Chương 27
Meii Hoàng
01/02/2024
Tối đấy, vì không thể từ chối lời mời gọi của Âu phu nhân nên cả hai đã phải qua đêm ở Âu Gia.
Đứng trong căn phòng đã gắn bó với anh người yêu suốt mười mấy năm Hạ Tinh Lam thật sự rất rất ngạc nhiên. Căn phòng rộng lớn với rất nhiều loại sách vở được xếp một đống ở một góc, còn có một cái tủ lớn đựng toàn mấy cái như là huy chương, cúp, bằng khen đủ thứ kiểu.
“Anh ơi, lúc đi học cấp cơ sở, trung học và cả phổ thông anh tham gia nhiều cuộc thi lắm ạ?” Đứng trước chiếc tủ lớn đựng đống thành tích khủng của anh người yêu, cậu chính là cảm thấy rất thích thú, rất muốn ngay lập tức mở cánh cửa tủ ra để động vào chúng.
Nhìn dáng vẻ bé người yêu thích thú như vậy, Âu Nhật Kỷ liền như đi guốc trong bụng cậu, đoán được suy nghĩ của người này luôn “Cũng có thể nói là vậy đi, tất cả đều là các cuộc thi mà mẹ tài trợ, không tham gia liền bị bà đấy càm ràm.” Với tay mở cánh cửa tủ, anh cầm lấy một vài chiếc huy chương xuống cho bạn nhỏ chơi.
Được cầm vào mấy tấm huy chương lấp lánh ánh vàng này, Hạ Tinh Lam chính là cảm thấy rất rất vui sướng cơ "Anh ơi anh giỏi quá, toàn huy chương vàng cả này."
"Thích không?" Thấy bé người yêu có vẻ rất vui, anh liền nhẹ giọng mà buông câu hỏi nhỏ.
“Dạ thích ạ.” Không chút suy nghĩ, cậu liền mau chóng thành thành thật thật trả lời.
Âu Nhật Kỷ cảm thấy rất buồn cười, bé yêu của anh hỏi gì đều trả lời thật lòng, không nói dối gì cả, đúng là bé ngoan a “Của anh thì cũng là của bé Lam cả.”
“><” Lại lần nữa nghe lời ngọt ngào của anh cũng lại khiến cậu đỏ mặt ngại ngùng. Nguyên cả buổi chiều hôm nay anh đã nói gần trăm lời ngọt ngào với cậu rồi đó nha, mà cứ hễ nghe ai đấy nói lời ngọt là cậu cứ toàn ngại ngùng cơ, chẳng biết làm sao ý.
"Nào, có gì thì để mai lại ngắm tiếp, giờ mau đi đánh răng rồi ngủ nào."
"Dạ."
Hạ Tinh Lam tiếc nuối rời khỏi vị trí đang đứng, cậu vẫn là muốn ngắm tiếp a, nhưng mà anh người yêu sẽ không cho đâu, mà cậu cũng đâu có giám cãi lại anh đâu, nên là đành ngoan ngoãn mà nghe lời vậy.
Vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong xuôi Âu Nhật Kỷ liền mau chóng ôm người về giường, cùng nhau ôm ôm ấp ấp hâm nóng tình cảm một vài phút rồi mới chúc nhau ngủ ngon.
…----------------…
5 giờ 18 phút sáng, bên ngoài mặt trời đã sớm ló mặt, chim chóc quanh căn biệt thự cũng đang bay lượn bên ngoài. Không gian bên ngoài có phần sống động và ồn ào. Còn bên trong căn biệt thự rộng lớn này cả nhà gia chủ vẫn còn đang say giấc nồng, chỉ có bạn nhỏ nào đó và những người làm mới thức giấc. truyện đam mỹ
Ngồi trên chiếc giường rộng lớn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của mình ban nãy, Hạ Tinh Lam nhỏ giọng gọi anh người yêu dậy, bàn tay nhỏ đặt lên người anh, nhẹ nhàng lay đối phương “Anh ơi dậy đi ạ, dậy với Lam đi mà.”
Âu Nhật Kỷ bị lay rất nhanh liền sẽ tỉnh lại, giọng nói nam trầm quen thuộc mỗi buổi sáng vang lên “Sao vậy? Sao lại dậy rồi.” Với tay kéo người vào lồng ngực, anh còn tiện thể xoa xoa vuốt vuốt bờ mông căng mọng của ai đấy nữa.
Hạ Tinh Lam bị ai kia động vào mông cũng lười mà để ý đến, cậu hiện giờ chỉ muốn mau lập tức gọi được anh người yêu dậy rồi cùng mình xuống dưới nhà thôi “Anh ơi dậy đi ạ, xuống… ư xuống nhà với em, em sợ.”
Nghe thấy bé người yêu của mình nói sợ, ngay lập tức anh liền rất lo lắng "Bé cưng sao vậy? Sao lại sợ? Ngoan, nói anh nghe nào."
"… Không ạ, chỉ là… ư anh ơi, bây giờ Âu lão gia với Âu phu nhân dậy rồi ạ? Em muốn xuống nhà, nếu không… sẽ xấu hình tượng ạ."
Liền hiểu ra vấn đề Âu Nhật Kỷ đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh cứ tưởng bé cưng của mình đêm qua ngủ nằm mơ giấc mơ xấu hay bị người làm hiểu nhầm rồi bắt nạt này kia cơ. Chứ còn nếu bé lo về hai cái vị phụ huynh Âu kia thì anh dám chắc cả hai người họ hiện giờ vẫn đang ôm nhau ngủ say giấc rồi.
"Không cần lo đâu, hai người họ thường ngày ngủ đến 8, đến 9 giờ mới dậy cơ."
"Nh…nhưng mà." Như không đồng ý với lời nói của anh, cậu vẫn muốn buông lời nói tiếp, dù sao thì trong căn biệt thự rộng lớn này cũng có người làm nữa mà, cũng phải để lại ấn tượng tốt trong mắt họ nữa mà “Anh ơi dậy đi ạ, Lam muốn xuống nhà mà (。•́︿•̀。)”
Dùng lời nói không được cậu liền chơi chiêu mà dùng gương mặt hệt sư sắp khóc để dọa anh. Và tất nhiên, chỉ chưa đến 10 giây sau, ai đấy đã mau chóng xuống giường rồi bế cả cậu chạy đi vệ sinh cá nhân rồi "Bé Lam ngoan đừng khóc nha, giờ anh dậy với bé nha."
"Dạ, Lam yêu anh nhiều ạ."
"Ừ, anh cũng yêu Lam."
Đôi lời đường mật của đôi trai trẻ vẫn tiếp tục vang khắp căn phòng lớn. Thế là kể từ giây phút này Âu Nhật Kỷ đã có thể như lão cha của mình cùng ôm người mình thương trao lời đường mật vào buổi sáng ngay trong chính căn biệt thự này rồi.
Đứng trong căn phòng đã gắn bó với anh người yêu suốt mười mấy năm Hạ Tinh Lam thật sự rất rất ngạc nhiên. Căn phòng rộng lớn với rất nhiều loại sách vở được xếp một đống ở một góc, còn có một cái tủ lớn đựng toàn mấy cái như là huy chương, cúp, bằng khen đủ thứ kiểu.
“Anh ơi, lúc đi học cấp cơ sở, trung học và cả phổ thông anh tham gia nhiều cuộc thi lắm ạ?” Đứng trước chiếc tủ lớn đựng đống thành tích khủng của anh người yêu, cậu chính là cảm thấy rất thích thú, rất muốn ngay lập tức mở cánh cửa tủ ra để động vào chúng.
Nhìn dáng vẻ bé người yêu thích thú như vậy, Âu Nhật Kỷ liền như đi guốc trong bụng cậu, đoán được suy nghĩ của người này luôn “Cũng có thể nói là vậy đi, tất cả đều là các cuộc thi mà mẹ tài trợ, không tham gia liền bị bà đấy càm ràm.” Với tay mở cánh cửa tủ, anh cầm lấy một vài chiếc huy chương xuống cho bạn nhỏ chơi.
Được cầm vào mấy tấm huy chương lấp lánh ánh vàng này, Hạ Tinh Lam chính là cảm thấy rất rất vui sướng cơ "Anh ơi anh giỏi quá, toàn huy chương vàng cả này."
"Thích không?" Thấy bé người yêu có vẻ rất vui, anh liền nhẹ giọng mà buông câu hỏi nhỏ.
“Dạ thích ạ.” Không chút suy nghĩ, cậu liền mau chóng thành thành thật thật trả lời.
Âu Nhật Kỷ cảm thấy rất buồn cười, bé yêu của anh hỏi gì đều trả lời thật lòng, không nói dối gì cả, đúng là bé ngoan a “Của anh thì cũng là của bé Lam cả.”
“><” Lại lần nữa nghe lời ngọt ngào của anh cũng lại khiến cậu đỏ mặt ngại ngùng. Nguyên cả buổi chiều hôm nay anh đã nói gần trăm lời ngọt ngào với cậu rồi đó nha, mà cứ hễ nghe ai đấy nói lời ngọt là cậu cứ toàn ngại ngùng cơ, chẳng biết làm sao ý.
"Nào, có gì thì để mai lại ngắm tiếp, giờ mau đi đánh răng rồi ngủ nào."
"Dạ."
Hạ Tinh Lam tiếc nuối rời khỏi vị trí đang đứng, cậu vẫn là muốn ngắm tiếp a, nhưng mà anh người yêu sẽ không cho đâu, mà cậu cũng đâu có giám cãi lại anh đâu, nên là đành ngoan ngoãn mà nghe lời vậy.
Vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong xuôi Âu Nhật Kỷ liền mau chóng ôm người về giường, cùng nhau ôm ôm ấp ấp hâm nóng tình cảm một vài phút rồi mới chúc nhau ngủ ngon.
…----------------…
5 giờ 18 phút sáng, bên ngoài mặt trời đã sớm ló mặt, chim chóc quanh căn biệt thự cũng đang bay lượn bên ngoài. Không gian bên ngoài có phần sống động và ồn ào. Còn bên trong căn biệt thự rộng lớn này cả nhà gia chủ vẫn còn đang say giấc nồng, chỉ có bạn nhỏ nào đó và những người làm mới thức giấc. truyện đam mỹ
Ngồi trên chiếc giường rộng lớn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của mình ban nãy, Hạ Tinh Lam nhỏ giọng gọi anh người yêu dậy, bàn tay nhỏ đặt lên người anh, nhẹ nhàng lay đối phương “Anh ơi dậy đi ạ, dậy với Lam đi mà.”
Âu Nhật Kỷ bị lay rất nhanh liền sẽ tỉnh lại, giọng nói nam trầm quen thuộc mỗi buổi sáng vang lên “Sao vậy? Sao lại dậy rồi.” Với tay kéo người vào lồng ngực, anh còn tiện thể xoa xoa vuốt vuốt bờ mông căng mọng của ai đấy nữa.
Hạ Tinh Lam bị ai kia động vào mông cũng lười mà để ý đến, cậu hiện giờ chỉ muốn mau lập tức gọi được anh người yêu dậy rồi cùng mình xuống dưới nhà thôi “Anh ơi dậy đi ạ, xuống… ư xuống nhà với em, em sợ.”
Nghe thấy bé người yêu của mình nói sợ, ngay lập tức anh liền rất lo lắng "Bé cưng sao vậy? Sao lại sợ? Ngoan, nói anh nghe nào."
"… Không ạ, chỉ là… ư anh ơi, bây giờ Âu lão gia với Âu phu nhân dậy rồi ạ? Em muốn xuống nhà, nếu không… sẽ xấu hình tượng ạ."
Liền hiểu ra vấn đề Âu Nhật Kỷ đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh cứ tưởng bé cưng của mình đêm qua ngủ nằm mơ giấc mơ xấu hay bị người làm hiểu nhầm rồi bắt nạt này kia cơ. Chứ còn nếu bé lo về hai cái vị phụ huynh Âu kia thì anh dám chắc cả hai người họ hiện giờ vẫn đang ôm nhau ngủ say giấc rồi.
"Không cần lo đâu, hai người họ thường ngày ngủ đến 8, đến 9 giờ mới dậy cơ."
"Nh…nhưng mà." Như không đồng ý với lời nói của anh, cậu vẫn muốn buông lời nói tiếp, dù sao thì trong căn biệt thự rộng lớn này cũng có người làm nữa mà, cũng phải để lại ấn tượng tốt trong mắt họ nữa mà “Anh ơi dậy đi ạ, Lam muốn xuống nhà mà (。•́︿•̀。)”
Dùng lời nói không được cậu liền chơi chiêu mà dùng gương mặt hệt sư sắp khóc để dọa anh. Và tất nhiên, chỉ chưa đến 10 giây sau, ai đấy đã mau chóng xuống giường rồi bế cả cậu chạy đi vệ sinh cá nhân rồi "Bé Lam ngoan đừng khóc nha, giờ anh dậy với bé nha."
"Dạ, Lam yêu anh nhiều ạ."
"Ừ, anh cũng yêu Lam."
Đôi lời đường mật của đôi trai trẻ vẫn tiếp tục vang khắp căn phòng lớn. Thế là kể từ giây phút này Âu Nhật Kỷ đã có thể như lão cha của mình cùng ôm người mình thương trao lời đường mật vào buổi sáng ngay trong chính căn biệt thự này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.