Chương 2: Hai con nhím (2)
Loạn
23/07/2017
Nhờ ánh sáng nhạt, cô bé đi đến cửa phòng, tay vừa mới chạm vào cửa phòng.
“Con sâu nhỏ mơ hồ, con lại quên mang mắt kính rồi.” Giọng nói ôn hòa của người phụ nữ truyền qua khe hở cửa sổ.
Đúng vậy, cô lại quên đeo mắt kính rồi, bởi vì cô hay quên đeo mắt kính nên Sana luôn càu nhàu bên tai cô bé rằng: “Con sâu nhỏ mơ màng, con lại quên đeo mắt kính rồi.”
Sana là bảo mẫu của cô bé, là một người phụ nữ nước Pháp khi cười rộ lên hai mắt sẽ híp lại, khi chưa trở thành bảo mẫu của cô, Sana là người hướng dẫn tâm lý trẻ em, cũng nổi tiếng ở Paris.
Ngoại trừ ‘Con sâu nhỏ mơ màng’ thì nhiều lúc Sana sẽ gọi cô là ‘Cô bé ngốc.”
Công việc của Sana trong mắt những người giúp việc khác rất đơn giản, cô ấy chỉ cần chăm sóc tốt cho ‘Cô bé ngốc’ là được rồi.
Trẻ em có biệt danh ‘Cô bé ngốc’ sẽ khiến người ta liên tưởng đến những em bé có ‘phản ứng chậm và thiếu lanh lợi.’ hoặc ‘im lặng và không thích chạy nhảy’
Nhưng những người đó đã quên mất ‘Cô bé ngốc’ chính là nữ chính trong cuốn
“Cô bé ngốc, con sâu mơ màng, em gái mắt kính, con mọt sách nhỏ” đều là những biệt danh mà nhân dân Paris đặt cho Wean.
Ví dụ cũng có những dạng giống như vậy: Mấy nhà truyền thông Paris thì gọi cô là Họa mi nhỏ, nhưng dì Daisy nói nếu gọi là Họa mi nhỏ sẽ khiến cho lòng trở nên bất an
Năm ngoái cô bé mới biết ở Paris có một nơi gọi là Moulin rouge ở đó có những cô gái giỏi múa hát, những người đàn ông thường gọi những cô gái đó là ‘Họa mi nhỏ”
Moulin rouge (1) à một tiệm hát nổi tiếng của Paris, được xây dựng năm 1889 bởi Joseph Oller. Nó nằm trong khu phố Pigalle, một "khu đèn đỏ" của Paris, trên Đại lộ Clichy, gần với đồi Montmartre
Họa mi là tên một loài chim đa tài đa nghệ, được dùng để tiêu khiển cho đến chết, những nhà giàu thường thích nuôi nó.
Đừng thấy bình thường Sana đều cười nói hihi với cô, nhưng cô bé chưa bao giờ dám không nghe lời Sana, những lời Sana nói đều đại diện cho những lời dì Daisy muốn nói với cô.
Suy nghĩ một lát, cô mới quay trở lại.
Nhìn mắt kính dành cho những độc giả cao tuổi đang để ở bên cạnh chiếc đồng hồ, thứ nhất là mắt có thể nhìn thấy, Sana luôn dặn cô đặt mắt kính ở nơi có thể nhìn thấy đầu tiên.
Lần trước, là lúc nào thì cô quên rồi, cô đã từng hỏi dì Daisy một vấn đề như thế này: “Tại sao cháu phải đeo mắt kính?” Có người phụ nữ đã hôn đường viền trán của cô theo kiểu Đức điển hình rồi nói: “Bởi vì Wean đeo mắt kính.”
“Vậy lúc không có người cháu vẫn phải đeo mắt kính sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy phải đeo mắt kính đến khi nào?”
“Đeo đến khi nó trở thành thói quen của cháu, cháu sẽ không dễ dàng quên nó.”
Đứng ở trước gương, cô bé đeo mắt kính lên.
Cặp mắt kính ấy ban đầu chỉ có tác dụng tăng cường thị lực thôi, sau đó vì mọi người thích Wean thích, mỗi lần nó rớt xuống mũi của cô khiến cô rất khó chịu nhưng lại không tài nào tháo ra được, chỉ lén đổi mắt kính vài lần thôi, tròng kính được đo theo tình trạng mắt của cô, còn gọng kính thì ngày càng nhẹ hơn.
Đeo mắt kính lỗi thời, quê mùa, cột tóc đuôi ngựa thắt bím chính là mác của Wean.
Không chỉ đeo mắt kính mà hằng ngày cô ấy đều nghiêm túc nói với người trong gương rằng: “Mày không phải Wean.”
Không chỉ một lần, cô xụ mặt và giải thích với những người đến tặng quà cho cô rằng: “Tôi không phải Wean.”
“Đúng vậy, bạn không phải Wean.” Giọng điệu những người đó như an ủi, như vuốt ve con vật cưng, mỉm cười xoa tóc của cô: “Wean, tóc của bạn cũng giống như miêu tả của Daisy, mềm mại như tơ lụa vậy.”
Daisy là ai, Daisy là tác giả của cuốn sách
là dì Daisy mà cô bé gọi, nhưng trước đó thường gọi là Daisy.
Daisy có thân thế rất đáng thương, không ai biết thân phận cha mẹ của dì ấy, cũng không ai biết dì ấy đến từ đâu, Daisy lớn lên trong cô nhi viện, nhưng cô gái không cha không mẹ này lại không ngừng cố gắng, cô ấy dựa vào tài năng bơi lội thiên phụ, kiên trì không ngừng cố gắng và giành được tất cả các giải thưởng trong cuộc thi tranh tài ở nước Pháp, cuối cùng cũng chỉ thiếu một huy chương vàng thôi.
Năm Daisy mười bảy tuổi thành công nhận được vé tham dự Olympic, trở thành tuyển thủ vàng trong lòng người dân nước Pháp.
Cách thế vận hội còn 3 tháng, Daisy đến phía nam nước Pháp tập huấn, trên đường gặp tai nạn xe cộ, tai nạn này đã cướp mất chân trái của Daisy.
Không biết bao nhiêu người Pháp đã đến trước cửa nhà Daisy, từ ông lão 80 tuổi đến đứa con nít năm tuổi, bọn họ đến để chia buồn và chúc phúc cho cô.
Hoa tươi và thẻ được gửi đến nhà Daisy không ngừng nhưng cửa nhà cô luôn trong tình trạng đóng chặt.
Cánh cửa đóng thật chặt, mãi đến khi một cô bé tóc đen mắt đen xuất hiện mới mở ra, cô gái ấy là con của bạn Daisy.
Năm đó, dì Daisy hai mươi bốn tuổi, được đưa đến trước mặt một cô bé mới tròn ba tuổi.
Những ngày không có việc gì, dì Daisy dùng hình thức nhật kí để ghi lại khoảnh khắc ở chung với cô bé ấy, đến khi chữ trong quyển nhật kí ấy đạt đến số lượng chữ nhất định, chỉ xuất phát từ hứng thú nhất thời dì ấy đã gửi nó đến nhà xuất bản.
Ai cũng không ngờ, quyển nhật kí năm vạn chữ ấy ghi lại những khoảnh khắc thường ngày, thậm chí còn không đầu không cuối, nhưng lại trở thành sách thiếu nhi bán chạy nhất Paris lúc bấy giờ, khắp phố lớn ngõ nhỏ Paris có thể nhìn thấy hình ảnh một cô bé Phương Đông quê mùa đeo mắt kính, tóc đuôi ngựa buộc cao thắt bím.
Mọi người đứng trước cuốn sách, chỉ lên cuốn sách: “Cô ấy chính là Wean, Wean của chúng ta.”
Tại sao lại là Wean, bởi vì khi cô bé được đưa đến trước mặt Daisy, thì câu tiếng Pháp duy nhất biết nói chính là :Wean
Trước tiên ngủ dậy sẽ gọi Wean, chỉ vào bầu trời gọi Wean, đói bụng cũng kêu Wean, vui vẻ cũng gọi Wean, lúc tức giận trong miệng cũng không ngừng la hét tên Wean.
Lúc bắt đầu nhật ký, Daisy luôn dùng cách gọi Wean đáng ghét, Wean đáng ghét xem như một cách xưng hô với bạn bè, sau đó thỉnh thoảng cũng xuất hiện “Wean đáng yêu.”
Năm thứ hai, cuôn sách Wean của chúng ta được mệnh danh là cuốn sách có giá trị.
Trong buổi họp báo phát hành sách mới, Daisy đã rơi lệ vui mừng và nói với toàn thế giới rằng: “Wean đáng ghét, Wean đáng ghét, Wean dễ thương ấy đã giúp cho cô thoát khỏi cơn ác mộng mất đi chân trái.
Năm đó Wean của chúng ta lọt top 10 cuốn sách bán chạy nhất Châu Âu, được dịch sang hai mươi sáu loại ngôn ngữ phát hành trên 30 quốc gia. Năm đó Daisy kết hôn với cháu trai trưởng của gia tộc Rose một trong những gia tộc lớn nhất Israel, trở thành phu nhân của giám đốc ngân hàng.
Mặc dù trở thành phu nhân giám đốc ngân hàng nhưng Daisy vẫn không ngừng viết về nhất kí
Dưới ngòi bút của Daisy, Wean đạp lên ghế lấy bàn chải và kem đánh răng, nhân tiện lấy áo mưa, thổi áo mưa thành bong bóng sau đó móc lên lỗ tai của Wean, trở thành khuyên tai mới của Wean, dưới ngòi bút của Daisy, đôi giày không chứa nổi chân của Wean. Dưới ngòi bút của Daisy, Wean từng lén mặc áo lót của cô, hơn nữa còn dùng nó để bọc bánh mì, hơn nữa mỗi lần đói bụng thì lấy bánh mì trong đó ra ăn.
Chi tiết này cũng được mọi người bàn luận một cách say sưa.
Bây giờ, đã xuất bản đến tập sáu, trong sách có nhắc đến Wean đón sinh nhật thứ mười.
Mà Daisy xấu tính trong mắt Wean, Daisy khiến cho người ta chán ghét, Daisy vạm vỡ nay đã trở thành dì Daisy.
Chi tiết này khiến cho độc giả nhảy cẫng lên hoan hô, bọn họ vẫn ngóng trông ngày này đến.
Không biết những người đó nghĩ thế nào, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được đoạn này, cũng có thể giải thích cho suy đoán ban đầu, cô bé nhìn cái gương rồi nhún vai.
Ngoại trừ ngủ ra, thì cô đều đeo mắt kính, mặc dù cặp kính rất quê mùa nhưng đã dần dần trở thành một trong những thói quen của cô, nhưng cô không phải là Wean.
Không phải là không phải.
Trong sách, Wean lúc ngủ sẽ cãi nhau, sẽ nói mớ, nhưng cô lúc ngủ thì lúc nào cũng ngậm chặt miệng, trong sách Wean lúc nào cũng quên trước quên sau, nhưng cô lại nhớ rất kĩ những thứ thuộc về mình, trong sách Wean lúc nào cũng lạc đường nhưng cô lại không đi chỗ lạ, chỗ xa sao có thể lạc đường được chứ.
Trong sách, trí nhớ Wean không được tốt, nhưng cô hai tuổi rưỡi đã có thể nhớ hết 1000 từ tiếng anh rồi, những điều như thế còn nhiều lắm…
Nếu như cần tìm điểm giống nhau giữa cô với Wean, đó chính là tiếng Pháp, tiếng Pháp của cô đến giờ vẫn chưa rành rọt lắm.
Được rồi, hiện giờ cô vẫn đeo mắt kính.
Giọng nói của Sana không xuyên qua kẽ hở nữa chứ? Cô bịt chặt áo khoác, sau đó lại đi đến cửa phòng lần nữa.
Mở cửa, dép lê với chất liệu mềm mại, giẫm lên sàn nhà không phát ra bất kì tiếng động nào.
Từng quả bóng màu sắc rực rỡ được treo trên trần nhà, hoa tươi ở khắp nơi, đủ loại đồ chơi bằng lông, những hộp quà chưa mở được xếp thành ngọn núi nhỏ, đây là những món quà từ độc giả khắp nơi gửi tặng cho Wean, nhà dì Daisy thì càng nhiều hơn.
Hằng năm, Wean nhận quà sinh nhật có thể chất đủ một một xe tải, xe tải sẽ vận chuyển bọn chúng đến nhà Dora.
“Nhà Dora” là mái ấm do những người hảo tâm thành lập dành cho những người không có nhà để về, dì Daisy cũng lớn lên ở nhà Dora
Trong lòng cô bé khẽ thở dài.
“Dì nói này, em gái mắt kính, cháu thở dài cái gì?” Dì Daisy làm ra động tác muốn gõ đầu cô.
Không nhớ rõ là lúc nào đó, có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng chen chúc nhau, chen đến mức khiến cô sợ hãi, đánh rơi mắt kính, mái tóc chải rất chỉnh tề giờ giống như ổ gà, trên mặt thì in đầy dấu môi son, thụ động ôm một bó hoa tươi trên người, chờ những người đó đi hết, cô mới hỏi dì Daisy, bọn họ cũng thích những cô gái ngốc nghếch sao?
Ở trong nhận thức của cô, Wean trong cuốn là một cô bé ngốc không hơn không kém.
“Ai nói cháu ngốc?” Dì Daisy có vẻ không vui.
Được rồi, đổi lại một cách nói khác.
“Dì Daisy, bọn họ đều thích một cô gái hay quên sao?”
Ánh mắt dì Daisy nhìn vào một hướng rất xa: “Bởi vì cô gái hay quên ấy có bà ngoại tên là Dora, bởi vậy những thói quen hay quên ấy cũng trở thành những thói quen tốt đẹp chưa trọn vẹn, đất nước này cũng tôn sùng những nét đẹp khiếm khuyết, như Venus cụt tay, như Van Gogh mất đi tai trái.”
Cô bé đến giờ vẫn chưa hiểu được những lời dì Daisy nói lúc đó nhưng cô tin đến lúc trưởng thành mình sẽ hiểu được, mà khi nào cô mới có thể lớn lên đây, mặc dù những người đó không ngừng nói: Wean đã cao hơn rồi, lớn nhanh thật.
Haiz, bọn họ lại gọi cô là Wean nữa rồi.
Giọng điệu khi nhắc đến nhanh chóng kiềm nén lại, cô lại thở dài tức giận, dì Đại Tây vứt sách trên tay xuống, không khách khí nói: “Được nhiều người thích như vậy, mà còn thở dài tức giận cái gì.”
Nhưng, những người đó thích là Wean hay quên, còn tính cách cô lại tương phản hoàn toàn với Wean, chỉ cần là đồ của cô, cô mãi mãi sẽ không buông tay.
Đúng vậy! Không buông!
Bóng dáng cô phản chiều trên sàn nhà, cô lướt qua hành lang rồi đi đến thang lầu.
Thư phòng mẹ ở dưới lầu, khi chân cô đạp lên thảm thang lầu, cô nhìn thấy ánh đèn phản chiếu từ bên trái, nơi ấy là thư phòng của mẹ.
Mẹ vẫn còn đang làm việc, thật sự là một người cuồng công việc!
Men theo ánh sáng ấy, bước chân cô trở nên nhẹ nhàng giống như người chồng làm chủ ngân hàng của dì Daisy trở về mỗi tối.
Cho dù vị tiên sinh chủ ngân hàng ấy rất nổi tiếng ở phương diện lễ độ, khi nhắc đến những đặc điểm của ‘thân sĩ phong độ, thì mọi người bấy giờ sẽ lấy ông làm mẫu điển hình, tuy rằng vị tiên sinh ngân hàng ấy đối với cô bé rất hiền lành, thân thiết, nhưng cô bé lúc nào cũng nhắc nhở chính mình chú ý tất cả lời nói và việc làm, người Israel rất nhiều quy tắc!
Luồng ánh sáng dẫn dắt cô là từ cửa thư phòng mẹ đang khép hờ!
Cách cửa phòng chừng năm sáu bước, không biết vì sao trái tim cô bé lại đập loạn lên, cô nghe được tiếng khóc rất nhỏ của phụ nữ !
Là mẹ đang khóc sao?
Không, không, không, mẹ chưa bao giờ khóc, ít nhất từ khi cô hiểu chuyện đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ khóc.
Mái tóc ngắn gọn gàng, phần lớn đều mặc quần áo với ba màu chủ đạo đen, trắng, xám đó là ấn tượng của cô bé về mẹ.
Không nhớ rõ là lúc nào, cô bé đã từng hỏi mẹ: “"Sao mẹ ko mặc như cô Thu, gió thổi váy bay trôg thật đẹp?" "Bởi vì mẹ làm ở bộ ngoại giao, gió thổi váy bay sẽ khiến cho những người thường xuyên đến gây phiền phức nghĩ là "Người phụ nữ này trông chắc cũng dễ nói chuyện”
Khi đó câu trả lời của mẹ đến bây giờ với cô bé mà nói, cô chỉ hiểu lơ mơ thôi.
Lại đi thêm hai bước nữa, tìm một chỗ tối, nghiêng tai lắng nghe, cô muốn biết rõ có phải mẹ đang khóc hay không?
Chỉ chốc lát sau, cô đã xác định được, tiếng nức nở trong thư phòng ấy không phải của mẹ
Rõ ràng, giọng nữ khóc thầm ấy cô cũng không xa lạ gì. Cô tiến lên phía trước nửa bước, nghiêng tai lắng nghe.
“Bịch.”
Cô bé che miệng lại.
Sau đó giọng nam quen thuộc lại vang lên: “Tú Cẩm, xin em đấy, đừng khiến Phức Trăn bị đánh thức, hôm nay là sinh nhật con bé.”
Giọng nữ quen thuộc ấy át đi tiếng khóc nức nở, giọng nữ quen thuộc đang nói chuyện, giọng điệu càng khiến người khác khó chịu hơn: “Lâm Mặc, cuối cùng anh cũng ý thức được hôm nay là sinh nhật của Phức Trăn.”
Cô đã không dưới một lần nói với những người khách đến tặng quà cho mình rằng: “Cháu/con/em/tôi không phải Wean, cháu là Lâm Phức Trăn.”
Cô không phải là Wean, cô tên là Lâm Phức Trăn.
Một giờ trước, Lâm Phức Trăn đã đón sinh nhật tròn mười tuổi.
“Con sâu nhỏ mơ hồ, con lại quên mang mắt kính rồi.” Giọng nói ôn hòa của người phụ nữ truyền qua khe hở cửa sổ.
Đúng vậy, cô lại quên đeo mắt kính rồi, bởi vì cô hay quên đeo mắt kính nên Sana luôn càu nhàu bên tai cô bé rằng: “Con sâu nhỏ mơ màng, con lại quên đeo mắt kính rồi.”
Sana là bảo mẫu của cô bé, là một người phụ nữ nước Pháp khi cười rộ lên hai mắt sẽ híp lại, khi chưa trở thành bảo mẫu của cô, Sana là người hướng dẫn tâm lý trẻ em, cũng nổi tiếng ở Paris.
Ngoại trừ ‘Con sâu nhỏ mơ màng’ thì nhiều lúc Sana sẽ gọi cô là ‘Cô bé ngốc.”
Công việc của Sana trong mắt những người giúp việc khác rất đơn giản, cô ấy chỉ cần chăm sóc tốt cho ‘Cô bé ngốc’ là được rồi.
Trẻ em có biệt danh ‘Cô bé ngốc’ sẽ khiến người ta liên tưởng đến những em bé có ‘phản ứng chậm và thiếu lanh lợi.’ hoặc ‘im lặng và không thích chạy nhảy’
Nhưng những người đó đã quên mất ‘Cô bé ngốc’ chính là nữ chính trong cuốn
“Cô bé ngốc, con sâu mơ màng, em gái mắt kính, con mọt sách nhỏ” đều là những biệt danh mà nhân dân Paris đặt cho Wean.
Ví dụ cũng có những dạng giống như vậy: Mấy nhà truyền thông Paris thì gọi cô là Họa mi nhỏ, nhưng dì Daisy nói nếu gọi là Họa mi nhỏ sẽ khiến cho lòng trở nên bất an
Năm ngoái cô bé mới biết ở Paris có một nơi gọi là Moulin rouge ở đó có những cô gái giỏi múa hát, những người đàn ông thường gọi những cô gái đó là ‘Họa mi nhỏ”
Moulin rouge (1) à một tiệm hát nổi tiếng của Paris, được xây dựng năm 1889 bởi Joseph Oller. Nó nằm trong khu phố Pigalle, một "khu đèn đỏ" của Paris, trên Đại lộ Clichy, gần với đồi Montmartre
Họa mi là tên một loài chim đa tài đa nghệ, được dùng để tiêu khiển cho đến chết, những nhà giàu thường thích nuôi nó.
Đừng thấy bình thường Sana đều cười nói hihi với cô, nhưng cô bé chưa bao giờ dám không nghe lời Sana, những lời Sana nói đều đại diện cho những lời dì Daisy muốn nói với cô.
Suy nghĩ một lát, cô mới quay trở lại.
Nhìn mắt kính dành cho những độc giả cao tuổi đang để ở bên cạnh chiếc đồng hồ, thứ nhất là mắt có thể nhìn thấy, Sana luôn dặn cô đặt mắt kính ở nơi có thể nhìn thấy đầu tiên.
Lần trước, là lúc nào thì cô quên rồi, cô đã từng hỏi dì Daisy một vấn đề như thế này: “Tại sao cháu phải đeo mắt kính?” Có người phụ nữ đã hôn đường viền trán của cô theo kiểu Đức điển hình rồi nói: “Bởi vì Wean đeo mắt kính.”
“Vậy lúc không có người cháu vẫn phải đeo mắt kính sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy phải đeo mắt kính đến khi nào?”
“Đeo đến khi nó trở thành thói quen của cháu, cháu sẽ không dễ dàng quên nó.”
Đứng ở trước gương, cô bé đeo mắt kính lên.
Cặp mắt kính ấy ban đầu chỉ có tác dụng tăng cường thị lực thôi, sau đó vì mọi người thích Wean thích, mỗi lần nó rớt xuống mũi của cô khiến cô rất khó chịu nhưng lại không tài nào tháo ra được, chỉ lén đổi mắt kính vài lần thôi, tròng kính được đo theo tình trạng mắt của cô, còn gọng kính thì ngày càng nhẹ hơn.
Đeo mắt kính lỗi thời, quê mùa, cột tóc đuôi ngựa thắt bím chính là mác của Wean.
Không chỉ đeo mắt kính mà hằng ngày cô ấy đều nghiêm túc nói với người trong gương rằng: “Mày không phải Wean.”
Không chỉ một lần, cô xụ mặt và giải thích với những người đến tặng quà cho cô rằng: “Tôi không phải Wean.”
“Đúng vậy, bạn không phải Wean.” Giọng điệu những người đó như an ủi, như vuốt ve con vật cưng, mỉm cười xoa tóc của cô: “Wean, tóc của bạn cũng giống như miêu tả của Daisy, mềm mại như tơ lụa vậy.”
Daisy là ai, Daisy là tác giả của cuốn sách
Daisy có thân thế rất đáng thương, không ai biết thân phận cha mẹ của dì ấy, cũng không ai biết dì ấy đến từ đâu, Daisy lớn lên trong cô nhi viện, nhưng cô gái không cha không mẹ này lại không ngừng cố gắng, cô ấy dựa vào tài năng bơi lội thiên phụ, kiên trì không ngừng cố gắng và giành được tất cả các giải thưởng trong cuộc thi tranh tài ở nước Pháp, cuối cùng cũng chỉ thiếu một huy chương vàng thôi.
Năm Daisy mười bảy tuổi thành công nhận được vé tham dự Olympic, trở thành tuyển thủ vàng trong lòng người dân nước Pháp.
Cách thế vận hội còn 3 tháng, Daisy đến phía nam nước Pháp tập huấn, trên đường gặp tai nạn xe cộ, tai nạn này đã cướp mất chân trái của Daisy.
Không biết bao nhiêu người Pháp đã đến trước cửa nhà Daisy, từ ông lão 80 tuổi đến đứa con nít năm tuổi, bọn họ đến để chia buồn và chúc phúc cho cô.
Hoa tươi và thẻ được gửi đến nhà Daisy không ngừng nhưng cửa nhà cô luôn trong tình trạng đóng chặt.
Cánh cửa đóng thật chặt, mãi đến khi một cô bé tóc đen mắt đen xuất hiện mới mở ra, cô gái ấy là con của bạn Daisy.
Năm đó, dì Daisy hai mươi bốn tuổi, được đưa đến trước mặt một cô bé mới tròn ba tuổi.
Những ngày không có việc gì, dì Daisy dùng hình thức nhật kí để ghi lại khoảnh khắc ở chung với cô bé ấy, đến khi chữ trong quyển nhật kí ấy đạt đến số lượng chữ nhất định, chỉ xuất phát từ hứng thú nhất thời dì ấy đã gửi nó đến nhà xuất bản.
Ai cũng không ngờ, quyển nhật kí năm vạn chữ ấy ghi lại những khoảnh khắc thường ngày, thậm chí còn không đầu không cuối, nhưng lại trở thành sách thiếu nhi bán chạy nhất Paris lúc bấy giờ, khắp phố lớn ngõ nhỏ Paris có thể nhìn thấy hình ảnh một cô bé Phương Đông quê mùa đeo mắt kính, tóc đuôi ngựa buộc cao thắt bím.
Mọi người đứng trước cuốn sách, chỉ lên cuốn sách: “Cô ấy chính là Wean, Wean của chúng ta.”
Tại sao lại là Wean, bởi vì khi cô bé được đưa đến trước mặt Daisy, thì câu tiếng Pháp duy nhất biết nói chính là :Wean
Trước tiên ngủ dậy sẽ gọi Wean, chỉ vào bầu trời gọi Wean, đói bụng cũng kêu Wean, vui vẻ cũng gọi Wean, lúc tức giận trong miệng cũng không ngừng la hét tên Wean.
Lúc bắt đầu nhật ký, Daisy luôn dùng cách gọi Wean đáng ghét, Wean đáng ghét xem như một cách xưng hô với bạn bè, sau đó thỉnh thoảng cũng xuất hiện “Wean đáng yêu.”
Năm thứ hai, cuôn sách Wean của chúng ta được mệnh danh là cuốn sách có giá trị.
Trong buổi họp báo phát hành sách mới, Daisy đã rơi lệ vui mừng và nói với toàn thế giới rằng: “Wean đáng ghét, Wean đáng ghét, Wean dễ thương ấy đã giúp cho cô thoát khỏi cơn ác mộng mất đi chân trái.
Năm đó Wean của chúng ta lọt top 10 cuốn sách bán chạy nhất Châu Âu, được dịch sang hai mươi sáu loại ngôn ngữ phát hành trên 30 quốc gia. Năm đó Daisy kết hôn với cháu trai trưởng của gia tộc Rose một trong những gia tộc lớn nhất Israel, trở thành phu nhân của giám đốc ngân hàng.
Mặc dù trở thành phu nhân giám đốc ngân hàng nhưng Daisy vẫn không ngừng viết về nhất kí
Dưới ngòi bút của Daisy, Wean đạp lên ghế lấy bàn chải và kem đánh răng, nhân tiện lấy áo mưa, thổi áo mưa thành bong bóng sau đó móc lên lỗ tai của Wean, trở thành khuyên tai mới của Wean, dưới ngòi bút của Daisy, đôi giày không chứa nổi chân của Wean. Dưới ngòi bút của Daisy, Wean từng lén mặc áo lót của cô, hơn nữa còn dùng nó để bọc bánh mì, hơn nữa mỗi lần đói bụng thì lấy bánh mì trong đó ra ăn.
Chi tiết này cũng được mọi người bàn luận một cách say sưa.
Bây giờ,
Mà Daisy xấu tính trong mắt Wean, Daisy khiến cho người ta chán ghét, Daisy vạm vỡ nay đã trở thành dì Daisy.
Chi tiết này khiến cho độc giả nhảy cẫng lên hoan hô, bọn họ vẫn ngóng trông ngày này đến.
Không biết những người đó nghĩ thế nào, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được đoạn này, cũng có thể giải thích cho suy đoán ban đầu, cô bé nhìn cái gương rồi nhún vai.
Ngoại trừ ngủ ra, thì cô đều đeo mắt kính, mặc dù cặp kính rất quê mùa nhưng đã dần dần trở thành một trong những thói quen của cô, nhưng cô không phải là Wean.
Không phải là không phải.
Trong sách, Wean lúc ngủ sẽ cãi nhau, sẽ nói mớ, nhưng cô lúc ngủ thì lúc nào cũng ngậm chặt miệng, trong sách Wean lúc nào cũng quên trước quên sau, nhưng cô lại nhớ rất kĩ những thứ thuộc về mình, trong sách Wean lúc nào cũng lạc đường nhưng cô lại không đi chỗ lạ, chỗ xa sao có thể lạc đường được chứ.
Trong sách, trí nhớ Wean không được tốt, nhưng cô hai tuổi rưỡi đã có thể nhớ hết 1000 từ tiếng anh rồi, những điều như thế còn nhiều lắm…
Nếu như cần tìm điểm giống nhau giữa cô với Wean, đó chính là tiếng Pháp, tiếng Pháp của cô đến giờ vẫn chưa rành rọt lắm.
Được rồi, hiện giờ cô vẫn đeo mắt kính.
Giọng nói của Sana không xuyên qua kẽ hở nữa chứ? Cô bịt chặt áo khoác, sau đó lại đi đến cửa phòng lần nữa.
Mở cửa, dép lê với chất liệu mềm mại, giẫm lên sàn nhà không phát ra bất kì tiếng động nào.
Từng quả bóng màu sắc rực rỡ được treo trên trần nhà, hoa tươi ở khắp nơi, đủ loại đồ chơi bằng lông, những hộp quà chưa mở được xếp thành ngọn núi nhỏ, đây là những món quà từ độc giả khắp nơi gửi tặng cho Wean, nhà dì Daisy thì càng nhiều hơn.
Hằng năm, Wean nhận quà sinh nhật có thể chất đủ một một xe tải, xe tải sẽ vận chuyển bọn chúng đến nhà Dora.
“Nhà Dora” là mái ấm do những người hảo tâm thành lập dành cho những người không có nhà để về, dì Daisy cũng lớn lên ở nhà Dora
Trong lòng cô bé khẽ thở dài.
“Dì nói này, em gái mắt kính, cháu thở dài cái gì?” Dì Daisy làm ra động tác muốn gõ đầu cô.
Không nhớ rõ là lúc nào đó, có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng chen chúc nhau, chen đến mức khiến cô sợ hãi, đánh rơi mắt kính, mái tóc chải rất chỉnh tề giờ giống như ổ gà, trên mặt thì in đầy dấu môi son, thụ động ôm một bó hoa tươi trên người, chờ những người đó đi hết, cô mới hỏi dì Daisy, bọn họ cũng thích những cô gái ngốc nghếch sao?
Ở trong nhận thức của cô, Wean trong cuốn
“Ai nói cháu ngốc?” Dì Daisy có vẻ không vui.
Được rồi, đổi lại một cách nói khác.
“Dì Daisy, bọn họ đều thích một cô gái hay quên sao?”
Ánh mắt dì Daisy nhìn vào một hướng rất xa: “Bởi vì cô gái hay quên ấy có bà ngoại tên là Dora, bởi vậy những thói quen hay quên ấy cũng trở thành những thói quen tốt đẹp chưa trọn vẹn, đất nước này cũng tôn sùng những nét đẹp khiếm khuyết, như Venus cụt tay, như Van Gogh mất đi tai trái.”
Cô bé đến giờ vẫn chưa hiểu được những lời dì Daisy nói lúc đó nhưng cô tin đến lúc trưởng thành mình sẽ hiểu được, mà khi nào cô mới có thể lớn lên đây, mặc dù những người đó không ngừng nói: Wean đã cao hơn rồi, lớn nhanh thật.
Haiz, bọn họ lại gọi cô là Wean nữa rồi.
Giọng điệu khi nhắc đến nhanh chóng kiềm nén lại, cô lại thở dài tức giận, dì Đại Tây vứt sách trên tay xuống, không khách khí nói: “Được nhiều người thích như vậy, mà còn thở dài tức giận cái gì.”
Nhưng, những người đó thích là Wean hay quên, còn tính cách cô lại tương phản hoàn toàn với Wean, chỉ cần là đồ của cô, cô mãi mãi sẽ không buông tay.
Đúng vậy! Không buông!
Bóng dáng cô phản chiều trên sàn nhà, cô lướt qua hành lang rồi đi đến thang lầu.
Thư phòng mẹ ở dưới lầu, khi chân cô đạp lên thảm thang lầu, cô nhìn thấy ánh đèn phản chiếu từ bên trái, nơi ấy là thư phòng của mẹ.
Mẹ vẫn còn đang làm việc, thật sự là một người cuồng công việc!
Men theo ánh sáng ấy, bước chân cô trở nên nhẹ nhàng giống như người chồng làm chủ ngân hàng của dì Daisy trở về mỗi tối.
Cho dù vị tiên sinh chủ ngân hàng ấy rất nổi tiếng ở phương diện lễ độ, khi nhắc đến những đặc điểm của ‘thân sĩ phong độ, thì mọi người bấy giờ sẽ lấy ông làm mẫu điển hình, tuy rằng vị tiên sinh ngân hàng ấy đối với cô bé rất hiền lành, thân thiết, nhưng cô bé lúc nào cũng nhắc nhở chính mình chú ý tất cả lời nói và việc làm, người Israel rất nhiều quy tắc!
Luồng ánh sáng dẫn dắt cô là từ cửa thư phòng mẹ đang khép hờ!
Cách cửa phòng chừng năm sáu bước, không biết vì sao trái tim cô bé lại đập loạn lên, cô nghe được tiếng khóc rất nhỏ của phụ nữ !
Là mẹ đang khóc sao?
Không, không, không, mẹ chưa bao giờ khóc, ít nhất từ khi cô hiểu chuyện đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ khóc.
Mái tóc ngắn gọn gàng, phần lớn đều mặc quần áo với ba màu chủ đạo đen, trắng, xám đó là ấn tượng của cô bé về mẹ.
Không nhớ rõ là lúc nào, cô bé đã từng hỏi mẹ: “"Sao mẹ ko mặc như cô Thu, gió thổi váy bay trôg thật đẹp?" "Bởi vì mẹ làm ở bộ ngoại giao, gió thổi váy bay sẽ khiến cho những người thường xuyên đến gây phiền phức nghĩ là "Người phụ nữ này trông chắc cũng dễ nói chuyện”
Khi đó câu trả lời của mẹ đến bây giờ với cô bé mà nói, cô chỉ hiểu lơ mơ thôi.
Lại đi thêm hai bước nữa, tìm một chỗ tối, nghiêng tai lắng nghe, cô muốn biết rõ có phải mẹ đang khóc hay không?
Chỉ chốc lát sau, cô đã xác định được, tiếng nức nở trong thư phòng ấy không phải của mẹ
Rõ ràng, giọng nữ khóc thầm ấy cô cũng không xa lạ gì. Cô tiến lên phía trước nửa bước, nghiêng tai lắng nghe.
“Bịch.”
Cô bé che miệng lại.
Sau đó giọng nam quen thuộc lại vang lên: “Tú Cẩm, xin em đấy, đừng khiến Phức Trăn bị đánh thức, hôm nay là sinh nhật con bé.”
Giọng nữ quen thuộc ấy át đi tiếng khóc nức nở, giọng nữ quen thuộc đang nói chuyện, giọng điệu càng khiến người khác khó chịu hơn: “Lâm Mặc, cuối cùng anh cũng ý thức được hôm nay là sinh nhật của Phức Trăn.”
Cô đã không dưới một lần nói với những người khách đến tặng quà cho mình rằng: “Cháu/con/em/tôi không phải Wean, cháu là Lâm Phức Trăn.”
Cô không phải là Wean, cô tên là Lâm Phức Trăn.
Một giờ trước, Lâm Phức Trăn đã đón sinh nhật tròn mười tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.