Chương 6: Hành lang khách sạn 6
Tây Qua Sao Nhục
10/10/2021
"Được, điểm tâm phế vật của anh, cậu ấy sẽ không hỏi nữa."
...
Khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào mắt, "Cao Minh" lập tức phát ra tiếng kêu kịch liệt thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết này lại là giọng của một người phụ nữ!
Hơn nữa trên mắt phải bị đâm thủng của "Cao Minh", thứ chảy xuống không phải là máu đỏ tươi, mà là chất lỏng màu đen âm trầm dày đặc. Giống hệt với "máu tươi" chảy xuống của người phụ nữ trong bức chân dung bị Yến Minh Quang chọc thủng mắt ở phòng số 5.
Đây là máu của người trong bức tranh.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương chỉ kéo dài một lúc, thiếu nữ không mắt trước mặt Yến Minh Quang chợt biến mất, mà "Cao Minh" thì lại biến thành bộ dáng của thiếu nữ kia.
Thiếu nữ không mắt cầm kéo đứng ở cửa, mắt phải bị một con dao chọc vào, chất lỏng dày đặc u ám chảy xuống. Nhưng chỉ một lát sau, từng tấc từng tấc trên người cô ta vỡ vụn, dao của Yến Minh Quang rơi xuống đất "leng keng" một tiếng, thiếu nữ không mắt cứ như vậy mà dần dần biến mất.
Mà trong phòng tranh, tất cả những hỗn độn trong lúc đánh nhau vừa rồi tạo ra cũng biến mất hầu như không còn, giá vẽ vẫn dựng thẳng ở đó, trên mặt đất rải rác vô số bức chân dung.
Cửa phòng tranh cũng không mở như lúc trước Yến Nguy và Yến Minh Quang nhìn thấy. Không biết từ lúc nào cửa phòng tranh đã bị đóng lại, mà thứ dán trên cửa chính là bức tranh thiếu nữ cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ!
Trên bức tranh, hốc mắt thiếu nữ trống rỗng bị thủng một cái lỗ, nó đang dần dần mở rộng, từng mảnh giấy vụn bắt đầu rơi xuống.
Yến Minh Quang đi lên trước, lấy lại dao của hắn trên mặt đất, đơn giản nói: "Ảo giác."
"Đúng" Yến Nguy cười cười: "Không phải ảo giác bắt đầu từ phòng tranh này, mà là từ sau khi chúng ta chọc thủng bức chân dung trong phòng số 5 đã bắt đầu ảo giác. Ngay từ đầu, Cao Minh đến gọi chúng ta là giả mạo."
Ngay từ đầu Yến Nguy đã cảm thấy "Cao Minh" này có gì đó không đúng, về sau "Cao Minh" bảo bọn họ chạy, mà trong mục tiêu của thiếu nữ không mắt chưa từng có "Cao Minh", Yến Nguy hoàn toàn hiểu được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Khi rời khỏi nhà hàng, họ đã nói với Cao Minh rằng họ sẽ trở về phòng trước. Nhưng vừa rồi khi Cao Minh giả đến gọi bọn họ, nói là "thế mà còn ở trong phòng", không giống như là biết kế hoạch của bọn họ.
Hơn nữa, Cao Minh giả sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, kính trượt xuống cũng không có cảm giác, đây rõ ràng là người trong tranh không có huyết sắc mà con người có được. Cô gái trong bức tranh không có mắt, vì vậy cô không có cảm giác về kính đang trượt xuống.
Yến Nguyễn nói ngắn gọn kết luận: "Cô gái cầm kéo trong bức tranh này biến thành dáng vẻ của Cao Minh, xuống lầu gọi chúng ta còn ở trong phòng cùng đến phòng tranh ở tầng trên. Chúng ta không thấy vấn đề gì ở bên ngoài cửa, nhưng khi chúng ta bước vào phòng tranh này, cô ấy đã đóng cửa lại và tạo ra ảo giác. Cho nên công kích của anh vô dụng, không phải bởi vì do cô ấy không có mắt, mà là bởi vì thứ mà anh công kích vốn là giả, còn chân thân của cô ấy đang ở cửa."
Yến Nguy ngồi xổm xuống, cúi đầu, nhìn thoáng qua mảnh vỡ thiếu nữ không mắt phiêu tán trên mặt đất: "Anh nói không giống với lần trước anh bị công kích, lần trước là anh bị kéo vào thế giới trong tranh, lần này lại là người trong tranh đi ra —— tôi cảm thấy không hợp lý. Nếu như người trong tranh thật sự có thể tùy ý đi ra công kích người khác, thì nhiều bức chân dung như vậy, chúng ta đã sớm chết sạch, tôi cảm thấy bọn họ không thể giết người ở bên ngoài tranh."
"Thiếu nữ không mắt kia nhìn qua mạnh như vậy, nhưng mỗi lần phi kéo đến đều vừa vặn để cho tôi tránh thoát. Mới vừa rồi cái gọi là trò chơi khiến chúng ta chọn một người bị móc mắt cũng vậy, còn có cố ý công kích kéo vào người tôi cũng thế, đều là thủ thuật che mắt, chỉ là vì ép chúng ta 'chạy trốn'."
Chỉ cần chạy ra cửa thì bức tranh dán trên cửa mới có tác dụng, bọn họ sẽ không chạy ra khỏi phòng tranh mà ngược lại sẽ... Chạy thẳng vào bức tranh của cô gái cầm kéo.
Thiếu nữ không mắt ở bên ngoài tranh không thể giết người, nhưng trong tranh, lại là ba ba trong vại!
Lúc ấy, bất kể là bọn họ liều mạng cùng ảo giác cho đến khi tiêu hao hầu như không còn, hay là nghe "Cao Minh" – cũng chính là thiếu nữ không có mắt thật sự —— rời đi, từ đó một đầu chui vào trong tranh, đều sẽ trở thành con mồi bị thiếu nữ không mắt bắt được.
Mà chỉ có giết Cao Minh giả đứng ở cửa, cũng chính là giết thiếu nữ không có mắt chân chính thì bọn họ mới thật sự thoát hiểm.
Yến Nguy cầm lấy mảnh vỡ của bức chân dung trên mặt đất, tùy ý quan sát một chút, trong miệng nói: "Tuy rằng công kích với chúng ta đều là ảo giác, nhưng nếu như không có anh thì với chút thân thủ này của tôi, có thể giây đầu tiên cô ta xuất hiện tôi đã chạy ra ngoài rồi."
Yến Nguy biết rõ mình là người như thế nào. Cậu luôn thích trực tiếp nhìn thấu lòng người, nhưng cũng bởi vậy, tuy rằng đối với người khác đều là mặt cười đối đãi, nhưng nếu nói ai có thể thật sự để cho cậu buông bỏ tất cả đề phòng, lại rất khó.
Nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy Yến Minh Quang, liền cảm thấy người này nhất định rất đáng tin cậy.
Cho nên thời điểm thiếu nữ không mắt xuất hiện, đối với Yến Minh Quang có thể ngăn cản đối phương Yến Nguy cơ bản không có bất kỳ nghi ngờ gì.
"Cảm ơn." Cậu nói: "Anh cũng giỏi hơn bọn họ nghĩ." "Có thể cùng quỷ quái lượn vòng lâu như vậy, cũng không rơi vào thế hạ phong.
Yến Minh Quang bỏ con dao gấp vào trong túi, một tay nhét túi, sống lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó. Kính gọng bạc vẫn vô tư đặt trên sống mũi của mình, áo khoác màu đen tinh khiết gọn gàng như mới.
Vừa rồi hắn cùng ảo giác thiếu nữ không mắt đấu một lúc lâu, nhưng lại nhìn không ra chút chật vật nào.
Hắn nhìn Yến Nguy, hai mắt dưới kính khẽ động.
Yến Minh Quang: "Tôi cũng cảm ơn cậu đã chỉ ra mấu chốt."
Yến Nguy khẽ cười một tiếng.
Thật ra với lực của Yến Minh Quang, nếu như không có người chỉ ra, thì Yến Minh Quang cùng ảo giác đấu đã lâu, mà Cao Minh giả vẫn còn ở cửa, chung quy Yến Minh Quang vẫn có thể phát hiện điểm không thích hợp.
Nhưng vì cậu mà Yến Minh Quang có thể tranh thủ thời gian tự hỏi lý trí, còn cậu vì Yến Minh Quang có thể tiết kiệm tiêu hao công phu thể lực, cũng coi như trung hòa lẫn nhau.
Yến Nguy lật qua những mảnh vỡ này, cảm giác không nhìn ra gì, đang định đứng dậy chợt nhìn thấy dưới mảnh vỡ, tầng tầng lớp lớp bức chân dung phía trên cùng che đậy hoàn toàn, có một bức chân dung cực kỳ bất đồng.
Đó là một bức chân dung của một người đàn ông!
Yến Nguy vội vàng quét sạch mảnh vỡ ở trên, lấy bức chân dung người đàn ông ra, đứng lên.
Cùng lúc đó, trong đầu Yến Nguy cùng Yến Minh Quang đồng thời vang lên âm thanh nhắc nhở của tòa nhà.
[Xin chúc mừng người chơi đã phá vỡ hoàn toàn mối nguy hiểm phòng tranh và nhận được phần thưởng dữ liệu bổ sung: chỉ số cơ thể 1 điểm.]
Trong nháy mắt này, Yến Nguy cảm nhận được tố chất thân thể của mình so với trước kia dường như tốt hơn rất nhiều. Nếu như là bây giờ thiếu nữ không mắt ném kéo đến, thì không dựa vào Yến Minh Quang, có lẽ chính cậu cũng có thể tránh thoát một hai cái.
[Xin chúc mừng người chơi đã nhận được đạo cụ trong phó bản: một bức chân dung tự họa của chủ khách sạn. Đạo cụ này là đạo cụ manh mối, yêu cầu người khéo léo sử dụng, cố gắng giữ gìn.]
[Bởi vì người chơi vừa giẫm lên chân dung tự họa quý giá của chủ khách sạn, có được debuff vẫn giữ được trong phó bản này, hiệu quả không thể loại bỏ: "Uống nước lạnh đều nhét kẽ răng*". Dưới tình huống quỷ quái trong phó bản không có mục tiêu rõ ràng, hoặc là khi tiến vào kích hoạt chi nhánh, bạn sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của quỷ quái. Yêu cầu người chơi cẩn thận và cố gắng sống sót.]
(*uống nước lạnh đều nhét kẽ răng: nhồi nhét, tắc nghẽn, lấp đầy khoảng trống; răng ở đây chỉ kẽ răng. Uống nước lạnh tuyệt đối sẽ không nhét răng, ở đây nói uống nước lạnh đều nhét răng, chính là xui xẻo đến cực điểm, vô cùng không thông suốt.)
Yến Nguy: "..."
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua nửa trên của bức chân dung tự họa —— là vừa rồi cậu không chú ý mà giẫm lên bức họa này.
Yến Nguy: "......"
Đạp một cái liền cho debuff nghiêm trọng như vậy, mặc kệ chủ khách sạn này rốt cuộc hiện tại là tình huống gì, thì cũng quá thù hận đi?
Yến Nguy cùng Yến Minh Quang trao đổi tin tức một chút, lúc này mới phát hiện, Yến Minh Quang chỉ có hai âm thanh gợi ý trước giống cậu. Âm báo thứ ba của Yến Minh Quang là nói, bởi vì Yến Minh Quang liên tục chọc thủng mắt người trong tranh ba lần, đạt được buff "Sự chán ghét của người trong tranh", trong thời gian tiếp theo sẽ trở thành mục tiêu công kích cuối cùng của quỷ quái.
Đối phương là buff công kích cuối cùng của quỷ quái, mà cậu là debuff công kích đầu tiên của quỷ quái.
Yến Nguy: "........."
Cũng may cậu vốn đã có "sự chán ghét của nhân viên phục vụ", coi như là debuff nhiều hơn không đè người. Dù sao hiện tại xem ra quỷ quái giết người đều phải có điều kiện kích hoạt nhất định cùng phương pháp phá giải, đến lúc đó cậu binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm là được.
(* Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡,水来土掩 – bīng lái jiàng dǎng,shuǐ lái tǔ yǎn (quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn) –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó)
Chuyện debuff không còn cách nào khác, Yến Nguy cùng Yến Minh Quang một lần nữa đặt tầm mắt lên bức chân dung tự họa này.
Bây giờ manh mối đã liên tục chỉ ra rằng chủ khách sạn là một họa sĩ có vấn đề. Để tìm "cầu thang", tất nhiên phải làm văn trên người họa sĩ.
Bức chân dung tự họa này chắc chắn sẽ giúp tìm ra manh mối.
Yến Nguy trực tiếp đưa bức chân dung tự họa của chủ khách sạn cho Yến Minh Quang: "Anh nhận đi, tuy rằng cũng coi như là một manh mối, nhưng anh lợi hại như vậy, cầm sẽ không lo lắng xảy ra chuyện. Huống chi trên người tôi là debuff, trên người anh là buff, chắc chắn đưa cho anh sẽ an toàn hơn."
Yến Minh Quang không lập tức tiếp nhận, chỉ trầm mặc nhìn cậu một cái.
Yến Nguy nhướng mày cười khẽ: "Chỉ cần người tôi coi là đồng đội thì tin tưởng cơ bản vẫn có. Tôi không lo lắng anh sẽ nuốt chửng, hơn nữa anh lợi hại như vậy, vừa nhìn cũng biết là người không cần làm ra loại chuyện như vậy."
Yến Minh Quang: "Được. "
Khi hắn sắp nhận lấy chân dung tự họa Yến Nguy đưa cho, Yến Nguy chợt thu tay lại.
"Anh chờ một chút."
Yến Nguy đặt bức chân dung tự họa xuống mặt đất.
Sau đó, cậu nhấc chân lên, từ trước ra sau từ trái sang phải từ trên xuống dưới giẫm lên bức chân tự họa, lúc này mới nhặt lên một lần nữa.
Yến Minh Quang: "?"
"Nếu bởi vì giẫm lên bức chân dung tự họa này mà bị treo debuff, không đạp nhiều thêm mấy cái, tôi sẽ cảm thấy rất thiệt thòi."
Yến Minh Quang: "..."
Mới vừa rồi phòng tranh quỷ dị này rõ ràng ở trước mắt, mắt thấy trời đã sắp hoàn toàn tối đen, hai người cũng sẽ không tìm đường chết đến mức còn dừng ở đây. Sau khi Yến Minh Quang gấp bức chân dung tự họa tràn ngập dấu chân vào trong quần áo, hai người liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Vốn Yến Nguy còn muốn nhìn một gian phòng khác trên tầng cao nhất – phòng số 1 – xem có có manh mối gì hay không, nhưng nghĩ đến debuff vừa rồi cậu kích hoạt "Uống nước lạnh đều nhét kẽ răng", mà trời lại sắp tối hết, vẫn là tạm thời bỏ qua.
Đầu tiên, cậu cùng Yến Minh Quang trở lại tầng 14.
Yến Nguy nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp của hai con búp bê vải ở đầu giường phòng số 5.
Bất kể là những bức chân dung thời kỳ đầu của chủ khách sạn trên hành lang dài, hay là những bức chân dung trong phòng tranh quỷ dị này phần lớn đều không có mắt, cũng đủ để nói rõ mắt là một nhân tố quan trọng. Nếu không được xử lý đúng cách, cái chết chắc chắn sẽ được kích hoạt.
Họ phải tránh xa yếu tố này ra.
Yến Nguy căn bản không do dự, sau khi trở về phòng ngay lập tức ném hai con búp bê ở đầu giường vào thùng rác ở hành lang.
Cậu cùng Yến Minh Quang cùng nhau lục soát một lần trong phòng số 5, xác nhận phòng này không có thứ gì khác có thể kích phát tử vong mới cùng nhau xuống tầng 13 nhìn thoáng qua.
Hai người vừa vặn gặp được Cao Minh vừa mới đi thăm dò xong trở lại tầng 13 chuẩn bị nghỉ ngơi, trao đổi tin tức một lượt, quả nhiên phát hiện Cao Minh có cùng người đi đến phòng tranh tầng cao nhất. Chỉ là lúc ấy Cao Minh cảm thấy quá mức quỷ dị, chỉ ở cửa quan sát một lúc, cũng không dám đi vào. Có lẽ "người phụ nữ" cầm kéo trong phòng tranh lúc ấy đã nhìn thấy Cao Minh, sau đó bắt chước thành bộ dáng của Cao Minh để lừa gạt bọn họ.
Cao Minh nghe xong miêu tả của Yến Nguy, thần sắc ngưng trọng: "Thế mà lại là ảo cảnh lừa đảo... Khó khăn này, nếu là tôi, tôi có thể sẽ rơi vào bên trong. Những thứ này đều là do Yến Minh Quang phát hiện hơn nữa còn phá giải? May mà có Yến Minh Quang đi cùng cậu."
Yến Minh Quang đứng ở một bên, ánh mắt khẽ động. Hắn không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Yến Nguy.
Ánh mắt Yến Nguy lóe lên, không phủ nhận Cao Minh, chỉ lặp đi lặp lại nhắc nhở đối phương trước mắt cậu suy luận ra thứ gì đó: "Nếu gặp phải 'người chơi' có con mắt trống rỗng, cần chú ý phân biệt, nói không chừng là ảo ảnh của người trong tranh. Ngoài ra, anh phải nhớ làm sạch căn phòng của mình cùng với tất cả mọi thứ liên quan đến bức tranh và con mắt."
Cao Minh hạ thấp một tiếng: "Yên tâm, bây giờ tôi sẽ làm. Nhân viên phục vụ nói phòng của cậu là tệ nhất, nếu buổi tối thật sự có tình huống gì thì nhất định phải theo sát Yến Minh Quang làm việc. Mặc dù anh ta trông không dễ ở cùng, nhưng ngay cả khi cậu không biết gì thì dường như anh ta cũng không ngại bảo vệ cậu."
Yến Nguy cười khẽ một tiếng: "Được."
Cậu cũng không ở lại lâu, lại cùng Yến Minh Quang đi hai gian phòng khác nhắc nhở bốn người còn lại. Sau khi làm xong, hai người trở về phòng, Yến Nguy đi lên trước, giơ tay khoác lên vai Yến Minh Quang.
Yến Minh Quang cao hơn cậu nửa cái đầu, Yến Nguy thoáng khéo chân một cái mới đỡ lên. Cậu nói: "Hiện tại tôi chính là điểm tâm phế thải mà anh bảo vệ, chiếu cố nhiều hơn nha."
Vẻ mặt Yến Minh Quang không thay đổi.
Yến Nguy đến gần, ánh mắt chú ý đến cổ Yến Minh Quang, chợt nhìn thấy một chuỗi vòng cổ.
Vòng cổ này kiểu dáng vô cùng đơn giản, cũng không tính là dài. Khi đeo trên cổ Yến Minh Quang, một nửa vòng cổ treo mặt dây chuyền ẩn dưới cổ áo. Yến Nguy khoác lên vai Yến Minh Quang, vừa vặn thấy rõ kiểu dáng mặt dây chuyền —— đó là một con én làm bằng sắt.
Đôi cánh của con én hơi mở ra, một tư thế giương cánh.
"Vòng cổ này không giống phong cách của anh..."
Yến Nguy còn chưa dứt lời, Yến Minh Quang có chút không vui liếc cậu một cái, bỏ tay cậu lại, bước chân vững vàng đi về phía trước.
"..." Yến Nguy buông tay: "Được, điểm tâm phế vật của anh, cậu ấy sẽ không hỏi nữa."
–
Sắc trời hoàn toàn tối đen.
Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, Yến Nguy vẫn vô cùng kén chọn, nghiêm túc lau giường và gối đầu một lần, sau đó tắm nước nóng sạch sẽ, lúc này mới có chút không muốn cùng Yến Minh Quang ngủ trên một cái giường duy nhất.
Không còn cách nào khác, phó bản này có quá nhiều nguy hiểm không biết, nghỉ ngơi sung túc mới là điều cơ bản để đảm bảo sống sót.
Nếu đổi lại là hai người đàn ông khác, cũng chính là vấn đề sống một đêm. Thế nhưng khuynh hướng tính dục của Yến Nguy là nam, Yến Minh Quang nằm bên người lại là người đàn ông nhan sắc nghịch thiên như vậy, cho dù hai người không có quan hệ ở phương diện đó, nhưng đối với cậu mà nói cũng có chút kỳ quái.
Nếu đổi lại là người khác, cậu tình nguyện ngủ trên mặt đất cũng không muốn tới gần quá mức. Nhưng Yến Minh Quang lại xem như là ngoài ý muốn, người này nằm ở một bên, chẳng những không có làm cho người ta phản cảm, ngược lại còn mang đến một chút cảm giác an toàn. Rõ ràng là một người nhạt nhẽo đến cực điểm, nhưng hết lần này đến lần khác Yến Nguy lại không hề bài xích cùng sợ hãi Yến Minh Quang.
Đã lâu không gặp cảm thụ được cảm giác có một người nằm bên cạnh, Yến Nguy ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu.
Cặp vợ chồng cách vách kia thế mà to gan đến mức ở nơi này làm chuyện kia, phòng số 4 cách vách vẫn lục tục truyền đến thanh âm ái muội khó tả, hết lần này tới lần khác đầu giường đụng vào tường, Yến Nguy đều nghe rõ ràng. Vốn yêu cầu chất lượng giấc ngủ của cậu rất cao, lại ở trong hoàn cảnh mới, hơn nữa cách âm ở nơi này còn có vấn đề, cậu nhắm mắt nửa ngày nhưng vẫn không hề buồn ngủ.
Bóng đêm sâu thẳm.
Hành lang khách sạn yên tĩnh ánh sáng đèn nhỏ mờ mịt, trên hành lang dài treo chân dung nửa mờ nửa sáng như ẩn như hiện.
Yến Nguy nhắm mắt lại, nghiêng người nằm trên giường, trong đầu suy tư manh mối ban ngày từng chút chắp vá lại. Chân dung, mắt, họa sĩ... Những liên kết này với "cầu thang" ở đâu? Còn có cái gọi là debuff này, sẽ không phải đêm nay đột nhiên cho cậu một cái đánh lén chứ...?
Cậu đang nghĩ, liền nghe thấy người bên cạnh trở mình.
"...... Anh cũng không ngủ à?"
Một lát sau, Yến Minh Quang "Ừ" một tiếng.
Loại cảm giác này giống như nam sinh ký túc xá sau khi phát hiện có người không ngủ liền tán gẫu phim kinh dị, Yến Nguy mở mắt, chuyển sang hướng về phía Yến Minh Quang: "Tôi còn tưởng rằng anh to gan như vậy, sớm đã ngủ thiếp đi, không phải là anh sợ hãi chứ?"
Yến Minh Quang giờ phút này đã tháo kính xuống.
Yến Nguy chỉ nhìn từ bên cạnh, nhất thời có thể hiểu được vì sao người này rõ ràng không có vấn đề gì về mắt, còn thời thời khắc khắc đeo kính —— Yến Minh Quang không có kính sẽ làm suy yếu khí chất thật sự là quá lạnh của hắn.
Người sườn mặt người đẹp trai soái khí này giờ phút này tràn ngập lãnh ý, giữa hai hàng lông mày đều là khí chất sắc bén.
Yến Nguy đã gặp qua rất nhiều người làm nghề nguy hiểm, nhưng không có một người có khí tức sát phạt như Yến Minh Quang. Cậu đột nhiên có chút tò mò Yến Minh Quang trước khi tiến vào đây đã làm cái gì, nhưng vừa nghĩ cũng biết người này sẽ không nguyện ý nói, cậu cũng không có hỏi.
Cậu chỉ cười nói: "Nếu là sợ hãi, không bằng kể cho anh nghe chuyện ma, ở nơi chắc chắn có quỷ này nghe chuyện ma vừa kích thích vừa luyện gan lại làm cho anh càng sợ hãi ——"
"Tôi không sợ" Yến Minh Quang hoàn toàn không để ý Yến Nguy thiếu đánh, chỉ thản nhiên nói: "Bật đèn, tôi không ngủ được."
Yến Nguy hiểu rồi, thì ra người này là nhiều chuyện.
Nhưng bản thân cậu cũng nhiều chuyện, không có tư cách nói người ta.
"Vậy nếu không anh kể chuyện ma cho tôi nghe đi?" Yến Nguy nói: "Tôi sợ."
Yến Minh Quang không để ý tới cậu.
Yến Nguy lại nói: "Chúng ta đây chính là đang ở căn phòng tồi tệ nhất, nói không chừng lát nữa anh vừa xoay người, liền nhìn thấy có một con quỷ toàn thân tái nhợt nằm ở giữa hai chúng ta."
Yến Minh Quang vẫn không để ý tới cậu.
Lúc này, trong âm thanh "tích tắc" đồng hồ trên tường chậm rãi chỉ về phía con số "12", âm thanh mập mờ khó tả truyền đến bên cạnh không biết từ lúc nào đã dừng lại.
12 giờ đêm.
Yến Nguy chợt nghe thấy trong đầu vang lên giọng nói của tòa nhà.
[Kỹ năng vĩnh viễn của người chơi được bật.]
[Trạng thái hiện tại của kỹ năng: Trạng thái bất tử, kéo dài 24 giờ, sau 24 giờ sẽ chuyển sang trạng thái bình thường.]
Yến Nguy cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong cơ thể.
Dường như cậu không có biến hóa gì, lại cảm giác trong thân thể có cảm giác kỳ diệu —— cho dù hiện tại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nhưng cậu cũng có thể cảm giác được, hiện tại cậu... không chết.
Cái gọi là kỹ năng vĩnh viễn bất tử một phần hai này rốt cuộc vì sao lại xuất hiện trên người cậu?
Yến Nguy còn chưa kịp suy nghĩ nhiều.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương mà bén nhọn của phụ nữ từ cách vách chợt truyền đến.
"A a a a a a——!!!!."
...
Khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào mắt, "Cao Minh" lập tức phát ra tiếng kêu kịch liệt thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết này lại là giọng của một người phụ nữ!
Hơn nữa trên mắt phải bị đâm thủng của "Cao Minh", thứ chảy xuống không phải là máu đỏ tươi, mà là chất lỏng màu đen âm trầm dày đặc. Giống hệt với "máu tươi" chảy xuống của người phụ nữ trong bức chân dung bị Yến Minh Quang chọc thủng mắt ở phòng số 5.
Đây là máu của người trong bức tranh.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương chỉ kéo dài một lúc, thiếu nữ không mắt trước mặt Yến Minh Quang chợt biến mất, mà "Cao Minh" thì lại biến thành bộ dáng của thiếu nữ kia.
Thiếu nữ không mắt cầm kéo đứng ở cửa, mắt phải bị một con dao chọc vào, chất lỏng dày đặc u ám chảy xuống. Nhưng chỉ một lát sau, từng tấc từng tấc trên người cô ta vỡ vụn, dao của Yến Minh Quang rơi xuống đất "leng keng" một tiếng, thiếu nữ không mắt cứ như vậy mà dần dần biến mất.
Mà trong phòng tranh, tất cả những hỗn độn trong lúc đánh nhau vừa rồi tạo ra cũng biến mất hầu như không còn, giá vẽ vẫn dựng thẳng ở đó, trên mặt đất rải rác vô số bức chân dung.
Cửa phòng tranh cũng không mở như lúc trước Yến Nguy và Yến Minh Quang nhìn thấy. Không biết từ lúc nào cửa phòng tranh đã bị đóng lại, mà thứ dán trên cửa chính là bức tranh thiếu nữ cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ!
Trên bức tranh, hốc mắt thiếu nữ trống rỗng bị thủng một cái lỗ, nó đang dần dần mở rộng, từng mảnh giấy vụn bắt đầu rơi xuống.
Yến Minh Quang đi lên trước, lấy lại dao của hắn trên mặt đất, đơn giản nói: "Ảo giác."
"Đúng" Yến Nguy cười cười: "Không phải ảo giác bắt đầu từ phòng tranh này, mà là từ sau khi chúng ta chọc thủng bức chân dung trong phòng số 5 đã bắt đầu ảo giác. Ngay từ đầu, Cao Minh đến gọi chúng ta là giả mạo."
Ngay từ đầu Yến Nguy đã cảm thấy "Cao Minh" này có gì đó không đúng, về sau "Cao Minh" bảo bọn họ chạy, mà trong mục tiêu của thiếu nữ không mắt chưa từng có "Cao Minh", Yến Nguy hoàn toàn hiểu được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Khi rời khỏi nhà hàng, họ đã nói với Cao Minh rằng họ sẽ trở về phòng trước. Nhưng vừa rồi khi Cao Minh giả đến gọi bọn họ, nói là "thế mà còn ở trong phòng", không giống như là biết kế hoạch của bọn họ.
Hơn nữa, Cao Minh giả sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, kính trượt xuống cũng không có cảm giác, đây rõ ràng là người trong tranh không có huyết sắc mà con người có được. Cô gái trong bức tranh không có mắt, vì vậy cô không có cảm giác về kính đang trượt xuống.
Yến Nguyễn nói ngắn gọn kết luận: "Cô gái cầm kéo trong bức tranh này biến thành dáng vẻ của Cao Minh, xuống lầu gọi chúng ta còn ở trong phòng cùng đến phòng tranh ở tầng trên. Chúng ta không thấy vấn đề gì ở bên ngoài cửa, nhưng khi chúng ta bước vào phòng tranh này, cô ấy đã đóng cửa lại và tạo ra ảo giác. Cho nên công kích của anh vô dụng, không phải bởi vì do cô ấy không có mắt, mà là bởi vì thứ mà anh công kích vốn là giả, còn chân thân của cô ấy đang ở cửa."
Yến Nguy ngồi xổm xuống, cúi đầu, nhìn thoáng qua mảnh vỡ thiếu nữ không mắt phiêu tán trên mặt đất: "Anh nói không giống với lần trước anh bị công kích, lần trước là anh bị kéo vào thế giới trong tranh, lần này lại là người trong tranh đi ra —— tôi cảm thấy không hợp lý. Nếu như người trong tranh thật sự có thể tùy ý đi ra công kích người khác, thì nhiều bức chân dung như vậy, chúng ta đã sớm chết sạch, tôi cảm thấy bọn họ không thể giết người ở bên ngoài tranh."
"Thiếu nữ không mắt kia nhìn qua mạnh như vậy, nhưng mỗi lần phi kéo đến đều vừa vặn để cho tôi tránh thoát. Mới vừa rồi cái gọi là trò chơi khiến chúng ta chọn một người bị móc mắt cũng vậy, còn có cố ý công kích kéo vào người tôi cũng thế, đều là thủ thuật che mắt, chỉ là vì ép chúng ta 'chạy trốn'."
Chỉ cần chạy ra cửa thì bức tranh dán trên cửa mới có tác dụng, bọn họ sẽ không chạy ra khỏi phòng tranh mà ngược lại sẽ... Chạy thẳng vào bức tranh của cô gái cầm kéo.
Thiếu nữ không mắt ở bên ngoài tranh không thể giết người, nhưng trong tranh, lại là ba ba trong vại!
Lúc ấy, bất kể là bọn họ liều mạng cùng ảo giác cho đến khi tiêu hao hầu như không còn, hay là nghe "Cao Minh" – cũng chính là thiếu nữ không có mắt thật sự —— rời đi, từ đó một đầu chui vào trong tranh, đều sẽ trở thành con mồi bị thiếu nữ không mắt bắt được.
Mà chỉ có giết Cao Minh giả đứng ở cửa, cũng chính là giết thiếu nữ không có mắt chân chính thì bọn họ mới thật sự thoát hiểm.
Yến Nguy cầm lấy mảnh vỡ của bức chân dung trên mặt đất, tùy ý quan sát một chút, trong miệng nói: "Tuy rằng công kích với chúng ta đều là ảo giác, nhưng nếu như không có anh thì với chút thân thủ này của tôi, có thể giây đầu tiên cô ta xuất hiện tôi đã chạy ra ngoài rồi."
Yến Nguy biết rõ mình là người như thế nào. Cậu luôn thích trực tiếp nhìn thấu lòng người, nhưng cũng bởi vậy, tuy rằng đối với người khác đều là mặt cười đối đãi, nhưng nếu nói ai có thể thật sự để cho cậu buông bỏ tất cả đề phòng, lại rất khó.
Nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy Yến Minh Quang, liền cảm thấy người này nhất định rất đáng tin cậy.
Cho nên thời điểm thiếu nữ không mắt xuất hiện, đối với Yến Minh Quang có thể ngăn cản đối phương Yến Nguy cơ bản không có bất kỳ nghi ngờ gì.
"Cảm ơn." Cậu nói: "Anh cũng giỏi hơn bọn họ nghĩ." "Có thể cùng quỷ quái lượn vòng lâu như vậy, cũng không rơi vào thế hạ phong.
Yến Minh Quang bỏ con dao gấp vào trong túi, một tay nhét túi, sống lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó. Kính gọng bạc vẫn vô tư đặt trên sống mũi của mình, áo khoác màu đen tinh khiết gọn gàng như mới.
Vừa rồi hắn cùng ảo giác thiếu nữ không mắt đấu một lúc lâu, nhưng lại nhìn không ra chút chật vật nào.
Hắn nhìn Yến Nguy, hai mắt dưới kính khẽ động.
Yến Minh Quang: "Tôi cũng cảm ơn cậu đã chỉ ra mấu chốt."
Yến Nguy khẽ cười một tiếng.
Thật ra với lực của Yến Minh Quang, nếu như không có người chỉ ra, thì Yến Minh Quang cùng ảo giác đấu đã lâu, mà Cao Minh giả vẫn còn ở cửa, chung quy Yến Minh Quang vẫn có thể phát hiện điểm không thích hợp.
Nhưng vì cậu mà Yến Minh Quang có thể tranh thủ thời gian tự hỏi lý trí, còn cậu vì Yến Minh Quang có thể tiết kiệm tiêu hao công phu thể lực, cũng coi như trung hòa lẫn nhau.
Yến Nguy lật qua những mảnh vỡ này, cảm giác không nhìn ra gì, đang định đứng dậy chợt nhìn thấy dưới mảnh vỡ, tầng tầng lớp lớp bức chân dung phía trên cùng che đậy hoàn toàn, có một bức chân dung cực kỳ bất đồng.
Đó là một bức chân dung của một người đàn ông!
Yến Nguy vội vàng quét sạch mảnh vỡ ở trên, lấy bức chân dung người đàn ông ra, đứng lên.
Cùng lúc đó, trong đầu Yến Nguy cùng Yến Minh Quang đồng thời vang lên âm thanh nhắc nhở của tòa nhà.
[Xin chúc mừng người chơi đã phá vỡ hoàn toàn mối nguy hiểm phòng tranh và nhận được phần thưởng dữ liệu bổ sung: chỉ số cơ thể 1 điểm.]
Trong nháy mắt này, Yến Nguy cảm nhận được tố chất thân thể của mình so với trước kia dường như tốt hơn rất nhiều. Nếu như là bây giờ thiếu nữ không mắt ném kéo đến, thì không dựa vào Yến Minh Quang, có lẽ chính cậu cũng có thể tránh thoát một hai cái.
[Xin chúc mừng người chơi đã nhận được đạo cụ trong phó bản: một bức chân dung tự họa của chủ khách sạn. Đạo cụ này là đạo cụ manh mối, yêu cầu người khéo léo sử dụng, cố gắng giữ gìn.]
[Bởi vì người chơi vừa giẫm lên chân dung tự họa quý giá của chủ khách sạn, có được debuff vẫn giữ được trong phó bản này, hiệu quả không thể loại bỏ: "Uống nước lạnh đều nhét kẽ răng*". Dưới tình huống quỷ quái trong phó bản không có mục tiêu rõ ràng, hoặc là khi tiến vào kích hoạt chi nhánh, bạn sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của quỷ quái. Yêu cầu người chơi cẩn thận và cố gắng sống sót.]
(*uống nước lạnh đều nhét kẽ răng: nhồi nhét, tắc nghẽn, lấp đầy khoảng trống; răng ở đây chỉ kẽ răng. Uống nước lạnh tuyệt đối sẽ không nhét răng, ở đây nói uống nước lạnh đều nhét răng, chính là xui xẻo đến cực điểm, vô cùng không thông suốt.)
Yến Nguy: "..."
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua nửa trên của bức chân dung tự họa —— là vừa rồi cậu không chú ý mà giẫm lên bức họa này.
Yến Nguy: "......"
Đạp một cái liền cho debuff nghiêm trọng như vậy, mặc kệ chủ khách sạn này rốt cuộc hiện tại là tình huống gì, thì cũng quá thù hận đi?
Yến Nguy cùng Yến Minh Quang trao đổi tin tức một chút, lúc này mới phát hiện, Yến Minh Quang chỉ có hai âm thanh gợi ý trước giống cậu. Âm báo thứ ba của Yến Minh Quang là nói, bởi vì Yến Minh Quang liên tục chọc thủng mắt người trong tranh ba lần, đạt được buff "Sự chán ghét của người trong tranh", trong thời gian tiếp theo sẽ trở thành mục tiêu công kích cuối cùng của quỷ quái.
Đối phương là buff công kích cuối cùng của quỷ quái, mà cậu là debuff công kích đầu tiên của quỷ quái.
Yến Nguy: "........."
Cũng may cậu vốn đã có "sự chán ghét của nhân viên phục vụ", coi như là debuff nhiều hơn không đè người. Dù sao hiện tại xem ra quỷ quái giết người đều phải có điều kiện kích hoạt nhất định cùng phương pháp phá giải, đến lúc đó cậu binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm là được.
(* Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡,水来土掩 – bīng lái jiàng dǎng,shuǐ lái tǔ yǎn (quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn) –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó)
Chuyện debuff không còn cách nào khác, Yến Nguy cùng Yến Minh Quang một lần nữa đặt tầm mắt lên bức chân dung tự họa này.
Bây giờ manh mối đã liên tục chỉ ra rằng chủ khách sạn là một họa sĩ có vấn đề. Để tìm "cầu thang", tất nhiên phải làm văn trên người họa sĩ.
Bức chân dung tự họa này chắc chắn sẽ giúp tìm ra manh mối.
Yến Nguy trực tiếp đưa bức chân dung tự họa của chủ khách sạn cho Yến Minh Quang: "Anh nhận đi, tuy rằng cũng coi như là một manh mối, nhưng anh lợi hại như vậy, cầm sẽ không lo lắng xảy ra chuyện. Huống chi trên người tôi là debuff, trên người anh là buff, chắc chắn đưa cho anh sẽ an toàn hơn."
Yến Minh Quang không lập tức tiếp nhận, chỉ trầm mặc nhìn cậu một cái.
Yến Nguy nhướng mày cười khẽ: "Chỉ cần người tôi coi là đồng đội thì tin tưởng cơ bản vẫn có. Tôi không lo lắng anh sẽ nuốt chửng, hơn nữa anh lợi hại như vậy, vừa nhìn cũng biết là người không cần làm ra loại chuyện như vậy."
Yến Minh Quang: "Được. "
Khi hắn sắp nhận lấy chân dung tự họa Yến Nguy đưa cho, Yến Nguy chợt thu tay lại.
"Anh chờ một chút."
Yến Nguy đặt bức chân dung tự họa xuống mặt đất.
Sau đó, cậu nhấc chân lên, từ trước ra sau từ trái sang phải từ trên xuống dưới giẫm lên bức chân tự họa, lúc này mới nhặt lên một lần nữa.
Yến Minh Quang: "?"
"Nếu bởi vì giẫm lên bức chân dung tự họa này mà bị treo debuff, không đạp nhiều thêm mấy cái, tôi sẽ cảm thấy rất thiệt thòi."
Yến Minh Quang: "..."
Mới vừa rồi phòng tranh quỷ dị này rõ ràng ở trước mắt, mắt thấy trời đã sắp hoàn toàn tối đen, hai người cũng sẽ không tìm đường chết đến mức còn dừng ở đây. Sau khi Yến Minh Quang gấp bức chân dung tự họa tràn ngập dấu chân vào trong quần áo, hai người liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Vốn Yến Nguy còn muốn nhìn một gian phòng khác trên tầng cao nhất – phòng số 1 – xem có có manh mối gì hay không, nhưng nghĩ đến debuff vừa rồi cậu kích hoạt "Uống nước lạnh đều nhét kẽ răng", mà trời lại sắp tối hết, vẫn là tạm thời bỏ qua.
Đầu tiên, cậu cùng Yến Minh Quang trở lại tầng 14.
Yến Nguy nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp của hai con búp bê vải ở đầu giường phòng số 5.
Bất kể là những bức chân dung thời kỳ đầu của chủ khách sạn trên hành lang dài, hay là những bức chân dung trong phòng tranh quỷ dị này phần lớn đều không có mắt, cũng đủ để nói rõ mắt là một nhân tố quan trọng. Nếu không được xử lý đúng cách, cái chết chắc chắn sẽ được kích hoạt.
Họ phải tránh xa yếu tố này ra.
Yến Nguy căn bản không do dự, sau khi trở về phòng ngay lập tức ném hai con búp bê ở đầu giường vào thùng rác ở hành lang.
Cậu cùng Yến Minh Quang cùng nhau lục soát một lần trong phòng số 5, xác nhận phòng này không có thứ gì khác có thể kích phát tử vong mới cùng nhau xuống tầng 13 nhìn thoáng qua.
Hai người vừa vặn gặp được Cao Minh vừa mới đi thăm dò xong trở lại tầng 13 chuẩn bị nghỉ ngơi, trao đổi tin tức một lượt, quả nhiên phát hiện Cao Minh có cùng người đi đến phòng tranh tầng cao nhất. Chỉ là lúc ấy Cao Minh cảm thấy quá mức quỷ dị, chỉ ở cửa quan sát một lúc, cũng không dám đi vào. Có lẽ "người phụ nữ" cầm kéo trong phòng tranh lúc ấy đã nhìn thấy Cao Minh, sau đó bắt chước thành bộ dáng của Cao Minh để lừa gạt bọn họ.
Cao Minh nghe xong miêu tả của Yến Nguy, thần sắc ngưng trọng: "Thế mà lại là ảo cảnh lừa đảo... Khó khăn này, nếu là tôi, tôi có thể sẽ rơi vào bên trong. Những thứ này đều là do Yến Minh Quang phát hiện hơn nữa còn phá giải? May mà có Yến Minh Quang đi cùng cậu."
Yến Minh Quang đứng ở một bên, ánh mắt khẽ động. Hắn không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Yến Nguy.
Ánh mắt Yến Nguy lóe lên, không phủ nhận Cao Minh, chỉ lặp đi lặp lại nhắc nhở đối phương trước mắt cậu suy luận ra thứ gì đó: "Nếu gặp phải 'người chơi' có con mắt trống rỗng, cần chú ý phân biệt, nói không chừng là ảo ảnh của người trong tranh. Ngoài ra, anh phải nhớ làm sạch căn phòng của mình cùng với tất cả mọi thứ liên quan đến bức tranh và con mắt."
Cao Minh hạ thấp một tiếng: "Yên tâm, bây giờ tôi sẽ làm. Nhân viên phục vụ nói phòng của cậu là tệ nhất, nếu buổi tối thật sự có tình huống gì thì nhất định phải theo sát Yến Minh Quang làm việc. Mặc dù anh ta trông không dễ ở cùng, nhưng ngay cả khi cậu không biết gì thì dường như anh ta cũng không ngại bảo vệ cậu."
Yến Nguy cười khẽ một tiếng: "Được."
Cậu cũng không ở lại lâu, lại cùng Yến Minh Quang đi hai gian phòng khác nhắc nhở bốn người còn lại. Sau khi làm xong, hai người trở về phòng, Yến Nguy đi lên trước, giơ tay khoác lên vai Yến Minh Quang.
Yến Minh Quang cao hơn cậu nửa cái đầu, Yến Nguy thoáng khéo chân một cái mới đỡ lên. Cậu nói: "Hiện tại tôi chính là điểm tâm phế thải mà anh bảo vệ, chiếu cố nhiều hơn nha."
Vẻ mặt Yến Minh Quang không thay đổi.
Yến Nguy đến gần, ánh mắt chú ý đến cổ Yến Minh Quang, chợt nhìn thấy một chuỗi vòng cổ.
Vòng cổ này kiểu dáng vô cùng đơn giản, cũng không tính là dài. Khi đeo trên cổ Yến Minh Quang, một nửa vòng cổ treo mặt dây chuyền ẩn dưới cổ áo. Yến Nguy khoác lên vai Yến Minh Quang, vừa vặn thấy rõ kiểu dáng mặt dây chuyền —— đó là một con én làm bằng sắt.
Đôi cánh của con én hơi mở ra, một tư thế giương cánh.
"Vòng cổ này không giống phong cách của anh..."
Yến Nguy còn chưa dứt lời, Yến Minh Quang có chút không vui liếc cậu một cái, bỏ tay cậu lại, bước chân vững vàng đi về phía trước.
"..." Yến Nguy buông tay: "Được, điểm tâm phế vật của anh, cậu ấy sẽ không hỏi nữa."
–
Sắc trời hoàn toàn tối đen.
Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, Yến Nguy vẫn vô cùng kén chọn, nghiêm túc lau giường và gối đầu một lần, sau đó tắm nước nóng sạch sẽ, lúc này mới có chút không muốn cùng Yến Minh Quang ngủ trên một cái giường duy nhất.
Không còn cách nào khác, phó bản này có quá nhiều nguy hiểm không biết, nghỉ ngơi sung túc mới là điều cơ bản để đảm bảo sống sót.
Nếu đổi lại là hai người đàn ông khác, cũng chính là vấn đề sống một đêm. Thế nhưng khuynh hướng tính dục của Yến Nguy là nam, Yến Minh Quang nằm bên người lại là người đàn ông nhan sắc nghịch thiên như vậy, cho dù hai người không có quan hệ ở phương diện đó, nhưng đối với cậu mà nói cũng có chút kỳ quái.
Nếu đổi lại là người khác, cậu tình nguyện ngủ trên mặt đất cũng không muốn tới gần quá mức. Nhưng Yến Minh Quang lại xem như là ngoài ý muốn, người này nằm ở một bên, chẳng những không có làm cho người ta phản cảm, ngược lại còn mang đến một chút cảm giác an toàn. Rõ ràng là một người nhạt nhẽo đến cực điểm, nhưng hết lần này đến lần khác Yến Nguy lại không hề bài xích cùng sợ hãi Yến Minh Quang.
Đã lâu không gặp cảm thụ được cảm giác có một người nằm bên cạnh, Yến Nguy ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu.
Cặp vợ chồng cách vách kia thế mà to gan đến mức ở nơi này làm chuyện kia, phòng số 4 cách vách vẫn lục tục truyền đến thanh âm ái muội khó tả, hết lần này tới lần khác đầu giường đụng vào tường, Yến Nguy đều nghe rõ ràng. Vốn yêu cầu chất lượng giấc ngủ của cậu rất cao, lại ở trong hoàn cảnh mới, hơn nữa cách âm ở nơi này còn có vấn đề, cậu nhắm mắt nửa ngày nhưng vẫn không hề buồn ngủ.
Bóng đêm sâu thẳm.
Hành lang khách sạn yên tĩnh ánh sáng đèn nhỏ mờ mịt, trên hành lang dài treo chân dung nửa mờ nửa sáng như ẩn như hiện.
Yến Nguy nhắm mắt lại, nghiêng người nằm trên giường, trong đầu suy tư manh mối ban ngày từng chút chắp vá lại. Chân dung, mắt, họa sĩ... Những liên kết này với "cầu thang" ở đâu? Còn có cái gọi là debuff này, sẽ không phải đêm nay đột nhiên cho cậu một cái đánh lén chứ...?
Cậu đang nghĩ, liền nghe thấy người bên cạnh trở mình.
"...... Anh cũng không ngủ à?"
Một lát sau, Yến Minh Quang "Ừ" một tiếng.
Loại cảm giác này giống như nam sinh ký túc xá sau khi phát hiện có người không ngủ liền tán gẫu phim kinh dị, Yến Nguy mở mắt, chuyển sang hướng về phía Yến Minh Quang: "Tôi còn tưởng rằng anh to gan như vậy, sớm đã ngủ thiếp đi, không phải là anh sợ hãi chứ?"
Yến Minh Quang giờ phút này đã tháo kính xuống.
Yến Nguy chỉ nhìn từ bên cạnh, nhất thời có thể hiểu được vì sao người này rõ ràng không có vấn đề gì về mắt, còn thời thời khắc khắc đeo kính —— Yến Minh Quang không có kính sẽ làm suy yếu khí chất thật sự là quá lạnh của hắn.
Người sườn mặt người đẹp trai soái khí này giờ phút này tràn ngập lãnh ý, giữa hai hàng lông mày đều là khí chất sắc bén.
Yến Nguy đã gặp qua rất nhiều người làm nghề nguy hiểm, nhưng không có một người có khí tức sát phạt như Yến Minh Quang. Cậu đột nhiên có chút tò mò Yến Minh Quang trước khi tiến vào đây đã làm cái gì, nhưng vừa nghĩ cũng biết người này sẽ không nguyện ý nói, cậu cũng không có hỏi.
Cậu chỉ cười nói: "Nếu là sợ hãi, không bằng kể cho anh nghe chuyện ma, ở nơi chắc chắn có quỷ này nghe chuyện ma vừa kích thích vừa luyện gan lại làm cho anh càng sợ hãi ——"
"Tôi không sợ" Yến Minh Quang hoàn toàn không để ý Yến Nguy thiếu đánh, chỉ thản nhiên nói: "Bật đèn, tôi không ngủ được."
Yến Nguy hiểu rồi, thì ra người này là nhiều chuyện.
Nhưng bản thân cậu cũng nhiều chuyện, không có tư cách nói người ta.
"Vậy nếu không anh kể chuyện ma cho tôi nghe đi?" Yến Nguy nói: "Tôi sợ."
Yến Minh Quang không để ý tới cậu.
Yến Nguy lại nói: "Chúng ta đây chính là đang ở căn phòng tồi tệ nhất, nói không chừng lát nữa anh vừa xoay người, liền nhìn thấy có một con quỷ toàn thân tái nhợt nằm ở giữa hai chúng ta."
Yến Minh Quang vẫn không để ý tới cậu.
Lúc này, trong âm thanh "tích tắc" đồng hồ trên tường chậm rãi chỉ về phía con số "12", âm thanh mập mờ khó tả truyền đến bên cạnh không biết từ lúc nào đã dừng lại.
12 giờ đêm.
Yến Nguy chợt nghe thấy trong đầu vang lên giọng nói của tòa nhà.
[Kỹ năng vĩnh viễn của người chơi được bật.]
[Trạng thái hiện tại của kỹ năng: Trạng thái bất tử, kéo dài 24 giờ, sau 24 giờ sẽ chuyển sang trạng thái bình thường.]
Yến Nguy cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong cơ thể.
Dường như cậu không có biến hóa gì, lại cảm giác trong thân thể có cảm giác kỳ diệu —— cho dù hiện tại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nhưng cậu cũng có thể cảm giác được, hiện tại cậu... không chết.
Cái gọi là kỹ năng vĩnh viễn bất tử một phần hai này rốt cuộc vì sao lại xuất hiện trên người cậu?
Yến Nguy còn chưa kịp suy nghĩ nhiều.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương mà bén nhọn của phụ nữ từ cách vách chợt truyền đến.
"A a a a a a——!!!!."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.