Chương 2
Nhất Tiết Ngẫu
17/07/2021
Editor: Everly
- --
Nghe Tạ Quan Tinh nói như vậy, Ôn Nhiễm càng có thiện cảm với cậu hơn.
Mà Ôn Tân Nhĩ so với người này, đúng là khác một trời một vực.
Lúc gọi món, chủ quán đưa thực đơn cho ba người. Quán thịt nướng của ông đã ở phố ẩm thực này nhiều năm như vậy, ông cũng rất có mắt nhìn, nhìn qua là biết hai chàng trai này là sinh viên năm nhất, còn Ôn Nhiễm thì ông cũng biết chút chút.
Vì cô rất nổi tiếng trên diễn đàn Đại học, toàn bộ Đại học Nam Kinh không được mấy người như vậy.
Mà hai nam sinh này, không biết có quan hệ gì với cô nữa?
"Bạn trai cháu à?" Chủ quán cầm vở ghi với bút, làm mặt quỷ với Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm gọi một đống nước trái cây với mấy đĩa thịt bò, đưa tay về phía Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh, "Em trai cháu và bạn học của em ấy."
"Em trai à, đẹp trai như vậy?", chủ quán cười ha hả nói, "Năm nay chất lượng của tân sinh viên đúng là không tồi."
Ông nói xong lại cúi đầu nhìn Ôn Nhiễm, "Bạn học Ôn Nhiễm à, cháu cũng cố lên, mấy năm học Đại học ta cũng chẳng nghe cháu nói yêu đương gì cả, năm nay tranh thủ thoát kiếp FA nhé."
Ôn Nhiễm nở một nụ cười công nghiệp, "Cháu sẽ cố."
"Gọi món xong rồi", Ôn Tân Nhĩ đưa lại thực đơn cho ông chủ.
Chủ quán đi qua, định trêu chọc hai câu thì âm thanh nhàn nhạt của Ôn Tân Nhĩ vang lên, "Có thời gian quan tâm người khác độc thân hay không không bằng nấu ăn cho ngon vào."
Chủ quán: "...."
"Em trai cháu hơi dữ thì phải." Chủ quán lấy thực đơn che mặt, dùng khẩu hình nói với Ôn Nhiễm.
"Kệ nó đi, tính nó là vậy đó." Ôn Nhiễm nhân tiện quăng cho Ôn Tân Nhĩ một ánh mắt xem thường.
"Tạ...." Ôn Nhiễm muốn hỏi Tạ Quan Tinh muốn uống cái gì, tên còn chưa kịp kêu xong thì Tạ Quan Tinh đã nói trước.
"Học tỷ cứ kêu em là A Nhượng đi", Tạ Quan Tinh cười, con ngươi sáng lấp lánh, "Ba mẹ em đều kêu em là A Nhượng."
"Được, A Nhượng, em muốn uống cái gì?" Đối mặt với nam sinh đơn thuần như vậy, Ôn Nhiễm cũng không tự chủ mà trở nên ôn hòa hơn.
Nhưng Tạ Quan Tinh còn chưa kịp đáp, Ôn Tân Nhĩ đã chen vào, " Em muốn uống bia."
Tạ Quan Tinh dừng lại chút rồi nói, "Em uống nước lọc là được, cảm ơn học tỷ."
Ôn Nhiễm gật gật đầu, tầm mắt dừng lại trên tay của ông Phật Ôn Tân Nhĩ, sự đối lập ngày càng rõ ràng.
Tính cách của Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh hoàn toàn bất đồng. Ôn Tân Nhĩ hoặc là không nói lời nào hoặc là nói khiến cho người ta cảm thấy cạn lời, mà Tạ Quan Tinh lại thân thiện dễ nói chuyện mà lại còn lễ phép nữa.
Trong lúc ăn cơm, Ôn Tân Nhĩ gấp một miếng gân bò đã chín bỏ vào chén của Ôn Nhiễm, giống như nói nhiều thêm một chữ thì chết: "Chị ăn đi."
Ôn Nhiễm không nói gì, cô đã quen với cái tính biệt nữu* của Ôn Tân Nhĩ rồi.
[*] Kiều nói một đằng làm một nẻo ý, độc mồm nhưng tâm lại tốt.
Lúc cô cúi đầu ăn, Tạ Quan Tinh vươn tay qua vén tóc giúp cô. Ôn Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, Tạ Quan Tinh hơi mỉm cười, "Học tỷ, tóc dính lên bàn sẽ dơ đó."
Ôn Nhiễm nhìn đôi mắt không nhiễm bụi trần của Tạ Quan Tinh cùng với lúm đồng tiền như ẩn như hiện, có chút không tự nhiên mà di dời tầm mắt.
Thật ra Ôn Nhiễm cũng từng gặp qua trai đẹp, nhưng vừa đẹp mã lại vừa ôn nhu, tổ hợp như vậy.
Thì Tạ Quan Tinh là người đầu tiên.
Nhưng đối phương lại nhỏ hơn mình.
Ôn Nhiễm nhai thịt bò trong miệng, tự nhủ rằng không được xuống tay với cậu nhóc, nhanh chóng sửa sang biểu tình, "Cảm ơn."
Tạ Quan Tinh thu tay lại.
Ăn xong một bữa cơm cũng đã 8 giờ tối, trong trường có không ít người biết Ôn Nhiễm, thấy cô đi với hai tiểu soái ca lại không nhịn được mà bàn tán.
Ôn Tân Nhĩ bực bội mà vò đầu một phen, "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?"
Ôn Nhiễm: "....."
Tạ Quan Tinh cũng không thèm để ý đến Ôn Tân Nhĩ, cậu móc điện thoại ra nói với Ôn Nhiễm, "Học tỷ, có thể add Wechat không ạ? Em chuyển lại tiền cơm cho chị."
Ôn Nhiễm xua tay, "Không cần đâu, có bữa cơm thôi mà, chị mời mấy đứa."
Tổng cộng hơn có hai trăm tệ, chia ra mỗi người cũng không đến một trăm tệ. Ôn Nhiễm thấy đối phương có tính cách tốt, lại là bạn thân của Ôn Tân Nhĩ, bữa cơm này coi như là thu mua học đệ.
"Học tỷ, chị mà như vậy, sau này em sẽ ngại đi ăn cơm với chị đó." Tạ Quan Tinh cười nói, có chút ngượng ngùng.
"Em thật là, được rồi", Ôn Nhiễm đưa mã QR Wechat ra cho Tạ Quan Tinh quét, "Có bữa cơm thôi mà." Cơ bản là Ôn Nhiễm không hiểu được trọng điểm trong lời nói của Tạ Quan Tinh, còn nghĩ đến việc có nên chia tiền cơm hay không.
Ba người chậm rì rì mà đi về, Ôn Nhiễm click vào avatar của Tạ Quan Tinh, đó là một con mèo Ragdoll, rất xinh đẹp lại đơn thuần.
"Em cũng thích mèo à?" Ôn Nhiễm kinh ngạc hỏi.
Tạ Quan Tinh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Ôn Nhiễm, gật gật đầu, "Vâng, đó là Trà Sữa nhà em."
Ôn Nhiễm nhịn không được khen, "Thật xinh đẹp."
Tạ Quan Tinh cười cười, "Nếu học tỷ thích thì có thể đến nhà em xem, nó rất quấn người."
"Được." Ôn Nhiễm không nghĩ ngợi mà đồng ý.
Hai người đưa Ôn Nhiễm về kí túc xá rồi về lại kí túc của mình. Trên đường đi Ôn Tân Nhĩ chợt hỏi Tạ Quan Tinh, "A Nhượng, ai muốn add Wechat cậu cũng đồng ý, cậu add nhiều người như vậy sao?"
Khuôn mặt Tạ Quan Tinh lờ mờ dưới ánh đèn đường, giọng nói cũng mơ hồ không rõ, "Tớ có rất nhiều số Wechat, thêm một người thì xóa một người."
"....."
Không biết để chứng minh cái gì, Tạ Quan Tinh quơ quơ điện thoại, nhếch môi, "Nhưng chị cậu là đặc biệt nha."
Ôn Tân Nhĩ nhìn thoáng qua sườn mặt của Tạ Quan Tinh, ngũ quan quả thực tinh xảo, biểu tình vô hại lại sạch sẽ.
Nhưng không biết tại sao, Ôn Tân Nhĩ cảm thấy bạn cùng phòng của cậu không đơn giản như vậy.
-
Ôn Nhiễm về đến kí túc xá, Dương Tiểu Mạn đang sơn móng chân bằng màu đen, bên trên có có chút kim tuyến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng không ngẩng đầu lền, "Ôn Nhiễm cậu về rồi à?"
"Điện thoại cậu để ở đây lúc nãy cứ reo lên, tớ nhận giúp cậu, là nam. Anh ta nói khi nào cậu về thì gọi lại cho hắn."
"À." Thái độ của Ôn Nhiễm lạnh nhạt.
Cô đã lâu không dùng đến điện thoại trong ngăn kéo, nhưng nó vẫn có thể hoạt động.
Đó là món quà đầu tiên Trần Phi Ngọc tặng cho cô, sim điện thoại cũng là cậu ấy mua.
Cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, Dương Tiểu Mạn bỏ sơn móng tay xuống, đến trước mặt Ôn Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, cậu không sao chứ?"
"Không có gì đâu." Ôn Nhiễm lấy điện thoại gọi qua không chút do dự.
Đối phương nghe máy ngay lập tức.
Ôn Nhiễm không nói chuyện.
Bên kìa trầm mặc vài giây, sau đó có chút gian nan mà mở miệng, "Nha Nha..."
Ôn Nhiễm tựa vào ghế, nhíu mày lại, "Gọi vớ vẩn cái gì?"
"Ôn Nhiễm", thấy Ôn Nhiễm không kiên nhẫn, Trần Phi Ngọc lập tức sửa lại, "Anh sắp về nước, liệu chúng ta có thể...."
"Không thể", Ôn Nhiễm không chút lưu tình mà nói, "Trên diễn đàn anh nói về tôi thế nào? Đẹp thì đẹp đó nhưng lại vô tâm. Trần Phi Ngọc, tôi cảm ơn anh, tôi thật không nghĩ tới những lời nói này lại bắt nguồn từ anh."
"Em đã biết rồi? Anh xin lỗi, lúc đó anh chỉ là, chỉ là anh thích em", Trần Phi Ngọc cũng không biết giải thích thế nào. Học xong cấp ba cậu đã đi du học, cậu ở nước ngoài không lúc nào là không nghĩ đến Ôn Nhiễm. Nhưng Ôn Nhiễm xinh đẹp như vậy, nhiều người thích cô như thế thì sao cậu có thể an tâm, "Anh chỉ là không muốn em ở bên người khác."
Đẹp thì đẹp đó nhưng lại vô tâm.
Đây là lời Trần Phi Ngọc nói trên diễn đàn Đại học Nam Kinh do bạn học khoa IT của cô theo địa chỉ IP mà tra được.
"Ôn Nhiễm, em còn giữ điện thoại này, có phải là..."
"Không phải, chỉ là tôi thấy mình chưa nói rõ với anh, thật đáng tiếc."
Ôn Nhiễm rũ mắt, lông mi dài che khuất đôi mắt.
"Lúc trước anh nói tôi sẽ gây cản trở cho anh, bây giờ tôi đem lời đó nói lại với anh, bây giờ anh cũng cản trở tôi thôi."
"Anh cản trở em...."
Ôn Nhiễm cười một tiếng, trực tiếp ngắt lời nói của Trần Phi Ngọc, "Anh cản trở tôi tìm đối tượng."
Nói xong, Ôn Nhiễm ngắt điện thoại, tháo sim ra rồi ném cả điện thoại lẫn sim vào thùng rác.
Động tác vô cùng sảng khoái.
Dương Tiểu Mạn đứng bên cạnh há hốc mồm, sau một lúc mới vỗ tay, "Nhiễm Nhiễm thật xinh đẹp."
Dương Tiểu Mạn là bạn học thời cao trung của Ôn Nhiễm, mối quan hệ của hai người thời cao trung cũng bình thường. Không ngờ sau này lại cùng báo danh vào Đại học Nam Kinh, học chung một khoa, lại còn trở thành bạn cùng phòng. Sau đó hai người bắt đầu keo sơn gắn bó, thân mật khăng khít không thể tách rời.
Cho nên chuyện của Ôn Nhiễm với Trần Phi Ngọc, Dương Tiểu Mạn đều hiểu rõ.
Đơn giản mà nói, chính là câu chuyện tình yêu của học bá cao lãnh cao cao tại thượng với giáo hoa, chẳng qua kết cục cũng không tốt đẹp như trong phim thần tượng. Học bá cao lãnh trước khi thi Đại học đã quyết định đi du học, cho rằng thành tích của giáo hoa không quá tốt sẽ cản trở con đường thăng tiến của cậu nên dứt khoác chia tay. Mà bây giờ cậu ta lại muốn làm lành.
Dương Tiểu Mạn còn muốn khen ngợi Ôn Nhiễm, kết quả lại thấy đối phương lấy chai Whiskey trong hộc bàn ra.
"Nào, uống một chút."
Dương Tiểu Mạn: "....."
Quên đi, dù sao cũng là mối tình đầu mà, lúc đó Trần Phi Ngọc cũng thật sự nâng niu Ôn Nhiễm, Dương Tiểu Mạn cũng hiểu được tâm trạng của Ôn Nhiễm lúc này.
Nửa giờ sau, Ôn Nhiễm cởi áo sơ mi ngoài đặt lên bàn, chiếc cổ mềm mại trắng nõn lộ ra dưới cái áo cổ thấp, thon dài xinh đẹp.
Cô ngồi xếp bằng trên ghế, có chút chán nản hỏi: "Tớ kém cỏi như vậy sao?"
Người khác có thể không biết, nhưng với sự quan sát lâu dài của Dương Tiểu Mạn, khi bắt đầu kì thi nghệ thuật thì Ôn Nhiễm luôn thức khuya dậy sớm, chăm chỉ hơn ai hết, cô ấy đứng đầu khoa múa của Đại học Nam Kinh.
"Nhiễm Nhiễm, cậu biết không, bây giờ cậu muốn thoát khỏi nó thì chỉ có thể bắt đầu một mối quan hệ mới thôi."
"Nhưng như vậy thì không công bằng cho người khác", Ôn Nhiễm ấp úng nói.
Dương Tiểu Mạn không có lương tâm mà nói, "Cậu sợ không công bằng, vậy thử xem. Trước khi bắt đầu một mối quan hệ, cậu nói trước cho người ta biết, để xem người ta có đồng ý hay không."
Ôn Nhiễm: "....Nói vậy cũng được à?"
"Nghe nói sinh viên năm nhất đợt này chất lượng không tồi, không phải em trai cậu năm nhất sao? Thằng nhóc đó đẹp trai như thế, chắc quan hệ cũng không tệ. Huống hồ đều là người một nhà, người mà nó giới thiệu chắc sẽ đáng tin cậy đó, đâu cậu thử hỏi xem." Dương Tiểu Mạn lí trí phân tích.
Ôn Nhiễm cảm thấy lời nói của Dương Tiểu Mạn thập phần đáng tin.
Trước tiên cô gửi Wechat cho Ôn Tân Nhĩ, đại loại là kể lể bản thân tuy rằng trên có danh xưng học bá, dưới có danh hiệu nữ thần. Thế mà lại độc thân ba năm rồi, mắt thấy là sắp sửa qua năm thứ tư...
[Ôn Tân Nhĩ: Có rắm mau thả.]
Cô lướt danh bạ tìm số điện thoại của Ôn Tân Nhĩ, trực tiếp gọi đi.
"Alo?"
"...." Ôn Tân Nhĩ đang làm bài tập về nhà, bật loa ngoài, "Nói."
"Giới thiệu bạn trai cho chị đi, bạn cùng phòng của chị nói nam sinh của khóa em chất lượng rất cao. Chị cũng không có yêu cầu gì, nam là được." Ôn Nhiễm hơi líu lưỡi, mở to mắt trông chờ Ôn Tân Nhĩ trả lời.
Ôn Tân Nhĩ mở loa ngoài, ba người bạn cùng phòng của cậu đều nhìn lại, Ôn Tân Nhĩ nói xin lỗi, "Ngại quá, là chị của tớ."
Chị của Ôn Tân Nhĩ là ai, mọi người qua một buổi chiều đều biết.
Là Ôn Nhiễm đó! Hoa khôi của học viện nghệ thuật! Nhiều nam sinh đều muốn được hẹn hò với cô đó!
Chẳng qua họ chỉ mới thấy được ảnh chụp của Ôn Nhiễm trên diễn đàn, hai nam sinh khác ngoài Tạ Quan Tinh liếc nhìn nhau, đều thấy bốn chữ trong mắt đối phương: Chúng ta không xứng.
Lúc Ôn Tân Nhĩ định mắng Ôn Nhiễm có bệnh, Tạ Quan Tinh đang xem sách duỗi tay vỗ vỗ bả vai cậu. Tạ Quan Tinh mặc áo sơ mi trắng, nụ cười đơn thuần, không có chút tâm cơ.
"Cậu hỏi chị cậu thử xem, thấy tớ thế nào?" Vẻ mặt Tạ Quan Tinh nghiêm túc, không giống đang nói giỡn.
- --
Mèo Ragdoll
- --
Nghe Tạ Quan Tinh nói như vậy, Ôn Nhiễm càng có thiện cảm với cậu hơn.
Mà Ôn Tân Nhĩ so với người này, đúng là khác một trời một vực.
Lúc gọi món, chủ quán đưa thực đơn cho ba người. Quán thịt nướng của ông đã ở phố ẩm thực này nhiều năm như vậy, ông cũng rất có mắt nhìn, nhìn qua là biết hai chàng trai này là sinh viên năm nhất, còn Ôn Nhiễm thì ông cũng biết chút chút.
Vì cô rất nổi tiếng trên diễn đàn Đại học, toàn bộ Đại học Nam Kinh không được mấy người như vậy.
Mà hai nam sinh này, không biết có quan hệ gì với cô nữa?
"Bạn trai cháu à?" Chủ quán cầm vở ghi với bút, làm mặt quỷ với Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm gọi một đống nước trái cây với mấy đĩa thịt bò, đưa tay về phía Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh, "Em trai cháu và bạn học của em ấy."
"Em trai à, đẹp trai như vậy?", chủ quán cười ha hả nói, "Năm nay chất lượng của tân sinh viên đúng là không tồi."
Ông nói xong lại cúi đầu nhìn Ôn Nhiễm, "Bạn học Ôn Nhiễm à, cháu cũng cố lên, mấy năm học Đại học ta cũng chẳng nghe cháu nói yêu đương gì cả, năm nay tranh thủ thoát kiếp FA nhé."
Ôn Nhiễm nở một nụ cười công nghiệp, "Cháu sẽ cố."
"Gọi món xong rồi", Ôn Tân Nhĩ đưa lại thực đơn cho ông chủ.
Chủ quán đi qua, định trêu chọc hai câu thì âm thanh nhàn nhạt của Ôn Tân Nhĩ vang lên, "Có thời gian quan tâm người khác độc thân hay không không bằng nấu ăn cho ngon vào."
Chủ quán: "...."
"Em trai cháu hơi dữ thì phải." Chủ quán lấy thực đơn che mặt, dùng khẩu hình nói với Ôn Nhiễm.
"Kệ nó đi, tính nó là vậy đó." Ôn Nhiễm nhân tiện quăng cho Ôn Tân Nhĩ một ánh mắt xem thường.
"Tạ...." Ôn Nhiễm muốn hỏi Tạ Quan Tinh muốn uống cái gì, tên còn chưa kịp kêu xong thì Tạ Quan Tinh đã nói trước.
"Học tỷ cứ kêu em là A Nhượng đi", Tạ Quan Tinh cười, con ngươi sáng lấp lánh, "Ba mẹ em đều kêu em là A Nhượng."
"Được, A Nhượng, em muốn uống cái gì?" Đối mặt với nam sinh đơn thuần như vậy, Ôn Nhiễm cũng không tự chủ mà trở nên ôn hòa hơn.
Nhưng Tạ Quan Tinh còn chưa kịp đáp, Ôn Tân Nhĩ đã chen vào, " Em muốn uống bia."
Tạ Quan Tinh dừng lại chút rồi nói, "Em uống nước lọc là được, cảm ơn học tỷ."
Ôn Nhiễm gật gật đầu, tầm mắt dừng lại trên tay của ông Phật Ôn Tân Nhĩ, sự đối lập ngày càng rõ ràng.
Tính cách của Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh hoàn toàn bất đồng. Ôn Tân Nhĩ hoặc là không nói lời nào hoặc là nói khiến cho người ta cảm thấy cạn lời, mà Tạ Quan Tinh lại thân thiện dễ nói chuyện mà lại còn lễ phép nữa.
Trong lúc ăn cơm, Ôn Tân Nhĩ gấp một miếng gân bò đã chín bỏ vào chén của Ôn Nhiễm, giống như nói nhiều thêm một chữ thì chết: "Chị ăn đi."
Ôn Nhiễm không nói gì, cô đã quen với cái tính biệt nữu* của Ôn Tân Nhĩ rồi.
[*] Kiều nói một đằng làm một nẻo ý, độc mồm nhưng tâm lại tốt.
Lúc cô cúi đầu ăn, Tạ Quan Tinh vươn tay qua vén tóc giúp cô. Ôn Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, Tạ Quan Tinh hơi mỉm cười, "Học tỷ, tóc dính lên bàn sẽ dơ đó."
Ôn Nhiễm nhìn đôi mắt không nhiễm bụi trần của Tạ Quan Tinh cùng với lúm đồng tiền như ẩn như hiện, có chút không tự nhiên mà di dời tầm mắt.
Thật ra Ôn Nhiễm cũng từng gặp qua trai đẹp, nhưng vừa đẹp mã lại vừa ôn nhu, tổ hợp như vậy.
Thì Tạ Quan Tinh là người đầu tiên.
Nhưng đối phương lại nhỏ hơn mình.
Ôn Nhiễm nhai thịt bò trong miệng, tự nhủ rằng không được xuống tay với cậu nhóc, nhanh chóng sửa sang biểu tình, "Cảm ơn."
Tạ Quan Tinh thu tay lại.
Ăn xong một bữa cơm cũng đã 8 giờ tối, trong trường có không ít người biết Ôn Nhiễm, thấy cô đi với hai tiểu soái ca lại không nhịn được mà bàn tán.
Ôn Tân Nhĩ bực bội mà vò đầu một phen, "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?"
Ôn Nhiễm: "....."
Tạ Quan Tinh cũng không thèm để ý đến Ôn Tân Nhĩ, cậu móc điện thoại ra nói với Ôn Nhiễm, "Học tỷ, có thể add Wechat không ạ? Em chuyển lại tiền cơm cho chị."
Ôn Nhiễm xua tay, "Không cần đâu, có bữa cơm thôi mà, chị mời mấy đứa."
Tổng cộng hơn có hai trăm tệ, chia ra mỗi người cũng không đến một trăm tệ. Ôn Nhiễm thấy đối phương có tính cách tốt, lại là bạn thân của Ôn Tân Nhĩ, bữa cơm này coi như là thu mua học đệ.
"Học tỷ, chị mà như vậy, sau này em sẽ ngại đi ăn cơm với chị đó." Tạ Quan Tinh cười nói, có chút ngượng ngùng.
"Em thật là, được rồi", Ôn Nhiễm đưa mã QR Wechat ra cho Tạ Quan Tinh quét, "Có bữa cơm thôi mà." Cơ bản là Ôn Nhiễm không hiểu được trọng điểm trong lời nói của Tạ Quan Tinh, còn nghĩ đến việc có nên chia tiền cơm hay không.
Ba người chậm rì rì mà đi về, Ôn Nhiễm click vào avatar của Tạ Quan Tinh, đó là một con mèo Ragdoll, rất xinh đẹp lại đơn thuần.
"Em cũng thích mèo à?" Ôn Nhiễm kinh ngạc hỏi.
Tạ Quan Tinh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Ôn Nhiễm, gật gật đầu, "Vâng, đó là Trà Sữa nhà em."
Ôn Nhiễm nhịn không được khen, "Thật xinh đẹp."
Tạ Quan Tinh cười cười, "Nếu học tỷ thích thì có thể đến nhà em xem, nó rất quấn người."
"Được." Ôn Nhiễm không nghĩ ngợi mà đồng ý.
Hai người đưa Ôn Nhiễm về kí túc xá rồi về lại kí túc của mình. Trên đường đi Ôn Tân Nhĩ chợt hỏi Tạ Quan Tinh, "A Nhượng, ai muốn add Wechat cậu cũng đồng ý, cậu add nhiều người như vậy sao?"
Khuôn mặt Tạ Quan Tinh lờ mờ dưới ánh đèn đường, giọng nói cũng mơ hồ không rõ, "Tớ có rất nhiều số Wechat, thêm một người thì xóa một người."
"....."
Không biết để chứng minh cái gì, Tạ Quan Tinh quơ quơ điện thoại, nhếch môi, "Nhưng chị cậu là đặc biệt nha."
Ôn Tân Nhĩ nhìn thoáng qua sườn mặt của Tạ Quan Tinh, ngũ quan quả thực tinh xảo, biểu tình vô hại lại sạch sẽ.
Nhưng không biết tại sao, Ôn Tân Nhĩ cảm thấy bạn cùng phòng của cậu không đơn giản như vậy.
-
Ôn Nhiễm về đến kí túc xá, Dương Tiểu Mạn đang sơn móng chân bằng màu đen, bên trên có có chút kim tuyến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng không ngẩng đầu lền, "Ôn Nhiễm cậu về rồi à?"
"Điện thoại cậu để ở đây lúc nãy cứ reo lên, tớ nhận giúp cậu, là nam. Anh ta nói khi nào cậu về thì gọi lại cho hắn."
"À." Thái độ của Ôn Nhiễm lạnh nhạt.
Cô đã lâu không dùng đến điện thoại trong ngăn kéo, nhưng nó vẫn có thể hoạt động.
Đó là món quà đầu tiên Trần Phi Ngọc tặng cho cô, sim điện thoại cũng là cậu ấy mua.
Cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, Dương Tiểu Mạn bỏ sơn móng tay xuống, đến trước mặt Ôn Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, cậu không sao chứ?"
"Không có gì đâu." Ôn Nhiễm lấy điện thoại gọi qua không chút do dự.
Đối phương nghe máy ngay lập tức.
Ôn Nhiễm không nói chuyện.
Bên kìa trầm mặc vài giây, sau đó có chút gian nan mà mở miệng, "Nha Nha..."
Ôn Nhiễm tựa vào ghế, nhíu mày lại, "Gọi vớ vẩn cái gì?"
"Ôn Nhiễm", thấy Ôn Nhiễm không kiên nhẫn, Trần Phi Ngọc lập tức sửa lại, "Anh sắp về nước, liệu chúng ta có thể...."
"Không thể", Ôn Nhiễm không chút lưu tình mà nói, "Trên diễn đàn anh nói về tôi thế nào? Đẹp thì đẹp đó nhưng lại vô tâm. Trần Phi Ngọc, tôi cảm ơn anh, tôi thật không nghĩ tới những lời nói này lại bắt nguồn từ anh."
"Em đã biết rồi? Anh xin lỗi, lúc đó anh chỉ là, chỉ là anh thích em", Trần Phi Ngọc cũng không biết giải thích thế nào. Học xong cấp ba cậu đã đi du học, cậu ở nước ngoài không lúc nào là không nghĩ đến Ôn Nhiễm. Nhưng Ôn Nhiễm xinh đẹp như vậy, nhiều người thích cô như thế thì sao cậu có thể an tâm, "Anh chỉ là không muốn em ở bên người khác."
Đẹp thì đẹp đó nhưng lại vô tâm.
Đây là lời Trần Phi Ngọc nói trên diễn đàn Đại học Nam Kinh do bạn học khoa IT của cô theo địa chỉ IP mà tra được.
"Ôn Nhiễm, em còn giữ điện thoại này, có phải là..."
"Không phải, chỉ là tôi thấy mình chưa nói rõ với anh, thật đáng tiếc."
Ôn Nhiễm rũ mắt, lông mi dài che khuất đôi mắt.
"Lúc trước anh nói tôi sẽ gây cản trở cho anh, bây giờ tôi đem lời đó nói lại với anh, bây giờ anh cũng cản trở tôi thôi."
"Anh cản trở em...."
Ôn Nhiễm cười một tiếng, trực tiếp ngắt lời nói của Trần Phi Ngọc, "Anh cản trở tôi tìm đối tượng."
Nói xong, Ôn Nhiễm ngắt điện thoại, tháo sim ra rồi ném cả điện thoại lẫn sim vào thùng rác.
Động tác vô cùng sảng khoái.
Dương Tiểu Mạn đứng bên cạnh há hốc mồm, sau một lúc mới vỗ tay, "Nhiễm Nhiễm thật xinh đẹp."
Dương Tiểu Mạn là bạn học thời cao trung của Ôn Nhiễm, mối quan hệ của hai người thời cao trung cũng bình thường. Không ngờ sau này lại cùng báo danh vào Đại học Nam Kinh, học chung một khoa, lại còn trở thành bạn cùng phòng. Sau đó hai người bắt đầu keo sơn gắn bó, thân mật khăng khít không thể tách rời.
Cho nên chuyện của Ôn Nhiễm với Trần Phi Ngọc, Dương Tiểu Mạn đều hiểu rõ.
Đơn giản mà nói, chính là câu chuyện tình yêu của học bá cao lãnh cao cao tại thượng với giáo hoa, chẳng qua kết cục cũng không tốt đẹp như trong phim thần tượng. Học bá cao lãnh trước khi thi Đại học đã quyết định đi du học, cho rằng thành tích của giáo hoa không quá tốt sẽ cản trở con đường thăng tiến của cậu nên dứt khoác chia tay. Mà bây giờ cậu ta lại muốn làm lành.
Dương Tiểu Mạn còn muốn khen ngợi Ôn Nhiễm, kết quả lại thấy đối phương lấy chai Whiskey trong hộc bàn ra.
"Nào, uống một chút."
Dương Tiểu Mạn: "....."
Quên đi, dù sao cũng là mối tình đầu mà, lúc đó Trần Phi Ngọc cũng thật sự nâng niu Ôn Nhiễm, Dương Tiểu Mạn cũng hiểu được tâm trạng của Ôn Nhiễm lúc này.
Nửa giờ sau, Ôn Nhiễm cởi áo sơ mi ngoài đặt lên bàn, chiếc cổ mềm mại trắng nõn lộ ra dưới cái áo cổ thấp, thon dài xinh đẹp.
Cô ngồi xếp bằng trên ghế, có chút chán nản hỏi: "Tớ kém cỏi như vậy sao?"
Người khác có thể không biết, nhưng với sự quan sát lâu dài của Dương Tiểu Mạn, khi bắt đầu kì thi nghệ thuật thì Ôn Nhiễm luôn thức khuya dậy sớm, chăm chỉ hơn ai hết, cô ấy đứng đầu khoa múa của Đại học Nam Kinh.
"Nhiễm Nhiễm, cậu biết không, bây giờ cậu muốn thoát khỏi nó thì chỉ có thể bắt đầu một mối quan hệ mới thôi."
"Nhưng như vậy thì không công bằng cho người khác", Ôn Nhiễm ấp úng nói.
Dương Tiểu Mạn không có lương tâm mà nói, "Cậu sợ không công bằng, vậy thử xem. Trước khi bắt đầu một mối quan hệ, cậu nói trước cho người ta biết, để xem người ta có đồng ý hay không."
Ôn Nhiễm: "....Nói vậy cũng được à?"
"Nghe nói sinh viên năm nhất đợt này chất lượng không tồi, không phải em trai cậu năm nhất sao? Thằng nhóc đó đẹp trai như thế, chắc quan hệ cũng không tệ. Huống hồ đều là người một nhà, người mà nó giới thiệu chắc sẽ đáng tin cậy đó, đâu cậu thử hỏi xem." Dương Tiểu Mạn lí trí phân tích.
Ôn Nhiễm cảm thấy lời nói của Dương Tiểu Mạn thập phần đáng tin.
Trước tiên cô gửi Wechat cho Ôn Tân Nhĩ, đại loại là kể lể bản thân tuy rằng trên có danh xưng học bá, dưới có danh hiệu nữ thần. Thế mà lại độc thân ba năm rồi, mắt thấy là sắp sửa qua năm thứ tư...
[Ôn Tân Nhĩ: Có rắm mau thả.]
Cô lướt danh bạ tìm số điện thoại của Ôn Tân Nhĩ, trực tiếp gọi đi.
"Alo?"
"...." Ôn Tân Nhĩ đang làm bài tập về nhà, bật loa ngoài, "Nói."
"Giới thiệu bạn trai cho chị đi, bạn cùng phòng của chị nói nam sinh của khóa em chất lượng rất cao. Chị cũng không có yêu cầu gì, nam là được." Ôn Nhiễm hơi líu lưỡi, mở to mắt trông chờ Ôn Tân Nhĩ trả lời.
Ôn Tân Nhĩ mở loa ngoài, ba người bạn cùng phòng của cậu đều nhìn lại, Ôn Tân Nhĩ nói xin lỗi, "Ngại quá, là chị của tớ."
Chị của Ôn Tân Nhĩ là ai, mọi người qua một buổi chiều đều biết.
Là Ôn Nhiễm đó! Hoa khôi của học viện nghệ thuật! Nhiều nam sinh đều muốn được hẹn hò với cô đó!
Chẳng qua họ chỉ mới thấy được ảnh chụp của Ôn Nhiễm trên diễn đàn, hai nam sinh khác ngoài Tạ Quan Tinh liếc nhìn nhau, đều thấy bốn chữ trong mắt đối phương: Chúng ta không xứng.
Lúc Ôn Tân Nhĩ định mắng Ôn Nhiễm có bệnh, Tạ Quan Tinh đang xem sách duỗi tay vỗ vỗ bả vai cậu. Tạ Quan Tinh mặc áo sơ mi trắng, nụ cười đơn thuần, không có chút tâm cơ.
"Cậu hỏi chị cậu thử xem, thấy tớ thế nào?" Vẻ mặt Tạ Quan Tinh nghiêm túc, không giống đang nói giỡn.
- --
Mèo Ragdoll
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.