Bầu Trời Đầy Sao Không Bằng Anh
Chương 32: Bị bắt cóc
Helen RJX
23/09/2023
Sau khi từ công ty Phương Thần Duật rời đi, cô muốn đến nhà thăm bố mình một chút. Dù sao cả năm bố cũng chỉ sống có một mình. Ngồi trên taxi thì Thường Hi chợt nhớ mình quên mang đồ nên muốn quay về nhà lấy, cô nói với tài xế taxi ở ngoài đợi còn mình thì tự đi vào trong.
Thường Hi mở cửa đi vào trong, vừa cúi xuống tháo dây giày thì bỗng một bàn tay to lớn đưa lên chụp lấy mũi cô sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Lúc Thường Hi ngã xuống, gã đàn ông phía sau nhanh tay đỡ lấy cô, lúc này một gã đàn ông khác đi xuống từ trên cầu thang, cả hai đều mặc đồ đen và che kín mặt. Tên ở dưới thì chụp thuốc mê Thường Hi, còn tên ở trên thì lục lọi xem có thứ gì quý giá thì trộm.
"Mau đi thôi. " - Gã đàn ông ở trên cầm lấy tay nắm cửa chính. Nhưng gã đàn ông chụp thuốc mê Thường Hi đã khẽ quát:
"Mày điên rồi sao? Ở cửa trước có người, chúng ta đi bằng cửa sau. Mày đi trước mở cửa xe, tao đi sau vác con nhỏ này để tránh ánh mắt người khác. "
Hai gã đàn ông cao lớn nhanh chóng đi ra cửa sau, tên đi trước đảo mắt ngó nghiêng xung quanh sau đó đi nhanh tới phía trước mở cửa xe ra, hắn quay người lại nhỏ giọng hối thúc:
"Nhanh lên, không kẻo có người nhìn thấy. "
Gã đàn ông phía sau hơi cúi người vác Thường Hi lên vai, bỗng nhiên có thứ gì đó rơi xuống từ trên người Thường Hi vang lên một tiếng "cộp". Gã ta nhìn xuống, thì ra là chiếc hộp đựng kính.
"Kệ nó đi, nhanh cái chân lên. " - Tên kia lại tiếp tục hối thúc.
Sau khi đã ngồi vào xe, chiếc xe hơi màu đen đạp ga phóng đi mất.
...****************...
Lúc Thường Hi tỉnh lại thì cảm thấy đầu hơi choáng, tay thì đã bị trói ra sau một chiếc ghế, mắt miệng đều bị bịt kín, cô không thể biết được mình đang ở đâu. Thường Hi nhớ lại, lúc mình vừa vào đến nhà thì bị một người nào đó ở phía sau chụp thuốc mê. Chẳng lẽ là cô bị bắt cóc? Nhưng ai mà dám cả gan phá khóa vào trong nhà để bắt cô chứ?
Không, việc này không đơn giản như thế, nếu đã dám ra tay bắt cóc thì chắc chắn phải là người có thù oán với cô hoặc Phương Thần Duật. Nếu chỉ là cướp bình thường thì chỉ lấy tiền rồi đi ngay, nhưng cũng có thể là họ bắt cóc cô để tống tiền Phương Thần Duật.
...****************...
Văn phòng tổng giám đốc Phương thị.
Chiều nay Phương Thần Duật xử lý xong công việc thì đã là 6 giờ tối, ra Giêng trời vẫn còn lạnh nên âm u cả ngày, mới bây giờ mà thấy đã tối mịt.
Trên đường về Phương Thần Duật ghé vào tiệm hoa mua một bó Lavender, đây cũng chính là loài hoa chủ đạo trong lễ cưới của anh và Thường Hi.
Lúc lái xe về đến nhà, Phương Thần Duật thấy có một người đàn ông cứ đứng ngó nghiêng vào trong nhà, anh tiến đến hỏi:
"Cho hỏi chú đây là…? "
Người đàn ông trung niên này chính là người tài xế taxi lúc chiều đã chở Thường Hi về nhà. Vì chờ quá lâu nên ông mới thử đến gõ cửa, nhưng mãi vẫn không có ai trả lời, ông không biết là Thường Hi có xảy ra chuyện gì ở bên trong hay không.
"Cậu là ai? " - Người tài xế hỏi.
"À, cháu là chủ căn nhà này. Không biết là chú có chuyện gì không? "
"Vậy sao. Chuyện là lúc chiều tôi là người đưa cô gái này về nhà để lấy ít đồ, cô ấy nói tôi đợi một lát cô ấy lấy xong sẽ ra ngay. Tôi đợi mãi vẫn không thấy cô ấy đâu đành đến gõ cửa nhưng cũng không nghe tiếng trả lời. "
Nghe người tài xế nói xong, trong lòng Phương Thần Duật đã dâng lên một sự bất an, anh nhíu mày:
"Vậy cô ấy có nói với chú là sau khi lấy đồ sẽ đi đến địa chỉ nào không? "
"À có, là đường A, số nhà XX. "
Phương Thần Duật nghĩ, đó không phải là địa chỉ nhà của bố Thường Hi hay sao?
"Làm phiền chú quá. Bây giờ cháu sẽ vào trong xem thử, chú cứ đi trước đi ạ. "
"Được, vậy tôi đi đây. "
Sau khi người tài xế lên xe rồi, Phương Thần Duật nhanh chóng đi vào nhà. Cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, anh hung hăng kéo caravat trên cổ áo.
Mở cửa ra, anh thấy trong nhà vẫn bình thường. Nhưng ở trên lầu đồ đạc lại rất lộn xộn. Phương Thần Duật đã đặt khóa cửa bằng vân tay, ai có thể phá khóa vào được chứ? À đúng rồi, cửa sau.
Phương Thần Duật chạy xuống dưới bếp vòng ra cửa sau, vì không để ý nên anh đã đạp trúng một vật gì đó, nó kêu lên một tiếng "crak" .
Là chiếc hộp kính của Thường Hi. Anh nhặt lên nhìn một lúc sau mới rút điện thoại ra gọi cho Thường Hi, nhưng điện thoại lần nào cũng vang lên tiếng nói máy móc "thuê bao quý khách vừa gọi… " .
Cuối cùng, Phương Thần Duật gọi cho Trần Huy nói hết sự việc cho Trần Huy biết sau đó nhờ anh báo cho cảnh sát nhưng chỉ được làm một cách âm thầm.
"Anh à có cần báo cho bố của cô ấy biết chuyện này không? "
"Tất nhiên là không được, đừng kinh động việc này đến ông ấy. Cứ làm một cách âm thầm cho tôi. "
Thường Hi mở cửa đi vào trong, vừa cúi xuống tháo dây giày thì bỗng một bàn tay to lớn đưa lên chụp lấy mũi cô sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Lúc Thường Hi ngã xuống, gã đàn ông phía sau nhanh tay đỡ lấy cô, lúc này một gã đàn ông khác đi xuống từ trên cầu thang, cả hai đều mặc đồ đen và che kín mặt. Tên ở dưới thì chụp thuốc mê Thường Hi, còn tên ở trên thì lục lọi xem có thứ gì quý giá thì trộm.
"Mau đi thôi. " - Gã đàn ông ở trên cầm lấy tay nắm cửa chính. Nhưng gã đàn ông chụp thuốc mê Thường Hi đã khẽ quát:
"Mày điên rồi sao? Ở cửa trước có người, chúng ta đi bằng cửa sau. Mày đi trước mở cửa xe, tao đi sau vác con nhỏ này để tránh ánh mắt người khác. "
Hai gã đàn ông cao lớn nhanh chóng đi ra cửa sau, tên đi trước đảo mắt ngó nghiêng xung quanh sau đó đi nhanh tới phía trước mở cửa xe ra, hắn quay người lại nhỏ giọng hối thúc:
"Nhanh lên, không kẻo có người nhìn thấy. "
Gã đàn ông phía sau hơi cúi người vác Thường Hi lên vai, bỗng nhiên có thứ gì đó rơi xuống từ trên người Thường Hi vang lên một tiếng "cộp". Gã ta nhìn xuống, thì ra là chiếc hộp đựng kính.
"Kệ nó đi, nhanh cái chân lên. " - Tên kia lại tiếp tục hối thúc.
Sau khi đã ngồi vào xe, chiếc xe hơi màu đen đạp ga phóng đi mất.
...****************...
Lúc Thường Hi tỉnh lại thì cảm thấy đầu hơi choáng, tay thì đã bị trói ra sau một chiếc ghế, mắt miệng đều bị bịt kín, cô không thể biết được mình đang ở đâu. Thường Hi nhớ lại, lúc mình vừa vào đến nhà thì bị một người nào đó ở phía sau chụp thuốc mê. Chẳng lẽ là cô bị bắt cóc? Nhưng ai mà dám cả gan phá khóa vào trong nhà để bắt cô chứ?
Không, việc này không đơn giản như thế, nếu đã dám ra tay bắt cóc thì chắc chắn phải là người có thù oán với cô hoặc Phương Thần Duật. Nếu chỉ là cướp bình thường thì chỉ lấy tiền rồi đi ngay, nhưng cũng có thể là họ bắt cóc cô để tống tiền Phương Thần Duật.
...****************...
Văn phòng tổng giám đốc Phương thị.
Chiều nay Phương Thần Duật xử lý xong công việc thì đã là 6 giờ tối, ra Giêng trời vẫn còn lạnh nên âm u cả ngày, mới bây giờ mà thấy đã tối mịt.
Trên đường về Phương Thần Duật ghé vào tiệm hoa mua một bó Lavender, đây cũng chính là loài hoa chủ đạo trong lễ cưới của anh và Thường Hi.
Lúc lái xe về đến nhà, Phương Thần Duật thấy có một người đàn ông cứ đứng ngó nghiêng vào trong nhà, anh tiến đến hỏi:
"Cho hỏi chú đây là…? "
Người đàn ông trung niên này chính là người tài xế taxi lúc chiều đã chở Thường Hi về nhà. Vì chờ quá lâu nên ông mới thử đến gõ cửa, nhưng mãi vẫn không có ai trả lời, ông không biết là Thường Hi có xảy ra chuyện gì ở bên trong hay không.
"Cậu là ai? " - Người tài xế hỏi.
"À, cháu là chủ căn nhà này. Không biết là chú có chuyện gì không? "
"Vậy sao. Chuyện là lúc chiều tôi là người đưa cô gái này về nhà để lấy ít đồ, cô ấy nói tôi đợi một lát cô ấy lấy xong sẽ ra ngay. Tôi đợi mãi vẫn không thấy cô ấy đâu đành đến gõ cửa nhưng cũng không nghe tiếng trả lời. "
Nghe người tài xế nói xong, trong lòng Phương Thần Duật đã dâng lên một sự bất an, anh nhíu mày:
"Vậy cô ấy có nói với chú là sau khi lấy đồ sẽ đi đến địa chỉ nào không? "
"À có, là đường A, số nhà XX. "
Phương Thần Duật nghĩ, đó không phải là địa chỉ nhà của bố Thường Hi hay sao?
"Làm phiền chú quá. Bây giờ cháu sẽ vào trong xem thử, chú cứ đi trước đi ạ. "
"Được, vậy tôi đi đây. "
Sau khi người tài xế lên xe rồi, Phương Thần Duật nhanh chóng đi vào nhà. Cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, anh hung hăng kéo caravat trên cổ áo.
Mở cửa ra, anh thấy trong nhà vẫn bình thường. Nhưng ở trên lầu đồ đạc lại rất lộn xộn. Phương Thần Duật đã đặt khóa cửa bằng vân tay, ai có thể phá khóa vào được chứ? À đúng rồi, cửa sau.
Phương Thần Duật chạy xuống dưới bếp vòng ra cửa sau, vì không để ý nên anh đã đạp trúng một vật gì đó, nó kêu lên một tiếng "crak" .
Là chiếc hộp kính của Thường Hi. Anh nhặt lên nhìn một lúc sau mới rút điện thoại ra gọi cho Thường Hi, nhưng điện thoại lần nào cũng vang lên tiếng nói máy móc "thuê bao quý khách vừa gọi… " .
Cuối cùng, Phương Thần Duật gọi cho Trần Huy nói hết sự việc cho Trần Huy biết sau đó nhờ anh báo cho cảnh sát nhưng chỉ được làm một cách âm thầm.
"Anh à có cần báo cho bố của cô ấy biết chuyện này không? "
"Tất nhiên là không được, đừng kinh động việc này đến ông ấy. Cứ làm một cách âm thầm cho tôi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.