Bất Tử Thiên Tôn

Chương 7: Lãnh Đạm Diệp Linh Nhi

Manh Manh Đát Tiểu Mập

06/02/2023

Diệp Hiên yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, muội muội hắn không phả như vậy, đã trải qua việc gì, làm cho Diệp Linh Nhi biến thành bộ dạng này?

- Linh nhi, ngượi lại cãi nhau với ai.

Diệp mẫu khoan thai bước tới, trong ánh mắt gánh ưu phiền.

- Mẹ, chuyện của ta người chớ xía vào.

Diệp mẫu xuất hiện, cũng không làm cho Diệp Linh Nhi bớt đi tính ngang ngược, trái lại còn không ngừng xô đẩy với thanh niên kia.

- lão bủn xỉn, bà ra thật đúng lúc, ta đến đòi nợ con gái bà, vẫn không trả tiền lại, thì tiện đây người hãy nhận ta làm con rể.

Tên thanh niên cười hiểm không ngưng, cũng không ngừng xô đẩy với Diệp Linh Nhi, càng là hướng vào bộ phận nhạy cảm mà sờ soạn, nếu thân thể Diệp Linh Nhi linh hoạt, thì thật đúng là cũng bị đối phương chiếm ưu thế.

Một thiếu nữ, làm sao là đối thủ của một gã to lớn, hắn bắt lấy hai tay Diệp Linh Nhi , một giọng trầm cũng đột ngột vang lên.

- Nếu là người không muốn chết, tốt nhât buông tay ra.

Không biết từ lúc nào, Diệp Hiên đã đứng đằng sau tên to con kia, trong ánh mắt có luồng sáng lạnh xẹt qua.

- Ùm, tốt nhỉ, tên tạp chủng nào dám quản lão tử hành sự?

Tên to con sắc mặt ngẩn ra, bổng nhiên xoay người nhìn lại hướng Diệp Hiên, đập vào mắt, là người mặc cổ trang, mái tóc xám trắng.

- Hiên Nhi, con mau vào phòng, việc này muội muội ngươi có thể tự giải quyết.

Diệp Hiên xuất hiện, Diệp mẫu cũng không thấy rõ ràng, nhưng ấn tượng bên trong bà, hắn là người nho nhã lễ độ, tay trói gà không chặt, làm sao có thể là đối thủ của tên to con trước mắt?

Theo lời Diệp mẫu, tên to con kia không có chút nào cảm giác, Diệp Linh Nhi vẫn giãy giụa, thân hình cứng đờ, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng Diệp Hiên.

Chỉ trong nháy mắt, kéo dài như vạn năm.

Hai huynh muội đối mắt nhìn nhau, Diệp Linh Nhi hóa dại ra, tựa như đánh mất hồn.

- Tiểu tử, ta đặc biệt nói với ngươi đấy, ngươi không nghe được sao?

Bị Diệp Hiên phớt lờ, tên to con đáy lòng giận dữ, trược tiếp buông Diệp Linh Nhi ra, đi nhanh tới hướng Diệp Hiên.

Đáng tiết, Diệp Hiên không đợi người này tiếp cận, chuyện kế tiếp, càng làm cho Diệp mẫu kinh hãi tột cùng.

Xoạt xoạt!

Diệp Hiên bàn tay sáng như ngoc, bỗng nhiên bóp cổ tên to con, càng chậm rãi nhắc bỗng ra ngoài không trung, năm ngón tay trong suốt như ngọc trói trặt, càng làm cho xương cổ người này truyến đến một tiếng giòn vang.

- A… Không được… Không muốn…

Sắt mặt trướng hồng, dần dần xanh tím, tên to con hai mắt trắng dã, không ngừng ở giữa không trung chật vật giãy dụa, trong miệng càng phát ra như tiếng giết heo vậy.



Sự khó thở, đầu não mê muội, đầu lưỡi trong miệng thè ra, lắm lúc chỉ sợ, như thể tên to con phải bị Diệp Hiên trong tay bóp chết.

Một cái nhìn dò sát từ Diệp Hiên, bàn tay của hắn đang dùng lực, tựa như sau một khắc muốn đem giết chết người này ở đây.

Thế ngàn cân treo sợi tóc, từ Diệp mẫu một tiếng thét kinh hãi.

- Hiên nhi mau buông ra, hắn sẽ chết.

Theo lời nói Diệp mẫu, Diệp Hiên nhíu mày, bàn tay túm lấy tên to con bổng nhiên buông ra, bởi vì hắn không thể giết người trước mặt Diệp mẫu, cái này không thể để cho bà nhìn thấy được.

Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Băng.

Diệp Hiên bỗng nhiên bắt lại tên to con đánh một chưởng, một tia sức mạnh trên tay hắn, chỉ thấy bàn tay tên to con, trong nháy mắt tựa như ngây ngất đê mê mềm xuống, truyền đến từ người này tiếng kêu chói tai đau đớn.

- A, tay của ta, tay của ta…

Tên to con lăng lộn kịch liệt trong đống tuyết, bàn tay đau đớn cả người bốc mồ hôi.

- Muội muội ta thiếu tiền ngươi ta sẽ trả lại ngươi, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi đang muốn dây dưa, thì không chỉ phế bỏ một tay đơn giản như vậy.

Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, vào tai gã to con, từ đáy lòng cực kỳ hàn ý.

Cũng không còn sức lực để nói cái gì, tên to con miễn cướng đứng dậy, chạy thẳng đi xa, Diệp Hiên cho hắn cảm giác khủng bố cực đại.

Sau tên to con rời đi, Diệp mẫu bước nhanh tới trước Diệp Linh Nhi, nói :

- Linh nhi, ca ca hắn không có chết, bệnh của hắn khỏi, hiện tại ca ngươi hắn đã trở về, ngươi mau gọi ca đi.

Lúc này, Diệp Linh Nhi nhìn chăm chú vào Diệp Hiên, đến khi Diệp mẫu lên tiếng, cũng không nữa điểm phản ứng, mà Diệp Hiên yên lặng nhìn Diệp Linh Nhi, trong lòng băn khoăn.

- ah, ca?

Diệp Linh Nhi thần trí trở về, cười lạnh lùng, nói:

- Ta Diệp Linh Nhi không có ca, hắn tính là gì ca ca , hắn xứng sao?

Diệp Linh Nhi xoay người đi vào nhà, cũng không một nữa liếc mắt nhìn Diệp Hiên, mà Diệp mẫu thật tình cô đơn, giờ khắc này phản phất nét già đi vài tuổi.

Nhìn Diệp Linh Nhi, Diệp Hiên tâm thần như sóng triều xao động, tâm tư lúc này càng ngẩn ngơ, ký ức hai huynh muội năm xưa không ngừng trong đầu hắn hiện lên.

- Ca ta muốn ăn bánh mật, ngươi mua cho ta có được hay không?

Đầu chải đuôi ngựa, hai mắt tinh khiết, giọng nói yếu ớt, hồi bé Diệp Linh Nhi không ngừng đi theo sau Diệp Hiên, càng là nắm thật chặt tay ca ca không ngừng buông ra.



Hình ảnh quay lại, tâm tư trở về, Diệp Hiên hai mắt nhắm chặt, không nghĩ tới hắn tiêu mất bốn năm, nhất định là muội muội của hắn, dĩ nhiên đã không nhận ra hắn.

Diệp Hiên bỗng nhiên hai mắt mở ra, nói khổ:

- Linh Nhi ngươi thật không nhân ra ta?

Lúc này, Diệp Linh Nhi dừng bước, thân hình có chút cứng ngắc, đếm được từng hơi thở, nàng chậm rãi xoay người nhìn về phía Diệp Hiên.

- ngươi sống lại, bệnh của ngươi tốt, nhưng là bốn năm trước ngươi không cáo mà biệt, ngươi biết bốn năm qua chúng ta sống làm sao được?

Như lũ quét hung tàn, lại tựa như sóng biển cuốn đi, Diệp Linh Nhi rít gào khan cả giọng, tựa như muốn tuông hết ra tất cả oán khí sau nhiều năm như vậy.

Keng!

Cửa sắt bị Diệp Linh Nhi hung hăng đóng mạnh, tiếng lớn va chạm vang vọng giữa đêm không dứt, mà Diệp Hiên hai tay chậm rãi nắm chặt, tâm thần xao động tột cùng.

Năm đó, vì chữa bệnh cho hắn, đồ đạt trong nhà toàn bộ bán, một mình mẹ mang theo hai đứa bé, Diệp Hiên không cần mơ mộng, cũng biết thời gian bốn năm quá khư này, trong nhà gặp bao nhiêu khốn khó.

- Hiên nhi, ngươi chớ để ý muội muội ngươi nó…

- Mẹ người không cần phải nói, đều là con sai, không trách muội muội, thật không trách muội

Diệp Hiên khổ sở nói, dìu đỡ Diệp mẫu bước vào nhà, chỉ là trong lòng đã có một ít quyết đoán.

Trong nhà.

Lúc đầu Diệp mẫu muốn tự thân xuống bếp, nhưng rồi Diệp Hiên dìu Diệp mẫu vào trong phòng nghỉ ngơi, sau đó tiến vào phòng bếp cầm lấy tạp dề, bắt đầu làm cơm tối.

Nhà chỉ có bốn bức tường, cơm nước đạm bạc.

Ngoại trừ một nồi cơm tẻ, trên bàn ăn một miếng thịt cũng không có, Diệp Hiên nhìn thấy đáy thùng đựng gạo, liền đã biết được, trong nhà gian khổ đến mức nào.

Lên bàn ăn, Diệp mẫu gọi Diệp Linh Nhi ăn, lại không có được bất kỳ phản ứng nào, hiển nhiên Diệp Linh Nhi cũng không muốn gặp lại Diệp Hiên, Diệp mẫu cũng chỉ có thể bất lực.

- Hiên nhi, ngươi ăn trước một miếng, chờ ngày mai mẹ làm món thịt kho tàu cá chép mà con thích ăn nhất.

Diệp mẫu vừa nói chuyện, vừa gắp rau xanh trong mâm để vào chén Diệp Hiên.

Diệp Hiên ăn trong im lặng, trong vòng bốn năm trong lòng hắn chưa bao giờ nảy sinh hơi ấm, hắn mỗi một miếng rau đều ăn rất chăm chú, rốt cục hắn cũng chỉ muốn cùng người nhà đoàn tụ.

- Mẹ, tiểu đệ đâu?

Buông chén đũa xuống, Diệp Hiên mới nhớ tới cái sự tình này, từ khi hắn đi vào nhà, Diệp Linh Nhi đã trở về, nhưng lại không đước thấy Diệp Bình trở về.

Nghe được Diệp Hiên hỏi chuyện, Diệp mẫu cũng chỉ nôm na qua chuyện, bà miễn cưỡng cười một tiếng, nói:

Đệ đệ ngươi hiện tại quá tốt, ba năm trước hắn đã trở về Diệp gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Tử Thiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook