Chương 30
Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ
19/06/2017
Hiếm khi Tiếu Kiền lại uống say. Ninh Vũ và Lan Hinh đưa cô về ký túc xá, cô ôm Lan Hinh, thân thể run rẩy, ngắc ngứ mơ hồ không rõ nói trong lúc say, Lan Hinh nghe hiểu được lời cô nói: “Nàng kết hôn, đã kết hôn
hơn một năm trước rồi. Thì ra, nàng kết hôn……”
Lan Hinh ôm chặt Tiếu Kiền, không ngừng lặp đi lặp lại: “Nàng sống vẫn ổn, không phải sao?”
“Nàng vẫn ổn, vẫn rất tốt……” Tiếu Kiền lại nở nụ cười. Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét đi qua, trên khuôn mặt say mềm của Tiếu Kiền mơ hồ nước mắt, nói không rõ thứ cảm xúc bi thương đau đớn phức tạp đan xen trên mặt cô.
Gió đêm rất lạnh, trên đường về nhà, Ninh Vũ và Lan Hinh đều không nói chuyện, có thứ cảm xúc không tên nào đó bị Tiếu Kiền khơi mào, thứ cảm giác phiền muộn, đau đớn bành trướng trong lòng.
Chờ đến khi về nhà, mở cửa ra, Lan Hinh liền một tay ôm lấy Ninh Vũ, chân lảo đảo, vội vàng hôn lên môi Ninh Vũ. Có lẽ vì rét lạnh, sự run rẩy từ môi cô dễ dàng truyền lên người Ninh Vũ.
Ninh Vũ ôm chặt Lan Hinh, cảm nhận được cảm xúc bất an trong lòng cô. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, phát hiện hiếm khi cô lại yếu ớt như lúc này. Có lẽ cô chủ động đòi lấy là vì cần dùng nhiệt độ cơ thể của nàng để chứng minh tình yêu giữa hai người tồn tại. Không tìm được lời nào để an ủi, hoặc có thể nói dù giờ nói gì cũng không đủ để xua đi nỗi đau thương do lời Tiếu Kiền mang đến.
Ninh Vũ chỉ có thể nhanh chóng đè Lan Hinh lên giường, không cho cô có cơ hội hành động gì, liền giữ chặt hai tay cô, kịch liệt hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô.
“Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta. Nỗi bất hạnh của người khác khiến chúng ta thương cảm, nhưng em sẽ không để chị phải thất vọng.” Lúc Ninh Vũ chấm dứt nụ hôn, liền trịnh trọng đưa ra lời hứa.
“Có một số việc không phải bản thân mình có thể quyết định.” Lan Hinh ôm lấy mặt Ninh Vũ, trong tình yêu còn có nỗi bi thương, chuyện xưa của Tiếu Kiền cô biết rõ từ đầu tới cuối, đã từng vui vẻ hạnh phúc hy vọng biết bao nhiêu để đến cuối cùng lại biến thành kết cục như thế.
Tuy người khác với người, nhưng vì cả đời đã trải qua quá nhiều cực khổ, cho nên không thể nhìn tương lai một cách lạc quan được. Ngay cả sớm đã học được cách lạnh nhạt đối mặt, lại trong tình yêu lo được lo mất. Phần tình cảm này đã thấm sâu vào sinh mệnh của mình, làm sao có thể dễ dàng lấy ra được? Nếu một ngày nào đó, mình cũng gặp phải kết cục như Tiếu Kiền, vậy sẽ đau đớn đến nhường nào?
Cứ nghĩ nếu yêu nàng thì trao cho nàng, trước khi có được kết quả cuối cùng không cầu mong được hồi báo, không hy vọng mỹ mãn xa vời, nhưng đến khi tình yêu đã đâm sâu bén rễ, mới phát hiện nàng đã tiến vào trong trái tim mình. Nếu nàng không còn ở đó nữa, trái tim như bị lấy mất, dù kiên cường đến đâu cũng không thể nào chịu nổi nỗi đau đớn ấy.
Mình chung quy không thể bình thản lạnh nhạt.
“Như vậy hãy hưởng thụ mỗi giờ mỗi khắc chúng ta ở bên nhau, cùng làm mọi chuyện mà chúng ta muốn. Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời.” Tuy còn chưa đủ chín chắn, còn chưa thể cho cô cảm giác an toàn, nhưng thời gian sẽ chứng minh vận mệnh là do chúng ta tự nắm trong tay, dù cho gặp bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều có thể chiến thắng, cuối cùng ở bên nhau nhất định là hai người yêu nhau. Ninh Vũ không muốn nhiều lời, nàng thầm nghĩ yêu cô, ôm chặt cô, nói cho cô biết nàng đang ở ngay bên cạnh, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả đời này không rời không bỏ.
Ánh mắt Ninh Vũ trong suốt, thanh âm của nàng mang theo sự ổn trọng khiến người ta tin phục, Ninh Vũ vốn luôn bị Lan Hinh coi như một đứa trẻ ở khoảnh khắc này lại thành thứ tâm linh của Lan Hinh dựa dẫm vào. Lan Hinh khẽ gật đầu, sau đó đưa tay cởi cúc áo của mình.
Đây là lần đầu tiên Lan Hinh chủ động như thế. Bởi vì chưa từng có khát vọng mãnh liệt muốn được dung hoà cùng nàng đến vậy, khát vọng nhiệt độ ấm áp của cơ thể nàng, vòng tay ôm chặt lấy mình, khát vọng nàng chinh phục mình, sau đó, hoá giải hết mọi bất an trong lòng mình, chỉ còn lại sự điên cuồng vui thích cùng nàng……
Mãi cho đến khi mệt mỏi đến không thể suy nghĩ nằm trong lòng nàng mới thôi.
“Hình như tôi uống hơi nhiều.” Lan Hinh rúc trong lòng Ninh Vũ, tự giễu cười. Lồng ngực cô còn không ngừng phập phồng, nét ửng hồng trên mặt chưa tan, sự hỗn loạn trong đầu tựa hồ rõ ràng hơn không ít, thắc thỏm bất an đương nhiên vẫn còn, nhưng khi lý trí trở về lại đột nhiên nhận ra, đêm nay mình không ngờ thất thố như thế. Nếu yếu ớt đến vậy, thì sao có thể dũng cảm đối mặt với tương lai.
Ninh Vũ hơi cúi đầu, yếu ớt cười: “Mỗi người đều sẽ có thời điểm yếu ớt bất an, em sẽ ôm chị từ phía sau, cho đến khi chị bình ổn lại.”
Lan Hinh nghe lời Ninh Vũ nói, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này Ninh Vũ tựa hồ trưởng thành, không còn nhỏ như mình vẫn nghĩ, đơn thuần mà không hiểu sự đời. Loại cảm giác này khiến trong lòng cô nảy sinh ít nhiều ỷ lại. Kiên cường suốt bao năm, trái tim đã sớm như tường đồng vách sắt dĩ nhiên cứ như vậy dễ dàng bị nàng mở ra, hoà tan, sau đó mềm yếu mà đa tình: “Vậy về sau mỗi lần mềm yếu, tôi sẽ nhớ rõ lời em nói, cho dù em có ở bên tôi hay không.”
“Bất quá……” Ninh Vũ cười có chút mờ ám: “Nếu chị có thể thường xuyên chủ động như vậy thì tốt. Em thật sự rất thích nghe giọng chị, rất thích phản ứng của chị……”
Mặt Lan Hinh đỏ đến nỗi cổ cũng đỏ lên, tựa đầu chôn trước ngược Ninh Vũ đánh nàng: “Sao em nhỏ như vậy mà lại hư hỏng thế?”
Ninh Vũ lại ha ha bật cười.
Ngoài phòng gió lạnh gào thét, trong phòng xuân ý dạt dào. Căn phòng vốn lạnh lẽo lại bởi vì có hai người mà trở nên ấm áp, trái tim vốn rét lạnh nhiều năm cũng bởi vì sự đón nhận không chút phòng vệ này mà hoá thành một hồ nước xuân……
***
Bốn ngày sau là chính thức khai giảng, sinh viên trở về trường ngày càng nhiều, những cô cậu thanh niên trong túi đầy tiền mừng tuổi càng vô độ không biết chừng mực, trong vòng hai ba ngày đã đẩy việc làm ăn của [Lan tâm thực phủ] lên cao.
Lan Hinh cũng bắt đầu phá lệ bận rộn.
Tiếu Kiền không nhắc tới chuyện [Yêu không rời] nữa, trên thực tế, cô gái lý trí này trừ sau khi uống rượu say thì luôn bảo trì sự tao nhã cùng chiều sâu của mình. Nỗi bi thương tối hôm đó như thể một đám mây đen nặng nề ngang qua bầu trời hôm qua, lúc ấy mưa rền gió giữ mãnh liệt, nhưng đợi đến khi nó qua rồi, vẫn như cũ là mặt trời rực rỡ trên cao, trời trong cao vút, thế cho nên Ninh Vũ cảm thấy những gì xảy ra ngày hôm đó như thể ảo giác.
Có điều có một số thứ không phải ảo giác. Đó chính là việc Tiếu Kiền bắt đầu chỉ dạy đặc biệt cho Ninh Vũ. Cô đưa cho Ninh Vũ không ít sách chuyên ngành, căn cứ năng lực hiện thời của Ninh Vũ, dựa theo trình tự từ cơ bản đến chuyên sâu yêu cầu nàng chậm rãi xem hết, có vấn đề gì đều có thể tuỳ lúc tìm cô hỏi. Cho nên, không riêng gì Lan Hinh bận rộn, mà còn bao gồm Ninh Vũ, đối với một sinh viên mới học năm nhất mà nói, học tập chuyên sâu càng thêm khó khăn, bất quá Lan Hinh cũng bắt đầu giúp nàng học, lúc này Ninh Vũ mới phát hiện, Lan Hinh học đại học thật sự không vô ích.
Kiểu bổ trợ kiến thức này ở đại học thực hiếm thấy. Tiếu Kiền nói, vì Ninh Vũ là một mầm tốt, không thể để hỏng, phải chăm sóc cho tốt, nhưng Ninh Vũ và Lan Hinh đều biết, phương diện này bao hàm một phần tình cảm riêng tư không thể nói, cùng với sự chờ đợi trong im lặng.
Ninh Vũ không muốn cô phụ sự chờ đợi này, cũng không phải vì mình không muốn cô phụ một giáo viên tốt với mình đến thế, mà là không muốn cô phụ bể cá [Yêu không rời], không muốn cô phụ Lan Hinh.
Lan Hinh đã từng nói rất nhiều lần, phải đợi mình chậm rãi lớn lên, Ninh Vũ biết thứ trưởng thành đó tuyệt đối không phải tuổi tác, mà là kiến thức, là tri thức, là năng lực. Sau khi ngẫu nhiên chứng kiến sự yếu đuối của Lan Hinh, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, lời Lan Hinh nói chờ đợi mình trưởng thành sâu sắc ẩn chứa điều gì.
Hẳn là cô chờ mong mình có thể trở thành một cây đại thụ che trời, có thể bảo vệ cô, mà không cần để cô một mình đối mặt với mọi sự áp lực cùng thống khổ đủ để khiến người ta hỏng mất kia. Cho nên Ninh Vũ biết, mình vần phải cố gắng gấp đôi, đồng thời, hoàn thành sự nghiệp học tập mà Lan Hinh vì phần áp lực đó mà chưa hoàn thành.
***
Mọi chuyện vẫn như trước, sự khác biệt duy nhất là Ninh Vũ không còn ở ký túc xá nữa mà chuyển đến ở cùng với Lan Hinh. Trường học vì phòng ngừa sinh viên ra ngoài thuê nhà bàn chuyện yêu đương, ẩn chứa rất nhiều nhân tố không an toàn, cho nên bình thường cũng không cho phép sinh viên ra ngoài ở, hơn nữa tăng mạnh việc quản lý ký túc xá, không ngừng kiểm tra phòng. Chẳng qua dưới sự trợ giúp của Tiếu Kiền, Ninh Vũ vẫn thực nhẹ nhàng làm thủ tục, quang minh chính đại rời khỏi ký túc xá. Đương nhiên, việc này cũng quy công lao cho thành tích khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa của Ninh Vũ, trường học sẽ luôn khoan dung hơn với những sinh viên đặc biệt xuất sắc.
“Hinh, chúng ta đổi nơi ở đi.” Ninh Vũ tan học trở về, ném túi sách, đi vào bếp ôm lấy Lan Hinh từ phía sau.
“Thế nào? Nơi này tồi tàn quá ở không quen à?” Lan Hinh hơi hơi nghiêng đầu, để Ninh Vũ tựa đầu lên vai mình. Căn phòng này quả thật vừa cũ kỹ lại mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng, nhưng tiện nghi. Trước kia Lan Hinh không nghĩ đến chuyện muốn đổi nơi ở, nhưng sau khi Ninh Vũ dọn khỏi ký túc, cô bắt đầu lo lắng vấn đề này. Mùa đông rất lạnh, không tiện cho Ninh Vũ đọc sách, tay đều đông cứng, hơn nữa dễ dàng bị cảm. Đến mùa hè nóng đến đầu óc choáng váng, đôi khi nửa đêm cũng không ngủ được, như thế cũng không ổn. Hẳn nên cho Ninh Vũ một nơi ở tốt hơn.
Ninh Vũ gật gật đầu, cằm cọ tới cọ lui trên vai Lan Hinh, có phần giống làm nũng: “Cho nên mình đổi chỗ khác nhé.”
“Được, hai ngày tới tôi sẽ đi tìm chỗ ở.” Lan Hinh tắt bếp, đem đồ ăn để lên mâm cơm: “Những món cục cưng của tôi thích ăn nhất này, mau mang ra bàn đi.”
Ninh Vũ cũng không vội, buông Lan Hinh ra, nhảy đến bên cạnh cô, trên tay đung đưa một chiếc chìa khoá: “Ta ta đa……Chìa khoá nhà mới này. Chúng ta ăn cơm xong là có thể bắt đầu chuyển nhà. Có phải em rất có năng lực không? Nơi ở cũng tìm được rồi. Đáng được khen phải không?”
“Em lấy tiền đâu ra thuê nhà? Dùng hết tiền mừng tuổi rồi phải không?” Lan Hinh cười lắc đầu: “Nhà chúng ta, tôi là bộ trưởng bộ hậu cần, việc này để tôi lo là được, em chỉ cần học cho tốt thôi. Huống chi cho dù muốn đổi nơi ở thì cũng không cần gấp như vậy, trước kia cũng đâu có nghe em nói gì. Còn nữa, tiền mừng tuổi của em thì giữ lại đi, muốn mướn phòng thì để tôi lo.”
“Chị như mẹ em ấy, đây là thành quả em học hành chăm chỉ có được mà. Em dùng tiền học bổng để thuê, thanh toán hết tiền nhà một năm rồi. Không tệ chứ.” Ninh Vũ lại sán lại ôm lấy Lan Hinh, hôn lên má cô, sau đó thâm tình nói: “Em có nghĩa vụ để cho người con gái mình yêu được sống những ngày thoải mái. Tuy hiện tại em không kiếm được tiền, nhưng em sẽ cố gắng. Em muốn cùng chị gánh vác cuộc sống này.”
Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, không biết nói gì mới phải, lòng dâng trào cảm động, muốn nói gì đó, lại tựa hồ cảm thấy nói gì cũng đều dư thừa, cuối cùng hé miệng lại chỉ dịu dàng nói: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Lan Hinh bưng cái mâm ra khỏi bếp, Ninh Vũ đung đưa chìa khoá đi theo phía sau cô lớn giọng lao nhao: “Em muốn được khen, muốn được thưởng.”
Tình cờ, người trước mặt đột nhiên dừng chân, Ninh Vũ vừa vặn đứng mặt đối mặt cô. Còn chưa kịp mở miệng, Lan Hinh đã hôn một cái lên môi nàng, sau đó xoay người đặt mâm cơm lên bàn gỗ.
Ninh Vũ ha ha ngây ngô cười: “Phần thưởng này chưa đủ. Có phải để đến đêm mới thưởng không?”
“Đêm nay cho em nghỉ, có thể không cần đọc sách.” Lan Hinh đặt đôi đũa vào tay Ninh Vũ.
“Nói đúng ra là đêm nay có thể lên giường sớm một chút phải không……”
“Không chuyển nhà à?” Lan Hinh cười hỏi.
“Để mai tính. Tìm mấy đứa bạn khoẻ mạnh đi một chuyến đến giúp chúng ta. Chị chỉ cần phụ trách mời bọn họ một bữa ở tiệm cơm của chị là được.” Tâm tình Ninh Vũ tốt lắm, đổi nơi ở, để Lan Hinh ở thoải mái hơn, không để cô phải trả tiền thuê nhà, Ninh Vũ cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể dùng năng lực của mình để làm chút việc cho cô, cảm giác như vậy thực quá tốt.
“Vậy mau ăn cơm đi.” Lan Hinh nhìn bộ dáng vui mừng của Ninh Vũ, trong lòng cũng thực vui vẻ.
“Đúng, ăn no mới có sức làm việc! Em đã tốn quá nhiều thời gian để học rồi, em muốn ở trên giường bù đắp lại cho chị.” Ninh Vũ còn nghiêm túc nói.
“Khỏi, em tinh lực dư thừa quá, tôi chịu không nổi.” Lan Hinh thật sự thất bại trước cô bé này. Thân thể gầy yếu vậy mà chỉ cần lên giường liền như ăn phải thuốc kích thích, hoàn toàn không có cách nào đối phó.
“Thân thể cao lớn lắm mà, đều là nhờ chị chăm sóc tốt, cho nên nhất định phải báo đáp chị. Cho chị được hạnh phúc.” Ninh Vũ vừa nói, vừa vung vẩy tay mình.
Lan Hinh ôm chặt Tiếu Kiền, không ngừng lặp đi lặp lại: “Nàng sống vẫn ổn, không phải sao?”
“Nàng vẫn ổn, vẫn rất tốt……” Tiếu Kiền lại nở nụ cười. Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét đi qua, trên khuôn mặt say mềm của Tiếu Kiền mơ hồ nước mắt, nói không rõ thứ cảm xúc bi thương đau đớn phức tạp đan xen trên mặt cô.
Gió đêm rất lạnh, trên đường về nhà, Ninh Vũ và Lan Hinh đều không nói chuyện, có thứ cảm xúc không tên nào đó bị Tiếu Kiền khơi mào, thứ cảm giác phiền muộn, đau đớn bành trướng trong lòng.
Chờ đến khi về nhà, mở cửa ra, Lan Hinh liền một tay ôm lấy Ninh Vũ, chân lảo đảo, vội vàng hôn lên môi Ninh Vũ. Có lẽ vì rét lạnh, sự run rẩy từ môi cô dễ dàng truyền lên người Ninh Vũ.
Ninh Vũ ôm chặt Lan Hinh, cảm nhận được cảm xúc bất an trong lòng cô. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, phát hiện hiếm khi cô lại yếu ớt như lúc này. Có lẽ cô chủ động đòi lấy là vì cần dùng nhiệt độ cơ thể của nàng để chứng minh tình yêu giữa hai người tồn tại. Không tìm được lời nào để an ủi, hoặc có thể nói dù giờ nói gì cũng không đủ để xua đi nỗi đau thương do lời Tiếu Kiền mang đến.
Ninh Vũ chỉ có thể nhanh chóng đè Lan Hinh lên giường, không cho cô có cơ hội hành động gì, liền giữ chặt hai tay cô, kịch liệt hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô.
“Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta. Nỗi bất hạnh của người khác khiến chúng ta thương cảm, nhưng em sẽ không để chị phải thất vọng.” Lúc Ninh Vũ chấm dứt nụ hôn, liền trịnh trọng đưa ra lời hứa.
“Có một số việc không phải bản thân mình có thể quyết định.” Lan Hinh ôm lấy mặt Ninh Vũ, trong tình yêu còn có nỗi bi thương, chuyện xưa của Tiếu Kiền cô biết rõ từ đầu tới cuối, đã từng vui vẻ hạnh phúc hy vọng biết bao nhiêu để đến cuối cùng lại biến thành kết cục như thế.
Tuy người khác với người, nhưng vì cả đời đã trải qua quá nhiều cực khổ, cho nên không thể nhìn tương lai một cách lạc quan được. Ngay cả sớm đã học được cách lạnh nhạt đối mặt, lại trong tình yêu lo được lo mất. Phần tình cảm này đã thấm sâu vào sinh mệnh của mình, làm sao có thể dễ dàng lấy ra được? Nếu một ngày nào đó, mình cũng gặp phải kết cục như Tiếu Kiền, vậy sẽ đau đớn đến nhường nào?
Cứ nghĩ nếu yêu nàng thì trao cho nàng, trước khi có được kết quả cuối cùng không cầu mong được hồi báo, không hy vọng mỹ mãn xa vời, nhưng đến khi tình yêu đã đâm sâu bén rễ, mới phát hiện nàng đã tiến vào trong trái tim mình. Nếu nàng không còn ở đó nữa, trái tim như bị lấy mất, dù kiên cường đến đâu cũng không thể nào chịu nổi nỗi đau đớn ấy.
Mình chung quy không thể bình thản lạnh nhạt.
“Như vậy hãy hưởng thụ mỗi giờ mỗi khắc chúng ta ở bên nhau, cùng làm mọi chuyện mà chúng ta muốn. Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời.” Tuy còn chưa đủ chín chắn, còn chưa thể cho cô cảm giác an toàn, nhưng thời gian sẽ chứng minh vận mệnh là do chúng ta tự nắm trong tay, dù cho gặp bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều có thể chiến thắng, cuối cùng ở bên nhau nhất định là hai người yêu nhau. Ninh Vũ không muốn nhiều lời, nàng thầm nghĩ yêu cô, ôm chặt cô, nói cho cô biết nàng đang ở ngay bên cạnh, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả đời này không rời không bỏ.
Ánh mắt Ninh Vũ trong suốt, thanh âm của nàng mang theo sự ổn trọng khiến người ta tin phục, Ninh Vũ vốn luôn bị Lan Hinh coi như một đứa trẻ ở khoảnh khắc này lại thành thứ tâm linh của Lan Hinh dựa dẫm vào. Lan Hinh khẽ gật đầu, sau đó đưa tay cởi cúc áo của mình.
Đây là lần đầu tiên Lan Hinh chủ động như thế. Bởi vì chưa từng có khát vọng mãnh liệt muốn được dung hoà cùng nàng đến vậy, khát vọng nhiệt độ ấm áp của cơ thể nàng, vòng tay ôm chặt lấy mình, khát vọng nàng chinh phục mình, sau đó, hoá giải hết mọi bất an trong lòng mình, chỉ còn lại sự điên cuồng vui thích cùng nàng……
Mãi cho đến khi mệt mỏi đến không thể suy nghĩ nằm trong lòng nàng mới thôi.
“Hình như tôi uống hơi nhiều.” Lan Hinh rúc trong lòng Ninh Vũ, tự giễu cười. Lồng ngực cô còn không ngừng phập phồng, nét ửng hồng trên mặt chưa tan, sự hỗn loạn trong đầu tựa hồ rõ ràng hơn không ít, thắc thỏm bất an đương nhiên vẫn còn, nhưng khi lý trí trở về lại đột nhiên nhận ra, đêm nay mình không ngờ thất thố như thế. Nếu yếu ớt đến vậy, thì sao có thể dũng cảm đối mặt với tương lai.
Ninh Vũ hơi cúi đầu, yếu ớt cười: “Mỗi người đều sẽ có thời điểm yếu ớt bất an, em sẽ ôm chị từ phía sau, cho đến khi chị bình ổn lại.”
Lan Hinh nghe lời Ninh Vũ nói, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này Ninh Vũ tựa hồ trưởng thành, không còn nhỏ như mình vẫn nghĩ, đơn thuần mà không hiểu sự đời. Loại cảm giác này khiến trong lòng cô nảy sinh ít nhiều ỷ lại. Kiên cường suốt bao năm, trái tim đã sớm như tường đồng vách sắt dĩ nhiên cứ như vậy dễ dàng bị nàng mở ra, hoà tan, sau đó mềm yếu mà đa tình: “Vậy về sau mỗi lần mềm yếu, tôi sẽ nhớ rõ lời em nói, cho dù em có ở bên tôi hay không.”
“Bất quá……” Ninh Vũ cười có chút mờ ám: “Nếu chị có thể thường xuyên chủ động như vậy thì tốt. Em thật sự rất thích nghe giọng chị, rất thích phản ứng của chị……”
Mặt Lan Hinh đỏ đến nỗi cổ cũng đỏ lên, tựa đầu chôn trước ngược Ninh Vũ đánh nàng: “Sao em nhỏ như vậy mà lại hư hỏng thế?”
Ninh Vũ lại ha ha bật cười.
Ngoài phòng gió lạnh gào thét, trong phòng xuân ý dạt dào. Căn phòng vốn lạnh lẽo lại bởi vì có hai người mà trở nên ấm áp, trái tim vốn rét lạnh nhiều năm cũng bởi vì sự đón nhận không chút phòng vệ này mà hoá thành một hồ nước xuân……
***
Bốn ngày sau là chính thức khai giảng, sinh viên trở về trường ngày càng nhiều, những cô cậu thanh niên trong túi đầy tiền mừng tuổi càng vô độ không biết chừng mực, trong vòng hai ba ngày đã đẩy việc làm ăn của [Lan tâm thực phủ] lên cao.
Lan Hinh cũng bắt đầu phá lệ bận rộn.
Tiếu Kiền không nhắc tới chuyện [Yêu không rời] nữa, trên thực tế, cô gái lý trí này trừ sau khi uống rượu say thì luôn bảo trì sự tao nhã cùng chiều sâu của mình. Nỗi bi thương tối hôm đó như thể một đám mây đen nặng nề ngang qua bầu trời hôm qua, lúc ấy mưa rền gió giữ mãnh liệt, nhưng đợi đến khi nó qua rồi, vẫn như cũ là mặt trời rực rỡ trên cao, trời trong cao vút, thế cho nên Ninh Vũ cảm thấy những gì xảy ra ngày hôm đó như thể ảo giác.
Có điều có một số thứ không phải ảo giác. Đó chính là việc Tiếu Kiền bắt đầu chỉ dạy đặc biệt cho Ninh Vũ. Cô đưa cho Ninh Vũ không ít sách chuyên ngành, căn cứ năng lực hiện thời của Ninh Vũ, dựa theo trình tự từ cơ bản đến chuyên sâu yêu cầu nàng chậm rãi xem hết, có vấn đề gì đều có thể tuỳ lúc tìm cô hỏi. Cho nên, không riêng gì Lan Hinh bận rộn, mà còn bao gồm Ninh Vũ, đối với một sinh viên mới học năm nhất mà nói, học tập chuyên sâu càng thêm khó khăn, bất quá Lan Hinh cũng bắt đầu giúp nàng học, lúc này Ninh Vũ mới phát hiện, Lan Hinh học đại học thật sự không vô ích.
Kiểu bổ trợ kiến thức này ở đại học thực hiếm thấy. Tiếu Kiền nói, vì Ninh Vũ là một mầm tốt, không thể để hỏng, phải chăm sóc cho tốt, nhưng Ninh Vũ và Lan Hinh đều biết, phương diện này bao hàm một phần tình cảm riêng tư không thể nói, cùng với sự chờ đợi trong im lặng.
Ninh Vũ không muốn cô phụ sự chờ đợi này, cũng không phải vì mình không muốn cô phụ một giáo viên tốt với mình đến thế, mà là không muốn cô phụ bể cá [Yêu không rời], không muốn cô phụ Lan Hinh.
Lan Hinh đã từng nói rất nhiều lần, phải đợi mình chậm rãi lớn lên, Ninh Vũ biết thứ trưởng thành đó tuyệt đối không phải tuổi tác, mà là kiến thức, là tri thức, là năng lực. Sau khi ngẫu nhiên chứng kiến sự yếu đuối của Lan Hinh, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, lời Lan Hinh nói chờ đợi mình trưởng thành sâu sắc ẩn chứa điều gì.
Hẳn là cô chờ mong mình có thể trở thành một cây đại thụ che trời, có thể bảo vệ cô, mà không cần để cô một mình đối mặt với mọi sự áp lực cùng thống khổ đủ để khiến người ta hỏng mất kia. Cho nên Ninh Vũ biết, mình vần phải cố gắng gấp đôi, đồng thời, hoàn thành sự nghiệp học tập mà Lan Hinh vì phần áp lực đó mà chưa hoàn thành.
***
Mọi chuyện vẫn như trước, sự khác biệt duy nhất là Ninh Vũ không còn ở ký túc xá nữa mà chuyển đến ở cùng với Lan Hinh. Trường học vì phòng ngừa sinh viên ra ngoài thuê nhà bàn chuyện yêu đương, ẩn chứa rất nhiều nhân tố không an toàn, cho nên bình thường cũng không cho phép sinh viên ra ngoài ở, hơn nữa tăng mạnh việc quản lý ký túc xá, không ngừng kiểm tra phòng. Chẳng qua dưới sự trợ giúp của Tiếu Kiền, Ninh Vũ vẫn thực nhẹ nhàng làm thủ tục, quang minh chính đại rời khỏi ký túc xá. Đương nhiên, việc này cũng quy công lao cho thành tích khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa của Ninh Vũ, trường học sẽ luôn khoan dung hơn với những sinh viên đặc biệt xuất sắc.
“Hinh, chúng ta đổi nơi ở đi.” Ninh Vũ tan học trở về, ném túi sách, đi vào bếp ôm lấy Lan Hinh từ phía sau.
“Thế nào? Nơi này tồi tàn quá ở không quen à?” Lan Hinh hơi hơi nghiêng đầu, để Ninh Vũ tựa đầu lên vai mình. Căn phòng này quả thật vừa cũ kỹ lại mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng, nhưng tiện nghi. Trước kia Lan Hinh không nghĩ đến chuyện muốn đổi nơi ở, nhưng sau khi Ninh Vũ dọn khỏi ký túc, cô bắt đầu lo lắng vấn đề này. Mùa đông rất lạnh, không tiện cho Ninh Vũ đọc sách, tay đều đông cứng, hơn nữa dễ dàng bị cảm. Đến mùa hè nóng đến đầu óc choáng váng, đôi khi nửa đêm cũng không ngủ được, như thế cũng không ổn. Hẳn nên cho Ninh Vũ một nơi ở tốt hơn.
Ninh Vũ gật gật đầu, cằm cọ tới cọ lui trên vai Lan Hinh, có phần giống làm nũng: “Cho nên mình đổi chỗ khác nhé.”
“Được, hai ngày tới tôi sẽ đi tìm chỗ ở.” Lan Hinh tắt bếp, đem đồ ăn để lên mâm cơm: “Những món cục cưng của tôi thích ăn nhất này, mau mang ra bàn đi.”
Ninh Vũ cũng không vội, buông Lan Hinh ra, nhảy đến bên cạnh cô, trên tay đung đưa một chiếc chìa khoá: “Ta ta đa……Chìa khoá nhà mới này. Chúng ta ăn cơm xong là có thể bắt đầu chuyển nhà. Có phải em rất có năng lực không? Nơi ở cũng tìm được rồi. Đáng được khen phải không?”
“Em lấy tiền đâu ra thuê nhà? Dùng hết tiền mừng tuổi rồi phải không?” Lan Hinh cười lắc đầu: “Nhà chúng ta, tôi là bộ trưởng bộ hậu cần, việc này để tôi lo là được, em chỉ cần học cho tốt thôi. Huống chi cho dù muốn đổi nơi ở thì cũng không cần gấp như vậy, trước kia cũng đâu có nghe em nói gì. Còn nữa, tiền mừng tuổi của em thì giữ lại đi, muốn mướn phòng thì để tôi lo.”
“Chị như mẹ em ấy, đây là thành quả em học hành chăm chỉ có được mà. Em dùng tiền học bổng để thuê, thanh toán hết tiền nhà một năm rồi. Không tệ chứ.” Ninh Vũ lại sán lại ôm lấy Lan Hinh, hôn lên má cô, sau đó thâm tình nói: “Em có nghĩa vụ để cho người con gái mình yêu được sống những ngày thoải mái. Tuy hiện tại em không kiếm được tiền, nhưng em sẽ cố gắng. Em muốn cùng chị gánh vác cuộc sống này.”
Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, không biết nói gì mới phải, lòng dâng trào cảm động, muốn nói gì đó, lại tựa hồ cảm thấy nói gì cũng đều dư thừa, cuối cùng hé miệng lại chỉ dịu dàng nói: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Lan Hinh bưng cái mâm ra khỏi bếp, Ninh Vũ đung đưa chìa khoá đi theo phía sau cô lớn giọng lao nhao: “Em muốn được khen, muốn được thưởng.”
Tình cờ, người trước mặt đột nhiên dừng chân, Ninh Vũ vừa vặn đứng mặt đối mặt cô. Còn chưa kịp mở miệng, Lan Hinh đã hôn một cái lên môi nàng, sau đó xoay người đặt mâm cơm lên bàn gỗ.
Ninh Vũ ha ha ngây ngô cười: “Phần thưởng này chưa đủ. Có phải để đến đêm mới thưởng không?”
“Đêm nay cho em nghỉ, có thể không cần đọc sách.” Lan Hinh đặt đôi đũa vào tay Ninh Vũ.
“Nói đúng ra là đêm nay có thể lên giường sớm một chút phải không……”
“Không chuyển nhà à?” Lan Hinh cười hỏi.
“Để mai tính. Tìm mấy đứa bạn khoẻ mạnh đi một chuyến đến giúp chúng ta. Chị chỉ cần phụ trách mời bọn họ một bữa ở tiệm cơm của chị là được.” Tâm tình Ninh Vũ tốt lắm, đổi nơi ở, để Lan Hinh ở thoải mái hơn, không để cô phải trả tiền thuê nhà, Ninh Vũ cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể dùng năng lực của mình để làm chút việc cho cô, cảm giác như vậy thực quá tốt.
“Vậy mau ăn cơm đi.” Lan Hinh nhìn bộ dáng vui mừng của Ninh Vũ, trong lòng cũng thực vui vẻ.
“Đúng, ăn no mới có sức làm việc! Em đã tốn quá nhiều thời gian để học rồi, em muốn ở trên giường bù đắp lại cho chị.” Ninh Vũ còn nghiêm túc nói.
“Khỏi, em tinh lực dư thừa quá, tôi chịu không nổi.” Lan Hinh thật sự thất bại trước cô bé này. Thân thể gầy yếu vậy mà chỉ cần lên giường liền như ăn phải thuốc kích thích, hoàn toàn không có cách nào đối phó.
“Thân thể cao lớn lắm mà, đều là nhờ chị chăm sóc tốt, cho nên nhất định phải báo đáp chị. Cho chị được hạnh phúc.” Ninh Vũ vừa nói, vừa vung vẩy tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.