Chương 96
Nhất Bả Sát Trư Đao
03/02/2024
Tính cách Trần Dã vừa cứng rắn vừa bướng bỉnh, nếu hôm nay ậm ừ cho qua
việc này thì thể nào về sau cậu cũng canh cánh trong lòng. Cho nên Lục
Tuần thực sự không hề nương tay, hắn đánh xuống mấy phát làm Trần Dã cắn chặt răng.
Trong lúc bị đánh, Trần Dã bỗng nhiên ý thức được, việc đề nghị Lục Tuần đánh mình có vẻ không phải một ý kiến hay. Đồng thời cậu cũng phát hiện, hình như Lục Tuần…… có hơi giận thật.
Trần Dã nhắm mắt lại, chấp nhận số phận, nằm trên đùi Lục Tuần.
Mãi năm phút sau, Lục Tuần mới ngừng tay lại. Phía sau Trần Dã như bị lửa đốt, vừa trướng vừa đau, bây giờ dừng lại mà cậu chẳng có chút tri giác nào, xem ra là đau đến nỗi tê rần rồi.
“Cậu bảo tôi đánh cậu, tôi đánh rồi.” Lục Tuần đặt tay lên hông cậu, “Tôi không dễ chịu, cậu cũng không dễ chịu nhỉ.”
Trần Dã hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi ——”
Tay Lục Tuần chạm lên mặt cậu, che miệng cậu lại, hắn chậm rãi nói, “Việc tôi chuyển đi không phải là lỗi của cậu. Lúc trước hai ta cãi nhau càng không phải lỗi của cậu. Đừng quy hết mọi trách nhiệm về mình, kết quả của việc ôm đồm tất cả như vậy…… Tôi nghĩ chắc cậu đã hiểu.”
Nói đoạn, Lục Tuần dừng một chút rồi nhíu mày hỏi, “Cậu còn muốn…… còn muốn chúng ta trở lại như lúc trước không?”
“Không muốn.” Trần Dã lập tức nói.
“Ừm.” Lục Tuần cụp mắt.
“Tôi không nhắc tới nữa đâu.” Trần Dã nhìn hắn, kéo tay hắn, cắn răng cam đoan, “Về sau tuyệt đối không nhắc tới nữa.”
Nói thừa, nếu nhắc lại để bị đánh thêm một trận như thế thì cậu khỏi cần sống nữa đâu.
Vả lại…… Cậu cũng không muốn để Lục Tuần bày ra vẻ mặt như thế nữa.
“Ừ.” Lục Tuần nắm tay cậu, gật đầu nói.
“Tôi vào nhà vệ sinh cái đã.” Trần Dã kéo quần, khom người đứng lên, “Tôi ——”
Tuy nhiên phản ứng nửa người dưới của cậu đương nhiên không lừa được Lục Tuần.
Trần Dã mới vừa đứng lên thì lại bị Lục Tuần kéo xuống, đặt ở trên giường.
Đến khi rời khỏi giường một lần nữa, chân Trần Dã đã mềm nhũn cả đi.
“Ăn gì không, tôi gọi giao tới.” Lục Tuần đứng dậy cầm điện thoại, hỏi.
“Tôi không ăn đâu.” Lúc này đầu óc Trần Dã chẳng nghĩ được gì nữa.
Lục Tuần nhìn cậu tựa lên gối, nửa bên gò má áp xuống, nom có chút đáng thương.
Thế là hắn bèn cúi đầu hôn cậu một cái, “Uống trà sữa nhé?”
“Thôi, vẫn nên ăn cơm đi, cậu ở bên đó chắc hẳn không được ăn ngon.” Trần Dã nhắm mắt lại nói.
“Ừ.” Lục Tuần không vội đặt đồ, hắn ngồi xuống giường ngắn nhìn Trần Dã.
Trần Dã mở mắt, nhìn hắn như vậy mà thấy buồn cười, bèn giơ tay vỗ vỗ mặt hắn. Lục Tuần cười cười, mặc cho cậu vỗ.
Trần Dã lại nằm một lát rồi mới rời giường đi vào phòng tắm, lần này cậu phải tắm rồi.
Nhân lúc cậu đi tắm, Lục Tuần lấy điện thoại tùy tiện đặt vài món ăn. Hắn chọn đồ ăn của một tiệm gần đó, Trần Dã tắm xong đi ra thì đồ ăn và cả trà sữa đã được giao tới.
“Ăn ít cơm trước đi, ăn xong hẵng uống.” Lục Tuần nói.
Lục Tuần gọi ba món một canh, đều là đồ bọn họ thích ăn. Trần Dã ăn trưa rồi mới ra ngoài nên mới đầu cậu không đói cho lắm. Hơn nữa…… Trần Dã uống hai ngụm canh, thay đổi tư thế mấy liền mà cứ ngồi không yên nổi.
Cuối cùng Trần Dã uống một hơi cạn canh trong bát, giữ vẻ mặt như thường nói câu “No rồi” sau đó cầm trà sữa đi ra ghế sô pha ngồi. Lục Tuần nhìn hắn một thoáng rồi cũng mặc kệ không để ý tới cậu nữa.
Trần Dã tựa hờ vào sô pha, lòng hơi bực bội. Cậu vẫn cảm thấy mông mình thịt dày, cho dù bị đá một cái cũng chẳng đau là bao chớ nói gì đến mấy cú tét.
Đau thì thực sự không quá đau, nhưng cảm giác thì rất mạnh, dù ngồi kiểu gì cũng thấy cấn cấn. Hơn nữa chỗ đó không chỉ đau không thôi, mà là kiểu đau rất…… gì gì đó. Cơn đau này luôn nhắc nhở rằng cậu bị đánh tới nỗi có phản ứng……
Lục Tuần ăn xong liền dọn bàn, rót cốc nước đi tới ngồi bên cạnh cậu.
Hắn vỗ vỗ chân mình, “Qua đây.”
“Chi vậy?” Trần Dã sáp lại.
“Để tôi xem cho.” Lục Tuần nói.
“……Xem cái éo.” Trần Dã lập tức ngồi thẳng dậy, “Tôi không sao, chẳng lẽ cậu đánh gãy xương được chắc.”
Cậu thực sự không sao cả, chỉ là chỗ đau rất cấn, rất bức bối.
Lục Tuần nhéo nhéo gáy cậu, nhíu mày tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Có bao giờ cậu nói năng mềm mỏng không vậy?”
“Không có hả?” Trần Dã cười khúc khích, vừa định nói gì đó thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng đổ chuông.
Trần Dã nhìn lướt qua, là bà gọi tới.
Trần Dã hắng giọng rồi nhận điện thoại, “Bà ạ.”
“Ừ.” Đáp xong, bà im lặng một thoáng rồi mới bảo, “Ngày mai còn phải đi học, về sớm chút nhé.”
“Giờ con về ngay đây ạ.” Trần Dã nói.
“Ừ.”
Bà trực tiếp cúp máy luôn.
“Để tôi tiễn cậu.” Lục Tuần đứng lên.
“Thôi, lát nữa tôi lại mất công tiễn cậu về.” Trần Dã đứng lên, “Cũng không xa mà.”
Hai người sóng vai đi ra khỏi tiểu khu, trước khi Trần Dã lên xe, Lục Tuần đưa cho cậu một tuýp đồ.
“Gì vậy?” Trần Dã nhận lấy.
“Thuốc mỡ.” Lục Tuần đáp.
“Cậu mua bao giờ thế?” Trần Dã nhướn mày.
“Lúc đặt đồ ăn.” Lục Tuần nói, “Thuốc này trị sưng đỏ.”
Từ này thực sự kích thích thần kinh thể diện của Trần Dã.
“Tôi không cần.” Cậu lập tức nói.
“Tôi bôi giúp cậu.” Lục Tuần nhíu mày.
Trần Dã vô thức nhìn thoáng qua phía tài xế, giành lấy tuýp thuốc mỡ trong tay hắn, “Được rồi, tôi về đây.”
Xe đi chưa được 100m, điện thoại trong túi lại vang lên. Trần Dã mở ra xem rồi nở nụ cười, tiếp đó vừa nghe điện thoại vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Sao thế?”
“Sáng mai cậu muốn ăn gì?” Lục Tuần hỏi cậu qua điện thoại.
Lâu lắm rồi Trần Dã không nghe Lục Tuần hỏi mình câu này. Lỗ tai cậu mềm nhũn như ngâm trong nước ấm.
“Khỏi cần cậu làm.” Trần Dã cười bảo, “Ngày mai Dã ca mời cậu ăn cơm.”
“Được.” Lục Tuần cũng cười, “Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi nhé.”
Trần Dã cười mãi đến khi về tới cửa nhà mới thôi.
Hôm nay đúng là về hơi trễ, đã hơn mười một giờ rồi. Cậu ra ngoài buổi trưa mà giờ này mới mò về, chắc bà nội cũng đoán được cậu đi làm gì, không thì…… đã chẳng gọi điện giục cậu về nhà.
Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ chừa lại đèn ở huyền quan. Trần Dã rón rén thay giày xong rồi đi tới cửa phòng ngủ của bà.
“Bà ơi, con về rồi ạ.” Trần Dã khẽ thưa.
Có vẻ bà đang lim dim, bà cất tiếng nửa ngủ nửa tỉnh, bảo cậu mau đi ngủ sớm, giọng điệu còn rất dịu dàng. Trần Dã đáp vâng rồi thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng của mình.
Đóng cửa xong, cậu lấy điện thoại di động ra định gọi cho Lục Tuần, nhưng sau một hồi nghĩ ngợi thì lại chuyển sang nhắn tin.
—— Tôi về rồi.
Có vẻ Lục Tuần đang cầm điện thoại, hắn trả lời rất nhanh.
—— Bà có nói gì không?
—— Không, bà xem ti vi mệt rồi, còn bảo tôi đi ngủ sớm.
—— Nhớ phải bôi thuốc đấy.
Trần Dã tặc lưỡi, lấy tuýp thuốc mỡ trong túi ra tiện tay ném lên bàn, gõ chữ nhoay nhoáy trả lời hắn.
—— Bôi rồi.
Lục Tuần gõ còn nhanh hơn.
—— Chụp tôi xem nào.
Trần Dã: “……”
—— Không muốn chụp cho tôi xem thì bôi thuốc thật đi.
Trần Dã chửi ĐM, đành cầm thuốc lên. Nửa phút sau, cậu gửi tin nhắn qua.
—— Bôi rồi bôi rồi.
Lục Tuần gửi ngay một tin nhắn thoại qua, Trần Dã chỉnh nhỏ âm lượng di động rồi mở tin nhắn thoại ra. Lục Tuần chỉ nói một chữ, giọng điệu ẩn chứa ý cười.
“Ngoan.”
Đệt!
Đệt đệt đệt!
Vành tai áp gần điện thoại bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả cổ cậu cũng đỏ một mảng lớn, cậu ném điện thoại đi, kéo chăn che kín mặt.
Lục Tuần lên cơn gì vậy!
Cũng bởi vì câu “Ngoan” này mà hơn nửa đêm Trần Dã không ngủ được, phải chạy ra phòng khách uống mấy ngụm nước, bị bà ra ngoài đi vệ sinh bắt gặp rồi đét cho một phát, bấy giờ cậu mới an tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Dã ăn sáng xong thì nhớ tới Lục Tuần, bèn cầm túi nylon chạy vào bếp, định chôm chỉa mấy cái bánh rán bà để trong đó.
“Đừng lấy mấy cái đó, mấy cái đó ngấm dầu đấy.” Bà không biết từ đâu đi tới bên cạnh cậu, tay còn đưa cho cậu một chiếc hộp giữ nhiệt.
“Con…… Con ăn chưa no nên định mang tới trường ăn.” Trần Dã ngập ngừng nói.
Bà liếc cậu rồi lại lần nữa bật bếp lên, “Để bà rán cho con mấy cái.”
Trần Dã xem đồng hồ, giờ vẫn đang sớm, cậu đạp xe đến chỗ Lục Tuần mất hơn mười phút, chỗ ở hiện tại của Lục Tuần cách trường học cũng chỉ mấy phút đi bộ, vẫn kịp.
Cậu lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Tuần, dặn hắn đợi một lát hẵng ra khỏi nhà.
“Cái…… thằng bé đó.” Bà đang rán bánh thì tự dưng hỏi, “Trở lại chưa?”
Trần Dã đơ ra một hai giây mới hiểu, cậu cất điện thoại đi, dè dặt đáp, “Rồi ạ.”
“Nó sao rồi?” Bà vớt bánh chín ra, đặt bên cạnh cho ráo dầu.
Trần Dã nhớ tới căn nhà kia, bàn tay cầm bánh khựng lại một thoáng, cậu thấp giọng trả lời, “Không tốt lắm ạ.”
Bà ngừng tay, quay sang nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
“Căn nhà kia……” Trần Dã nói đến nửa chừng lại im bặt.
Căn nhà kia kỳ thực rất tốt. Cậu cũng không thể nói với bà là cậu không nhìn nổi cảnh Lục Tuần ở đó một mình được, bà sẽ bỏ cậu vào chảo rán luôn mất.
“Căn nhà làm sao? Nhà bị giột nước à?” Bà tỏ ra lo lắng, “Dạo này trời cứ mưa suốt.”
“A…… Dạ.” Trần Dã hơi ngớ ra nhưng nhanh chóng trả lời, “Đúng ạ, nhà cậu ấy bị giột nước.”
“Ý kiến với chủ thuê chưa?” Bà lại hỏi.
“Chủ thuê mặc kệ ạ.” Trần Dã nói.
“Chủ thuê mặc kệ?” Bà nổi giận, “Chủ thuê mặc kệ lẽ nào để thằng bé tự sửa một mình? Sao lại có loại người như thế chứ? Nó có bị trượt ngã không?”
“Có bị ngã ạ.” Trần Dã nói dối tỉnh bơ.
“Trời ơi, còn sốt thì sao, nó đỡ sốt chưa?” Bà hỏi.
“Vẫn chưa.” Trần Dã dõng dạc đáp.
Bà nhìn cậu, cậu quay đầu sang hướng khác, sờ sờ mũi.
Bà vớt số bánh rán còn lại ra khỏi chảo rồi nói, “Như vậy không được.”
“Cái gì không được cơ ạ?” Trần Dã ngớ ra.
“Căn nhà bên cạnh nhà ta vẫn chưa cho thuê đúng không?” Bà hỏi.
“Dạ không…… không biết.” Trần Dã không biết chuyện này thật.
“Đi đi.” Bà cắn răng, “Con mau đi thuê đi.”
“Để làm gì ạ?” Trần Dã khó tin vào tai mình.
“Để nó quay trở về!” Bà nhìn cậu chằm chằm.
Trần Dã suýt thì reo lên, chỉ mất thời gian rán một cái bánh mà bà đã đồng ý cho Lục Tuần về rồi. Cậu trông ngóng từng câu bà nói, nhưng thực tế thì mỗi câu của bà đều nằm ngoài dự đoán của cậu, ban đầu cậu còn tưởng phải mất một thời gian rồi mới từ từ nói với bà được cơ.
Trần Dã ngẩn ngơ suốt quãng đường đạp xe đến tận khi trông thấy Lục Tuần đứng dưới tàng cây.
Đêm qua trời lại đổ mưa nặng hạt, cây hoa quế ven đường rụng không ít lá và hoa xuống mặt đất, màu vàng phủ kín lối đi, dậy mùi hương ngào ngạt.
Vũng nước đọng trên đường chưa khô, phản chiếu ánh mặt trời sớm mai, rọi sáng bừng cả thế giới trong mắt Trần Dã.
Cậu đạp xe càng lúc càng nhanh, lao vun vút về phía Lục Tuần, chẳng hề có ý định dừng lại.
Lục Tuần nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích. Trần Dã bóp phanh ở cách hắn chưa đến nửa thước, khoá chặn bánh trước, bánh sau vẽ ra một vệt đuôi trên mặt đất. Cú lướt xinh đẹp của cậu dừng ở trước mặt Lục Tuần.
“Đẹp trai lắm.” Lục Tuần cười bảo.
“Phanh xe cũng đẹp trai hử.” Trần Dã hạ một chân chống đất, nhìn về phía Lục Tuần, bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Cậu……” Lục Tuần cũng cười theo, “Cười gì vậy?”
“Tuần này tranh thủ lúc nào đó, chúng ta trở về đi.” Trần Dã dừng xe ở ven đường.
“Bà bảo à?” Lục Tuần ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Trần Dã lấy hộp giữ nhiệt trong xe ra đưa cho hắn, “Bữa sáng nè.”
Lục Tuần hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn từ tin tức này, hắn đờ đẫn cầm hộp giữ nhiệt một lúc rồi mới mở ra, cầm một cái bánh đưa lên miệng. Bánh rán vừa giòn lại vừa thơm.
“Bà rán bánh hả?” Lục Tuần nói.
“Hỏi thừa, tôi mà rán thì bây giờ cậu đang phải ôm muôi gặm bánh rồi.” Trần Dã nở nụ cười.
Lục Tuần cũng cười.
Hai người sóng vai đi trên con đường hoa rơi lả tả, càng đi về phía trước, xung quanh càng nhiều người đồng hành, song cả hai người chẳng hề để ý, vẫn cười với nhau.
“Có việc này cậu cần biết trước.” Lúc sắp vào trường học, Trần Dã chợt nhớ tới.
“Cậu nói đi.” Lục Tuần bảo.
“Cậu vẫn chưa khỏi ốm.” Trần Dã nói.
Lục Tuần nhìn cậu rồi che miệng ho khan.
“Đúng, cứ như thế.” Trần Dã gật đầu.
Hai người mới đi tiếp hai bước, Trần Dã lại nhắc nhở, “Chân cậu cũng bị trẹo nữa.”
Lục Tuần bất đắc dĩ hỏi, “Ai dạy cậu vậy?”
“Không thể do tôi tự nghĩ được à?” Trần Dã nói.
“Không thể.” Lục Tuần chắc mẩm.
Trần Dã không đời nào nghĩ ra trò này được.
Trần Dã: “……”
“Đông Tử mách nước đấy.” Cậu thầm thì, “Nó nói bà mềm lòng.”
Lục Tuần im lặng một hồi rồi cất tiếng gọi cậu, “Trần Dã à.”
“Hử?” Trần Dã đáp lại.
“Như thế này là tốt rồi.” Lục Tuần nói.
“Tốt.” Trần Dã hiểu ý hắn, gật đầu bảo.
“Như thế này cũng rất tốt.” Lục Tuần lặp lại.
Lời này thật khiến người ta đau lòng. Trần Dã đưa tay xoa xoa lưng hắn.
Bà nội rất quan trọng với hai người họ, bà mềm lòng thật, nhưng có mềm lòng đến mấy thì cũng thế thôi, bọn họ không thể lấy điểm đó làm lợi thế để nhiều lần khiến bà thương xót. Chẳng ai trong hai người làm được, cho nên cứ phó mặc tất cả thuận theo tự nhiên, cho bà có đủ thời gian để suy nghĩ, để thấu hiểu.
Lục Tuần dọn về vào cuối tuần, không chuyển sang căn nhà kia nữa, căn nhà đó là của bạn Bành Dũng nên nói thôi thì cũng thôi được luôn.
Lần này Trần Dã giúp hắn chuyển nhà, chuyển đồ mất tận hai ngày, lại ở gần nhau, Lục Tuần khó tránh khỏi chạm mặt bà đôi ba lần. Bà làm như không nhìn thấy hắn, chẳng thèm liếc lấy một cái chứ huống chi là nói chuyện.
Trần Dã nhìn mà cũng buồn lòng, song cậu không làm ra hành động gì cả. Như Lục Tuần nói vậy, thế này đã là rất tốt rồi.
Tất cả dường như chậm rãi trở về với trạng thái ban đầu, nếu như thời gian vẫn còn nhiều.
Cứ mỗi nửa tháng Lục Tuần sẽ xin nghỉ một lần, sang ở bên kia khoảng một tuần rồi trở về. Chạy tới chạy lui như vậy rất vất vả, trong thời gian ấy Lục Tuần còn ốm một trận.
Tuy bà nội vẫn chưa chịu nói chuyện với hắn, nhưng mỗi lần nấu canh đều sẽ làm thêm một bát. Trần Dã cũng không nói ra mà lặng lẽ bưng đến cho Lục Tuần, sự ngầm hiểu lẫn nhau ấy vẫn luôn được mọi người ăn ý duy trì.
“Oa, ngày mai lại là canh thịt bò.” Thấy bà nội mua thịt bò về, Trần Dã nở nụ cười.
Chủ nhật cách mỗi nửa tháng là thời điểm Lục Tuần trở về. Hắn thích ăn canh thịt bò củ cải, bà nhớ rõ hết.
Tuy nhiên tuần này Lục Tuần không về được, trước khi lên máy bay hắn có gửi tin nhắn cho Trần Dã.
—— Ông ngoại xảy ra chuyện rồi, tạm thời tôi không về được.
Sáng hôm sau Trần Dã mới thấy tin nhắn này, cậu gọi điện nhưng Lục Tuần không bắt máy. Cả ngày hôm đó Trần Dã không có tin tức gì của Lục Tuần, cậu cũng chẳng dám nghĩ bên hắn đang gặp phải tình huống gì.
Chuyện xảy ra quá đột ngột. Ngay tại thời điểm mà mọi thứ đang dần dần tốt lên, chuyện này giống như thể bên cạnh đại lộ bỗng nhiên xuất hiện lối rẽ. Kết cục mà lối rẽ này dẫn đến cũng đã được định sẵn từ trước, nhưng chẳng ai ngờ lại tới sớm như vậy.
Buổi tối ngày thứ hai, Lục Tuần nhắn tin cho Trần Dã.
—— Không sao đâu, đừng lo.
Chỉ vỏn vẹn năm chữ, không nói thêm gì cả.
Trần Dã muốn gọi điện ngay bây giờ, song bấm gọi giữa chừng lại hủy bỏ.
Cách nhau quá xa, ngoại trừ gọi điện ra cậu chẳng thể làm gì khác. Mà cũng vì cách nhau quá xa, đối với Lục Tuần có lẽ giọng nói của cậu cũng không phải sự an ủi.
Trần Dã nhắn tin hỏi thăm tình hình, Lục Tuần cũng nhắn trả lời cậu. Tuy nhiên theo thời gian Lục Tuần phải ở bên kia ngày càng lâu, cho dù hắn không nói cụ thể tình huống của ông ngoại thì Trần Dã cũng đoán được đại khái.
Thế là tối hôm đó, lúc nhận được cuộc gọi bất ngờ từ hắn, tay Trần Dã thậm chí run lên khe khẽ.
“A lô.” Giọng nói khàn khàn của Lục Tuần truyền tới.
“Tôi đây.” Trần Dã lập tức nói.
“Ông ngoại……” Lục Tuần mở lời rất khó khăn, “Mấy ngày nay vẫn chưa tỉnh.”
Trần Dã nghe tiếng hít thở của hắn trở nên nặng nề mà trái tim cũng trĩu xuống theo.
Lúc này hết thảy lời an ủi đều có vẻ bất lực.
“Mấy hôm trước lúc tỉnh……” Lục Tuần nói tiếp, “Ông ngoại nói muốn trở về.”
Trần Dã nắm chặt điện thoại, nói, “Vậy thì sẽ trở về thôi.”
“Ừ, sẽ trở về.” Lục Tuần nói.
“Tôi……” Lục Tuần dừng một lúc lâu mới nói tiếp, “Không gọi điện cho cậu, cậu đừng trách tôi nhé.”
“Tôi hiểu, tôi biết mà, không trách cậu một chút nào hết.” Trần Dã quặn lòng, giọng nói lại rất đỗi nhẹ nhàng, “Bên tôi thì vẫn ổn, cậu nhắn tin cho tôi hàng ngày là được, không cần gõ chữ mà nhắn một dấu phẩy thôi cũng được.”
Lục Tuần khẽ đáp “Ừ”.
Hai người lặng thinh hồi lâu.
“Cuối tháng này cậu có về được không?” Trần Dã chuyển đề tài, “Tháng này mà về là còn kịp thi tháng đấy.”
“Thật sao, sắp thi tháng rồi à.” Lục Tuần nhắm mắt lại, khẽ đáp.
Lục Tuần nán lại bên kia thêm một tuần nữa, tình trạng của ông ngoại hắn vẫn chưa ổn định, không thể rời khỏi thiết bị và bác sĩ, cũng không lên máy bay được. Rốt cuộc hắn vẫn không kịp thi tháng.
Tiết trời càng lúc càng nóng, mùa hè quả thực sắp đến rồi.
Môn cuối cùng trong kỳ thi tháng là toán, Trần Dã làm xong bài thi rồi nộp trước giờ. Người trong phòng thi dõi mắt nhìn theo cậu, cậu bước ra khỏi phòng, lập tức đi thẳng lên sân thượng.
Cơn gió thổi qua trước mặt rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng lại mang một mùi đắng ngắt.
Ngày công bố điểm, Trần Dã chụp một tấm cho Lục Tuần.
—— Sắp vượt qua cậu rồi.
—— Nhanh vượt qua đi.
Trần Dã cười cười nhìn tin nhắn này, song chẳng mấy chốc đôi mắt lại cụp xuống.
Hai người tiếp tục nhắn tin cho nhau, một ngày nọ Lục Tuần gửi tới một tin nhắn.
—— Giúp tôi chống đỡ nhé.
Trần Dã nhìn dòng tin này một giây rồi lập tức phản hồi.
—— Dã ca đỡ cậu mà.
—— Đừng sợ.
Trong lúc bị đánh, Trần Dã bỗng nhiên ý thức được, việc đề nghị Lục Tuần đánh mình có vẻ không phải một ý kiến hay. Đồng thời cậu cũng phát hiện, hình như Lục Tuần…… có hơi giận thật.
Trần Dã nhắm mắt lại, chấp nhận số phận, nằm trên đùi Lục Tuần.
Mãi năm phút sau, Lục Tuần mới ngừng tay lại. Phía sau Trần Dã như bị lửa đốt, vừa trướng vừa đau, bây giờ dừng lại mà cậu chẳng có chút tri giác nào, xem ra là đau đến nỗi tê rần rồi.
“Cậu bảo tôi đánh cậu, tôi đánh rồi.” Lục Tuần đặt tay lên hông cậu, “Tôi không dễ chịu, cậu cũng không dễ chịu nhỉ.”
Trần Dã hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi ——”
Tay Lục Tuần chạm lên mặt cậu, che miệng cậu lại, hắn chậm rãi nói, “Việc tôi chuyển đi không phải là lỗi của cậu. Lúc trước hai ta cãi nhau càng không phải lỗi của cậu. Đừng quy hết mọi trách nhiệm về mình, kết quả của việc ôm đồm tất cả như vậy…… Tôi nghĩ chắc cậu đã hiểu.”
Nói đoạn, Lục Tuần dừng một chút rồi nhíu mày hỏi, “Cậu còn muốn…… còn muốn chúng ta trở lại như lúc trước không?”
“Không muốn.” Trần Dã lập tức nói.
“Ừm.” Lục Tuần cụp mắt.
“Tôi không nhắc tới nữa đâu.” Trần Dã nhìn hắn, kéo tay hắn, cắn răng cam đoan, “Về sau tuyệt đối không nhắc tới nữa.”
Nói thừa, nếu nhắc lại để bị đánh thêm một trận như thế thì cậu khỏi cần sống nữa đâu.
Vả lại…… Cậu cũng không muốn để Lục Tuần bày ra vẻ mặt như thế nữa.
“Ừ.” Lục Tuần nắm tay cậu, gật đầu nói.
“Tôi vào nhà vệ sinh cái đã.” Trần Dã kéo quần, khom người đứng lên, “Tôi ——”
Tuy nhiên phản ứng nửa người dưới của cậu đương nhiên không lừa được Lục Tuần.
Trần Dã mới vừa đứng lên thì lại bị Lục Tuần kéo xuống, đặt ở trên giường.
Đến khi rời khỏi giường một lần nữa, chân Trần Dã đã mềm nhũn cả đi.
“Ăn gì không, tôi gọi giao tới.” Lục Tuần đứng dậy cầm điện thoại, hỏi.
“Tôi không ăn đâu.” Lúc này đầu óc Trần Dã chẳng nghĩ được gì nữa.
Lục Tuần nhìn cậu tựa lên gối, nửa bên gò má áp xuống, nom có chút đáng thương.
Thế là hắn bèn cúi đầu hôn cậu một cái, “Uống trà sữa nhé?”
“Thôi, vẫn nên ăn cơm đi, cậu ở bên đó chắc hẳn không được ăn ngon.” Trần Dã nhắm mắt lại nói.
“Ừ.” Lục Tuần không vội đặt đồ, hắn ngồi xuống giường ngắn nhìn Trần Dã.
Trần Dã mở mắt, nhìn hắn như vậy mà thấy buồn cười, bèn giơ tay vỗ vỗ mặt hắn. Lục Tuần cười cười, mặc cho cậu vỗ.
Trần Dã lại nằm một lát rồi mới rời giường đi vào phòng tắm, lần này cậu phải tắm rồi.
Nhân lúc cậu đi tắm, Lục Tuần lấy điện thoại tùy tiện đặt vài món ăn. Hắn chọn đồ ăn của một tiệm gần đó, Trần Dã tắm xong đi ra thì đồ ăn và cả trà sữa đã được giao tới.
“Ăn ít cơm trước đi, ăn xong hẵng uống.” Lục Tuần nói.
Lục Tuần gọi ba món một canh, đều là đồ bọn họ thích ăn. Trần Dã ăn trưa rồi mới ra ngoài nên mới đầu cậu không đói cho lắm. Hơn nữa…… Trần Dã uống hai ngụm canh, thay đổi tư thế mấy liền mà cứ ngồi không yên nổi.
Cuối cùng Trần Dã uống một hơi cạn canh trong bát, giữ vẻ mặt như thường nói câu “No rồi” sau đó cầm trà sữa đi ra ghế sô pha ngồi. Lục Tuần nhìn hắn một thoáng rồi cũng mặc kệ không để ý tới cậu nữa.
Trần Dã tựa hờ vào sô pha, lòng hơi bực bội. Cậu vẫn cảm thấy mông mình thịt dày, cho dù bị đá một cái cũng chẳng đau là bao chớ nói gì đến mấy cú tét.
Đau thì thực sự không quá đau, nhưng cảm giác thì rất mạnh, dù ngồi kiểu gì cũng thấy cấn cấn. Hơn nữa chỗ đó không chỉ đau không thôi, mà là kiểu đau rất…… gì gì đó. Cơn đau này luôn nhắc nhở rằng cậu bị đánh tới nỗi có phản ứng……
Lục Tuần ăn xong liền dọn bàn, rót cốc nước đi tới ngồi bên cạnh cậu.
Hắn vỗ vỗ chân mình, “Qua đây.”
“Chi vậy?” Trần Dã sáp lại.
“Để tôi xem cho.” Lục Tuần nói.
“……Xem cái éo.” Trần Dã lập tức ngồi thẳng dậy, “Tôi không sao, chẳng lẽ cậu đánh gãy xương được chắc.”
Cậu thực sự không sao cả, chỉ là chỗ đau rất cấn, rất bức bối.
Lục Tuần nhéo nhéo gáy cậu, nhíu mày tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Có bao giờ cậu nói năng mềm mỏng không vậy?”
“Không có hả?” Trần Dã cười khúc khích, vừa định nói gì đó thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng đổ chuông.
Trần Dã nhìn lướt qua, là bà gọi tới.
Trần Dã hắng giọng rồi nhận điện thoại, “Bà ạ.”
“Ừ.” Đáp xong, bà im lặng một thoáng rồi mới bảo, “Ngày mai còn phải đi học, về sớm chút nhé.”
“Giờ con về ngay đây ạ.” Trần Dã nói.
“Ừ.”
Bà trực tiếp cúp máy luôn.
“Để tôi tiễn cậu.” Lục Tuần đứng lên.
“Thôi, lát nữa tôi lại mất công tiễn cậu về.” Trần Dã đứng lên, “Cũng không xa mà.”
Hai người sóng vai đi ra khỏi tiểu khu, trước khi Trần Dã lên xe, Lục Tuần đưa cho cậu một tuýp đồ.
“Gì vậy?” Trần Dã nhận lấy.
“Thuốc mỡ.” Lục Tuần đáp.
“Cậu mua bao giờ thế?” Trần Dã nhướn mày.
“Lúc đặt đồ ăn.” Lục Tuần nói, “Thuốc này trị sưng đỏ.”
Từ này thực sự kích thích thần kinh thể diện của Trần Dã.
“Tôi không cần.” Cậu lập tức nói.
“Tôi bôi giúp cậu.” Lục Tuần nhíu mày.
Trần Dã vô thức nhìn thoáng qua phía tài xế, giành lấy tuýp thuốc mỡ trong tay hắn, “Được rồi, tôi về đây.”
Xe đi chưa được 100m, điện thoại trong túi lại vang lên. Trần Dã mở ra xem rồi nở nụ cười, tiếp đó vừa nghe điện thoại vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Sao thế?”
“Sáng mai cậu muốn ăn gì?” Lục Tuần hỏi cậu qua điện thoại.
Lâu lắm rồi Trần Dã không nghe Lục Tuần hỏi mình câu này. Lỗ tai cậu mềm nhũn như ngâm trong nước ấm.
“Khỏi cần cậu làm.” Trần Dã cười bảo, “Ngày mai Dã ca mời cậu ăn cơm.”
“Được.” Lục Tuần cũng cười, “Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi nhé.”
Trần Dã cười mãi đến khi về tới cửa nhà mới thôi.
Hôm nay đúng là về hơi trễ, đã hơn mười một giờ rồi. Cậu ra ngoài buổi trưa mà giờ này mới mò về, chắc bà nội cũng đoán được cậu đi làm gì, không thì…… đã chẳng gọi điện giục cậu về nhà.
Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ chừa lại đèn ở huyền quan. Trần Dã rón rén thay giày xong rồi đi tới cửa phòng ngủ của bà.
“Bà ơi, con về rồi ạ.” Trần Dã khẽ thưa.
Có vẻ bà đang lim dim, bà cất tiếng nửa ngủ nửa tỉnh, bảo cậu mau đi ngủ sớm, giọng điệu còn rất dịu dàng. Trần Dã đáp vâng rồi thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng của mình.
Đóng cửa xong, cậu lấy điện thoại di động ra định gọi cho Lục Tuần, nhưng sau một hồi nghĩ ngợi thì lại chuyển sang nhắn tin.
—— Tôi về rồi.
Có vẻ Lục Tuần đang cầm điện thoại, hắn trả lời rất nhanh.
—— Bà có nói gì không?
—— Không, bà xem ti vi mệt rồi, còn bảo tôi đi ngủ sớm.
—— Nhớ phải bôi thuốc đấy.
Trần Dã tặc lưỡi, lấy tuýp thuốc mỡ trong túi ra tiện tay ném lên bàn, gõ chữ nhoay nhoáy trả lời hắn.
—— Bôi rồi.
Lục Tuần gõ còn nhanh hơn.
—— Chụp tôi xem nào.
Trần Dã: “……”
—— Không muốn chụp cho tôi xem thì bôi thuốc thật đi.
Trần Dã chửi ĐM, đành cầm thuốc lên. Nửa phút sau, cậu gửi tin nhắn qua.
—— Bôi rồi bôi rồi.
Lục Tuần gửi ngay một tin nhắn thoại qua, Trần Dã chỉnh nhỏ âm lượng di động rồi mở tin nhắn thoại ra. Lục Tuần chỉ nói một chữ, giọng điệu ẩn chứa ý cười.
“Ngoan.”
Đệt!
Đệt đệt đệt!
Vành tai áp gần điện thoại bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả cổ cậu cũng đỏ một mảng lớn, cậu ném điện thoại đi, kéo chăn che kín mặt.
Lục Tuần lên cơn gì vậy!
Cũng bởi vì câu “Ngoan” này mà hơn nửa đêm Trần Dã không ngủ được, phải chạy ra phòng khách uống mấy ngụm nước, bị bà ra ngoài đi vệ sinh bắt gặp rồi đét cho một phát, bấy giờ cậu mới an tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Dã ăn sáng xong thì nhớ tới Lục Tuần, bèn cầm túi nylon chạy vào bếp, định chôm chỉa mấy cái bánh rán bà để trong đó.
“Đừng lấy mấy cái đó, mấy cái đó ngấm dầu đấy.” Bà không biết từ đâu đi tới bên cạnh cậu, tay còn đưa cho cậu một chiếc hộp giữ nhiệt.
“Con…… Con ăn chưa no nên định mang tới trường ăn.” Trần Dã ngập ngừng nói.
Bà liếc cậu rồi lại lần nữa bật bếp lên, “Để bà rán cho con mấy cái.”
Trần Dã xem đồng hồ, giờ vẫn đang sớm, cậu đạp xe đến chỗ Lục Tuần mất hơn mười phút, chỗ ở hiện tại của Lục Tuần cách trường học cũng chỉ mấy phút đi bộ, vẫn kịp.
Cậu lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Tuần, dặn hắn đợi một lát hẵng ra khỏi nhà.
“Cái…… thằng bé đó.” Bà đang rán bánh thì tự dưng hỏi, “Trở lại chưa?”
Trần Dã đơ ra một hai giây mới hiểu, cậu cất điện thoại đi, dè dặt đáp, “Rồi ạ.”
“Nó sao rồi?” Bà vớt bánh chín ra, đặt bên cạnh cho ráo dầu.
Trần Dã nhớ tới căn nhà kia, bàn tay cầm bánh khựng lại một thoáng, cậu thấp giọng trả lời, “Không tốt lắm ạ.”
Bà ngừng tay, quay sang nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
“Căn nhà kia……” Trần Dã nói đến nửa chừng lại im bặt.
Căn nhà kia kỳ thực rất tốt. Cậu cũng không thể nói với bà là cậu không nhìn nổi cảnh Lục Tuần ở đó một mình được, bà sẽ bỏ cậu vào chảo rán luôn mất.
“Căn nhà làm sao? Nhà bị giột nước à?” Bà tỏ ra lo lắng, “Dạo này trời cứ mưa suốt.”
“A…… Dạ.” Trần Dã hơi ngớ ra nhưng nhanh chóng trả lời, “Đúng ạ, nhà cậu ấy bị giột nước.”
“Ý kiến với chủ thuê chưa?” Bà lại hỏi.
“Chủ thuê mặc kệ ạ.” Trần Dã nói.
“Chủ thuê mặc kệ?” Bà nổi giận, “Chủ thuê mặc kệ lẽ nào để thằng bé tự sửa một mình? Sao lại có loại người như thế chứ? Nó có bị trượt ngã không?”
“Có bị ngã ạ.” Trần Dã nói dối tỉnh bơ.
“Trời ơi, còn sốt thì sao, nó đỡ sốt chưa?” Bà hỏi.
“Vẫn chưa.” Trần Dã dõng dạc đáp.
Bà nhìn cậu, cậu quay đầu sang hướng khác, sờ sờ mũi.
Bà vớt số bánh rán còn lại ra khỏi chảo rồi nói, “Như vậy không được.”
“Cái gì không được cơ ạ?” Trần Dã ngớ ra.
“Căn nhà bên cạnh nhà ta vẫn chưa cho thuê đúng không?” Bà hỏi.
“Dạ không…… không biết.” Trần Dã không biết chuyện này thật.
“Đi đi.” Bà cắn răng, “Con mau đi thuê đi.”
“Để làm gì ạ?” Trần Dã khó tin vào tai mình.
“Để nó quay trở về!” Bà nhìn cậu chằm chằm.
Trần Dã suýt thì reo lên, chỉ mất thời gian rán một cái bánh mà bà đã đồng ý cho Lục Tuần về rồi. Cậu trông ngóng từng câu bà nói, nhưng thực tế thì mỗi câu của bà đều nằm ngoài dự đoán của cậu, ban đầu cậu còn tưởng phải mất một thời gian rồi mới từ từ nói với bà được cơ.
Trần Dã ngẩn ngơ suốt quãng đường đạp xe đến tận khi trông thấy Lục Tuần đứng dưới tàng cây.
Đêm qua trời lại đổ mưa nặng hạt, cây hoa quế ven đường rụng không ít lá và hoa xuống mặt đất, màu vàng phủ kín lối đi, dậy mùi hương ngào ngạt.
Vũng nước đọng trên đường chưa khô, phản chiếu ánh mặt trời sớm mai, rọi sáng bừng cả thế giới trong mắt Trần Dã.
Cậu đạp xe càng lúc càng nhanh, lao vun vút về phía Lục Tuần, chẳng hề có ý định dừng lại.
Lục Tuần nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích. Trần Dã bóp phanh ở cách hắn chưa đến nửa thước, khoá chặn bánh trước, bánh sau vẽ ra một vệt đuôi trên mặt đất. Cú lướt xinh đẹp của cậu dừng ở trước mặt Lục Tuần.
“Đẹp trai lắm.” Lục Tuần cười bảo.
“Phanh xe cũng đẹp trai hử.” Trần Dã hạ một chân chống đất, nhìn về phía Lục Tuần, bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Cậu……” Lục Tuần cũng cười theo, “Cười gì vậy?”
“Tuần này tranh thủ lúc nào đó, chúng ta trở về đi.” Trần Dã dừng xe ở ven đường.
“Bà bảo à?” Lục Tuần ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Trần Dã lấy hộp giữ nhiệt trong xe ra đưa cho hắn, “Bữa sáng nè.”
Lục Tuần hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn từ tin tức này, hắn đờ đẫn cầm hộp giữ nhiệt một lúc rồi mới mở ra, cầm một cái bánh đưa lên miệng. Bánh rán vừa giòn lại vừa thơm.
“Bà rán bánh hả?” Lục Tuần nói.
“Hỏi thừa, tôi mà rán thì bây giờ cậu đang phải ôm muôi gặm bánh rồi.” Trần Dã nở nụ cười.
Lục Tuần cũng cười.
Hai người sóng vai đi trên con đường hoa rơi lả tả, càng đi về phía trước, xung quanh càng nhiều người đồng hành, song cả hai người chẳng hề để ý, vẫn cười với nhau.
“Có việc này cậu cần biết trước.” Lúc sắp vào trường học, Trần Dã chợt nhớ tới.
“Cậu nói đi.” Lục Tuần bảo.
“Cậu vẫn chưa khỏi ốm.” Trần Dã nói.
Lục Tuần nhìn cậu rồi che miệng ho khan.
“Đúng, cứ như thế.” Trần Dã gật đầu.
Hai người mới đi tiếp hai bước, Trần Dã lại nhắc nhở, “Chân cậu cũng bị trẹo nữa.”
Lục Tuần bất đắc dĩ hỏi, “Ai dạy cậu vậy?”
“Không thể do tôi tự nghĩ được à?” Trần Dã nói.
“Không thể.” Lục Tuần chắc mẩm.
Trần Dã không đời nào nghĩ ra trò này được.
Trần Dã: “……”
“Đông Tử mách nước đấy.” Cậu thầm thì, “Nó nói bà mềm lòng.”
Lục Tuần im lặng một hồi rồi cất tiếng gọi cậu, “Trần Dã à.”
“Hử?” Trần Dã đáp lại.
“Như thế này là tốt rồi.” Lục Tuần nói.
“Tốt.” Trần Dã hiểu ý hắn, gật đầu bảo.
“Như thế này cũng rất tốt.” Lục Tuần lặp lại.
Lời này thật khiến người ta đau lòng. Trần Dã đưa tay xoa xoa lưng hắn.
Bà nội rất quan trọng với hai người họ, bà mềm lòng thật, nhưng có mềm lòng đến mấy thì cũng thế thôi, bọn họ không thể lấy điểm đó làm lợi thế để nhiều lần khiến bà thương xót. Chẳng ai trong hai người làm được, cho nên cứ phó mặc tất cả thuận theo tự nhiên, cho bà có đủ thời gian để suy nghĩ, để thấu hiểu.
Lục Tuần dọn về vào cuối tuần, không chuyển sang căn nhà kia nữa, căn nhà đó là của bạn Bành Dũng nên nói thôi thì cũng thôi được luôn.
Lần này Trần Dã giúp hắn chuyển nhà, chuyển đồ mất tận hai ngày, lại ở gần nhau, Lục Tuần khó tránh khỏi chạm mặt bà đôi ba lần. Bà làm như không nhìn thấy hắn, chẳng thèm liếc lấy một cái chứ huống chi là nói chuyện.
Trần Dã nhìn mà cũng buồn lòng, song cậu không làm ra hành động gì cả. Như Lục Tuần nói vậy, thế này đã là rất tốt rồi.
Tất cả dường như chậm rãi trở về với trạng thái ban đầu, nếu như thời gian vẫn còn nhiều.
Cứ mỗi nửa tháng Lục Tuần sẽ xin nghỉ một lần, sang ở bên kia khoảng một tuần rồi trở về. Chạy tới chạy lui như vậy rất vất vả, trong thời gian ấy Lục Tuần còn ốm một trận.
Tuy bà nội vẫn chưa chịu nói chuyện với hắn, nhưng mỗi lần nấu canh đều sẽ làm thêm một bát. Trần Dã cũng không nói ra mà lặng lẽ bưng đến cho Lục Tuần, sự ngầm hiểu lẫn nhau ấy vẫn luôn được mọi người ăn ý duy trì.
“Oa, ngày mai lại là canh thịt bò.” Thấy bà nội mua thịt bò về, Trần Dã nở nụ cười.
Chủ nhật cách mỗi nửa tháng là thời điểm Lục Tuần trở về. Hắn thích ăn canh thịt bò củ cải, bà nhớ rõ hết.
Tuy nhiên tuần này Lục Tuần không về được, trước khi lên máy bay hắn có gửi tin nhắn cho Trần Dã.
—— Ông ngoại xảy ra chuyện rồi, tạm thời tôi không về được.
Sáng hôm sau Trần Dã mới thấy tin nhắn này, cậu gọi điện nhưng Lục Tuần không bắt máy. Cả ngày hôm đó Trần Dã không có tin tức gì của Lục Tuần, cậu cũng chẳng dám nghĩ bên hắn đang gặp phải tình huống gì.
Chuyện xảy ra quá đột ngột. Ngay tại thời điểm mà mọi thứ đang dần dần tốt lên, chuyện này giống như thể bên cạnh đại lộ bỗng nhiên xuất hiện lối rẽ. Kết cục mà lối rẽ này dẫn đến cũng đã được định sẵn từ trước, nhưng chẳng ai ngờ lại tới sớm như vậy.
Buổi tối ngày thứ hai, Lục Tuần nhắn tin cho Trần Dã.
—— Không sao đâu, đừng lo.
Chỉ vỏn vẹn năm chữ, không nói thêm gì cả.
Trần Dã muốn gọi điện ngay bây giờ, song bấm gọi giữa chừng lại hủy bỏ.
Cách nhau quá xa, ngoại trừ gọi điện ra cậu chẳng thể làm gì khác. Mà cũng vì cách nhau quá xa, đối với Lục Tuần có lẽ giọng nói của cậu cũng không phải sự an ủi.
Trần Dã nhắn tin hỏi thăm tình hình, Lục Tuần cũng nhắn trả lời cậu. Tuy nhiên theo thời gian Lục Tuần phải ở bên kia ngày càng lâu, cho dù hắn không nói cụ thể tình huống của ông ngoại thì Trần Dã cũng đoán được đại khái.
Thế là tối hôm đó, lúc nhận được cuộc gọi bất ngờ từ hắn, tay Trần Dã thậm chí run lên khe khẽ.
“A lô.” Giọng nói khàn khàn của Lục Tuần truyền tới.
“Tôi đây.” Trần Dã lập tức nói.
“Ông ngoại……” Lục Tuần mở lời rất khó khăn, “Mấy ngày nay vẫn chưa tỉnh.”
Trần Dã nghe tiếng hít thở của hắn trở nên nặng nề mà trái tim cũng trĩu xuống theo.
Lúc này hết thảy lời an ủi đều có vẻ bất lực.
“Mấy hôm trước lúc tỉnh……” Lục Tuần nói tiếp, “Ông ngoại nói muốn trở về.”
Trần Dã nắm chặt điện thoại, nói, “Vậy thì sẽ trở về thôi.”
“Ừ, sẽ trở về.” Lục Tuần nói.
“Tôi……” Lục Tuần dừng một lúc lâu mới nói tiếp, “Không gọi điện cho cậu, cậu đừng trách tôi nhé.”
“Tôi hiểu, tôi biết mà, không trách cậu một chút nào hết.” Trần Dã quặn lòng, giọng nói lại rất đỗi nhẹ nhàng, “Bên tôi thì vẫn ổn, cậu nhắn tin cho tôi hàng ngày là được, không cần gõ chữ mà nhắn một dấu phẩy thôi cũng được.”
Lục Tuần khẽ đáp “Ừ”.
Hai người lặng thinh hồi lâu.
“Cuối tháng này cậu có về được không?” Trần Dã chuyển đề tài, “Tháng này mà về là còn kịp thi tháng đấy.”
“Thật sao, sắp thi tháng rồi à.” Lục Tuần nhắm mắt lại, khẽ đáp.
Lục Tuần nán lại bên kia thêm một tuần nữa, tình trạng của ông ngoại hắn vẫn chưa ổn định, không thể rời khỏi thiết bị và bác sĩ, cũng không lên máy bay được. Rốt cuộc hắn vẫn không kịp thi tháng.
Tiết trời càng lúc càng nóng, mùa hè quả thực sắp đến rồi.
Môn cuối cùng trong kỳ thi tháng là toán, Trần Dã làm xong bài thi rồi nộp trước giờ. Người trong phòng thi dõi mắt nhìn theo cậu, cậu bước ra khỏi phòng, lập tức đi thẳng lên sân thượng.
Cơn gió thổi qua trước mặt rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng lại mang một mùi đắng ngắt.
Ngày công bố điểm, Trần Dã chụp một tấm cho Lục Tuần.
—— Sắp vượt qua cậu rồi.
—— Nhanh vượt qua đi.
Trần Dã cười cười nhìn tin nhắn này, song chẳng mấy chốc đôi mắt lại cụp xuống.
Hai người tiếp tục nhắn tin cho nhau, một ngày nọ Lục Tuần gửi tới một tin nhắn.
—— Giúp tôi chống đỡ nhé.
Trần Dã nhìn dòng tin này một giây rồi lập tức phản hồi.
—— Dã ca đỡ cậu mà.
—— Đừng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.