Quyển 9 - Chương 5: Thiên địa ma hồn.
Thần Đồng
23/04/2013
Lôi điện đã tan, thinh không tối tăm tĩnh lặng, tựa hồ nghe rõ cả tiếng hoa tuyết rơi xuống.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn hai bóng người từ xa lướt tới, họ đều còn trẻ, chỉ chừng hơn hai mươi, nhưng nhìn kĩ ánh mắt họ đều bao hàm tuế nguyệt thương tang.
Hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai?”
Một người lên tiếng: “Bọn lão phu là Võ thánh ẩn tu gần đây bị tiếng hú kinh động, đến xem thử. Tiểu…tiểu tử còn chưa thành thánh, không đúng…hình như sức mạnh của ngươi còn siêu việt Võ thánh, sao lại kì quái vậy? Sức mạnh lúc cao lúc thấp, dao động mạnh mẽ, vì sao nhỉ?”
Hắn lạnh giọng: “Việc của ta không cần các ngươi lo.”
Một Võ thánh nói: “Sao ngươi lại nói vậy, bọn ta không có ác ý, tuy ngươi tu vi bất phàm, nhưng dù thế nào cũng là hậu bối của bọn ta.”
Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt cười vang: “Ha ha, buồn cười thật, trên đời hiếm kẻ đáng cho ta xưng là tiền bối, các ngươi chắc chắn là không. Còn không đi thì e rằng muốn đi không được.”
Cả hai nổi giận, một người lên tiếng: “Tiểu tử cuồng vọng, ngươi có ý gì, lẽ nào muốn giữ bọn ta lại?”
Hắn lạnh lùng: “Ta có ý tốt, ở đây sắp có một trường đại chiến, các ngươi đi được bao xa thì đi, bằng không sẽ không kịp hối hận.”
“Ngươi…ngươi dám cuồng vọng như vậy.”
Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta không cuồng vọng mà là sự thật, chốc nữa sẽ có tuần thiên sứ giả đến, các ngươi chưa chống nổi chúng, mau chạy đi.”
Hai Võ thánh kinh nghi bất định, có lúc họ thấy hắn thâm bất khả trắc, có lúc lại thấy hắn chỉ có sức mạnh hữu hạn, nên vẫn bán tín bán nghi.
Giọng hắn vô cùng băng lạnh, nhìn về vùng trời xa: “Kí ức từ xa xưa mở ra một góc, ta thấy được phần nào rồi, hôm nay sẽ lấy thánh huyết tế kí ức đó, phải cho tất cả biết ta đã trở lại.”
Những lời này khiến hai Võ thánh run lên, nhìn nhau rồi lướt đi. Bất quá họ không đi quá xa, dừng cách mười dặm quan sát hắn.
Tình Ma đưa Nam Cung Tiên Nhi rời đi năm mươi dặm rồi mới vòng lại, ngầm theo dõi Độc Cô Bại Thiên.
Võ nhân đến gần Nam Cung thế gia thám thính tin tức vội vàng bỏ chạy từ lâu, biểu hiện của Độc Cô Bại Thiên vừa rồi quá kinh nhân, ai nấy đều tan gan vỡ mật, tiếng hú khiến thiên địa thất sắc tạo thành ấn tượng không mờ trong lòng họ, cả đời này khó quên.
Hắn đứng trên tầng không Nam Cung thế gia, trong vòng mấy chục dặm, trừ Tình Ma và hai Võ thánh lén quan chiến, hoàn toàn không còn ai.
Đột nhiên áp lực hùng hậu từ xa ép tới, không trung xuất hiện năng lượng dao động kịch liệt.
Năm bóng người từ xa vụt tới, nhanh như điện quang, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Độc Cô Bại Thiên.
Năm người đều ăn vận theo lối cổ xưa, ai nấy đờ đẫn, phảng phất như đã hóa đá, lặng lẽ nhìn hắn, nét mặt không hề biến đổi.
Trừ dao động năng lượng kinh nhân ra, không ai nhận ra năm người này có tình cảm gì.
Hai Võ thánh ở xa lẩm bẩm:
“Lẽ nào đó là tuần thiên sứ giả trong truyền thuyết, sao lại như thế?”
“Hình như không có ý thức tự chủ.”
“Mỗ có cảm giác, họ đã mất linh hồn, chỉ là công cụ sức mạnh.”
...
Độc Cô Bại Thiên nhìn năm tuần thiên sứ giả, thở dài: “Ta tuy chỉ nhớ ra mấy điểm, nhưng khẳng định được các ngươi là tuần thiên sứ giả, không ngờ lại thế này, những kẻ đáng thương.”
Một tuần thiên sứ giả buột ra tiếng nói đầy máy móc: “Nghịch thiên giả tử!”
“Ha ha, trên đời không ai đủ khả năng khiến ta chết. Các ngươi thuận thiên, trở thành không ra người không ra quỷ, hắc hắc, các ngươi còn linh hồn ư?”
Câu nói sau cùng của hắn là tiếng gầm, năm tuần thiên sứ giả hơi run lên, ánh mắt hoang mang tựa hồ lóe sáng, nhưng rồi ảm đạm ngay.
Hắn gầm lên: “Nhẫn nhục sống trộm, cam nguyện làm chó săn, sống thế còn ý nghĩa gì? Nhất định các ngươi đã bị chúng khống chế, nhưng nếu ý chí các ngươi đủ kiên định, đã không sa vào cảnh này. Đã thế thì chi bằng các ngơi đi sớm, miễn giúp hổ gây ác, họa hại những Võ thánh mới thành của Thiên Vũ đại lục. Hôm nay ta giúp các ngươi giải thoát, kết thúc đời sống tối tăm không có ngày dừng này.”
Hai Võ thánh ngoài xa tỏ vẻ chấn kinh:
“Lẽ nào tuần thiên sứ giả cũng là Võ thánh, là Võ thánh bị người ta khống chế?”
“Thật không tin được.”
“Thanh niên kia là ai, sao lại biết nhiều như vậy?”
“Sức mạnh trên mình hắn quá cổ quái, không thể nhìn thấu.”
“Túc hạ có nhớ cảm giác lúc hắn hú vang không? Lúc đó mỗ cảm giác huyết dịch sôi lên, phảng phất có thứ gì đó trong thân thể tỉnh lại.”
“Đúng, lúc đó mỗ cũng nảy ra ý giết chóc, cảm giác thấy khí tức của vô số cổ cường giả, ai cũng mới tỉnh lại.”
“Đúng, đáng sợ thật, sát khí lan khắp thiên địa, khiến người ta phát run.”
“Lẽ nào truyền thuyết xa xưa là thật, ma trải qua ngàn kiếp sẽ lại xuất hiện nhân gian, dấy lên động loạn lớn nhất?”
“Truyền thuyết đó là: nộ oán xung thiên, họa loạn vô biên, bách thánh đại chiến, huyết thủy mạn thiên...”
“Là đại chiến giữa bách thánh, hay là giữa tuần thiên sứ giả hoặc người sau lưng họ với nhau?”
“Không biết, chúng ta không phải Cổ võ thánh, căn bản không hiểu những việc xảy ra từ xa xưa.”
“Chúng ta cũng là người đáng thương, tuy là Võ thánh công lực tuyệt thế trong mắt người đời nhưng ai biết ràng chúng ta cũng phải trốn tránh.”
“Tính ra chúng ta còn may mắn, mới lần đầu gặp phải tuần thiên sứ giả.”
Hai Võ thánh cảm khái vô vàn.
Năm tuần thiên sứ giả đối diện Độc Cô Bại Thiên, từ đầu đến cuối không để lộ vẻ gì, thân hình như điện vây hắn lại, ai nấy bạt trường kiếm cổ kính ra.
Năm thanh kiếm chỉ thẳng vào hắn, lập lại câu nói ban nãy như cái máy: “Nghịch thiên giả tử.”
“Ha ha, phàm người có thể đột phá sinh tử hạn chế đều nghịch thiên, thiên địa có vô số cường giả sống cả vạn năm mà không thấy mấy con rối các ngươi đến tru sát, không phải ai cũng đều bị các ngươi trừ diệt. Năm xưa mấy chục tên tuần thiên sứ giả cũng không làm gì được ta, tuy hiện tại ta chưa khôi phục sức mạnh nhưng đối phó với năm tên các ngươi cũng đủ rồi.”
Đoạn kiếm đã bị hắn vứt ở đâu đó, bạt Ma Phong sau lưng ra, tuy ngoài miệng hắn nói năng cuồng vọng nhưng không dám sơ ý, dù sao cùng mới khôi phục được một chút kí ức cổ xưa, còn chưa vượt qua thánh cấp. Hắn chỉ dựa vào tiềm lực vô biên, nhưng có lúc sức mạnh không quyết định tất cả.
Ma Phong được hắn nắm vào tay liền kêu lên vui sướng, phảng phất như có sinh mệnh, khẽ run lên.
Hắn vuốt ve Ma Phong: “Chôn vùi mấy ngàn năm, cũng nên để người trở lại nhân gian, hôm nay uống thánh huyết, hôm khác sẽ uống thiên huyết, thần huyết.”
Năng lượng dao động tràn ra, khí tức từ năm tuần thiên sứ giả phát ra khiến thú vật trong núi rừng cách đó mấy dặm cũng run rẩy.
Năm thanh trường kiếm sáng như mặt trời đâm vào hắn, năm đạo kiếm cương tung hoành, dệt thành tấm lưới chụp xuống.
Hắn ảo hóa thành mấy hư ảnh trên không, nhanh chóng lướt đi, không gian hắn vừa đứng vỡ tan, hắc động mơ hồ xuất hiện trong phạm vi kiếm võng bao trùm, năng lượng ào ào tràn ra.
Đồng thời, từ các nơi trong Thiên Vũ đại lục dấy lên sát khí xung thiên.
Trên sóng Đông hải, sư phụ Huyên Huyên đứng trên hư không, mái tóc bạc phất lên, cười ha hả nhìn về Thanh Phong đế quốc xa xôi: “Đã tỉnh rồi lại động thủ đầu tiên, ta cũng không khách khí, giết mấy tên tuần thiên sứ giả để trút giận, lâu rồi không được động thủ, đúng là hưng phấn, ha ha…”
Dứt lời không còn cười cợt nữa, khí thế biến hóa, thân hình già nua cao lớn hẳn, như chiến thần đỉnh thiên lập địa, khí thế hùng hậu dấy lên, uy thế kinh thiên động địa.
Huyên Huyên đứng trên hải đảo kêu to: “Lão đầu tử định làm gì, con cũng muốn.”
“Tiểu hài tử biết cái gì, đừng nói linh tinh. Đợi chút nữa sẽ có một toán khốn kiếp mất linh hồn tới, con ở đó xem sư phụ thu thập chúng thế nào, để hiểu thực lực chân chính của sư phụ.”
Không lâu sau chín bóng người nhanh như chớp vút tới, trông không khác gì năm người xuất hiện ở chỗ Độc Cô Bại Thiên, cũng lạnh lùng, nhãn thần ảm đạm vô quang, như thể đã mất linh hồn.
Sư phụ Huyên Huyên quát: “Chỉ có Võ thánh chiến tử, không có Võ thánh đầu hàng, các ngươi sống ngơ ngơ ngẩn ngẩn để tàn hại đồng đạo, chi bằng sớm chết đi.”
Chín tuần thiên sứ giả nói: “Nghịch thiên giả tử.”
Lão nhân không còn tí hoạt kê nào nữa, chính khí lẫm liệt dấy lên, nghiêm túc nói: “Võ giả có tôn nghiêm của võ giả, các ngươi đã mất tư cách là võ giả, hôm nay ta sẽ xuất thủ diệt thánh, giết.”
Ông ta vỗ ra một chưởng, đất trời dậy sấm, sóng Đông Hải cuộn trào, nước biển vươn lên lưng chừng không.
Thiên Ma cốc nội, Thiên Ma cước đạp hư không, nhìn về hướng Thanh Phong đế quốc: “Ngàn năm một trận nhỏ, vạn năm một lần đại chiến, ba năm nữa là đến kì đại chiến, sư phụ hôm nay tế thánh huyết để xuất hiện, đồ đệ sao có thể đi sau. Con đã bế quan sám hối vạn năm để đợi kiếp này, trước khi sư phụ khôi phục sức mạnh, để đồ đệ diệt sạch ngụy tuần thiên sứ giả.”
Hai mắt y đỏ rực, ngửa mặt hú vang: “Thiên địa cũng có ma hồn, a...”
Ma diễm ngùn ngụt từ Thiên Ma cốc dâng lên, hắc ám vô biên bao trùm, chúng nhân trong cốc, trừ Huyết Ma, đều không dám lên tiếng.
Giữa bóng tối, phía trên cốc có hai điểm màu máu, lạnh lùng nhìn về chân trời, sát cơ lan tới trời cao.
Chín bóng người từ xa ập tới, năng lượng dao động kịch liệt trên không.
Thiên Ma thân hóa hắc quang vút lên quát to: “Ma thôn nhật nguyệt.”
Thiên Ma khí như nộ hải cuồng đào nuốt chửng chín bóng người, Thiên Ma cười vang: “Ha ha, thần còn không diệt được ma hồn, mấy con rối các ngươi chỉ là châu chấu đá xe.”
Thanh Phong đế quốc, trên tầng không Nam Cung thế gia đổ nát, Độc Cô Bại Thiên hóa thành cầu vồng xuyên qua thân thể một tuần thiên sứ giả, nháy mắt đã chấn nát địch thủ, máu rải tầng không, nhất đại Võ thánh mất mạng.
Bốn người còn lại vẫn lạnh lùng lao tới.
Quanh hắn xuất hiện một thế giới hư ảo, ma ảnh khổng lồ đứng sau lưng, dưới chân hắn là vạn trượng khô cốt, dưới núi xương là sóng máu ngập trời, từng thân ảnh tựa thần tựa ma giãy giụa trong đó.
Tóc hắn tung bay, ma tính đại phát, sức mạnh điên cuồng tràn ra, ma diễm quét khắp thiên địa, mây đen cuồn cuộn, kinh lôi trận trận, điện võng giao nhau.
Hắn cước đạp hư không, cười điên cuồng: “Ha ha... trải qua thiên kiếp vạn hiểm, dẫu hồn phi phách tán, linh thức của ta vẫn còn, đánh khắp bách thế luân hồi, dù lục đạo vô thường, ta vẫn vĩnh sinh, ma hồn phục sinh, bất tử bất diệt...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.