Chương 55: Đi đúng hướng
Boldness
16/09/2022
Lâm Trưng cả ngày không về nhà, Trần Nghiêu cố gắng hết sức để chống lại ý muốn gửi tin nhắn cho anh, một mình ở nhà ôn lại tất cả những kiến thức đã học trước đó. Không thể chỉ nhìn vào hiện tại, phải lập kế hoạch cho tương lai càng sớm càng tốt. Cô phải tự thuyết phục mình như vậy thì mới thật sự quyết tâm học thật lâu.
Tùy tiện ăn chút bữa tối, lúc rửa bát thì điện thoại di động vang lên, Trần Nghiêu vội vàng lau tay chạy ra ngoài, trên màn hình hiện lên hai chữ "Âm Âm".
"Nghiêu Nghiêu ~ Ăn cơm chưa?"
"Vừa mới, còn cậu thì sao?"
"Hắc hắc, tớ chưa...Có tin vui báo cho cậu!"
Đại Âm còn cố ý tỏ ra thần bí khiến Trần Nghiêu không khỏi tò mò: "Tin tốt gì cơ?"
"Cậu còn nhớ lần trước chị họ của tớ nhờ cậu làm mẫu ảnh không? Các cuộc hẹn của studio chị họ gần đây đã được lên lịch đến tận hai tháng sau, tất cả đều hẹn trước là chụp phong cách giống cậu..."
Đại Âm cao hứng nói rất nhiều, Trần Nghiêu cũng hiểu được. Đơn giản mà nói là Triệu Chi đã lấy ảnh chụp tuyên truyền làm một số đặc biệt và đưa nó lên tài khoản chính thức của studio. Lượt xem rất cao, trong đó độ thảo luận và hưởng ứng tốt nhất là chủ đề về "công viên giải trí", chính là bộ ảnh mà Trần Nghiêu làm người mẫu.
"Có thể giúp được là tốt rồi." Trần Nghiêu cũng rất vui mừng, "Kỹ năng chụp ảnh của chị họ thực sự rất lợi hại."
Đại Âm vội vàng nói: "Chị họ đã nói rồi mà, cậu thật sự rất ăn ảnh! Đừng khiêm tốn...Phải tin vào mắt nhìn của chị họ..."
Cuối cùng, Đại Âm hỏi cô: "Nghiêu Nghiêu, là như thế này, chị họ muốn tớ hỏi cậu xem cậu có đồng ý tiếp tục làm người mẫu trong studio của chị ấy không, tất nhiên là sẽ có thù lao..."
"Không cần đâu, nếu chị họ cần thì báo cho tớ biết trước thời gian là được..." Trần Nghiêu nghe có thù lao thì vội vàng lắc đầu.
"Bảo bối, không cần phải ngượng ngùng, cái này vốn dĩ là nên có...Như vậy đi, hai ngày tới cậu có rãnh không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, chị họ cũng sẽ tới, chị ấy muốn nói chuyện với cậu... "
Cuối cùng, Trần Nghiêu hẹn cô ấy vào buổi chiều ngày mốt. Trước khi cúp điện thoại, Đại Âm vẫn còn rất phấn khích: "Chị họ còn khen tớ có ánh mắt độc đáo, nói không chừng tớ rất có tố chất làm người đại diện đó hắc hắc..."
Tính cách của Đại Âm chính là như vậy, cô ấy rất lạc quan và vui vẻ, tính tình thẳng thắn nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy vô lý, Trần Nghiêu cảm thấy mình thật may mắn khi được làm bạn tốt với Đại Âm.
Ngày hôm sau lúc học kèm, Trần Nghiêu để ý quan sát, Lâm Trưng quả nhiên là cố ý giữ khoảng cách với cô. Trong lòng không tránh khỏi mất mát, tại sao lại như vậy? Có phải là cô đã quá nóng vội rồi không?
May mắn là anh không tỏ ra chán ghét hay cảm xúc tiêu cực nào khác, bằng không, Trần Nghiêu thật sự sẽ khóc ngay tại chỗ.
Cô ở trong lòng tự mình an ủi, là một thợ săn muốn thực hiện kế hoạch thì nhất định phải kiên nhẫn, những tay bắn tỉa lợi hại cũng cần phải ẩn nấp rất lâu để chờ thời cơ, mới đầu trận tuyến tuyệt đối không được lộn xộn, nếu không những nỗ lực trước đây của cô sẽ bị uổng phí, cô cũng biết Lâm Trưng là một người rất chậm nhiệt, không vội, không vội...
Bên kia Lâm Trưng cũng có chút để ý đến cô, nụ cười của Trần Nghiêu không như bình thường, thái độ của cô đối với anh vẫn như thường ngày, anh nhẹ nhàng thở ra, cảm giác khó chịu trong lòng giảm đi một chút.
Ở trước mặt mình Trần Nghiêu chưa bao giờ che giấu khuyết điểm hay sự nóng nảy của bản thân, hơn nữa cô luôn là kiểu người muốn cái gì thì sẽ nói thẳng.
Không phải Lâm Trưng không biết, theo sự trưởng thành của tuổi tác thì sinh lý cũng trở nên phát triển, con gái cũng sẽ có ham muốn tình dục. Ở tuổi dậy thì nội tiết tố tăng cao, không ai dạy cô cách đối mặt với dục vọng của mình, cho nên trong bầu không khí đặc biệc đó cô làm ra một số hành động bốc đồng là điều bình thường.
Vì vậy khi cô gặp khó khăn trong vấn đề đó, cô dựa vào anh cũng là điều bình thường.
Trở lại quỹ đạo, trở lại trạng thái như trước đây, dù bị Trần Nghiêu làm phiền anh cũng rất thỏa mãn, trở lại vùng an toàn của mối quan hệ giữa hai người, đây là hành vi sửa chữa theo bản năng của Lâm Trưng.
Tùy tiện ăn chút bữa tối, lúc rửa bát thì điện thoại di động vang lên, Trần Nghiêu vội vàng lau tay chạy ra ngoài, trên màn hình hiện lên hai chữ "Âm Âm".
"Nghiêu Nghiêu ~ Ăn cơm chưa?"
"Vừa mới, còn cậu thì sao?"
"Hắc hắc, tớ chưa...Có tin vui báo cho cậu!"
Đại Âm còn cố ý tỏ ra thần bí khiến Trần Nghiêu không khỏi tò mò: "Tin tốt gì cơ?"
"Cậu còn nhớ lần trước chị họ của tớ nhờ cậu làm mẫu ảnh không? Các cuộc hẹn của studio chị họ gần đây đã được lên lịch đến tận hai tháng sau, tất cả đều hẹn trước là chụp phong cách giống cậu..."
Đại Âm cao hứng nói rất nhiều, Trần Nghiêu cũng hiểu được. Đơn giản mà nói là Triệu Chi đã lấy ảnh chụp tuyên truyền làm một số đặc biệt và đưa nó lên tài khoản chính thức của studio. Lượt xem rất cao, trong đó độ thảo luận và hưởng ứng tốt nhất là chủ đề về "công viên giải trí", chính là bộ ảnh mà Trần Nghiêu làm người mẫu.
"Có thể giúp được là tốt rồi." Trần Nghiêu cũng rất vui mừng, "Kỹ năng chụp ảnh của chị họ thực sự rất lợi hại."
Đại Âm vội vàng nói: "Chị họ đã nói rồi mà, cậu thật sự rất ăn ảnh! Đừng khiêm tốn...Phải tin vào mắt nhìn của chị họ..."
Cuối cùng, Đại Âm hỏi cô: "Nghiêu Nghiêu, là như thế này, chị họ muốn tớ hỏi cậu xem cậu có đồng ý tiếp tục làm người mẫu trong studio của chị ấy không, tất nhiên là sẽ có thù lao..."
"Không cần đâu, nếu chị họ cần thì báo cho tớ biết trước thời gian là được..." Trần Nghiêu nghe có thù lao thì vội vàng lắc đầu.
"Bảo bối, không cần phải ngượng ngùng, cái này vốn dĩ là nên có...Như vậy đi, hai ngày tới cậu có rãnh không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, chị họ cũng sẽ tới, chị ấy muốn nói chuyện với cậu... "
Cuối cùng, Trần Nghiêu hẹn cô ấy vào buổi chiều ngày mốt. Trước khi cúp điện thoại, Đại Âm vẫn còn rất phấn khích: "Chị họ còn khen tớ có ánh mắt độc đáo, nói không chừng tớ rất có tố chất làm người đại diện đó hắc hắc..."
Tính cách của Đại Âm chính là như vậy, cô ấy rất lạc quan và vui vẻ, tính tình thẳng thắn nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy vô lý, Trần Nghiêu cảm thấy mình thật may mắn khi được làm bạn tốt với Đại Âm.
Ngày hôm sau lúc học kèm, Trần Nghiêu để ý quan sát, Lâm Trưng quả nhiên là cố ý giữ khoảng cách với cô. Trong lòng không tránh khỏi mất mát, tại sao lại như vậy? Có phải là cô đã quá nóng vội rồi không?
May mắn là anh không tỏ ra chán ghét hay cảm xúc tiêu cực nào khác, bằng không, Trần Nghiêu thật sự sẽ khóc ngay tại chỗ.
Cô ở trong lòng tự mình an ủi, là một thợ săn muốn thực hiện kế hoạch thì nhất định phải kiên nhẫn, những tay bắn tỉa lợi hại cũng cần phải ẩn nấp rất lâu để chờ thời cơ, mới đầu trận tuyến tuyệt đối không được lộn xộn, nếu không những nỗ lực trước đây của cô sẽ bị uổng phí, cô cũng biết Lâm Trưng là một người rất chậm nhiệt, không vội, không vội...
Bên kia Lâm Trưng cũng có chút để ý đến cô, nụ cười của Trần Nghiêu không như bình thường, thái độ của cô đối với anh vẫn như thường ngày, anh nhẹ nhàng thở ra, cảm giác khó chịu trong lòng giảm đi một chút.
Ở trước mặt mình Trần Nghiêu chưa bao giờ che giấu khuyết điểm hay sự nóng nảy của bản thân, hơn nữa cô luôn là kiểu người muốn cái gì thì sẽ nói thẳng.
Không phải Lâm Trưng không biết, theo sự trưởng thành của tuổi tác thì sinh lý cũng trở nên phát triển, con gái cũng sẽ có ham muốn tình dục. Ở tuổi dậy thì nội tiết tố tăng cao, không ai dạy cô cách đối mặt với dục vọng của mình, cho nên trong bầu không khí đặc biệc đó cô làm ra một số hành động bốc đồng là điều bình thường.
Vì vậy khi cô gặp khó khăn trong vấn đề đó, cô dựa vào anh cũng là điều bình thường.
Trở lại quỹ đạo, trở lại trạng thái như trước đây, dù bị Trần Nghiêu làm phiền anh cũng rất thỏa mãn, trở lại vùng an toàn của mối quan hệ giữa hai người, đây là hành vi sửa chữa theo bản năng của Lâm Trưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.