Chương 21
Meii Hoàng
26/01/2024
Thời gian ở quê trôi qua rất nhanh, ở đây Hạ Tinh Lam rất ít khi động
điện thoại, chỉ có buổi tối do phải nhắn tin với anh người yêu thôi, chứ nếu không thể nào cậu cũng sẽ vứt ở xó xỉnh nào đấy chờ đến khi lên lại thành phố mới chịu đi tìm cơ.
Đêm giao thừa rất nhanh liền đến, tối hôm đấy sau khi ăn tối xong cậu liền cùng mọi người trong nhà ngồi xem chương trình Tết. Ngồi chán ngồi chê cuối cùng không chịu được lại lạch bạch chạy lên phòng mà đánh một giấc, đến khi anh người yêu gọi đến để chúc mừng năm mới thì mới biết dậy cơ.
Sau đấy là mùng một và mùng hai Tết trôi qua rất êm đềm. Ngày mùng một Hạ Tinh Lam theo chân cậu và hai em đi chúc Tết quanh thị trấn. Đến mùng hai thì cậu lại chỉ ru rú trong nhà do cậu mợ và hai em đã đi Tết bên nhà ngoại rồi. Ngồi ở nhà chán chê lại lăn ra ngủ, đến tối lại phải lọ mọ dậy để chăn chó, chăn gà…
Qua ngày mùng ba, ngay sáng sớm Hạ Tinh Lam đã bị cơn phát t.ì.nh làm cho tỉnh giấc, cơ thể cũng theo đó mà trở nên khó chịu, đến khi đã uống hai viên thuốc mới có thể nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Hạ Tinh Lam là một Omega trội, kỳ phát t.ì.nh một khi diễn ra cũng sẽ như bao Omega khác kéo dài 7 ngày mới hết. Rất nhanh, phenomenon mùi hương sữa liền thoang thoảng khắp căn phòng.
“Hah… Nóng quá…” Nằm trên giường Hạ Tinh Lam bị hành hạ bởi cơn phát tình hiện giờ mà nói là rất khó chịu, cơ thể thì chỉ biết phụ thuộc vào thuốc ức chế, mà thứ thuốc này dù có uống nhưng cơn phát t.ì.nh không phải đơn giản mà liền dứt điểm ngay.
Lăn qua lăn lại một lúc, đến khi thuốc ức chế thật sự ngẫm hết vào trong cơ thể thì cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại cả người mình một cái cậu chỉ biết lắc đầu chán nản, chỉ mới chưa đầy 20 phút bị cơn phát t.ì.nh gõ cửa ghé thăm mà đã chảy không biết bao nhiêu là mồ hôi rồi đây này, nước dãi từ miệng cũng chảy ra, phía dưới cũng ngóc đầu dậy, và đặc biệt hơn nữa là phía dưới hang động nhỏ đằng sau còn chảy kha khá nước kia kìa.
Nhìn cơ thể mình một vòng Hạ Tinh Lam chỉ biết than trời trách đất, xuyên đến nơi này cũng sắp gần một năm rồi, trải qua không biết bao nhiêu là kỳ phát t.ì.nh nhưng vẫn không tài nào mà thích ứng được với nó. Nếu đem kỳ phát t.ì.nh đi so sánh với mấy cái bài tập, bài kiểm tra, cuộc thi này kia ngoài kia thì thà cậu chọn mấy cái kia còn hơn chọn cái kỳ phát t.ì.nh này.
“Giá mà anh ấy ở đây.” Nhấc cơ thể mệt lừ đi xuống phòng tắm, trong đầu cậu liền hiện lên hình bóng của anh người yêu.
Mỗi một Omega khi đến kỳ phát t.ì.nh thì việc nghĩ về người Alpha của mình rồi mong họ đến bên mình thì đều đã rất bình thường rồi. Nhưng mà đối với Hạ Tinh Lam mà nói thì nó chắc ở ranh giới giữa bình thường và không bình thường rồi a.
Nếu để nói thì lý do thứ nhất và cũng là hàng đầu nhất sẽ là do vấn đề thời gian, do thời gian hai người ở bên nhau chưa lâu nên nếu việc để một Alpha bên cạnh một Omega đang đến kỳ thì chuyện xảy ra tiếp theo khỏi cần nói thì mọi người đều hiểu.
Đứng dưới dòng nước mát, đến khi ổn định cảm xúc, kiểm soát được phenomenon cậu mới dám bước chân ra ngoài.
Rất may là hôm qua gia đình cậu mợ đã ngủ lại bên ngoại nên không có mặt ở nhà vào lúc này, chứ nếu không Hạ Tinh Lam dù có trốn lui trốn lủi cũng vẫn sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Thôi thì đến thì cũng đến rồi, cậu đành chấp nhận tiếp tục thích ứng với cơ thể Omega trội này thôi.
“Lam nghe ạ.” Hạ Tinh Lam từ phòng tắm bước ra đã ngay lập tức nhận được điện thoại từ anh người yêu, là một cuộc gọi video call a.
Vừa thấy mặt bạn nhỏ của mình Âu Nhật Kỷ đã không nhịn được mà hỏi đủ điều “Bé Lam em sao rồi? Cơ thể thấy thế nào? Có khó chịu lắm không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không? Hay em có cần thêm thuốc ức chế…”
Một màn hỏi thăm với rất rất nhiều câu hỏi từ anh người yêu mà Hạ Tinh Lam không thể nào nghe kịp nổi “Lam ổn ạ, em vừa uống thuốc ức chế rồi nên không sao đâu ạ.” Ngoan ngoãn trả lời anh người yêu xong cậu còn không quên đưa tay làm hành động ngón like.
Thấy bạn nhỏ có vẻ thật sự ổn Âu Nhật Kỷ mới dám thở phào nhẹ nhõm "Nếu thấy khó chịu thì gọi cho anh, anh lập tức xuống đấy với em."
"Ơ… Không phải anh đang ăn Tết với gia đình ạ?" Nghe câu nói vừa rồi của anh, cậu có chút không hiểu. Xuống là xuống thế nào? Tầm này thì theo lẽ là anh đang bận ăn Tết bên gia đình cơ mà.
"Cha mẹ anh vừa mùng hai đã bay sang Châu Âu chơi rồi, ông nội thì đang ăn Tết ở bên nhà chú hai, còn các anh khác đều mỗi người một nơi nên hiện giờ mà nói, anh chính là đang cô đơn trong căn nhà rộng lớn này đó bé Lam à."
"Ư… anh… anh đừng buồn mà, hay…" Hạ Tinh Lam ấp a ấp úng lời nói, cậu muốn rủ anh xuống đây với mình nhưng không biết nên nói như nào được.
Âu Nhật Kỷ thấy bạn nhỏ ấp ứng như vậy liền mè nheo đủ thứ kêu bạn nhỏ nói ra lời chưa nói. Đến khi nghe rõ mồn một câu nói “Anh xuống đây ăn Tết với Lam đi ạ.” thì ngay lập tức đã có mặt trong xe ô tô rồi.
Hạ Tinh Lam nhìn định vị của anh người yêu trên điện thoại của mình mà không khỏi ngạc nhiên, cậu vốn chỉ định nói đùa để cho anh không cảm thấy buồn nhưng ai ngờ đâu anh lại làm thật. Thôi thì bây giờ phải quay sang nói chuyện với cậu mợ mới được, thưa chuyện với người lớn trước thì một lát mới có thể đón anh người yêu được chứ.
Đêm giao thừa rất nhanh liền đến, tối hôm đấy sau khi ăn tối xong cậu liền cùng mọi người trong nhà ngồi xem chương trình Tết. Ngồi chán ngồi chê cuối cùng không chịu được lại lạch bạch chạy lên phòng mà đánh một giấc, đến khi anh người yêu gọi đến để chúc mừng năm mới thì mới biết dậy cơ.
Sau đấy là mùng một và mùng hai Tết trôi qua rất êm đềm. Ngày mùng một Hạ Tinh Lam theo chân cậu và hai em đi chúc Tết quanh thị trấn. Đến mùng hai thì cậu lại chỉ ru rú trong nhà do cậu mợ và hai em đã đi Tết bên nhà ngoại rồi. Ngồi ở nhà chán chê lại lăn ra ngủ, đến tối lại phải lọ mọ dậy để chăn chó, chăn gà…
Qua ngày mùng ba, ngay sáng sớm Hạ Tinh Lam đã bị cơn phát t.ì.nh làm cho tỉnh giấc, cơ thể cũng theo đó mà trở nên khó chịu, đến khi đã uống hai viên thuốc mới có thể nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Hạ Tinh Lam là một Omega trội, kỳ phát t.ì.nh một khi diễn ra cũng sẽ như bao Omega khác kéo dài 7 ngày mới hết. Rất nhanh, phenomenon mùi hương sữa liền thoang thoảng khắp căn phòng.
“Hah… Nóng quá…” Nằm trên giường Hạ Tinh Lam bị hành hạ bởi cơn phát tình hiện giờ mà nói là rất khó chịu, cơ thể thì chỉ biết phụ thuộc vào thuốc ức chế, mà thứ thuốc này dù có uống nhưng cơn phát t.ì.nh không phải đơn giản mà liền dứt điểm ngay.
Lăn qua lăn lại một lúc, đến khi thuốc ức chế thật sự ngẫm hết vào trong cơ thể thì cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại cả người mình một cái cậu chỉ biết lắc đầu chán nản, chỉ mới chưa đầy 20 phút bị cơn phát t.ì.nh gõ cửa ghé thăm mà đã chảy không biết bao nhiêu là mồ hôi rồi đây này, nước dãi từ miệng cũng chảy ra, phía dưới cũng ngóc đầu dậy, và đặc biệt hơn nữa là phía dưới hang động nhỏ đằng sau còn chảy kha khá nước kia kìa.
Nhìn cơ thể mình một vòng Hạ Tinh Lam chỉ biết than trời trách đất, xuyên đến nơi này cũng sắp gần một năm rồi, trải qua không biết bao nhiêu là kỳ phát t.ì.nh nhưng vẫn không tài nào mà thích ứng được với nó. Nếu đem kỳ phát t.ì.nh đi so sánh với mấy cái bài tập, bài kiểm tra, cuộc thi này kia ngoài kia thì thà cậu chọn mấy cái kia còn hơn chọn cái kỳ phát t.ì.nh này.
“Giá mà anh ấy ở đây.” Nhấc cơ thể mệt lừ đi xuống phòng tắm, trong đầu cậu liền hiện lên hình bóng của anh người yêu.
Mỗi một Omega khi đến kỳ phát t.ì.nh thì việc nghĩ về người Alpha của mình rồi mong họ đến bên mình thì đều đã rất bình thường rồi. Nhưng mà đối với Hạ Tinh Lam mà nói thì nó chắc ở ranh giới giữa bình thường và không bình thường rồi a.
Nếu để nói thì lý do thứ nhất và cũng là hàng đầu nhất sẽ là do vấn đề thời gian, do thời gian hai người ở bên nhau chưa lâu nên nếu việc để một Alpha bên cạnh một Omega đang đến kỳ thì chuyện xảy ra tiếp theo khỏi cần nói thì mọi người đều hiểu.
Đứng dưới dòng nước mát, đến khi ổn định cảm xúc, kiểm soát được phenomenon cậu mới dám bước chân ra ngoài.
Rất may là hôm qua gia đình cậu mợ đã ngủ lại bên ngoại nên không có mặt ở nhà vào lúc này, chứ nếu không Hạ Tinh Lam dù có trốn lui trốn lủi cũng vẫn sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Thôi thì đến thì cũng đến rồi, cậu đành chấp nhận tiếp tục thích ứng với cơ thể Omega trội này thôi.
“Lam nghe ạ.” Hạ Tinh Lam từ phòng tắm bước ra đã ngay lập tức nhận được điện thoại từ anh người yêu, là một cuộc gọi video call a.
Vừa thấy mặt bạn nhỏ của mình Âu Nhật Kỷ đã không nhịn được mà hỏi đủ điều “Bé Lam em sao rồi? Cơ thể thấy thế nào? Có khó chịu lắm không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không? Hay em có cần thêm thuốc ức chế…”
Một màn hỏi thăm với rất rất nhiều câu hỏi từ anh người yêu mà Hạ Tinh Lam không thể nào nghe kịp nổi “Lam ổn ạ, em vừa uống thuốc ức chế rồi nên không sao đâu ạ.” Ngoan ngoãn trả lời anh người yêu xong cậu còn không quên đưa tay làm hành động ngón like.
Thấy bạn nhỏ có vẻ thật sự ổn Âu Nhật Kỷ mới dám thở phào nhẹ nhõm "Nếu thấy khó chịu thì gọi cho anh, anh lập tức xuống đấy với em."
"Ơ… Không phải anh đang ăn Tết với gia đình ạ?" Nghe câu nói vừa rồi của anh, cậu có chút không hiểu. Xuống là xuống thế nào? Tầm này thì theo lẽ là anh đang bận ăn Tết bên gia đình cơ mà.
"Cha mẹ anh vừa mùng hai đã bay sang Châu Âu chơi rồi, ông nội thì đang ăn Tết ở bên nhà chú hai, còn các anh khác đều mỗi người một nơi nên hiện giờ mà nói, anh chính là đang cô đơn trong căn nhà rộng lớn này đó bé Lam à."
"Ư… anh… anh đừng buồn mà, hay…" Hạ Tinh Lam ấp a ấp úng lời nói, cậu muốn rủ anh xuống đây với mình nhưng không biết nên nói như nào được.
Âu Nhật Kỷ thấy bạn nhỏ ấp ứng như vậy liền mè nheo đủ thứ kêu bạn nhỏ nói ra lời chưa nói. Đến khi nghe rõ mồn một câu nói “Anh xuống đây ăn Tết với Lam đi ạ.” thì ngay lập tức đã có mặt trong xe ô tô rồi.
Hạ Tinh Lam nhìn định vị của anh người yêu trên điện thoại của mình mà không khỏi ngạc nhiên, cậu vốn chỉ định nói đùa để cho anh không cảm thấy buồn nhưng ai ngờ đâu anh lại làm thật. Thôi thì bây giờ phải quay sang nói chuyện với cậu mợ mới được, thưa chuyện với người lớn trước thì một lát mới có thể đón anh người yêu được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.