Chương 64: Để chị yêu em thật tốt
Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ
19/06/2017
Tắm rửa xong, dọn dẹp phòng bếp gọn gàng, ánh mặt trời sáng lạn bị
khung cửa sổ cắt ngang, khoa trương trải khắp căn phòng. Không bật đèn,
bóng tối và ánh sáng lần lượt đổi chỗ cho nhau trong căn phòng, khiến
người ta có cảm giác mơ hồ hoảng hốt. Nửa bình rượu còn trên bàn, cơm đã xong, rượu lại chưa ngừng.
“Rượu vang thích hợp với phụ nữ nhất.” Ninh Vũ vừa nói, vừa rót rượu, sau đó mở máy tính, bật một bản nhạc nhẹ. Toàn bộ căn phòng bị tiếng nhạc lấp đầy, không gian an tĩnh theo giọng nữ duyên dáng ngọt ngào mà sinh động hẳn lên.
“Còn muốn uống sao?” Tửu lượng của Lan Hinh vượt xa Ninh Vũ, cô chưa hề thấy say, mà mặt Ninh Vũ đã hơi đỏ.
“Lại đây nhảy một bản đi.” Ninh Vũ đưa tay về phía Lan Hinh, khẽ cười nháy mắt.
Lan Hinh vốn định nói mình không biết nhảy, nhưng đối diện với nụ cười ngọt ngào của Ninh Vũ, những lời đó cũng không nói ra. Hơn nữa trong bầu không khí như vậy, có vẻ từ chối là có lỗi.
Đặt tay vào tay Ninh Vũ, Ninh Vũ hơi dùng sức kéo, ôm Lan Hinh vào lòng. Lan Hinh có chút không thích ứng, thân mình căng thẳng, tiếng nhạc chảy xuôi khắp căn phòng, trái tim Lan Hinh cũng bị thấm nhuần một ít lãng mạn hiếm hoi, bất quá việc này với cô mà nói thực có chút xa lạ. Ninh Vũ nhẹ nhàng cười, để đầu của cô tựa lên vai mình, sau đó nghiêng đầu cắn vành tai cô: “Nhắm mắt lại, cứ bước theo em.”
Lan Hinh nhắm mắt lại, lại không biết câu Ninh Vũ nói “bước theo em” là phải đi thế nào, theo hướng nào đây?
Ninh Vũ một tay ôm eo Lan Hinh, một tay đỡ lưng cô, dắt cô chậm rãi bước đi.
Thì ra là thế. Khi hai người tựa nhau rất gần, tựa hồ có thể cảm nhận được giai điệu vận động của thân thể nàng. Lan Hinh thả lỏng cơ thể, khẽ tựa đầu vào cần cổ Ninh Vũ, hai người ôm nhau chậm rãi bước, gần như chưa từng bao giờ thử, lại cũng có thể dể dàng phối hợp. Trái tim như có chút sôi trào, lại tựa hồ tìm được một phần yên tĩnh khó có thể nói thành lời.
Lan Hinh không thể không thừa nhận, từ khi Ninh Vũ về đến nhà, trái tim mình liền luôn thấp thỏm không yên, cho dù không nói, cho dù ngày ngày đều nghỉ ngơi thật tốt, luôn dồn hết tinh thần và sức lực vào việc học, nhưng cõi lòng cô cũng chưa lúc nào có được sự an tĩnh chân chính.
“Nói cho em biết, vì sao chị không nhớ em như em nhớ chị?” Thanh âm Ninh Vũ trầm thấp, trong sự ôn hoà lại ẩn chứa một tia thầm oán. Cho dù vị giác được những món ăn tinh xảo của cô nhét đầy, ngập tràn cõi lòng, cho dù quá khứ chua xót của cô, bao thăng trầm trong tâm trí, cho dù vì đau lòng cùng tự trách khiến nàng nguyện ý chấp nhận tất cả mọi thứ của cô, nhưng trong tiếng nhạc nhu hoà giờ phút này, khi hai người kề sát bên nhau, nàng vẫn muốn hỏi.
“Bởi vì chị sợ…..” Câu trả lời của Lan Hinh có chút ngập ngừng khó hiểu, giọng nói trầm thấp khàn khàn pha lẫn một tia đau đớn.
“Vì sao?” Tiếng nhạc vẫn vang lên, thân thể vẫn như cũ kề sát chậm rãi lay động.
“Lúc ban đầu khi quyết định cùng em ở bên nhau, chị đã nghĩ sẽ trả giá tất cả vì em, chỉ cần em muốn. Chị không muốn nghĩ đến hậu quả, không muốn nghĩ đến tương lai, cũng không xa cầu hoàn mỹ. Bởi vì em còn nhỏ, bởi vì chị nghĩ tình yêu chính là trả giá, sau khi trao đi không hề giữ lại thì dù nhận được kết quả gì, chị cũng sẽ không hối tiếc. Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng chị lại không vô tư như mình vẫn nghĩ, chị bắt đầu khát vọng một kết quả, bắt đầu tưởng tượng về tương lai, bắt đầu hy vọng xa vời em có thể mãi ở bên cạnh chị.” Lan Hinh chậm rãi nói, nói xong liền cười khổ.
“Như vậy thì có gì không đúng. Bất kỳ ai khi rơi vào bể tình đều sẽ nghĩ về tương lai, đều chờ mong thiên trường địa cửu.”
“Nhưng bởi vì có khát vọng, cho nên trở nên sợ hãi. Có đôi khi, chị sẽ cảm thấy, trong sinh mệnh của mình, em giống như một món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng, em khiến chị đắm chìm trong niềm hạnh phúc khó có thể kiềm chế. Em bổ khuyết cho chỗ trống trong cuộc đời chị, cũng đón nhận tất cả mọi thứ mà chị không muốn cho người khác biết hoặc không thể cho ai biết, dù hèn mọn cỡ nào, ti tiện không chịu nổi đến đâu, nhưng em lại khiến chị cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn. Cho nên……”
“Cho nên, chị không thể không có em.” Ninh Vũ hôn lên tai Lan Hinh, hơi thở khi nói của nàng xuyên thấu cảm quan của cô, như thể xuyên qua từng tế bào: “Mà em ở ngay bên cạnh chị, cho nên, vì sao không thể buông bỏ khúc mắc trong lòng để yêu em?”
“Nếu như……”
“Không có nếu như.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.”
“Như vậy……”
“Như vậy, thì cứ yêu em đi.”
“Ba của em……” Hơi thở nóng hổi khiến Lan Hinh không thể suy nghĩ. Khi cô bật thốt lên ba tiếng này, ý thức lại đột nhiên khôi phục thanh tỉnh, thật ra đây là điều cô muốn hỏi nhất, nhưng lại không dám hỏi.
“Ba em bỏ phiếu trắng.” Đầu lưỡi linh hoạt của Ninh Vũ nghịch ngợm lướt qua vành tai Lan Hinh.
“Bỏ phiếu trắng, là ý gì?” Lý trí trở về, Lan Hinh dừng chân, khiến cho màn khiêu vũ của hai người dừng lại.
Ninh Vũ lấy chai rượu vang trên bàn, rót một ly đưa cho Lan Hinh, sau đó kéo cô ngồi bên bục cửa sổ: “Thật ra, em biết chị muốn biết câu trả lời cho vấn đề này nhất. Nhưng vì sao chị không nói? Khi em ở nhà, chị không hề gọi cho em, khi em quay trở lại đây, chị không đi đón em. Sau khi em về đến đây, chị cũng chẳng hỏi em. Hinh, tình yêu không phải như thế.”
“Vậy thì thật sự phải thế nào?” Lan Hinh bưng ly rượu, nhẹ nhàng hớp một ngụm, hương rượu nhàn nhạt bên chóp mũi.
“Yêu nhau chính là không có ngăn cách, hai trái tim ở cùng nhau. Chị nghĩ cái gì, em nên là người đầu tiên được biết. Chị muốn hỏi gì, hẳn nên hỏi người chị yêu trước tiên. Mà chị lo lắng điều gì, vui mừng chuyện gì, đều phải chia xẻ cùng em. Tình yêu nên là như vậy, mà không phải chôn dấu mọi chuyện trong lòng, một mình gánh vác. Hinh, em đã không còn nhỏ nữa, đừng coi em như trẻ con. Em vẫn đang cố gắng trưởng thành.”
“Ừ.”
“Có lẽ những thăm tháng đã qua khiến chị quen thói làm người đứng đầu nhà họ Lan, vấn đề vật chất cần chị cải thiện, em trai em gái cần chị quản, cha mẹ cần chị chiều chuộng nghe lời. Suy nghĩ trong lòng chị, chưa chắc đã có thể có người hiểu được, nhưng hiện tại đã có em rồi. Em yêu chị, không phải muốn trở thành gánh nặng của chị, mà là muốn thành một người có thể cùng chị đối mặt với cuộc sống, trở thành một người có thể lắng nghe chị, có thể thấu hiểu chị, có thể bảo vệ chị.”
“Như thế, kể cho chị nghe một chút chuyến về thăm nhà lần này đi. Thật ra, chị rất để bụng, cũng rất lo.” Lan Hinh vùi đầu cười nhẹ, cười mình quen thói tỏ ra mạnh mẽ mà kỳ thật có những mặt thật sự rất yếu đuối.
“Em nói với ba, em thích chị, ba em kinh ngạc sợ hãi đến ngây người, cũng cực kỳ không vui. Ông ấy phản đối, ông ấy nói chuyện đó không có khả năng, ông ấy không thể chấp nhận em ở cùng một người con gái khác.” Ninh Vũ thực bình thản nói những lời đó, Lan Hinh đã xiết chặt ly rượu, trái tim cũng bắt đầu đập gia tốc.
Cảm nhận được sự khẩn trương của Lan Hinh, Ninh Vũ liền hướng về phía cô nâng ly rượu, uống một hớp: “Em thật không ngờ ông ấy lại kiên quyết đến thế, lần đầu tiên nói với ông ấy về việc đó, em với ba tranh cãi căng thẳng vô cùng. Chẳng qua đứng trên góc độ của ba mà nói, kỳ thật ông ấy cũng không sai. Mà ở góc độ của em mà nói, em cảm thấy tuy ông ấy là ba em, nhưng em cũng sẽ không vì ông ấy mà thay đổi ý kiến.”
Lan Hinh có phần không có tâm tình thưởng thức rượu, cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
“Em với ba chiến tranh lạnh mấy ngày, em không muốn chị lo lắng cho nên cũng không nói cho chị biết. Sau đó em lại tìm ông ấy nói chuyện tử tế một lần, em cảm thấy trò chuyện giải thích rõ ràng là cách duy nhất để giải quyết vấn đề. Em nói với ông ấy, em ở bên chị tốt lắm, em rất yêu chị. Em có thể phân biệt rõ ràng đây là tình yêu mà em muốn. Em hy vọng nhận được sự chấp thuận của ông ấy, bởi vì ông ấy là người thân duy nhất của em. Tóm lại, em đã nói rất nhiều với ba.”
“Vậy ông ấy có đồng ý không?” Lan Hinh hỏi.
“Không. Ông ấy không thể thay đổi quan điểm của em, cuối cùng kết luận là do em quá nhỏ, những gì trải qua quá ít, cho nên không rõ mình rốt cuộc đang làm gì. Em nói, như vậy cứ để thời gian đưa ra câu trả lời đi. Sau đó ông ấy im lặng. Em nghĩ ông ấy đồng ý cách nói này, bởi vì ông ấy đã dùng hơn mười năm trời độc thân để chứng minh tình yêu của ông ấy dành cho em, ông ấy biết thời gian có ý nghĩa gì, đó là thứ có sức thuyết phục nhất.”
Lan Hinh gật đầu: “Đúng vậy, thời gian có thể khiến cho tất cả trở nên đơn giản.”
“Chúng ta có thể làm được.” Ngữ khí của Ninh Vũ thực kiên quyết.
Lan Hinh gật đầu: “Ừ, có thể.”
Ninh Vũ vui vẻ cười rộ lên, ánh tịch dương từ sau lưng nàng len lỏi vào phòng, khiến cả người nàng tựa hồ như mang theo vầng sáng, mà nụ cười trên mặt nàng, lại sáng lạn chẳng kém gì ánh dương quang.
“Trước khi đi em đã nói chuyện với ba về chuyện học hành. Ông ấy hy vọng em có thể ra nước ngoài du học. Em từ chối. Em cảm thấy ngôi trường hiện tại cũng tất tốt. Em nghĩ đối với mỗi chuyện mình đều cần lập trường kiên quyết, để cho ông ấy hiểu được lòng em kiên định không thể sửa đổi. Dù là việc học hành hay sự nghiệp, dù tiền đồ hay ý kiến của ba đi nữa cũng sẽ không thể tách rời đôi ta. Em sẽ không giống cô Tiếu và Dương Mục. Em không thích chia lìa, lại càng không thích bị ngoại giới ảnh hưởng. Em muốn hai chúng ta bước trên con đường tình yêu chỉ thuộc về chúng ta.”
Thanh âm của Ninh Vũ tuy rằng không lớn, nhưng mỗi một câu nói đều rất có khí phách. Lan Hinh nhìn nàng, cô bé thường xuyên mang theo nụ cười ôn nhu kia, từ thân thể của nàng như tản mát ra một thứ lực lượng khiến người ta không thể phớt lờ, mà chính mình ở bên cạnh nàng, dĩ nhiên lại có vẻ nhỏ bé biết bao.
Thứ dũng khí này, không phải ai cũng có.
Trong đầu Lan Hinh tuy còn hiện lên một ít nghi vấn, tuy rằng còn có chút không yên, nhưng nhìn nụ cười của Ninh Vũ, cô tìm được một thứ cảm giác có lẽ tên là “an toàn”.
“Cho nên, nếu yêu em, vậy thì cứ yêu em thật tốt đi, em sẽ vĩnh viễn không rời xa, sẽ không vì bất kì việc gì hay vì ai mà xa chị, cho dù là ba em cũng không thể.”
“Trời tối rồi, bật đèn lên nhé.” Lan Hinh cảm thấy lồng ngực tràn đầy cảm động, muốn nói gì đó, đến cuối cùng ra khỏi miệng lại thành như vậy.
Ninh Vũ tựa hồ thấu hiểu cảm tình của Lan Hinh, nàng đặt ly rượu lên bục cửa sổ, đưa tay kéo cô: “Đúng thế, trời tối rồi, chúng ta lên giường đi.”
“Khi nào em mới có thể đừng lưu manh như vậy nữa?” Lan Hinh bị nàng kéo tới phòng ngủ.
“Khi em không còn yêu chị.” Ninh Vũ thuận miệng đáp.
“Em say rồi à?” Lan Hinh cười.
“Vậy chị nói cho em biết, đến khi nào chị mới có thể học được nhiệt tình như em?” Ninh Vũ kéo Lan Hinh vào phòng, bắt đầu cởi quần áo của cô: “Cửu biệt thắng tân hôn, chị không biết em nhớ chị đến mức nào đâu.”
“Em say rồi.” Lan Hinh nói. Ninh Vũ quờ quạng lung tung cởi khuy áo, nhưng không hiệu quả.
“Nếu đã biết thì nên giúp em mới phải.” Ninh Vũ có chút đầu óc choáng váng, nhưng ý thức lại hết sức rõ ràng.
“Được rồi.” Lan Hinh cởi quần áo Ninh Vũ: “Vậy, để chị yêu em thật tốt đi.”
“Chị nói gì?” Ninh Vũ cảm thấy lời này Lan Hinh nói tựa hồ có ý nghĩa khác.
“Đây là điều em vẫn luôn yêu cầu mà.” Lan Hinh nói xong, mặt lại đỏ.
Cũng biết là điên rồi sao?! Khi Lan Hinh nghĩ như thế, bàn tay cởi cúc áo Ninh Vũ, vuốt ve thân thể nàng, da thịt mềm mại mà tràn ngập co dãn như thiêu đốt một ngọn lửa vô danh trong lòng cô. Mặt cô càng đỏ hơn, ánh mắt rơi trên da thịt Ninh Vũ không thể dời.
Lan Hinh cúi người, nụ hôn rơi trên thân thể Ninh Vũ.
Đầu óc mơ hồ choáng váng, tim đập vội không ngừng.
Là say rồi!
“Rượu vang thích hợp với phụ nữ nhất.” Ninh Vũ vừa nói, vừa rót rượu, sau đó mở máy tính, bật một bản nhạc nhẹ. Toàn bộ căn phòng bị tiếng nhạc lấp đầy, không gian an tĩnh theo giọng nữ duyên dáng ngọt ngào mà sinh động hẳn lên.
“Còn muốn uống sao?” Tửu lượng của Lan Hinh vượt xa Ninh Vũ, cô chưa hề thấy say, mà mặt Ninh Vũ đã hơi đỏ.
“Lại đây nhảy một bản đi.” Ninh Vũ đưa tay về phía Lan Hinh, khẽ cười nháy mắt.
Lan Hinh vốn định nói mình không biết nhảy, nhưng đối diện với nụ cười ngọt ngào của Ninh Vũ, những lời đó cũng không nói ra. Hơn nữa trong bầu không khí như vậy, có vẻ từ chối là có lỗi.
Đặt tay vào tay Ninh Vũ, Ninh Vũ hơi dùng sức kéo, ôm Lan Hinh vào lòng. Lan Hinh có chút không thích ứng, thân mình căng thẳng, tiếng nhạc chảy xuôi khắp căn phòng, trái tim Lan Hinh cũng bị thấm nhuần một ít lãng mạn hiếm hoi, bất quá việc này với cô mà nói thực có chút xa lạ. Ninh Vũ nhẹ nhàng cười, để đầu của cô tựa lên vai mình, sau đó nghiêng đầu cắn vành tai cô: “Nhắm mắt lại, cứ bước theo em.”
Lan Hinh nhắm mắt lại, lại không biết câu Ninh Vũ nói “bước theo em” là phải đi thế nào, theo hướng nào đây?
Ninh Vũ một tay ôm eo Lan Hinh, một tay đỡ lưng cô, dắt cô chậm rãi bước đi.
Thì ra là thế. Khi hai người tựa nhau rất gần, tựa hồ có thể cảm nhận được giai điệu vận động của thân thể nàng. Lan Hinh thả lỏng cơ thể, khẽ tựa đầu vào cần cổ Ninh Vũ, hai người ôm nhau chậm rãi bước, gần như chưa từng bao giờ thử, lại cũng có thể dể dàng phối hợp. Trái tim như có chút sôi trào, lại tựa hồ tìm được một phần yên tĩnh khó có thể nói thành lời.
Lan Hinh không thể không thừa nhận, từ khi Ninh Vũ về đến nhà, trái tim mình liền luôn thấp thỏm không yên, cho dù không nói, cho dù ngày ngày đều nghỉ ngơi thật tốt, luôn dồn hết tinh thần và sức lực vào việc học, nhưng cõi lòng cô cũng chưa lúc nào có được sự an tĩnh chân chính.
“Nói cho em biết, vì sao chị không nhớ em như em nhớ chị?” Thanh âm Ninh Vũ trầm thấp, trong sự ôn hoà lại ẩn chứa một tia thầm oán. Cho dù vị giác được những món ăn tinh xảo của cô nhét đầy, ngập tràn cõi lòng, cho dù quá khứ chua xót của cô, bao thăng trầm trong tâm trí, cho dù vì đau lòng cùng tự trách khiến nàng nguyện ý chấp nhận tất cả mọi thứ của cô, nhưng trong tiếng nhạc nhu hoà giờ phút này, khi hai người kề sát bên nhau, nàng vẫn muốn hỏi.
“Bởi vì chị sợ…..” Câu trả lời của Lan Hinh có chút ngập ngừng khó hiểu, giọng nói trầm thấp khàn khàn pha lẫn một tia đau đớn.
“Vì sao?” Tiếng nhạc vẫn vang lên, thân thể vẫn như cũ kề sát chậm rãi lay động.
“Lúc ban đầu khi quyết định cùng em ở bên nhau, chị đã nghĩ sẽ trả giá tất cả vì em, chỉ cần em muốn. Chị không muốn nghĩ đến hậu quả, không muốn nghĩ đến tương lai, cũng không xa cầu hoàn mỹ. Bởi vì em còn nhỏ, bởi vì chị nghĩ tình yêu chính là trả giá, sau khi trao đi không hề giữ lại thì dù nhận được kết quả gì, chị cũng sẽ không hối tiếc. Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng chị lại không vô tư như mình vẫn nghĩ, chị bắt đầu khát vọng một kết quả, bắt đầu tưởng tượng về tương lai, bắt đầu hy vọng xa vời em có thể mãi ở bên cạnh chị.” Lan Hinh chậm rãi nói, nói xong liền cười khổ.
“Như vậy thì có gì không đúng. Bất kỳ ai khi rơi vào bể tình đều sẽ nghĩ về tương lai, đều chờ mong thiên trường địa cửu.”
“Nhưng bởi vì có khát vọng, cho nên trở nên sợ hãi. Có đôi khi, chị sẽ cảm thấy, trong sinh mệnh của mình, em giống như một món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng, em khiến chị đắm chìm trong niềm hạnh phúc khó có thể kiềm chế. Em bổ khuyết cho chỗ trống trong cuộc đời chị, cũng đón nhận tất cả mọi thứ mà chị không muốn cho người khác biết hoặc không thể cho ai biết, dù hèn mọn cỡ nào, ti tiện không chịu nổi đến đâu, nhưng em lại khiến chị cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn. Cho nên……”
“Cho nên, chị không thể không có em.” Ninh Vũ hôn lên tai Lan Hinh, hơi thở khi nói của nàng xuyên thấu cảm quan của cô, như thể xuyên qua từng tế bào: “Mà em ở ngay bên cạnh chị, cho nên, vì sao không thể buông bỏ khúc mắc trong lòng để yêu em?”
“Nếu như……”
“Không có nếu như.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.”
“Như vậy……”
“Như vậy, thì cứ yêu em đi.”
“Ba của em……” Hơi thở nóng hổi khiến Lan Hinh không thể suy nghĩ. Khi cô bật thốt lên ba tiếng này, ý thức lại đột nhiên khôi phục thanh tỉnh, thật ra đây là điều cô muốn hỏi nhất, nhưng lại không dám hỏi.
“Ba em bỏ phiếu trắng.” Đầu lưỡi linh hoạt của Ninh Vũ nghịch ngợm lướt qua vành tai Lan Hinh.
“Bỏ phiếu trắng, là ý gì?” Lý trí trở về, Lan Hinh dừng chân, khiến cho màn khiêu vũ của hai người dừng lại.
Ninh Vũ lấy chai rượu vang trên bàn, rót một ly đưa cho Lan Hinh, sau đó kéo cô ngồi bên bục cửa sổ: “Thật ra, em biết chị muốn biết câu trả lời cho vấn đề này nhất. Nhưng vì sao chị không nói? Khi em ở nhà, chị không hề gọi cho em, khi em quay trở lại đây, chị không đi đón em. Sau khi em về đến đây, chị cũng chẳng hỏi em. Hinh, tình yêu không phải như thế.”
“Vậy thì thật sự phải thế nào?” Lan Hinh bưng ly rượu, nhẹ nhàng hớp một ngụm, hương rượu nhàn nhạt bên chóp mũi.
“Yêu nhau chính là không có ngăn cách, hai trái tim ở cùng nhau. Chị nghĩ cái gì, em nên là người đầu tiên được biết. Chị muốn hỏi gì, hẳn nên hỏi người chị yêu trước tiên. Mà chị lo lắng điều gì, vui mừng chuyện gì, đều phải chia xẻ cùng em. Tình yêu nên là như vậy, mà không phải chôn dấu mọi chuyện trong lòng, một mình gánh vác. Hinh, em đã không còn nhỏ nữa, đừng coi em như trẻ con. Em vẫn đang cố gắng trưởng thành.”
“Ừ.”
“Có lẽ những thăm tháng đã qua khiến chị quen thói làm người đứng đầu nhà họ Lan, vấn đề vật chất cần chị cải thiện, em trai em gái cần chị quản, cha mẹ cần chị chiều chuộng nghe lời. Suy nghĩ trong lòng chị, chưa chắc đã có thể có người hiểu được, nhưng hiện tại đã có em rồi. Em yêu chị, không phải muốn trở thành gánh nặng của chị, mà là muốn thành một người có thể cùng chị đối mặt với cuộc sống, trở thành một người có thể lắng nghe chị, có thể thấu hiểu chị, có thể bảo vệ chị.”
“Như thế, kể cho chị nghe một chút chuyến về thăm nhà lần này đi. Thật ra, chị rất để bụng, cũng rất lo.” Lan Hinh vùi đầu cười nhẹ, cười mình quen thói tỏ ra mạnh mẽ mà kỳ thật có những mặt thật sự rất yếu đuối.
“Em nói với ba, em thích chị, ba em kinh ngạc sợ hãi đến ngây người, cũng cực kỳ không vui. Ông ấy phản đối, ông ấy nói chuyện đó không có khả năng, ông ấy không thể chấp nhận em ở cùng một người con gái khác.” Ninh Vũ thực bình thản nói những lời đó, Lan Hinh đã xiết chặt ly rượu, trái tim cũng bắt đầu đập gia tốc.
Cảm nhận được sự khẩn trương của Lan Hinh, Ninh Vũ liền hướng về phía cô nâng ly rượu, uống một hớp: “Em thật không ngờ ông ấy lại kiên quyết đến thế, lần đầu tiên nói với ông ấy về việc đó, em với ba tranh cãi căng thẳng vô cùng. Chẳng qua đứng trên góc độ của ba mà nói, kỳ thật ông ấy cũng không sai. Mà ở góc độ của em mà nói, em cảm thấy tuy ông ấy là ba em, nhưng em cũng sẽ không vì ông ấy mà thay đổi ý kiến.”
Lan Hinh có phần không có tâm tình thưởng thức rượu, cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
“Em với ba chiến tranh lạnh mấy ngày, em không muốn chị lo lắng cho nên cũng không nói cho chị biết. Sau đó em lại tìm ông ấy nói chuyện tử tế một lần, em cảm thấy trò chuyện giải thích rõ ràng là cách duy nhất để giải quyết vấn đề. Em nói với ông ấy, em ở bên chị tốt lắm, em rất yêu chị. Em có thể phân biệt rõ ràng đây là tình yêu mà em muốn. Em hy vọng nhận được sự chấp thuận của ông ấy, bởi vì ông ấy là người thân duy nhất của em. Tóm lại, em đã nói rất nhiều với ba.”
“Vậy ông ấy có đồng ý không?” Lan Hinh hỏi.
“Không. Ông ấy không thể thay đổi quan điểm của em, cuối cùng kết luận là do em quá nhỏ, những gì trải qua quá ít, cho nên không rõ mình rốt cuộc đang làm gì. Em nói, như vậy cứ để thời gian đưa ra câu trả lời đi. Sau đó ông ấy im lặng. Em nghĩ ông ấy đồng ý cách nói này, bởi vì ông ấy đã dùng hơn mười năm trời độc thân để chứng minh tình yêu của ông ấy dành cho em, ông ấy biết thời gian có ý nghĩa gì, đó là thứ có sức thuyết phục nhất.”
Lan Hinh gật đầu: “Đúng vậy, thời gian có thể khiến cho tất cả trở nên đơn giản.”
“Chúng ta có thể làm được.” Ngữ khí của Ninh Vũ thực kiên quyết.
Lan Hinh gật đầu: “Ừ, có thể.”
Ninh Vũ vui vẻ cười rộ lên, ánh tịch dương từ sau lưng nàng len lỏi vào phòng, khiến cả người nàng tựa hồ như mang theo vầng sáng, mà nụ cười trên mặt nàng, lại sáng lạn chẳng kém gì ánh dương quang.
“Trước khi đi em đã nói chuyện với ba về chuyện học hành. Ông ấy hy vọng em có thể ra nước ngoài du học. Em từ chối. Em cảm thấy ngôi trường hiện tại cũng tất tốt. Em nghĩ đối với mỗi chuyện mình đều cần lập trường kiên quyết, để cho ông ấy hiểu được lòng em kiên định không thể sửa đổi. Dù là việc học hành hay sự nghiệp, dù tiền đồ hay ý kiến của ba đi nữa cũng sẽ không thể tách rời đôi ta. Em sẽ không giống cô Tiếu và Dương Mục. Em không thích chia lìa, lại càng không thích bị ngoại giới ảnh hưởng. Em muốn hai chúng ta bước trên con đường tình yêu chỉ thuộc về chúng ta.”
Thanh âm của Ninh Vũ tuy rằng không lớn, nhưng mỗi một câu nói đều rất có khí phách. Lan Hinh nhìn nàng, cô bé thường xuyên mang theo nụ cười ôn nhu kia, từ thân thể của nàng như tản mát ra một thứ lực lượng khiến người ta không thể phớt lờ, mà chính mình ở bên cạnh nàng, dĩ nhiên lại có vẻ nhỏ bé biết bao.
Thứ dũng khí này, không phải ai cũng có.
Trong đầu Lan Hinh tuy còn hiện lên một ít nghi vấn, tuy rằng còn có chút không yên, nhưng nhìn nụ cười của Ninh Vũ, cô tìm được một thứ cảm giác có lẽ tên là “an toàn”.
“Cho nên, nếu yêu em, vậy thì cứ yêu em thật tốt đi, em sẽ vĩnh viễn không rời xa, sẽ không vì bất kì việc gì hay vì ai mà xa chị, cho dù là ba em cũng không thể.”
“Trời tối rồi, bật đèn lên nhé.” Lan Hinh cảm thấy lồng ngực tràn đầy cảm động, muốn nói gì đó, đến cuối cùng ra khỏi miệng lại thành như vậy.
Ninh Vũ tựa hồ thấu hiểu cảm tình của Lan Hinh, nàng đặt ly rượu lên bục cửa sổ, đưa tay kéo cô: “Đúng thế, trời tối rồi, chúng ta lên giường đi.”
“Khi nào em mới có thể đừng lưu manh như vậy nữa?” Lan Hinh bị nàng kéo tới phòng ngủ.
“Khi em không còn yêu chị.” Ninh Vũ thuận miệng đáp.
“Em say rồi à?” Lan Hinh cười.
“Vậy chị nói cho em biết, đến khi nào chị mới có thể học được nhiệt tình như em?” Ninh Vũ kéo Lan Hinh vào phòng, bắt đầu cởi quần áo của cô: “Cửu biệt thắng tân hôn, chị không biết em nhớ chị đến mức nào đâu.”
“Em say rồi.” Lan Hinh nói. Ninh Vũ quờ quạng lung tung cởi khuy áo, nhưng không hiệu quả.
“Nếu đã biết thì nên giúp em mới phải.” Ninh Vũ có chút đầu óc choáng váng, nhưng ý thức lại hết sức rõ ràng.
“Được rồi.” Lan Hinh cởi quần áo Ninh Vũ: “Vậy, để chị yêu em thật tốt đi.”
“Chị nói gì?” Ninh Vũ cảm thấy lời này Lan Hinh nói tựa hồ có ý nghĩa khác.
“Đây là điều em vẫn luôn yêu cầu mà.” Lan Hinh nói xong, mặt lại đỏ.
Cũng biết là điên rồi sao?! Khi Lan Hinh nghĩ như thế, bàn tay cởi cúc áo Ninh Vũ, vuốt ve thân thể nàng, da thịt mềm mại mà tràn ngập co dãn như thiêu đốt một ngọn lửa vô danh trong lòng cô. Mặt cô càng đỏ hơn, ánh mắt rơi trên da thịt Ninh Vũ không thể dời.
Lan Hinh cúi người, nụ hôn rơi trên thân thể Ninh Vũ.
Đầu óc mơ hồ choáng váng, tim đập vội không ngừng.
Là say rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.