Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Quyển 4 - Chương 158: Là ai đây?
Ân Tầm
24/07/2015
Giây phút đó cô đã cảm thấy cô và Lục Bắc Thần cách nhau trăm núi ngàn sông, như hai con người ở hai thế giới, chỉ giao thoa gặp gỡ trong phút chốc ngắn ngủi, cuối cùng vẫn sẽ bước về hai phía ngược nhau…
Anh như một câu đố.
Có lúc lạnh lùng, xảo quyệt, có khi nhiệt tình như lửa. Tâm sự của anh giấu kín trong lòng, khi hơi nhíu mày sẽ có chút xa cách, khó gần. Có rất nhiều lần, cô rất muốn tháo bỏ tầng tầng lớp lớp vỏ bọc đó của anh để thăm dò những bí mật trong nội tâm.
Phải, anh che giấu bí mật, nếu không đã chẳng cô độc, cao ngạo và khó hiểu như thế.
Nhưng cô lại cảm nhận được cái nóng bỏng của anh, trong từng lần thở gấp, qua những giây phút hơi thở đan cài. Ánh mắt anh trong sáng, tập trung, cô rất muốn hỏi anh có thật sự vui vẻ không, lúc ấn đường anh dãn ra luôn là khi tâm trạng của anh ôn hòa nhất.
Anh giỏi kiểm soát, anh từng nói, công việc của mình đã quyết định một số phận đi ngược lại với thần Chết, trí tuệ ban cho anh khả năng nắm giữ sự thật.
Đây là một người đàn ông có tâm lý mạnh mẽ, khi đối diện với sự hỗn loạn giữa thị phi, thật giả, anh vẫn kiên trì biết rõ mình cần điều gì, cũng giống như anh từng nói với cô: Chân tướng là thứ duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú, cũng chỉ có anh mới có tư cách đánh giá sự thật.
Trong vụ án của Tiêu Tuyết, có biết bao lần cô đã tuyệt vọng. Khi áp lực dồn tới, cô sẽ bị những hoang tưởng thật giả lẫn lộn chèn ép tới không thở nổi. Cô biết, anh từng nhận những vụ án còn phức tạp hơn đây. Một người đã trải qua sống chết, đã nhìn được nhân tính hiểm ác như anh, có thể đạt tới mức không gì đánh gục được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng anh nói với cô: Khi áp lực tới, có người sẽ bị hạ gục, có người lại được thức tỉnh. Tôi, chính là người phía sau.
Thế nên, đứng trước một người đàn ông vừa mạnh mẽ, tâm lý lại rắn rỏi như thế này, cô phải làm sao mới có thể bước sâu vào trái tim anh, thăm dò nỗi cô đơn của anh?
Lần đó, sự nhiệt tình của anh đối với cô đã kéo dài tới tận khi đường chân trời bắt đầu bừng sáng. Cả quá trình cô đều tỉnh táo, thế nên cuối cùng sau khi anh chìm sâu vào giấc ngủ, cô đã ngắm anh rất lâu. Một người đã biết rõ mọi chuyện như cô lại đố kỵ đến phát điên. Mỗi lần nghĩ tới Tiêu Tuyết, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng người đàn ông trước mắt này triền miên cùng Tiêu Tuyết.
Cô biết suy nghĩ này là không đúng.
Người trước mắt không phải Bắc Thâm, vì sao cô cứ nhất quyết lôi kéo anh và Tiêu Tuyết lại với nhau?
Sau ngày hôm đó, Lục Bắc Thần ra nước ngoài. Cô đặt cho anh vé máy bay đi New York. Anh lên đường vội vã, cô không hỏi anh mục đích của chuyến đi này, mà anh cũng không định nói rõ chi tiết cho cô, chỉ là trước khi đi, anh đã hôn cô một cái thật sâu và nói: Đợi tôi quay về!
Chờ đợi, vì có những bận lòng mà trở nên đằng đẵng.
Anh mới đi có bảy ngày, cô bỗng cảm thấy dài tựa bảy năm.
Sau khi Lục Bắc Thần rời khỏi nhà, Cố Tư ôm một bát hoa quả, từ trong bếp đi ra, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi: “Chị, sáng nay anh Thần từ trong phòng chị đi ra.”
Như một câu hỏi nhưng lại cực kỳ khẳng định. Cố Sơ biết, nó nhìn thấy rồi.
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ quay về phòng.
Cố Tư đi vào theo, dựa vào cửa hỏi cô: “Nhưng người chị yêu chẳng phải em trai anh ấy sao?”
Chuyện này không khó suy đoán, Cố Sơ không kinh ngạc vì câu nói này của Cố Tư. Nó đã nhìn thấy bức tranh, chính cô cũng đã từng nói cho Cố Tư biết thân phận của người đàn ông trong bức tranh đó. Cả trăm bức tranh, bức nào cũng chỉ vẽ cùng một người, chẳng ai ngu ngốc tới mức không đoán được tâm ý của cô.
Nhưng cô vẫn chưa thể thỏa mãn sự tò mò của Cố Tư. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng nắm bắt không chuẩn xác tình cảm của mình nữa rồi, đây là một chuyện đáng sợ. Cô âm thầm dọn dẹp đồ đạc, rất lâu sau mới khẽ nói một câu: “Chị nghĩ, tới lúc chúng ta phải đi rồi.”
Loại nghiện này là một chất độc.
Cô đã từng nếm thử một lần, không muốn lại nghiện lại lần hai.
Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thần đều là kiếp nạn của cô. Nếu đều là một kiếp nạn đã có thể nhìn ra được kết quả, vì sao cô không thể giảm tổn thương xuống mức thấp nhất.
Luẩn quẩn bao lâu như vậy, cô bỗng cảm thấy… mệt mỏi rồi.
Cô không muốn suy đoán thân phận của người đàn ông này nữa, cũng không muốn mổ xẻ câu đó trên người anh nữa. Có lẽ cô không nên hiếu kỳ.
“Cố Sơ, dù có thế nào thì lần này vẫn cảm ơn cậu.”
Cố Sơ không trả lời bất kỳ câu nào, ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn thẳng về một phía.
“Cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”
Có một bàn tay đung đưa trước mắt cô.
Lúc này Cố Sơ mới hoàn hồn trở lại, nhìn Lăng Song ngồi đối diện ‘á’ một tiếng rồi nói: “Nghe mà.”
Lăng Song hoài nghi nhìn cô, rồi lại ngó nghiêng xung quanh, không phát hiện ra điều gì khác biệt bèn nhún vai nói: “Tóm lại ấy, tôi rút lại tất cả những lời nói không thân thiện trước đây của tôi với cậu. À đúng rồi, bổ sung thêm một câu, chỉ là rút lại cái lần ở bệnh viện Quỳnh Châu đó thôi, còn mấy chuyện không vui hồi đại học không phải một mình tôi gây ra.”
Cố Sơ cầm chiếc thìa bạc cực nhỏ trong tay, cúi đầu khuấy café trong cốc. Rõ ràng là một ly café nóng hổi, vậy mà khi uống vào miệng đã hơi nguội. Nhân lúc uống café, cô lại nhìn ra cửa hàng cách đó mấy mét, ngoài cửa không một bóng người đi ra.
Lúc này cô mới hờ hững đáp lại lời Lăng Song: “Bạn bè với nhau cả, quan trọng gì lời cảm ơn.”
Thượng Hải vẫn luôn là địa bàn của Lăng Song. Sau khi biết tin cô bị thương, Lăng Song cũng hiếm khi xóa bỏ hiềm khích trước kia, gọi điện hỏi thăm cô mấy lần. Thật ra trong lòng Cố Sơ hiểu rất rõ, Lăng Song có một cái mũi cực thính, từ lâu đã ‘ngửi’ được hành tung của Lục Bắc Thần ở Thượng Hải, nói ba câu trong ba điện thoại đã trở về việc chính, quyết tâm phải phỏng vấn được Lục Bắc Thần.
Với kẻ đầu têu hại cô mất việc, Cố Sơ vốn không nên giúp đỡ, nhưng về sau suy nghĩ lại có lẽ tất cả đều đã được số phận sắp đặt, cô bèn gọi cho Lục Bắc Thần, còn hết lời khuyên nhủ hãy sắp xếp thời gian phỏng vấn. Tuy rằng Lục Bắc Thần đặt ra rất nhiều yêu cầu đối với chuyện phỏng vấn nhưng ít nhất vẫn chấp nhận phỏng vấn của tờ tạp chí đầu tiên trong nước. Đừng trách Lăng Song phấn khích, đến Cố Sơ cũng có thể đoán được kỳ tạp chí có Lục Bắc Thần làm trang bìa sẽ bán chạy cỡ nào.
Thế nên hôm nay Lăng Song hẹn cô, lấy danh nghĩa là cảm ơn, thực tế là những vấn đề cậu ta hỏi vẫn có liên quan tới Lục Bắc Thần. Cố Sơ hiểu, đây là bệnh nghề nghiệp của Lăng Song, tìm hiểu thêm những khía cạnh khác của đối tượng phỏng vấn cũng là việc tốt.
“Cậu dù sao cũng là Cố đại tiểu thư, tôi phải tỉ mỉ rồi.” Lăng Song nửa đùa nửa thật: “Với lại, bây giờ cậu đã là trợ lý của giáo sư Lục, cũng coi như một nửa rường cột quốc gia rồi.”
Từ đầu tới cuối, Cố Sơ đều không mấy tập trung.
“Này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu dẫu sao là con gái, ngày nào cũng tiếp xúc với xác chết sẽ bị người ta nói ra nói vào đấy.” Lăng Song nói một câu khó hiểu.
Cố Sơ đặt tách café xuống, liếc mắt nhìn thấy hai hình bóng trước cửa hàng kia.
Mười phút trước, hai cái bóng đó đã đi vào, bây giờ ra về túi đầy tay.
Hai cái bóng, một cao một thấp, một nam một nữ. Người ngoài nhìn vào, người đàn ông cao lớn tuấn tú, người con gái dịu dàng xinh đẹp, là một đôi trời sinh. Cố Sơ rất muốn làm một người quan sát, vừa uống café vừa ngắm nhìn khung cảnh như tranh phía đối diện, nhưng đôi mắt rốt cuộc vẫn nhức nhối, trái tim vẫn ngâm ngẩm đau.
Người đàn ông là Lục Bắc Thần, người con gái là Lâm Gia Duyệt.
Một khoảng thời gian trước, Lâm Gia Duyệt đã cao ngạo rời xa Lục Bắc Thần. Vào khoảng thời gian vụ án Tiêu Tuyết kết thúc, Lâm Gia Duyệt vẫn không hề gọi điện thoại hỏi Lục Bắc Thần một câu, hoàn toàn thể hiện cá tính của một tiểu thư. Nhưng hôm nay, qua khoảng cách của một con phố, cô ấy lại thân mật kéo Lục Bắc Thần bước vào một cửa hàng thuốc bổ. Mười phút sau, khi hai người họ từ trong bước ra, ánh mắt Lâm Gia Duyệt nhìn Lục Bắc Thần ngập tràn ý cười, gương mặt tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Ngoài thuốc bổ ra, còn có mấy túi đồ xa xỉ mà Cố Sơ không gọi được tên, tất cả đều được Lục Bắc Thần xách. Lâm Gia Duyệt đi bên cạnh anh, thực sự trở thành cô công chúa được cưng chiều, chiếc giày cao gót nhọn hoắt như đang tung bay trên những đám mây lành.
Lục Bắc Thần đeo một chiếc kính râm, từ xa không nhìn ra được biểu cảm của anh nhưng từ hành động phối hợp với Lâm Gia Duyệt, chắc là anh cũng cam tâm tình nguyện. Cố Sơ rất muốn mình nhận nhầm người, nhưng chỉ riêng cái bóng dáng cực kỳ nổi bật giữa đám đông kia thôi đã không thể lừa được ai.
Anh chưa bao giờ nói với cô anh từ New York trở về khi nào, cũng giống như chưa bao giờ cho cô biết cô phải đợi bao lâu vậy.
Một tuần, anh đã trở về rồi.
Nhưng thời gian lại dành cho Lâm Gia Duyệt.
Họ làm hòa rồi sao? Là ai xin lỗi ai trước?
Lục Bắc Thần tính tình kiêu ngạo, chắc là Lâm Gia Duyệt chủ động lấy lòng trước? Thế nên, anh thương xót, không đành lòng, phải không?
Nhìn hai người họ đi về phía khu đậu xe, ánh nắng kéo dài bóng họ, rồi lại chập chúng vào nhau, Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy mình thật khờ. Đúng là làm bộ làm tịch, một mặt thì nói với bản thân rằng mình không thể để người đàn ông đó mê hoặc, mặt khác lại không đè nén được những đau đớn, xót xa dâng lên trong lòng.
Thật ra cô đã biết lời nói của Lục Bắc Thần không đáng tin, chẳng phải cô đã sớm được lĩnh giáo sự thù hận của anh khi mới gặp cô rồi sao? Thật ra chẳng qua anh chỉ tỏ ra tử tế, dịu dàng với cô một chút, thế là cô đã mất cảnh giác, biết rõ anh rất nguy hiểm mà vẫn dây dưa lằng nhằng. Thế nên, dù kết quả có thế nào, cũng là cô chịu báo ứng.
Phải, anh nói anh theo đuổi cô, anh có quan hệ với cô, nhưng như vậy thì đã sao? Lục Bắc Thần chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô, cũng chưa từng nói rõ với cô rằng: Cố Sơ, vì tôi yêu em nên mới muốn em.
Đều là những người trưởng thành rồi, vốn dĩ sẽ có rất nhiều tình cảm, vướng mắc không thể bày tỏ rõ ràng, nếu đã cầm lên được thì phải đặt xuống được.
Lăng Song thấy cô nhìn mãi về một phía tới thất thần, cũng tò mò nhìn qua xem sao. Cô ấy nhìn thấy hai cái bóng, cũng nhận ra chủ nhân của nó. Trước một chiếc xe sang trọng, Lục Bắc Thần mở cửa xe sau cho Lâm Gia Duyệt. Lâm Gia Duyệt bĩu môi, không biết nói gì đó với Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần đứng im tại chỗ một lúc, sau đó kéo cửa ghế phụ, cô ta vui vẻ ngồi vào trong. Anh đặt chỗ túi xách trong tay vào ghế sau rồi vòng qua một bên, lên xe, phóng đi.
Thấy ánh mắt Cố Sơ mãi không thể thu về, Lăng Song cảm thán mấy tiếng: “Ngày ngày đối diện với một gương mặt giống bạn trai cũ của mình y như đúc, chịu đựng một gương mặt vốn dĩ thuộc về mình giờ tình tứ với người con gái khác. Cố Sơ, cậu cũng tự ngược thật đấy. Đổi lại là tôi, chắc chắn không có dũng khí để làm trợ lý của anh ấy.”
Chiếc xe ấy đi xa rồi, ngay cả khói đuôi xe cũng đã tan biến.
Cứ như vậy, vốn dĩ chỉ là khoảng cách của một con đường, vậy mà sau khi chiếc xe biến mất, Cố Sơ bỗng cảm thấy họ cách nhau cả một thế giới. Cảm giác này cô không hề xa lạ, lúc trước khi Ngư Khương tìm tới phòng khách sạn, thuần thục gọi tên tiếng Anh của Lục Bắc Thần, giây phút đó cô đã cảm thấy cô và Lục Bắc Thần cách nhau trăm núi ngàn sông, như hai con người ở hai thế giới, chỉ giao thoa gặp gỡ trong phút chốc ngắn ngủi, cuối cùng vẫn sẽ bước về hai phía ngược nhau…
Anh như một câu đố.
Có lúc lạnh lùng, xảo quyệt, có khi nhiệt tình như lửa. Tâm sự của anh giấu kín trong lòng, khi hơi nhíu mày sẽ có chút xa cách, khó gần. Có rất nhiều lần, cô rất muốn tháo bỏ tầng tầng lớp lớp vỏ bọc đó của anh để thăm dò những bí mật trong nội tâm.
Phải, anh che giấu bí mật, nếu không đã chẳng cô độc, cao ngạo và khó hiểu như thế.
Nhưng cô lại cảm nhận được cái nóng bỏng của anh, trong từng lần thở gấp, qua những giây phút hơi thở đan cài. Ánh mắt anh trong sáng, tập trung, cô rất muốn hỏi anh có thật sự vui vẻ không, lúc ấn đường anh dãn ra luôn là khi tâm trạng của anh ôn hòa nhất.
Anh giỏi kiểm soát, anh từng nói, công việc của mình đã quyết định một số phận đi ngược lại với thần Chết, trí tuệ ban cho anh khả năng nắm giữ sự thật.
Đây là một người đàn ông có tâm lý mạnh mẽ, khi đối diện với sự hỗn loạn giữa thị phi, thật giả, anh vẫn kiên trì biết rõ mình cần điều gì, cũng giống như anh từng nói với cô: Chân tướng là thứ duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú, cũng chỉ có anh mới có tư cách đánh giá sự thật.
Trong vụ án của Tiêu Tuyết, có biết bao lần cô đã tuyệt vọng. Khi áp lực dồn tới, cô sẽ bị những hoang tưởng thật giả lẫn lộn chèn ép tới không thở nổi. Cô biết, anh từng nhận những vụ án còn phức tạp hơn đây. Một người đã trải qua sống chết, đã nhìn được nhân tính hiểm ác như anh, có thể đạt tới mức không gì đánh gục được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng anh nói với cô: Khi áp lực tới, có người sẽ bị hạ gục, có người lại được thức tỉnh. Tôi, chính là người phía sau.
Thế nên, đứng trước một người đàn ông vừa mạnh mẽ, tâm lý lại rắn rỏi như thế này, cô phải làm sao mới có thể bước sâu vào trái tim anh, thăm dò nỗi cô đơn của anh?
Lần đó, sự nhiệt tình của anh đối với cô đã kéo dài tới tận khi đường chân trời bắt đầu bừng sáng. Cả quá trình cô đều tỉnh táo, thế nên cuối cùng sau khi anh chìm sâu vào giấc ngủ, cô đã ngắm anh rất lâu. Một người đã biết rõ mọi chuyện như cô lại đố kỵ đến phát điên. Mỗi lần nghĩ tới Tiêu Tuyết, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng người đàn ông trước mắt này triền miên cùng Tiêu Tuyết.
Cô biết suy nghĩ này là không đúng.
Người trước mắt không phải Bắc Thâm, vì sao cô cứ nhất quyết lôi kéo anh và Tiêu Tuyết lại với nhau?
Sau ngày hôm đó, Lục Bắc Thần ra nước ngoài. Cô đặt cho anh vé máy bay đi New York. Anh lên đường vội vã, cô không hỏi anh mục đích của chuyến đi này, mà anh cũng không định nói rõ chi tiết cho cô, chỉ là trước khi đi, anh đã hôn cô một cái thật sâu và nói: Đợi tôi quay về!
Chờ đợi, vì có những bận lòng mà trở nên đằng đẵng.
Anh mới đi có bảy ngày, cô bỗng cảm thấy dài tựa bảy năm.
Sau khi Lục Bắc Thần rời khỏi nhà, Cố Tư ôm một bát hoa quả, từ trong bếp đi ra, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi: “Chị, sáng nay anh Thần từ trong phòng chị đi ra.”
Như một câu hỏi nhưng lại cực kỳ khẳng định. Cố Sơ biết, nó nhìn thấy rồi.
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ quay về phòng.
Cố Tư đi vào theo, dựa vào cửa hỏi cô: “Nhưng người chị yêu chẳng phải em trai anh ấy sao?”
Chuyện này không khó suy đoán, Cố Sơ không kinh ngạc vì câu nói này của Cố Tư. Nó đã nhìn thấy bức tranh, chính cô cũng đã từng nói cho Cố Tư biết thân phận của người đàn ông trong bức tranh đó. Cả trăm bức tranh, bức nào cũng chỉ vẽ cùng một người, chẳng ai ngu ngốc tới mức không đoán được tâm ý của cô.
Nhưng cô vẫn chưa thể thỏa mãn sự tò mò của Cố Tư. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng nắm bắt không chuẩn xác tình cảm của mình nữa rồi, đây là một chuyện đáng sợ. Cô âm thầm dọn dẹp đồ đạc, rất lâu sau mới khẽ nói một câu: “Chị nghĩ, tới lúc chúng ta phải đi rồi.”
Loại nghiện này là một chất độc.
Cô đã từng nếm thử một lần, không muốn lại nghiện lại lần hai.
Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thần đều là kiếp nạn của cô. Nếu đều là một kiếp nạn đã có thể nhìn ra được kết quả, vì sao cô không thể giảm tổn thương xuống mức thấp nhất.
Luẩn quẩn bao lâu như vậy, cô bỗng cảm thấy… mệt mỏi rồi.
Cô không muốn suy đoán thân phận của người đàn ông này nữa, cũng không muốn mổ xẻ câu đó trên người anh nữa. Có lẽ cô không nên hiếu kỳ.
“Cố Sơ, dù có thế nào thì lần này vẫn cảm ơn cậu.”
Cố Sơ không trả lời bất kỳ câu nào, ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn thẳng về một phía.
“Cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”
Có một bàn tay đung đưa trước mắt cô.
Lúc này Cố Sơ mới hoàn hồn trở lại, nhìn Lăng Song ngồi đối diện ‘á’ một tiếng rồi nói: “Nghe mà.”
Lăng Song hoài nghi nhìn cô, rồi lại ngó nghiêng xung quanh, không phát hiện ra điều gì khác biệt bèn nhún vai nói: “Tóm lại ấy, tôi rút lại tất cả những lời nói không thân thiện trước đây của tôi với cậu. À đúng rồi, bổ sung thêm một câu, chỉ là rút lại cái lần ở bệnh viện Quỳnh Châu đó thôi, còn mấy chuyện không vui hồi đại học không phải một mình tôi gây ra.”
Cố Sơ cầm chiếc thìa bạc cực nhỏ trong tay, cúi đầu khuấy café trong cốc. Rõ ràng là một ly café nóng hổi, vậy mà khi uống vào miệng đã hơi nguội. Nhân lúc uống café, cô lại nhìn ra cửa hàng cách đó mấy mét, ngoài cửa không một bóng người đi ra.
Lúc này cô mới hờ hững đáp lại lời Lăng Song: “Bạn bè với nhau cả, quan trọng gì lời cảm ơn.”
Thượng Hải vẫn luôn là địa bàn của Lăng Song. Sau khi biết tin cô bị thương, Lăng Song cũng hiếm khi xóa bỏ hiềm khích trước kia, gọi điện hỏi thăm cô mấy lần. Thật ra trong lòng Cố Sơ hiểu rất rõ, Lăng Song có một cái mũi cực thính, từ lâu đã ‘ngửi’ được hành tung của Lục Bắc Thần ở Thượng Hải, nói ba câu trong ba điện thoại đã trở về việc chính, quyết tâm phải phỏng vấn được Lục Bắc Thần.
Với kẻ đầu têu hại cô mất việc, Cố Sơ vốn không nên giúp đỡ, nhưng về sau suy nghĩ lại có lẽ tất cả đều đã được số phận sắp đặt, cô bèn gọi cho Lục Bắc Thần, còn hết lời khuyên nhủ hãy sắp xếp thời gian phỏng vấn. Tuy rằng Lục Bắc Thần đặt ra rất nhiều yêu cầu đối với chuyện phỏng vấn nhưng ít nhất vẫn chấp nhận phỏng vấn của tờ tạp chí đầu tiên trong nước. Đừng trách Lăng Song phấn khích, đến Cố Sơ cũng có thể đoán được kỳ tạp chí có Lục Bắc Thần làm trang bìa sẽ bán chạy cỡ nào.
Thế nên hôm nay Lăng Song hẹn cô, lấy danh nghĩa là cảm ơn, thực tế là những vấn đề cậu ta hỏi vẫn có liên quan tới Lục Bắc Thần. Cố Sơ hiểu, đây là bệnh nghề nghiệp của Lăng Song, tìm hiểu thêm những khía cạnh khác của đối tượng phỏng vấn cũng là việc tốt.
“Cậu dù sao cũng là Cố đại tiểu thư, tôi phải tỉ mỉ rồi.” Lăng Song nửa đùa nửa thật: “Với lại, bây giờ cậu đã là trợ lý của giáo sư Lục, cũng coi như một nửa rường cột quốc gia rồi.”
Từ đầu tới cuối, Cố Sơ đều không mấy tập trung.
“Này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu dẫu sao là con gái, ngày nào cũng tiếp xúc với xác chết sẽ bị người ta nói ra nói vào đấy.” Lăng Song nói một câu khó hiểu.
Cố Sơ đặt tách café xuống, liếc mắt nhìn thấy hai hình bóng trước cửa hàng kia.
Mười phút trước, hai cái bóng đó đã đi vào, bây giờ ra về túi đầy tay.
Hai cái bóng, một cao một thấp, một nam một nữ. Người ngoài nhìn vào, người đàn ông cao lớn tuấn tú, người con gái dịu dàng xinh đẹp, là một đôi trời sinh. Cố Sơ rất muốn làm một người quan sát, vừa uống café vừa ngắm nhìn khung cảnh như tranh phía đối diện, nhưng đôi mắt rốt cuộc vẫn nhức nhối, trái tim vẫn ngâm ngẩm đau.
Người đàn ông là Lục Bắc Thần, người con gái là Lâm Gia Duyệt.
Một khoảng thời gian trước, Lâm Gia Duyệt đã cao ngạo rời xa Lục Bắc Thần. Vào khoảng thời gian vụ án Tiêu Tuyết kết thúc, Lâm Gia Duyệt vẫn không hề gọi điện thoại hỏi Lục Bắc Thần một câu, hoàn toàn thể hiện cá tính của một tiểu thư. Nhưng hôm nay, qua khoảng cách của một con phố, cô ấy lại thân mật kéo Lục Bắc Thần bước vào một cửa hàng thuốc bổ. Mười phút sau, khi hai người họ từ trong bước ra, ánh mắt Lâm Gia Duyệt nhìn Lục Bắc Thần ngập tràn ý cười, gương mặt tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Ngoài thuốc bổ ra, còn có mấy túi đồ xa xỉ mà Cố Sơ không gọi được tên, tất cả đều được Lục Bắc Thần xách. Lâm Gia Duyệt đi bên cạnh anh, thực sự trở thành cô công chúa được cưng chiều, chiếc giày cao gót nhọn hoắt như đang tung bay trên những đám mây lành.
Lục Bắc Thần đeo một chiếc kính râm, từ xa không nhìn ra được biểu cảm của anh nhưng từ hành động phối hợp với Lâm Gia Duyệt, chắc là anh cũng cam tâm tình nguyện. Cố Sơ rất muốn mình nhận nhầm người, nhưng chỉ riêng cái bóng dáng cực kỳ nổi bật giữa đám đông kia thôi đã không thể lừa được ai.
Anh chưa bao giờ nói với cô anh từ New York trở về khi nào, cũng giống như chưa bao giờ cho cô biết cô phải đợi bao lâu vậy.
Một tuần, anh đã trở về rồi.
Nhưng thời gian lại dành cho Lâm Gia Duyệt.
Họ làm hòa rồi sao? Là ai xin lỗi ai trước?
Lục Bắc Thần tính tình kiêu ngạo, chắc là Lâm Gia Duyệt chủ động lấy lòng trước? Thế nên, anh thương xót, không đành lòng, phải không?
Nhìn hai người họ đi về phía khu đậu xe, ánh nắng kéo dài bóng họ, rồi lại chập chúng vào nhau, Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy mình thật khờ. Đúng là làm bộ làm tịch, một mặt thì nói với bản thân rằng mình không thể để người đàn ông đó mê hoặc, mặt khác lại không đè nén được những đau đớn, xót xa dâng lên trong lòng.
Thật ra cô đã biết lời nói của Lục Bắc Thần không đáng tin, chẳng phải cô đã sớm được lĩnh giáo sự thù hận của anh khi mới gặp cô rồi sao? Thật ra chẳng qua anh chỉ tỏ ra tử tế, dịu dàng với cô một chút, thế là cô đã mất cảnh giác, biết rõ anh rất nguy hiểm mà vẫn dây dưa lằng nhằng. Thế nên, dù kết quả có thế nào, cũng là cô chịu báo ứng.
Phải, anh nói anh theo đuổi cô, anh có quan hệ với cô, nhưng như vậy thì đã sao? Lục Bắc Thần chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô, cũng chưa từng nói rõ với cô rằng: Cố Sơ, vì tôi yêu em nên mới muốn em.
Đều là những người trưởng thành rồi, vốn dĩ sẽ có rất nhiều tình cảm, vướng mắc không thể bày tỏ rõ ràng, nếu đã cầm lên được thì phải đặt xuống được.
Lăng Song thấy cô nhìn mãi về một phía tới thất thần, cũng tò mò nhìn qua xem sao. Cô ấy nhìn thấy hai cái bóng, cũng nhận ra chủ nhân của nó. Trước một chiếc xe sang trọng, Lục Bắc Thần mở cửa xe sau cho Lâm Gia Duyệt. Lâm Gia Duyệt bĩu môi, không biết nói gì đó với Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần đứng im tại chỗ một lúc, sau đó kéo cửa ghế phụ, cô ta vui vẻ ngồi vào trong. Anh đặt chỗ túi xách trong tay vào ghế sau rồi vòng qua một bên, lên xe, phóng đi.
Thấy ánh mắt Cố Sơ mãi không thể thu về, Lăng Song cảm thán mấy tiếng: “Ngày ngày đối diện với một gương mặt giống bạn trai cũ của mình y như đúc, chịu đựng một gương mặt vốn dĩ thuộc về mình giờ tình tứ với người con gái khác. Cố Sơ, cậu cũng tự ngược thật đấy. Đổi lại là tôi, chắc chắn không có dũng khí để làm trợ lý của anh ấy.”
Chiếc xe ấy đi xa rồi, ngay cả khói đuôi xe cũng đã tan biến.
Cứ như vậy, vốn dĩ chỉ là khoảng cách của một con đường, vậy mà sau khi chiếc xe biến mất, Cố Sơ bỗng cảm thấy họ cách nhau cả một thế giới. Cảm giác này cô không hề xa lạ, lúc trước khi Ngư Khương tìm tới phòng khách sạn, thuần thục gọi tên tiếng Anh của Lục Bắc Thần, giây phút đó cô đã cảm thấy cô và Lục Bắc Thần cách nhau trăm núi ngàn sông, như hai con người ở hai thế giới, chỉ giao thoa gặp gỡ trong phút chốc ngắn ngủi, cuối cùng vẫn sẽ bước về hai phía ngược nhau…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.