Chương 1: Võ hồn bỏ đi
Yêu Nguyệt Dạ
07/09/2018
Trong luyện võ trường to lớn của Tiêu Gia ở Tử Vân quận thành thuộc
Phong Nguyệt quốc, có một hàng thiếu niên đang chăm chú lắng nghe một
người đàn ông trung niên trên đài cao phía trước giảng giải về những
điều huyền diệu của võ đạo, những khuôn mặt non nớt kia đều tràn đầy ánh sáng hi vọng.
Người đàn ông trung niên đó tên Tiêu Hổ, là võ sư của Tiêu gia.
- Hổ thúc, thiên tài là gì?
Một thiếu niên có ánh mắt linh động ngẩng đầu hỏi.
- Ở Phong Nguyệt quốc ta, phàm là người đã đánh thức võ hồn đều là thiên tài, có thể lọt vào mắt xanh của các tông phái lớn.
Hổ thúc thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên phía dưới đài, vẻ mặt vô cùng kính nể:
- Loại nhân vật này có tiềm lực vô hạn, là rồng trong loài người, sau này tất có thể giương cánh bay lên tận cửu trùng, tiến vào thế giới võ giả mênh mông kia, trở thành một cường giả chân chính.
- Tiếc rằng chúng ta còn chưa thức tỉnh được võ hồn.
Những thiếu niên kia đều lắc đầu.
- Các ngươi cũng đừng nản chí, trong vạn người không có lấy một người thức tỉnh được võ hồn, chỉ cần cố gắng thì cũng có thể lấy được thành quả tốt trên võ đạo.
Hổ thúc nói:
- Được rồi, giờ các ngươi bắt đầu theo ta luyện võ, đây là một bộ quyền pháp Hoàng cấp đê giai, tên là Mãnh Hổ quyền.
Nói xong, Hổ thúc bắt đầu dạy mọi người đánh quyền.
Ở một bên khác trên luyện võ trường, có một thiếu niên mặc áo vải màu trắng đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tập trung tinh thần dưới một gốc đại thụ.
Nếu nhìn kỹ thì giữa thiên địa có những tia sáng tụ lại quanh người thiếu niên kia.
Thiếu niên này tên Tiêu Vân, mắt kiếm mắt sao, dung mạo tuấn dật, bộ dạng tuấn tú lịch sự.
Tiêu Vân chính là con cháu dòng chính của Tiêu gia, còn mấy tháng nữa là tròn mười sáu tuổi, hắn một thân một mình tu luyện ở đó rõ ràng hoàn toàn lạc lõng với những người khác, đây không phải do tính cách của hắn quái gở, mà là con đường tu luyện của hắn đã có vấn đề.
Tiêu Vân đã thức tỉnh võ hồn từ lúc lên năm, tám tuổi đã bước vào Tôi Thể tầng sáu, trong cơ thể đã ngưng tụ huyền khí.
Thiên phú như vậy, nhìn khắp cả Tử Vân quận cũng vào hàng trăm năm khó gặp.
Lúc đầu Tiêu Vân được mọi người ca tụng là thiên phú ngút trời, thành tựu sau này không thể đo lường, tất có thể sánh vai với phụ thân hắn, đi ra khỏi Phong Nguyệt quốc này, tiến vào thế giới võ giả mênh mông, trở thành thiên chi kiêu tử giống như phụ thân của hắn.
Vì thế cho nên người Tiêu gia đều gửi gắm hy vọng rất lớn vào Tiêu Vân, cho rằng hắn có thể chấn hưng gia tộc, rạng rỡ cửa nhà.
Đáng tiếc sau năm tám tuổi, tu vi của Tiêu Vân lại giậm chân tại chỗ, mắt thấy những người thiên phú kém hơn hắn ai nấy đều đã bước vào Tôi Thể tầng sáu, tầng bảy… Không ngừng kéo giãn khoảng cách, nhưng hắn vẫn đứng im ở Tôi Thể tầng sáu như cũ.
Sau đó, thái độ của người bên cạnh với Tiêu Vân cũng bắt đầu thay đổi, hắn từ thiên tài cực kỳ tài năng dần dần biến thành kẻ tầm thường, thứ vô dụng trong miệng người đời, những kẻ a dua nịnh hót hắn trước kia cũng bắt đầu quay sang châm chọc khiêu khích.
Vốn Tiêu gia vẫn còn ôm một chút hy vọng với Tiêu Vân, vì dẫu sao đi nữa thì hắn cũng là người duy nhất đã thức tỉnh võ hồn trong số đệ tử hậu bối của Tiêu gia.
Nhưng sau này biết được võ hồn của Tiêu Vân không phải võ hồn loại chiến đấu, mà chỉ là một võ hồn có thể chữa bệnh cho người khác thì trưởng bối Tiêu gia đã hoàn toàn hết hy vọng với thiếu niên này, ở thế giới lấy võ làm đầu này một võ hồn chữa bệnh cứu người thì có ích gì kia chứ?
Cho dù võ hồn này phát triển lên tgì thiếu niên này nhiều nhất cũng chỉ là một y sư xuất sắc mà thôi.
Đến đây, vầng sáng thiêu tài vẫn được kiêu ngạo của thiếu niên cũng coi như hoàn toàn biến mất, từ một thiếu niên thiên tài vạn người dõi theo biến thành một kẻ tầm thường bị người đời khinh rẻ, thay đổi nhiơngf này cũng khiến Tiêu Vân phiền muộn sa sút tinh thần.
Chẳng qua loại sa sút tinh thần này không kéo dài bao lâu, Tiêu Vân nhanh chóng bắt đầu phấn chấn trở lại, khi tu luyện hán lại càng cố gắng hơn trước, nhắm mắt làm ngơ trước những lời châm chọc của người khác, vì hắn tin rằng chỉ cần bản thân nỗ lực thì vẫn sẽ có ngày giành được được thành tựu xuất sắc.
Tất nhiên, loại niềm tin này cũng không phải bỗng dưng mà có, vì Tiêu Vân không phải không thể tu luyện mà là có lý do đặc thù.
Những tia nguyên khí thiên địa bị hấp thu vào trong đan điền của Tiêu Vân với tốc độ nhanh hơn những thiếu niên cùng một cảnh giới không biết bao nhiêu lần, theo lý mà nói, hắn nên có đột phá, bước vào Tiên Thiên cảnh hoặc Chân Võ cảnh từ lâu mới đúng.
Nhưng…
Sau khi Tiêu Vân thu nạp những nguyên khí đã tu luyện nửa ngày trời vào đan điền, trong đầu hắn có ánh sáng lóe lên, một nhánh cây màu xanh lá lóe sáng, trực tiếp thò ra khỏi đầu đâm vào trong đan điền, cứ như đi vào chốn không người, sau đó hút sạch toàn bộ nguyên khí mà thiếu niên này đã cực khổ ngưng luyện lại, hóa thành dinh dưỡng cho bản thân nó.
- Chết tiệt, đừng hút hết sạch chứ, ngươi để lại cho ta một chút nguyên khí cũng được mà!
Nhìn thấy nhánh cây xanh biếc kia, Tiêu Vân câm nín, e rằng cả Phong Nguyệt quốc này cũng chỉ có mỗi mình hắn thức tỉnh một võ hồn vô lại như vậy thôi.
Nhánh cây đó lờ tịt ý kiến của Tiêu Vân, sau khi hút sạch những nguyên khí kia nó còn phát ra tiếng ù ù trong đan điền như chưa thỏa mãn, điều này khiến thiếu niên vốn đã buồn bực không thôi càng điên tiết hơn.
- Cái thứ hố hàng trời đánh!
Trong lòng Tiêu Vân không nhịn được mà gào thét.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của Tiêu Vân, nhánh cây đó lóe sáng một cái rồi rút về trong đầu hắn.
Nhánh cây màu xanh đó lại là một phần võ hồn của Tiêu Vân.
- Cũng không biết võ hồn này có tăng lên được không nữa.
Tiêu Vân vừa động ý niệm, tâm thần lập tức chìm vào trong thức hải.
Trong thức hải của Tiêu Vân là một mảnh hỗn độn, sương khói mờ ảo, giống như thế giới hỗn độn trước khi khai thiên lập địa.
Trong tu luyện giả cấp thấp, chỉ những người đã thức tỉnh võ hồn mới có loại thức hải này.
Nơi đây có một cái cây cao khoảng một xích cắm rễ, phóng ra vầng sáng màu xanh nhạt.
Đây chính là võ hồn của Tiêu Vân, giống như một nhánh lan.
Lúc này ánh sáng xanh phát ra từ trên nhánh lan, phiến lá non xanh mướt bất chợt từ từ lớn lên.
- Hình như nó lại lớn lên không ít rồi, xem ra nhà ngươi cũng sắp bắt đầu tiến cấp rồi nhỉ!
Sau khi thấy lá cây kia lớn lên một vòng, Tiêu Vân mới thở phào, vì võ hồn lá cây của hắn mỗi khi lớn lên một phần thì đều sẽ tăng cường hiệu quả trị liệu, đồng thời tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa của bản thân cũng sẽ tăng lên.
- Chỉ cần võ hồn này càng mạnh, sau này ta cũng có thể hấp thu càng nhiều hàn khí hóa giải số lần phát tác cho muội muội rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng thiếu niên cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, đôi mày cau chặt kia cũng giãn ra.
Khi khóe miệng Tiêu Vân nở nụ cười, một đám thiếu niên tu luyện hoàn tất lục tục đi qua bên người hắn.
- Ha ha, Thành ca, huynh xem, tên vô dụng này đang cười kìa.
Một thiếu niên thân hình gày gò đột nhiên dừng bước, buông lời châm chọc:
- Huynh nói xem có phải hắn bị đần rồi không, suốt tám năm không tiến cấp mà lại còn cười khi tu luyện nữa là sao nhỉ?
- Chưa biết chừng người ta đã đột phá rồi ấy chứ.
Mấy thiếu niên bên cạnh sau khi thấy, cũng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Vân đầy chế giễu.
Tiếng châm chọc đột nhiên truyền tới, khiến chân mày thiếu niên đang chìm đắm trong việc võ hồn tiến cấp thoáng cau lại.
Tiêu Vân mở mắt, sau khi hờ hững liếc năm thiếu niên bên cạnh một cái thì lại thu ánh mắt.
Hắn đã sớm quen với sự châm chọc của những thiếu niên này.
- Tiêu Vân đường đệ, có phải đệ đã đột phá rồi không?
Thấy Tiêu Vân lờ mình, một thiếu niên tuổi tác hơi lớn trong đó bèn nhíu mày lại, sau đó khóe miệng nhếch lên, nói giọng với giọng quai quái:
- Nếu đã đột phá thì đệ phải nói với Thành ca nhé, như vậy chúng ta cũng có thể vui mừng thay cho ngươi, chắc hẳn gia gia biết được cũng sẽ rất vui đấy.
Thiếu niên này tên Tiêu Thành, là đường huynh của Tiêu Vân.
- Phải đấy, Tiêu Vân ca, nếu huynh đã đột phá phải nói cho bọn ta biết đấy nhé!
Mấy thiếu niên bên cạnh cười giễu cũng cất lời phụ họa, nụ cười khinh thường kia khiến bất cứ ai cũng thấy rõ là đámngười này đang giễu cợt Tiêu Vân.
- Ta tạm thời không có đột phá gì hết, cũng không cần các người bận tâm.
Ánh mắt Tiêu Vân lóe lên, liếc xéo mấy thiếu niên kia, vẻ mặt dửng dưng khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, cũng là kiểu biểu hiện này càng khiến đám Tiêu Thành bực bội hơn.
Bộ dạng của thiếu niên này rõ ràng là không xem họ ra gì!
- Cáo từ.
Tiêu Vân cũng mặc kệ mọi người, hắn đột nhiên đứng lên, quay người rời đi.
Bao thăng trầm suốt mấy năm nay, khiến tâm tính của Tiêu Vân chín chắn hơn người cùng tuổi.
Tiêu Vân biết cho dù trong lòng mình có bất mãn với những người này, nhưng không đủ thực lực thì cũng thế mà thôi.
Chẳng lẽ chó cắn ngươi một cái thì ngươi sẽ đi cắn trả lại nó à?
Đương nhiên không phải, chỉ khi bản thân có đủ thực lực đánh ra một quyền, phản kích mạnh mẽ mới là vương đạo.
Cho nên Tiêu Vân không vội, hắn tin bản thân nhất định sẽ có lúc quật khởi một lần nữa.
- Hừ, một tên vô dụng cũng dám ngạo mạn như vậy sao?
Nhìn Tiêu Vân quay người rời đi, mấy thiếu niên bên cạnh không khỏi càng bực mình hơn, giờ họ mới là thiên tài và hy vọng trong gia tộc, tên vô dụng Tiêu Vân này mà cũng dám ngang ngược như vậy sao?
Trong mắt những người này, hành động của Tiêu Vân rõ ràng là không xem họ ra gì.
- Ta thấy hắn chắc chắn là vì không có hy vọng đột phá, cho nên mới chìm trong thế giới ảo tưởng thiên tài khi xưa, hòng tự an ủi bản thân.
- Thiên tài?
- Mấy năm nay hắn đã hao phí bao nhiêu tài nguyên của gia tộc, nếu có những tài nguyên này thì ta đã có thể bước vào Tiên Thiên cảnh rồi.
Mấy thiếu niên bất bình lẩm bẩm:
- May mà gia gia đã bế quan rồi, nếu không Tiêu gia chúng ta sẽ bị hắn làm cho phá sản mất thôi.
Tuy Tiêu Vân đã đi xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng những lời này.
- Sợ ta liên lụy đến gia tộc sao?
Tiêu Vân dừng bước, nhìn về mọi người, đồng tử co rụt lại, tâm trạng cũng hơi dao động, chẳng qua hắn nhanh chóng khôi phục, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân mày không khỏi nhíu lại như nghĩ đến chuyện gì
- Hôm nay là đêm trăng tròn, âm khí đang vượng, chắc hàn khí của muội muội lại phát tác rồi.
Tiêu Vân nhíu mày, vừa nghĩ đến bộ dạng đau đớn của muội muội khi hàn khí phát tác thì lòng hắn lại như dao cắt, nhịp bước chân cũng bắt đầu nhanh hơn.
Người đàn ông trung niên đó tên Tiêu Hổ, là võ sư của Tiêu gia.
- Hổ thúc, thiên tài là gì?
Một thiếu niên có ánh mắt linh động ngẩng đầu hỏi.
- Ở Phong Nguyệt quốc ta, phàm là người đã đánh thức võ hồn đều là thiên tài, có thể lọt vào mắt xanh của các tông phái lớn.
Hổ thúc thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên phía dưới đài, vẻ mặt vô cùng kính nể:
- Loại nhân vật này có tiềm lực vô hạn, là rồng trong loài người, sau này tất có thể giương cánh bay lên tận cửu trùng, tiến vào thế giới võ giả mênh mông kia, trở thành một cường giả chân chính.
- Tiếc rằng chúng ta còn chưa thức tỉnh được võ hồn.
Những thiếu niên kia đều lắc đầu.
- Các ngươi cũng đừng nản chí, trong vạn người không có lấy một người thức tỉnh được võ hồn, chỉ cần cố gắng thì cũng có thể lấy được thành quả tốt trên võ đạo.
Hổ thúc nói:
- Được rồi, giờ các ngươi bắt đầu theo ta luyện võ, đây là một bộ quyền pháp Hoàng cấp đê giai, tên là Mãnh Hổ quyền.
Nói xong, Hổ thúc bắt đầu dạy mọi người đánh quyền.
Ở một bên khác trên luyện võ trường, có một thiếu niên mặc áo vải màu trắng đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tập trung tinh thần dưới một gốc đại thụ.
Nếu nhìn kỹ thì giữa thiên địa có những tia sáng tụ lại quanh người thiếu niên kia.
Thiếu niên này tên Tiêu Vân, mắt kiếm mắt sao, dung mạo tuấn dật, bộ dạng tuấn tú lịch sự.
Tiêu Vân chính là con cháu dòng chính của Tiêu gia, còn mấy tháng nữa là tròn mười sáu tuổi, hắn một thân một mình tu luyện ở đó rõ ràng hoàn toàn lạc lõng với những người khác, đây không phải do tính cách của hắn quái gở, mà là con đường tu luyện của hắn đã có vấn đề.
Tiêu Vân đã thức tỉnh võ hồn từ lúc lên năm, tám tuổi đã bước vào Tôi Thể tầng sáu, trong cơ thể đã ngưng tụ huyền khí.
Thiên phú như vậy, nhìn khắp cả Tử Vân quận cũng vào hàng trăm năm khó gặp.
Lúc đầu Tiêu Vân được mọi người ca tụng là thiên phú ngút trời, thành tựu sau này không thể đo lường, tất có thể sánh vai với phụ thân hắn, đi ra khỏi Phong Nguyệt quốc này, tiến vào thế giới võ giả mênh mông, trở thành thiên chi kiêu tử giống như phụ thân của hắn.
Vì thế cho nên người Tiêu gia đều gửi gắm hy vọng rất lớn vào Tiêu Vân, cho rằng hắn có thể chấn hưng gia tộc, rạng rỡ cửa nhà.
Đáng tiếc sau năm tám tuổi, tu vi của Tiêu Vân lại giậm chân tại chỗ, mắt thấy những người thiên phú kém hơn hắn ai nấy đều đã bước vào Tôi Thể tầng sáu, tầng bảy… Không ngừng kéo giãn khoảng cách, nhưng hắn vẫn đứng im ở Tôi Thể tầng sáu như cũ.
Sau đó, thái độ của người bên cạnh với Tiêu Vân cũng bắt đầu thay đổi, hắn từ thiên tài cực kỳ tài năng dần dần biến thành kẻ tầm thường, thứ vô dụng trong miệng người đời, những kẻ a dua nịnh hót hắn trước kia cũng bắt đầu quay sang châm chọc khiêu khích.
Vốn Tiêu gia vẫn còn ôm một chút hy vọng với Tiêu Vân, vì dẫu sao đi nữa thì hắn cũng là người duy nhất đã thức tỉnh võ hồn trong số đệ tử hậu bối của Tiêu gia.
Nhưng sau này biết được võ hồn của Tiêu Vân không phải võ hồn loại chiến đấu, mà chỉ là một võ hồn có thể chữa bệnh cho người khác thì trưởng bối Tiêu gia đã hoàn toàn hết hy vọng với thiếu niên này, ở thế giới lấy võ làm đầu này một võ hồn chữa bệnh cứu người thì có ích gì kia chứ?
Cho dù võ hồn này phát triển lên tgì thiếu niên này nhiều nhất cũng chỉ là một y sư xuất sắc mà thôi.
Đến đây, vầng sáng thiêu tài vẫn được kiêu ngạo của thiếu niên cũng coi như hoàn toàn biến mất, từ một thiếu niên thiên tài vạn người dõi theo biến thành một kẻ tầm thường bị người đời khinh rẻ, thay đổi nhiơngf này cũng khiến Tiêu Vân phiền muộn sa sút tinh thần.
Chẳng qua loại sa sút tinh thần này không kéo dài bao lâu, Tiêu Vân nhanh chóng bắt đầu phấn chấn trở lại, khi tu luyện hán lại càng cố gắng hơn trước, nhắm mắt làm ngơ trước những lời châm chọc của người khác, vì hắn tin rằng chỉ cần bản thân nỗ lực thì vẫn sẽ có ngày giành được được thành tựu xuất sắc.
Tất nhiên, loại niềm tin này cũng không phải bỗng dưng mà có, vì Tiêu Vân không phải không thể tu luyện mà là có lý do đặc thù.
Những tia nguyên khí thiên địa bị hấp thu vào trong đan điền của Tiêu Vân với tốc độ nhanh hơn những thiếu niên cùng một cảnh giới không biết bao nhiêu lần, theo lý mà nói, hắn nên có đột phá, bước vào Tiên Thiên cảnh hoặc Chân Võ cảnh từ lâu mới đúng.
Nhưng…
Sau khi Tiêu Vân thu nạp những nguyên khí đã tu luyện nửa ngày trời vào đan điền, trong đầu hắn có ánh sáng lóe lên, một nhánh cây màu xanh lá lóe sáng, trực tiếp thò ra khỏi đầu đâm vào trong đan điền, cứ như đi vào chốn không người, sau đó hút sạch toàn bộ nguyên khí mà thiếu niên này đã cực khổ ngưng luyện lại, hóa thành dinh dưỡng cho bản thân nó.
- Chết tiệt, đừng hút hết sạch chứ, ngươi để lại cho ta một chút nguyên khí cũng được mà!
Nhìn thấy nhánh cây xanh biếc kia, Tiêu Vân câm nín, e rằng cả Phong Nguyệt quốc này cũng chỉ có mỗi mình hắn thức tỉnh một võ hồn vô lại như vậy thôi.
Nhánh cây đó lờ tịt ý kiến của Tiêu Vân, sau khi hút sạch những nguyên khí kia nó còn phát ra tiếng ù ù trong đan điền như chưa thỏa mãn, điều này khiến thiếu niên vốn đã buồn bực không thôi càng điên tiết hơn.
- Cái thứ hố hàng trời đánh!
Trong lòng Tiêu Vân không nhịn được mà gào thét.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của Tiêu Vân, nhánh cây đó lóe sáng một cái rồi rút về trong đầu hắn.
Nhánh cây màu xanh đó lại là một phần võ hồn của Tiêu Vân.
- Cũng không biết võ hồn này có tăng lên được không nữa.
Tiêu Vân vừa động ý niệm, tâm thần lập tức chìm vào trong thức hải.
Trong thức hải của Tiêu Vân là một mảnh hỗn độn, sương khói mờ ảo, giống như thế giới hỗn độn trước khi khai thiên lập địa.
Trong tu luyện giả cấp thấp, chỉ những người đã thức tỉnh võ hồn mới có loại thức hải này.
Nơi đây có một cái cây cao khoảng một xích cắm rễ, phóng ra vầng sáng màu xanh nhạt.
Đây chính là võ hồn của Tiêu Vân, giống như một nhánh lan.
Lúc này ánh sáng xanh phát ra từ trên nhánh lan, phiến lá non xanh mướt bất chợt từ từ lớn lên.
- Hình như nó lại lớn lên không ít rồi, xem ra nhà ngươi cũng sắp bắt đầu tiến cấp rồi nhỉ!
Sau khi thấy lá cây kia lớn lên một vòng, Tiêu Vân mới thở phào, vì võ hồn lá cây của hắn mỗi khi lớn lên một phần thì đều sẽ tăng cường hiệu quả trị liệu, đồng thời tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa của bản thân cũng sẽ tăng lên.
- Chỉ cần võ hồn này càng mạnh, sau này ta cũng có thể hấp thu càng nhiều hàn khí hóa giải số lần phát tác cho muội muội rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng thiếu niên cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, đôi mày cau chặt kia cũng giãn ra.
Khi khóe miệng Tiêu Vân nở nụ cười, một đám thiếu niên tu luyện hoàn tất lục tục đi qua bên người hắn.
- Ha ha, Thành ca, huynh xem, tên vô dụng này đang cười kìa.
Một thiếu niên thân hình gày gò đột nhiên dừng bước, buông lời châm chọc:
- Huynh nói xem có phải hắn bị đần rồi không, suốt tám năm không tiến cấp mà lại còn cười khi tu luyện nữa là sao nhỉ?
- Chưa biết chừng người ta đã đột phá rồi ấy chứ.
Mấy thiếu niên bên cạnh sau khi thấy, cũng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Vân đầy chế giễu.
Tiếng châm chọc đột nhiên truyền tới, khiến chân mày thiếu niên đang chìm đắm trong việc võ hồn tiến cấp thoáng cau lại.
Tiêu Vân mở mắt, sau khi hờ hững liếc năm thiếu niên bên cạnh một cái thì lại thu ánh mắt.
Hắn đã sớm quen với sự châm chọc của những thiếu niên này.
- Tiêu Vân đường đệ, có phải đệ đã đột phá rồi không?
Thấy Tiêu Vân lờ mình, một thiếu niên tuổi tác hơi lớn trong đó bèn nhíu mày lại, sau đó khóe miệng nhếch lên, nói giọng với giọng quai quái:
- Nếu đã đột phá thì đệ phải nói với Thành ca nhé, như vậy chúng ta cũng có thể vui mừng thay cho ngươi, chắc hẳn gia gia biết được cũng sẽ rất vui đấy.
Thiếu niên này tên Tiêu Thành, là đường huynh của Tiêu Vân.
- Phải đấy, Tiêu Vân ca, nếu huynh đã đột phá phải nói cho bọn ta biết đấy nhé!
Mấy thiếu niên bên cạnh cười giễu cũng cất lời phụ họa, nụ cười khinh thường kia khiến bất cứ ai cũng thấy rõ là đámngười này đang giễu cợt Tiêu Vân.
- Ta tạm thời không có đột phá gì hết, cũng không cần các người bận tâm.
Ánh mắt Tiêu Vân lóe lên, liếc xéo mấy thiếu niên kia, vẻ mặt dửng dưng khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, cũng là kiểu biểu hiện này càng khiến đám Tiêu Thành bực bội hơn.
Bộ dạng của thiếu niên này rõ ràng là không xem họ ra gì!
- Cáo từ.
Tiêu Vân cũng mặc kệ mọi người, hắn đột nhiên đứng lên, quay người rời đi.
Bao thăng trầm suốt mấy năm nay, khiến tâm tính của Tiêu Vân chín chắn hơn người cùng tuổi.
Tiêu Vân biết cho dù trong lòng mình có bất mãn với những người này, nhưng không đủ thực lực thì cũng thế mà thôi.
Chẳng lẽ chó cắn ngươi một cái thì ngươi sẽ đi cắn trả lại nó à?
Đương nhiên không phải, chỉ khi bản thân có đủ thực lực đánh ra một quyền, phản kích mạnh mẽ mới là vương đạo.
Cho nên Tiêu Vân không vội, hắn tin bản thân nhất định sẽ có lúc quật khởi một lần nữa.
- Hừ, một tên vô dụng cũng dám ngạo mạn như vậy sao?
Nhìn Tiêu Vân quay người rời đi, mấy thiếu niên bên cạnh không khỏi càng bực mình hơn, giờ họ mới là thiên tài và hy vọng trong gia tộc, tên vô dụng Tiêu Vân này mà cũng dám ngang ngược như vậy sao?
Trong mắt những người này, hành động của Tiêu Vân rõ ràng là không xem họ ra gì.
- Ta thấy hắn chắc chắn là vì không có hy vọng đột phá, cho nên mới chìm trong thế giới ảo tưởng thiên tài khi xưa, hòng tự an ủi bản thân.
- Thiên tài?
- Mấy năm nay hắn đã hao phí bao nhiêu tài nguyên của gia tộc, nếu có những tài nguyên này thì ta đã có thể bước vào Tiên Thiên cảnh rồi.
Mấy thiếu niên bất bình lẩm bẩm:
- May mà gia gia đã bế quan rồi, nếu không Tiêu gia chúng ta sẽ bị hắn làm cho phá sản mất thôi.
Tuy Tiêu Vân đã đi xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng những lời này.
- Sợ ta liên lụy đến gia tộc sao?
Tiêu Vân dừng bước, nhìn về mọi người, đồng tử co rụt lại, tâm trạng cũng hơi dao động, chẳng qua hắn nhanh chóng khôi phục, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân mày không khỏi nhíu lại như nghĩ đến chuyện gì
- Hôm nay là đêm trăng tròn, âm khí đang vượng, chắc hàn khí của muội muội lại phát tác rồi.
Tiêu Vân nhíu mày, vừa nghĩ đến bộ dạng đau đớn của muội muội khi hàn khí phát tác thì lòng hắn lại như dao cắt, nhịp bước chân cũng bắt đầu nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.