Chương 5
Phương Trà
28/07/2023
Sau khi được Martser đưa đi chỉnh trang xong thì về đến nhà bữa tiệc đã bắt đầu. Nói là tổ chức lớn nhưng hầu như chỉ có một ít khách chủ yếu là những người có quan hệ làm ăn với ba của cô. À đương nhiên cô có mời người bạn đầu tiên cô quen rồi:
- Arina! Chúc mừng sinh nhật cậu.
Charli chạy lại ôm lấy cô, cô cũng vui vẻ ôm lấy Charli:
- Cảm ơn cậu!
Charli thích thú nhìn cô một lượt:
- Hôm nay nhìn cậu xinh hẳn ra, cậu không mời tớ thì tớ cũng không biết được nhà cậu cũng không phải dạng vừa nha. Bảo sao cậu lại dám chọc vào Tessi.
Cô cười trừ, không biết phải nói sao thì Martser giục:
- Nói xong chưa, đi thôi ba mẹ đang đợi.
Charli giờ mới để ý đến người đứng cạnh cô, lắp bắp nói:
- Ba.. mẹ? Anh trai cậu sao Arina? Tớ tưởng hai người..
Cô lắc đầu ngao ngán:
- Anh tớ đó, đừng quan tâm. Thôi cậu cứ ở đây nhé, mình đi trước lát có gì mình quay lại.
Rồi cô khoác tay anh tiến lại chỗ ba mẹ cô đang đứng. Vâng, Martser Diemons chính là anh trai của cô, tính kiêu ngạo vô cùng, luôn thích làm theo ý mình không bao giờ báo trước hay hỏi ý kiến người khác. Và cũng là một soái ca chính hiệu mà bao cô gái mơ ước dòm ngó. Cô khóc không ra nước mắt, nhà ai cũng đẹp, chỉ riêng cô xấu là sao chứ, dù cố gắng chỉnh trang nhưng vẫn không thể nổi bật được. Cô tự dưng nghi ngờ mình không phải tiểu thư nhà Diemons thì phải.
* * *
Ba mẹ cô thấy cô liền cười tươi túm lấy tay cô đi ra giữa sảnh, ba cô dõng dạc tuyên bố:
- Thưa các quý khách đang có mặt tại đây, cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của con gái tôi. Đây chính là con gái tôi, Arina tiểu thư nhà Diemons. Buổi tiệc chính thức bắt đầu!
Ở thế giới này, khi các tiểu thư, thiếu gia của dòng họ thượng lưu đủ 20 tuổi sẽ chính thức được công bố ra ngoài với các giới tộc thượng lưu khác. Ba cô nói xong tất cả mọi người đều đồng thanh vỗ tay. Tuy nhiên ngoài mặt thì có vẻ là khen ngợi, nhưng đằng sau thì bàn tán, chê cô. Cô chả lạ gì, cũng quen rồi. Cô tách khỏi mẹ thì anh trai cô kéo lại:
- Đi đâu? Không thấy ba mẹ bảo đứng đây đợi sao.
Cô khó chịu giật tay ra:
- Không thích! Không muốn! Chắc ba mẹ lại định gửi con gái vào nhà nào đó mà. Em chuồn trước.
Thế là anh trai cô cứ để cô đi không cản nữa. Cô vui vẻ đi ra chỗ Charli tám chuyện, nói thật cô với Charli rất hợp nhau đó nha.
* * *
Buổi tiệc cuối cùng cũng đã kết thúc, cô chạy lên phòng nằm phịch xuống giường. Thật sự hôm nay rất mệt mỏi, cô muốn đi ngủ ngay lập tức. Martser không thèm để ý, đá cửa phòng cô "Rầm" một cái. Cô tức điên lên bật dậy không ngừng quát tháo:
- Martser Diemons! Anh bị làm sao vậy! Không biết cách vào phòng con gái thế nào cho nhẹ nhàng sao? Không thấy em đang rất mệt sao! Anh biến ra khỏi phòng em ngay lập tức!
Hét một hồi cô ngồi đó thở phì phò trừng mắt nhìn Martser, cô muốn đập nát cái bản mặt đáng ghét kia lắm rồi. Anh khoanh tay cười khẩy làm điệu bộ ngoáy tai:
- Nói xong chưa, dậy đi thay quần áo tắm rửa mới được lên giường ngủ. Con gái gì mà vừa lười vừa bẩn.
Cô úp mặt xuống gối mặc kệ anh, anh lại gần xách cổ áo cô lên đi một mạch vào nhà tắm. Cô liên tục đánh vào tay anh:
- Cái đồ anh trai thô bạo, buông em ra!
Anh xả nước vào người cô, rồi trực tiếp đi ra ngoài. Kể có cái dép ở đây là cô phi thẳng vào người anh trai ngay lập tức rồi. Tức chết cô rồi. Ba cô nghe thấy tiếng quát tháo từ phòng cô, rồi anh trai cô đi ra. Ông nhăn mày trách móc anh:
- Sao con cứ trêu em con vậy, con biết nó nóng tính rồi cứ động vào ổ kiến lửa làm gì.
Anh phủi tay nhíu mày nói:
- Em ấy vẫn như ngày nào, cứ tham gia hoạt động tiệc tùng gì xong về mệt một chút là cứ vậy đi ngủ. Rồi sáng hôm sau mới chịu đi tắm xong toàn bị ốm. Con chỉ là muốn tốt cho em ấy thôi. Cơ thể em ấy vốn yếu rồi, mà lại còn hay tắm nước lạnh vào buổi sáng nữa.
Ba cô nghe vậy cũng chỉ lắc đầu thở dài rồi ai nấy trở về phòng. Cô sau khi tắm xong lên giường vẫn cảm thấy tức không nuốt trôi được. Sao cô lại có ông anh như vậy chứ, ở lâu dài cùng nhau chắc cô chết vì tức quá độ mất. Nghĩ ngợi một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Màn đêm buông xuống, mặt trăng hôm nay bị che khuất bởi những đám mây đen. Cửa sổ phòng cô bỗng nhiên bị mở toang ra, từng cơn gió rít lạnh luồn vào phòng cô. Cơ thể cô khẽ run lên, cô mơ màng cảm thấy cơn đau dữ dội khắp cơ thể, bên tai truyền đến những tiếng thủ thỉ cô không hiểu. Từng đợt mồ hôi làm ướt nhẹm tóc cô và lưng. Cổ họng cô nóng rát, khô khan, cô khó thở cảm tưởng như có ai bóp chặt lấy cổ họng cô. Cô ôm chặt lấy cổ mình không ngừng kêu lên:
- Nước! Làm ơn cho tôi nước!.. Không đau quá! Cứu với!
Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, cô bật dậy ôm lấy đầu mình không ngừng hết lên trong hoảng sợ:
- Không! A.. a.. a.. a.. a!
Ba mẹ và anh trai cô nghe thấy tiếng hét phát ra từ phòng cô liền chạy vào phòng cô, thấy cô đang ôm đầu hét lên trong hoảng sợ. Anh trai cô nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy cô:
- Arina! Em làm sao vậy! Bình tĩnh nào, anh đây! Anh trai em đây!
Ba mẹ cô vẻ mặt đầy lo lắng:
- Arina! Là ba mẹ đây! Con sao vậy! Có chuyện gì đã xảy ra sao?
Nghe thấy tiếng nói cô liền bình tĩnh lại nhưng vẫn ngồi bất động tại một chỗ, tóc tai rũ xuống che hết khuôn mặt cô:
- Khoan đã, tóc con sao dài nhanh vậy Arina.
Ba cô và anh trai cô nghe mẹ cô nói vậy mới để ý, tóc cô bình thường chỉ ngang vai vậy mà mới có trải qua vài tiếng đã dài đến ngang eo. Nhìn ngoại hình cô cũng có chút thay đổi. Anh trai cô nhanh chóng vén gọn tóc cô vào, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm nhưng lại hoàn toàn bất động. Làn da cô bỗng dưng trở nên trắng bóc, khuôn mặt đẹp đến động lòng người. Họ ngạc nhiên nhìn nhau cùng đồng thanh cất lời:
- Không lẽ, thứ đó bắt đầu xuất hiện rồi.
Anh trai cô lo lắng lay cô:
- Arina! Nhìn anh này, em bình tĩnh lại chưa?
Giờ cô mới hoàn hồn, cô ôm lấy Martser nghẹn ngào nói:
- Anh, vừa nãy có chuyện gì đó rất đáng sợ xảy ra với em. Nhưng em cũng không biết nữa.
Anh trai xoa đầu an ủi cô:
- Không sao rồi, tối nay mẹ sẽ ngủ ở đây với em, yên tâm đi.
Cô gật đầu nằm xuống yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. Họ nhìn nhau ánh mắt hiện lên nỗi lo sợ không thể giải đáp.
- Arina! Chúc mừng sinh nhật cậu.
Charli chạy lại ôm lấy cô, cô cũng vui vẻ ôm lấy Charli:
- Cảm ơn cậu!
Charli thích thú nhìn cô một lượt:
- Hôm nay nhìn cậu xinh hẳn ra, cậu không mời tớ thì tớ cũng không biết được nhà cậu cũng không phải dạng vừa nha. Bảo sao cậu lại dám chọc vào Tessi.
Cô cười trừ, không biết phải nói sao thì Martser giục:
- Nói xong chưa, đi thôi ba mẹ đang đợi.
Charli giờ mới để ý đến người đứng cạnh cô, lắp bắp nói:
- Ba.. mẹ? Anh trai cậu sao Arina? Tớ tưởng hai người..
Cô lắc đầu ngao ngán:
- Anh tớ đó, đừng quan tâm. Thôi cậu cứ ở đây nhé, mình đi trước lát có gì mình quay lại.
Rồi cô khoác tay anh tiến lại chỗ ba mẹ cô đang đứng. Vâng, Martser Diemons chính là anh trai của cô, tính kiêu ngạo vô cùng, luôn thích làm theo ý mình không bao giờ báo trước hay hỏi ý kiến người khác. Và cũng là một soái ca chính hiệu mà bao cô gái mơ ước dòm ngó. Cô khóc không ra nước mắt, nhà ai cũng đẹp, chỉ riêng cô xấu là sao chứ, dù cố gắng chỉnh trang nhưng vẫn không thể nổi bật được. Cô tự dưng nghi ngờ mình không phải tiểu thư nhà Diemons thì phải.
* * *
Ba mẹ cô thấy cô liền cười tươi túm lấy tay cô đi ra giữa sảnh, ba cô dõng dạc tuyên bố:
- Thưa các quý khách đang có mặt tại đây, cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của con gái tôi. Đây chính là con gái tôi, Arina tiểu thư nhà Diemons. Buổi tiệc chính thức bắt đầu!
Ở thế giới này, khi các tiểu thư, thiếu gia của dòng họ thượng lưu đủ 20 tuổi sẽ chính thức được công bố ra ngoài với các giới tộc thượng lưu khác. Ba cô nói xong tất cả mọi người đều đồng thanh vỗ tay. Tuy nhiên ngoài mặt thì có vẻ là khen ngợi, nhưng đằng sau thì bàn tán, chê cô. Cô chả lạ gì, cũng quen rồi. Cô tách khỏi mẹ thì anh trai cô kéo lại:
- Đi đâu? Không thấy ba mẹ bảo đứng đây đợi sao.
Cô khó chịu giật tay ra:
- Không thích! Không muốn! Chắc ba mẹ lại định gửi con gái vào nhà nào đó mà. Em chuồn trước.
Thế là anh trai cô cứ để cô đi không cản nữa. Cô vui vẻ đi ra chỗ Charli tám chuyện, nói thật cô với Charli rất hợp nhau đó nha.
* * *
Buổi tiệc cuối cùng cũng đã kết thúc, cô chạy lên phòng nằm phịch xuống giường. Thật sự hôm nay rất mệt mỏi, cô muốn đi ngủ ngay lập tức. Martser không thèm để ý, đá cửa phòng cô "Rầm" một cái. Cô tức điên lên bật dậy không ngừng quát tháo:
- Martser Diemons! Anh bị làm sao vậy! Không biết cách vào phòng con gái thế nào cho nhẹ nhàng sao? Không thấy em đang rất mệt sao! Anh biến ra khỏi phòng em ngay lập tức!
Hét một hồi cô ngồi đó thở phì phò trừng mắt nhìn Martser, cô muốn đập nát cái bản mặt đáng ghét kia lắm rồi. Anh khoanh tay cười khẩy làm điệu bộ ngoáy tai:
- Nói xong chưa, dậy đi thay quần áo tắm rửa mới được lên giường ngủ. Con gái gì mà vừa lười vừa bẩn.
Cô úp mặt xuống gối mặc kệ anh, anh lại gần xách cổ áo cô lên đi một mạch vào nhà tắm. Cô liên tục đánh vào tay anh:
- Cái đồ anh trai thô bạo, buông em ra!
Anh xả nước vào người cô, rồi trực tiếp đi ra ngoài. Kể có cái dép ở đây là cô phi thẳng vào người anh trai ngay lập tức rồi. Tức chết cô rồi. Ba cô nghe thấy tiếng quát tháo từ phòng cô, rồi anh trai cô đi ra. Ông nhăn mày trách móc anh:
- Sao con cứ trêu em con vậy, con biết nó nóng tính rồi cứ động vào ổ kiến lửa làm gì.
Anh phủi tay nhíu mày nói:
- Em ấy vẫn như ngày nào, cứ tham gia hoạt động tiệc tùng gì xong về mệt một chút là cứ vậy đi ngủ. Rồi sáng hôm sau mới chịu đi tắm xong toàn bị ốm. Con chỉ là muốn tốt cho em ấy thôi. Cơ thể em ấy vốn yếu rồi, mà lại còn hay tắm nước lạnh vào buổi sáng nữa.
Ba cô nghe vậy cũng chỉ lắc đầu thở dài rồi ai nấy trở về phòng. Cô sau khi tắm xong lên giường vẫn cảm thấy tức không nuốt trôi được. Sao cô lại có ông anh như vậy chứ, ở lâu dài cùng nhau chắc cô chết vì tức quá độ mất. Nghĩ ngợi một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Màn đêm buông xuống, mặt trăng hôm nay bị che khuất bởi những đám mây đen. Cửa sổ phòng cô bỗng nhiên bị mở toang ra, từng cơn gió rít lạnh luồn vào phòng cô. Cơ thể cô khẽ run lên, cô mơ màng cảm thấy cơn đau dữ dội khắp cơ thể, bên tai truyền đến những tiếng thủ thỉ cô không hiểu. Từng đợt mồ hôi làm ướt nhẹm tóc cô và lưng. Cổ họng cô nóng rát, khô khan, cô khó thở cảm tưởng như có ai bóp chặt lấy cổ họng cô. Cô ôm chặt lấy cổ mình không ngừng kêu lên:
- Nước! Làm ơn cho tôi nước!.. Không đau quá! Cứu với!
Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, cô bật dậy ôm lấy đầu mình không ngừng hết lên trong hoảng sợ:
- Không! A.. a.. a.. a.. a!
Ba mẹ và anh trai cô nghe thấy tiếng hét phát ra từ phòng cô liền chạy vào phòng cô, thấy cô đang ôm đầu hét lên trong hoảng sợ. Anh trai cô nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy cô:
- Arina! Em làm sao vậy! Bình tĩnh nào, anh đây! Anh trai em đây!
Ba mẹ cô vẻ mặt đầy lo lắng:
- Arina! Là ba mẹ đây! Con sao vậy! Có chuyện gì đã xảy ra sao?
Nghe thấy tiếng nói cô liền bình tĩnh lại nhưng vẫn ngồi bất động tại một chỗ, tóc tai rũ xuống che hết khuôn mặt cô:
- Khoan đã, tóc con sao dài nhanh vậy Arina.
Ba cô và anh trai cô nghe mẹ cô nói vậy mới để ý, tóc cô bình thường chỉ ngang vai vậy mà mới có trải qua vài tiếng đã dài đến ngang eo. Nhìn ngoại hình cô cũng có chút thay đổi. Anh trai cô nhanh chóng vén gọn tóc cô vào, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm nhưng lại hoàn toàn bất động. Làn da cô bỗng dưng trở nên trắng bóc, khuôn mặt đẹp đến động lòng người. Họ ngạc nhiên nhìn nhau cùng đồng thanh cất lời:
- Không lẽ, thứ đó bắt đầu xuất hiện rồi.
Anh trai cô lo lắng lay cô:
- Arina! Nhìn anh này, em bình tĩnh lại chưa?
Giờ cô mới hoàn hồn, cô ôm lấy Martser nghẹn ngào nói:
- Anh, vừa nãy có chuyện gì đó rất đáng sợ xảy ra với em. Nhưng em cũng không biết nữa.
Anh trai xoa đầu an ủi cô:
- Không sao rồi, tối nay mẹ sẽ ngủ ở đây với em, yên tâm đi.
Cô gật đầu nằm xuống yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. Họ nhìn nhau ánh mắt hiện lên nỗi lo sợ không thể giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.