Chương 18: Cô xa lánh anh
Mẹ Bỉm
07/09/2023
Khánh Linh khóc đã xong mệt mỏi nằm ngủ thiếp trên sàn nhà cho đến khi điện thoại vang lên tiếng chuông báo thức cô mới giật mình tỉnh dậy vội đứng lên nhưng đêm qua anh đã chiếm lấy khá thô bạo nên cô bị ngã khụy xuống nền nhưng vì cô biết bác Khuê cũng sắp ngủ dậy nên cô cố gắng lết cơ thể đau nhức đi lấy quần áo tắm rửa để tẩy sạch những dấu vết hoan ái mà đêm qua anh để lại trên người cô ,sau khi đã tắm rửa thay quần áo cô vừa mở cửa phòng thì Quốc Minh đã đang đứng trước cửa phòng đưa tay ra trước mặt cô viên thuốc màu trắng khi anh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Khánh Linh rất dứt khoát cầm viên thuốc lên bỏ trực tiếp vào miệng không cần uống nước nuốt xuống cổ họng đắng ngắt mặt cô lạnh tanh không chút biến sắc dùng lời nói nhẹ như bông nói với anh :
- Anh yên tâm tôi đã uống thuốc và sẽ không gây phiền hà gì cho anh đâu .
Khánh Linh nói xong vượt qua anh đi vào phòng bếp tuy còn mệt mỏi và đau nhưng cô vẫn cố thẳng lưng bước đi hiên ngang vào phòng bếp lấy xương ra để nấu cháo ăn sáng , Quốc Minh thấy cô dứt khoát không dây dưa với anh như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm rời nhà đến bện viện làm việc nhưng trong suốt ngày hôm ấy trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh kiều diễm e thẹn của Khánh Linh khi nằm dưới thân anh mà cái dư vị khi cậu nhỏ của anh phá thành đoạt đất bên trong cô khiến cho anh luyến tiếc khó có thể quên được .
Anh cố gắng làm việc thật nhiều để không có thời gian rảnh mà nghĩ đến Khánh Linh mãi cho đến chiều tối khi anh trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi thì có mẹ đang ngồi ở bàn ăn nói :
- Con mau lên tắm rồi xuống ăn cơm cùng với mẹ .
Quốc Minh buột miệng hỏi :
- Khánh Linh đâu rồi mẹ ?
Mẹ amh thở dài nói :
- Không biết con bé ăn phải gì mà sáng giờ nôn mửa quá trời nên nấu cơm xong mẹ nói nó về phòng nằm nghỉ để mẹ đợi con về ăn rồi con dọn rửa luôn cũng được.
Quốc Mimh nghe tình trạng của Khánh Linh thì biết cô bị dị ứng với thuốc tránh thai mà anh đưa cho cô uống nên gật đầu nói với mẹ :
- Vậy mẹ đợi con một lát .
Sau khi hai mẹ ăn cơm xong anh đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi vừa đóng cửa phòng mẹ vào anh liền mở cửa phòng của Khánh Linh đi vào qua ánh đèn mờ của đèn ngủ anh thấy cô nằm trên giường liền đi đến đang tính đặt tay lên trán của cô xem cô có bị sốt không thì cô bất ngờ mở mắt liền gạt tay anh ra nói :
- Tôi không sao anh cứ yên tâm sáng nay tôi có nôn thuốc anh đưa nhưng lúc đi chợ tôi đã mua thuốc khác uống vào luôn rồi , tôi đã nói không gây phiền hà gì cho anh thì sẽ giữ lời .
Khánh Linh nói xong liền trở mình quay mặt vào trong nhắm mắt lại muốn đuổi khách nên Quốc Minh cũng rời khỏi phòng cô nhưng khi cánh cửa phòng cô vừa khép lại thì giọt nước mắt tủi thân đã lăn dài trên má của cô nhưng cô lo bác Khuê và anh sẽ nghe thấy nên vội đưa chăn ngậm chặt vào miệng để không phát ra tiếng khóc đau lòng .Sáng ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm làm việc như thường ngày nhưng cô sẽ hạn chế chạm mặt anh những khi anh không có ở nhà cô vẫn nói chuyện vui vẻ chăm sóc cẩn thận cho bác Khuê nhưng ngày nào anh không có ca trực ở nhà cô sẽ ít nói trầm tính hơn và chỉ quanh quẩn bên bác Khuê, cứ vậy tình hình hai người như mặt trăng với mặt trời kéo dài hơn bốn tháng khiến cho Quốc Minh rất khó chịu mà nay cũng là hai mươi tám tết mẹ anh có dặn nếu Khánh Linh xin nghỉ mấy ngày về quê ăn tết với gia đình thì anh hãy đồng ý nhưng suốt từ sáng đến giờ cô không thèm liếc nhìn anh lấy một lần thì anh lấy đâu cơ hội mà nói chuyện với cô .
Mà Khánh Linh đã biết rõ tâm ý của anh không đặt lên cô mà chỉ xem cô như một công cụ để anh thỏa mãn tình dục thì cô càng quyết tâm tránh xa anh càng xa càng tốt , trong những ngày cuối năm mọi người ai cũng háo hức được đoàn tụ với gia đình và cô cũng vậy nhưng số tiền anh bỏ ra cho cô mượn quá lớn và làm giúp việc cho nhà anh là cách để cô trả dần công nợ nên cô quyết tâm sẽ làm việc siêng năng để mau chóng trả hết nợ cho anh và có thể rời khỏi nhà anh, rời khỏi cái căn phòng mà anh đã lấy đi sự trong trắng của cô nên cô đã gọi điện về cho ba mẹ nói tết này sẽ không về ăn tết cùng cả nhà mà sẽ ở lại hoàn thành cho tốt công việc của mình.
Sau khi cô cho bác Khuê vào phòng thì cô nhẹ nhàng rời phòng của bác kiểm tra lại các cửa trong nhà đang định trở về phòng của mình thì bị Quốc Minh bắt lấy tay lôi cô lên cầu thang khi cô đang định phản khánh thì anh đe dọa :
- Em mà làm mẹ tỉnh giấc thì anh sẽ đè em ra hôn ngay trước mặt mẹ cho mẹ biết em là người như thế nào ?
- Anh yên tâm tôi đã uống thuốc và sẽ không gây phiền hà gì cho anh đâu .
Khánh Linh nói xong vượt qua anh đi vào phòng bếp tuy còn mệt mỏi và đau nhưng cô vẫn cố thẳng lưng bước đi hiên ngang vào phòng bếp lấy xương ra để nấu cháo ăn sáng , Quốc Minh thấy cô dứt khoát không dây dưa với anh như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm rời nhà đến bện viện làm việc nhưng trong suốt ngày hôm ấy trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh kiều diễm e thẹn của Khánh Linh khi nằm dưới thân anh mà cái dư vị khi cậu nhỏ của anh phá thành đoạt đất bên trong cô khiến cho anh luyến tiếc khó có thể quên được .
Anh cố gắng làm việc thật nhiều để không có thời gian rảnh mà nghĩ đến Khánh Linh mãi cho đến chiều tối khi anh trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi thì có mẹ đang ngồi ở bàn ăn nói :
- Con mau lên tắm rồi xuống ăn cơm cùng với mẹ .
Quốc Minh buột miệng hỏi :
- Khánh Linh đâu rồi mẹ ?
Mẹ amh thở dài nói :
- Không biết con bé ăn phải gì mà sáng giờ nôn mửa quá trời nên nấu cơm xong mẹ nói nó về phòng nằm nghỉ để mẹ đợi con về ăn rồi con dọn rửa luôn cũng được.
Quốc Mimh nghe tình trạng của Khánh Linh thì biết cô bị dị ứng với thuốc tránh thai mà anh đưa cho cô uống nên gật đầu nói với mẹ :
- Vậy mẹ đợi con một lát .
Sau khi hai mẹ ăn cơm xong anh đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi vừa đóng cửa phòng mẹ vào anh liền mở cửa phòng của Khánh Linh đi vào qua ánh đèn mờ của đèn ngủ anh thấy cô nằm trên giường liền đi đến đang tính đặt tay lên trán của cô xem cô có bị sốt không thì cô bất ngờ mở mắt liền gạt tay anh ra nói :
- Tôi không sao anh cứ yên tâm sáng nay tôi có nôn thuốc anh đưa nhưng lúc đi chợ tôi đã mua thuốc khác uống vào luôn rồi , tôi đã nói không gây phiền hà gì cho anh thì sẽ giữ lời .
Khánh Linh nói xong liền trở mình quay mặt vào trong nhắm mắt lại muốn đuổi khách nên Quốc Minh cũng rời khỏi phòng cô nhưng khi cánh cửa phòng cô vừa khép lại thì giọt nước mắt tủi thân đã lăn dài trên má của cô nhưng cô lo bác Khuê và anh sẽ nghe thấy nên vội đưa chăn ngậm chặt vào miệng để không phát ra tiếng khóc đau lòng .Sáng ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm làm việc như thường ngày nhưng cô sẽ hạn chế chạm mặt anh những khi anh không có ở nhà cô vẫn nói chuyện vui vẻ chăm sóc cẩn thận cho bác Khuê nhưng ngày nào anh không có ca trực ở nhà cô sẽ ít nói trầm tính hơn và chỉ quanh quẩn bên bác Khuê, cứ vậy tình hình hai người như mặt trăng với mặt trời kéo dài hơn bốn tháng khiến cho Quốc Minh rất khó chịu mà nay cũng là hai mươi tám tết mẹ anh có dặn nếu Khánh Linh xin nghỉ mấy ngày về quê ăn tết với gia đình thì anh hãy đồng ý nhưng suốt từ sáng đến giờ cô không thèm liếc nhìn anh lấy một lần thì anh lấy đâu cơ hội mà nói chuyện với cô .
Mà Khánh Linh đã biết rõ tâm ý của anh không đặt lên cô mà chỉ xem cô như một công cụ để anh thỏa mãn tình dục thì cô càng quyết tâm tránh xa anh càng xa càng tốt , trong những ngày cuối năm mọi người ai cũng háo hức được đoàn tụ với gia đình và cô cũng vậy nhưng số tiền anh bỏ ra cho cô mượn quá lớn và làm giúp việc cho nhà anh là cách để cô trả dần công nợ nên cô quyết tâm sẽ làm việc siêng năng để mau chóng trả hết nợ cho anh và có thể rời khỏi nhà anh, rời khỏi cái căn phòng mà anh đã lấy đi sự trong trắng của cô nên cô đã gọi điện về cho ba mẹ nói tết này sẽ không về ăn tết cùng cả nhà mà sẽ ở lại hoàn thành cho tốt công việc của mình.
Sau khi cô cho bác Khuê vào phòng thì cô nhẹ nhàng rời phòng của bác kiểm tra lại các cửa trong nhà đang định trở về phòng của mình thì bị Quốc Minh bắt lấy tay lôi cô lên cầu thang khi cô đang định phản khánh thì anh đe dọa :
- Em mà làm mẹ tỉnh giấc thì anh sẽ đè em ra hôn ngay trước mặt mẹ cho mẹ biết em là người như thế nào ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.