Chương 5: Yêu em
Đang cập nhật
18/02/2017
Bước vào nhà mình, Đường Vĩ đóng cửa lại dựa vào ván cửa không nói gì,
chỉ nhìn cô. Tuy không phải lần đầu tiên đến nhà anh, nhưng đây là lần
đầu tiên cô cảm thấy khẩn trương như vậy, Như Điệp dựa sát vào ván cửa,
ngẩng cái cằm mảnh khảnh nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Dưới ánh nhìn chăm
chú cực nóng của Đường Vĩ, hai gò má cô ngày càng hồng, cuối cùng khí
lực chống đỡ biến đi đâu mất, tầm mắt của cô lại chậm rãi chuyển từ mặt
anh đến khuôn ngực, một lúc sau mới nhìn thẳng vào mắt anh.
Phản ứng của Như Điệp làm cho Đường Vĩ thiếu chút nữa cất tiếng cười to, nữ nhân thẹn thùng này có phải là Như Điệp không, mới lúc nãy vẫn còn lớn mật nói yêu anh?
Anh tiến lại ôm cô đến chiếc giường King Size. Đường Vĩ như trước chăm chú nhìn cô.
"Em. . . Muốn đi tắm một chút" Như Điệp muốn đứng dậy.
Đường Vĩ một lần nữa cầm tay cô kéo về, đặt cô dưới thân mình.
Anh nâng khuôn mặt tuyệt mĩ của cô lên, môi của anh như đang nâng niu bảo vật cực kỳ trân quý từ mí mắt của cô một đường đi xuống, cuối cùng mềm nhẹ cọ xát cánh môi của Như Điệp, đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng đôi môi cô.
Môi đỏ mọng của cô giống như cánh hoa hồng, tản ra hương thơm thanh nhã, anh mê muội cắn đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, sau đó, nhẹ nhàng tách ra đôi môi hé mở của cô, dụ hoặc cô mở cái miệng nhỏ nhắn, từ từ xâm nhập vào sâu hơn.
"Ưm..." Như Điệp thốt lên một tiếng rên rỉ, cả người cô bị Đường Vĩ nhẹ nhàng bao vây, khuôn ngực nam tính nóng cháy áp vào người cô truyền theo hơi ấm, dường như muốn làm cô bị phỏng, trái tim cô đập mãnh liệt, cô đã đánh mất bản thân mình rồi.
Đầu lưỡi linh hoạt của anh không ngừng tiến vào khoang miệng mẫn cảm, ôn nhu mút lấy cái lưỡi của cô, sau đó bừa bãi đùa giỡn cái lưỡi đinh hương, mạnh mẽ hút.
Thì ra hôn môi cũng có thể làm cho người ta say đến vậy, mãnh liệt đến vậy, hai người say đắm hôn nhau, trong lòng dường như có ngọn lửa ái dục đang hình thành như một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, thổi Như Điệp tiến vào mộng ảo mê ly. Mỗi một lần mút hôn, tựa như có một dòng điện quét qua toàn thân cô, làm cho đầu óc Như Điệp choáng váng ...
Cô muốn anh, giờ khắc này cô không thể phủ nhận chính mình nữa, chính là chờ mong anh đem đến cho cô sự giải thoát mà cô chưa bao giờ biết đến, còn có sự kích thích mà cô chưa bao giờ được cảm nhận…
Như Điệp biết để theo đuổi kích thích này cần phải trả một cái giá rất lớn, cho dù muốn lấy mạng cô, cô cũng tình nguyện trao để được chìm đắm trong nó.
Anh hút đôi môi mềm mại của cô, dùng đôi tay cường tráng đặt lên gáy Như Điệp, xóa đi lý trí của cô, theo bờ lưng mềm mại, bàn tay dừng lại ở hông cô, thong thả âu yếm tới lui, sờ soạng từng chỗ mẫn cảm của cô, kích thích ngọn lửa tình dục của người con gái mà anh yêu.
Mỗi tấc da thịt của cô đều run rẩy khi bị anh chạm qua, chiếc áo lót màu hồng phấn dần lộ ra hai đỉnh màu đỏ mê người, bầu ngực cô căng đến phát đau, tiểu huyệt của cô run rẩy, hơi nóng trào ra, tê dại.
Nhưng phản ứng kì dị này lại thoải mái, tốt đẹp như thế…
Bàn tay to của anh thâm nhập vào cơ thể của cô, đưa tay chạm vào áo lót, cách lớp vải trực tiếp cầm lấy khuôn ngực co dãn mềm mại của Như Điệp, mềm nhẹ xoa bóp, hai ngón tay nóng rực kẹp chặt lấy đỉnh ngực của cô, nhẹ nhàng đùa bỡn, hạ thể đang sưng to cũng áp sát vào Như Điệp, khiến cho cô cảm nhận anh một cách đầy đủ nhất.
"Ưm..." Ma sát làm cho hạ thân của cô ẩm ướt, thân thể cô theo bản năng di chuyển sát vào thân thể anh, ở trong lòng anh vặn vẹo, thốt ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Giọng của em thật ngọt ngào" Nghe âm thanh kiều mỵ thốt ra từ Như Điệp, Đường Vĩ dùng bàn tay to xoa nắn bầu ngực tròn trịa của cô, sau đó lại bổ sung “Đặc biệt là khi làm nũng”.
"Ưm...A" Dưới thủ đoạn tán tỉnh điêu luyện của Đường Vĩ, Như Điệp chỉ có thể không ngừng thở gấp, ngâm nga, cũng không thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Mặt cô càng ngày càng hồng, làm ánh mắt thâm thúy của Đường Vĩ tràn đầy dục vọng.
Không biết bị hôn, vuốt ve bao lâu, cảm giác hít thở không thông làm đầu óc cô mơ hồ, muốn té xỉu, Đường Vĩ lúc này mới buông cô ra, nhìn sâu vào mắt cô.
"Anh muốn em, ngay bây giờ, anh muốn toàn bộ của em." Anh vỗ về hai má đang nóng lên của cô.
Như Điệp ngay lập tức có chút bối rối mở lớn hai mắt "Vĩ, em ... Em chỉ sợ ... Em ..." Cô nói năng lộn xộn, trong lòng cô cũng có khát vọng đối với anh, cũng kỳ vọng có thể cảm nhận được kích tình kia, nhưng mà, cô không biết phải làm sao, nhất thời khiến cô không biết phải làm sao.
Đôi mắt sâu thẳm của Đường Vĩ nhìn cô, toát ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
"Đường Vĩ..." Cô nhịn không được sự dụ hoặc của anh, hai cánh tay mềm mại vòng sau gáy anh, rên rỉ.
Một tay Đường Vĩ chống trên giường, một tay để ở cổ áo cô không ngừng dao động, sau đó, anh cúi xuống, thân hình cường tráng ấm áp đè lên cô, ở cái gáy trắng nõn của cô phun ra hơi thở nóng rực, làm cho cả người cô run rẩy.
Đôi môi của anh áp xuống cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của cô, đầu tiên là hút cánh môi, hấp thu hương vị ngọt ngào của cô, lại đem đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào miệng, cùng cái lưỡi thơm tho nhỏ bé của cô ma sát, mãnh liệt mút đầu lưỡi ngọt ngào của Như Điệp, làm cơ hội thở dốc của cô cũng không có.
"Ưm..." Đầu lưỡi nóng rực của anh liếm vào chỗ mẫn cảm nhất trong khoang miệng cô, nước bọt của hai người giao hòa, giống như một loại mị dược vậy, làm cho cô không có cách nào thoát ra được.
Không biết hôn bao lâu, mãi đến khi hô hấp của hai người đều đã cạn, cảm giác không khí xung quanh đã bị rút đi hết, Đường Vĩ mới buông Như Điệp, di chuyển đôi môi cắn vành tai của cô, đem đầu lưỡi tiến vào tai của cô, ám chỉ khát vọng muốn tiến vào cơ thể Như Điệp.
"Anh..." Ngay khi đầu lưỡi của anh tiến vào tai cô, cô cảm giác hạ thể cũng muốn bị xâm nhập, cảm giác trống rỗng, khát cầu được thỏa mãn.
Tiếp theo, cô cảm giác được đôi môi bị anh cắn xé, dường như anh không thể kiềm chế được khát vọng của mình nữa.
"Xác định sẽ không hối hận sao?" Nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ bừng xinh đẹp của cô, thanh âm trầm thấp mang theo một tia đè nén, máu anh sục sôi trong lồng ngực, trái tim cũng đập không theo quy luật.
Anh đưa tay chậm rãi vuốt ve đường cong duyên dáng của cô, hận không khảm cả người cô vào trong lòng mình.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt anh lộ ra tình dục nồng đậm, làm cho cô không dám nhìn thẳng, chỉ có thể quay đầu đi, run rẩy rũ mắt xuống.
Phản ứng của Như Điệp làm cho Đường Vĩ thiếu chút nữa cất tiếng cười to, nữ nhân thẹn thùng này có phải là Như Điệp không, mới lúc nãy vẫn còn lớn mật nói yêu anh?
Anh tiến lại ôm cô đến chiếc giường King Size. Đường Vĩ như trước chăm chú nhìn cô.
"Em. . . Muốn đi tắm một chút" Như Điệp muốn đứng dậy.
Đường Vĩ một lần nữa cầm tay cô kéo về, đặt cô dưới thân mình.
Anh nâng khuôn mặt tuyệt mĩ của cô lên, môi của anh như đang nâng niu bảo vật cực kỳ trân quý từ mí mắt của cô một đường đi xuống, cuối cùng mềm nhẹ cọ xát cánh môi của Như Điệp, đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng đôi môi cô.
Môi đỏ mọng của cô giống như cánh hoa hồng, tản ra hương thơm thanh nhã, anh mê muội cắn đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, sau đó, nhẹ nhàng tách ra đôi môi hé mở của cô, dụ hoặc cô mở cái miệng nhỏ nhắn, từ từ xâm nhập vào sâu hơn.
"Ưm..." Như Điệp thốt lên một tiếng rên rỉ, cả người cô bị Đường Vĩ nhẹ nhàng bao vây, khuôn ngực nam tính nóng cháy áp vào người cô truyền theo hơi ấm, dường như muốn làm cô bị phỏng, trái tim cô đập mãnh liệt, cô đã đánh mất bản thân mình rồi.
Đầu lưỡi linh hoạt của anh không ngừng tiến vào khoang miệng mẫn cảm, ôn nhu mút lấy cái lưỡi của cô, sau đó bừa bãi đùa giỡn cái lưỡi đinh hương, mạnh mẽ hút.
Thì ra hôn môi cũng có thể làm cho người ta say đến vậy, mãnh liệt đến vậy, hai người say đắm hôn nhau, trong lòng dường như có ngọn lửa ái dục đang hình thành như một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, thổi Như Điệp tiến vào mộng ảo mê ly. Mỗi một lần mút hôn, tựa như có một dòng điện quét qua toàn thân cô, làm cho đầu óc Như Điệp choáng váng ...
Cô muốn anh, giờ khắc này cô không thể phủ nhận chính mình nữa, chính là chờ mong anh đem đến cho cô sự giải thoát mà cô chưa bao giờ biết đến, còn có sự kích thích mà cô chưa bao giờ được cảm nhận…
Như Điệp biết để theo đuổi kích thích này cần phải trả một cái giá rất lớn, cho dù muốn lấy mạng cô, cô cũng tình nguyện trao để được chìm đắm trong nó.
Anh hút đôi môi mềm mại của cô, dùng đôi tay cường tráng đặt lên gáy Như Điệp, xóa đi lý trí của cô, theo bờ lưng mềm mại, bàn tay dừng lại ở hông cô, thong thả âu yếm tới lui, sờ soạng từng chỗ mẫn cảm của cô, kích thích ngọn lửa tình dục của người con gái mà anh yêu.
Mỗi tấc da thịt của cô đều run rẩy khi bị anh chạm qua, chiếc áo lót màu hồng phấn dần lộ ra hai đỉnh màu đỏ mê người, bầu ngực cô căng đến phát đau, tiểu huyệt của cô run rẩy, hơi nóng trào ra, tê dại.
Nhưng phản ứng kì dị này lại thoải mái, tốt đẹp như thế…
Bàn tay to của anh thâm nhập vào cơ thể của cô, đưa tay chạm vào áo lót, cách lớp vải trực tiếp cầm lấy khuôn ngực co dãn mềm mại của Như Điệp, mềm nhẹ xoa bóp, hai ngón tay nóng rực kẹp chặt lấy đỉnh ngực của cô, nhẹ nhàng đùa bỡn, hạ thể đang sưng to cũng áp sát vào Như Điệp, khiến cho cô cảm nhận anh một cách đầy đủ nhất.
"Ưm..." Ma sát làm cho hạ thân của cô ẩm ướt, thân thể cô theo bản năng di chuyển sát vào thân thể anh, ở trong lòng anh vặn vẹo, thốt ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Giọng của em thật ngọt ngào" Nghe âm thanh kiều mỵ thốt ra từ Như Điệp, Đường Vĩ dùng bàn tay to xoa nắn bầu ngực tròn trịa của cô, sau đó lại bổ sung “Đặc biệt là khi làm nũng”.
"Ưm...A" Dưới thủ đoạn tán tỉnh điêu luyện của Đường Vĩ, Như Điệp chỉ có thể không ngừng thở gấp, ngâm nga, cũng không thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Mặt cô càng ngày càng hồng, làm ánh mắt thâm thúy của Đường Vĩ tràn đầy dục vọng.
Không biết bị hôn, vuốt ve bao lâu, cảm giác hít thở không thông làm đầu óc cô mơ hồ, muốn té xỉu, Đường Vĩ lúc này mới buông cô ra, nhìn sâu vào mắt cô.
"Anh muốn em, ngay bây giờ, anh muốn toàn bộ của em." Anh vỗ về hai má đang nóng lên của cô.
Như Điệp ngay lập tức có chút bối rối mở lớn hai mắt "Vĩ, em ... Em chỉ sợ ... Em ..." Cô nói năng lộn xộn, trong lòng cô cũng có khát vọng đối với anh, cũng kỳ vọng có thể cảm nhận được kích tình kia, nhưng mà, cô không biết phải làm sao, nhất thời khiến cô không biết phải làm sao.
Đôi mắt sâu thẳm của Đường Vĩ nhìn cô, toát ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
"Đường Vĩ..." Cô nhịn không được sự dụ hoặc của anh, hai cánh tay mềm mại vòng sau gáy anh, rên rỉ.
Một tay Đường Vĩ chống trên giường, một tay để ở cổ áo cô không ngừng dao động, sau đó, anh cúi xuống, thân hình cường tráng ấm áp đè lên cô, ở cái gáy trắng nõn của cô phun ra hơi thở nóng rực, làm cho cả người cô run rẩy.
Đôi môi của anh áp xuống cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của cô, đầu tiên là hút cánh môi, hấp thu hương vị ngọt ngào của cô, lại đem đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào miệng, cùng cái lưỡi thơm tho nhỏ bé của cô ma sát, mãnh liệt mút đầu lưỡi ngọt ngào của Như Điệp, làm cơ hội thở dốc của cô cũng không có.
"Ưm..." Đầu lưỡi nóng rực của anh liếm vào chỗ mẫn cảm nhất trong khoang miệng cô, nước bọt của hai người giao hòa, giống như một loại mị dược vậy, làm cho cô không có cách nào thoát ra được.
Không biết hôn bao lâu, mãi đến khi hô hấp của hai người đều đã cạn, cảm giác không khí xung quanh đã bị rút đi hết, Đường Vĩ mới buông Như Điệp, di chuyển đôi môi cắn vành tai của cô, đem đầu lưỡi tiến vào tai của cô, ám chỉ khát vọng muốn tiến vào cơ thể Như Điệp.
"Anh..." Ngay khi đầu lưỡi của anh tiến vào tai cô, cô cảm giác hạ thể cũng muốn bị xâm nhập, cảm giác trống rỗng, khát cầu được thỏa mãn.
Tiếp theo, cô cảm giác được đôi môi bị anh cắn xé, dường như anh không thể kiềm chế được khát vọng của mình nữa.
"Xác định sẽ không hối hận sao?" Nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ bừng xinh đẹp của cô, thanh âm trầm thấp mang theo một tia đè nén, máu anh sục sôi trong lồng ngực, trái tim cũng đập không theo quy luật.
Anh đưa tay chậm rãi vuốt ve đường cong duyên dáng của cô, hận không khảm cả người cô vào trong lòng mình.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt anh lộ ra tình dục nồng đậm, làm cho cô không dám nhìn thẳng, chỉ có thể quay đầu đi, run rẩy rũ mắt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.