Bất Tử Một Phần Hai

Chương 1: Hành lang khách sạn 1

Tây Qua Sao Nhục

10/10/2021

Quyển 1: Hành lang khách sạn

CHƯƠNG 1

"Không vào phải chết"

...

Bóng đêm sâu thẳm, ngân hà lộ khởi.

Yến Nguy nằm trên giường trong phòng ngủ, hai mắt khẽ nhắm, lông mi rậm rạp khẽ run rẩy, phối hợp với sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, đẹp đến mực khiến người ta không thể rời mắt.

Tiếng chuông điện thoại di động liên tục không ngừng vang lên, trực tiếp xuyên thấu qua màng nhĩ của Yến Nguy, xé rách cậu khỏi giấc mộng.

Cậu vẫn có chút mệt mỏi híp mắt, lúc này mới nhìn thấy sắc trời đêm nay —— thế mà cậu lại ngủ từ tối hôm qua, ngủ qua hẳn một ngày?

Điện thoại vẫn đang rung.

Rõ ràng đã ngủ thật lâu nhưng Yến Nguy vẫn hơi mệt mỏi. Gió đêm từ khe cửa sổ chưa đóng thổi vào lướt qua hai má cậu, lúc này mới khiến cậu tỉnh táo một chút.

Yến Nguy nhìn thoáng qua tên trên điện thoại —— là người bạn tốt chuyên nghiên cứu tâm lý học của cậu.

Cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt, nhanh chóng đứng dậy rửa mặt một lần, sau đó vừa cầm điện thoại di động nhận điện thoại, vừa đi tới bên cửa sổ, muốn thổi gió để mình thoát khỏi cơn buồn ngủ.

"Làm gì?" Cậu lười biếng dựa vào cửa sổ, quả nhiên ở trong gió nhẹ chậm rãi tỉnh táo lại.

Giọng nói của bạn thân truyền đến từ đầu dây bên kia: "Sao ban ngày gọi điện thoại cho mày không ai nghe máy?"

"Ngủ rồi."

"Mày cũng biết ngủ quá ha!?"

"Có thể là gặp ác mộng có mày ở đây."

"..." Đối phương nghẹn một chút, lúc này mới nói: "Yến Nguy, tao nói với mày, viện chúng tao gần đây nhận được một hạng mục mới, mau dùng chỉ số thông minh của mày giúp tao phân tích phân tích có được không?"

Gia cảnh Yến Nguy tốt, nhưng gia phong nghiêm cẩn lại sinh ra phản cốt của cậu, hết lần này tới lần khác quá phận, chuyện mới mẻ kích thích làm không ít, chuyện kỳ quái cũng làm thêm một đống.

Nghề nghiệp tự do đã lâu, muôn hình muôn vẻ, đủ loại người cậu đều đã gặp qua, năng lực nhìn người càng lúc càng thuần thục.

Tuy rằng cậu không phải người trong nghề ngành tâm lý học, nhưng cậu luôn có thể nhìn thấu lòng người, gãi đúng chỗ ngứa, phân tích mọi chuyện rõ ràng sạch sẽ. Theo thời gian, người bạn này của cậu có vấn đề vẫn luôn luôn tìm cậu để nhờ phân tích.

Cậu thấy nhưng không thể trách, khẽ cười một tiếng: "Không được."

Bạn thân: "... Ba ba!!"

"Vậy thì mày mau nói đi. Quy tắc cũ, đừng nói với người khác rằng tao tham gia vào phân tích."

Đối phương vội vàng nói: "Biết biết, mày không thích nổi bật, không thích bị người ta chú ý, tao cam đoan sẽ không nói cho người khác biết! Là như này, gần đây có một hiện tượng tâm lý học mới trong ngành. Đột nhiên có một số người xuất hiện ảo giác giống nhau, bọn họ nói tùy thời gian địa điểm họ sẽ nhìn thấy một tòa nhà màu đen cao chót vót..."

Yến Nguy nghe, tựa vào cửa sổ phòng ngủ, chán nản nhìn về phương xa.

"...... Mặc kệ bọn họ đi tới đâu, chỉ cần tùy tiện nhìn xung quanh thì đều có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng kia, hơn nữa theo thời gian trôi qua, tòa nhà kia càng ngày càng gần, dường như đang gọi bọn họ đi vào. Ngày hôm qua, tao đã hỏi một bệnh nhân bị ảo giác, người nọ nói rằng tòa nhà đã ở trước mắt anh ta, anh ta sợ hãi không dám đi vào. Kết quả là, mày biết không? Cái người bệnh vừa tự sát ban nãy! Giống như những người khác có được ảo giác này lúc trước, đều tự sát..."

Ánh mắt Yến Nguy chợt dừng cách đó không xa.

Giọng nói của người bạn thân vẫn tiếp tục: "... Rất nhiều người đều nói bọn họ nhìn thấy ảo giác này, có người nói không dám đi vào, không bao lâu sau loại người này đều tự sát, phương thức tự sát còn vô cùng kỳ quái. Một số người khác nói rằng họ muốn đi vào xem, và sau đó những người như vậy hoặc là tai nạn hoặc là mất tích. Tao cảm thấy đây chắc chắn là một loại bệnh tự tử mới, những người muốn tự tử sẽ xuất hiện ảo giác này ——"

Ánh mắt Yến Nguy vẫn dừng ở phía trước, cậu cắt ngang lời bạn thân, ngữ điệu bỗng chìm xuống: "Không phải ảo giác."

"A?"

"Tòa nhà đen kịt? Biết nó cao bao nhiêu không?"

"Bệnh nhân nói không nhìn thấy, đỉnh tòa nhà xuyên thẳng vào trong mây, cao không lường được."

"Có cửa sổ không?"

"Có, nhưng không thể nhìn thấy bên trong cửa sổ, cửa sổ cũng là màu đen. Mày nghĩ đến cái gì sao? Alo?...... Alo? Yến Nguy? Yến Nguy vẫn còn ở đó chứ?"

Yến Nguy trong lúc nhất thời không nói gì.

Nhà cậu ở trong tòa nhà cao tầng, ngày thường nhìn ra ngoài cảnh đêm của thành phố đều ở trong tầm mắt.

Nhưng bây giờ, trước mắt cậu là tòa nhà đen kịt cao chót vót che khuất hơn phân nửa tầm mắt ở phía trước.

—— Giống hệt với miêu tả của bạn thân, cao chót vót, tòa nhà màu đen.

Hiện tượng kỳ lạ vừa rồi còn xuất hiện trong miệng người khác giờ lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu. Yến Nguy giơ tay lên, dùng sức dụi dụi mắt, xác nhận nhiều lần rằng tòa nhà này nằm ngay trước mắt cậu.

Yến Nguy vẫn mở điện thoại, di chuyển điện thoại di động đến trước mặt, tìm kiếm một lượt những từ liên quan.

Ngoại trừ mấy tin đồn thông thường như tin vỉa hè, cùng với thông tin về bối cảnh không khác lắm với thông tin bạn thân đưa cho thì không còn tin tức gì khác.

Sự việc liên quan đến chính mình, Yến Nguy ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, từ đầu đến cuối suy nghĩ lại một lượt về chuyện tòa nhà mà bạn thân vừa nói.

Cậu chắc chắn rằng mình không có khuynh hướng muốn tự sát.

Những "bệnh nhân" sau khi nhìn thấy tòa nhà, nhiều người đã tự tử, một phần nhỏ nói rằng những người đi vào đều biến mất...

Nếu như không phải do muốn tự sát mới nhìn thấy "ảo giác", mà là bởi vì nhìn thấy tòa nhà màu đen này nhưng không đi vào cho nên mới phải "tự sát theo cách vô cùng kỳ quái"?

Những người nói muốn đi vào, có lẽ họ thật sự đã đi vào, sau khi đi vào đó có xảy ra chuyện gì hay không, có người vẫn còn tử vong, có người còn chưa đi ra, do đó mất tích.

Cậu ngay lập tức đi đến kết luận.



Chỉ có "bệnh nhân" mới có thể nhìn thấy tòa nhà kia, vì vậy những người khác không thể nhìn thấy chỉ đơn giản là do không thể giúp đỡ.

Sau khi nhìn thấy tòa nhà này, không vào sẽ phải chết.

Nhưng nếu đi vào...

"...... Alo, alo? Yến Nguy vẫn còn ở đó chứ?"

Yến Nguy lấy lại tinh thần.

Cậu chưa bao giờ là một người bị cảm xúc chủ đạo, nếu sự việc đã phát sinh, cậu sẽ không rối rắm trong cảm xúc vô dụng mà chỉ trực tiếp bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải quyết.

Yến Nguy chậm rãi tiếp nhận tình cảnh của mình lúc này, nhẹ giọng mở miệng nói: "Tao vẫn đang nghe đây. Vừa nãy mày nói..."

Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, ánh mắt ngưng tụ, trong đôi mắt màu trà nhạt, kinh ngạc dần dần tản đi thay vào đó là hứng thú khiêu chiến: "Người không đi vào đều tự sát, mà người nói muốn đi vào, tuy rằng có một bộ phận cũng đã chết, nhưng vẫn còn có một số người mất tích?"

"A đúng vậy, làm sao vậy?"

Yến Nguy lẩm bẩm nói: "Nói cách khác, có một số người sẽ nhìn thấy tòa nhà màu đen này và những người nhìn thấy nó nếu đi vào có thể sẽ không chết."

"Rốt cuộc mày đang nói cái gì vậy?"

Trong màu sắc đẹp đẽ của thành thị, tòa nhà cao tầng cắm thẳng vào đám mây vô cùng rõ ràng, một mảnh tối đen như mực, dường như muốn đem ánh sáng xung quanh hấp thụ hết.

Nó rất gần Yến Nguy, giống như ở đối diện tòa nhà của cậu.

Tòa nhà màu đen lặng im đứng ở đó, mà người đi qua đi lại dường như không phát hiện nó, chỉ có Yến Nguy nhìn thấy thật rõ ràng.

Có lẽ là màu đen trước mặt quá mức âm trầm, trong nháy mắt Yến Nguy cảm thấy gió thổi qua đều âm u lạnh lẽo. Cậu hơi run rẩy một chút, xoay người cầm lấy quần áo trên móc mặc lên.

Cậu khoác áo khoác, ung dung quấn khăn quàng cổ, trong tiếng nghi hoặc của người bạn thân ở đầu dây bên kia mở miệng nói: "Không phải ảo giác, bởi vì tao cũng thấy nó. Nếu người không nhìn thấy bất lực, vậy thì tao tự mình đi vào giải quyết. Nếu như tao 'tự sát' thì mày hãy nhớ kỹ rằng đây không phải là ảo giác. Còn nếu như tao còn sống thì nghiên cứu của mày sẽ có câu trả lời."

Yến Nguy cúp máy.

Tòa nhà màu đen kia dường như cũng nhìn thấy cậu, đợi đến khi Yến Nguy đi xuống dưới lầu, tòa nhà nọ đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt cậu, cứ như ở trong thành thị rộng lớn này đột nhiên di chuyển về phía trước mấy trăm mét.

Cả người nó tối đen, không có bất kỳ trang trí gì, chỉ có mỗi tầng cửa sổ tối đen như mực lộ ra đây là một tòa nhà cao không thể đo.

Mà ở tầng dưới cùng, trước mặt Yến Nguy, một cánh cửa đã mở ra, đối diện với cậu.

Cánh cửa này vẫn còn rất tối, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Đèn đường xung quanh tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp nhưng không hề xua tan bóng tối của tòa nhà.

Yến Nguy ngẩng đầu, đứng ở bên đường lẳng lặng nhìn.

Cậu là một người đàn ông cực kỳ lý trí.

Nếu đã thấy được cái này không vào thì sẽ chết, cậu sẽ ở trong thời gian ngắn nhất tìm kiếm giải pháp tối ưu.

Đó là đi vào.

Một lúc lâu sau, cậu hít sâu một hơi, nhấc chân, xuyên qua đám người không hề có cảm giác gì xung quanh, áo gió theo bước chân khẽ lay động, cậu chậm rãi bước vào trong tòa nhà tối đen, đâm đầu vào trong bóng tối.

-

[Chào mừng bạn đến với phó bản trong tòa nhà.]

[Trong tòa nhà có chín mươi chín tầng, mỗi tầng đều là một phó bản ngẫu nhiên, trong phó bản có người chơi, NPC và BOSS phó bản, chế độ chủ yếu là linh dị khủng bố. Ban đầu người chơi sẽ bắt đầu từ tầng một, sau đó lên đến đỉnh để hoàn toàn sống sót và rời đi, cũng đem khả năng thu được trong tòa nhà về thực tế. ]

[Có hai cách để leo lên lầu: thứ nhất, thông qua manh mối trong phó bản, phá giải phó bản, tìm được cầu thang lên lầu, còn sống leo lên cầu thang là thành công lên lầu; thứ hai, tiêu diệt tất cả BOSS trong phó bản, tự động thông quan. ]

[Người chơi có giá trị cơ bản: chỉ số cơ thể, lực cảm giác.]

[Chỉ số cơ thể đại diện cho khả năng chiến đấu và chất lượng thể chất của người chơi, lực cảm giác đại diện cho suy đoán và cảm nhận của người chơi về nguy hiểm và ma quỷ. Ngoại trừ giá trị cơ bản do người chơi mang theo, khi hoàn thành phó bản cùng với chi nhánh trong phó bản đều có cơ hội đạt được chỉ số cơ thể và gia tăng lực cảm giác. Thông quan phó bản sẽ có phần thưởng điểm, điểm tích lũy có thể mang lại cho bạn tất cả mọi thứ.]

[Tất cả thông tin của người chơi được lưu trữ trong nhẫn đen, nếu cần thiết, có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.]

[Phó bản tầng số: tầng một.]

[Địa điểm phó bản: Hành lang khách sạn.]

[Dữ liệu người chơi hiện tại: Chỉ số cơ thể 4, Lực cảm giác 26, Tầng số 0, Điểm 0.]

[Người chơi đã đến đông đủ, phó bản mở ra.]

[Trong phó bản, người chơi không thể tự giết lẫn nhau.]

[Yêu cầu tất cả người chơi hoạt động theo hướng dẫn của NPC, dựa vào khả năng của mình, sống sót trong phó bản và tìm thấy "cầu thang". Nếu vi phạm, sẽ tự chịu hậu quả.]

[Xin lưu ý rằng trong phó bản có thể chết bất cứ lúc nào, hình phạt cho sự thất bại trong phó bản chỉ có một: cái chết.]

Thanh âm hai chữ "cái chết" kéo dài cực dài, tiếng vọng vang vài lần qua lại ở bốn phía, âm thanh mờ ảo âm u lúc này mới cùng bóng đen trước mắt tản đi.

Yến Nguy cảm giác trên tay mình dường như xuất hiện một chiếc nhẫn, trước mặt trôi nổi một cửa sổ nhỏ, ghi lại tin tức giọng nói âm trầm vừa rồi nói qua.

Căn cứ vào thông tin vừa rồi giọng nói này truyền cho cậu, cửa sổ này tên là bảng thông tin, tất cả thông tin đều có thể nhìn thấy trên bảng điều khiển này. Mà chiếc nhẫn màu đen đột nhiên xuất hiện trên tay cậu chính là phương tiện tiếp xúc với bảng thông tin, cậu chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua chiếc nhẫn, bảng thông tin sẽ bật ra trước mặt hoặc là trong đầu cậu.

Cậu nhìn lướt qua mặt tiếp xúc, còn chưa kịp nhìn kỹ, tin tức đã lui vào trong chiếc nhẫn đen trên tay cậu.

Xung quanh chợt long trời lở đất, ánh sáng chậm rãi hiện lên trước mắt Yến Nguy.

Cậu nhíu mày, theo bản năng giơ tay lên che mắt.

Một lát sau, cảm giác khó chịu do ánh sáng mạnh mang đến chậm rãi biến mất. Yến Nguy buông tay che mắt, lúc này mới phát hiện mình đã đến một nơi hoàn toàn mới.

Đèn thủy tinh trên trần nhà chậm rãi chuyển động, tán xạ ra ánh sáng rực rỡ trong suốt. Các bức tường hai bên xung quanh được treo vài tấm gương và bức chân dung trang trí, càng làm nổi bật nơi vô cùng rộng lớn này.

Đây là sảnh đợi của một khách sạn.



Mà cũng giống như cậu, ở bên trong đại sảnh khách sạn này còn có tám người, nam nữ khác nhau, bao gồm cả cậu tổng cộng có chín người.

Những người còn lại cũng nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc hoặc là nghi hoặc, hoảng sợ bất an đánh giá đại sảnh khách sạn chỉ có chín người bọn họ, yên tĩnh mà trống trải. Yến Nguy vừa mới xuất hiện, mấy người kia ít nhiều đều nhìn về phía cậu, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ đánh giá, cũng có người vừa mới đảo mắt liền lộ ra ánh mắt có chút kinh diễm, ánh mắt vẫn dính chặt vào trên mặt Yến Nguy.

Yến Nguy chán ghét ánh mắt không lễ phép này, cũng may những tầm mắt này cũng không duy trì được bao lâu. Những người này đều đang đánh giá bốn phía, so với đánh giá cậu, bọn họ biết rõ đến tột cùng là ở nơi nào quan trọng hơn.

Yến Nguy nhìn quanh bốn phía, suy tư "lên lầu", "người chơi", " hành lang khách sạn " vừa nghe được, đã đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cậu và tám người chơi khác hiện đang ở trong "hành lang khách sạn" này.

Có một số người chơi đang nói chuyện.

"...... Nó ở đâu? Tôi nghĩ rằng tòa nhà màu đen kia là một ảo ảnh, đi vào chắc chắn sẽ không có gì! Tại sao trong nháy mắt lại xuất hiện ở chỗ này??"

"Vốn dĩ tôi không muốn đi vào nhưng tòa nhà kia cách tôi càng ngày càng gần, sau đó trực tiếp xuất hiện trước mặt tôi, tôi không để ý liền tiến vào..."

Một người phụ nữ tóc ngắn thậm chí còn khóc lên: "Tại sao không thể ra ngoài... Điện thoại di động cũng không liên lạc được... Tôi muốn trở về..."

Cũng có người coi như bình tĩnh: "Giọng nói kia nói phải tìm được cầu thang mới có thể đi ra ngoài, cầu thang là cái gì? Nó ở đâu? "

"......"

"Cậu... Cũng là do nhìn thấy một tòa nhà màu đen mà đi vào sao?" Có người hỏi Yến Nguy, trong lời nói mang theo một tia kỳ vọng: "Lúc cậu đi vào, vài phút sau cũng không có người mới, chắc là người cuối cùng. Chúng tôi xuất hiện ở đây sau đó nhìn thấy một số người liên tục xuất hiện, điện thoại di động không có tín hiệu, cửa cũng không mở được, hàng chục phút không biết đã xảy ra chuyện. Cậu có biết gì về nơi kỳ lạ này không? Cậu có biết cách ra ngoài không?"

"Tôi không biết." Yến Nguy lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua —— quả thật không có tín hiệu.

Người chơi kia tỏ ra thất vọng.

Yến Nguy cất điện thoại di động, đi tới phía cửa khách sạn đẩy cánh cửa đang đóng chặt.

Quả nhiên giống như người chơi này nói, cửa lớn không thể đẩy ra được, giống như có một sức mạnh gì đó chặn cửa lại.

Cậu cũng không tiếp tục cố gắng vô nghĩa, quay trở lại quầy lễ tân. Một đám người chơi hoảng hốt suy đoán hỏi thăm, ngoại trừ Yến Nguy bình tĩnh quan sát bốn phía, còn có một người đàn ông tóc màu bạc từ đầu đến cuối không nói một lời.

Người này một mình đứng ở một bên, hơi tựa vào quầy lễ tân khách sạn, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.

Hắn đeo một cặp kính gọng bạc, màu tóc là một màu bạc lãnh đạm, dáng vẻ nhã nhặn sạch sẽ. Nhưng che dưới tròng kính là đôi mắt hờ hững lạnh thấu xương, tâm tình không gợn sóng. Đây là một gương mặt bất kể đi tới đâu cũng viết lên dòng chữ người lạ chớ quấy rầy, màu tóc sẽ càng bị người qua đường chú ý khi đi ra bên ngoài, nhưng Yến Nguy nhìn lại thấy thuận mắt.

Nhận thấy tầm mắt của Yến Nguy, người đàn ông chợt ngước lên nhìn vào tầm mắt của cậu. Nhưng người này không có phản ứng gì cả, chỉ trong chốc lát liền thu hồi ánh mắt lãnh đạm.

Trước sau như một, vô cùng cao lãnh.

Yến Nguy: "..."

Cậu cười nhạo ở trong lòng một tiếng, cũng đồng dạng làm ra bộ dáng không thèm để ý chút nào thu hồi ánh mắt.

Lúc này, thang máy ở đầu hành lang nằm cạnh đại sảnh khách sạn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm, đeo nơ đi về phía bọn họ.

Người đàn ông trẻ tuổi này sắc mặt tái nhợt, gầy gò đến mức mặc quần áo đuôi tôm hắn mặc trên người có chút lỏng lẻo, hai má hắn siết chặt, hốc mắt lõm xuống, giống như toàn thân gầy gò chỉ còn lại da và xương. Đây rõ ràng không phải là một người chơi.

Cái gọi là phó bản này căn bản không cho bọn họ thời gian thở dốc đã bắt đầu rồi.

"Cuối cùng các vị khách cũng đến đông đủ." Người đàn ông gầy gò mỉm cười với bọn họ, giơ ngón tay chỉ vào hành lang nơi hắn tới: "Tôi là nhân viên phục vụ ở đây, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng bữa tối cho mọi người, mời các vị theo tôi đến nhà ăn dùng cơm. Sau khi ăn xong bữa tối thì dừng chân ở đây và ngày mai bắt đầu đi tham quan triển lãm tranh."

Tuy rằng nhân viên phục vụ đang cười, nhưng giọng nói kia giống như giếng cạn không có sóng, trong giọng nói khàn khàn không có bất kỳ ngữ điệu phập phồng nào.

Giọng nói như vậy quanh quẩn ở đại sảnh khách sạn, càng lộ vẻ âm u đáng sợ.

Trong tám người chơi còn lại, ngoại trừ người đàn ông tóc bạc thần sắc lạnh nhạt vẫn tựa vào quầy lễ tân, thì có người thậm chí còn hoảng sợ lui về phía sau vài bước, muốn tránh xa người phục vụ quỷ dị này một chút.

Có một người chơi đứng bên cạnh Yến Nguy đã lộ rõ vẻ sợ hãi, hắn lui về phía sau vài bước nói: "Bữa tối gì tôi không biết, trước tiên anh nói cho tôi biết đây là nơi nào đi, vì sao chúng tôi không ra ngoài được? Cứ để chúng tôi đi với anh như vậy, ai biết được sau khi vào sẽ có cái gì? Tôi không đi."

Nụ cười tiêu chuẩn trên khuôn mặt của nhân viên phục vụ đột nhiên biến mất.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, đôi mắt lõm xuống âm trầm nhìn người chơi đang la hét, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Anh nói cái gì vậy? Anh không đến nhà ăn à?"

Ánh mắt Yến Nguy đông cứng lại

Cậu quay lại, thấy người phục vụ đã đi đến chỗ người chơi kia.

Hiện tại tình huống không rõ ràng, cậu không muốn vì một người liều lĩnh mà xảy ra bất cứ điều gì, bèn thì thầm với người chơi kia: "Đầu tiên anh bình tĩnh lại, chúng ta phải chấp nhận thực tế ngay lập tức. Tòa nhà đã nói không nên chống đối lời NPC, anh làm như vậy chỉ mang đến hậu quả nghiêm trọng thôi..."

Người nọ bị nhân viên phục vụ tới gần dọa sợ, cuống quít lui về phía sau vài bước: "Tôi không đi ——"

Giọng nói của hắn dừng lại.

Nhân viên phục vụ gầy như que củi chợt nâng đôi tay gầy gò lên, dễ dàng bẻ gãy cổ người chơi kia. Máu tươi bắn tung tóe, ngoại trừ nhân viên phục vụ ra tay thì không có người chơi nào dính máu. Nhưng xung quanh vẫn lập tức vang lên tiếng thét chói tai của mấy người chơi khác.

"A ——!!!"

Yến Nguy không phát ra tiếng.

Ánh mắt của cậu dừng lại trên chiếc gương ở hai bên đại sảnh khách sạn.

Gương phản xạ ánh sáng rực rỡ phát ra từ đèn chùm, chiếu ra bóng dáng của chín người chơi bao gồm cả cậu. Ngoài ra, không còn bóng người nào khác.

Gương không chiếu ra bóng dáng của nhân viên phục vụ.

Gã này căn bản không phải là con người.

Hình ảnh trong gương chiếu ra, cổ người chơi vừa rồi không phối hợp dường như là bị một vật hoàn toàn vô hình vặn gãy, máu tươi văng tung tóe, chảy đầy đất. Còn mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, đầu "rầm" một tiếng lăn xuống đất, thân thể không đầu lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp ngã xuống, máu tươi ở cổ giàn giụa, mạch máu đứt gãy.

Mà trước mặt người chơi vừa bị bẻ gãy cổ lại... trống rỗng không có gì.

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Tử Một Phần Hai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook