Quyển 4 - Chương 12: Tru sát thiên vương
Thần Đồng
23/04/2013
Thanh âm Độc cô bại thiên trong rừng lúc tả lúc hữu, bay tới bay lui làm người ta khó có thể tra ra hành tung. Mấy vương cấp cao thủ hoàng sợ, đối thủ quá mạnh tuyệt đích kinh công công pháp làm cho họ nổi lên dự cảm vô lực, thua xa về thân pháp thì thế nào mà trừ ma a, căn bản không thể nào tới gần được đối thủ.
Độc cô bại thiên khí tức hoàng toàn biến mất trong rừng các vương cấp cao thủ vô năng công phản. Mấy người sắc mặt xanh tái, hầm hầm không nói, bị một hậu bối vũ nhục mà mình hết lần này tới lần khác không làm gì được đối phương, đối với họ mà nói là đại sĩ nhục.
Lúc này tại Vân sơn có tất cả ba vị vương cấp cao thủ, sáu vị thứ vương cấp cao thủ, mấy trăm nhất lưu hảo thủ ngoài ra còn một ít chúng nhân ô hợp, bị Độc cô bại thiên dọa, chọc phá như lũ phế nhân. Mặt trời dần ảm đạm xuống núi, ánh trăng lặng lẽ lên lên tới đầu cây, nhân sĩ chánh phái tập trung trên một ngọn núi nhỏ, ngồi quang đám lữa an lương khô, lúc này thanh âm Độc cô bại thiên truyền tới: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp a, úy, ta nói ba lão hổn đản các ngươi không biết sẽ đi về đâu?”
“Độc cô bại thiên ngươi thật nhu nhược, đồ tiểu quỷ, có bản lĩnh cùng lão nhân gia tử chiến.”
“Hừ! rốt cuôcj ai là người nhu nhược, mấy trăm người đối phó một mình ta, có bản lãnh đến từng người một, có ai dám cùng ta khiêu chiến, ta cam đoan là đánh hắn đến mẹ hắn nhận cũng không ra.”
Một thứ vương cấp cao thủ nhịn không được đứng ra: “Ác ma, ta nguyện cùng ngươi quyết chiến, ngươi ra đây đi.”
“Hừ! lão tử khinh, bọn ngươi thật vô sỉ thứ vương cấp cao thủ chưa đủ tư cách, trước đây hơn mười ngày mười mấy người liên thủ không có khả năng làm gì lão tử, bây giờ bằng ngươi có khả năng sao? Bây giờ đơn giản muốn dẫn dụ ta hiện thân rồi vây công. Nói cho ngươi biết, lão tử là cơn ác mộng của thứ vương cấp cao thủ các ngươi vĩnh viễn không thể vương tới cao phong.”
“Ngươi… hừ! Độc cô bại thiên chính ngươi nhát gan không nên lấy cớ, ta lấy nhân cách bảo đảm, ta cùng ngươi công bằng thực hiện một trận quyết chiến.”
“Nhân cách của ngươi được mấy đồng, chỉ cần có thể giết ta thì các ngươi chính là trừ ma vệ đạo là người cứu thế, đến lúc đó dù ngươi thấp hèn cũng sẽ được ca tụng là đại trí tuệ, bắt được bất tử ma vương. Nhìn mặt các ngươi thì cũng làm cho ngươi ta ác cảm rồi.”
“Độc cô bại thiên ta khuyên ngươi hãy tự giác chịu trói đi, bây giờ có hai vị vương cấp cao thủ chạy tới hán đường đế quốc rồi, ngươi… hắc hắc.”
Độc cô bại thiên bình tỉnh đáp: “Ngươi thật đáng thương, làm người ngay đến một điểm kỷ xảo cũng không hiểu. Ngươi đơn giản lợi dụng cha mẹ uy hiếp ta, ngươi nghĩ ta không nghĩ đến những điều có thể uy hiếp được ta sao? Ngươi, những người ở đây tự nhận là chánh đạo võ lâm nhưng toàn là lão già không điều ác gì không làm sẽ có ngày bại lộ trong mắt người võ lâm, ngươi xem bên cạnh ba lão hổn đản có làm gì được ta không? Mấy trăn vị võ lâm thì có làm được gì? Ngươi đúng là tên ngu xuẩn.”
Độc cô bại thiên chẳng lẻ ngươi không lo cho người nhà hay sao?”
“Vôn ta rất lo lắng, bất quá bây giờ ta không còn lo sợ nữa, đã có quá nhiều người biết chánh đạo vương cấp cao thủ tới Hán đường đế quốc tại Trường phong trấn, chẳng lẻ bọn họ còn dám xem thường thiên hạ không sợ mất uy danh bắt người nhà ta, họ không muốn làm nguy quân tử đâu.”
“Ha ha… Độc cô bại thiên ngươi đã bại lộ rồi, xem ngươi trốn đi đâu nào?” Chỉ thấy ba đạo quang mang chói mắt như tử thần liêm đao hướng về phía Độc cô bại thiên lên tiếng đánh úp tới.
“Oành” Ba đạo tiên thiên kiếm khí uy lực không thể xem thường oanh kích tới trên mặt đất xuất hiện một hố sâu thật lớn. Chỉ là Độc cô bại thiên mang theo tiếu ý từ xa truyền đến. “Ha, ba lão rùa đen, ta quên nói cho các ngươi lão tử dùng truyền chi học để nói là Phong hồi cữu chuyển.” Tam đại vương cấp cao thủ sắc mặt âm trầm đáng sợ, trong mắt quả thực phun ra hoả diễm.
Độc cô bại thiên dần dần đi xa nhưng thanh âm y vẫn truyền đến: “Tất cả mọi người nghe đây, ta không phạm người. Nếu người pham ta tất chết! Bây giờ tru diệt ta đều xem là địch nhân, nếu nghĩ không cùng ta đối địch thì mau mau rời đi. Nếu như bằng không lần sau gặp lại giết không tha.”
“Lưới trời *****g lộng thưa nhưng khó lọt, Độc cô bại thiên ngươi sớm muộn gì cũng khó thoát trời phạt.”
Một đêm trong núi Vân sơn truy sát bất tử chi ma trong lòng quần hùng hồi hộp không ngừng, lúc nãy bị Độc cô bại thiên doạ phá chúng nhân ô hợp thừa dịp ánh trăng mờ khuất đã ba ba hai hai cùng đào vong, đến khi hừng sáng thì không còn bao nhiêu. Ba vị vương cấp cao thủ nghe báo cáo thì hồi lâu không nói gì, tru sát Độc cô bại thiên đích thật quần hùng trong lòng hoang mang bị tru sát giả lấy được quyền chủ động, bọn họ chỉ biết than nhẹ: “Thời thế thay đổi, lòng người khó đoán.”
Trời sáng ba vương cấp cao thủ cùng sáu thứ vương cấp cao thủ liền bắt đầu triệu tập nhân thủ bố trí các loại cơ quan, che giấu các hảo thủ có thực lực cao cường mai phục. Nhưng bọn họ vừa bố trí xong một lúc thì cả một vùng núi bốc cháy, cuồn cuộn tiếng tới, lữa cháy hùng hùng đưa hết thảy bố trí của bọn họ hoá thành hư vô.
“Con mẹ nó hắn quả thật là đồ chó chết, vì đối phó với chúng ta mà phương viên trăm dặm đều hoá thành tro tàn.”
“Quá điên cuồng, thái quá tà ác!”
“Còn đâu mỹ nhiên a…”
“Mọi người không nên hoảng loạn, trên dưới chỉ là một hòn núi, chúng ta mau mau xuống núi thôi.”
Cơn đại hoả hoạn cả toà núi hoa cỏ, cây cối trong một vùng dã thú lớn nhỏ không ngừng tiêu điều chạy trốn. Người võ lâm sát bên ngoài trên mặt đầy mồ hôi, không ngừng thở hổn hển. Lúc này cách đó không xa đột nhiên truyền lại tiếng hét thảm, tất cả mọi người hướng nơi phát thanh chạy tới, chỉ thấy một người tuổi còn trẻ là võ lâm đệ tử bị chém bay đầu, hai mắt còn mở to, tỏ vẽ vô cùng hoảng sợ, máu tươi chảy lang một vùng.
“Sau lại thế này?” một vương cấp cao thủ hỏi.
“Hắn nói muốn đi tiểu giải, không nghĩ kết quả lại như vậy.”
Chính tại lúc này truyền đến giọng nói của Độc cô bại thiên lạnh băng: “Ta nói rồi đối với ta địch nhân ta không nương tay, tất giết hết. Nếu không nghĩ cùng ta đối địch thì tốc tốc rời đi.”
“Độc cô bại thiên ngươi cho ngươi là gì.” vương cấp cao thủ rít gào. Nhưng xa xa rừng rậm lại khôi phục vẽ yên tỉnh, rốt cuộc không có nữa tiếng động. Một ngày lại có mấy người bị giết, cuối cùng vương cấp cao thủ không đặng phải hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được tự ý hành động. Quần hùng nội tâm ai cũng không thể bình tỉnh, khủng hoảng tâm tình bắt đầu lan tràn trong mọi người, lại có thêm số lớn người lặng lẻ bỏ đi.
Một đêm mọi người nhất định không ngủ được tiếng kêu thảm không ngừng phá tan sự yên tỉnh của bầu trời đêm, một đêm lại có mười mấy người bị ám sát. Liên tục vài ngày như thế khiến cho người người hoảng sợ, mỗi người tự lo lấy. Mấy trăm quần hùng cuối cùng chỉ còn lại không đủ một trăm, những người khác đều lẫn tránh chạy thoát. một vương cấp cao thủ giận dữ: “Nhu nhược, đều là lũ sợ chết.”
Một vương cấp cao thủ khác nói: “Thần hư bộ đúng là kinh thế kỳ học, bất tử chi ma có nó đích xác có thể tung hoành thiên hạ, rất khó làm cho người ta phát hiện được tung tích của hăn. Hôm nay chỉ có thể đến Bái nguyệt đế quốc thỉnh truy phong thiên vương Hàn sấm, hắn đích thực có tuyệt thế kinh công có thể đuổi theo bất tử chi ma.
“Cũng đành phải thê thôi, nhưng phải cử một người có nhân phẩm không nhỏ đi. Cuộc chiến truy sát bất tử chi ma lần này thiên vương đều không tự thân xuất mã, chỉ phái các đệ tử nếu muốn hắn rời núi thì một trong chúng ta phải tự mình đi.”
“Ta đi hãy để ta đi.” một người thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất trong ba vương cấp cao thủ nói.
“Duẫn phong huynh người trên đường phải cẩn thận, coi chừng bất tử chi ma ám toán.”
“Hừ! bất tử chi ma ta thật sự chờ mong hắn xuất hiện trước mắt, ta lần trước bỏ lỡ tham gia đại hội trên Vân sơn đỉnh thật sự là tiết nuối a! Nếu là ta nhất định sẽ không cho hắn chạy thoát, nhất định bắt hắn…” Nói đến đây Duẫn phong nhanh ngậm miệng lại, bởi vì trong hai người còn lại ở đây có một người tham gia đại hội lần trước, nói thế không có khác chi vương cấp cao thủ nọ đích thực không có khả năng, hắn xấu hổ cười cười.
Vị vương cấp cao thủ kia không thèm để ý, chỉ nói: “Duẫn phong huynh trên đường nhất nhất phải cẩn thận.”
Duẫn phong nhắm hướng thông ra Vân sơn lên đường, trong lòng phiền muộn đường đường là vương cấp cao thủ không thể mặc nhiên trước một tên thứ vương cấp cao thủ. Tại mang mang núi rừng hắn dĩ đi ngày ba ngàn dặm, chỉ cần một ngày có thể ra khỏi phiến quần sơn.
“Lão vương bát ngươi cũng muốn đào binh à?” cách đó không xa rõ ràng có tiếng Độc cô bại thiên truyền tới.
“Độc cô bại thiên nếu ngươi là một nam nhân thì hãy chờ ta đến trước mặt lão phu quyết chiến một trận.”
Bóng người chợt loé, một người thanh niên nam tử khôi vĩ đi tới trước mặt Duẫn phong. Duẫn phong đây là lần đầu nhìn thấy Độc cô bại thiên, thấy hắn thân thể cao lớn không khỏi kinh dị.
“Ngươi rốt cuộc cũng hiện thân, bất tử chi ma ta sẽ không để cho ngươi tạo cảnh máu tươi huyết sát đại giới.”
“Hắc hắc, các ngươi những người đó không ngừng tru tiễn ta, ta vì bảo vệ chính mình phải tiêu diệt địch nhân, chẳng lẻ như thế là sai sao?”
“Độc cô bại thiên ngươi lần này hiện thân khiến cho ta rất kỳ quái, chẳng lẻ không sợ chết, định cùng chiến một trận với ta hả?”
“Lão vương bát, kỳ thật ta sớm đã nghĩ cùng các ngươi lũ chó má vương cấp cao thủ chiến rồi, chỉ có điều các ngươi nhiều người thế mạnh hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội. Các ngươi luôn muốn cử hàng cái gì cái gì đại hội, hôm nay ta Độc cô bại thiên cũng làm một lần tên là sát ba ba đại hội. A! chỉ có điều chứng nhân chỉ có một người và một ba ba.”
“Vô tri tiểu tử lớn tiếng chỉ thiệt thân thôi, ngươi dám thề không chạy, ngươi ta đại chiến không chết không ngừng không?”
“Có gì không thể, hôm nay nếu ai đào tẩu chính là còn rùa đen vương bát đản.”
“Hắc hắc, chính ngươi nói ra đó hôm nay lão phu phải thay trời hành đạo.” Duẫn phong khoé miệng cười lạnh sau đó xuất bảo kiếm bạt đến.
Hắn thân là vương cấp cao thủ công lực cao tuyệt nhưng đối mặt với người trẻ tuổi hắn không hề có chút đại ý khinh thường. Độc cô bại thiên cũng nâng khấp huyết thần kiếm trong tay, màu đỏ sậm từ thân kiếm bắt đầu ánh lên.
Duẫn phong từng nghe người ta nói Độc cô bại thiên có khấp huyết thần kiếm tá trợ kiếm oai có thể phát ra uy lực thật lớn huyết sắc kiếm khí, nhưng lần này không như hắn tưởng tượng khấp huyết thần kiếm tử khí bao quanh căn bản không có một tia huyết săc.
Độc cô bại thiên vũ lộng khấp huyết thần kiếm kiếm quang sáng ngọc chém thẳng vào Duẫn phong, kiếm khí màu tím như tàn phá hư không mau lẹ như tia chớp cuồng bạo chung quanh cây cối cao lớn bị dư ba kiếm khí quét qua lập tức ngã rạp xuống đất gãy nát.
Đối mặt với một kiếm uy lực tuyệt mạnh như thế, Duẫn phong cũng phải phát huy hết toàn lực một bạch quang mạc thật lớn mọc lên chắn trước người bảo vệ nghiêm mật. Hai cổ kiếm khí gặp nhau bộc phát một đoàn quang mang chói mắt, xung ra bốn phía. Chung quanh cây cối, núi đá tang tành giữa hai người xuất hiện một hố sâu thật lớn. Độc cô bại thiên thân thể bị kích bay ra ngoài, “Phanh” “phanh” “phanh” “phanh”… hắn va vào bảy tám cây to lớn, thân hình trên cao ngã xuống, khoé miệng rĩ máu. “Lão vương bát ngươi cũng mạnh đó.”
Duẫn phong cũng không tốt gì, hắn cũng bị chấn lui vài chục bước, mặc dù không chật vật như Độc cô bại thiên nhưng từ miệng phun ra một ngụm huyết nóng. Khi hắn thấy Độc cô bại thiên bị đánh bay thì trong lòng cảm giác có gì đó vui mừng, nhưng khi thấy Độc cô bại thiên từ từ đứng lên trên môi chỉ có chút vét máu thì không khỏi mặt biết sắc.
“Độc cô bại thiên ngươi đã đột phá hạn chế thứ vương cấp tiến vào vương cấp cảnh giới?”
“Hắc hắc, lão rùa đen sợ hãi rồi sao? hừ! lão tử mặc dù còn chưa đi vào vương cấp cảnh giới nhưng có thể vương trung xưng tôn.”
“Vô tri tiểu tử nếu ngươi chưa đạt tới vương cấp cảnh giới vậy ngươi chịu chết đi.” Duẫn phong vừa nói vừa cười lạnh đi tới: “Thật sự đáng tiếc cho ngươi, ngươi rất có tư chất, hắc hắc, bất đồng cảnh giới chênh lệch về thực lực ngươi khó mà hình dung nổi, hắc hắc, ngươi đi chết đi.” Một hoá hình bảo kiếm lớn vô cùng hướng Độc cô bại thiên bổ tới như cửu thiên lôi điên cường mãnh vô cùng giáng xuống. Độc cô bại thiên tử sắc kiếm khí cũng dần hoá hình, một tử sắc thần long thế như thăng thiên bay thẳng tới cự kiếm. Tử bạch lưỡng sắc kiếm khí tung hành kích động, chốc lát đã tận huỷ núi rừng. Xa xa nhìn lại trong rừng kiếm khí ngập trời, tử bạch lướng sắc kiếm khí như hai thần long tại không trung đang kiêu vũ.
Cũng không biết đánh nhau bao lâu, hai người trước ngực đầy vết máu, Duẫn Phong âm thầm lo lắng, hắn cảm giác Độc Cô Bại Thiên như một con gián đánh hoài không chết, mỗi lần ngạnh đấu đều có thể từ dưới đất từ từ đứng dậy, điều đáng sợ hơn hết là hắn cảm giác năng lực kháng cự vượt qua cả hắn, thậm chí cảm giác được đối phương thương thế cũng nhẹ hơn so với hăn. “Mẹ nó, tiểu tử đúng là một quái thai, chẳn lẽ nó thật sự học xong công pháp tàn nhẫn đó?” Hắn nhớ tới sâu trong Vân sơn trong sơn cốc phát hiện huyết ô cùng với mộc điều, trong lòng hắn nổi lên một tia sợ hãi.
“Xem ra ta phải dùng bảo nhận rồi dù sao nơi đây cũng không có ai thấy cả, hắc hắc, tiểu tử chỉ tại ngươi mệnh khổ thôi.” Hắn âm thầm cười lạnh.
Một đạo bạch quang kiếm khí ánh ngọc nhằm về Độc Cô Bại Thiên, hắn dựng khấp huyết thần kiếm nghênh đón, nhưng lúc này hắn phát hiện trên mặt Duẫn Phong một tia ác tiếu, thầm ngĩ bất hảo thân thể liền bay nhanh lui về phía sau.
Một đạo tiểu quang lượng được giấu phía sau bạch quang, quá trình hắn lùi lại phía sau mặc dù bị bạch sắc kiếm khí ngăn cản nhưng vẫn thoát ra được, nhưng lúc này đạo tiểu quang thế như thủy triều đánh úp tới. Hắn lại dùng khấp huyết thần kiếm ngăn lại, “Đinh” một tiếng vang nhỏ, hắn thấy rõ đó là một tiểu phi đao. Phi đao được truyền vào một cổ nội lực cực lớn đánh về phía hắn, thân hình kịch chấn. Phi đao bị khấp huyết thần kiếm chấn nát chỉ là một mãnh vẫn giữ nguyên phương hướng như trước hướng tới hắn, “Phốc” đâm vào ngay tiểu phúc.
Duẫn Phong cười ha hả đi lại: “Độc Cô Bại Thiên để xem ngươi thế nào lại không chết.” Hắn đối với bảo nhân của mình rất tự tin, bên trong ẩn chứa tiên thiên kiếm khí không thể xem thường chỉ cần có thể đánh trúng đối phương thì thân thể cam đoan toàn thân kinh mạch tắc đoạn.
“Uổng cho ngươi tu vi vương cấp cao thủ, không thể tưởng được ngươi lại làm chuyện thấp hèn tiểu nhân như thế!” Độc Cô Bại Thiên đầu đầy mồ hôi.
“Hắc hắc, ngươi thế là đủ tự ngạo rồi, ta từ khi trở thành vương cấp cao thủ tới nay đã hơn hai mươi năm rèn luyện bí mật vũ khí này. Ai! Thần binh vũ khí vốn là hiếm thấy, thần thiết làm thành ám khí thì càng quý hơn, dù tiên thiên kiếm khí có cường đại cũng không chấn nát. Hắc hắc… Độc Cô Bại Thiên bất tử chi ma chết ở trong tay ta.” Duẫn Phong cuồng tiếu nét mặt có chút dữ tợn.
“Ngươi thất sách rồi.”
Duẫn Phong quả thực không dám tin vào chính mắt mình, Độc Cô Bại Thiên nằm trên mặt đất hơi thở ngắt quản nhưng có thể huy nổi khấp huyết thần kiếm trong tay nháy mắt xuyên thủng ngay trái ti hắn.
“Ngươi… ngươi như thế nào có thể động? này… này… đây là vì cái gì?”
“Bất diệt kim thân” Độc Cô Bại Thiên chậm rãi từ dưới mặt đất đứng lên lạnh lùng nói không chút tình cảm.
Độc Cô Bại Thiên hoảng sợ hai mắt mở lớn sau đó tuyệt khí bỏ mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.