Quyển 3 - Chương 25: Truy sát Nam Cung Tiên Nhi
Thần Đồng
23/04/2013
Độc Cô Bại Thiên ngưỡng mặt lên trời hét lớn :
“Điên đảo chúng sinh có thể làm gì ta. Ông trời thì có thể làm gì ta”
Hắn vung tay đánh một chưởng vào cây cổ thụ bên cạnh
“Nam Cung Vô Địch cái lão già trời đánh kia, ngươi đã phá vương thành đế mà còn dám can thiệp vào chuyện phàm trần. Còn Nam Cung Anh Hùng, cái lão hồ ly vô sĩ, lão tử ta nhất định sẽ tóm được ngươi. Nam Cung Tiên Nhi, ngươi hãy chờ đấy. Tốt nhất là ngươi đừng rơi vào tay của ta......”
Hắn đối với Nam Cung Tiên Nhi cực kỳ không có chút cảm tình nào nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng thật sự bội phục nữ nhân này. Nữ nhân này tâm cơ quá thâm trầm, tất cả đều như nằm trong kế suy tính của cô ta. Rồi hắn lại nghĩ tới nữ đệ tử của Thủy tinh trai
“Ai da, ta và cô hãy cứ coi như một giấc mộng. Hy vọng lần sau gặp lại cô không cảm ứng được khí tức của ta. Ha ha...bất quá giấc mộng này thực sự làm người ta phải nhớ mãi a!”
Độc Cô Bại Thiên cứ chầm chậm theo đường cũ quay ra. Hắn hy vọng vận khí mình tốt có thể gặp lại Nam Cung Tiên Nhi. Đúng lúc này, ở phía đằng trước xuất hiện khá nhiều ngọn đuốc, có người nào đó kêu lớn:
“Mau lên, mau bắt dâm tặc. Dâm tặc đang ở phía trước cánh rừng kìa....”
Độc Cô Bại Thiên nghe xong không khỏi chửi rủa Nam Cung Tiên Nhi quá ác độc. Nếu không phải truyền nhân Thủy tinh trai may mắn chạy thoát thì không chỉ một đời bị hủy mà cả Thủy tinh trai võ học thánh địa cũng phải vì đó mà xấu hổ, thậm chí không chừng còn đóng cửa môn phái nữa là.
Hắn cũng không dám ở lâu sợ rủi bị người đang truy bắt dâm tặc làm phiền, vội tìm hướng khác chạy vào thành. Độc Cô Bại Thiên quay trở về địa điểm bí mật của Nam Cung thế gia tại Vọng Nguyệt thành rồi tĩnh lặng chờ ở đó đợi Nam Cung Tiên Nhi quay về.
Nửa giờ, một giờ.......hai giờ đã trôi qua nhưng Nam Cung Tiên Nhi vẫn chưa quay trở lại. Độc Cô Bại Thiên hiểu không thể chờ nữa. Nam Cung Tiên Nhi vô củng giảo hoạt, nhất định là khi truy bắt dâm tặc đã không phát hiện tại hiện trường có mình và thiếu nữ nên đã suy nghĩ bỏ trốn trước. Độc Cô Bại Thiên chỉ còn biết than dài :
“Mẹ nó, cái con nha đầu này thật quá giảo hoạt, chưa gì đã chạy trốn mất rồi”
Độc Cô Bại Thiên giơ chân đá mấy cái vào tường rồi tiến thẳng vào trong. Hắn sử dụng đế cấp thần thức tung hoành như chỗ không người, đem toàn bộ người trong trang viện điểm huyệt hết. Sau đó hắn nổi lửa đột toàn bộ trang viện.
Trong thâm tâm hắn thầm nói:
“Thật xin lỗi các đệ tử của Nam Cung thế gia. Nam Cung Vô Địch từng nói với ta “tại sao ta lại không sinh tại Nam Cung thế gia”. Ta hiện tại cũng chỉ có thể nói với các ngươi là có trách thì chỉ trách sao các ngươi lại sinh ở Nam Cung thế gia. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với mình. Cái này chính là lão gia chủ của các ngươi dạy cho ta đó. Ta muốn tiêu diệt từng lực lượng của Nam Cung thế gia “
Độc Cô Bại Thiên một chút cũng không hối hận về việc của mình
Hắn bắt đầu theo con đường trở về Nam Cung thế gia gần nhất để đuổi theo, cho dù chưa chắc bắt được Nam Cung Tiên Nhi thì nhất định cũng phải làm cho cô ta hoảng sợ một phen. Độc Cô Bại Thiên truy đuổi liên tục ba ngày nhưng Nam Cung Tiên Nhi giống như bốc hơi, một chút tung tích cũng không có. Độc Cô Bại Thiên liền đừng lại trên con đường duy nhất có thể tới Nam Cung thế gia. Hắn không tin rằng Nam Cung Tiên Nhi đã chạy về tới Nam Cung thế gia.
Nơi hắn chọn cách Nam Cung thế gia tới năm mươi dặm, Hắn nhận thấy đây chính là địa điểm tốt nhất. Thứ nhất, đây chính là con đường mà Nam Cung Tiên Nhi nhất định phải đi qua, hơn nữa địa hình nơi đây lại tiện cho việc ẩn thân. Thứ hai, nơi này chính là biên giới phạm vi thế lực của Nam Cung thế gia. Khi chạy tới đây thì nhất định Nam Cung Tiên Nhi sẽ lơ là cảnh giác.
Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ:
“Nam Cung Tiên Nhi ơi Nam Cung Tiên Nhi, ngươi muốn chơi trò tâm lý với ta sao. Đầu tiên xuất kỳ bất ý bỏ trốn. Rồi sau đó tìm một nơi nào đó ở tạm vài ngày đợi sóng gió qua đi thì mới trở về Nam Cung thế gia. Hiện tại ngươi muốn cho lão tử lầm tưởng ngươi đã sớm trở về Nam Cung thế gia sao. Mẹ nó, đợi xem coi lão tử bắt ngươi thế nào......”
Nam Cung Tiên Nhi đúng thật là chưa về tới Nam Cung thế gia. Nàng ta đi quá các thị trấn khác nhau để từ nơi đó lấy từ cơ sở bí mật của Nam Cung thế gia ra hai mươi hảo thủ đi theo hộ tống. Đối với lần truy bắt dâm tặc này, nàng ta thật sự rất nghi hoặc. Nàng không thể tin truyền nhân Thủy tinh cung lại có khả năng chạy thoát bởi vì với dược phấn của mình nàng thật sự rất tự tin. Nàng cũng không tin Độc Cô Bại Thiên có thể phá bỏ cấm kị chi pháp của Điên đảo chúng sinh. Chỉ là với tâm cơ của mình, nàng không tin trên thế gian là không có việc gì không thể, không có việc gì tuyệt đối. Vì vậy, đi trên đường nàng luôn đề phòng cẩn thận.
Ngày thứ tư, Nam Cung Tiên Nhi cuối cùng cũng tới địa điểm mà Độc Cô Bại Thiên đã chọn. Đúng như Độc Cô Bại Thiên suy đoán, khi tới lãnh địa của mình, Nam Cung Tiên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu, Độc Cô Bại Thiên còn nhíu mày suy nghĩ. Nếu như chỉ có một mình Nam Cung Tiên Nhi thì hắn còn có phần chắc ăn bắt giữ, Nhưng hắn không ngờ con tiểu hồ ly này khi về lại dẫn theo cả một đám người đông như vậy. Một lúc sau, khóe miệng hắn nở nụ cười gian xảo, trong lòng hắn thầm nhủ :
“Mẹ kiếp, lão tử ta vừa mới đạt thứ vương cấp cảnh giới, sao ta lại quên mất nhỉ. Lần này xem ra được đập chết nhiều người rồi, hắc hắc .......”
Đám người Nam Cung Tiên Nhi từ từ bước tới nơi mà hắn đang ẩn mình chờ sẵn. Độc Cô Bại Thiên nắm chặt toàn bộ phi đao đã chuẩn bị trước chờ đến khi đám người vừa đi qua. Hắn từ trên cây nhảy xuống, hai tay vung lên. Ánh đao sáng lấp lánh bay thẳng vào đám đông. Tiếng kêu thảm khóc vang lên, bảy người bị đao kích trúng nằm xuống đất. Sau đó, Độc Cô Bại Thiên rút kiếm ra, đế cấp thần thưc1 cường mãnh tức thì phong tỏa lấy từng người. Tiên thiên kiếm khí từ trường kiếm phun ra. Kiếm khí đi tới đâu, nguời chết tới đó. Chỉ trong chớp mắt hắn đã hạ gục sáu người nữa.
Cả đám đông bị Độc Cô Bại Thiên đánh lén , trở tay không kịp. Nam Cung Tiên Nhi vừa nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên thì thật sự kinh hãi. Chính mắt nàng ta nhìn thấy hắn phá bỏ được khỏi cấm chế của Điên đảo chúng sinh, trong thâm tâm càng trỗi lên sự e sợ mãnh liệt. Nhìn mái tóc dài của Độc Cô Bại Thiên tung bay trong gió như một ma thần giáng thế, nàng ta lại liên tưởng đến tình cảnh hắn cùng gia gia Nam Cung Vô Địch đại chiến thần thức. Trong thâm tâm nàng ta lúc này hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu, công phu khinh công được thi triển đến cực hạn, cực tốc bỏ chạy.
Kỳ thật thì công lực thứ vương cấp của nàng ta so với Độc Cô Bại Thiên hai ben ngang ngửa với nhau. Nhưng cái mà Nam Cung Tiên Nhi e sợ chính là đế cấp thần thức mãnh liệt của Độc Cô Bại Thiên. Nàng ta đã từng tận mắt chứng kiến đế cấp thần thức kia đáng sợ như thế nào. Chỉ có điều nàng ta quên mất một điều khi Độc Cô Bại Thiên cùng Nam Cung Vô địch đại chiến thì cả hai người đều đứng yên bất động. Với tu vi của Độc Cô Bại Thiên lúc này căn bản không có khả năng vừa giao tranh vừa tiến hành công kích bằng thần thức mà chỉ có thể sự dụng thần thức lúc đó như một thứ linh giác mẫn tiệp thôi.
Độc Cô Bại Thiên đuổi theo sau lưng Nam Cung Tiên Nhi kiên quyết không tha. Sau lưng là bảy người còn sống sót. Bảy người này quả đúng là to gan lớn mật, dù chết cũng phải truy cản Độc Cô Bại Thiên cho bằng được. Một tiểu công chúa tâm cơ thâm trầm, cơ trí giảo hoạt của Nam Cung thế gia lần đầu tiên phải đào vong khiến nàng ta trong thâm tâm chửi rủa Độc Cô Bại Thiên cả trăm ngàn lần. Nàng ta lấy trong người ra một bao dược phấn, cùng loại với thứ đã dùng để đối phó với truyền nhân của Thủy tinh cung, hất mạnh về phía sau. Chỉ có điều đế cấp thần thức của Độc Cô Bại Thiên lúc này đã sớm đặt toàn bộ lên người cô ta, thu hết những động tác dù là nhỏ nhặt nhất nắm trong lòng bàn tay. Hắn phong bế hô hấp, tốc độ không hề giảm đi mà vẫn giữ nguyên đuổi theo sau.
Hơn hai mươi dặm truy đuổi, cuối cùng Nam Cung Tiên Nhi cũng bị bắt kịp. Độc Cô Bại Thiên giơ kiếm lên trời, cao ngạo nói:
“Nam Cung Tiên Nhi à Nam Cung Tiên Nhi, ngươi đã có từng nghĩ qua hậu quả nếu rơi vào trong tay của ta không?”
“Ui, chết ta rồi, không chạy được nữa”
Nam Cung Tiên Nhi lui dần về phía sau, hai tay đưa sát vào đùi
“Độc Cô đại ca, huynh đuổi theo khiến cho tiểu muội mệt quá. Hai chân của muội như muốn gãy ra rồi”
Thần thái khi nói ra vẻ như đang nũng nịu làm dáng khiến cho người ta nhìn không ra một chút bộ dạng gặp đại địch chút nào.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng cười :
“Thật sao? Vậy đã ta giúp ngươi một kiếm nhé”
Nói xong liền tiến lên phía trước
Nam Cung Tiên Nhi lại lui về phía sau chục bước, trên khuôn mặt lộ nụ cười tươi như hoa :
“Không được, Độc Cô đại ca không được dùng kiếm khi phụ người ta”
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh :
“Nam Cung Tiên Nhi, ngươi mau thu lại Điên đảo chúng sinh đi. Với tu vi của ngươi hiện tại thì thứ đó đối với ta vô hiệu thôi”
Nam Cung Tiên Nhi đưa tay khẽ vuốt tóc, cả người toát lên một mị lực khiến người ta khó chống đỡ
“Độc Cô đại ca quả nhiên trời sinh kỳ tài. Có thể phá bỏ được cấm kị chi pháp trong điên đảo chúng sinh thật khiến cho người ta bội phục”
“Hừm, ta còn nhớ khi lần đầu gặp ngươi, ngươi kiêu ngạo như nữ hoàng. Sao bây giờ lại hạ giọng nhỏ nhẹ với ta như vậy. Hắc hắc....ta thật không biết đệ nhất mỹ nữ Thanh Phong đế quốc, tiểu công chúa của Nam Cung thế gia nếu như ngồi trong Di Hồng viện thì không biết sẽ gây chấn động như thế nào. Hắc hắc......”
Mị lực kinh người từ Nam Cung Tiên Nhi không ngừng tỏa ra
“Độc Cô đại ca, huynh muốn chọc tức muội sao? Muội khi đó chỉ là muốn kiểm tra nhân phẩm của huynh thôi. Sao huynh có thể đem muội so sánh với nơi Di Hồng viện đó được”
“Ngươi quên mất khi ở nhà ngươi ta đã nói gì rồi sao. Sắc đẹp của ngươi kể ra cũng có chút giá trị. Nếu như người vào Di Hồng viện thì ta có thể sẽ ngày ngày chiếu cố đến ngươi”
“Đáng ghét, vẫn còn nhớ tới những lời xấu xa đó sao”
Nam Cung Tiên Nhi như một tiểu nữ hài bé bỏng, giống như nàng ta quên mất người đang đứng trước mặt là một đại địch đáng sợ
“Độc Cô đại ca, muội nhớ huynh đã từng đứng trước mặt gia gia xin cưới muội. Bây giờ muội đồng ý với huynh đó”
“Thật sao. Tiểu công chúa của Nam Cung thế gia đồng ý gả cho ta thì đúng là một chuyện lạ của Thanh Phong đế quốc đó”
Nói xong hắn tiến lên một bước nói:
“Khi xưa chẳng phải ngươi rất ác cảm với ta sao? Sắc mặt ngươi lúc đó xanh rờn, ánh mắt như bốc lửa......”
Nam Cung Tiên Nhi tựa như vô ý lui về sau một bước. Độc Cô Bại Thiên thấy vậy chửi thầm
“Mẹ nó, đúng là một con tiểu hồ ly giảo hoạt mà”
Hắn không ngừng tiến về phía trước nhằm thu hẹp khoảng cách để có thể dùng thần thức công kích. Chỉ có điều nam Cung Tiên Nhi cũng không ngừng lui về sau, căn bản không hề cho hắn cơ hội.
“Độc Cô đại ca, huynh sao lại có thể nói như vậy? Một đứa con gái như ta sao có thể tùy tiện đem việc chung thân đại sự của mình giao phó cho một người không quen biết mà mới chỉ gặp lần đầu như huynh chứ. Nếu như lúc đó ta đáp ứng thì nhất định huynh sẽ khinh thường ta. Bất quá bây giờ ta đã thật sự an tâm. Huynh đúng là một vị anh hùng”
Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi rạng rỡ tràn đầy sự vui mừng thật khiến cho người ta khó mà không thể tin là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.