằng đẵng, mình hắn ngẩn ngơ trong cốc. Hồi lâu sau mới móc ra viên tình chi lệ tinh màu lam, mượn ánh trăng nhìn nó chăm chú. Tinh thể đã mất đi ánh sáng, những đường nứt nẻ hiện rõ, không còn cảm ứng được dao động ấm áp trong đó.
Độc Cô Bại Thiên đến giữa Trường Sinh cốc, tống một quyền xuống đất, đợi khi miệng hố xuất hiện mới chôn lệ tinh.
Nỗi nhớ như dòng sông nhỏ
Chẳng lặng lẽ trong giấc mộng
Nỗi lòng vượt qua núi sông rực rỡ sắc màu
Tìm lại ánh mắt đã xa
Một mình lang thang dưới trời sao
Để tương tư hóa thành sao băng
Viết lên nỗi ưu thương dưới trời sao xán lạn.
“Nguyệt nhi, những gì nên làm ta đã làm, nếu không khiến được linh thức của nàng bất diệt, ta sẽ phát huyết thệ, tương lai sẽ lên trời xuống đất, trảm thần diệt phật, cũng sẽ tụ lại linh thức cho nàng.”
Ba ngày sau, hắn ra khỏi Trường Sinh cốc, nơi đến là ma giáo thánh địa Thiên Ma cốc trong truyền thuyết. Thiên Ma cốc vốn là nơi thần bí, hiếm người biết rõ vị trí, chỉ nghe đồn trong đó hung hiểm vô cùng, như nhân gian luyện ngục, người ngoài chỉ có vào chứ không ra được. Nhưng tu luyện trong cốc lại có nhiều lợi ích, một ngày tương đương với ba ngày bên ngoài, chính điều này khiến ma giáo nhiều cao thủ như mây.
Giang hồ xôn xao, trận tru ma hơn tháng đã kết thúc thảm đạm với hơn ngàn người mất mạng.
Tuy họ đầy thù hận Bất tử ma vương Độc Cô Bại Thiên nhưng không thể làm gì vì một thánh cấp cao thủ lên tiếng yêu cầu không được truy sát hắn.
Mấy ngày sau, một nghề cổ xưa của võ lâm lại sôi động ---- sát thủ. Không thể đường đường chính chính được thì ngấm ngầm ám sát. Theo các nhân sĩ thạo tin, cái tên Độc Cô Bại Thiên được treo trên bảng hành thích, liên tục có người đồn tiền vào để truy sát hắn, giá từ trăm vạn đồng vàng lên đến trên ngàn vạn, khiến vô số tổ chức sát thủ phát cuồng.
Vừa gỡ võ lâm tất sát bảng xuống lại treo ám sát bảng lên, quả thật hắn khiến người ta “yêu thương.”
Nghe thấy tin đồn xôn xao trên đường, hắn cười tàn khốc: “Các ngươi muốn chơi thì ta tiếp đến cùng. Thiên Ma cốc, ta đến đây, các tuyệt thế cường giả trong Ẩn Ma động, ta đến cứu các vị, hắc hắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.