Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Chương 31: Bạch Nguyên Trinh
Đường Tào Lão Sư
05/03/2022
"Ồ? Nói như vậy là bản cung hiểu lầm ngươi rồi à?"
"Tiểu nhân không dám, chỉ mong nương nương cho tiểu nhân thêm thời gian một năm, phụ hoàng đã bị ta âm thầm hạ kỳ độc suốt ba năm nay, thêm một năm nữa thì nhất định sẽ quy thiên!"
Nữ tử bên trên giường êm không nói chuyện, thái tử Lý Hoằng Văn cũng chỉ có thể lo lắng bất an quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía trước giường êm, thấp giọng nói vài câu, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
"Ha ha, cuối cùng thì nhị đệ thiên tài của ta cũng chịu về nhà rồi à, cũng tốt, lâu rồi không về Bạch gia, đúng lúc trở về một chuyến thăm nhị đệ."
Nữ tử này chính là đương kim thái tử phi, trưởng nữ của Bạch gia ở Vân Châu: Bạch Nguyên Trinh.
Tám năm trước Bạch Nguyên Trinh vào cung đã gây náo động rất lớn. Ở Vân châu Bạch gia chính là thổ hoàng đế, nắm giữ tất cả binh quyền nam bộ, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Bạch Nguyên Trinh mỹ mạo vô song, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, là một kỳ nữ tài hoa hơn người.
Thế nhưng một nữ tử như vậy, tám năm trước lại không màng phụ mẫu phản đối, không hưởng thanh phúc mà dứt khoát gả cho thái tử, bước chân vào chốn hoàng cung quạnh quẽ.
Rất nhiều người nói Bạch Nguyên Trinh bị tài hoa của thái tử hấp dẫn, cũng có người nói nàng ta si mê vẻ đẹp của thái tử.
Lúc trước, thái tử Lý Hoằng Văn đang quỳ rạp trên mặt đất cũng nghĩ vậy.
Nhưng ai ngờ kiều thê lại biến thành mãnh thú. Trong tám năm này, chẳng những một ngón tay cũng không chạm được vào mà còn luân lạc đến nước này.
Bạch Nguyên Trinh nhìn ngọc giản trên tay, suy nghĩ dường như đã quay lại tám năm trước, ngày mà nàng ta vừa mới nhận được ngọc giản.
Tiên Tần đế quốc, Tần Thuỷ Hoàng vận dụng triều pháp, cả nước phi thăng…
Ánh mắt Bạch Nguyên Trinh loé sáng, thân thể phàm nhân, Chân Linh màu đỏ thì sao chứ?
Trên đường thành tiên, chắc chắn phải có Bạch Nguyên Trinh ta!
“Một năm nữa, nếu việc không thành… ngươi biết rõ hậu quả rồi đấy.”
“Chuẩn bị đi, bản cung phải về Bạch gia một chuyến.”
“Vâng!”
Lý Hoằng Văn thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm, dập đầu xong thì cẩn thận từng li từng tí rời khỏi đại điện...
Bạch thành.
Hôm nay phủ tướng quân có thể nói là song hỷ lâm môn, trên mặt ai cũng tràn đầy ý cười
Đại tướng quân Bạch Lệ, thái tử phi Bạch Nguyên Trinh đều trở về, vừa hay hôm nay lại là ba mươi tết.
Đám người hầu Bạch phủ dán câu đối, treo đèn lồng, khí thế ngất trời. Bếp sau bận tối mặt tối mũi, các loại sơn hào hải vị, cần nguyên liệu nấu ăn quý giá nào thì có cái đó. Từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị tiệc tối.
Lúc này, tất cả người trong Bạch gia đều tập hợp ở diễn võ trường. Đám tiểu bối ở phía dưới luận bàn so tài võ thuật, lão bối trên khán đài thì tán gẫu đến sôi nổi ngất trời.
Trước giờ diễn võ là tiết mục không thể thiếu mỗi năm, vì dù sao thế giới này cũng chẳng còn hoạt động giải trí nào.
Bạch gia sùng võ yếu văn, đám tiểu bối thì càng vô cùng hứng thú, thắng được tiền thưởng là chuyện nhỏ, thể hiện để nâng cao thể diện mới là chuyện lớn, cho nên cả đám đệ tử mới nhiệt tình như vậy.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nhàm chán muốn chết, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Trong mắt hắn, màn luận võ trên đài không khác gì trò trẻ con, sợ là hắn chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể treo cả đám lên đánh.
Hắn vẫn thấy hứng thú với phụ thân cùng đại tỷ của mình hơn.
Gia chủ của Bạch gia là đại tướng quân Bạch Lệ, quanh năm đóng quân ở bên ngoài, một năm cũng khó về được mấy lần. Nhưng không ai có lời oán giận nào, vì toàn bộ Bạch gia đều dựa vào đại tướng quân đánh hạ.
Đại tướng quân thời đại nào cũng vậy.
Bạch Lệ cao hơn 1m9, dáng người cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm. Vừa nhìn đã biết là mãnh tướng trong quân, chính là kiểu mãnh tướng xung phong đi đầu dẫn dắt.
Đại tỷ Bạch Nguyên Trinh của hắn lại cho người ta cảm giác vô cùng kinh diễm. Tướng mạo, dáng người thì không cần phải nói nhiều, đều là cực phẩm hàng đầu. Cái chính là khí thế của nàng ta vậy mà lại cho Bạch Đông Lâm cảm giác nguy nghiêm khó tả. Sự uy nghiêm của người ngồi trên đài cao tay nắm đại quyền.
Trong ba tỷ đệ thì đại tỷ là người có khí chất giống phụ thân Bạch Lệ của bọn họ nhất.
Xem ra vị đại tỷ này cũng không phải người thường đâu. Bạch Đông Lâm nhìn Bạch Nguyên Trinh rồi lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Đúng lúc này đại tỷ quay đầu lại mỉm cười rồi từ từ đi về phía hắn. Sâu trong trong mắt nàng ta dường như có kim quang lưu chuyển, Bạch Nguyên Trinh quan sát tiểu đệ một lượt rồi cất lời:
“Tiểu đệ, không ngờ chỉ mới một năm không gặp mà đệ đã cao lớn như vậy rồi.”
Bạch Đông Lâm lập tức có cảm giác như đang đối mặt với nhị ca, cứ cảm thấy bản thân đã bị nhìn thấu.
"Tiểu nhân không dám, chỉ mong nương nương cho tiểu nhân thêm thời gian một năm, phụ hoàng đã bị ta âm thầm hạ kỳ độc suốt ba năm nay, thêm một năm nữa thì nhất định sẽ quy thiên!"
Nữ tử bên trên giường êm không nói chuyện, thái tử Lý Hoằng Văn cũng chỉ có thể lo lắng bất an quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía trước giường êm, thấp giọng nói vài câu, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
"Ha ha, cuối cùng thì nhị đệ thiên tài của ta cũng chịu về nhà rồi à, cũng tốt, lâu rồi không về Bạch gia, đúng lúc trở về một chuyến thăm nhị đệ."
Nữ tử này chính là đương kim thái tử phi, trưởng nữ của Bạch gia ở Vân Châu: Bạch Nguyên Trinh.
Tám năm trước Bạch Nguyên Trinh vào cung đã gây náo động rất lớn. Ở Vân châu Bạch gia chính là thổ hoàng đế, nắm giữ tất cả binh quyền nam bộ, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Bạch Nguyên Trinh mỹ mạo vô song, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, là một kỳ nữ tài hoa hơn người.
Thế nhưng một nữ tử như vậy, tám năm trước lại không màng phụ mẫu phản đối, không hưởng thanh phúc mà dứt khoát gả cho thái tử, bước chân vào chốn hoàng cung quạnh quẽ.
Rất nhiều người nói Bạch Nguyên Trinh bị tài hoa của thái tử hấp dẫn, cũng có người nói nàng ta si mê vẻ đẹp của thái tử.
Lúc trước, thái tử Lý Hoằng Văn đang quỳ rạp trên mặt đất cũng nghĩ vậy.
Nhưng ai ngờ kiều thê lại biến thành mãnh thú. Trong tám năm này, chẳng những một ngón tay cũng không chạm được vào mà còn luân lạc đến nước này.
Bạch Nguyên Trinh nhìn ngọc giản trên tay, suy nghĩ dường như đã quay lại tám năm trước, ngày mà nàng ta vừa mới nhận được ngọc giản.
Tiên Tần đế quốc, Tần Thuỷ Hoàng vận dụng triều pháp, cả nước phi thăng…
Ánh mắt Bạch Nguyên Trinh loé sáng, thân thể phàm nhân, Chân Linh màu đỏ thì sao chứ?
Trên đường thành tiên, chắc chắn phải có Bạch Nguyên Trinh ta!
“Một năm nữa, nếu việc không thành… ngươi biết rõ hậu quả rồi đấy.”
“Chuẩn bị đi, bản cung phải về Bạch gia một chuyến.”
“Vâng!”
Lý Hoằng Văn thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm, dập đầu xong thì cẩn thận từng li từng tí rời khỏi đại điện...
Bạch thành.
Hôm nay phủ tướng quân có thể nói là song hỷ lâm môn, trên mặt ai cũng tràn đầy ý cười
Đại tướng quân Bạch Lệ, thái tử phi Bạch Nguyên Trinh đều trở về, vừa hay hôm nay lại là ba mươi tết.
Đám người hầu Bạch phủ dán câu đối, treo đèn lồng, khí thế ngất trời. Bếp sau bận tối mặt tối mũi, các loại sơn hào hải vị, cần nguyên liệu nấu ăn quý giá nào thì có cái đó. Từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị tiệc tối.
Lúc này, tất cả người trong Bạch gia đều tập hợp ở diễn võ trường. Đám tiểu bối ở phía dưới luận bàn so tài võ thuật, lão bối trên khán đài thì tán gẫu đến sôi nổi ngất trời.
Trước giờ diễn võ là tiết mục không thể thiếu mỗi năm, vì dù sao thế giới này cũng chẳng còn hoạt động giải trí nào.
Bạch gia sùng võ yếu văn, đám tiểu bối thì càng vô cùng hứng thú, thắng được tiền thưởng là chuyện nhỏ, thể hiện để nâng cao thể diện mới là chuyện lớn, cho nên cả đám đệ tử mới nhiệt tình như vậy.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nhàm chán muốn chết, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Trong mắt hắn, màn luận võ trên đài không khác gì trò trẻ con, sợ là hắn chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể treo cả đám lên đánh.
Hắn vẫn thấy hứng thú với phụ thân cùng đại tỷ của mình hơn.
Gia chủ của Bạch gia là đại tướng quân Bạch Lệ, quanh năm đóng quân ở bên ngoài, một năm cũng khó về được mấy lần. Nhưng không ai có lời oán giận nào, vì toàn bộ Bạch gia đều dựa vào đại tướng quân đánh hạ.
Đại tướng quân thời đại nào cũng vậy.
Bạch Lệ cao hơn 1m9, dáng người cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm. Vừa nhìn đã biết là mãnh tướng trong quân, chính là kiểu mãnh tướng xung phong đi đầu dẫn dắt.
Đại tỷ Bạch Nguyên Trinh của hắn lại cho người ta cảm giác vô cùng kinh diễm. Tướng mạo, dáng người thì không cần phải nói nhiều, đều là cực phẩm hàng đầu. Cái chính là khí thế của nàng ta vậy mà lại cho Bạch Đông Lâm cảm giác nguy nghiêm khó tả. Sự uy nghiêm của người ngồi trên đài cao tay nắm đại quyền.
Trong ba tỷ đệ thì đại tỷ là người có khí chất giống phụ thân Bạch Lệ của bọn họ nhất.
Xem ra vị đại tỷ này cũng không phải người thường đâu. Bạch Đông Lâm nhìn Bạch Nguyên Trinh rồi lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Đúng lúc này đại tỷ quay đầu lại mỉm cười rồi từ từ đi về phía hắn. Sâu trong trong mắt nàng ta dường như có kim quang lưu chuyển, Bạch Nguyên Trinh quan sát tiểu đệ một lượt rồi cất lời:
“Tiểu đệ, không ngờ chỉ mới một năm không gặp mà đệ đã cao lớn như vậy rồi.”
Bạch Đông Lâm lập tức có cảm giác như đang đối mặt với nhị ca, cứ cảm thấy bản thân đã bị nhìn thấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.