Chương 7: Những chuyện xa xưa (4)
Thử Gian Đích Bạch Dương
22/07/2018
Nếu quan sát quân trấn Lydan từ từ góc nhìn thượng đế, thì sẽ thấy nơi
này nằm ngay đường nối ngăn cách phương nam và phương bắc của dãy núi
Andrés. Tuy rằng có địa lợi, nhưng ở phía sau lại là vùng đầm lầy Hoang
Mê và những kênh nhánh chằng chịt của dải sông Nena. Trong dải phòng
tuyến phương bắc của vương quốc Andriano, vị trí của Lydan cách rất xa
các quân trấn khác. Nếu muốn cướp một trận đầy bồn đầy bát, thì phải đi
một vòng lớn vượt qua đầm lầy Hoang mê và sông Nena.
Mục đích tấn công phương bắc Adriano hằng năm của người Osashu chỉ là cướp đồ tiếp tế để vượt qua mùa đông giá lạnh trên thảo nguyên. Nơi như quân trấn Lydan dù có cướp được, cũng phải tốn sức lực và thời gian mới thu hoạch được, chuyện làm ăn lỗ lã này là lý do người Osashu rất ít khi tấn công nơi đây.
Nhưng một trận đại thiên tai trên thảo nguyên hai năm trước đã gây thiệt hại lớn về súc vật và lương thực, khiến đời sống của cư dân thảo nguyên bị ảnh hưởng nặng nề. Người Osashu nguyên khí đại thương, cao tầng của họ buộc phải lập ra một đại kế để cứu vãn thế cuộc.
Công phá toàn bộ phòng tuyến phương bắc của vương quốc Adriano, đại quân từ đó tiến công thần tốc vào sâu lục địa để cướp bóc, đó chính là kế hoạch của họ.
Rio, chỉ huy quân đội người Osashu hướng mắt chuyển đến quân trấn Lydan bị bỏ quên nhiều năm. Tuy rằng cướp bóc ở Lydan không kiếm được bao nhiêu, nhưng ở phương diện chiến lược quân sự lại đóng vai trò vô cùng quan trọng. Hậu phương phòng tuyến phương bắc có thể nối liền thành một vùng công thủ viện trợ, đây cũng là lý do người Osashu thường xuyên bị đá phải vách sắt khi tấn công xuống phòng tuyến. Nếu như hạ gục Lydan, quân đội Osashu có thể gây nhiễu loạn hậu phương đối thủ, từ đó tiến hành vây giết các quân trấn còn lại. Thế là khu vực Lydan trong mắt người Osashu từ một cái bánh bao mốc biến thành thịt nướng thơm lừng.
Hơn nữa theo tình báo của bọn họ, thực lực quân sự của Lydan trong phòng tuyến phương bắc là yếu nhất. Các vị trí sĩ quan trưởng quan trọng thường xuyên bị đám con cháu quý tộc chiếm giữ kiếm công huân đã trở thành vết thương chí mạng của Lydan, đây đúng là trời đã giúp họ mà. Người Osashu nhanh chóng lên kế hoạch, bắt đầu thả ra tin tức giả để đám thám tử xung quanh báo về cho vương quốc Adriano, tạm thời đánh lạc hướng bọn họ.
Năm Sương Hoa, thời cơ đã đến.
Đại quân được tập hợp theo kế hoạch, trước khi tiến công đã sai các dũng sĩ tinh nhuệ lẻn đến Lydan tiêu duyệt toàn bộ thám mã thu thập thông tin. Đại quân chia làm hai lộ, một lộ đến chiến trường chính diện hấp dẫn sự chú ý của các quân trần khác, lộ còn lại lập tức lợi dụng cơ hội tấn công Lydan.
Kế hoạch của người Osashu cực kỳ thuận lợi, chỉ trong một ngày họ đã phá được cửa thành chính của Lydan. Tuy sau đó gặp bất lợi trong hạng chiến, nhưng họ có lòng tin hôm sau có thể san bằng Lydan. Quan chỉ huy Horsan hạ lệnh, sau khi công phá Lydan có thể cướp bóc trong nửa ngày, lúc đó đại quân sẽ thu quân, theo kế hoạch bắt đầu bao vây toàn bộ phòng tuyến phương bắc.
Vận mệnh của Lydan đã định, các binh sỹ ngoan cường trong hạng chiến liên tục bại lui. Phụ nữ trẻ em được các trai tráng thoát về từ tiền tuyến báo tin tình hình bất lợi bắt đầu gây rối. Niềm tin của họ đã tan vỡ, vì sống tiếp, phụ nữ trẻ em theo dẫn dắt của các thanh niên trai tráng rút khỏi Lydan. Dù bị lạc trong đầm lầy Hoang Mê đến chết, cũng còn hơn bị người Osashu chà đạp đến chết.
Khi đám trai tráng thoát về, Chillion cũng nói lại lời nhắn của Auble với mẹ con Lori. Đám người gây rối, Chillion dặn dò hai mẹ con Lori rút đi theo đoàn người, còn anh chạy đến chỗ Auble giấu ngựa. Chỉ khi có ngựa, một nhà ba người mới có khả năng sống sót.
Hai mẹ con Lori nước mắt ngắn dài cáo biệt, Chillion hít một hơi thật sâu, nhìn Lydan đang bị thiêu đốt phía xa. Lúc này phải mạo hiểm mới tìm được chút hi vọng sống, trái tim của anh không ngừng đập rộn lên, siết chặt trường kiếm, quyết chí tiến lên.
Kỵ binh người Osashu không ngừng giơ đuốc nhen lửa đốt từng kiến trúc trong trấn Lydan, ép buộc các binh lính ẩn mình trong bóng tối phải hiện thân. Mấy tên binh sỹ Osashu đột nhiên xuất hiện ở đầu hẻm khi Auble đang chật vật trốn khỏi ngôi nhà đang cháy. Chúng gầm rú, cầm rìu truy kích.
Auble không lỗ mãng đối chiến với đối phương. Dưới tình hình này, dù giết được nhóm quân lính này, động tĩnh sẽ khiến đám người bên ngoài kéo vào càng đông. Dựa vào địa hình quen thuộc, Auble nhanh chóng trốn sang một đầu hẻm khác.
Người Osashu truy sát Auble qua nhiều ngõ hẻm ngoằn nghèo, cuối cùng vây được ông trong một con phố nhỏ hẹp. Auble không chạy, vận động lại gân cốt, hai tay nắm chặt trường kiếm. Ông cúi người, cẩn thận quan sát bốn tên Osashu đang dữ tợn cười to.
Tên Osashu trước mặt giơ rìu bổ về phía ông, Auble luôn quan sát động tĩnh của đối phương dễ dàng uốn người né tránh. Trường kiếm trong tay phá không chém về phía đối phương, một đường bêu đầu.
Cơ thể không đầu của gã lính Osashu đổ ụp xuống đất, máu tươi không ngừng nhuộm đỏ đường phố nhỏ hẹp. Đám lính Osashu còn lại thấy đồng bạn bị giết, lập tức giơ rìu tấn công Auble.
Đòn tấn công đánh trong đường phố nhỏ hẹp này làm người ta tránh không kịp, đối diện hiểm cảnh như vậy, Auble vẫn bình tĩnh quan sát động tác của kẻ địch. Trong nháy mắt đối phương phát động tấn công, ông có thể trực tiếp dự đoán phương hướng né tránh, trường kiếm chém ra chém đứt hai chân tên lính kia.
Công kích trước sau bị cản trở, rìu của tên lính Osashu phía sau gõ vào Auble chưa kịp đứng lên. Aubel vội vàng chống đỡ, lại bị sức mạnh của đối phương đè chặt xuống, cơ thể bị lực xung kích đánh bị thương. Lính Osashu giơ rìu tiếp tục đánh, tựa hồ đã nhìn thấy cảnh đầu đối phương bị chém thành hai nửa, bỗng nhiên hạ thân dau đơn kịch liệt làm hắn gầm rú ngã xuống ôm chặt của quý, lưỡi rìu trong tay rơi xuống nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Auble ngồi dậy, cười hì hì lau đi máu tương trên miệng. Khi đối phương chưa kịp tấn công, Auble đã ngã người xuống đá mạnh vào chỗ hiểm của gã, coi chừng sau này tên đó sẽ tuyệt tự. Ừ, nếu gã còn có sau này mà nói.
Tất cả đồng bạn bị đánh gục trong nháy mắt, tên người Osashu cuối cùng tức giận hét lên, rìu lớn phẫn nộ bổ phía Auble. Cơ thể tuy bị thương không nhẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác của ông, lui về phía sau tránh công kích chém ngang hông, trường kiếm lướt cổ tay đối phương, đâm thẳng vào trái tim.
Rút thanh kiếm đã bị máu tươi nhuộm đỏ ra, nhìn hai người Osashu còn chưa chết nằm trên đất, Auble cười tàn nhẫn. Ông nhặt thanh rìu của tên bị đánh nát hạ thân khi nãy, lạnh lùng giơ cao rìu hạ thủ với hai kẻ đang hấp hối kia.
Ra khỏi phố nhỏ, trên người Auble đã dính đầy máu tươi, râu tóc của ông cũng bị máu khô bết dinh lại. Auble uể oải bước đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, đến lúc ông quay lại thì, một tên kỵ binh Osashu cầm chùy lao đến, một chùy liền đập ông bay ra năm sáu mét.
Cơ thể như bị một chùy kia đập nát, Auble nằm co quắp dưới đất, dựa vào ý chí cứng cỏi mà bò dậy, nôn ra một búng máu lẫn vụn nội tạng. Bên tai truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc lao đến, Auble biết, lần này mình xong rồi.
Hai tay không cam lòng co giật, nhưng sức lực cứ dần cạn kiệt. Không cam lòng cũng không làm gì được nữa, Lisa, Lori… Ta thực sự muốn gặp hai người lần cuối…
Kỵ sĩ Osashu nhìn binh sĩ Lydan bị mình đánh gục, hắn cho rằng mình đã giết chết đối phương, đến khi quay đầu lại thì thấy tên lính cả người đầy máu kia đang cố gắng đựng. Gã rút đoản thương, điều khiển chiến mã chầm chậm đi tới, khi đối phương ngẩng đầu lên, đầu thương sắc bén lập tức đâm thủng đầu đối phương, đóng chặt nó trên mặt đất.
Bụi bặm lắng xuống, kị sỹ người Osashu rời đi nơi này tìm kẻ địch mới. Trên phố, Auble bị thương đóng trên đất trợn mắt, ngón tay khẽ giật giật mấy cái, một, hai, ba lần, rồi lặng im.
Trên đường chạy trốn, Lori bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lydan đang chìm trong khói lửa, đôi mắt to tròn che kín nước mắt lướt xuống gò má. Em không biết tại sao mình lại đau lòng như vậy, dường như trong hư không, có người đang thì thầm vào tai em, rằng một người rất quan trọng của em, đã nằm lại nơi Lydan chiến loạn kia rồi.
Chillion may mắn bình yên đến được kho hàng tạp hóa kia, nhìn thấy được chiến mã bị Auble giấu ở đó, tâm tình cũng thả lỏng được đôi chút.
Có chiến mã, anh chắc chắn mình có thể đem mẹ con Lori thoát thân. Anh chậm rãi đến gần an ủi con chiến mã hung hưng kia, Chillion thả lỏng, cầm dây cương kéo chiến mã khỏi nhà kho. Anh nhìn về chiến hỏa phương xa, không biết chú Auble thế nào rồi, có lẽ cũng đã thoát được khỏi vòng vây.
Mà khả năng ông đã chết, bị Chillion lảng tránh theo bản năng.
Chiến dịch Lydan của người Osashu đã kết thúc. Horsan để một đội quân càn quét kho chứa vũ khí quân nhu của quân trấn. Mà nghe được tin tức phụ nữ trẻ em trong trấn đã bỏ trốn, gã nhíu mày.
Sau thiên tai hai năm trước, tộc người Osashu vẫn đang trong cảnh khốn khó. Kế hoạch của đại quân lần này chính là liều mạng sử dụng chút tài nguyên cuối cùng. Nếu như thất bại, trong mười năm tới, người Osashu bị buộc vào trong thế yếu, đến lúc đó, họ không chỉ phải đối mặt với vương quốc Adriano, mà còn phải đối mặt với người Nikun bị họ áp bức trăm năm và bạo động đến từ người Sabole, nên hiện tại, chuyện trọng yếu nhất của họ chính là phải bổ sung nhân lực.
Mà bây giờ phụ nữ trẻ em lại chạy mất, quân trấn Lydan cũng không giàu, nó chỉ có giá trị về địa lý, quân nhu và nhân khẩu. Quân nhu lấy được rồi, nhân khẩu lại chạy mất.
Horsan lập tức điều động một đội kị binh đi chặn những kẻ lưu vong. Khi gã cho rằng vạn sự đã thành, vệ binh trong lều lại kêu thủ hạ mang đến một tin tức thú vị.
- Quân đoàn trưởng Nafar đang bị bao vây, nhưng binh sỹ đến bắt tù binh đều đã chết trận, có nên truyền lệnh trực tiếp giết chết hay không?
Mục đích tấn công phương bắc Adriano hằng năm của người Osashu chỉ là cướp đồ tiếp tế để vượt qua mùa đông giá lạnh trên thảo nguyên. Nơi như quân trấn Lydan dù có cướp được, cũng phải tốn sức lực và thời gian mới thu hoạch được, chuyện làm ăn lỗ lã này là lý do người Osashu rất ít khi tấn công nơi đây.
Nhưng một trận đại thiên tai trên thảo nguyên hai năm trước đã gây thiệt hại lớn về súc vật và lương thực, khiến đời sống của cư dân thảo nguyên bị ảnh hưởng nặng nề. Người Osashu nguyên khí đại thương, cao tầng của họ buộc phải lập ra một đại kế để cứu vãn thế cuộc.
Công phá toàn bộ phòng tuyến phương bắc của vương quốc Adriano, đại quân từ đó tiến công thần tốc vào sâu lục địa để cướp bóc, đó chính là kế hoạch của họ.
Rio, chỉ huy quân đội người Osashu hướng mắt chuyển đến quân trấn Lydan bị bỏ quên nhiều năm. Tuy rằng cướp bóc ở Lydan không kiếm được bao nhiêu, nhưng ở phương diện chiến lược quân sự lại đóng vai trò vô cùng quan trọng. Hậu phương phòng tuyến phương bắc có thể nối liền thành một vùng công thủ viện trợ, đây cũng là lý do người Osashu thường xuyên bị đá phải vách sắt khi tấn công xuống phòng tuyến. Nếu như hạ gục Lydan, quân đội Osashu có thể gây nhiễu loạn hậu phương đối thủ, từ đó tiến hành vây giết các quân trấn còn lại. Thế là khu vực Lydan trong mắt người Osashu từ một cái bánh bao mốc biến thành thịt nướng thơm lừng.
Hơn nữa theo tình báo của bọn họ, thực lực quân sự của Lydan trong phòng tuyến phương bắc là yếu nhất. Các vị trí sĩ quan trưởng quan trọng thường xuyên bị đám con cháu quý tộc chiếm giữ kiếm công huân đã trở thành vết thương chí mạng của Lydan, đây đúng là trời đã giúp họ mà. Người Osashu nhanh chóng lên kế hoạch, bắt đầu thả ra tin tức giả để đám thám tử xung quanh báo về cho vương quốc Adriano, tạm thời đánh lạc hướng bọn họ.
Năm Sương Hoa, thời cơ đã đến.
Đại quân được tập hợp theo kế hoạch, trước khi tiến công đã sai các dũng sĩ tinh nhuệ lẻn đến Lydan tiêu duyệt toàn bộ thám mã thu thập thông tin. Đại quân chia làm hai lộ, một lộ đến chiến trường chính diện hấp dẫn sự chú ý của các quân trần khác, lộ còn lại lập tức lợi dụng cơ hội tấn công Lydan.
Kế hoạch của người Osashu cực kỳ thuận lợi, chỉ trong một ngày họ đã phá được cửa thành chính của Lydan. Tuy sau đó gặp bất lợi trong hạng chiến, nhưng họ có lòng tin hôm sau có thể san bằng Lydan. Quan chỉ huy Horsan hạ lệnh, sau khi công phá Lydan có thể cướp bóc trong nửa ngày, lúc đó đại quân sẽ thu quân, theo kế hoạch bắt đầu bao vây toàn bộ phòng tuyến phương bắc.
Vận mệnh của Lydan đã định, các binh sỹ ngoan cường trong hạng chiến liên tục bại lui. Phụ nữ trẻ em được các trai tráng thoát về từ tiền tuyến báo tin tình hình bất lợi bắt đầu gây rối. Niềm tin của họ đã tan vỡ, vì sống tiếp, phụ nữ trẻ em theo dẫn dắt của các thanh niên trai tráng rút khỏi Lydan. Dù bị lạc trong đầm lầy Hoang Mê đến chết, cũng còn hơn bị người Osashu chà đạp đến chết.
Khi đám trai tráng thoát về, Chillion cũng nói lại lời nhắn của Auble với mẹ con Lori. Đám người gây rối, Chillion dặn dò hai mẹ con Lori rút đi theo đoàn người, còn anh chạy đến chỗ Auble giấu ngựa. Chỉ khi có ngựa, một nhà ba người mới có khả năng sống sót.
Hai mẹ con Lori nước mắt ngắn dài cáo biệt, Chillion hít một hơi thật sâu, nhìn Lydan đang bị thiêu đốt phía xa. Lúc này phải mạo hiểm mới tìm được chút hi vọng sống, trái tim của anh không ngừng đập rộn lên, siết chặt trường kiếm, quyết chí tiến lên.
Kỵ binh người Osashu không ngừng giơ đuốc nhen lửa đốt từng kiến trúc trong trấn Lydan, ép buộc các binh lính ẩn mình trong bóng tối phải hiện thân. Mấy tên binh sỹ Osashu đột nhiên xuất hiện ở đầu hẻm khi Auble đang chật vật trốn khỏi ngôi nhà đang cháy. Chúng gầm rú, cầm rìu truy kích.
Auble không lỗ mãng đối chiến với đối phương. Dưới tình hình này, dù giết được nhóm quân lính này, động tĩnh sẽ khiến đám người bên ngoài kéo vào càng đông. Dựa vào địa hình quen thuộc, Auble nhanh chóng trốn sang một đầu hẻm khác.
Người Osashu truy sát Auble qua nhiều ngõ hẻm ngoằn nghèo, cuối cùng vây được ông trong một con phố nhỏ hẹp. Auble không chạy, vận động lại gân cốt, hai tay nắm chặt trường kiếm. Ông cúi người, cẩn thận quan sát bốn tên Osashu đang dữ tợn cười to.
Tên Osashu trước mặt giơ rìu bổ về phía ông, Auble luôn quan sát động tĩnh của đối phương dễ dàng uốn người né tránh. Trường kiếm trong tay phá không chém về phía đối phương, một đường bêu đầu.
Cơ thể không đầu của gã lính Osashu đổ ụp xuống đất, máu tươi không ngừng nhuộm đỏ đường phố nhỏ hẹp. Đám lính Osashu còn lại thấy đồng bạn bị giết, lập tức giơ rìu tấn công Auble.
Đòn tấn công đánh trong đường phố nhỏ hẹp này làm người ta tránh không kịp, đối diện hiểm cảnh như vậy, Auble vẫn bình tĩnh quan sát động tác của kẻ địch. Trong nháy mắt đối phương phát động tấn công, ông có thể trực tiếp dự đoán phương hướng né tránh, trường kiếm chém ra chém đứt hai chân tên lính kia.
Công kích trước sau bị cản trở, rìu của tên lính Osashu phía sau gõ vào Auble chưa kịp đứng lên. Aubel vội vàng chống đỡ, lại bị sức mạnh của đối phương đè chặt xuống, cơ thể bị lực xung kích đánh bị thương. Lính Osashu giơ rìu tiếp tục đánh, tựa hồ đã nhìn thấy cảnh đầu đối phương bị chém thành hai nửa, bỗng nhiên hạ thân dau đơn kịch liệt làm hắn gầm rú ngã xuống ôm chặt của quý, lưỡi rìu trong tay rơi xuống nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Auble ngồi dậy, cười hì hì lau đi máu tương trên miệng. Khi đối phương chưa kịp tấn công, Auble đã ngã người xuống đá mạnh vào chỗ hiểm của gã, coi chừng sau này tên đó sẽ tuyệt tự. Ừ, nếu gã còn có sau này mà nói.
Tất cả đồng bạn bị đánh gục trong nháy mắt, tên người Osashu cuối cùng tức giận hét lên, rìu lớn phẫn nộ bổ phía Auble. Cơ thể tuy bị thương không nhẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác của ông, lui về phía sau tránh công kích chém ngang hông, trường kiếm lướt cổ tay đối phương, đâm thẳng vào trái tim.
Rút thanh kiếm đã bị máu tươi nhuộm đỏ ra, nhìn hai người Osashu còn chưa chết nằm trên đất, Auble cười tàn nhẫn. Ông nhặt thanh rìu của tên bị đánh nát hạ thân khi nãy, lạnh lùng giơ cao rìu hạ thủ với hai kẻ đang hấp hối kia.
Ra khỏi phố nhỏ, trên người Auble đã dính đầy máu tươi, râu tóc của ông cũng bị máu khô bết dinh lại. Auble uể oải bước đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, đến lúc ông quay lại thì, một tên kỵ binh Osashu cầm chùy lao đến, một chùy liền đập ông bay ra năm sáu mét.
Cơ thể như bị một chùy kia đập nát, Auble nằm co quắp dưới đất, dựa vào ý chí cứng cỏi mà bò dậy, nôn ra một búng máu lẫn vụn nội tạng. Bên tai truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc lao đến, Auble biết, lần này mình xong rồi.
Hai tay không cam lòng co giật, nhưng sức lực cứ dần cạn kiệt. Không cam lòng cũng không làm gì được nữa, Lisa, Lori… Ta thực sự muốn gặp hai người lần cuối…
Kỵ sĩ Osashu nhìn binh sĩ Lydan bị mình đánh gục, hắn cho rằng mình đã giết chết đối phương, đến khi quay đầu lại thì thấy tên lính cả người đầy máu kia đang cố gắng đựng. Gã rút đoản thương, điều khiển chiến mã chầm chậm đi tới, khi đối phương ngẩng đầu lên, đầu thương sắc bén lập tức đâm thủng đầu đối phương, đóng chặt nó trên mặt đất.
Bụi bặm lắng xuống, kị sỹ người Osashu rời đi nơi này tìm kẻ địch mới. Trên phố, Auble bị thương đóng trên đất trợn mắt, ngón tay khẽ giật giật mấy cái, một, hai, ba lần, rồi lặng im.
Trên đường chạy trốn, Lori bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lydan đang chìm trong khói lửa, đôi mắt to tròn che kín nước mắt lướt xuống gò má. Em không biết tại sao mình lại đau lòng như vậy, dường như trong hư không, có người đang thì thầm vào tai em, rằng một người rất quan trọng của em, đã nằm lại nơi Lydan chiến loạn kia rồi.
Chillion may mắn bình yên đến được kho hàng tạp hóa kia, nhìn thấy được chiến mã bị Auble giấu ở đó, tâm tình cũng thả lỏng được đôi chút.
Có chiến mã, anh chắc chắn mình có thể đem mẹ con Lori thoát thân. Anh chậm rãi đến gần an ủi con chiến mã hung hưng kia, Chillion thả lỏng, cầm dây cương kéo chiến mã khỏi nhà kho. Anh nhìn về chiến hỏa phương xa, không biết chú Auble thế nào rồi, có lẽ cũng đã thoát được khỏi vòng vây.
Mà khả năng ông đã chết, bị Chillion lảng tránh theo bản năng.
Chiến dịch Lydan của người Osashu đã kết thúc. Horsan để một đội quân càn quét kho chứa vũ khí quân nhu của quân trấn. Mà nghe được tin tức phụ nữ trẻ em trong trấn đã bỏ trốn, gã nhíu mày.
Sau thiên tai hai năm trước, tộc người Osashu vẫn đang trong cảnh khốn khó. Kế hoạch của đại quân lần này chính là liều mạng sử dụng chút tài nguyên cuối cùng. Nếu như thất bại, trong mười năm tới, người Osashu bị buộc vào trong thế yếu, đến lúc đó, họ không chỉ phải đối mặt với vương quốc Adriano, mà còn phải đối mặt với người Nikun bị họ áp bức trăm năm và bạo động đến từ người Sabole, nên hiện tại, chuyện trọng yếu nhất của họ chính là phải bổ sung nhân lực.
Mà bây giờ phụ nữ trẻ em lại chạy mất, quân trấn Lydan cũng không giàu, nó chỉ có giá trị về địa lý, quân nhu và nhân khẩu. Quân nhu lấy được rồi, nhân khẩu lại chạy mất.
Horsan lập tức điều động một đội kị binh đi chặn những kẻ lưu vong. Khi gã cho rằng vạn sự đã thành, vệ binh trong lều lại kêu thủ hạ mang đến một tin tức thú vị.
- Quân đoàn trưởng Nafar đang bị bao vây, nhưng binh sỹ đến bắt tù binh đều đã chết trận, có nên truyền lệnh trực tiếp giết chết hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.