Bầu Trời Đầy Sao Không Bằng Anh
Chương 25: Ly cặp
Helen RJX
23/09/2023
Lý Hàn Ân thấy cái nhà này dường như đã biến thành một bãi rác thì cơn tức giận mấy ngày trước lại nổi lên.
Con quỷ cái này lại nổi điên cái gì chứ? Hai bàn tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm, trên trán đã bắt đầu nổi gân xanh. Lý Hàn Ân không nhanh không chậm từng bước đi lên cầu thang, tiếng giày nện xuống nền gạch vang lên âm thanh cộp… cộp.
Lên đến lầu hai, Lý Hàn Ân dừng lại ở trước phòng ngủ của hai người. Nghe thấy bên trong phát ra tiếng giấy bị xé, hắn vặn tay nắm cửa bước vào.
Thường Linh đang ngồi ở dưới đất xé cái gì đó, Lý Hàn Ân tiến lại gần thì mới thấy cô ta đang xé mấy bức hình của Thường Hi chụp cùng với hắn ngày xưa, trong đó vẫn còn một tấm hình lúc Thường Hi tốt nghiệp đại học.
Thường Linh vẫn đang chú ý vào những bức hình nên không biết Lý Hàn Ân đã lên đây, bỗng nhiên mái tóc của cô ta bị túm chặt sau đó cô ta cảm thấy cơ thể của mình dường như đã bị kéo lên và vứt sang một bên.
Quả nhiên, đúng Lý Hàn Ân đã kéo tóc cô ta và lôi sang bên cạnh. Theo bản năng, Thường Linh thả mấy bức ảnh ra, đưa hai tay lên nắm tóc mình lại.
"A… đau quá… " - Thường Linh đau đớn la to.
Ngay sau tiếng la kia, Thường Linh cảm nhận được một cái tát rơi vào má trái của mình.
Bầu không khí như ngưng đọng, không còn tiếng la hét chói tai cũng không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.
Được một lúc sau, Thường Hi mới từ từ ngẩng đầu lên, viền mắt cô ta phiếm hồng, trong hốc mắt dường như có nước đang chực trào ra, trên má đã hằn đỏ dấu tay. Hít mũi một cái, cô ta nói với giọng lí nhí:
"Tại sao lúc nào cũng là Thường Hi? Tại sao lúc nào cũng là chị ta? Ngay cả khi anh và chị ta chia tay rồi thì ảnh của hai người anh vẫn còn giữ… rốt cuộc anh xem tôi là gì chứ? Vật thay thế ư, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Phải không? "
Nói xong thì nước mắt Thường Linh cũng theo hai bên gò má chảy xuống. Khuôn mặt cô ta lúc này không còn nét tâm cơ như thường ngày nữa mà sự đáng thương chưa bao giờ thấy.
Lý Hàn Ân thấy cô ta chật vật như thế thì trong lòng cũng bắt đầu áy náy, ngay từ đầu hắn ta là người sai trước, nếu không phải vì muốn có được Thường thị thì hắn cũng không lừa gạt Thường Hi, vậy thì Thường Hi cũng không đến mức phải hại chị gái mình.
Nhưng quả thực từ khi Thường thị xảy ra biến cố, hắn cảm thấy mình có lỗi với Thường Hi. Đến tận bây giờ cuối cùng hắn cũng nhận ra tình cảm của mình với cô nhưng tiếc là đã quá trễ, dã tâm đã lấp đầy trái tim hắn, để rồi khiến cả hai cô gái vô tội đều chịu tổn thương.
Một hồi lâu sau, cảm xúc Lý Hàn Ân cũng hòa hoãn bớt, hắn ngồi xổm xuống nhìn Thường Linh sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng ôm vai cô ta.
"Anh xin lỗi, là anh sai. Dạo gần đây công ty nhiều việc quá nên anh hơi căng thẳng, nào đứng dậy. " - Hắn đứng dậy trước sau đó kéo Thường Linh lên, lúc đầu cô ta có hơi giãy giụa nhưng cũng bị những lời nói ngon ngọt dỗ dành.
...****************...
Phương Thần Duật dẫn Thường Linh vào tiệm bán đồ lưu niệm, vừa vào trong thì khuôn mặt cô đã tỏ rõ sự thích thú, nhìn giống như trẻ con lấy được kẹo vậy.
Cô vô thức buông tay Phương Thần Duật ra, tự mình đi xung quanh, anh cũng không giữ cô lại, môi anh bất giác cong lên thành một nụ cười, gương mặt lộ rõ sự yêu chiều. Tiệm được thiết kế trong không gian nhỏ nhưng mang lại cảm giác rất ấm cúng, cô chủ cũng còn rất trẻ.
Trên kệ bày trí rất nhiều món đồ rất đáng yêu. Cài tóc hình con thỏ, con mèo, nhẫn đôi hình dạng que kem,... Thường Hi đi một đoạn thì dừng lại ở một cái kệ trưng bày ly sứ, cô cầm lên một chiếc ly sứ màu đen hình con sư tử được mạ vàng, ngắm nghía một chút cô cảm thấy dường như nó rất hợp với Phương Thần Duật.
"Em thích nó sao? " - Phương Thần Duật hỏi cô.
"À… em thấy nó rất hợp với anh. Nè, anh nhìn thử xem. " - Thường Hi đưa chiếc ly đến trước mặt anh nhưng cũng không quên nhìn xem biểu hiện trên mặt anh. Cô sợ anh sẽ không thích.
Nhưng từ lúc nào, Phương Thần Duật cũng đã đưa tay sang bên cạnh cầm lên một chiếc cốc hình con sư tử nữa, nhưng nó là màu trắng được mạ vàng. Thật ra hai chiếc ly này được đi theo một cặp với nhau.
"Vậy thì lấy thêm cái này nữa nhé! "
"Anh lấy cả hai luôn ạ? "
"Không đâu, cái màu đen của anh, còn màu trắng của em. " - Phương Thần Duật đưa tay vén mấy sợi tóc con của cô lên.
Đến lúc ra tính tiền thì Thường Hi dành phần của anh, cô muốn mua nó tặng anh.
Hai người đi chơi đến lúc chạng vạng tối, anh muốn đưa Thường Hi về để tắm rửa ăn uống, cô cũng đồng ý nhưng đó là ngoài mặt thôi cho nên anh cũng để cô chơi thêm.
Thường Hi không muốn về sớm như thế vì muốn ngắm tháp Eiffel về đêm cho nên anh đành phải đưa cô đến một nhà hàng gần đó để ăn tối.
Đến tận 10h đêm, khi cô đã mệt lả thì mới chịu về. Đang lúc định đi qua đường bỗng nhiên có một chiếc xe hơi từ đâu lao ra, cũng may là Phương Thần Duật kịp kéo Thường Hi vào nếu không thì cô đã bị chiếc xe đó đụng trúng.
Mặt cô áp lên lồng ngực ấm nóng và rắn chắc của anh, tim cô đập nhanh hơn vài nhịp, cũng may là anh nhanh tay. Nhưng có một điều là, cô cũng nghe tim anh đập rất nhanh, có phải anh cũng đang sợ không?
Vài giây sau, anh mới vội vàng ôm lấy bả vai kéo cô ra một chút, chóp mũi hai người cọ vào nhau làm sống lưng Thường Hi có chút tê dại.
"Em có sao không, có bị đụng trúng chỗ nào không? " - Phương Thần Duật xoay cô nửa vòng, thấy không có vấn đề gì thì đôi mày đang nhíu lại của anh mới giãn ra.
"Em không có sao đâu. Mình về thôi. "
...****************...
Vào đến nhà, Phương Thần Duật vừa khóa cửa xong thì đã ôm chầm lấy Thường Hi từ phía sau, cô quay đầu lại định nói anh đi tắm thì đôi môi đã bị xâm chiếm. Hai người giằng co đến nửa đêm anh mới tha cho cô.
Con quỷ cái này lại nổi điên cái gì chứ? Hai bàn tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm, trên trán đã bắt đầu nổi gân xanh. Lý Hàn Ân không nhanh không chậm từng bước đi lên cầu thang, tiếng giày nện xuống nền gạch vang lên âm thanh cộp… cộp.
Lên đến lầu hai, Lý Hàn Ân dừng lại ở trước phòng ngủ của hai người. Nghe thấy bên trong phát ra tiếng giấy bị xé, hắn vặn tay nắm cửa bước vào.
Thường Linh đang ngồi ở dưới đất xé cái gì đó, Lý Hàn Ân tiến lại gần thì mới thấy cô ta đang xé mấy bức hình của Thường Hi chụp cùng với hắn ngày xưa, trong đó vẫn còn một tấm hình lúc Thường Hi tốt nghiệp đại học.
Thường Linh vẫn đang chú ý vào những bức hình nên không biết Lý Hàn Ân đã lên đây, bỗng nhiên mái tóc của cô ta bị túm chặt sau đó cô ta cảm thấy cơ thể của mình dường như đã bị kéo lên và vứt sang một bên.
Quả nhiên, đúng Lý Hàn Ân đã kéo tóc cô ta và lôi sang bên cạnh. Theo bản năng, Thường Linh thả mấy bức ảnh ra, đưa hai tay lên nắm tóc mình lại.
"A… đau quá… " - Thường Linh đau đớn la to.
Ngay sau tiếng la kia, Thường Linh cảm nhận được một cái tát rơi vào má trái của mình.
Bầu không khí như ngưng đọng, không còn tiếng la hét chói tai cũng không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.
Được một lúc sau, Thường Hi mới từ từ ngẩng đầu lên, viền mắt cô ta phiếm hồng, trong hốc mắt dường như có nước đang chực trào ra, trên má đã hằn đỏ dấu tay. Hít mũi một cái, cô ta nói với giọng lí nhí:
"Tại sao lúc nào cũng là Thường Hi? Tại sao lúc nào cũng là chị ta? Ngay cả khi anh và chị ta chia tay rồi thì ảnh của hai người anh vẫn còn giữ… rốt cuộc anh xem tôi là gì chứ? Vật thay thế ư, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Phải không? "
Nói xong thì nước mắt Thường Linh cũng theo hai bên gò má chảy xuống. Khuôn mặt cô ta lúc này không còn nét tâm cơ như thường ngày nữa mà sự đáng thương chưa bao giờ thấy.
Lý Hàn Ân thấy cô ta chật vật như thế thì trong lòng cũng bắt đầu áy náy, ngay từ đầu hắn ta là người sai trước, nếu không phải vì muốn có được Thường thị thì hắn cũng không lừa gạt Thường Hi, vậy thì Thường Hi cũng không đến mức phải hại chị gái mình.
Nhưng quả thực từ khi Thường thị xảy ra biến cố, hắn cảm thấy mình có lỗi với Thường Hi. Đến tận bây giờ cuối cùng hắn cũng nhận ra tình cảm của mình với cô nhưng tiếc là đã quá trễ, dã tâm đã lấp đầy trái tim hắn, để rồi khiến cả hai cô gái vô tội đều chịu tổn thương.
Một hồi lâu sau, cảm xúc Lý Hàn Ân cũng hòa hoãn bớt, hắn ngồi xổm xuống nhìn Thường Linh sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng ôm vai cô ta.
"Anh xin lỗi, là anh sai. Dạo gần đây công ty nhiều việc quá nên anh hơi căng thẳng, nào đứng dậy. " - Hắn đứng dậy trước sau đó kéo Thường Linh lên, lúc đầu cô ta có hơi giãy giụa nhưng cũng bị những lời nói ngon ngọt dỗ dành.
...****************...
Phương Thần Duật dẫn Thường Linh vào tiệm bán đồ lưu niệm, vừa vào trong thì khuôn mặt cô đã tỏ rõ sự thích thú, nhìn giống như trẻ con lấy được kẹo vậy.
Cô vô thức buông tay Phương Thần Duật ra, tự mình đi xung quanh, anh cũng không giữ cô lại, môi anh bất giác cong lên thành một nụ cười, gương mặt lộ rõ sự yêu chiều. Tiệm được thiết kế trong không gian nhỏ nhưng mang lại cảm giác rất ấm cúng, cô chủ cũng còn rất trẻ.
Trên kệ bày trí rất nhiều món đồ rất đáng yêu. Cài tóc hình con thỏ, con mèo, nhẫn đôi hình dạng que kem,... Thường Hi đi một đoạn thì dừng lại ở một cái kệ trưng bày ly sứ, cô cầm lên một chiếc ly sứ màu đen hình con sư tử được mạ vàng, ngắm nghía một chút cô cảm thấy dường như nó rất hợp với Phương Thần Duật.
"Em thích nó sao? " - Phương Thần Duật hỏi cô.
"À… em thấy nó rất hợp với anh. Nè, anh nhìn thử xem. " - Thường Hi đưa chiếc ly đến trước mặt anh nhưng cũng không quên nhìn xem biểu hiện trên mặt anh. Cô sợ anh sẽ không thích.
Nhưng từ lúc nào, Phương Thần Duật cũng đã đưa tay sang bên cạnh cầm lên một chiếc cốc hình con sư tử nữa, nhưng nó là màu trắng được mạ vàng. Thật ra hai chiếc ly này được đi theo một cặp với nhau.
"Vậy thì lấy thêm cái này nữa nhé! "
"Anh lấy cả hai luôn ạ? "
"Không đâu, cái màu đen của anh, còn màu trắng của em. " - Phương Thần Duật đưa tay vén mấy sợi tóc con của cô lên.
Đến lúc ra tính tiền thì Thường Hi dành phần của anh, cô muốn mua nó tặng anh.
Hai người đi chơi đến lúc chạng vạng tối, anh muốn đưa Thường Hi về để tắm rửa ăn uống, cô cũng đồng ý nhưng đó là ngoài mặt thôi cho nên anh cũng để cô chơi thêm.
Thường Hi không muốn về sớm như thế vì muốn ngắm tháp Eiffel về đêm cho nên anh đành phải đưa cô đến một nhà hàng gần đó để ăn tối.
Đến tận 10h đêm, khi cô đã mệt lả thì mới chịu về. Đang lúc định đi qua đường bỗng nhiên có một chiếc xe hơi từ đâu lao ra, cũng may là Phương Thần Duật kịp kéo Thường Hi vào nếu không thì cô đã bị chiếc xe đó đụng trúng.
Mặt cô áp lên lồng ngực ấm nóng và rắn chắc của anh, tim cô đập nhanh hơn vài nhịp, cũng may là anh nhanh tay. Nhưng có một điều là, cô cũng nghe tim anh đập rất nhanh, có phải anh cũng đang sợ không?
Vài giây sau, anh mới vội vàng ôm lấy bả vai kéo cô ra một chút, chóp mũi hai người cọ vào nhau làm sống lưng Thường Hi có chút tê dại.
"Em có sao không, có bị đụng trúng chỗ nào không? " - Phương Thần Duật xoay cô nửa vòng, thấy không có vấn đề gì thì đôi mày đang nhíu lại của anh mới giãn ra.
"Em không có sao đâu. Mình về thôi. "
...****************...
Vào đến nhà, Phương Thần Duật vừa khóa cửa xong thì đã ôm chầm lấy Thường Hi từ phía sau, cô quay đầu lại định nói anh đi tắm thì đôi môi đã bị xâm chiếm. Hai người giằng co đến nửa đêm anh mới tha cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.