Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Chương 36: Khuyển Nhung
Đường Tào Lão Sư
11/03/2022
Thú vị đấy, đường đường là võ giả Chân Khí Cảnh thế mà lại hành nghề chôm chỉa, còn lấy trộm từ trên người mình nữa chứ.
Dựa vào một thân bản lĩnh của mình, Bạch Đông Lâm không sợ sẽ xảy ra chuyện nên cứ thế chạy chậm theo.
Tên nhỏ thó chạy không nhanh, làm như sợ Bạch Đông Lâm không theo kịp nên quẹo trái rẽ phải đi vào một con hẻm vắng vẻ.
Khi Bạch Đông Lâm vừa bước vào con hẻm thì bỗng có gã hắc y nhân nhảy xuống phía sau lưng bổ thẳng một chưởng vào gáy hắn!
Bạch Đông Lâm lập tức khống chế da dẻ cơ bắp trên cổ khiến chúng mềm đi nếu không cánh tay của hắc y nhân gãy thành mấy đoạn là cái chắc.
Lúc này Bạch Đông Lâm giống như như bị ảnh đế nhập, trực tiếp kêu lên một tiếng đau đớn, nghiêng đầu ngã xuống đất ngất xỉu.
“Hô Hô, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy!”
“Thập tam nhi tử của Bạch Lệ vừa kiêu ngạo lại vừa ngu xuẩn. Phí công chúng ta chuẩn bị nhiều thủ đoạn như vậy, đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà.”
Bạch Đông Lâm nằm thẳng cẳng trên đất liếc mắt nhìn, động tác có thể nhanh hơn tí được không vậy, mặt đất lạnh lắm luôn đấy!
Hai hắc y nhân đắc y một lát xong cũng không dám lãng phí nhiều thời gian, sợ chậm sẽ sinh biến. Chúng nâng Bạch Đông Lâm dậy rồi nhảy lên mái nhà nhanh chóng rời đi.
Ể? Tên tiểu tử này trông gầy tong teo mà sao nặng như vậy?
Hai hắc y nhân mang theo Bạch Đông Lâm tụ hợp với năm người kia, sau đó đi tới một tiểu viện.
“Đội trưởng, chúng ta tiếp theo phải làm gì đây?” Một hắc y nhân cúi đầu hỏi.
“Chậm sẽ sinh biến. Chúng ta lập tức cải trang ra khỏi thành tập hợp với thủ lĩnh. Nếu Bạch gia phản ứng kịp thì sẽ phong tỏa cổng thành, lúc đó chúng ta khó mà rời khỏi đây được.”
Bạch Đông Lâm nghe thấy bọn họ còn có thủ lĩnh thì quyết định giả vờ ngất tiếp, đợi bọn họ tập hợp lại rồi một lưới bắt trọn luôn. Thế nên hắn mới để kệ bọn chúng trói chặt, bịt miệng nhét mình vào trong rương gỗ rồi phủ thêm một tầng chăn bông lên.
Cái rương được đưa lên xe ngựa còn mấy người kia cũng đã cải trang xong, bọn họ lập tức đánh xe ra khỏi thành.
Bạch Đông Lâm dùng đầu lưỡi đẩy miếng giẻ rách trong miệng ra, cảm thấy chắc phải còn một đoạn đường nữa thì lập tức nhắm mắt chuẩn bị đánh một giấc, luyện võ nguyên một ngày hắn mệt như chó chết rồi.
“Lạch cạch.”
Tiếng mở rương khiến Bạch Đông Lâm bừng tỉnh, một đại hán nhấc bổng hắn lên. Tên này vừa nhìn thấy Bạch Đông Lâm trợn tròn mắt thì cười ha ha:
“Ha ha ha, tiểu tử đã tỉnh rồi hả, đúng lúc đấy, chúng ta cùng đi gặp thủ lĩnh nào!”
Nói xong hắn lập tức vác Bạch Đông Lâm đi tới trước sơn trại, mấy người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Sơn trại? Ổ thổ phỉ à?
Bạch Đông Lâm còn chưa kịp nghĩ thông thì đã được mang vào một đại sảnh. Trong đại sảnh có mấy chục người đang ngồi nghiêng ngả, nhồm nhoàm nhai thịt uống rượu, thanh âm ồn ào huyên náo.
Mấy người bước nhanh vào đại sảnh, ném Bạch Đông Lâm xuống đất rồi quỳ xuống ôm quyền nói:
“Thủ lĩnh, thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, đã bắt được nhi tử của Bạch Lệ!”
“Choang!”
Đại hán to như gấu ngồi ở ghế chủ tọa một hơi uống cạn bình rượu rồi ném cái bình rỗng xuống đất. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Đông Lâm, ngồi xổm xuống xem kỹ rồi nói:
“Không sai, đúng là nhi tử của lão tạp mao Bạch Lệ! Lần này các ngươi làm rất tốt, sẽ được trọng thưởng!”
“Đa tạ thủ lĩnh!”
Bạch Đông Lâm nhìn một vòng xung quanh, xác nhận đây chắc chắn là hang ổ của bọn chúng nên tạm thời không có ý định chuyển hắn đi chỗ khác nữa. Bạch Đông Lâm chuẩn bị ngã bài, hắn không có thời gian để lãng phí cùng những tép riu hỗn tạp này.
“Các ngươi là ai? Tại sao bắt ta? Nếu đã biết phụ thân của ta là ai rồi mà không sợ bị diệt môn à?”
Bạch Đông Lâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, chắc là vị thập tam thiếu gia họ Bạch này còn chưa nhìn rõ tình hình.
“Ha ha ha, tiểu tử, ở Nam Dương quốc thì đúng là phụ thân ngươi có quyền lực ngập trời thật, nhưng lão ta cũng đâu thể đến Khuyển Nhung quốc chúng ta mà khám nhà diệt tộc chứ!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Ta thấy tiểu tử này đang thể hiện đấy!”
“Ta nghĩ chắc là sợ đến choáng váng rồi à? Để xem hắn có tè ra quần không nào!”
Nghe thấy Bạch Đông Lâm lấy phụ thân ra để uy hiếp thì tất cả mọi người đều cười phá lên, trong ngoài đại sảnh lập tức tràn ngập không khí vui vẻ!
Vừa nghe thấy ba chữ “Khuyển Nhung quốc” thì Bạch Đông Lâm đã đoán được tiền căn hậu quả. Khuyển Nhung quốc nằm ở phía nam, là một trong những chư quốc mà Bạch Lệ trấn thủ. Tại sao bọn chúng bắt hắn, đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Đơn giản là lợi dụng hắn để uy hiếp Bạch Lệ, thậm chí dụ giết. Nếu không có Bạch Lệ trấn thủ phía nam thì đương nhiên là Khuyển Nhung quốc của bọn chúng có thể dẫn đại quân công thành đoạt đất.
Dựa vào một thân bản lĩnh của mình, Bạch Đông Lâm không sợ sẽ xảy ra chuyện nên cứ thế chạy chậm theo.
Tên nhỏ thó chạy không nhanh, làm như sợ Bạch Đông Lâm không theo kịp nên quẹo trái rẽ phải đi vào một con hẻm vắng vẻ.
Khi Bạch Đông Lâm vừa bước vào con hẻm thì bỗng có gã hắc y nhân nhảy xuống phía sau lưng bổ thẳng một chưởng vào gáy hắn!
Bạch Đông Lâm lập tức khống chế da dẻ cơ bắp trên cổ khiến chúng mềm đi nếu không cánh tay của hắc y nhân gãy thành mấy đoạn là cái chắc.
Lúc này Bạch Đông Lâm giống như như bị ảnh đế nhập, trực tiếp kêu lên một tiếng đau đớn, nghiêng đầu ngã xuống đất ngất xỉu.
“Hô Hô, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy!”
“Thập tam nhi tử của Bạch Lệ vừa kiêu ngạo lại vừa ngu xuẩn. Phí công chúng ta chuẩn bị nhiều thủ đoạn như vậy, đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà.”
Bạch Đông Lâm nằm thẳng cẳng trên đất liếc mắt nhìn, động tác có thể nhanh hơn tí được không vậy, mặt đất lạnh lắm luôn đấy!
Hai hắc y nhân đắc y một lát xong cũng không dám lãng phí nhiều thời gian, sợ chậm sẽ sinh biến. Chúng nâng Bạch Đông Lâm dậy rồi nhảy lên mái nhà nhanh chóng rời đi.
Ể? Tên tiểu tử này trông gầy tong teo mà sao nặng như vậy?
Hai hắc y nhân mang theo Bạch Đông Lâm tụ hợp với năm người kia, sau đó đi tới một tiểu viện.
“Đội trưởng, chúng ta tiếp theo phải làm gì đây?” Một hắc y nhân cúi đầu hỏi.
“Chậm sẽ sinh biến. Chúng ta lập tức cải trang ra khỏi thành tập hợp với thủ lĩnh. Nếu Bạch gia phản ứng kịp thì sẽ phong tỏa cổng thành, lúc đó chúng ta khó mà rời khỏi đây được.”
Bạch Đông Lâm nghe thấy bọn họ còn có thủ lĩnh thì quyết định giả vờ ngất tiếp, đợi bọn họ tập hợp lại rồi một lưới bắt trọn luôn. Thế nên hắn mới để kệ bọn chúng trói chặt, bịt miệng nhét mình vào trong rương gỗ rồi phủ thêm một tầng chăn bông lên.
Cái rương được đưa lên xe ngựa còn mấy người kia cũng đã cải trang xong, bọn họ lập tức đánh xe ra khỏi thành.
Bạch Đông Lâm dùng đầu lưỡi đẩy miếng giẻ rách trong miệng ra, cảm thấy chắc phải còn một đoạn đường nữa thì lập tức nhắm mắt chuẩn bị đánh một giấc, luyện võ nguyên một ngày hắn mệt như chó chết rồi.
“Lạch cạch.”
Tiếng mở rương khiến Bạch Đông Lâm bừng tỉnh, một đại hán nhấc bổng hắn lên. Tên này vừa nhìn thấy Bạch Đông Lâm trợn tròn mắt thì cười ha ha:
“Ha ha ha, tiểu tử đã tỉnh rồi hả, đúng lúc đấy, chúng ta cùng đi gặp thủ lĩnh nào!”
Nói xong hắn lập tức vác Bạch Đông Lâm đi tới trước sơn trại, mấy người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Sơn trại? Ổ thổ phỉ à?
Bạch Đông Lâm còn chưa kịp nghĩ thông thì đã được mang vào một đại sảnh. Trong đại sảnh có mấy chục người đang ngồi nghiêng ngả, nhồm nhoàm nhai thịt uống rượu, thanh âm ồn ào huyên náo.
Mấy người bước nhanh vào đại sảnh, ném Bạch Đông Lâm xuống đất rồi quỳ xuống ôm quyền nói:
“Thủ lĩnh, thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, đã bắt được nhi tử của Bạch Lệ!”
“Choang!”
Đại hán to như gấu ngồi ở ghế chủ tọa một hơi uống cạn bình rượu rồi ném cái bình rỗng xuống đất. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Đông Lâm, ngồi xổm xuống xem kỹ rồi nói:
“Không sai, đúng là nhi tử của lão tạp mao Bạch Lệ! Lần này các ngươi làm rất tốt, sẽ được trọng thưởng!”
“Đa tạ thủ lĩnh!”
Bạch Đông Lâm nhìn một vòng xung quanh, xác nhận đây chắc chắn là hang ổ của bọn chúng nên tạm thời không có ý định chuyển hắn đi chỗ khác nữa. Bạch Đông Lâm chuẩn bị ngã bài, hắn không có thời gian để lãng phí cùng những tép riu hỗn tạp này.
“Các ngươi là ai? Tại sao bắt ta? Nếu đã biết phụ thân của ta là ai rồi mà không sợ bị diệt môn à?”
Bạch Đông Lâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, chắc là vị thập tam thiếu gia họ Bạch này còn chưa nhìn rõ tình hình.
“Ha ha ha, tiểu tử, ở Nam Dương quốc thì đúng là phụ thân ngươi có quyền lực ngập trời thật, nhưng lão ta cũng đâu thể đến Khuyển Nhung quốc chúng ta mà khám nhà diệt tộc chứ!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Ta thấy tiểu tử này đang thể hiện đấy!”
“Ta nghĩ chắc là sợ đến choáng váng rồi à? Để xem hắn có tè ra quần không nào!”
Nghe thấy Bạch Đông Lâm lấy phụ thân ra để uy hiếp thì tất cả mọi người đều cười phá lên, trong ngoài đại sảnh lập tức tràn ngập không khí vui vẻ!
Vừa nghe thấy ba chữ “Khuyển Nhung quốc” thì Bạch Đông Lâm đã đoán được tiền căn hậu quả. Khuyển Nhung quốc nằm ở phía nam, là một trong những chư quốc mà Bạch Lệ trấn thủ. Tại sao bọn chúng bắt hắn, đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Đơn giản là lợi dụng hắn để uy hiếp Bạch Lệ, thậm chí dụ giết. Nếu không có Bạch Lệ trấn thủ phía nam thì đương nhiên là Khuyển Nhung quốc của bọn chúng có thể dẫn đại quân công thành đoạt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.