Chương 21: Nhân gian thất cách
Thử Gian Đích Bạch Dương
09/08/2018
Trong ngõ nhỏ không tên, gã trung niên lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra, đeo lên tay.
Nó là nhẫn không gian của anh, Chillion vẫn luôn để nó trong túi áo lúc cải trang.
Muốn dịch dung thành công thì phải chú ý từng chi tiết nhỏ. Nhân vật giao dịch với lão Chuck là một tên dong binh nghèo khó, người như vậy không thể có nhẫn không gian. Hơn nữa dong binh không đeo nhẫn, dù đó là trang sức.
Cái rương chứa tư liệu nhận từ lão Chuck đang nằm trong nhẫn. Anh đã cất nó đi khi quành vào một ngõ vắng. Xách cái rương theo sẽ gây sự chú ý, anh không cần sự chú ý.
Thay quần áo trở về quán trọ, Chillion không bật đèn, vì trăng hôm nay rất đẹp.
Anh mở rộng rèm cửa sổ, để ánh trăng tràn ngập khắp phòng.
Ngồi trên bệ cửa sổ, Chillion ngẩng đầu ngắm trời sao. Trăng sáng, sao thưa, mông lung mờ ảo.
Đôi mắt sâu thẳm như bị ánh trăng đâm nhói, anh rũ mắt nhìn vào tay mình, hai bàn tay đã giết vô số người.
Anh đã giết rất nhiều người.
Có lý do, không lý do, như một tên đao phủ.
Tối nay anh lại giết một người vô tội. Anh không muốn giết cậu ta, nhưng phải làm. Bởi vì anh phải bóp chết tất thảy tai họa cho tương lai.
Nếu anh không ra tay, thân phận cải trang của anh sẽ bị truy nã khắp vương đô. Từ đó sẽ cản trở kế hoạch tương lai của anh, thậm chí khiến toàn bộ công sức thành công cốc.
Không bao giờ coi thường một vết thương nhỏ, vì sau này nó có thể trở thành điểm yếu trí mạng.
Những năm qua, anh từng trải không ít.
Cơ thể phản ứng trước khi anh kịp suy nghĩ. Chút không nỡ kia quá yếu đuối, không thể ngăn cản bản năng tiêu diệt mọi nguy hiểm.
Dằn vặt, ăn năn, bi thống đã từng gặm nhấm trái tim anh, linh hồn anh.
Anh đã từng dao động, từng chất chất bản thân.
Để rồi...
Khi máu của người vô tội dính trên kiếm càng nhiều, chút lương tri này cũng biến mất.
Anh tê dại trước máu tươi, trước ánh mắt oán hận của người chết.
Tim lạnh, máu lạnh.
Vô tâm, vô tình.
Tựa như không còn là con người nữa.
Có người sống không phải để tận hưởng lạc thú nhân gian, mà để chịu đựng dằn vặt.
Nhưng đến mức này, thì đã không thể quay đầu được nữa. Chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Ai có hiểu được, nỗi đau thấu tim gan dưới lớp mặt nạ lạnh lẽo vô cảm kia?
--
Hẻm nhỏ giữa khu Gretldan và Paulownia.
Dehloff lại đến đây.
Ông chỉ có một mình.
Dehloff đã gần bốn mươi tuổi, lăn lộn trong cục cảnh vệ vương đô 20 năm, mới có thể ngồi vào vị trí quan trị an khu Paulownia.
Ông có một gia đình mỹ mãn. Vợ hiền con thảo.
Dehloff đã thay đổi. Không còn là chàng thanh niên nhiệt huyết năm xưa nữa. Ông hiện tại là một cáo già lõi đời, thận trọng khéo léo. Con đường thăng quan đã thành bằng phẳng.
Có thể nói, Dehloff đã quen với cuộc sống này.
Ông quý trọng cuộc sống hiện tại. Chỉ thêm vài năm nữa, ông sẽ lại được thăng chức. Trở lại tổng bộ làm một ông quan nhàn tản. Lúc về hưu, có thể tích cóp được một ít của cải.
Nên những năm này, ông luôn cố gắng duy trì công tác ổn định. Dehloff không muốn bất cứ chuyện gì quấy rối kế hoạch tương lai của mình.
Tháng trước, trợ thủ của ông đắc tội với một đại nhân vật nên bị miễn chức. Tổng bộ phái xuống cho ông một trợ thủ mới, một người trẻ tuổi không hậu trường, nhưng có năng lực.
Dehloff rất thích cậu ta, bởi vì cậu ta có bóng dáng của ông khi còn trẻ.
Cậu ta quá nhiệt tình, quá chính nghĩa, quá tỉ mỉ.
Ông không thích cậu ta như vậy, bởi vì nó làm ông nhớ lại lý do năm xưa thủ trưởng không thích mình, con đường thăng chức luôn bị chặn.
Một người trẻ tuổi luôn chống đối khi thủ trưởng muốn ứng phó qua loa, ai sẽ thích chứ?
Vụ án mạng trong ngõ mấy ngày trước, Dehloff biết rõ gian nan trong đó. Ông từng là người có danh tiếng hiểm hách trong cục cảnh vệ, đương nhiên hiểu hung thủ là kẻ mình không thể chạm vào. Nên ông ném củ khoai lang nóng này cho khu Gretldan. Nhưng ông không ngờ trợ thủ trẻ tuổi loại không đồng ý. Nếu không phải ông cố tình ép xuống, không biết trợ thủ trẻ tuổi này còn mang phiền phức gì đến cho ông nữa.
Nhưng sự việc quá đi, trợ thủ trẻ tuổi lại coi như không có gì khiến Dehloff nghi hoặc. Công việc hằng ngày vẫn bình thường, chỉ là cậu ta thường xuyên có vẻ thiếu ngủ. Dehloff không để ý.
Kết quả, hôm nay trợ thủ trẻ tuổi đến muộn. Đồng thời, có người đến báo có án mạng khiến ông run rẩy.
Dự cảm bất thường hay mang đến vận rủi.
Dehloff nhìn trợ thủ trẻ tuổi chết không nắm mắt trong ngõ nhỏ, ông bật cười, miễn cưỡng, khô khốc.
Hai tay cậu ta vẫn ôm lấy cổ, vết thương cũng thẳng đuột như ba cái xác mấy hôm trước. Ông đã hiểu, trợ thủ trẻ tuổi lén ông tự đi điều tra, cuối cùng cả gan xuất hiện trước mặt hung thủ. Nếu cậu ta không nói gì, có lẽ đã không chết.
Nhất định cậu ta đã nói gì đó, bởi vì Dehloff hiểu cậu ta, cũng hiểu rõ chính mình nhiều năm trước.
Nhưng ông may mắn hơn cậu ta, ông đã đắc tội với rất nhiều người mà không chết. Còn cậu ta thì đã chết rồi.
Phải giải thích thế nào với tổng bộ về cái chết của cậu ta đây? Cậu ta có thể không phải người bình thường, cấp trên nhất định sẽ truy vấn, tương lai ông sắp đặt dường như bị phá hỏng.
Bước ra từ tổng bộ cục cảnh vệ, hai tay Dehloff không ngừng run rẩy. Đến khi trở về văn phòng yên tĩnh của mình ở khu Paulownia, cánh tay của ông gần như đã mất kiểm soát.
Ông quỳ trên mặt đất, hai tay không ngừng nện xuống sàn nhà. Gương mặt xoắn xuýt bi thương, bởi vì lương tâm ông đang day dứt.
Trong báo cáo với tống bộ, ông đổ hết trách nhiệm cho khu Gretldan. Còn cái chết của trợ thủ, ông chỉ viết do cậu ta tự ý hành động.
Ông có lỗi với cậu ta, vì chính ông đã hại chết cậu ta. Thậm chí còn lợi dụng cái chết của cậu ta để bảo vệ tương lai của mình.
Nếu như ông không trốn trách vụ án mạng đó, trợ thủ của ông sẽ không tự ý đi điều tra. Nếu ông kịp thời phát hiện sự bất thường của cậu ta, đã có thể ngăn cản cậu ta làm bậy. Nhưng ông không làm gì cả.
Dehloff biết mình đã thay đổi, ông cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Ông đã biến thành một tên thủ trưởng quan liêu mình từng coi thường, không thành tựu chỉ ăn no chờ chết.
Bởi vì ông suy tính quá nhiều.
Đặt tương lai của mình và cái chết của trợ thủ lên bàn cân, ông chọn tương lai.
Tiếng ồn trong văn phòng làm thuộc hạ xung quanh chú ý. Dehloff qua loa trả lời trấn an. Ông nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, trong miệng lẩm bẩm gì đó không ai nghe.
--
Quán rượu trên đường Oak, vương đô.
Quán rượu đóng cửa, bởi vì nó không hoạt động vào ban ngày. Nhưng trong quán rượu vẫn có người đang uống rượu.
- Mấy ngày nay cô chỉ ở đây uống rượu, sao không đi tìm người đàn ông cô vừa chinh phục?
Trong quần bar tối tăm, người đàn ông trung niên cầm miếng vải trắng lau bình rượu màu bạc trong tay.
Ninero dựa vào quầy bar, bàn tay nàng lắc lư giơ bình rượu lên, lắc lắc đầu.
- Không cần, chúng ta sẽ gặp mặt khi cần thiết.
- Tại sao?
- Không có gì, mỗi người đều có việc mình phải làm. - Ninero nhún vai tùy ý nói.
- Việc cô cần làm là uống rượu?
Người đàn ông trung niên dừng tay, lấy từ trong tủ rượu ra một bình rượu đặt lên quầy bar.
- Ừ. - Ninero xoay người, đổi vỏ chai trong tay thành chai rượu mới, hơi mỉm cười. - Bây giờ tôi chỉ muốn uống rượu.
- Thủ hạ của cô thì sao?
- Bị tôi đuổi đi chơi rồi. Tôi nói chuẩn bị có hành động lớn, nên để họ thoải mái một thời gian.
- Xem ra tâm trạng cô rất tốt.
- Bởi vì dù sao tôi cũng muốn mình vui vẻ. - Ninero bật cười. - Có chuyện tôi tò mò từ lâu, tại sao ông thích lau bình rượu bạc đó vậy?
Người đàn ông trung niên lại dừng tay, nhìn bình rượu trong tay bằng ánh dịu dàng.
- Bởi vì đây là món quà duy nhất của vợ tôi.
- Vợ ông đâu?
- Chết rồi.
- Chết thế nào?
- Bị tôi giết chết.
Nói xong, ông ta tiếp tục lau bình rượu, Ninero không tiếp tục hỏi nữa.
- Này, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?
- Không nhiều không ít, ba năm.
- Ba năm à... - Ninero rướn người lên, giang hai tay như đang hoài niệm. - Tôi nhớ năm đó vừa lúc tôi đến quốc gia này.
- Năm ấy tôi đang chuẩn bị rời khỏi đây.
- Kết quả chúng ta gặp nhau.
- Nên tôi không đi nữa. - Người đàn ông trung niên như đang tưởng niệm chuyện đã qua. - Nhưng cô lại sắp đi rồi.
- Tóm lại đều sẽ đi, chỉ là thời gian khác màu thôi.
Mỗi người đều có quá khứ, cũng có người từng tồn tại trong quá khứ. Đó là ý nghĩa sống của bọn họ.
Ninero tiếp tục uống rượu, người đàn ông trung niên tiếp tục lau bình rượu. Bọn họ đều có quá khứ, đều dấu diếm quá khứ. Một chuyện gì đó khiến hai người quen biết, nàng và ông ta cùng đến trung tâm quốc gia này, bởi vì họ có việc phải hoàn thành.
Đây là ý nghĩa sống của nàng và ông ta.
Nó là nhẫn không gian của anh, Chillion vẫn luôn để nó trong túi áo lúc cải trang.
Muốn dịch dung thành công thì phải chú ý từng chi tiết nhỏ. Nhân vật giao dịch với lão Chuck là một tên dong binh nghèo khó, người như vậy không thể có nhẫn không gian. Hơn nữa dong binh không đeo nhẫn, dù đó là trang sức.
Cái rương chứa tư liệu nhận từ lão Chuck đang nằm trong nhẫn. Anh đã cất nó đi khi quành vào một ngõ vắng. Xách cái rương theo sẽ gây sự chú ý, anh không cần sự chú ý.
Thay quần áo trở về quán trọ, Chillion không bật đèn, vì trăng hôm nay rất đẹp.
Anh mở rộng rèm cửa sổ, để ánh trăng tràn ngập khắp phòng.
Ngồi trên bệ cửa sổ, Chillion ngẩng đầu ngắm trời sao. Trăng sáng, sao thưa, mông lung mờ ảo.
Đôi mắt sâu thẳm như bị ánh trăng đâm nhói, anh rũ mắt nhìn vào tay mình, hai bàn tay đã giết vô số người.
Anh đã giết rất nhiều người.
Có lý do, không lý do, như một tên đao phủ.
Tối nay anh lại giết một người vô tội. Anh không muốn giết cậu ta, nhưng phải làm. Bởi vì anh phải bóp chết tất thảy tai họa cho tương lai.
Nếu anh không ra tay, thân phận cải trang của anh sẽ bị truy nã khắp vương đô. Từ đó sẽ cản trở kế hoạch tương lai của anh, thậm chí khiến toàn bộ công sức thành công cốc.
Không bao giờ coi thường một vết thương nhỏ, vì sau này nó có thể trở thành điểm yếu trí mạng.
Những năm qua, anh từng trải không ít.
Cơ thể phản ứng trước khi anh kịp suy nghĩ. Chút không nỡ kia quá yếu đuối, không thể ngăn cản bản năng tiêu diệt mọi nguy hiểm.
Dằn vặt, ăn năn, bi thống đã từng gặm nhấm trái tim anh, linh hồn anh.
Anh đã từng dao động, từng chất chất bản thân.
Để rồi...
Khi máu của người vô tội dính trên kiếm càng nhiều, chút lương tri này cũng biến mất.
Anh tê dại trước máu tươi, trước ánh mắt oán hận của người chết.
Tim lạnh, máu lạnh.
Vô tâm, vô tình.
Tựa như không còn là con người nữa.
Có người sống không phải để tận hưởng lạc thú nhân gian, mà để chịu đựng dằn vặt.
Nhưng đến mức này, thì đã không thể quay đầu được nữa. Chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Ai có hiểu được, nỗi đau thấu tim gan dưới lớp mặt nạ lạnh lẽo vô cảm kia?
--
Hẻm nhỏ giữa khu Gretldan và Paulownia.
Dehloff lại đến đây.
Ông chỉ có một mình.
Dehloff đã gần bốn mươi tuổi, lăn lộn trong cục cảnh vệ vương đô 20 năm, mới có thể ngồi vào vị trí quan trị an khu Paulownia.
Ông có một gia đình mỹ mãn. Vợ hiền con thảo.
Dehloff đã thay đổi. Không còn là chàng thanh niên nhiệt huyết năm xưa nữa. Ông hiện tại là một cáo già lõi đời, thận trọng khéo léo. Con đường thăng quan đã thành bằng phẳng.
Có thể nói, Dehloff đã quen với cuộc sống này.
Ông quý trọng cuộc sống hiện tại. Chỉ thêm vài năm nữa, ông sẽ lại được thăng chức. Trở lại tổng bộ làm một ông quan nhàn tản. Lúc về hưu, có thể tích cóp được một ít của cải.
Nên những năm này, ông luôn cố gắng duy trì công tác ổn định. Dehloff không muốn bất cứ chuyện gì quấy rối kế hoạch tương lai của mình.
Tháng trước, trợ thủ của ông đắc tội với một đại nhân vật nên bị miễn chức. Tổng bộ phái xuống cho ông một trợ thủ mới, một người trẻ tuổi không hậu trường, nhưng có năng lực.
Dehloff rất thích cậu ta, bởi vì cậu ta có bóng dáng của ông khi còn trẻ.
Cậu ta quá nhiệt tình, quá chính nghĩa, quá tỉ mỉ.
Ông không thích cậu ta như vậy, bởi vì nó làm ông nhớ lại lý do năm xưa thủ trưởng không thích mình, con đường thăng chức luôn bị chặn.
Một người trẻ tuổi luôn chống đối khi thủ trưởng muốn ứng phó qua loa, ai sẽ thích chứ?
Vụ án mạng trong ngõ mấy ngày trước, Dehloff biết rõ gian nan trong đó. Ông từng là người có danh tiếng hiểm hách trong cục cảnh vệ, đương nhiên hiểu hung thủ là kẻ mình không thể chạm vào. Nên ông ném củ khoai lang nóng này cho khu Gretldan. Nhưng ông không ngờ trợ thủ trẻ tuổi loại không đồng ý. Nếu không phải ông cố tình ép xuống, không biết trợ thủ trẻ tuổi này còn mang phiền phức gì đến cho ông nữa.
Nhưng sự việc quá đi, trợ thủ trẻ tuổi lại coi như không có gì khiến Dehloff nghi hoặc. Công việc hằng ngày vẫn bình thường, chỉ là cậu ta thường xuyên có vẻ thiếu ngủ. Dehloff không để ý.
Kết quả, hôm nay trợ thủ trẻ tuổi đến muộn. Đồng thời, có người đến báo có án mạng khiến ông run rẩy.
Dự cảm bất thường hay mang đến vận rủi.
Dehloff nhìn trợ thủ trẻ tuổi chết không nắm mắt trong ngõ nhỏ, ông bật cười, miễn cưỡng, khô khốc.
Hai tay cậu ta vẫn ôm lấy cổ, vết thương cũng thẳng đuột như ba cái xác mấy hôm trước. Ông đã hiểu, trợ thủ trẻ tuổi lén ông tự đi điều tra, cuối cùng cả gan xuất hiện trước mặt hung thủ. Nếu cậu ta không nói gì, có lẽ đã không chết.
Nhất định cậu ta đã nói gì đó, bởi vì Dehloff hiểu cậu ta, cũng hiểu rõ chính mình nhiều năm trước.
Nhưng ông may mắn hơn cậu ta, ông đã đắc tội với rất nhiều người mà không chết. Còn cậu ta thì đã chết rồi.
Phải giải thích thế nào với tổng bộ về cái chết của cậu ta đây? Cậu ta có thể không phải người bình thường, cấp trên nhất định sẽ truy vấn, tương lai ông sắp đặt dường như bị phá hỏng.
Bước ra từ tổng bộ cục cảnh vệ, hai tay Dehloff không ngừng run rẩy. Đến khi trở về văn phòng yên tĩnh của mình ở khu Paulownia, cánh tay của ông gần như đã mất kiểm soát.
Ông quỳ trên mặt đất, hai tay không ngừng nện xuống sàn nhà. Gương mặt xoắn xuýt bi thương, bởi vì lương tâm ông đang day dứt.
Trong báo cáo với tống bộ, ông đổ hết trách nhiệm cho khu Gretldan. Còn cái chết của trợ thủ, ông chỉ viết do cậu ta tự ý hành động.
Ông có lỗi với cậu ta, vì chính ông đã hại chết cậu ta. Thậm chí còn lợi dụng cái chết của cậu ta để bảo vệ tương lai của mình.
Nếu như ông không trốn trách vụ án mạng đó, trợ thủ của ông sẽ không tự ý đi điều tra. Nếu ông kịp thời phát hiện sự bất thường của cậu ta, đã có thể ngăn cản cậu ta làm bậy. Nhưng ông không làm gì cả.
Dehloff biết mình đã thay đổi, ông cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Ông đã biến thành một tên thủ trưởng quan liêu mình từng coi thường, không thành tựu chỉ ăn no chờ chết.
Bởi vì ông suy tính quá nhiều.
Đặt tương lai của mình và cái chết của trợ thủ lên bàn cân, ông chọn tương lai.
Tiếng ồn trong văn phòng làm thuộc hạ xung quanh chú ý. Dehloff qua loa trả lời trấn an. Ông nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, trong miệng lẩm bẩm gì đó không ai nghe.
--
Quán rượu trên đường Oak, vương đô.
Quán rượu đóng cửa, bởi vì nó không hoạt động vào ban ngày. Nhưng trong quán rượu vẫn có người đang uống rượu.
- Mấy ngày nay cô chỉ ở đây uống rượu, sao không đi tìm người đàn ông cô vừa chinh phục?
Trong quần bar tối tăm, người đàn ông trung niên cầm miếng vải trắng lau bình rượu màu bạc trong tay.
Ninero dựa vào quầy bar, bàn tay nàng lắc lư giơ bình rượu lên, lắc lắc đầu.
- Không cần, chúng ta sẽ gặp mặt khi cần thiết.
- Tại sao?
- Không có gì, mỗi người đều có việc mình phải làm. - Ninero nhún vai tùy ý nói.
- Việc cô cần làm là uống rượu?
Người đàn ông trung niên dừng tay, lấy từ trong tủ rượu ra một bình rượu đặt lên quầy bar.
- Ừ. - Ninero xoay người, đổi vỏ chai trong tay thành chai rượu mới, hơi mỉm cười. - Bây giờ tôi chỉ muốn uống rượu.
- Thủ hạ của cô thì sao?
- Bị tôi đuổi đi chơi rồi. Tôi nói chuẩn bị có hành động lớn, nên để họ thoải mái một thời gian.
- Xem ra tâm trạng cô rất tốt.
- Bởi vì dù sao tôi cũng muốn mình vui vẻ. - Ninero bật cười. - Có chuyện tôi tò mò từ lâu, tại sao ông thích lau bình rượu bạc đó vậy?
Người đàn ông trung niên lại dừng tay, nhìn bình rượu trong tay bằng ánh dịu dàng.
- Bởi vì đây là món quà duy nhất của vợ tôi.
- Vợ ông đâu?
- Chết rồi.
- Chết thế nào?
- Bị tôi giết chết.
Nói xong, ông ta tiếp tục lau bình rượu, Ninero không tiếp tục hỏi nữa.
- Này, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?
- Không nhiều không ít, ba năm.
- Ba năm à... - Ninero rướn người lên, giang hai tay như đang hoài niệm. - Tôi nhớ năm đó vừa lúc tôi đến quốc gia này.
- Năm ấy tôi đang chuẩn bị rời khỏi đây.
- Kết quả chúng ta gặp nhau.
- Nên tôi không đi nữa. - Người đàn ông trung niên như đang tưởng niệm chuyện đã qua. - Nhưng cô lại sắp đi rồi.
- Tóm lại đều sẽ đi, chỉ là thời gian khác màu thôi.
Mỗi người đều có quá khứ, cũng có người từng tồn tại trong quá khứ. Đó là ý nghĩa sống của bọn họ.
Ninero tiếp tục uống rượu, người đàn ông trung niên tiếp tục lau bình rượu. Bọn họ đều có quá khứ, đều dấu diếm quá khứ. Một chuyện gì đó khiến hai người quen biết, nàng và ông ta cùng đến trung tâm quốc gia này, bởi vì họ có việc phải hoàn thành.
Đây là ý nghĩa sống của nàng và ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.