Chương 1: Giáo viên kiếm thuật trẻ tuổi thần bí
Thử Gian Đích Bạch Dương
20/07/2018
Trong ấn tượng của người dân, học viện Pablo Diener chỉ là một học viện
bình thường thuộc tỉnh Chabrot mà thôi. Nếu nói về năng lực dạy học, tùy tiện nhắc tên một học viện nổi danh trong vương quốc có thể cao hơn nơi đây một đoạn dài. Nhưng không phải cũng có tư cách hay năng lực tới sát hạch ở những học nổi tiếng kia, nên học viện tầm trung như Pablo Diener trở thành lựa chọn tốt nhất của họ.
Học viện Pable Diener cũng không nằm trong thành trấn phồn vinh. Viện trưởng thành lập học viện muốn học sinh chuyên tâm học tập, không vì ham vui chơi bời mà ảnh hưởng đến chuyên cần, nên đã xây dựng học viện ở chân núi Gerland cách thành mười dặm.
Khi gió xuân dịu dàng thổi qua núi Gerland, cũng là lúc tân sinh của học viện bắt đầu chuẩn bị cho năm học mới. Họ phải học tập ở đây ba năm mới có thể chuẩn bị cho lữ trình tương lai, còn hiện tại, họ mới chỉ là đàn chim non chưa biết giang cánh.
Điều ngạc nhiên nhất trong chương trình học kiếm thuật của họ là, giáo viên phụ trách lại là một người trẻ tuổi có vẻ không lớn hơn họ bao nhiêu. Nghe mấy anh chị khóa trên nói thì, giáo viên kiếm thuật này hai năm trước mới đến học viện, sau đó không biết vì sao lại quyết định ở lại nơi này làm giáo viên.
Mà nói tới thực lực của vị giáo viên này thì, mấy đàn anh đàn chị lớp trên đều ai oán cảnh báo, đừng có điên mà thách thực đối phương. Trình độ kiếm thuật của người đó nằm ở độ cao mấy đứa không với tới được, tính cách ác liệt của đối phương đủ hù chết mấy đứa yếu tim. Nhất là, tuyệt đối không được để bề ngoài trẻ trung của anh ta đánh lừa, thậm chí đừng có nhớ anh ta trông trẻ như vậy.
Trong đám tân sinh, không thiếu đứa từ nhỏ tâm cao khí ngạo, cho rằng có thể dựa vào năng lực của mình để chứng minh mình nổi bật hơn người khác, mà đối tượng đầu tiên họ chọn luôn là vị giáo viên kiếm thuật trẻ tuổi kia.
Chỉ là trải qua lần đó, Eriru mới hiểu được lời của khối trên thấm đến mức nào.
Eriru vẫn chưa quên tình cảnh khi đó. Giáo viên kiếm thuật mặc quần áo trắng, mái tóc dài màu đen tùy ý buộc lên, trên hông đeo thanh kiếm gỗ bình thường, hai tay khoanh lại để trước ngực, gương mặt tuấn tú lạnh như đá. Anh ta tên là Chillion Drake.
Vị giáo viên trẻ tuổi tự giới thiệu mình xong liền bắt đầu giảng giải yêu cầu của chương trình học. Không cần biết anh ta sắp xếp điều gì, học sinh đều phải phục tùng, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Mấy đứa học viên mới đã bắt đầu bàn tính muốn cho giáo viên một màn hạ mã uy. Vị giáo viên trẻ tuổi chỉ lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt nhìn đám học viên tranh cãi. Đến khi ồn ào lắng xuống, mấy đứa học viên thực sự muốn gây sự đứng dậy khiêu khích.
Eriru quen một trong những đứa đứng lên gây sự. Đó là con trai thứ ba của gia tộc Graph, Sander, cô và gia đình từng đến bái phỏng. Tổ tiên cậu ta là người của quân đoàn Silver Wing, những năm máu lửa đã tham gia chiến dịch với đám man di Osashu, chiến tranh vong linh Sugro. Sau đó nhờ quân công được phong làm huân tước thế tộc. Là đời sau của gia đình quý tộc, Sander từ nhỏ đã được học kiếm thuật, nghe nói trình độ đã lên kiếm sỹ hạ vị rồi.
Giáo viên trẻ tuổi cũng không quan tâm đến lời khiêu khích của đối phương, chỉ nhẹ ngoắc tay mấy cái. Đám Sander đã hăng tiết rút kiếm gỗ mà lao đến. Eriru chỉ nghĩ mình đã hoa mắt, cô không biết vị giáo viên kia đã đánh bay kiếm của Sander từ lúc nào, đã thấy cậu ta và đám hăng tiết kia nằm lăn lóc trên mặt đất ôm tay kêu gào.
Đám học viên còn lại đều bị cảnh tượng này hù cho vỡ mật, tiếng ồn lập tức lắng xuống. Giáo viên trẻ tuổi không liếc đám Sander một cái, chỉ bình tĩnh giảng giải bài tập cho buổi học hôm nay. Tất cả học viên đều phải chạy quanh sân huấn luyện một trăm vòng, dù phải bò cũng phải hoàn thành. Đứa nào muốn lười biếng giả ốm đau sẽ bị loại khỏi lớp kiếm thuật, người không muốn chạy cũng có thể lui.
Eriru nhớ khi đó phải đến một nửa lớp quyết định rời khỏi sân học kiếm. Cô nghe nói đám đó kiện cáo với hiệu trưởng, cuối cùng bị hiệu trưởng đuổi ra ngoài.
Những người ở lại mở lời cầu xin cũng bị vị giáo viên này lạnh lùng nói không muốn học có thể ra khỏi lớp. Người vào học viện, nếu như có chí hướng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội để mình nổi bật. Thấy được sức mạnh của giáo viên trẻ này, Eriru không muốn bỏ lỡ cơ hội học tập, nên cô ở lại.
Nhóm của Sander sau khi lăn lộn một hồi cũng quyết đoán rời khỏi lớp. Mà điều làm Eriru kinh ngạc nhất là, Sander quyết định ở lại cùng chạy với họ, chỉ là giáo viên cũng không nói gì.
Gần tới giờ cơm trưa, giáo viên nhìn bàu trời liền tùy ý chọn ra mấy học viên, kêu bọn học giám sát. Vị giáo viên này yêu cầu ngày mai người giám sát phải báo cáo toàn bộ những người có ý định lười biếng, nếu anh ta phát hiện mấy người giám sát cố tình bao che, họ cũng sẽ bị đuổi khỏi lớp.
Giáo viên trẻ tuổi cứ vậy rời khỏi sân huấn luyện. Đến lúc chắc giáo viên đã đi rồi, mấy đứa học sinh còn lại bắt đầu xôn xao nói chuyện, đồng thời lôi kéo mấy đứa giám sát theo họ lười biếng.
Ngày hôm sau, trên sân huấn luyện chỉ còn lại mười người. Eriru vui mừng vì mình đã kiên trì đến cuối cùng, hoàn thành nhiệm vụ chạy một trăm vòng, dù đây là lần đầu tiên cô phải chịu khổ nhiều như vậy.
Lúc đó Eriru đã nghĩ khi đó giáo viên bỏ đi là thử thách để họ tự giác. Nói không chừng anh ta đang núp ở đâu đó quan sát bon họ, nên mới kiên trì chạy tới cuối cùng. Có điều sau khi quen biết rồi, cô và mấy người kia mới biết thực ra đều do người giám sát báo lại có.
Cái hiểu lầm khổ sở ấy khiến Eriru thấm thía câu nói của khóa trên. Tính cách ác liệt của đối phương quả thực là ác mộng, vì rất lâu về sau, nhưng học sinh lưu lại đều là đối tượng bị hoài nghi.
Trên sân huấn luyện yên tĩnh, giáo viên trẻ tuổi vẫn lạnh nhạt, chỉ là những câu nói sau đó của anh ta để Eriru biết quyết định của mình chính xác đến thế nào.
- Người muốn học kiếm thuật với tôi, tôi không quan tâm các em nghĩ gì về tôi. Tôi chỉ phụ trách dạy học sinh, những người không kiên trì, chỉ biết dùng mánh lới, ý chí không kiên định chỉ làm lãng phí thời gian của tôi. Không cần biết thiên phú của các em cao thế nào, người không kiên trì chăm chỉ cũng không có thành tựu gì. Nhân sinh không có đường tắt, chỉ có không ngừng nỗ lực tiến lên, dù té ngã cũng phải tự kiên cường bò lên. Kẻ bỏ cuộc chỉ nhận được thất bại, mấy đứa đã qua được khảo hạch của tôi, những ngày sau đó phải nghe theo sắp xếp của tôi, nếu không hãy tự gánh lấy hậu quả.
Quy định của anh ta là, mỗi ngày phải chạy bộ 20 vòng quanh sân huấn luyện vào buổi sáng, hoàn thành huấn luyện vung kiếm một trăm lần, chương trình học còn lại sẽ căn cứ theo tiến độ mà giáo dục. Eriru ban đầu còn tưởng mình sẽ có cuộc sống bình thường ở học viện Pablo Diener, cảm thấy ba năm này của mình sẽ đặc sắc hơn nhiều.
--------------------------
Nói đi nói lại thì, lai lịch của giáo viên trẻ tuổi luôn là một đề tài náo nhiệt. Còn trẻ, mạnh mẽ, trình độ ít nhất ở trung cấp... Chỉ là các giáo viên ở học viện cũng không biết lai lịch của Drake Chillion, mà người có vẻ biết duy nhất, viện trưởng, lại không chịu trả lời. Muốn tự đi hỏi vị giáo viên kia? Đến giờ vẫn chưa ai có cái gan này, chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt lạnh hơn tiền của anh ta thì ai cũng hết hồn.
Giáo viên trẻ tuổi vẫn kiên trì công viện hằng ngày của mình trong lời đồn của mọi người. Anh ta có một căn phòng riêng, mỗi ngày lúc trời chưa sáng có thể thấy anh ta ở trong sân vung vẩy một thanh trường kiếm kiểu cũ của đế quốc. Hoàn thành khóa học với học sinh sẽ về phòng, có người từng đi qua phòng của anh ta kể, từng nhìn thấy anh ta ngồi trên ghế đọc sách. Còn buổi tối thì không ai biết anh ta làm gì, vì có vẻ buổi tối anh ta sẽ không xuất hiện.
Một cuộc sống đơn giản như vậy, Eriru vẫn cho đây là cách sống của giáo viên trẻ. Nhưng đến khi chuyện đó xảy ra, Eriru mới biết còn một chân tướng khác.
Học viện Pable Diener cũng không nằm trong thành trấn phồn vinh. Viện trưởng thành lập học viện muốn học sinh chuyên tâm học tập, không vì ham vui chơi bời mà ảnh hưởng đến chuyên cần, nên đã xây dựng học viện ở chân núi Gerland cách thành mười dặm.
Khi gió xuân dịu dàng thổi qua núi Gerland, cũng là lúc tân sinh của học viện bắt đầu chuẩn bị cho năm học mới. Họ phải học tập ở đây ba năm mới có thể chuẩn bị cho lữ trình tương lai, còn hiện tại, họ mới chỉ là đàn chim non chưa biết giang cánh.
Điều ngạc nhiên nhất trong chương trình học kiếm thuật của họ là, giáo viên phụ trách lại là một người trẻ tuổi có vẻ không lớn hơn họ bao nhiêu. Nghe mấy anh chị khóa trên nói thì, giáo viên kiếm thuật này hai năm trước mới đến học viện, sau đó không biết vì sao lại quyết định ở lại nơi này làm giáo viên.
Mà nói tới thực lực của vị giáo viên này thì, mấy đàn anh đàn chị lớp trên đều ai oán cảnh báo, đừng có điên mà thách thực đối phương. Trình độ kiếm thuật của người đó nằm ở độ cao mấy đứa không với tới được, tính cách ác liệt của đối phương đủ hù chết mấy đứa yếu tim. Nhất là, tuyệt đối không được để bề ngoài trẻ trung của anh ta đánh lừa, thậm chí đừng có nhớ anh ta trông trẻ như vậy.
Trong đám tân sinh, không thiếu đứa từ nhỏ tâm cao khí ngạo, cho rằng có thể dựa vào năng lực của mình để chứng minh mình nổi bật hơn người khác, mà đối tượng đầu tiên họ chọn luôn là vị giáo viên kiếm thuật trẻ tuổi kia.
Chỉ là trải qua lần đó, Eriru mới hiểu được lời của khối trên thấm đến mức nào.
Eriru vẫn chưa quên tình cảnh khi đó. Giáo viên kiếm thuật mặc quần áo trắng, mái tóc dài màu đen tùy ý buộc lên, trên hông đeo thanh kiếm gỗ bình thường, hai tay khoanh lại để trước ngực, gương mặt tuấn tú lạnh như đá. Anh ta tên là Chillion Drake.
Vị giáo viên trẻ tuổi tự giới thiệu mình xong liền bắt đầu giảng giải yêu cầu của chương trình học. Không cần biết anh ta sắp xếp điều gì, học sinh đều phải phục tùng, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Mấy đứa học viên mới đã bắt đầu bàn tính muốn cho giáo viên một màn hạ mã uy. Vị giáo viên trẻ tuổi chỉ lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt nhìn đám học viên tranh cãi. Đến khi ồn ào lắng xuống, mấy đứa học viên thực sự muốn gây sự đứng dậy khiêu khích.
Eriru quen một trong những đứa đứng lên gây sự. Đó là con trai thứ ba của gia tộc Graph, Sander, cô và gia đình từng đến bái phỏng. Tổ tiên cậu ta là người của quân đoàn Silver Wing, những năm máu lửa đã tham gia chiến dịch với đám man di Osashu, chiến tranh vong linh Sugro. Sau đó nhờ quân công được phong làm huân tước thế tộc. Là đời sau của gia đình quý tộc, Sander từ nhỏ đã được học kiếm thuật, nghe nói trình độ đã lên kiếm sỹ hạ vị rồi.
Giáo viên trẻ tuổi cũng không quan tâm đến lời khiêu khích của đối phương, chỉ nhẹ ngoắc tay mấy cái. Đám Sander đã hăng tiết rút kiếm gỗ mà lao đến. Eriru chỉ nghĩ mình đã hoa mắt, cô không biết vị giáo viên kia đã đánh bay kiếm của Sander từ lúc nào, đã thấy cậu ta và đám hăng tiết kia nằm lăn lóc trên mặt đất ôm tay kêu gào.
Đám học viên còn lại đều bị cảnh tượng này hù cho vỡ mật, tiếng ồn lập tức lắng xuống. Giáo viên trẻ tuổi không liếc đám Sander một cái, chỉ bình tĩnh giảng giải bài tập cho buổi học hôm nay. Tất cả học viên đều phải chạy quanh sân huấn luyện một trăm vòng, dù phải bò cũng phải hoàn thành. Đứa nào muốn lười biếng giả ốm đau sẽ bị loại khỏi lớp kiếm thuật, người không muốn chạy cũng có thể lui.
Eriru nhớ khi đó phải đến một nửa lớp quyết định rời khỏi sân học kiếm. Cô nghe nói đám đó kiện cáo với hiệu trưởng, cuối cùng bị hiệu trưởng đuổi ra ngoài.
Những người ở lại mở lời cầu xin cũng bị vị giáo viên này lạnh lùng nói không muốn học có thể ra khỏi lớp. Người vào học viện, nếu như có chí hướng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội để mình nổi bật. Thấy được sức mạnh của giáo viên trẻ này, Eriru không muốn bỏ lỡ cơ hội học tập, nên cô ở lại.
Nhóm của Sander sau khi lăn lộn một hồi cũng quyết đoán rời khỏi lớp. Mà điều làm Eriru kinh ngạc nhất là, Sander quyết định ở lại cùng chạy với họ, chỉ là giáo viên cũng không nói gì.
Gần tới giờ cơm trưa, giáo viên nhìn bàu trời liền tùy ý chọn ra mấy học viên, kêu bọn học giám sát. Vị giáo viên này yêu cầu ngày mai người giám sát phải báo cáo toàn bộ những người có ý định lười biếng, nếu anh ta phát hiện mấy người giám sát cố tình bao che, họ cũng sẽ bị đuổi khỏi lớp.
Giáo viên trẻ tuổi cứ vậy rời khỏi sân huấn luyện. Đến lúc chắc giáo viên đã đi rồi, mấy đứa học sinh còn lại bắt đầu xôn xao nói chuyện, đồng thời lôi kéo mấy đứa giám sát theo họ lười biếng.
Ngày hôm sau, trên sân huấn luyện chỉ còn lại mười người. Eriru vui mừng vì mình đã kiên trì đến cuối cùng, hoàn thành nhiệm vụ chạy một trăm vòng, dù đây là lần đầu tiên cô phải chịu khổ nhiều như vậy.
Lúc đó Eriru đã nghĩ khi đó giáo viên bỏ đi là thử thách để họ tự giác. Nói không chừng anh ta đang núp ở đâu đó quan sát bon họ, nên mới kiên trì chạy tới cuối cùng. Có điều sau khi quen biết rồi, cô và mấy người kia mới biết thực ra đều do người giám sát báo lại có.
Cái hiểu lầm khổ sở ấy khiến Eriru thấm thía câu nói của khóa trên. Tính cách ác liệt của đối phương quả thực là ác mộng, vì rất lâu về sau, nhưng học sinh lưu lại đều là đối tượng bị hoài nghi.
Trên sân huấn luyện yên tĩnh, giáo viên trẻ tuổi vẫn lạnh nhạt, chỉ là những câu nói sau đó của anh ta để Eriru biết quyết định của mình chính xác đến thế nào.
- Người muốn học kiếm thuật với tôi, tôi không quan tâm các em nghĩ gì về tôi. Tôi chỉ phụ trách dạy học sinh, những người không kiên trì, chỉ biết dùng mánh lới, ý chí không kiên định chỉ làm lãng phí thời gian của tôi. Không cần biết thiên phú của các em cao thế nào, người không kiên trì chăm chỉ cũng không có thành tựu gì. Nhân sinh không có đường tắt, chỉ có không ngừng nỗ lực tiến lên, dù té ngã cũng phải tự kiên cường bò lên. Kẻ bỏ cuộc chỉ nhận được thất bại, mấy đứa đã qua được khảo hạch của tôi, những ngày sau đó phải nghe theo sắp xếp của tôi, nếu không hãy tự gánh lấy hậu quả.
Quy định của anh ta là, mỗi ngày phải chạy bộ 20 vòng quanh sân huấn luyện vào buổi sáng, hoàn thành huấn luyện vung kiếm một trăm lần, chương trình học còn lại sẽ căn cứ theo tiến độ mà giáo dục. Eriru ban đầu còn tưởng mình sẽ có cuộc sống bình thường ở học viện Pablo Diener, cảm thấy ba năm này của mình sẽ đặc sắc hơn nhiều.
--------------------------
Nói đi nói lại thì, lai lịch của giáo viên trẻ tuổi luôn là một đề tài náo nhiệt. Còn trẻ, mạnh mẽ, trình độ ít nhất ở trung cấp... Chỉ là các giáo viên ở học viện cũng không biết lai lịch của Drake Chillion, mà người có vẻ biết duy nhất, viện trưởng, lại không chịu trả lời. Muốn tự đi hỏi vị giáo viên kia? Đến giờ vẫn chưa ai có cái gan này, chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt lạnh hơn tiền của anh ta thì ai cũng hết hồn.
Giáo viên trẻ tuổi vẫn kiên trì công viện hằng ngày của mình trong lời đồn của mọi người. Anh ta có một căn phòng riêng, mỗi ngày lúc trời chưa sáng có thể thấy anh ta ở trong sân vung vẩy một thanh trường kiếm kiểu cũ của đế quốc. Hoàn thành khóa học với học sinh sẽ về phòng, có người từng đi qua phòng của anh ta kể, từng nhìn thấy anh ta ngồi trên ghế đọc sách. Còn buổi tối thì không ai biết anh ta làm gì, vì có vẻ buổi tối anh ta sẽ không xuất hiện.
Một cuộc sống đơn giản như vậy, Eriru vẫn cho đây là cách sống của giáo viên trẻ. Nhưng đến khi chuyện đó xảy ra, Eriru mới biết còn một chân tướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.