Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Chương 48: Con Dê Béo
Đường Tào Lão Sư
13/03/2022
Trừ phi luyện dược sư xử lý mới được, nhưng dược sư lại là nghề hiếm hoi, huống chi còn là độc dược ít được chú ý, vậy thì giá cũng không như bình thường.
Nên hắn mới có thể mua những nguyên liệu này rẻ như vậy, nếu là vật liệu có tác dụng tốt với cơ thể người thì sẽ khác, dù không mời được luyện dược sư thì cũng có thể trực tiếp dùng.
Cho dù hiệu quả có thể kém hơn một chút, nhưng vẫn có giá trị hơn nhiều những loại độc dược không thể dùng trực tiếp này.
Nhận lấy túi đồ bỏ vào chiếc nhẫn Tu Di, Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu. Đối với hắn mà nói, đây cũng là một loại mua thấp bán cao biến hình.
Nhị ca cho hắn tổng cộng năm trăm viên linh thạch hạ phẩm, và mười viên linh thạch trung phẩm, mười viên này được sử dụng làm chi phí qua cửa vực.
Cửa vực chỉ lấy linh thạch trung phẩm trở nên, xem khoảng cách khác nhau, thu được số lượng khác nhau, nên không thể dùng mười viên linh thạch trung phẩm này được.
Số linh thạch này đã là một khoản lớn, thậm chí hắn nghi ngờ nhị ca đã cho hắn tất cả số linh thạch trên người!
Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không thể tiêu xài phung phí, đây đều là tâm ý của nhị ca.
Số độc vật này không nhiều, hiếm khi mới tới chợ tu sĩ thế này, phản nhân cơ hội mua nhiều chút, không biết khi nào mới có cơ hội tới lần nữa.
Vì vậy, một mình hắn đi dạo, cũng không biết hai sư huynh muội Lưu Đại Phúc đã đi đâu rồi, ba người mới vào đến quảng trường đã tách nhau ra hành động, hẹn rằng mỗi người tự đi tìm “cơ duyên” của mình!
Bạch Đông Lâm nhìn thấy có bán độc vật thì lập tức mua ngay, giá cũng rất rẻ! Hắn cũng nghĩ rồi, trong chợ này có nhiều hàng hoá như vậy, đối với hắn mà nói, số độc vật này có lợi nhất.
Đây không phải là độc vật, mà là những năng lượng cường hóa đáng yêu!
Không bao lâu sau, Bạch Đông Lâm đi dạo hết một vòng quảng trường, thu thập hết độc vật vào túi, đều là những nguyên liệu ít được chú ý tới, hắn tiêu hết tổng cộng hơn hai trăm linh thạch.
Ngẫm nghĩ xong xuôi, hắn chuẩn bị đi tìm hai người Lưu Đại Phúc cùng nhau rời đi. Hắn đã sớm thấy hai người họ đứng mãi ở một gian hàng mà không đi.
Gian hàng này đặc biệt náo nhiệt, người đứng kín ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Bạch Đông Lâm đi tới xem thử. Ôi, đây không phải là đánh bạc sao?
Đúng là bao nhiêu thế giới cũng như một sao?
Quả nhiên, bất kể thế giới thay đổi thế nào, từ tận trong xương loài người đều có tính mê cờ bạc!
Ở kiếp trước, hắn từng nghe một lời giải thích thú vị. Tổ tiên của loài người, con khỉ đầu tiên lựa chọn từ trên cây xuống đất sinh hoạt, khi nó do dự có nên xuống khỏi cây hay không thì nó đã có tâm lý đánh cược, nó cược rằng sinh tồn dưới đất tốt hơn nên đã xuống khỏi cây.
Bạch Đông Lâm lắc đầu, hắn không có hứng thú gì với đánh bạc, hắn thích cảm giác nắm giữ hết thảy trong tay hơn. Việc giao hết thảy cho xác suất giống như là để người khác nắm giữ số mệnh của mình!
Cái này không hợp với con đường hắn đi, số mệnh của hắn chỉ có thể do chính hắn quyết định.
Hắn đi tới, phát hiện hai người Lưu Đại Phúc cũng chỉ là xem náo nhiệt, không tham dự vào đánh bạc, không khỏi gật đầu, đều là đứa trẻ ngoan, hắn cũng không muốn người mới quen biến thành con bạc.
Dĩ nhiên, đối với những nhân vật đã mang danh con bạc thì không gọi là đánh bạc nữa, đó không phải là chợ bán đồ ăn sao? Cứ tuỳ tiện chọn.
Hắn gọi hai người cùng nhau rời khỏi chợ đêm, hẹn lần sau gặp rồi tách nhau ra, ba người không đi chung.
Hắn đi qua vài con phố vắng tanh của Lâm Giang thành, quay về tiểu viện phía sau tửu lâu.
Hắn cũng không gấp gáp tu luyện, bây giờ là thời gian hắn nghỉ ngơi. Một tháng qua hắn luôn đi trên đường, không có nghỉ ngơi tốt, nên tinh thần hắn hơi mệt mỏi.
Ngay lúc Bạch Đông Lâm chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, ở một bãi đất hoang ngoài thành có mấy tu sĩ lén lút tụ tập, thấp giọng bàn bạc gì đó.
“Lão tam, đệ đã điều tra rõ ràng chưa? Tiểu tử đó thật sự chỉ ở tửu lâu một mình thôi hả?”
Người nói chuyện là một người trung niên mặt mũi gian ác, có đôi mắt hình tam giác, một vết sẹo kéo dài từ thái dương đến tận cằm, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì, là một kẻ ác có thể khiến trẻ con ngừng khóc!
“Yên tâm đi đại ca! Đệ đã đến tửu lâu nghe ngóng rồi, tiểu tử kia hôm nay mới biết đám người của Tử Phù tông, còn chưa tính là bằng hữu nữa, ra khỏi chợ đêm, ba người đã tách ra!”
Một người thanh niên xấu xí, dáng người thô kệch đắc ý nói tiếp:
“Đại ca, đây chính là một con dê béo! Còn là loại không có chút nguy hiểm nào nữa! Đại ca, nhị ca, tứ đệ, ba người đều biết mà, cái khác thì lão tam ta không được, nhưng lại có bí thuật, có cảm ứng cực mạnh với linh khí.”
Nên hắn mới có thể mua những nguyên liệu này rẻ như vậy, nếu là vật liệu có tác dụng tốt với cơ thể người thì sẽ khác, dù không mời được luyện dược sư thì cũng có thể trực tiếp dùng.
Cho dù hiệu quả có thể kém hơn một chút, nhưng vẫn có giá trị hơn nhiều những loại độc dược không thể dùng trực tiếp này.
Nhận lấy túi đồ bỏ vào chiếc nhẫn Tu Di, Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu. Đối với hắn mà nói, đây cũng là một loại mua thấp bán cao biến hình.
Nhị ca cho hắn tổng cộng năm trăm viên linh thạch hạ phẩm, và mười viên linh thạch trung phẩm, mười viên này được sử dụng làm chi phí qua cửa vực.
Cửa vực chỉ lấy linh thạch trung phẩm trở nên, xem khoảng cách khác nhau, thu được số lượng khác nhau, nên không thể dùng mười viên linh thạch trung phẩm này được.
Số linh thạch này đã là một khoản lớn, thậm chí hắn nghi ngờ nhị ca đã cho hắn tất cả số linh thạch trên người!
Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không thể tiêu xài phung phí, đây đều là tâm ý của nhị ca.
Số độc vật này không nhiều, hiếm khi mới tới chợ tu sĩ thế này, phản nhân cơ hội mua nhiều chút, không biết khi nào mới có cơ hội tới lần nữa.
Vì vậy, một mình hắn đi dạo, cũng không biết hai sư huynh muội Lưu Đại Phúc đã đi đâu rồi, ba người mới vào đến quảng trường đã tách nhau ra hành động, hẹn rằng mỗi người tự đi tìm “cơ duyên” của mình!
Bạch Đông Lâm nhìn thấy có bán độc vật thì lập tức mua ngay, giá cũng rất rẻ! Hắn cũng nghĩ rồi, trong chợ này có nhiều hàng hoá như vậy, đối với hắn mà nói, số độc vật này có lợi nhất.
Đây không phải là độc vật, mà là những năng lượng cường hóa đáng yêu!
Không bao lâu sau, Bạch Đông Lâm đi dạo hết một vòng quảng trường, thu thập hết độc vật vào túi, đều là những nguyên liệu ít được chú ý tới, hắn tiêu hết tổng cộng hơn hai trăm linh thạch.
Ngẫm nghĩ xong xuôi, hắn chuẩn bị đi tìm hai người Lưu Đại Phúc cùng nhau rời đi. Hắn đã sớm thấy hai người họ đứng mãi ở một gian hàng mà không đi.
Gian hàng này đặc biệt náo nhiệt, người đứng kín ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Bạch Đông Lâm đi tới xem thử. Ôi, đây không phải là đánh bạc sao?
Đúng là bao nhiêu thế giới cũng như một sao?
Quả nhiên, bất kể thế giới thay đổi thế nào, từ tận trong xương loài người đều có tính mê cờ bạc!
Ở kiếp trước, hắn từng nghe một lời giải thích thú vị. Tổ tiên của loài người, con khỉ đầu tiên lựa chọn từ trên cây xuống đất sinh hoạt, khi nó do dự có nên xuống khỏi cây hay không thì nó đã có tâm lý đánh cược, nó cược rằng sinh tồn dưới đất tốt hơn nên đã xuống khỏi cây.
Bạch Đông Lâm lắc đầu, hắn không có hứng thú gì với đánh bạc, hắn thích cảm giác nắm giữ hết thảy trong tay hơn. Việc giao hết thảy cho xác suất giống như là để người khác nắm giữ số mệnh của mình!
Cái này không hợp với con đường hắn đi, số mệnh của hắn chỉ có thể do chính hắn quyết định.
Hắn đi tới, phát hiện hai người Lưu Đại Phúc cũng chỉ là xem náo nhiệt, không tham dự vào đánh bạc, không khỏi gật đầu, đều là đứa trẻ ngoan, hắn cũng không muốn người mới quen biến thành con bạc.
Dĩ nhiên, đối với những nhân vật đã mang danh con bạc thì không gọi là đánh bạc nữa, đó không phải là chợ bán đồ ăn sao? Cứ tuỳ tiện chọn.
Hắn gọi hai người cùng nhau rời khỏi chợ đêm, hẹn lần sau gặp rồi tách nhau ra, ba người không đi chung.
Hắn đi qua vài con phố vắng tanh của Lâm Giang thành, quay về tiểu viện phía sau tửu lâu.
Hắn cũng không gấp gáp tu luyện, bây giờ là thời gian hắn nghỉ ngơi. Một tháng qua hắn luôn đi trên đường, không có nghỉ ngơi tốt, nên tinh thần hắn hơi mệt mỏi.
Ngay lúc Bạch Đông Lâm chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, ở một bãi đất hoang ngoài thành có mấy tu sĩ lén lút tụ tập, thấp giọng bàn bạc gì đó.
“Lão tam, đệ đã điều tra rõ ràng chưa? Tiểu tử đó thật sự chỉ ở tửu lâu một mình thôi hả?”
Người nói chuyện là một người trung niên mặt mũi gian ác, có đôi mắt hình tam giác, một vết sẹo kéo dài từ thái dương đến tận cằm, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì, là một kẻ ác có thể khiến trẻ con ngừng khóc!
“Yên tâm đi đại ca! Đệ đã đến tửu lâu nghe ngóng rồi, tiểu tử kia hôm nay mới biết đám người của Tử Phù tông, còn chưa tính là bằng hữu nữa, ra khỏi chợ đêm, ba người đã tách ra!”
Một người thanh niên xấu xí, dáng người thô kệch đắc ý nói tiếp:
“Đại ca, đây chính là một con dê béo! Còn là loại không có chút nguy hiểm nào nữa! Đại ca, nhị ca, tứ đệ, ba người đều biết mà, cái khác thì lão tam ta không được, nhưng lại có bí thuật, có cảm ứng cực mạnh với linh khí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.