Quyển 3 - Chương 8: Vụ ẩn phong môn nhân
Thần Đồng
23/04/2013
“Uy, lão phiến tử, để ta giúp lão lên” Độc Cô Bại Thiên vừa cười vừa bước lại.
Lão phiến tử vội ôm chặt lấy Tư Đồ Hạo Nguyệt vừa la lớn “ Không! Để Hạo Nguyệt huynh đệ giúp ta lên, không làm phiền ngươi đâu”
Cuối cùng lão phiến tử cũng được Tư Đồ Hạo Nguyệt đưa lên trên. Khi bọn họ lên tới nơi thì thiếu nữ tuyệt sắc cũng đã rời khỏi. Phía dưới đài lúc này những ai không đủ khả năng thì bắt đầu lục tục kéo về, còn ai đủ thì tiếp tục tiến lên phía trước.
Vụ Ẩn phong quả thật không hổ danh là di chỉ của tiên nhân. Đình đài lâu các, kì hoa dị thảo, nước chảy dưới chân cầu, cánh hạc tung bay…..khiến cho ngươi như chìm trong giấc mộng.
Phụ trách tiếp đãi quần hùng nam đệ tử thì anh tuấn, nữ thì kiều diễm nhìn qua trong như là tiên đồng ngọc nữ khiến cho các thanh niên hiệp sĩ cùng nữ hiệp ai nấy đều phải đưa mắt nhìn bọn họ.
“Vị thiếu hiệp này có phải là Độc Cô Bại Thiên?” Một nam đệ tử anh tuấn từ phía sau cất tiếng hỏi. Độc Cô Bại Thiên quay đầu lại nhìn hắn “ Chúng ta quen biết nhau sao? Ta nhớ là chưa từng gặp ngươi mà”
“Độc Cô công tử đương nhiên là không biết ta. Sự thật từ khi ta hoc nghệ ở đây chưa bao giờ rời khỏi Vụ Ẩn phong. Nhưng một tháng gần đây danh tiếng của công tử gây chấn động cả Thanh Phong, ngay cả Vụ Ẩn phong vẫn thường nghe danh của công tử. Vì vậy tiểu đệ cùng các vị sư huynh thật rất muốn được quen biết với công tử”
Độc Cô Bại Thiên trong lòng thầm nhủ “ Muốn kết giao với ta? Muốn kết giao với một biểu ca giả mạo của Lý Thi thì đúng hơn”. Nghĩ vậy nhưng miệng hắn thì nói “ Vụ Ẩn phong là võ học thánh địa của Hán Đường đế quốc, môn nhân đệ tử không ai là không phải hào kiệt. Huynh đài muốn kết giao với ta thật làm ta cảm thấy như đang trèo cao quá”
“Không, không, là ta trèo cao mới đúng. Tiểu đệ Trịnh Thanh, sau này hy vọng nhờ Độc Cô huynh đệ chiếu cố. Đây tất cả đều là bằng hữu của Độc Cô huynh đệ sao?”
“Không sai, họ đều là bằng hữu của ta” Độc Cô Bại Thiên liền giới thiệu từng người để họ chào hỏi lẫn nhau.
Trịnh Thanh nói” Độc Cô huynh đệ, các vị sư huynh của ta cũng muốn được kết giao với huynh đó”
Độc Cô Bại Thiên cười “ Cao đồ của Vụ Ẩn phong muốn kết giao với ta thật khiến cho ta cảm thấy như được ân sủng vậy. Chỉ là Chiến Thiên tinh nguyên đại hội cũng sắp bắt đầu…..” Nói tới đó nét mặt lộ ra vẻ khó khăn.
“ Oh, oh…không sao đâu. Đại hội bắt đầu không phải là vào ngay việc chính đâu mà đầu tiên còn có mấy vị tiền bối nói vài câu nữa rồi sau đó mới thảo luận vấn đề tinh nguyện thạch thuộc về ai”
Độc Cô Bại Thiên cười “ Nếu đã như vậy thì cung kính chi bằng tuân mệnh”. Nói xong liền quay về ba huynh đệ Tư Đồ cùng bọn ba người lão phiến tử tùy tiện nói vài câu rồi theo Trịnh Thanh tiến vào một căn tịnh xá cách đó không xa.
Phía ngoài tịnh xá trồng không ít câu trúc khiến cho nơi này có một vẻ thanh tĩnh khác hẳn bên ngoài. Ở trong phòng có ba thanh niên, tuổi tầm khoảng hai năm hai sáu tuổi. Bọn họ thấy Độc Cô Bại Thiên tiến lại vội đứng dậy nồng nhiệt nói” Đây phải chăng là Độc Cô huynh đệ chăng?”
Độc Cô Bại Thiên trả lời “ Tại hạ là Độc Cô Bại Thiên”
“Độc Cô huynh đệ quả nhiên là một nhất biểu nhân tài, là rồng trong loài người. Mau mau xin mời ngồi xuống đây”
Trịnh Thanh liền giới thiệu “ Đây là đại sư huynh của ta tên Trương Nhất Bình” Vừa nói vừa chỉ vào thanh niên đứng ở giữa. “Còn đây là ngũ sư huynh Lưu Văn Viễn, lục sư huynh Tiêu Lượng” Nói xong đưa tay chỉ hai người ở bên cạnh
Trương Nhất Bình thân hình có thể coi như không cao lắm, dung mạo anh tuấn, hai mắt phát thần quang khiến cho người ta chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là cao thủ. Độc Cô Bại Thiên trong lòng thầm kinh hãi khi thấy tu vi của người này có lẽ còn cao hơn cả hắn. Lưu Văn Viễn thì thân hình cao lớn, nếu đem so với Độc Cô Bại Thiên thì cũng không kém bao nhiêu, trên người hắn toát ra một khí thế kinh nhân. Tiêu Lượng thì càng nhìn càng giống như một văn sĩ, so với các nam đệ tử của Vụ Ẩn phong thì có phần tuấn mĩ hơn.
Cả đám cứ khách khí qua lại một hồi, sau đó Trương Nhất Bình mới hỏi “ Ta có nghe các sư muội tuần sơn nói Độc Cô huynh đệ đây chính là biểu ca của Lý Thi sư muội, không biết điều này có thật không?”
Độc Cô Bại Thiên thầm chửi “ Tới rồi đây, chỉ là hơi nhanh và trực tiếp quá” miệng thì trả lời “ Không sai, Lý Thi chính là biểu muội xa của ta. Hai nhà chúng ta vốn là thế giao vì vậy so với anh em ruột thì sợ rằng còn thân hơn.”
Trương Nhất Bình cười “ Nếu như vậy thì chúng ta chẳng phải càng thân hơn sao” Xong rồi nói tiếp “ Lý Thi sư muội trời sinh kỳ tài, trong các môn nhân đệ tử là người có võ công cao nhất, thật xứng danh là đệ tử kiệt xuất của Vụ Ẩn phong trong cả trăm năm trở lại đây. Hơn nữa nàng ta còn có một biểu huynh như Độc Cô huynh đệ đây thì sau này hành tẩu giang hồ nhất định có thể vì Vụ Ẩn phong mà dương danh thiên hạ”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Trương huynh nói như vậy thật khiến cho tại hạ cảm thấy xấu hổ quá. Thiên hạ ai cũng biết Vụ Ẩn phong là võ học thánh địa của Hán Đường đế quốc, ai mà không kính ngưỡng chứ. Chỉ đơn giản một tên Độc Cô Bại Thiên ta thì sao có thể làm được gì”
“Độc Cô huynh thật quá khiêm nhường rồi”
“Nghe Trương huynh nói thì biểu muội của ta công lực rất cao làm cho ta cảm thấy thật kì lạ. Nàng ta từ nhỏ đã được sống trong sung sướng, ăn uống chưa hề phải chịu một chút khổ ải nào. Sau này lớn lên mỗi lần tới nhà ta thì giống y như một tiểu thư khuê các. Nàng ta như vậy thì sao có thể tu thành một thân võ công tuyệt kỹ được. Trương huynh nhất định đang nói tốt cho nàng ta trước mặt ta rồi”
Hắn vừa nói vừa quan sát thần sắc của bốn người thì thấy Lưu Văn Viễn và Trịnh Thanh lộ ra vẻ đang rất quan tâm còn Trương Nhất Bình cùng Tiêu Lượng thì vẫn bình thường. Thấy vậy Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ : Lưu Văn Viễn cùng Trịnh Thanh nếu xét về tính trầm tĩnh thì vẫn không bằng Trương Nhất Bình cùng Tiêu Lượng, tâm chí không đủ kiên định. Trương Nhất Bình thì đã lộ hẳn vẻ muốn kết giao nhưng còn Tiêu Lượng thì không hề lộ ra chút ý tứ gì. Không biết vì lẽ gì nhưng Độc Cô Bại Thiên lúc này bỗng có một trực giác là người này không đơn giản như bề ngoài khiến cho hắn có chút phản cảm.
Trương Nhất Bình nói “ Không thể ngờ Lý Thi sư muội lại có một quá khứ như vậy. Ở trên núi nàng sinh hoạt hoàn toàn khác chỉ cần cù khổ luyện võ công, những biểu hiện mà huynh nói có lẽ chỉ thể hiện trước người thân mà thôi.. Trong các đệ tử đồng bối thì võ công của nàng thật đúng là đệ nhất, ngay cả đại sư huynh như ta cũng còn kém nàng ta một chút”
Độc Cô Bại Thiên cười “ Trương huynh không cần phải nói tốt cho nàng ta đâu. Trước đây không lâu ta có gặp nàng ta và cùng với nàng ta tỉ thí vài chiêu. Công lực của nàng ta lúc đó không kém nhưng với các người mà nói thì cũng chẳng lợi hại gì. Kết quả là ta không cẩn thận làm nàng ấy bị thương khiến nàng ta tức giận bỏ đi không từ biệt hại cho cả nhà ta khi ấy phải lo lắng một phen đó.”
Lưu Văn Viễn nói “ Thì ra là như vậy. Thảo nào từ khi Lý Thi sư muội trở về thì cứ buồn phiền không thôi, còn luôn mồm nói “ cái gì Thiên” đáng chết…….” Nói tới đây hắn vội im bặt đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Bại Thiên.
Trịnh Thanh liền tiếp lời “ Độc Cô huynh đệ có điều không biết. Lý sư muội từ nhỏ đã được sư phụ hậu ái, các trưởng lão không tiếc hi sinh công lực bản thân cứ cách một đoạn thời gian thì lại dùng phong công đại pháp phong bế lấy một phần công lực của nàng ta khiến cho nàng ta phải tu luyện dưới áp lực rất lớn. Nhưng một khi có thể đột phá phong công đại pháp của các trưởng lão thì lúc đó công lực cũng sẽ tăng tiến mãnh liệt, vượt lên một cảnh giới mới. Ta nghĩ khoảng thời gian đó có thể Lý sư muội đã bị trưởng lão phong bế công lực, vẫn còn chưa đột phá được. Vì vậy…….”
Trịnh Thanh đột nhiên sực nghĩ là mình nói như vậy chẳng khác nào làm cho Độc Cô Bại Thiên mất hứng vội cải chánh “ Đương nhiên Độc Cô huynh là nhân trung chi long, thắng được Lý sư muội cũng là chuyện thường tình thôi mà”
Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ : thì ra ngày đó Lý Thi bị phong bế công lực. Lần này nhất định là đã đột phá phong công đại pháp của các trưởng lão nên công lực mới tăng tiến kinh người như vậy. Thảo nào khiến cho người ta cảm thấy kì quái khi thấy sự khác biệt lớn chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế. Nghĩ vậy hắn cười nói “ Thì ra là thế. Thảo nào Lý Thi biểu muội cứ nói là ta thật chất không thể thắng được cô ta”
Lúc này, người nãy giờ chưa nói gì là Tiêu Lượng chợt lên tiếng “ Độc Cô huynh là người của Thanh Phong đế quốc sao?”
Nghe thấy hắn hỏi, tim của Độc Cô Bại Thiên như muốn nhảy ra ngoài “ Không sai”
Tiêu Lượng nói tiếp “ Võ công của Độc Cô huynh cao thâm như vậy, thiết nghĩ các trưởng bối cũng không phải là người vô danh. Nhưng ta thật sự chưa từng nghe qua có thế gia nào tại Thanh Phong đế quốc mang họ Độc Cô cả?”
“A, việc này thật ra là một bí mật của nhà ta, ta cũng không tiện nói nhiều. Ta chỉ có thể nói gia đình ta hiện tại đã thoát ly khỏi giang hồ, có thể coi như không còn là người trong võ lâm nữa”
Trên mặt Tiêu Lượng lộ vẻ có lỗi nói “ Độc Cô huynh thật xin lỗi, ta không cố ý”
“ Ha ha….không có chi. Ai mà chẳng có chút tò mò chứ” Độc Cô Bại Thiên cười nói tiếp “ Biểu muội ta tâm cao khí ngạo. Ta vẫn thường cười cô ta nói cô ta nhìn quá cao, không hề để ai vào trong mắt. Coi chừng sau này trở thành một lão bà mà vẫn phải sống một mình” Hắn thấy cả bốn người đều lộ ra vẻ chú ý liền nói tiếp “ Hiện tại thì ta an tâm rồi. Vụ Ẩn phong nhân kiệt địa linh, như các vị huynh đài đây ai cũng là các nhân tài. Ta nghĩ nhất định biểu muội ta sẽ có sự tuyển chọn” Nói xong liền đưa mắt đầy thâm ý nhìn cả bốn người.
Trương Nhất Bình cười nói “ Độc Cô công tử nói chơi rồi. Lý sư muội làm sao có thể nhìn ngó tới bọn ta chứ”
Lưu Văn Viễn nói “ Trong đây chỉ có đại sư huynh là mạnh nhất”
Lúc hắn nói câu đó thì Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy Tiêu Lương nhìn qua đai sư huynh của hắn, trong ánh mắt lấp lánh tinh quang.
Trịnh Thanh nói “ Nói ra không sợ Độc Cô huynh đệ chê cười, trên núi còn có rất nhiều sư huynh đệ đối với Lý sư muội có…..có chút hảo cảm” Vừa nói thì sắc mặt cũng ửng đỏ lên.
Độc Cô Bại Thiên cười lớn nói “ Hôm nay gặp được các vị huynh đệ, trong lòng cảm thấy hối hận sao không thể gặp sớm hơn. Trong thâm tâm ta tự nhiên cảm giác rất thân thiết. Cái cảm giác này rất đặc biệt. Ta nghĩ gì nói đó, ấn tượng của Lý Thi biểu muội đối với các vị cũng không tệ đâu.”
Dứt lời hắn nhìn đám người tự nhủ “ Mẹ nó, nào phải ấn tượng không tệ mà là tốt đến nỗi ta muốn bay bổng lên trời đây”
Hắn nói tiếp “ Ta thân là biểu ca, mặc dù có đôi lần đùa giỡn nhưng lời của ta thì nàng ta vẫn hay dung để tham khảo. Ta thật sự luôn hy vọng biểu muội ta sẽ có một người chồng tốt. Hy vọng các vị huynh đài sẽ không khiến cho ta thất vọng”
Độc Cô Bại Thiên lộ ra vẻ như đang rất thiệt tình làm cho cả bốn người tưởng thật, trong lòng ai nấy cũng đều cao hứng mặc dù không biểu hiện ra mặt nhưng vẫn không che giấu được Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên lầm bầm “ Mẹ nó, chỉ tốn chút nước bọt đã khiến các ngươi cao hứng vậy rồi. Ha ha…. Để coi ‘Lý Thi biểu muội’ đối phó sao đây”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.