Chương 61
Guillaume Musso
12/10/2016
Một hòn đảo bê tông giữa lòng Amazon.
Thành phố Manaus trải rộng về phía Tây Bắc của Braxin, vươn những cụm đô thị vào sâu trong khu rừng rậm.
Sau hơn bốn tiếng bay, Nikki và Sebastian đã tới sảnh đến của sân bay. Họ lờ đi đám tài xế taxi dù đang mời mọc các khách hàng tiềm năng ở khu giao nhận hành lý và tiến tới quầy đón tiếp của các văn phòng chính hãng để láy phiếu đăng ký.
Trời đang mưa.
Vừa ra khỏi sân bay, họ đã bị nghẹt thở vì cái nóng ẩm vùng nhiệt đới. Không khí bụi bặm và dày đặc hơi nước. Nước mưa hòa lẫn bụi bẩn, hơi nước ô nhiễm và cặn dầu khiến cho bầu không khí ngột ngạt không thở nổi. Họ đi ngược lên cả dãy taxi rồi chìa phiếu đặt xe cho nhân viên điều phối, người này đã điều đến cho họ một chiếc Mercedes 240D sơn đỏ và xanh lục. Dòng xe thịnh hành vào cuối những năm 1970.
Trong xe bốc mùi chua và hấp hơi. Một thứ mùi khó chịu như của trứng thối, lưu huỳnh và mùi nôn mửa. Họ vội vàng hạ cửa kính xuống rồi mới trình bày lộ trình với tài xế, một thanh niên người lai có mái tóc khô cứng, răng sâu và mặc áo phông vàng xanh của Selecão[1]. Trên radio là bản Macarena phiên bản Braxin. Không thể chịu đựng nổi, inh tai nhức óc.
[1]. Tức đội tuyển bóng đá quốc gia Braxin.
Nikki bật điện thoại và cố găng nối máy về Pháp trong khi Sebastian kiên quyết yêu cầu tài xế vặn nhỏ âm lượng đài. Sau vài lần cố kết nối mà không thành công, rốt cuộc Constance cũng bắt máy. Nikki nói vắn tắt tình hình hiện tại cho cô cảnh sát.
- Tôi đã thu thập tin tức và tôi có tin xấu, cô cảnh sát trẻ thông báo.
- Chúng tôi có rất ít thời gian, Nikki vừa cảnh báo vừa bật loa ngoài để Sebastian có thể nghe được cuộc trò chuyện.
- Vậy nên hai người nghe kỹ những điều tôi nói nhé. Tôi đã gửi ảnh của Flavia tới tất cả các mối quen biết. Cách đây vài giờ, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ một đồng nghiệp ở OCRTIS. Cơ quan Trung ương trấn áp tội phạm buôn lậu ma túy. Anh ấy nhận ra cô gái trong ảnh. Tên cô ta không phải là Flavia. Đó là Sophia Cardoza, còn được biết đến với cái tên “Barbie Narco”. Đó là con gái độc nhất của Pablo Cardoza, một trùm ma túy sừng sỏ ở Braxin, kẻ đứng đầu đường dây Seringueiros.
Nikki và Sebastian hoảng hốt nhìn nhau. Seringueiros… Họ đã nghe thấy cái tên này ở Rio.
- Từ một tháng nay, Pablo Cardoza bị giam giữ trong khu an ninh đặc biệt của nhà tù liên bang, Constance nói tiếp. Theo tin công bố chính thức thì đường dây đó đã bị đánh sập sau một đợt truy quét quy mô lớn của giới chức Braxin, nhưng cô gái “Flavia” tiếng tăm đó rõ ràng vẫn nuôi tham vọng điều hành đế chế của cha. Công việc phục vụ quán bar ở bãi biển Ipanema chỉ là vỏ bọc. Cô ta chưa bao giờ sống ở khu phố nghèo… Chuyến đi của anh chị qua khu Rocinba chỉ là một vụ dàn cảnh.
Bất chấp thứ mùi khó chịu trong xe, Nikki vẫn kéo cửa kính lên để ngăn tiếng ồn ào ngoài đường vọng vào. Hơi nóng ngột ngạt. Độ ẩm và tình trạng ô nhiễm ở khắp nơi. Những tòa nhà chọc trời vô duyên xen kẽ với những công trình cổ hơn, vết tích từ quá khứ huy hoàng của thành phố này, thời mà thủ phủ bang Amazon vẫn thống trị ngành sản xuất cao su của thế giới. Dù đã là buổi đêm, đường phố vẫn rất náo nhiệt, lúc nhúc người và ồn ào.
- Thế còn chiếc máy bay? Cô hỏi.
- Tôi đã gửi cả ảnh chiếc DC-3 ấy cho đồng nghiệp ở bên OCRTIS. Theo anh ấy, chắc chắn một điều là: chiếc máy bay thuộc tổ chức đó và chuyến hàng ma túy này có nguồn gốc từ Bolivia. Tầm khoảng bốn đến năm trăm cân cocain nguyên chất trị giá khoảng năm mươi triệu đô la. Chiếc máy bay chở hàng đó hẳn là gặp sự cố trước khi bị rơi tan xác giữa rừng rậm, cách đây hai hoặc ba tuần. Sau mốc thời gian đó, Flavia và các thành viên của tổ chức thoát khỏi các vụ bắt giữ hẳn đang ráo riết tìm lại cho được chiếc máy bay.
- Tìm một chiếc máy bay lớn cỡ đó liệu có phức tạp đến vậy không? Sebastian hỏi.
- Trong rừng Amazon thì có đấy. Dựa vào địa điểm máy bay rơi thì có lẽ khó mà tìm được nó. Đa phần đó đều là những nơi hẻo lánh, không có đường sá, không lối vào, không gì hết. Máy bay đó hẳn không có thiết bị báo cứu. Tôi đã tìm kiếm thử: năm ngoái, quân đội Braxin đã mất hơn một tháng mới xác định được vị trí một chiếc Cessna của tổ chức Chữ thập đỏ bị rơi xuống vùng rừng rậm. Và thêm nữa, đó là nhờ một bộ lạc da đỏ đã chỉ đường cho họ.
Cô cảnh sát Pháp ngừng lại vài giây rồi mới nói tiếp:
- Nhưng điều bất ngờ nhất lại là danh tính của người đàn ông tìm ra chiếc máy bay…
- Tôi không hiểu.
- Những bức ảnh về chiếc máy bay đó được chụp bằng điện thoại di động, Constance giải thích. Dựa vào đống đồ cắm trại lỉnh kỉnh trên người gã mà ta có thể thấy trên vài bức ảnh, chúng ta cứ tưởng đó là một khách du lịch vô tình lạc tới đó. Tôi thì nghĩ ngược lại, gã đã cố đi tìm và đã tìm thấy nó trước đám tay chân của tổ chức kia. Tôi cũng cho rằng gã chỉ có một mình vì bức ảnh có mặt gã đều là bức ảnh “tự sướng”. Vì gã mặc một chiếc áo phông có cở Mỹ nên tôi đánh cược gã không phải người Braxin và tôi đã tra cứu cơ sở dữ liệu của Interpol, một cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Hai người biết không: gã đó đã bị cảnh sát New York truy nã suốt năm năm nay. Gã trốn khỏi Brooklyn sau khi bị kết án tù dài hạn. Tên hắn là Memphis Decker: chính là em trai của Drake Decker, ông chủ quán bar Boomerang…
Nikki và Sebastian tiếp nhận thông tin với vẻ ngỡ ngàng. Từ khi rời khỏi khu vực sân bay, gã tài xế vẫn đi mỗi một con đường: đại lộ Constantino Nery, một kiểu đường vành đai nối khu Tây Bắc Manaus với bến cảng đồng thời chạy qua khu trung tâm cổ kính. Chiếc xe đột ngột rời khỏi đại lộ, chạy lên đường dân dành cho ô tô để bắt vào một dãy dài các bến tàu dọc con đường rải nhựa. Sừng sững trên dòng nước đen của Sông Đen, bến cảng Manaus rộng lớn trải dài đến hút tầm mắt.
- Cái gã tìm ra chiếc DC-3 là em của Drake Decker ư? Cô chắc không? Sebastian hỏi.
- Chắc chắn, Constance xác nhận. Gã đã lưu các tấm ảnh và bản đồ vào iPod của mình rồi mới gửi chiếc máy nghe nhạc đó tới New York cho anh trai. Và Drake đã không tìm thấy nơi nào để cất giấu nó tốt hơn là trong hộp đựng bài poker mà Jeremy đã lấy trộm của hắn…
- Thế cô có biết bây giờ cái gã Memphis Decker ấy đang ở đâu không? Nikki hỏi.- Biết, ở nghĩa địa. Người ta đã tìm thấy xác hắn ở trong bãi đỗ ở bến xe Coari, một thành phố nhỏ ven sông Amazon. Theo báo cáo của cảnh sát, thi thể hắn có dấu hiệu bị tra tấn và cắt xẻo.
- Là đám tay chân của Flavia?
- Đương nhiên là thế. Chắc chắn chúng đã ép gã khai ra vị trí chính xác của chiếc máy bay.
Taxi đi lướt qua những chiếc tàu đầu tiên: những chiếc tàu khổng lồ mà trên boong treo lủng lẳng hàng trăm chiếc võng đủ màu sắc. Rồi xe chạy ngang qua khu vực dành cho tàu hàng chuẩn bị đi tới những bến cảng chính của lưu vực sông Amazon – Belém, Iquitos, Boa Vista hay Santarém – rồi đỗ lại trước một khu chợ lớn bằng thép. Dưới bộ khung kim loại đồ sộ, các sạp hàng đầy ắp những cá, dược liệu, xương bò, các loại da và hoa quả nhiệt đới. Không khí đậm đặc và nồng nặc mùi sắn. Rực rỡ sắc màu và vô tổ chức, chợ “Rungis[2] ở Amazon” này đang náo nhiệt với đủ thứ âm thanh. Trong cảnh lộn xộn, hàng chục ngư phủ đang đổ thêm hàng ra sạp, bổ sung thêm các loại tôm cua vẫn nhảy lách tách.
[2]. Khu chợ nổi tiếng ở phía Nam Paris, được coi là chợ lớn nhất thế giới. (ND)
Trong khi taxi vẫn tiếp tục đi dọc bờ kè han gỉ, Sebastian dụi mắt, cố móc nối các sự kiện với nhau. Sau khi giết Memphis, tổ chức buôn lậu ma túy kia đã phái một tay chân – chắc chắn là tên “Maori” khốn khiếp kia – để liên lạc với Drake Decker. Bị đe dọa, Drake hẳn đã khai ra rằng chiếc máy nghe nhạc bị một thằng nhóc tên là Jeremy đánh cắp. Nhưng như lời Simon kể, Drake hoàn toàn không biết họ cũng như là địa chỉ của Jeremy. Những thông tin duy nhất mà hắn có là tên thằng bé và sở thích của nó với nhóm nhạc Shooters, thằng bé vẫn hay mặc áo phông có hình nhóm nhạc này. Và thông qua Facebook của nhóm nhạc mà Flavia mới lần ra được manh mối của Jeremy để rồi dụ dỗ thằng bé với hy vọng thằng bé sẽ tới Braxin mang theo chiếc iPod…
Một kế hoạch điên rồ. Một âm mưu thâm độc và xảo quyệt.
- Aqui é cidade à beira do lago [3], anh chàng tài xế cảnh báo trong khi các nhà kho và công ten nơ dần nhường chỗ cho các ngôi nhà hoang.
[3]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Đã tới khu phố ven hồ. (ND)
Khu phố ven hồ là một kiểu xóm dân nghèo bên dòng nước đen. Một xóm nhà nổi ổ chuột toàn những túp lều gỗ lợp mái tôn lượn sóng. Một vũng nước sếnh bùn dính dớp có thể khiến chiếc xe sa lầy vào đó trong tích tắc.
- Tôi ngắt máy đã nhé, Constance. Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.
- Đừng tới cuộc hẹn đó, Nikki! Thật điên rồ! Anh chị không biết những gã đó có thể làm gì đâu…
- Tôi không được lựa chọn, Constance, chúng đang giữ hai đứa con của tôi!
Cô cảnh sát ngưng lại một lúc rồi nghiêm trang cảnh báo:
- Nếu anh chị đưa tọa độ vị trí của chiếc máy bay, chúng sẽ trừ khử mọi người ngay lập tức, cả hai người và hai đứa trẻ. Đó là điều chắc chắn.
Không muốn nghe thêm về điều đó, Nikki ngắt máy. Cô đờ đẫn liếc mắt sang phía chồng cũ. Lần này họ đã ý thức được rõ mình đang chơi ván cờ quyết định với một đối thủ mà họ không có cơ chiến thắng.
Người tài xế dừng xe, đút túi tiền công rồi vội vã quay đầu xe, bỏ mặc hành khách giữa khung cảnh thê lương. Vẫn chỉ có Nikki và Sebastian ở đó một lúc lâu, đứng trân trân, sợ hãi. Trong màn đêm đen, mưa phùn lất phất và sương mù ngấm sâu xuống mảnh đất đã bị tàn phá, biến nơi này thành một vùng đầm lầy rộng lớn bao quanh là những bụi rậm. Đúng ba giờ, hai chiếc Hummer lừng lững tiến ra từ màn đêm rồi hướng về phía họ. Bị lóa mắt vì ánh đèn pha, họ đứng dạt sang một bên để khỏi bị hai con quái vật địa hình nghiền nát. Hai chiếc xe đỗ lại, vẫn để động cơ chạy.
Các cửa xe bật mở. Hùng dũng trong bộ đồng phục rằn ri, lủng củng các bao đạn trên người, súng máy hiệu IMBEL đeo trên vai, ba người đàn ông vũ trang đầy mình bước ra từ đêm đen. Những viên lính biệt kích cải trang của đám buôn lậu ma túy.
Bất thình lình, chúng lôi Camille và Jeremy từ một trong hai chiếc xe 4x4 ra rồi chĩa họng súng vào hai đứa trẻ, tay của cả hai đều bị trói ngược phía sau, miệng thì bị dán băng dính.
Khi nhận ra hai con, Nikki và Sebastian đều cảm thấy thắt lòng. Tim họ đập thình thịch. Đến cửa địa ngục rốt cuộc họ lại tìm được Camille và Jeremy.
Còn sống.
Nhưng trong bao lâu nữa?
Một người phụ nữ trẻ tóc vàng, dáng người mảnh mai rốt cuộc cũng đóng sập cánh cửa chiếc xe Hummer và đứng ngạo nghễ trước ánh đèn pha.
Sophia Cardoza, biệt hiệu “Barbie Narco”.
Flavia.
Thành phố Manaus trải rộng về phía Tây Bắc của Braxin, vươn những cụm đô thị vào sâu trong khu rừng rậm.
Sau hơn bốn tiếng bay, Nikki và Sebastian đã tới sảnh đến của sân bay. Họ lờ đi đám tài xế taxi dù đang mời mọc các khách hàng tiềm năng ở khu giao nhận hành lý và tiến tới quầy đón tiếp của các văn phòng chính hãng để láy phiếu đăng ký.
Trời đang mưa.
Vừa ra khỏi sân bay, họ đã bị nghẹt thở vì cái nóng ẩm vùng nhiệt đới. Không khí bụi bặm và dày đặc hơi nước. Nước mưa hòa lẫn bụi bẩn, hơi nước ô nhiễm và cặn dầu khiến cho bầu không khí ngột ngạt không thở nổi. Họ đi ngược lên cả dãy taxi rồi chìa phiếu đặt xe cho nhân viên điều phối, người này đã điều đến cho họ một chiếc Mercedes 240D sơn đỏ và xanh lục. Dòng xe thịnh hành vào cuối những năm 1970.
Trong xe bốc mùi chua và hấp hơi. Một thứ mùi khó chịu như của trứng thối, lưu huỳnh và mùi nôn mửa. Họ vội vàng hạ cửa kính xuống rồi mới trình bày lộ trình với tài xế, một thanh niên người lai có mái tóc khô cứng, răng sâu và mặc áo phông vàng xanh của Selecão[1]. Trên radio là bản Macarena phiên bản Braxin. Không thể chịu đựng nổi, inh tai nhức óc.
[1]. Tức đội tuyển bóng đá quốc gia Braxin.
Nikki bật điện thoại và cố găng nối máy về Pháp trong khi Sebastian kiên quyết yêu cầu tài xế vặn nhỏ âm lượng đài. Sau vài lần cố kết nối mà không thành công, rốt cuộc Constance cũng bắt máy. Nikki nói vắn tắt tình hình hiện tại cho cô cảnh sát.
- Tôi đã thu thập tin tức và tôi có tin xấu, cô cảnh sát trẻ thông báo.
- Chúng tôi có rất ít thời gian, Nikki vừa cảnh báo vừa bật loa ngoài để Sebastian có thể nghe được cuộc trò chuyện.
- Vậy nên hai người nghe kỹ những điều tôi nói nhé. Tôi đã gửi ảnh của Flavia tới tất cả các mối quen biết. Cách đây vài giờ, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ một đồng nghiệp ở OCRTIS. Cơ quan Trung ương trấn áp tội phạm buôn lậu ma túy. Anh ấy nhận ra cô gái trong ảnh. Tên cô ta không phải là Flavia. Đó là Sophia Cardoza, còn được biết đến với cái tên “Barbie Narco”. Đó là con gái độc nhất của Pablo Cardoza, một trùm ma túy sừng sỏ ở Braxin, kẻ đứng đầu đường dây Seringueiros.
Nikki và Sebastian hoảng hốt nhìn nhau. Seringueiros… Họ đã nghe thấy cái tên này ở Rio.
- Từ một tháng nay, Pablo Cardoza bị giam giữ trong khu an ninh đặc biệt của nhà tù liên bang, Constance nói tiếp. Theo tin công bố chính thức thì đường dây đó đã bị đánh sập sau một đợt truy quét quy mô lớn của giới chức Braxin, nhưng cô gái “Flavia” tiếng tăm đó rõ ràng vẫn nuôi tham vọng điều hành đế chế của cha. Công việc phục vụ quán bar ở bãi biển Ipanema chỉ là vỏ bọc. Cô ta chưa bao giờ sống ở khu phố nghèo… Chuyến đi của anh chị qua khu Rocinba chỉ là một vụ dàn cảnh.
Bất chấp thứ mùi khó chịu trong xe, Nikki vẫn kéo cửa kính lên để ngăn tiếng ồn ào ngoài đường vọng vào. Hơi nóng ngột ngạt. Độ ẩm và tình trạng ô nhiễm ở khắp nơi. Những tòa nhà chọc trời vô duyên xen kẽ với những công trình cổ hơn, vết tích từ quá khứ huy hoàng của thành phố này, thời mà thủ phủ bang Amazon vẫn thống trị ngành sản xuất cao su của thế giới. Dù đã là buổi đêm, đường phố vẫn rất náo nhiệt, lúc nhúc người và ồn ào.
- Thế còn chiếc máy bay? Cô hỏi.
- Tôi đã gửi cả ảnh chiếc DC-3 ấy cho đồng nghiệp ở bên OCRTIS. Theo anh ấy, chắc chắn một điều là: chiếc máy bay thuộc tổ chức đó và chuyến hàng ma túy này có nguồn gốc từ Bolivia. Tầm khoảng bốn đến năm trăm cân cocain nguyên chất trị giá khoảng năm mươi triệu đô la. Chiếc máy bay chở hàng đó hẳn là gặp sự cố trước khi bị rơi tan xác giữa rừng rậm, cách đây hai hoặc ba tuần. Sau mốc thời gian đó, Flavia và các thành viên của tổ chức thoát khỏi các vụ bắt giữ hẳn đang ráo riết tìm lại cho được chiếc máy bay.
- Tìm một chiếc máy bay lớn cỡ đó liệu có phức tạp đến vậy không? Sebastian hỏi.
- Trong rừng Amazon thì có đấy. Dựa vào địa điểm máy bay rơi thì có lẽ khó mà tìm được nó. Đa phần đó đều là những nơi hẻo lánh, không có đường sá, không lối vào, không gì hết. Máy bay đó hẳn không có thiết bị báo cứu. Tôi đã tìm kiếm thử: năm ngoái, quân đội Braxin đã mất hơn một tháng mới xác định được vị trí một chiếc Cessna của tổ chức Chữ thập đỏ bị rơi xuống vùng rừng rậm. Và thêm nữa, đó là nhờ một bộ lạc da đỏ đã chỉ đường cho họ.
Cô cảnh sát Pháp ngừng lại vài giây rồi mới nói tiếp:
- Nhưng điều bất ngờ nhất lại là danh tính của người đàn ông tìm ra chiếc máy bay…
- Tôi không hiểu.
- Những bức ảnh về chiếc máy bay đó được chụp bằng điện thoại di động, Constance giải thích. Dựa vào đống đồ cắm trại lỉnh kỉnh trên người gã mà ta có thể thấy trên vài bức ảnh, chúng ta cứ tưởng đó là một khách du lịch vô tình lạc tới đó. Tôi thì nghĩ ngược lại, gã đã cố đi tìm và đã tìm thấy nó trước đám tay chân của tổ chức kia. Tôi cũng cho rằng gã chỉ có một mình vì bức ảnh có mặt gã đều là bức ảnh “tự sướng”. Vì gã mặc một chiếc áo phông có cở Mỹ nên tôi đánh cược gã không phải người Braxin và tôi đã tra cứu cơ sở dữ liệu của Interpol, một cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Hai người biết không: gã đó đã bị cảnh sát New York truy nã suốt năm năm nay. Gã trốn khỏi Brooklyn sau khi bị kết án tù dài hạn. Tên hắn là Memphis Decker: chính là em trai của Drake Decker, ông chủ quán bar Boomerang…
Nikki và Sebastian tiếp nhận thông tin với vẻ ngỡ ngàng. Từ khi rời khỏi khu vực sân bay, gã tài xế vẫn đi mỗi một con đường: đại lộ Constantino Nery, một kiểu đường vành đai nối khu Tây Bắc Manaus với bến cảng đồng thời chạy qua khu trung tâm cổ kính. Chiếc xe đột ngột rời khỏi đại lộ, chạy lên đường dân dành cho ô tô để bắt vào một dãy dài các bến tàu dọc con đường rải nhựa. Sừng sững trên dòng nước đen của Sông Đen, bến cảng Manaus rộng lớn trải dài đến hút tầm mắt.
- Cái gã tìm ra chiếc DC-3 là em của Drake Decker ư? Cô chắc không? Sebastian hỏi.
- Chắc chắn, Constance xác nhận. Gã đã lưu các tấm ảnh và bản đồ vào iPod của mình rồi mới gửi chiếc máy nghe nhạc đó tới New York cho anh trai. Và Drake đã không tìm thấy nơi nào để cất giấu nó tốt hơn là trong hộp đựng bài poker mà Jeremy đã lấy trộm của hắn…
- Thế cô có biết bây giờ cái gã Memphis Decker ấy đang ở đâu không? Nikki hỏi.- Biết, ở nghĩa địa. Người ta đã tìm thấy xác hắn ở trong bãi đỗ ở bến xe Coari, một thành phố nhỏ ven sông Amazon. Theo báo cáo của cảnh sát, thi thể hắn có dấu hiệu bị tra tấn và cắt xẻo.
- Là đám tay chân của Flavia?
- Đương nhiên là thế. Chắc chắn chúng đã ép gã khai ra vị trí chính xác của chiếc máy bay.
Taxi đi lướt qua những chiếc tàu đầu tiên: những chiếc tàu khổng lồ mà trên boong treo lủng lẳng hàng trăm chiếc võng đủ màu sắc. Rồi xe chạy ngang qua khu vực dành cho tàu hàng chuẩn bị đi tới những bến cảng chính của lưu vực sông Amazon – Belém, Iquitos, Boa Vista hay Santarém – rồi đỗ lại trước một khu chợ lớn bằng thép. Dưới bộ khung kim loại đồ sộ, các sạp hàng đầy ắp những cá, dược liệu, xương bò, các loại da và hoa quả nhiệt đới. Không khí đậm đặc và nồng nặc mùi sắn. Rực rỡ sắc màu và vô tổ chức, chợ “Rungis[2] ở Amazon” này đang náo nhiệt với đủ thứ âm thanh. Trong cảnh lộn xộn, hàng chục ngư phủ đang đổ thêm hàng ra sạp, bổ sung thêm các loại tôm cua vẫn nhảy lách tách.
[2]. Khu chợ nổi tiếng ở phía Nam Paris, được coi là chợ lớn nhất thế giới. (ND)
Trong khi taxi vẫn tiếp tục đi dọc bờ kè han gỉ, Sebastian dụi mắt, cố móc nối các sự kiện với nhau. Sau khi giết Memphis, tổ chức buôn lậu ma túy kia đã phái một tay chân – chắc chắn là tên “Maori” khốn khiếp kia – để liên lạc với Drake Decker. Bị đe dọa, Drake hẳn đã khai ra rằng chiếc máy nghe nhạc bị một thằng nhóc tên là Jeremy đánh cắp. Nhưng như lời Simon kể, Drake hoàn toàn không biết họ cũng như là địa chỉ của Jeremy. Những thông tin duy nhất mà hắn có là tên thằng bé và sở thích của nó với nhóm nhạc Shooters, thằng bé vẫn hay mặc áo phông có hình nhóm nhạc này. Và thông qua Facebook của nhóm nhạc mà Flavia mới lần ra được manh mối của Jeremy để rồi dụ dỗ thằng bé với hy vọng thằng bé sẽ tới Braxin mang theo chiếc iPod…
Một kế hoạch điên rồ. Một âm mưu thâm độc và xảo quyệt.
- Aqui é cidade à beira do lago [3], anh chàng tài xế cảnh báo trong khi các nhà kho và công ten nơ dần nhường chỗ cho các ngôi nhà hoang.
[3]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Đã tới khu phố ven hồ. (ND)
Khu phố ven hồ là một kiểu xóm dân nghèo bên dòng nước đen. Một xóm nhà nổi ổ chuột toàn những túp lều gỗ lợp mái tôn lượn sóng. Một vũng nước sếnh bùn dính dớp có thể khiến chiếc xe sa lầy vào đó trong tích tắc.
- Tôi ngắt máy đã nhé, Constance. Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.
- Đừng tới cuộc hẹn đó, Nikki! Thật điên rồ! Anh chị không biết những gã đó có thể làm gì đâu…
- Tôi không được lựa chọn, Constance, chúng đang giữ hai đứa con của tôi!
Cô cảnh sát ngưng lại một lúc rồi nghiêm trang cảnh báo:
- Nếu anh chị đưa tọa độ vị trí của chiếc máy bay, chúng sẽ trừ khử mọi người ngay lập tức, cả hai người và hai đứa trẻ. Đó là điều chắc chắn.
Không muốn nghe thêm về điều đó, Nikki ngắt máy. Cô đờ đẫn liếc mắt sang phía chồng cũ. Lần này họ đã ý thức được rõ mình đang chơi ván cờ quyết định với một đối thủ mà họ không có cơ chiến thắng.
Người tài xế dừng xe, đút túi tiền công rồi vội vã quay đầu xe, bỏ mặc hành khách giữa khung cảnh thê lương. Vẫn chỉ có Nikki và Sebastian ở đó một lúc lâu, đứng trân trân, sợ hãi. Trong màn đêm đen, mưa phùn lất phất và sương mù ngấm sâu xuống mảnh đất đã bị tàn phá, biến nơi này thành một vùng đầm lầy rộng lớn bao quanh là những bụi rậm. Đúng ba giờ, hai chiếc Hummer lừng lững tiến ra từ màn đêm rồi hướng về phía họ. Bị lóa mắt vì ánh đèn pha, họ đứng dạt sang một bên để khỏi bị hai con quái vật địa hình nghiền nát. Hai chiếc xe đỗ lại, vẫn để động cơ chạy.
Các cửa xe bật mở. Hùng dũng trong bộ đồng phục rằn ri, lủng củng các bao đạn trên người, súng máy hiệu IMBEL đeo trên vai, ba người đàn ông vũ trang đầy mình bước ra từ đêm đen. Những viên lính biệt kích cải trang của đám buôn lậu ma túy.
Bất thình lình, chúng lôi Camille và Jeremy từ một trong hai chiếc xe 4x4 ra rồi chĩa họng súng vào hai đứa trẻ, tay của cả hai đều bị trói ngược phía sau, miệng thì bị dán băng dính.
Khi nhận ra hai con, Nikki và Sebastian đều cảm thấy thắt lòng. Tim họ đập thình thịch. Đến cửa địa ngục rốt cuộc họ lại tìm được Camille và Jeremy.
Còn sống.
Nhưng trong bao lâu nữa?
Một người phụ nữ trẻ tóc vàng, dáng người mảnh mai rốt cuộc cũng đóng sập cánh cửa chiếc xe Hummer và đứng ngạo nghễ trước ánh đèn pha.
Sophia Cardoza, biệt hiệu “Barbie Narco”.
Flavia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.