Chương 8
Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ
19/06/2017
Ninh Vũ ăn ngấu nghiến, Lan Hinh lại ăn rất chậm, chiếc đũa thi
thoảng gắp một chút thức ăn, bới một chút cơm, sau đó mỉm cười nhìn bộ
dáng như quỷ đói đầu thai của Ninh Vũ, lòng dâng tràn ấm áp.
Trước đây ở nhà ăn cơm là phải theo mùa.
Mùa này trồng ngô, vậy thì món chính của mùa đó sẽ là ngô, cháo ngô. Hạt ngô lớn hơn hạt gạo rất nhiều, nấu một chén cháo, vàng vàng tươi tắn, tất cả đều là hạt ngô, gạo trắng chỉ để làm đẹp. Còn lại thì luộc ngô, hay làm ngô xào. Đôi khi trong nhà không có dầu, hạt ngô xào lên sẽ bị cháy, nhưng bên trong lại chưa chín, ăn vào cũng chỉ có chút vị muối.
Đến mùa khoai lang, đương nhiên món chính là cơm độn khoai — cháo khoai, cơm khô với khoai, nhưng cố tình khoai lang lại là thứ có thể cất giữ, vì thế thứ này tiếp tục làm thức ăn chính trong cuộc sống liên tục hơn nửa năm. Trên thực tế khoai lang gì đó đã tốt lắm rồi, thời điểm còn chưa ra củ cũng chỉ có thể ăn dây khoai lang, đó cũng là đồ ăn.
Ở trong mắt những người thành phố, đó đều là thực phẩm bổ dưỡng, thay đổi cách thức nấu nướng một chút để ăn, như thế mới có lợi cho thân thể, nhưng chỉ có những người đã trải qua cuộc sống như vậy mới biết, ăn ngô suốt một mùa, ăn khoai lang hơn nửa năm là cảm giác gì.
Bạn sẽ hận, sẽ ước gì đời này không bao giờ ăn thứ đó nữa…..
Về phần rau dưa, đương nhiên cũng giống nhau. Mùa nào trong nhà có rau gì thì ăn cái đó. Đương nhiên cũng không có khả năng kỳ vọng trong nhà có các loại rau củ màu sắc rực rỡ. Ở nhà thường chỉ trồng một hai loại, tốt thì cầm ra chợ bán, kém thì giữ để mình ăn.
Đương nhiên những thứ thức ăn đó dù bạn có nấu giỏi đến đâu cũng đại khái chẳng làm được gì, bởi vì thứ nhất không có thịt, thứ hai thậm chí không có dầu, dầu là phải dùng tiền mua, lâu dài không được. Cho dù là dầu ăn hoa cải cũng sẽ đem cầm bán mà không phải để dành cho mình ăn. Về phần lợn thì thật ra có nuôi, nhưng cũng để lấy tiền lời chứ không phải để giết…..
Huống chi phụ nữ trong mấy ngôi làng nhỏ trên núi cũng chỉ học chút kỹ năng nấu nướng từ những người lớn tuổi, vì để no bụng mà thôi, làm sao có thể nói ngon hay không.
Còn nhớ lúc học trung học, bởi vì cảm thấy rau cần có thể bán giá tốt, vì thế nhà nhà trồng rau cần, rồi trên bàn cơm mùa đó vĩnh viễn đều là rau cần, không có rau cần xào, hoặc là nêm hạt tiêu tự chế, hoặc dùng kèm dưa chua cũ mèm có thể khiến người ta rụng răng muối trong cái hũ lớn đã dùng vài thập niên…..Nghĩ tới đó tựa hồ vẫn như cũ phảng phất vị chua trào lên từ dạ dày.
Có lẽ vì cuộc sống, cho nên cứ thế mà ăn, vốn cũng hiểu cũng chẳng có gì, nhưng đợi sau lên trung học, khi mua đồ ăn ở căn tin trường thấy rau cần liền mua một phần, ăn một miếng, sau đó liền ói ra……
Bất quá chung quy mà nói, từ khi bắt đầu lên trung học, mình cảm thấy thực hạnh phúc, mặc dù có lúc không có tiền ăn cơm, bụng đói cồn cào, nhưng càng nhiều lúc căn tin luôn có đủ loại đồ ăn phong phú chờ mình chọn, tuy chỉ là những thứ rau dưa đơn giản nhất, nhưng tốt xấu gì cũng không phải không có dầu, dù sao cũng được lựa chọn mà không phải trong một mùa chỉ có thể ăn một hai loại đồ ăn…
Cho nên thức ăn ở căn tin mà các học sinh khác cảm thấy khó ăn đến buồn nôn, mình lại rất thích.
Mẹ cô nói, mình là đứa không chịu được khổ, cho nên phải chăm chỉ học cho giỏi, nếu không làm bạn cả đời chính là bắp ngô củ khoai.
Quả thật như thế, mình quả thật không chịu được khổ, ở trong làng chính là đời đời trải qua những ngày tháng như thế, các cụ ngày xưa đều có thể, nhưng bản thân cô lại thật sự không thể.
Cũng không biết qua nhiều năm như vậy, mình không bao giờ lơi là việc học có phải vì nguyên nhân này không. Có lẽ lý do đơn thuần chỉ là vì có thể thay đổi đồ ăn mà thôi. Đương nhiên, nguyên nhân này thậm chí có thể kéo dài đến sau khi cô tốt nghiệp đại học, lại lựa chọn mở quán cơm…..
Có đôi khi con người vốn không có ý tưởng gì quá rộng lớn, vốn không thể nhìn trước tương lai thì nói gì đến chuyện tính toán cho tương lai, chính là bởi vì một cảm giác sợ hãi được khắc sâu nên mới khiến ý định ban đầu của cô bất tri bất giác rời xa.
Vì thế thích nhìn thấy các loại rau dưa mới mẻ, thích nhìn các món ăn khi bưng lên hương sắc vẹn toàn, thích nhìn thấy người khác ăn cơm ở tiệm mình, chỉ thế đã cảm thấy mỹ mãn.
Đương nhiên, cũng thích trên bàn cơm của mình vĩnh viễn có thể là những thứ rau củ khác nhau, thậm chí cũng có một niềm say mê với thịt. Trước đây mỗi lần được ăn thịt thì phải là lễ tất niên, một năm có thể có mấy lần tất niên đây? Ha ha…….
Bởi vậy có thể thấy được có một số việc sẽ ảnh hưởng sâu xa. Cả đời này sẽ chôn sâu trong cốt nhục của mình, sẽ vĩnh viễn chán ghét bắp ngô hay khoai lang, không thích lúc ăn cơm không có thịt, mãi mãi…đó gần như trở thành một loại bệnh.
Cho nên khi nhìn thấy Ninh Vũ ăn ngon đến thế, cảm giác thoả mãn sẽ tự nhiên sinh ra trong lòng.
Thật tốt…có thể ăn ngon miệng như vậy.
Sự thoả mãn của con người đôi khi chính là để bù đắp cho một loại thiếu thốn…Cái này cũng giống như nhiều người vì sợ cái nghèo, cho nên suốt đời cố chấp theo đuổi tiền tài, trở thành một loại bệnh.
Cũng may thứ cô theo đuổi cũng chỉ là chút rau chút thịt trên bàn cơm mà thôi, thật sự không có tiền đồ.
Ninh Vũ đã gió cuốn mây tan giải quyết xong bát cơm, vừa ngẩng đầu liền thấy Lan Hinh mỉm cười, ánh mắt đong đầy thoả mãn cùng ôn hoà nhìn mình. Trong lòng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có gì đó vỡ vụn, mà có thứ gì muốn tràn ra, cho nên nàng cũng nhìn Lan Hinh chăm chú, khoé môi vương hột cơm khiến nàng nhìn trông thật thà đáng yêu.
Lan Hinh liền nhoẻn miệng cười, cười thực ấm áp, thực thân thiết, hơi giơ tay, những ngón tay mảnh khảnh lướt qua khoé môi Ninh Vũ, phủi hạt cơm kia đi.
Nét mê man trong mắt Ninh Vũ càng sâu đậm, nhìn Lan Hinh, không chớp mắt.
Nhưng Lan Hinh lại bật cười: “Sao thế, ăn đến ngốc rồi?”
Ninh Vũ đỏ mặt, hơi cúi đầu, chuẩn bị và cơm mới phát hiện trong bát trống không, vì thế mặt càng đỏ.
“Đồ ăn ngon lắm…..” Ninh Vũ chỉ có thể cố tìm từ để nói.
“Thế thì ăn nhiều một chút…Nhìn em gầy đi một vòng kìa…” Lan Hinh với tay lấy chiếc bát không của Ninh Vũ, lại xới đầy. Trong giọng nói là nỗi đau lòng có chút không che dấu được.
“Chị cũng ăn nhiều một chút, chị cũng gầy quá…” Ninh Vũ nhìn bát của Lan Hinh, còn hơn nửa chén cơm, nhất thời cảm thấy cô ăn quá ít.
“Tôi gầy, nhưng thân thể khỏe mạnh…” Lan Hinh rốt cuộc vẫn ăn một miếng cơm.
“Lúc vừa gặp chị, tôi đã nghĩ chị giống một cô bé suy dinh dưỡng…” Ninh Vũ bật thốt.
Kết quả hai người liền bật cười.
Vì thế bầu không khí thật ra lại thoải mái hơn nhiều: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ đến Teletubbies…” Lan Hinh vừa nghĩ tới bộ dáng của Ninh Vũ lúc đó vừa cười.
“Hả? Vì sao?” Ninh Vũ ngậm một miệng đầy cơm, lúng búng nói.
“Em mới ngủ dậy, tóc trên đầu dựng đứng, vẻ mặt mê man…thực đáng yêu, sau đó….sau đó tôi liền nghĩ đến mấy bé Teletubbies…” Lan Hinh cười đến đắc ý.
“Được rồi được rồi, lần sau trước khi gặp chị tôi phải sửa soạn kỹ càng mới được…Mau ăn cơm đi, sắp nguội cả rồi, chị còn chưa ăn được mấy miếng kìa, trách không được nhìn thấy bộ dáng như suy dinh dưỡng, xanh xao vàng vọt chỉ có da bọc xương…” Thời điểm Ninh Vũ hứng thú cũng có thể tán gẫu đôi ba câu.
“Thích ăn tôi sẽ thường xuyên làm cho em ăn…” Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, ôn hoà nói: “Hôm nào muốn ăn gì thì nói cho tôi một tiếng.”
“Nhưng chị bận rộn đến vậy…” Ninh Vũ miệng chóp chép nhai, nhớ đến [Lan tâm thực phủ] buôn bán rất khá, lại không tự chủ được nghĩ đến ngày ngày cô đều về trễ, cũng không nỡ vì mình tham ăn mà khiến cô thêm bề bộn.
“Buổi trưa buôn bán không tốt như thế, sáng tôi đi chợ là có thể về làm cơm trưa, sau khi em tan học vừa vặn có thể đến ăn, buổi tối thì thật ra sẽ bận một chút, em có thể đến tiệm cơm ăn, tôi sẽ dặn đầu bếp đúng giờ làm cơm cho em, cũng không phiền.”
“Rất phiền chị…” Ninh Vũ cảm thấy như thế tốt lắm, nhưng dù sao cũng không thích hợp.
“Không có gì. Để em tới còn đỡ hơn tôi đến đưa đồ cho em……” Lan Hinh nhìn Ninh Vũ ha ha cười.
Ninh Vũ nhớ tới hôm nay trước cổng trường, Lan Hinh nhìn mình hơi giận dữ, kêu mình hàng ngày đến đó ăn, nếu không sẽ tự mình đưa đồ đến. Mình cũng không coi là thật, không ngờ Lan Hinh lại nhớ rõ những lời này.
“Thế thì không tốt lắm, chị khiến tôi mất đi cơ hội tốt ở bên bạn bè…không hoà nhập đó…” Ninh Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp, lại đùa giỡn.
Lan Hinh cũng không dây dưa vấn đề này, buông bát đũa, lấy một chùm chìa khoá trong túi ra, sau đó lấy xuống một cái đưa cho Ninh Vũ: “Đây là chìa khoá nhà, chừng nào em muốn tới thì có thể tới bất cứ lúc nào. Khoảng thời gian cuối tuần và trước kỳ thì ở trong trường đều rất ồn, có lẽ em sẽ không nghỉ ngơi tốt được. Em có thể tới đây ngủ, nơi này cái gì ưu việt khác thì không có, chỉ được cái yên tĩnh, học bài rất tốt.”
Ninh Vũ do dự một chút, vẫn nhận lấy chiếc chìa khoá kia. Nơi này tuy hơi cũ nát, nhưng thật sự im ắng, hơn nữa có thể cho người ta cảm giác của một mái nhà.
Mình chắc gì đã thật sự đến đây ngủ, Ninh Vũ nghĩ thế, Lan Hinh bận rộn đến vậy, lúc mình rảnh rỗi thật ra có thể lại đây giúp dọn dẹp một chút.
Chờ ăn cơm xong, thu dọn gọn dàng cũng đã hơn tám giờ, Ninh Vũ phải về trường, mà Lan Hinh cũng phải đến tiệm. Lúc này thật sự là thời gian bận rộn nhất trong cửa hàng.
Qua ô cửa sổ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, những hạt mưa thê lương đổ xuống, trời hơi lạnh, Lan Hinh lục tìm trong tủ quần áo, tìm một chiếc áo khoác phủ thêm cho Ninh Vũ, mà chính mình cũng khoác thêm một chiếc, đáng tiếc chỉ có một chiếc dù.
Lần mò đi xuống lầu, Ninh Vũ nắm tay Lan Hinh, tay kia thì chống lên vách tường, thật cẩn thận đi xuống.
Bầu trời bên ngoài đã sớm tối mịt, Ninh Vũ nắm chặt chiếc áo khoác vừa ngắn vừa nhỏ, cùng Lan Hinh trú dưới một tán ô, nhưng cái đầu của Ninh Vũ dù sao cũng hơi cao, Lan Hinh cầm ô sẽ thường xuyên chạm phải đầu Ninh Vũ.
Cuối cùng Ninh Vũ trực tiếp cầm lấy tán ô trong tay Lan Hinh, mới phát hiện chiếc ô này cũng không lớn, vừa rồi khi Lan Hinh cầm cứ luôn nghiêng về bên này, cho nên nàng không cảm thấy, lúc này nàng giơ ô hơi nghiêng về phía Lan Hinh, vai trái đã bị mưa thấm ướt.
Vì thế đưa tay sờ lên vai phải Lan Hinh, quả nhiên có chút ướt át, cũng may vừa mới đi ra còn chưa dầm mưa bao lâu, nhưng đáy lòng lại vì động tác nho nhỏ này mà cảm động.
“Đừng chỉ lo che cho tôi, cẩn thận dầm mưa bị cảm…” Lan Hinh mất quyền khống chế với cây dù, lại cảm thấy cả người đều bị ép sát dưới ô, liền vội vàng lên tiếng, một bàn tay cũng giơ lên đẩy tán ô mà Ninh Vũ đang nắm nghiêng sang hướng kia.
Ninh Vũ thuận theo động tác này của Lan Hinh, lại đem tán dù từ tay phải chuyển qua tay trái, còn tay phải lại vòng ra sau lưng Lan Hinh, ôm lấy eo cô. Như thế hai người liền gần sát với nhau, cho dù chiếc ô có nhỏ cũng không còn khiến hai người chật vật vì dính mưa nữa.
“Như thế là tốt rồi……” Ninh Vũ nói.
Cũng không biết lời này là nói cho Lan Hinh nghe hay nói cho mình nghe.
Tiếng mưa rơi như tiếng tằm ăn rỗi, một tán ô nho nhỏ lại tựa hồ như đột nhiên ngăn cách toàn bộ thế giới, không gian nho nhỏ liền trở nên ấm áp. Ninh Vũ ôm lấy eo Lan Hinh, ôm thật chặt, trong lòng tràn ra chút cảm giác khác thường, lại quy cho thời tiết. Chẳng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, chung quy khiến lòng thật ấm áp.
Bởi vì chỉ có một chiếc ô, Lan Hinh liền kiên trì đưa Ninh Vũ đến dưới lầu ký túc xá, nhưng đến nơi, bàn tay Ninh Vũ đang ôm lấy eo Lan Hinh lại có chút luyến tiếc không nỡ buông ra.
Đó là một thứ cảm giác không nói nên lời, có lẽ là đau lòng vì cô gái này.
Loại đau lòng này không thể bù đắp trong hiện thực, lại chỉ có thể trong sự phán đoán đơn thuần mà chấp nhất cho rằng khi được mình ôm, ít nhiều cũng có thể khiến cô thấy ấm áp.
Mà ngày hôm đó, để cô một mình rời đi, dĩ nhiên cũng có thể khiến mình cảm thấy khó chịu…
Nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, bàn tay vẫn phải buông ra, mà sau khi nói một tiếng chào, Lan Hinh vẫn trong tầm mắt Ninh Vũ dần dần hoà vào màn mưa.
Nhưng bóng lưng cô đơn gầy yếu khi cô rời đi ấy, liền cứ thế khắc thật sâu vào lòng, khiến trái tim đầy tràn cảm xúc đi theo cô ngày càng xa.
Lúc đó, nàng sớm đã quên cô gái này là tình nhân của ba mình…..
Trước đây ở nhà ăn cơm là phải theo mùa.
Mùa này trồng ngô, vậy thì món chính của mùa đó sẽ là ngô, cháo ngô. Hạt ngô lớn hơn hạt gạo rất nhiều, nấu một chén cháo, vàng vàng tươi tắn, tất cả đều là hạt ngô, gạo trắng chỉ để làm đẹp. Còn lại thì luộc ngô, hay làm ngô xào. Đôi khi trong nhà không có dầu, hạt ngô xào lên sẽ bị cháy, nhưng bên trong lại chưa chín, ăn vào cũng chỉ có chút vị muối.
Đến mùa khoai lang, đương nhiên món chính là cơm độn khoai — cháo khoai, cơm khô với khoai, nhưng cố tình khoai lang lại là thứ có thể cất giữ, vì thế thứ này tiếp tục làm thức ăn chính trong cuộc sống liên tục hơn nửa năm. Trên thực tế khoai lang gì đó đã tốt lắm rồi, thời điểm còn chưa ra củ cũng chỉ có thể ăn dây khoai lang, đó cũng là đồ ăn.
Ở trong mắt những người thành phố, đó đều là thực phẩm bổ dưỡng, thay đổi cách thức nấu nướng một chút để ăn, như thế mới có lợi cho thân thể, nhưng chỉ có những người đã trải qua cuộc sống như vậy mới biết, ăn ngô suốt một mùa, ăn khoai lang hơn nửa năm là cảm giác gì.
Bạn sẽ hận, sẽ ước gì đời này không bao giờ ăn thứ đó nữa…..
Về phần rau dưa, đương nhiên cũng giống nhau. Mùa nào trong nhà có rau gì thì ăn cái đó. Đương nhiên cũng không có khả năng kỳ vọng trong nhà có các loại rau củ màu sắc rực rỡ. Ở nhà thường chỉ trồng một hai loại, tốt thì cầm ra chợ bán, kém thì giữ để mình ăn.
Đương nhiên những thứ thức ăn đó dù bạn có nấu giỏi đến đâu cũng đại khái chẳng làm được gì, bởi vì thứ nhất không có thịt, thứ hai thậm chí không có dầu, dầu là phải dùng tiền mua, lâu dài không được. Cho dù là dầu ăn hoa cải cũng sẽ đem cầm bán mà không phải để dành cho mình ăn. Về phần lợn thì thật ra có nuôi, nhưng cũng để lấy tiền lời chứ không phải để giết…..
Huống chi phụ nữ trong mấy ngôi làng nhỏ trên núi cũng chỉ học chút kỹ năng nấu nướng từ những người lớn tuổi, vì để no bụng mà thôi, làm sao có thể nói ngon hay không.
Còn nhớ lúc học trung học, bởi vì cảm thấy rau cần có thể bán giá tốt, vì thế nhà nhà trồng rau cần, rồi trên bàn cơm mùa đó vĩnh viễn đều là rau cần, không có rau cần xào, hoặc là nêm hạt tiêu tự chế, hoặc dùng kèm dưa chua cũ mèm có thể khiến người ta rụng răng muối trong cái hũ lớn đã dùng vài thập niên…..Nghĩ tới đó tựa hồ vẫn như cũ phảng phất vị chua trào lên từ dạ dày.
Có lẽ vì cuộc sống, cho nên cứ thế mà ăn, vốn cũng hiểu cũng chẳng có gì, nhưng đợi sau lên trung học, khi mua đồ ăn ở căn tin trường thấy rau cần liền mua một phần, ăn một miếng, sau đó liền ói ra……
Bất quá chung quy mà nói, từ khi bắt đầu lên trung học, mình cảm thấy thực hạnh phúc, mặc dù có lúc không có tiền ăn cơm, bụng đói cồn cào, nhưng càng nhiều lúc căn tin luôn có đủ loại đồ ăn phong phú chờ mình chọn, tuy chỉ là những thứ rau dưa đơn giản nhất, nhưng tốt xấu gì cũng không phải không có dầu, dù sao cũng được lựa chọn mà không phải trong một mùa chỉ có thể ăn một hai loại đồ ăn…
Cho nên thức ăn ở căn tin mà các học sinh khác cảm thấy khó ăn đến buồn nôn, mình lại rất thích.
Mẹ cô nói, mình là đứa không chịu được khổ, cho nên phải chăm chỉ học cho giỏi, nếu không làm bạn cả đời chính là bắp ngô củ khoai.
Quả thật như thế, mình quả thật không chịu được khổ, ở trong làng chính là đời đời trải qua những ngày tháng như thế, các cụ ngày xưa đều có thể, nhưng bản thân cô lại thật sự không thể.
Cũng không biết qua nhiều năm như vậy, mình không bao giờ lơi là việc học có phải vì nguyên nhân này không. Có lẽ lý do đơn thuần chỉ là vì có thể thay đổi đồ ăn mà thôi. Đương nhiên, nguyên nhân này thậm chí có thể kéo dài đến sau khi cô tốt nghiệp đại học, lại lựa chọn mở quán cơm…..
Có đôi khi con người vốn không có ý tưởng gì quá rộng lớn, vốn không thể nhìn trước tương lai thì nói gì đến chuyện tính toán cho tương lai, chính là bởi vì một cảm giác sợ hãi được khắc sâu nên mới khiến ý định ban đầu của cô bất tri bất giác rời xa.
Vì thế thích nhìn thấy các loại rau dưa mới mẻ, thích nhìn các món ăn khi bưng lên hương sắc vẹn toàn, thích nhìn thấy người khác ăn cơm ở tiệm mình, chỉ thế đã cảm thấy mỹ mãn.
Đương nhiên, cũng thích trên bàn cơm của mình vĩnh viễn có thể là những thứ rau củ khác nhau, thậm chí cũng có một niềm say mê với thịt. Trước đây mỗi lần được ăn thịt thì phải là lễ tất niên, một năm có thể có mấy lần tất niên đây? Ha ha…….
Bởi vậy có thể thấy được có một số việc sẽ ảnh hưởng sâu xa. Cả đời này sẽ chôn sâu trong cốt nhục của mình, sẽ vĩnh viễn chán ghét bắp ngô hay khoai lang, không thích lúc ăn cơm không có thịt, mãi mãi…đó gần như trở thành một loại bệnh.
Cho nên khi nhìn thấy Ninh Vũ ăn ngon đến thế, cảm giác thoả mãn sẽ tự nhiên sinh ra trong lòng.
Thật tốt…có thể ăn ngon miệng như vậy.
Sự thoả mãn của con người đôi khi chính là để bù đắp cho một loại thiếu thốn…Cái này cũng giống như nhiều người vì sợ cái nghèo, cho nên suốt đời cố chấp theo đuổi tiền tài, trở thành một loại bệnh.
Cũng may thứ cô theo đuổi cũng chỉ là chút rau chút thịt trên bàn cơm mà thôi, thật sự không có tiền đồ.
Ninh Vũ đã gió cuốn mây tan giải quyết xong bát cơm, vừa ngẩng đầu liền thấy Lan Hinh mỉm cười, ánh mắt đong đầy thoả mãn cùng ôn hoà nhìn mình. Trong lòng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có gì đó vỡ vụn, mà có thứ gì muốn tràn ra, cho nên nàng cũng nhìn Lan Hinh chăm chú, khoé môi vương hột cơm khiến nàng nhìn trông thật thà đáng yêu.
Lan Hinh liền nhoẻn miệng cười, cười thực ấm áp, thực thân thiết, hơi giơ tay, những ngón tay mảnh khảnh lướt qua khoé môi Ninh Vũ, phủi hạt cơm kia đi.
Nét mê man trong mắt Ninh Vũ càng sâu đậm, nhìn Lan Hinh, không chớp mắt.
Nhưng Lan Hinh lại bật cười: “Sao thế, ăn đến ngốc rồi?”
Ninh Vũ đỏ mặt, hơi cúi đầu, chuẩn bị và cơm mới phát hiện trong bát trống không, vì thế mặt càng đỏ.
“Đồ ăn ngon lắm…..” Ninh Vũ chỉ có thể cố tìm từ để nói.
“Thế thì ăn nhiều một chút…Nhìn em gầy đi một vòng kìa…” Lan Hinh với tay lấy chiếc bát không của Ninh Vũ, lại xới đầy. Trong giọng nói là nỗi đau lòng có chút không che dấu được.
“Chị cũng ăn nhiều một chút, chị cũng gầy quá…” Ninh Vũ nhìn bát của Lan Hinh, còn hơn nửa chén cơm, nhất thời cảm thấy cô ăn quá ít.
“Tôi gầy, nhưng thân thể khỏe mạnh…” Lan Hinh rốt cuộc vẫn ăn một miếng cơm.
“Lúc vừa gặp chị, tôi đã nghĩ chị giống một cô bé suy dinh dưỡng…” Ninh Vũ bật thốt.
Kết quả hai người liền bật cười.
Vì thế bầu không khí thật ra lại thoải mái hơn nhiều: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ đến Teletubbies…” Lan Hinh vừa nghĩ tới bộ dáng của Ninh Vũ lúc đó vừa cười.
“Hả? Vì sao?” Ninh Vũ ngậm một miệng đầy cơm, lúng búng nói.
“Em mới ngủ dậy, tóc trên đầu dựng đứng, vẻ mặt mê man…thực đáng yêu, sau đó….sau đó tôi liền nghĩ đến mấy bé Teletubbies…” Lan Hinh cười đến đắc ý.
“Được rồi được rồi, lần sau trước khi gặp chị tôi phải sửa soạn kỹ càng mới được…Mau ăn cơm đi, sắp nguội cả rồi, chị còn chưa ăn được mấy miếng kìa, trách không được nhìn thấy bộ dáng như suy dinh dưỡng, xanh xao vàng vọt chỉ có da bọc xương…” Thời điểm Ninh Vũ hứng thú cũng có thể tán gẫu đôi ba câu.
“Thích ăn tôi sẽ thường xuyên làm cho em ăn…” Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, ôn hoà nói: “Hôm nào muốn ăn gì thì nói cho tôi một tiếng.”
“Nhưng chị bận rộn đến vậy…” Ninh Vũ miệng chóp chép nhai, nhớ đến [Lan tâm thực phủ] buôn bán rất khá, lại không tự chủ được nghĩ đến ngày ngày cô đều về trễ, cũng không nỡ vì mình tham ăn mà khiến cô thêm bề bộn.
“Buổi trưa buôn bán không tốt như thế, sáng tôi đi chợ là có thể về làm cơm trưa, sau khi em tan học vừa vặn có thể đến ăn, buổi tối thì thật ra sẽ bận một chút, em có thể đến tiệm cơm ăn, tôi sẽ dặn đầu bếp đúng giờ làm cơm cho em, cũng không phiền.”
“Rất phiền chị…” Ninh Vũ cảm thấy như thế tốt lắm, nhưng dù sao cũng không thích hợp.
“Không có gì. Để em tới còn đỡ hơn tôi đến đưa đồ cho em……” Lan Hinh nhìn Ninh Vũ ha ha cười.
Ninh Vũ nhớ tới hôm nay trước cổng trường, Lan Hinh nhìn mình hơi giận dữ, kêu mình hàng ngày đến đó ăn, nếu không sẽ tự mình đưa đồ đến. Mình cũng không coi là thật, không ngờ Lan Hinh lại nhớ rõ những lời này.
“Thế thì không tốt lắm, chị khiến tôi mất đi cơ hội tốt ở bên bạn bè…không hoà nhập đó…” Ninh Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp, lại đùa giỡn.
Lan Hinh cũng không dây dưa vấn đề này, buông bát đũa, lấy một chùm chìa khoá trong túi ra, sau đó lấy xuống một cái đưa cho Ninh Vũ: “Đây là chìa khoá nhà, chừng nào em muốn tới thì có thể tới bất cứ lúc nào. Khoảng thời gian cuối tuần và trước kỳ thì ở trong trường đều rất ồn, có lẽ em sẽ không nghỉ ngơi tốt được. Em có thể tới đây ngủ, nơi này cái gì ưu việt khác thì không có, chỉ được cái yên tĩnh, học bài rất tốt.”
Ninh Vũ do dự một chút, vẫn nhận lấy chiếc chìa khoá kia. Nơi này tuy hơi cũ nát, nhưng thật sự im ắng, hơn nữa có thể cho người ta cảm giác của một mái nhà.
Mình chắc gì đã thật sự đến đây ngủ, Ninh Vũ nghĩ thế, Lan Hinh bận rộn đến vậy, lúc mình rảnh rỗi thật ra có thể lại đây giúp dọn dẹp một chút.
Chờ ăn cơm xong, thu dọn gọn dàng cũng đã hơn tám giờ, Ninh Vũ phải về trường, mà Lan Hinh cũng phải đến tiệm. Lúc này thật sự là thời gian bận rộn nhất trong cửa hàng.
Qua ô cửa sổ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, những hạt mưa thê lương đổ xuống, trời hơi lạnh, Lan Hinh lục tìm trong tủ quần áo, tìm một chiếc áo khoác phủ thêm cho Ninh Vũ, mà chính mình cũng khoác thêm một chiếc, đáng tiếc chỉ có một chiếc dù.
Lần mò đi xuống lầu, Ninh Vũ nắm tay Lan Hinh, tay kia thì chống lên vách tường, thật cẩn thận đi xuống.
Bầu trời bên ngoài đã sớm tối mịt, Ninh Vũ nắm chặt chiếc áo khoác vừa ngắn vừa nhỏ, cùng Lan Hinh trú dưới một tán ô, nhưng cái đầu của Ninh Vũ dù sao cũng hơi cao, Lan Hinh cầm ô sẽ thường xuyên chạm phải đầu Ninh Vũ.
Cuối cùng Ninh Vũ trực tiếp cầm lấy tán ô trong tay Lan Hinh, mới phát hiện chiếc ô này cũng không lớn, vừa rồi khi Lan Hinh cầm cứ luôn nghiêng về bên này, cho nên nàng không cảm thấy, lúc này nàng giơ ô hơi nghiêng về phía Lan Hinh, vai trái đã bị mưa thấm ướt.
Vì thế đưa tay sờ lên vai phải Lan Hinh, quả nhiên có chút ướt át, cũng may vừa mới đi ra còn chưa dầm mưa bao lâu, nhưng đáy lòng lại vì động tác nho nhỏ này mà cảm động.
“Đừng chỉ lo che cho tôi, cẩn thận dầm mưa bị cảm…” Lan Hinh mất quyền khống chế với cây dù, lại cảm thấy cả người đều bị ép sát dưới ô, liền vội vàng lên tiếng, một bàn tay cũng giơ lên đẩy tán ô mà Ninh Vũ đang nắm nghiêng sang hướng kia.
Ninh Vũ thuận theo động tác này của Lan Hinh, lại đem tán dù từ tay phải chuyển qua tay trái, còn tay phải lại vòng ra sau lưng Lan Hinh, ôm lấy eo cô. Như thế hai người liền gần sát với nhau, cho dù chiếc ô có nhỏ cũng không còn khiến hai người chật vật vì dính mưa nữa.
“Như thế là tốt rồi……” Ninh Vũ nói.
Cũng không biết lời này là nói cho Lan Hinh nghe hay nói cho mình nghe.
Tiếng mưa rơi như tiếng tằm ăn rỗi, một tán ô nho nhỏ lại tựa hồ như đột nhiên ngăn cách toàn bộ thế giới, không gian nho nhỏ liền trở nên ấm áp. Ninh Vũ ôm lấy eo Lan Hinh, ôm thật chặt, trong lòng tràn ra chút cảm giác khác thường, lại quy cho thời tiết. Chẳng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, chung quy khiến lòng thật ấm áp.
Bởi vì chỉ có một chiếc ô, Lan Hinh liền kiên trì đưa Ninh Vũ đến dưới lầu ký túc xá, nhưng đến nơi, bàn tay Ninh Vũ đang ôm lấy eo Lan Hinh lại có chút luyến tiếc không nỡ buông ra.
Đó là một thứ cảm giác không nói nên lời, có lẽ là đau lòng vì cô gái này.
Loại đau lòng này không thể bù đắp trong hiện thực, lại chỉ có thể trong sự phán đoán đơn thuần mà chấp nhất cho rằng khi được mình ôm, ít nhiều cũng có thể khiến cô thấy ấm áp.
Mà ngày hôm đó, để cô một mình rời đi, dĩ nhiên cũng có thể khiến mình cảm thấy khó chịu…
Nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, bàn tay vẫn phải buông ra, mà sau khi nói một tiếng chào, Lan Hinh vẫn trong tầm mắt Ninh Vũ dần dần hoà vào màn mưa.
Nhưng bóng lưng cô đơn gầy yếu khi cô rời đi ấy, liền cứ thế khắc thật sâu vào lòng, khiến trái tim đầy tràn cảm xúc đi theo cô ngày càng xa.
Lúc đó, nàng sớm đã quên cô gái này là tình nhân của ba mình…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.