Chương 1: Trở Lại Nhân Gian
Manh Manh Đát Tiểu Mập
04/02/2023
Thiên địa sơ khai, vạn vật nảy sinh, lịch sử mênh mông, như biển gầm lại tựa như núi vỡ, thời gian không gian vô tận.
Người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, rồi đến hóa thành bộ khô xương, đây là số mệnh của phàm nhân.
Trước đây có hoàng đế, cơ thể đau ốm, vì cầu bất tử, bái trời cao, tìm thuốc trường sinh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một bộ xương khô, vùi sâu giữa lòng đất.
Sinh lão bệnh tử, phàm nhân buồn bã, không người nào có thể thay đổi được định luật này.
...
Núi Đoạn Tràng, núi cao vạn trượng, nguy nga khiến người ta phải kinh sợ, nằm trong tám ngọn núi kỳ quái, ở bên trong lãnh thổ của một nước.
Sườn núi dốc đứng, không có vách đá, chim bay không tới, thú dữ không thể vào, nếu phàm nhân muốn trèo lên đỉnh núi, chỉ có thể là nghịch ý trời, từ nơi này cũng có thể nhìn ra thế núi hiểm trở tột cùng.
Đỉnh của núi Đoạn Tràng, gió Bắc lạnh thấu xương.
Diệp Hiên quan sát trời biển rộng lớn bao la, quang cảnh vô cùng hiu quạnh, mọi thứ xung quanh không dễ dàng nhìn thấy, cũng không thể khiến hắn có một chút lo sợ nào.
- Thời gian đã trôi qua, năm tháng vội vã, bốn năm đã qua, các ngươi ... Còn nhớ ta không?
- Phải chăng... các ngươi cho rằng ta sớm đã bị vùi sâu vào giữa lòng đất?
Diệp Hiên có một bí mật lớn bằng trời, hắn ta vốn mắc bệnh Bạch Cầu giai đoạn cuối, cứ tưởng rằng cái chết cận kề, bốn năm trước hắn rời khỏi nơi Kinh Đô sầm uất đến núi Đoạn Tràng, muốn sống nốt cuộc đời còn lại, nào ngờ trời xanh cho hắn một cơ hội, cho hắn mở ra một cuộc sống mới, làm cho hắn sống đến tận bây giờ .
Nhưng không chỉ là sống sót, trong thời gian bốn năm này, Diệp Hiên đạt được một thứ gì đó mà hắn muốn, nhưng lại cũng mất đi một thứ gì đó, lấy được là sức khỏe, mất đi ... Có đó là sự thương hại của trời cao dành cho hắn.
- Trời sinh vạn vật, đều có sắp dặt, hôm nay là ngày mà Diệp Hiên ta trở lại nhân gian.
Ùng ùng.
Sóng to gió lớn, đất đá bay lên không trung, Diệp Hiên hét to một tiếng, sấm chớp cắt xéo nhau vào khoảng không, hàng vạn hàng nghìn tia chớp ‘giăng khắp nơi ở trong tầng mây’, sâu bên trong núi Đoạn Tràng có hàng ngàn âm thanh cùng nhau phát ra, nhưng đâu đó trong đám âm thanh hỗn tạp ấy lại vẫn nghe thấy tiếng của Diệp Hiên.
Trời đất hội tụ, sấm chớp đùng đùng.
Diệp Hiên bước ra một bước, hư không nổi lên vô tận sóng lớn, người hắn hóa thành một vệt sáng, biến mất trên đỉnh núi Đọan Tràng.
...
Gió lạnh gào thét, tuyết rơi dày đặc, ngày đông lạnh lẽo hiu quạnh, người đi đường gộp thành chung tốp năm tốp ba, xe cộ cũng hiếm thấy trên đường, đám người bon chen ở trong đám tuyết dày đặc nhưng vẫn tiến về phía trước.
Bông tuyết bay trong không trung, không ngừng rũ xuống ở trên người Diệp Hiên, hắn ta không để tâm mà vững vàng đi về phía trước, cho đến khi Diệp Hiên dừng lại, đã đứng trước một bệnh viện.
Thành phố Giang Nam, bệnh viên nhân dân đệ nhất.
Tấm biển hình chữ nhật, chữ trắng trên nền đen, lọt vào mắt của Diệp Hiên.
- Bốn năm, ta lại về tới đây!
Diệp Hiên khẽ thì thầm, trong không trung có một luồng gió vụt qua.
Bốn năm trước, hắn mắc bệnh nan y, chính là tiến hành trị liệu ở bệnh viện này, tiêu hết gia tài bán hết gia súc, nhưng trước sau cũng chỉ lấy được một sổ khám bệnh ghi rằng chắc chắn phải chết.
Diệp Hiên nhớ rõ, mẹ hắn tuyệt vọng vô cùng, em trai hắn nắm chắc hai bàn tay, em gái khóc đỏ hai mắt ... Còn có cha của hắn lạnh lùng vô tình đưa tới một phong thư .
Cũng là ý của trời cao, Diệp Hiên trong đêm tối lén rời khỏi bệnh viện, bởi vì hắn không muốn chết trước mặt gia đình mình, làm cho bọn họ vì mình mà đau khổ .
Về lại chốn cũ, cảnh còn người mất.
Thời gian bốn năm trôi qua, không có ai biết hắn từng trải những gì, hắn có thể sống đến bây giờ, chính là đi ra từ trong biển máu xương trắng, những chuyện đã từng trải qua thì không thể diễn tả bằng lời.
Như con thuyền nhỏ trên biển máu, dùng hết can đảm, gian nan giãy dụa giữa sống và chết, sống lại từ bên trong rách nát và tịch diệt ... Huyết ... Máu... máu tươi vô tận... Thê lương mà mỹ lệ...
Diệp Hiên ngẩn ngơ, bốn năm trải qua giống như sống trong ác mộng, hắn rơi sâu vào trong kí ức, bộ mặt hắn lộ rõ sự đau đớn, khi thì hung ác đến tột cùng, đến khi có ‘tiếng gọi’ truyền tới mới để cho hắn thoát khỏi những suy nghĩ mông lung kia.
- Này tiểu tử, trời lạnh như vậy đứng ngoài đó làm gì, có phải cậu không may gặp phải chuyện gì?
Một người đàn ông mặc đồng phục an ninh khoảng năm mươi tuổi mở cửa phòng an ninh, bước nhanh tới chỗ Diệp Hiên
- Lão nhân gia, tôi không có việc gì, xin hỏi bác sĩ Hạ Thu có ở đây không?
Diệp Hiên hỏi .
- ‘Cậu’ nói là chủ nhiệm Hạ Thu đúng không?
-Tới đây tới đây, vào nhà trước hãy nói.
‘Người bảo vệ trông cửa vừa nói chuyện vừa kéo Diệp Hiên vào trong phòng, cho đến khi hai người tiến vào phòng, ngăn cách tiết trời gió đông lạnh lẽo.
- Ừm!
Ở bên ngoài có gió tuyết rất dày, người bảo vệ cũng chưa nhìn rõ quần áo của Diệp Hiên, vào đây mới nhìn thấy, người trước mặt còn trẻ tuổi, sợi tóc dính đầy bụi trắng, người mặc một cái áo lót màu đen, điều này làm cho ông nhướng mày .
- Chắc tôi đã già thật rồi, không thể so được với mấy người tuổi trẻ thời đại này của các cậu, trời đông giá rét mà cậu mặc bộ đồ như không mặc, sao không mặc thêm đồ giữ ấm ở bên trong, nếu thân thể nhiễm bệnh, thì chính cậu chịu khổ chứ ai vào đây.
Lão giả lắc đầu thở dài, chỉ nghĩ Diệp Hiên là một [thanh niên đi theo trào lưu .
Diệp Hiên cười nhạt một tiếng, từ lúc hắn đi ra từ núi Đoạn Tràng, một phút cũng không dừng lại, đi thẳng tới thành phố Giang Nam, quần áo trên người tự nhiên cũng không còn nguyên vẹn, quả thực nhìn có vẻ hơi khác người.
- Lão nhân gia, có thể giúp tôi liên lạc với bác sĩ Hạ Thu không?
Diệp Hiên nói thẳng vào vấn đề.
- Được, cậu chờ một lát.
Ông lão cũng không lải nhải, trực tiếp cầm lấy điện thoại trên bàn lên gọi điện.
...
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm.
Hạ Thu đang quan sát các bệnh nhân, ngay bên cạnh ‘vang lên’ tiếng điện thoại, cũng để cho bà thuận tay nhấc máy.
- A lô.
- Hạ chủ nhiệm? Có người tuổi trẻ muốn tìm cô.
- Người đó tên là gì, có hẹn trước không?
Hạ Thu thân là ‘bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện’, mỗi ngày vốn tiếp đãi rất nhiều thân nhân và bệnh nhân, đối với có người muốn tìm mình, cũng không có gì ngạc nhiên.
- Đúng rồi, cậu tên gì?
‘Một đầu khác bên điện thoại’ truyền đến giọng nói của ‘ông bảo vệ’.
"Diệp Hiên, Diệp trong từ lá trúc, Hiên trong từ hiên viên ."
Răng rắc.
Chợt, ly nước trong tay Hạ Thu rơi xuống đất, tiếng cốc vỡ vang lên, cả người bà run lên.
- Alo, chủ nhiệm Hạ thu, cô có sao không ?
Giọng của ‘ông bảo vệ vọng lại từ đầu dây bên kia
- Không được ... Không thể ... Tuyệt đối không thể ... Làm sao ... Dẫn cậu ấy đến gặp tôi’.
Hạ Thu cắn chặt hai môi, giọng nói trong miệng gián đoạn, nếu như tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện, giọng nói của bà có sự run sợ và vô cùng ngạc nhiên
Không trách Hạ Thu kinh hãi, bởi vì bà vĩnh viễn cũng không quên được hình ảnh ấy .
Bốn năm trước, ‘một thiếu niên’ nằm trên giường bệnh, bà lần đầu tiên hỏi ý tên của cậu ta, đối phương đã trả lời bà như vậy.
- A di, ‘tôi gọi Diệp Hiên, Diệp của lá trúc, Hiên của Hiên Viên.
Người mắc bệnh nan y, đã đến tuyệt lộ, người đó chẳng qua chỉ là thiếu niên gần mười bốn tuổi, lại có thể cười khi đối mặt với sự sống và cái chết , cái này đổi thành bất kỳ một người trưởng thành nào, chỉ sợ cũng không sẽ thản nhiên như thiếu niên, điều này cũng làm cho Hạ Thu ‘’khắc sâu ấn tượng’’ đối với thiếu niên kia.
Đáng tiếc, trong một đêm khuya, thiếu niên trốn đi khỏi bệnh viện, sau này cũng không còn có tin tức gì của cậu ấy.
Chỉ là Hạ Thu hiểu rõ, thiếu niên được gọi là Diệp Hiên chỉ không muốn để cho người thân của mình thống khổ nhìn thấy mình đi đến cuối cuộc đời mà thôi’.
- Không thể, tuyệt đối không thể, đứa bé năm đó đã là ung thư thời kỳ cuối, thời gian bốn năm trôi qua, chỉ sợ đứa bé kia sớm đã ...
Thân là bác sĩ trưởng năm đó khám cho Diệp Hiên, không có ai hiểu bệnh tình của Diệp Hiên hơn bà, bà có thể khẳng định, người thiếu niên năm đó vốn đã vùi sâu dưới lòng đất.
- Ghê tởm, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười, chẳng cần biết ‘cậu’ là ai, ‘tôi’ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu. Hạ Thu nghiến răng, oán hận phát ra tiếng.
Hiển nhiên, lấy tên một đứa bé đã chết ra làm trò đùa, đối với chủ nhiệm Hạ Thu mà nói, chính là sai lầm không thể nào tha thứ được.
Hạ Thu đem lửa giận áp xuống, mặt lạnh đợi đối phương xuất hiện, tay bà nắm chặt cán bút, trong lòng rối rắm không yên
Người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, rồi đến hóa thành bộ khô xương, đây là số mệnh của phàm nhân.
Trước đây có hoàng đế, cơ thể đau ốm, vì cầu bất tử, bái trời cao, tìm thuốc trường sinh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một bộ xương khô, vùi sâu giữa lòng đất.
Sinh lão bệnh tử, phàm nhân buồn bã, không người nào có thể thay đổi được định luật này.
...
Núi Đoạn Tràng, núi cao vạn trượng, nguy nga khiến người ta phải kinh sợ, nằm trong tám ngọn núi kỳ quái, ở bên trong lãnh thổ của một nước.
Sườn núi dốc đứng, không có vách đá, chim bay không tới, thú dữ không thể vào, nếu phàm nhân muốn trèo lên đỉnh núi, chỉ có thể là nghịch ý trời, từ nơi này cũng có thể nhìn ra thế núi hiểm trở tột cùng.
Đỉnh của núi Đoạn Tràng, gió Bắc lạnh thấu xương.
Diệp Hiên quan sát trời biển rộng lớn bao la, quang cảnh vô cùng hiu quạnh, mọi thứ xung quanh không dễ dàng nhìn thấy, cũng không thể khiến hắn có một chút lo sợ nào.
- Thời gian đã trôi qua, năm tháng vội vã, bốn năm đã qua, các ngươi ... Còn nhớ ta không?
- Phải chăng... các ngươi cho rằng ta sớm đã bị vùi sâu vào giữa lòng đất?
Diệp Hiên có một bí mật lớn bằng trời, hắn ta vốn mắc bệnh Bạch Cầu giai đoạn cuối, cứ tưởng rằng cái chết cận kề, bốn năm trước hắn rời khỏi nơi Kinh Đô sầm uất đến núi Đoạn Tràng, muốn sống nốt cuộc đời còn lại, nào ngờ trời xanh cho hắn một cơ hội, cho hắn mở ra một cuộc sống mới, làm cho hắn sống đến tận bây giờ .
Nhưng không chỉ là sống sót, trong thời gian bốn năm này, Diệp Hiên đạt được một thứ gì đó mà hắn muốn, nhưng lại cũng mất đi một thứ gì đó, lấy được là sức khỏe, mất đi ... Có đó là sự thương hại của trời cao dành cho hắn.
- Trời sinh vạn vật, đều có sắp dặt, hôm nay là ngày mà Diệp Hiên ta trở lại nhân gian.
Ùng ùng.
Sóng to gió lớn, đất đá bay lên không trung, Diệp Hiên hét to một tiếng, sấm chớp cắt xéo nhau vào khoảng không, hàng vạn hàng nghìn tia chớp ‘giăng khắp nơi ở trong tầng mây’, sâu bên trong núi Đoạn Tràng có hàng ngàn âm thanh cùng nhau phát ra, nhưng đâu đó trong đám âm thanh hỗn tạp ấy lại vẫn nghe thấy tiếng của Diệp Hiên.
Trời đất hội tụ, sấm chớp đùng đùng.
Diệp Hiên bước ra một bước, hư không nổi lên vô tận sóng lớn, người hắn hóa thành một vệt sáng, biến mất trên đỉnh núi Đọan Tràng.
...
Gió lạnh gào thét, tuyết rơi dày đặc, ngày đông lạnh lẽo hiu quạnh, người đi đường gộp thành chung tốp năm tốp ba, xe cộ cũng hiếm thấy trên đường, đám người bon chen ở trong đám tuyết dày đặc nhưng vẫn tiến về phía trước.
Bông tuyết bay trong không trung, không ngừng rũ xuống ở trên người Diệp Hiên, hắn ta không để tâm mà vững vàng đi về phía trước, cho đến khi Diệp Hiên dừng lại, đã đứng trước một bệnh viện.
Thành phố Giang Nam, bệnh viên nhân dân đệ nhất.
Tấm biển hình chữ nhật, chữ trắng trên nền đen, lọt vào mắt của Diệp Hiên.
- Bốn năm, ta lại về tới đây!
Diệp Hiên khẽ thì thầm, trong không trung có một luồng gió vụt qua.
Bốn năm trước, hắn mắc bệnh nan y, chính là tiến hành trị liệu ở bệnh viện này, tiêu hết gia tài bán hết gia súc, nhưng trước sau cũng chỉ lấy được một sổ khám bệnh ghi rằng chắc chắn phải chết.
Diệp Hiên nhớ rõ, mẹ hắn tuyệt vọng vô cùng, em trai hắn nắm chắc hai bàn tay, em gái khóc đỏ hai mắt ... Còn có cha của hắn lạnh lùng vô tình đưa tới một phong thư .
Cũng là ý của trời cao, Diệp Hiên trong đêm tối lén rời khỏi bệnh viện, bởi vì hắn không muốn chết trước mặt gia đình mình, làm cho bọn họ vì mình mà đau khổ .
Về lại chốn cũ, cảnh còn người mất.
Thời gian bốn năm trôi qua, không có ai biết hắn từng trải những gì, hắn có thể sống đến bây giờ, chính là đi ra từ trong biển máu xương trắng, những chuyện đã từng trải qua thì không thể diễn tả bằng lời.
Như con thuyền nhỏ trên biển máu, dùng hết can đảm, gian nan giãy dụa giữa sống và chết, sống lại từ bên trong rách nát và tịch diệt ... Huyết ... Máu... máu tươi vô tận... Thê lương mà mỹ lệ...
Diệp Hiên ngẩn ngơ, bốn năm trải qua giống như sống trong ác mộng, hắn rơi sâu vào trong kí ức, bộ mặt hắn lộ rõ sự đau đớn, khi thì hung ác đến tột cùng, đến khi có ‘tiếng gọi’ truyền tới mới để cho hắn thoát khỏi những suy nghĩ mông lung kia.
- Này tiểu tử, trời lạnh như vậy đứng ngoài đó làm gì, có phải cậu không may gặp phải chuyện gì?
Một người đàn ông mặc đồng phục an ninh khoảng năm mươi tuổi mở cửa phòng an ninh, bước nhanh tới chỗ Diệp Hiên
- Lão nhân gia, tôi không có việc gì, xin hỏi bác sĩ Hạ Thu có ở đây không?
Diệp Hiên hỏi .
- ‘Cậu’ nói là chủ nhiệm Hạ Thu đúng không?
-Tới đây tới đây, vào nhà trước hãy nói.
‘Người bảo vệ trông cửa vừa nói chuyện vừa kéo Diệp Hiên vào trong phòng, cho đến khi hai người tiến vào phòng, ngăn cách tiết trời gió đông lạnh lẽo.
- Ừm!
Ở bên ngoài có gió tuyết rất dày, người bảo vệ cũng chưa nhìn rõ quần áo của Diệp Hiên, vào đây mới nhìn thấy, người trước mặt còn trẻ tuổi, sợi tóc dính đầy bụi trắng, người mặc một cái áo lót màu đen, điều này làm cho ông nhướng mày .
- Chắc tôi đã già thật rồi, không thể so được với mấy người tuổi trẻ thời đại này của các cậu, trời đông giá rét mà cậu mặc bộ đồ như không mặc, sao không mặc thêm đồ giữ ấm ở bên trong, nếu thân thể nhiễm bệnh, thì chính cậu chịu khổ chứ ai vào đây.
Lão giả lắc đầu thở dài, chỉ nghĩ Diệp Hiên là một [thanh niên đi theo trào lưu .
Diệp Hiên cười nhạt một tiếng, từ lúc hắn đi ra từ núi Đoạn Tràng, một phút cũng không dừng lại, đi thẳng tới thành phố Giang Nam, quần áo trên người tự nhiên cũng không còn nguyên vẹn, quả thực nhìn có vẻ hơi khác người.
- Lão nhân gia, có thể giúp tôi liên lạc với bác sĩ Hạ Thu không?
Diệp Hiên nói thẳng vào vấn đề.
- Được, cậu chờ một lát.
Ông lão cũng không lải nhải, trực tiếp cầm lấy điện thoại trên bàn lên gọi điện.
...
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm.
Hạ Thu đang quan sát các bệnh nhân, ngay bên cạnh ‘vang lên’ tiếng điện thoại, cũng để cho bà thuận tay nhấc máy.
- A lô.
- Hạ chủ nhiệm? Có người tuổi trẻ muốn tìm cô.
- Người đó tên là gì, có hẹn trước không?
Hạ Thu thân là ‘bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện’, mỗi ngày vốn tiếp đãi rất nhiều thân nhân và bệnh nhân, đối với có người muốn tìm mình, cũng không có gì ngạc nhiên.
- Đúng rồi, cậu tên gì?
‘Một đầu khác bên điện thoại’ truyền đến giọng nói của ‘ông bảo vệ’.
"Diệp Hiên, Diệp trong từ lá trúc, Hiên trong từ hiên viên ."
Răng rắc.
Chợt, ly nước trong tay Hạ Thu rơi xuống đất, tiếng cốc vỡ vang lên, cả người bà run lên.
- Alo, chủ nhiệm Hạ thu, cô có sao không ?
Giọng của ‘ông bảo vệ vọng lại từ đầu dây bên kia
- Không được ... Không thể ... Tuyệt đối không thể ... Làm sao ... Dẫn cậu ấy đến gặp tôi’.
Hạ Thu cắn chặt hai môi, giọng nói trong miệng gián đoạn, nếu như tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện, giọng nói của bà có sự run sợ và vô cùng ngạc nhiên
Không trách Hạ Thu kinh hãi, bởi vì bà vĩnh viễn cũng không quên được hình ảnh ấy .
Bốn năm trước, ‘một thiếu niên’ nằm trên giường bệnh, bà lần đầu tiên hỏi ý tên của cậu ta, đối phương đã trả lời bà như vậy.
- A di, ‘tôi gọi Diệp Hiên, Diệp của lá trúc, Hiên của Hiên Viên.
Người mắc bệnh nan y, đã đến tuyệt lộ, người đó chẳng qua chỉ là thiếu niên gần mười bốn tuổi, lại có thể cười khi đối mặt với sự sống và cái chết , cái này đổi thành bất kỳ một người trưởng thành nào, chỉ sợ cũng không sẽ thản nhiên như thiếu niên, điều này cũng làm cho Hạ Thu ‘’khắc sâu ấn tượng’’ đối với thiếu niên kia.
Đáng tiếc, trong một đêm khuya, thiếu niên trốn đi khỏi bệnh viện, sau này cũng không còn có tin tức gì của cậu ấy.
Chỉ là Hạ Thu hiểu rõ, thiếu niên được gọi là Diệp Hiên chỉ không muốn để cho người thân của mình thống khổ nhìn thấy mình đi đến cuối cuộc đời mà thôi’.
- Không thể, tuyệt đối không thể, đứa bé năm đó đã là ung thư thời kỳ cuối, thời gian bốn năm trôi qua, chỉ sợ đứa bé kia sớm đã ...
Thân là bác sĩ trưởng năm đó khám cho Diệp Hiên, không có ai hiểu bệnh tình của Diệp Hiên hơn bà, bà có thể khẳng định, người thiếu niên năm đó vốn đã vùi sâu dưới lòng đất.
- Ghê tởm, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười, chẳng cần biết ‘cậu’ là ai, ‘tôi’ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu. Hạ Thu nghiến răng, oán hận phát ra tiếng.
Hiển nhiên, lấy tên một đứa bé đã chết ra làm trò đùa, đối với chủ nhiệm Hạ Thu mà nói, chính là sai lầm không thể nào tha thứ được.
Hạ Thu đem lửa giận áp xuống, mặt lạnh đợi đối phương xuất hiện, tay bà nắm chặt cán bút, trong lòng rối rắm không yên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.