Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Chương 27: Hệ Thống Thể Tu
Đường Tào Lão Sư
05/03/2022
Bạch Đông Lâm không kích phát được Trắc Linh Thạch, điều này chứng tỏ Chân Linh của hắn chỉ là màu Đỏ, là phàm nhân không có thiên phú tu luyện!
Bạch Kiếm Ca vốn định mang tiểu đệ của mình đến Huyền Nguyệt kiếm phái, với quan hệ của hắn ta ở tông môn thì dù thiên phú của Bạch Đông Lâm chỉ là màu Cam cấp thấp cũng sẽ không phải chịu cảnh bị người khác khinh thường nhục nhã, không có ai dám bắt nạt hắn.
Tiếc là mọi việc lại nằm ngoài dự tính, tuy cơ thể tiểu đệ đã thức tỉnh thiên phú đặc thù nhưng lại không hề có chút thiên phú tu luyện nào, không thể cảm ứng được linh khí thiên địa.
Việc này đúng là có hơi trái với lẽ thường!
Hắn ta sắp phải lên đường đến thánh địa, tình huống ở đó còn chưa rõ ràng nên không thể mang tiểu đệ theo được, tông môn cũng không cho phép.
Hơn nữa, người không có tư chất tu luyện mà ở lại Huyền Nguyệt kiếm phái thì cũng chẳng để làm gì. Nhất thời, Bạch Kiếm Ca khó mà đưa ra quyết định vẹn cả đôi đường.
Bạch Đông Lâm thì ngược lại với nhị ca của mình, khuôn mặt vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã sớm cam chịu, lòng dạ nguội lạnh như tro tàn lâu rồi.
Dù sao hắn cũng còn con át chủ bài, chưa bị ép đến đường cùng.
Bạch Kiếm Ca đâu biết tiểu đệ nhà mình vẫn còn chỗ để ỷ lại, chỉ thấy tâm tính của hắn có chỗ hơn người, ý chí rất kiên định, tuổi còn nhỏ đã không quan tâm đến chuyện thắng thua.
Nếu đổi lại là Bạch Kiếm Ca, sợ là chính hắn ta cũng không bình tĩnh được như vậy.
Điều này càng làm cho Bạch Kiếm Ca cảm thấy tiếc hận nên đứng dậy đi qua đi lại, suy nghĩ một lúc rồi làm như đã nhớ ra được điều gì đó nên với tay vào nhẫn Tu Di, lấy ra một quyển sách tàn tạ rách nát rồi đặt lên bàn, hỏi Bạch Đông Lâm:
“Đông Lâm, đệ có hiểu biết gì về con đường tu luyện này không?”
Theo những truyện mà Bạch Đông Lâm từng đọc được ở kiếp trước, con đường tu luyện này không có gì ngoài rèn luyện tinh thần thành khí lực, rèn luyện khí lực thành thần thức, rèn luyện thần thức thành hư vô, từ hư vô tìm ra Đại Đạo.
Có thay đổi bao nhiêu thì cũng không rời được bản chất, sợ là con đường tu luyện của các giới cơ bản là đều giống nhau.
Tất nhiên là Bạch Đông Lâm không dám lôi mấy thứ trong tiểu thuyết kiếp trước ra nói, thân phận của hắn bây giờ chỉ một con gà mờ, mới bước chân vào giới tu luyện phàm tục nên đành nói với nhị ca mình:
“Tiểu đệ không biết, xin nhị ca giải thích cho đệ tỏ tường.”
Bạch Kiếm Ca khẽ gật đầu, lập tức thật lòng thật dạ giảng giải. Nhị đệ đã có lòng kiên quyết cầu đạo, vậy thì những kiến thức cơ bản này hắn cũng nên nắm rõ.
Con đường tu luyện ở giới này chủ yếu xoay quanh việc mở rộng ba bảo vật của cơ thể là ‘Tinh Khí Thần’.
Tinh chính là xác thịt.
Khí chính là linh khí trong thiên địa.
Thần chính là Nguyên Thần của linh hồn.
Bất kể hệ thống thế nào, các loại pháp thuật, thần thông, bí thuật đều không thể tách khỏi ba bảo vật này.
Nhưng mà Đại Đạo gian nan, sức lực con người có hạn, không phải ai cũng có thể chú ý hết mọi mặt, cùng lúc rèn luyện tốt ba bảo vật. Cho nên các hệ thống tu luyện khác nhau thì sẽ chú trọng đến những điểm khác nhau.
Giống như hệ thống Khí Tu chủ lưu của thế giới hiện tại, Khí Tu cũng chính là luyện sĩ khí, lấy Khí là chủ, Thần là phụ, tiếp đến mới là Tinh.
Thứ có thể trở thành chủ lưu thì đều phải trải qua thời gian dài thử thách, nếu không thích hợp thì đã bị lịch sử đào thải từ lâu rồi.
Ví dụ như tu luyện giả vẫn lấy Thần làm chủ ở thời kỳ Thượng Cổ vẫn gọi hệ thống của mình là “Thần Đạo”, hiện giờ đã sớm biến mất sạch sẽ không còn chút dấu vết nào, bị quét vào trong đám rác rưởi lịch sử.
Nói đến đây Bạch Kiếm Ca dừng một chút, chỉ vào quyển sách trên bàn rồi nói tiếp:
“Số trời run rủi, vi huynh chiếm được quyển tàn tịch này nên mới biết được một hệ thống khác với Khí Tu hiện tại. Hệ thống này giống như Khí Tu từ thời viễn cổ nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng mà không bị huỷ diệt! Vẫn còn tồn tại cho đến tận ngày nay.”
“Bọn họ gọi hệ thống này là Thể Tu, luyện thể giả!”
“Nếu Thể Tu có thể tồn tại song song với Khí Tu cho đến tận bây giờ, tất nhiên sẽ có chỗ độc đáo riêng của mình. Chỉ là so với Khí Tu phồn vinh hưng thịnh thì Thể Tu thưa thớt hơn nhiều, cho nên chỗ hoang vắng như chúng ta mới hiếm khi nghe đến.”
Bạch Kiếm Ca lại nói hết những điều mình biết về Thể Tu cho Bạch Đông Lâm biết.
Thể Tu hoàn toàn tương phản với Khí Tu, nó là hệ thống tu luyện lấy Tinh làm chủ, lấy Thần làm phụ, Khí đứng hàng thứ ba.
Bạch Kiếm Ca cảm thấy thiên phú thân thể của tiểu đệ rất thích hợp đi theo con đường Thể Tu cho nên mới nghĩ đến việc này.
Bạch Kiếm Ca vốn định mang tiểu đệ của mình đến Huyền Nguyệt kiếm phái, với quan hệ của hắn ta ở tông môn thì dù thiên phú của Bạch Đông Lâm chỉ là màu Cam cấp thấp cũng sẽ không phải chịu cảnh bị người khác khinh thường nhục nhã, không có ai dám bắt nạt hắn.
Tiếc là mọi việc lại nằm ngoài dự tính, tuy cơ thể tiểu đệ đã thức tỉnh thiên phú đặc thù nhưng lại không hề có chút thiên phú tu luyện nào, không thể cảm ứng được linh khí thiên địa.
Việc này đúng là có hơi trái với lẽ thường!
Hắn ta sắp phải lên đường đến thánh địa, tình huống ở đó còn chưa rõ ràng nên không thể mang tiểu đệ theo được, tông môn cũng không cho phép.
Hơn nữa, người không có tư chất tu luyện mà ở lại Huyền Nguyệt kiếm phái thì cũng chẳng để làm gì. Nhất thời, Bạch Kiếm Ca khó mà đưa ra quyết định vẹn cả đôi đường.
Bạch Đông Lâm thì ngược lại với nhị ca của mình, khuôn mặt vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã sớm cam chịu, lòng dạ nguội lạnh như tro tàn lâu rồi.
Dù sao hắn cũng còn con át chủ bài, chưa bị ép đến đường cùng.
Bạch Kiếm Ca đâu biết tiểu đệ nhà mình vẫn còn chỗ để ỷ lại, chỉ thấy tâm tính của hắn có chỗ hơn người, ý chí rất kiên định, tuổi còn nhỏ đã không quan tâm đến chuyện thắng thua.
Nếu đổi lại là Bạch Kiếm Ca, sợ là chính hắn ta cũng không bình tĩnh được như vậy.
Điều này càng làm cho Bạch Kiếm Ca cảm thấy tiếc hận nên đứng dậy đi qua đi lại, suy nghĩ một lúc rồi làm như đã nhớ ra được điều gì đó nên với tay vào nhẫn Tu Di, lấy ra một quyển sách tàn tạ rách nát rồi đặt lên bàn, hỏi Bạch Đông Lâm:
“Đông Lâm, đệ có hiểu biết gì về con đường tu luyện này không?”
Theo những truyện mà Bạch Đông Lâm từng đọc được ở kiếp trước, con đường tu luyện này không có gì ngoài rèn luyện tinh thần thành khí lực, rèn luyện khí lực thành thần thức, rèn luyện thần thức thành hư vô, từ hư vô tìm ra Đại Đạo.
Có thay đổi bao nhiêu thì cũng không rời được bản chất, sợ là con đường tu luyện của các giới cơ bản là đều giống nhau.
Tất nhiên là Bạch Đông Lâm không dám lôi mấy thứ trong tiểu thuyết kiếp trước ra nói, thân phận của hắn bây giờ chỉ một con gà mờ, mới bước chân vào giới tu luyện phàm tục nên đành nói với nhị ca mình:
“Tiểu đệ không biết, xin nhị ca giải thích cho đệ tỏ tường.”
Bạch Kiếm Ca khẽ gật đầu, lập tức thật lòng thật dạ giảng giải. Nhị đệ đã có lòng kiên quyết cầu đạo, vậy thì những kiến thức cơ bản này hắn cũng nên nắm rõ.
Con đường tu luyện ở giới này chủ yếu xoay quanh việc mở rộng ba bảo vật của cơ thể là ‘Tinh Khí Thần’.
Tinh chính là xác thịt.
Khí chính là linh khí trong thiên địa.
Thần chính là Nguyên Thần của linh hồn.
Bất kể hệ thống thế nào, các loại pháp thuật, thần thông, bí thuật đều không thể tách khỏi ba bảo vật này.
Nhưng mà Đại Đạo gian nan, sức lực con người có hạn, không phải ai cũng có thể chú ý hết mọi mặt, cùng lúc rèn luyện tốt ba bảo vật. Cho nên các hệ thống tu luyện khác nhau thì sẽ chú trọng đến những điểm khác nhau.
Giống như hệ thống Khí Tu chủ lưu của thế giới hiện tại, Khí Tu cũng chính là luyện sĩ khí, lấy Khí là chủ, Thần là phụ, tiếp đến mới là Tinh.
Thứ có thể trở thành chủ lưu thì đều phải trải qua thời gian dài thử thách, nếu không thích hợp thì đã bị lịch sử đào thải từ lâu rồi.
Ví dụ như tu luyện giả vẫn lấy Thần làm chủ ở thời kỳ Thượng Cổ vẫn gọi hệ thống của mình là “Thần Đạo”, hiện giờ đã sớm biến mất sạch sẽ không còn chút dấu vết nào, bị quét vào trong đám rác rưởi lịch sử.
Nói đến đây Bạch Kiếm Ca dừng một chút, chỉ vào quyển sách trên bàn rồi nói tiếp:
“Số trời run rủi, vi huynh chiếm được quyển tàn tịch này nên mới biết được một hệ thống khác với Khí Tu hiện tại. Hệ thống này giống như Khí Tu từ thời viễn cổ nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng mà không bị huỷ diệt! Vẫn còn tồn tại cho đến tận ngày nay.”
“Bọn họ gọi hệ thống này là Thể Tu, luyện thể giả!”
“Nếu Thể Tu có thể tồn tại song song với Khí Tu cho đến tận bây giờ, tất nhiên sẽ có chỗ độc đáo riêng của mình. Chỉ là so với Khí Tu phồn vinh hưng thịnh thì Thể Tu thưa thớt hơn nhiều, cho nên chỗ hoang vắng như chúng ta mới hiếm khi nghe đến.”
Bạch Kiếm Ca lại nói hết những điều mình biết về Thể Tu cho Bạch Đông Lâm biết.
Thể Tu hoàn toàn tương phản với Khí Tu, nó là hệ thống tu luyện lấy Tinh làm chủ, lấy Thần làm phụ, Khí đứng hàng thứ ba.
Bạch Kiếm Ca cảm thấy thiên phú thân thể của tiểu đệ rất thích hợp đi theo con đường Thể Tu cho nên mới nghĩ đến việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.